Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người con trai mà Lạc Viên Viên muốn gặp bấy lâu nay, đó chính là Từ Hạo Hiên. Hiện giờ, anh đang đứng ở kia, cách một con người, anh có thể thấy cô, cô có thể thấy anh chỉ cần cô bước ra. Nhưng bản thân cô không hiểu sao lại không thể cất bước. Cô cứ thế đứng sau lưng Shinni.

" Anh có việc gì sao?" Từ Hạo Hiên đứng trước cửa nhìn Shinni khó hiểu. Thường thì giờ này Shinni sẽ ở phòng tập hoặc ở nhà, hôm nay lại hứng thú tới tìm anh là sao.

Shinni cười một tiếng:" Không có việc gì thì không thể tới đây à?"

"À, không phải. Chỉ là thấy hơi lạ thôi"

Từ Hạo Hiên cười đáp lại. Rồi giống như anh nhìn thấy ai đó sau lưng Shinni, tò mò mà thốt lên một câu. Câu nói đó, sau này nghĩ lại Lạc Viên Viên vẫn luôn cảm thấy ấm ức:" Shinni, ai kia? Bạn gái anh à?"

Lạc Viên Viên đứng sau lưng Shinni bị câu nói "bạn gái anh à" làm cho nghẹt thở, suýt nữa không kiềm chế được bản thân mà lao tới cho anh một trận. Có bao nhiêu câu hỏi khi nhìn thấy một cô gái, anh có nhất thiết phải dùng câu đó?

Cô cười khổ, vẫn đứng đó, không chịu bước ra.

Shinni nghe xong câu hỏi đó của Từ Hạo Hiên, chẳng biết làm gì, chỉ cười cười rồi lắc đầu nói:" Không phải."

Từ Hạo Hiên nghĩ nghĩ một chút lại nói:" Là Fan?"

Lần này, không để Shinni trả lời trước, Lạc Viên Viên hít một hơi thật sâu, quyết định bước ra khỏi bóng lưng kia. Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ đầy tự tin:" Chào anh, em là Fan của anh, em muốn được xin chữ kí và chụp hình cùng anh."

Khoảng không chìm vào im lặng.

Câu nói vừa dứt, cô liền hối hận và tự thấy mình thật ngốc.

Lạc Viên Viên cứ thế nhìn Từ Hạo Hiên, giống như một Fan chân chính được gặp riêng Idol. Cô nhìn vào mắt anh, thấy rõ ràng anh là đang rất ngạc nhiên, còn ẩn hiện nét cười trong đó. Ngạc nhiên cũng đúng thôi. Cô như thần như quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh dưới danh là một người hâm mộ, không ngạc nhiên mới là lạ.

Cũng chẳng biết họ đã đứng như thế bao lâu. Lạc Viên Viên khẽ nhíu mày ý muốn hỏi "Sao anh cứ đứng đó mãi". Cô cũng chẳng có ý gì đâu, nhưng cứ đứng như thế này thì kì lắm.

Cô còn đang chìm trong đống suy nghĩ ngớ ngẩn thì bỗng thấy thân ảnh cao gầy trước mắt đổ về phía cô, ôm chặt lấy cô. Cái ôm này, như muốn bảo vệ, như muốn níu giữ, nửa muốn kiểm nghiệm xem đây có phải sự thật, nửa lại không muốn buông vì sợ người con gái ấy sẽ biến mất như trong giấc mơ.

Từ Hạo Hiên ôm cô trong lòng, hơi ấm của anh, nhịp thở của anh, tiếng tim anh đập, tất cả cô đều có thể cảm nhận được rất rõ. Ngay lúc này đây cô như con mèo chỉ muốn cuộn tròn trong vòng tay anh.

Hai người bọn họ cứ như vậy đứng đó, không hề để ý rằng ở cạnh còn có một chàng trai độc thân. Đứng nhìn cảnh tượng này, Shinni cảm thấy có cái gì đó rất khó tả đang dâng lên trong lòng. Anh nhìn đôi bạn trẻ trùng phùng khẽ cười nhẹ, rồi hắng giọng một tiếng để họ biết anh còn đang tồn tại.

Hai người kia nghe thấy vậy liền ý thức buông ra.

Lạc Viên Viên ngại ngùng cúi mặt không dám lên tiếng. Từ Hạo Hiên cởi chiếc áo khoác ngoài, đem nó khoác lên dáng người nhỏ bé bên cạnh mình, kèm theo đó là một lời trách mắng:" Trời lạnh như vậy, sao lại ăn mặc như này, bệnh thì sao?"

Không giống. Hoàn toàn không giống như trong tiểu thuyết cô vẫn thường đọc. Đáng lẽ, khi nam chính gặp nữ chính sau nhiều ngày xa cách thì thường sẽ nói những lời ngọt ngào một chút như:" Anh nhớ em..." hay đại loại gì đó giống vậy. Đằng này vừa gặp cô, câu đầu tiên anh nói lại mang nghĩa trách mắng, cô là đang có chút tổn thương.

Cô chỉ biết cười khổ nhìn anh, anh lại trực tiếp bỏ qua nụ cười đó của cô, cười nhẹ rồi đưa tay xoa đầu cô, giống kiểu cô là con cún nhỏ vậy.

" Em không định mời khách vào nhà à?" Shinni dựa người vào cửa, tay khoanh trước ngực, khẽ nhắc nhở người nào đấy đang đắm chìm trong yêu thương kia.

Từ Hạo Hiên như nhớ ra, gãi đầu rồi cười rồi đưa cô đi vào nhà.

Lạc Viên Viên dừng lại một chút, nhìn về phía bên kia đường, nơi mà bạn cô đang đứng đó chờ. Nghĩ nghĩ gì đó, cô quay lại nhìn Từ Hạo Hiên:" Chờ em chút, em còn có việc." Nói rồi bỏ đi sang bên kia đường.

Từ Hạo Hiên nhìn theo cô, thấy cô đứng nói chuyện với vài người ở đó, nghĩ chắc là bạn cô. Cười cười nói nói được một lúc, lại thấy cô vẫy tay chào họ, chờ họ đi qua ngã rẽ rồi mới qua đây.

" Sao không mời bạn em qua đây chơi." Anh thắc mắc hỏi cô.

Cô lắc đầu cười:" Họ ngại gặp trai đẹp ạ."

Từ Hạo Hiên không nói gì thêm, chỉ cười nhẹ rồi nắm tay cô đi vào nhà. Anh bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm ai khác ngoài cô gái nhỏ này.

Shinni theo hai người kia đi vào, có điều chưa bước qua cửa đã bị một cánh tay chặn lại. Anh khó hiểu nhìn Từ Hạo Hiên, khẽ nhíu mày.

Từ Hạo Hiên lại thản nhiên hỏi anh một câu:" Anh cũng muốn vào sao?"

Ý gì đây? Anh tới đây rồi không lẽ lại đứng ngoài? Hay là còn lí do khác mà anh không thể vào?

Sự khó hiểu trên mặt Shinni càng hiện rõ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Từ Hạo Hiên:" Thằng nhóc này tính đuổi khách sao?"

" Em không có ý đó." Từ Hạo Hiên ngừng một chút rồi lại nói:" Anh không phải là còn tập dance sao."

Lại nhếch mép, anh nhìn cô gái phía sau Từ Hạo Hiên rồi lại nhìn Từ Hạo Hiên, cuối cùng thở dài:" Được rồi. Không muốn anh làm phiền thì cứ nói, không cần phải tìm lý do đâu."

Anh rốt cuộc thì cũng chịu hiểu ý.

Shinni vẫy tay chào họ rồi quay lưng bỏ đi. Khi đã đi khuất khỏi tầm mắt của họ, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối. Anh nhớ tới cô bạn thân mình thầm thương, khẽ cười một tiếng. Anh thích cô cũng đã lâu rồi, cô cũng biết chuyện đó, nhưng cô lại nói với anh một câu:" Tôi chỉ coi cậu là bạn thân."

Bạn thân. Hai từ này, anh sẽ nhớ mãi, lưu mãi nơi sâu nhất trong tim. Anh tình nguyện chờ đợi cô, bao lâu cũng được chỉ cần có ngày cô quay lại nhìn anh. Làm bạn thân cũng được, miễn là ngày ngày có thể ở cùng cô, có thể nhìn thấy cô, có thể ở cạnh cô mà thấy từng cảm xúc của cô, vậy là được rồi.

Yêu đơn phương là tự nguyện đau, là âm thầm nhớ, là đợi mong thấp thỏm. Có phải anh và cô là hai đường thẳng song song không một tia hi vọng?

Anh vẫn âm thầm dõi theo em. Nhớ em nhưng anh sẽ cố gắng im lặng. Yêu em nhưng anh sẽ chẳng làm phiền. Bởi lẽ, cuộc sống của em sẽ hạnh phúc hơn khi người đó không phải anh.?

Cuộc đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, trừ việc cô yêu anh. Có lẽ vậy.

Lạc Viên Viên nhìn căn nhà một lượt, thầm đánh giá. Quả là nhà của nghệ sĩ, khí chất khác hẳn những ngôi nhà bình thường.

Cô đi tới giá sách, trên đó gần như toàn là đĩa CD và những cuốn manga bản đặc biệt. Sách tản văn, triết lí cuộc đời, tâm lý học... và có cả ngôn tình nữa. Điều này khiến cô rất ngạc nhiên.

" Sớm biết một ngày em sẽ tới đây, anh đã mua những cuốn sách đó cho em." Từ Hạo Hiên dựa người vào giá sách, tay để trong túi quần, phong thái nhàn hạ mà lãng tử nhìn cô cười đầy ôn nhu:" Cũng không biết em thích thể loại nào nên anh đã mua hết. Mỗi loại vài cuốn. Sau này, cứ từ từ mà đọc."

Ồ ra là mua cho cô. Vậy mà vừa rồi cô còn tưởng anh hứng thú với kiểu truyện tình lãng mạn rồi những cuốn thất tình buồn rười rượi này chứ.

Từ Hạo Hiên đi tới chiếc bàn gần đó, lấy ra từ ngăn kéo mấy chiếc CD, đưa cho cô. Cô nhìn những chiếc CD trên tay, vẻ mặt không hiểu chuyện nhìn anh. Anh vươn tay xoa đầu cô:" Coi như quà ra mắt của anh tặng em và bạn em."

Cô một lần nữa nhìn mấy chiếc CD, thấy trên từng chiếc đều có chữ kí của cả nhóm nhạc mà bọn cô thần tượng. Còn gì hạnh phúc hơn đối với một Fan cuồng như cô.

Lạc Viên Viên chợt nhớ ra rằng mình còn chưa tặng quà cho anh. Cô lấy chiếc khăn len xám trong túi ra đưa cho anh: " Tặng anh."

Cô đan chiếc khăn này cũng đã lâu rồi, chỉ mong tới giây phút được nhìn thấy anh đeo nó lên cổ. Cuối cùng sau bao năm chờ đợi, cô đã có thể thực hiện ước muốn đó.

Từ Hạo Hiên nhìn chiếc khăn xám, trong lòng rất vui. Anh đưa tay, khẽ nhéo má Lạc Viên Viên một cái, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Hai người nói chuyện với nhau một lát rồi anh đưa cô đi dạo phố.

Tokyo, không khí buổi tối thật nhộn nhịp.

Tháng 3, hoa anh đào bay trong hư không. Anh đào vạn dặm vẫn không ngừng bay, tự do thả mình trong gió, phó mặc cuộc đời mình để gió đưa đi bốn phương. Có thể nói anh đào chung tình, cũng có thể nói anh đào ngốc nghếch. Nhưng ít nhất, ở trong gió, anh đào được tự do. Một đời nở hoa khoe sắc, chỉ chờ một cơn gió vô tình cuốn đi.

Anh nắm tay cô lướt đi trên con đường trải đầy hoa anh đó. Nhẹ nhàng nói với cô những điều về nơi đây. Cô nhìn mọi thứ xung quanh, hứng thú hỏi anh về tất cả. Cười cười nói nói, họ đi bên nhau dưới cơn mưa hoa anh đào.

" Anh từng nói: nhất định sẽ có ngày chúng ta cùng nhau nắm tay đi dạo phố."

_Hết Chương 2_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro