hài hước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay xem ti-vi, khi thấy con thuộc tên từng diễn viên một, thậm chí rành cả gia cảnh của họ, cha cười, trêu con: "Đố con số điện thoại của Brooke Shields (Brooke Christa Shields (1965 - ): Diễn viên nổi tiếng một thời với phim "Eo biển xanh" (The Blue Lagoon) đấy? Con hỏi lại: "Con dò la mãi mà vẫn không biết. Thế cha có số của cô ta a?"

Cha cười to, nhận ra con cũng có khiếu hài hước.

Có khiếu hài hước (with a sense of humor) - có lẽ không quna trọng lắm ở Trung Quốc, nhưng trong xã hội phương Tây, nó rất được tán thưởng. Bởi hài hước không chỉ khiến người đối thoại thêm gần gũi, biến bầu không khí khô khan trở nên sống động, nó còn thể hiện trí tuệ, sự tự tin và năng lực thích nghi của bản thân.

Hài hước giống như đập đá tóe lửa, vụt lên tia sáng trí tuệ, bởi vậy phải uyên bác và nhạy bén mới có thể nói được câu hài hước. Hài hước  giúp xóa đi sự ngượng ngập ban đầu, cũng có thể có tác dụng cảnh tỉnh, lại càng có thể giúp tự vệ và ngầm phản kích.

Như chuyện nhà văn La Fontaine luôn khen một nhà văn khác, nhưng ông kia lại chỉ trích kịch liệt Fontaine. Khi nghe thuật lại, Fontaine chỉ cười nhạt: "Thật không? Chắc là cả hai chúng tôi đều nhầm rồi! Chỉ một câu ngắn mà xóa tan bầu không khí nặng nề, lại còn trả miếng.

Cha từng nghe một chuyện cười: Công nhân Mỹ tới nhà máy Liên Xô tham quan, khi đi qua bãi đỗ xe thì tiện mồm hỏi xe đó của ai. Công nhân Liên Xô đáp: "Nhà máy của công nhân chúng tôi, còn ô tô là của giám đốc. Công nhân Mỹ cười: "Chúng tôi không được may mắn như vậy. Nhà máy là của giám đốc, chỉ có ô-tô là của chúng tôi." Hai câu nói trái ngược làm bật ra tiếng cười châm biếm sâu sắc.

Nhưng cha phải nhấn mạnh, hài hước không phải là châm biếm, hài hước có lẽ là là tiếng cười trào phúng ôn hòa mà không làm tổn thương người khác; nó có thể lấy người khác, hay cũng có thể lấy chính mình làm đối tượng để cười. Khi đó hài hước thể hiện sự độ lượng và tự tin.

Cha từng biết một người bị hói, cứ khi nghe người khác đùa về cái đầu hói là lại đỏ mặt. Có lẽ người khác đã không biết đùa, làm tổn thương ông ta; nhưng nhiều khả năng ông này rất tự ti về cái đầu hói của mình.

Ngược lại, cha cũng biết một tổng biên tập bị hói đầu, khi được người ta khen thông minh, ông ta cuoiwff: "Anh coi thường tôi quá, không phải thông minh, mà là thông minh "tiệt" đỉnh!"

Con nghĩ xem, nếu không tự tin, làm sao ông ta có thể tự cười mình như vậy.

Bởi vậy, xã hội càng khai phóng và sung túc, người ta càng biết hài hước; xã hội càng o bế, hài hước càng khó tồn tại. Khó tồn tại không phải vì người ta không có trí tuệ mà vì không đủ độ lượng; không phải vì người ta quá tự tôn, mà quá ngầm tự ti. Điều kiện để hài hước là có nhân cách đầy đủ.

Ngày 13 tháng 3 năm 1981, trong vụ ám sát tổng thống Reagan, thư kí báo chỉ của tổng thống là James Brady còn thương nặng hơn cả Reagan, một viên đạn găm vào đầu, làm ông gục ngay xuống, máu tràn ra đường. Hồi đó nhiều báo đã đưa tin ông bị chết, bởi không ai tin ông qua được.

Thế nhưng, chàng trai, đến hôm nay, cha xem ti-vi thấy Jame Brady không những dần phục hồi tổn thương ở một nửa não vần cùng vợ con cưỡi ngựa, mà còn hài hước hơn xưa. Cha rất nhớ câu nói của ông trong cuộc trả lời phỏng vấn: "Hài hước khiến tôi gượng lại được. Viên đan bắn vào đầu đã không chạm tới vùng hài hước trong não toooi!"

Chàng trai! Con nói xem, đó có phải là hài hước không?

Đó là thái độ lạc quan trong bất kỳ hoàn cảnh nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro