1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

63.Đánh lén sau lưng.

Ầm ầm…

Mặt đất rung động, vô số tiếng bước chân từ xa xa truyền đến, càng ngày càng gần, càng ngày càng vang dội.

Từ Tử Thanh không cần tra xét nữa, lập tức xoay người về phía phát ra tiếng, lúc nhìn thấy trong lòng tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Đám tu sĩ của Vương gia phản ứng cực nhanh, mắt thấy nguy hiểm kéo tới, bọn họ đâu còn tâm tư chậm rãi mặc cho thiếu chủ rèn luyện gì nữa? Cả đám đều đồng loạt giơ kiếm chém chết yêu thú trước mặt. Vương Hưng nhanh chóng phóng nhanh về phía trước, trực tiếp chém đứt đầu con yêu thú trước mặt Vương Anh Ngộ, lại đem hắn kéo ra sau lưng, vững vàng bảo hộ.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Rất nhanh, Vương Anh Ngộ đã được ba tu sĩ của Vương gia bảo hộ chính giữa, mà Vương Hưng lại nói: “ Ba vị đạo hữu, mau mau đứng đậy, có nguy hiểm đến!”

Không cần ông nói, Từ Tử Tử Thanh cùng huynh đệ Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn đã chuẩn bị sẵn sàng đón địch.

Vương Tuấn cùng Niên Hoằng Trí sóng vai đứng chung một chỗ, nói: “ Đại ca, phải cẩn thận.”

Niên Hoằng Trí nói: “ Yên tâm, huynh và đệ tùy cơ ứng biến, chờ một hồi đào tẩu cũng không khó.”

Những tu sĩ khác thì kinh hãi không thôi, còn hai người bọn chúng lại có chút kích động. Sau khi trận này qua đi, đại họa trong lòng cuối cùng cũng bị diệt trừ, tâm cảnh của huynh đệ bọn chúng càng có thể tiến thêm một bước nữa!

Chính lúc này, tiếng bước chân kia đã gần ngay trước mắt.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy, thứ đang tới gần chính là một đoàn bóng dáng xám đen to lớn chắc khỏe, hoặc trên hoặc dưới, cả đám đồng loạt chạy băng băng tới đây. Phàm là những cây rừng ngăn trở trên đường đi của chúng, đều bị những cặp cánh tay dài kia xé toạt ra, giống như muốn bẻ gãy nghiền nát ra.

Trong đoàn bóng xám có một đạo kim sắc xán lạn chói mắt, quang hoa sáng quắc, nó vừa chạy vạy vừa rên rỉ gào thét, những nơi đất đá nó đi qua, tất cả đều hóa thành bột phấn!

Trên thân ảnh kim sắc bộc phát ra sát khí kinh thiên, uy áp hiển hách, còn phát ra yêu khí nồng nặc phảng phất như muốn hóa thành thực chất, khiến người thấy mà giật mình!

Yêu thú cấp ba, Kim Cương Cự Viên!

Vương Hưng kinh hãi: “ Sao lại có một đàn vượn đông như vậy?”

Chẳng lẽ con Thiết Bì Cự Viên thông thường bọn họ vừa giết, mà cũng có thể đưa tới một đàn cự viên hung hãn như vậy đến sao!

Quần tộc của yêu thú khổng lồ, dưới tình huống bình thường nếu một con ở bên ngoài bị giết chết, chúng nó cũng không kéo tới nguyên một quần tộc để trả thù. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn*, trừ phi yêu thú bị giết tiềm lực rất lớn, hoặc có thân phận tôn quý, bằng không sẽ không như vậy.

(Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn*: các vật cạnh tranh với nhau là do ý trời lựa chọn, cái gì thích hợp thì mới sinh tồn).

Trước lúc giết chết con Thiết Bì Cự Viên kia, Vương Hưng cũng đã quan sát qua tư chất, hình dáng tướng mạo của nó, tất cả đều rất bình thường, cho nên mọi người đều xem thường nó. Nhưng hiện giờ nhìn thấy nhiều cự viên chạy tới như vậy, vừa mới kinh hãi, bây giờ thì không khỏi âm thầm tự trách. Có lẽ lúc trước họ đã hiểu lầm rồi, vì vậy nên mới đưa tới cục phiền phức to cỡ này.

Ông không biết rằng ông cũng không hề nghĩ lầm đâu, chỉ một con Thiết Bì Cự Viên thông thường, đàn vượn sẽ không kêu gọi toàn tộc ra ngoài báo thù như vậy. Mà là do Vương gia bọn họ đã mướn tới vài tên lòng dạ khó lường, vì báo thù riêng mà giết hại con trai cưng của tộc trưởng bọn nó.

Vì vậy mới gặp phải tai ương lần này.

Hồng quang trong đôi mắt con Kim Cương Cự Viên đỏ sậm như máu, yêu khí quanh thân cuồng loạn, gần như là điên cuồng: “ Tiên tu——-” nó rít một tiếng trầm khàn, “ Đi chết đi!”

Bước chân của Thiết Bì Cự Viên đạp rung trời, dưới sự chỉ huy của Kim Cương Cự Viên còn hung hăng giẫm đạp mạnh hơn! Hơn chục con vung cái đuôi lông thật dài hóa thành vô số bóng roi, tranh nhau đánh về phía đám tu sĩ!

“Rắc rắc rắc——-”

Mặt đất bị đánh ra thành nhiều vết nứt, cây cối bị đánh gãy, đất cát bay mù trời.

Công kích của đàn vượn giống như kinh đào hãi lãng*( sóng to gió lớn), mang theo khí thế cùng với cừu hận chưa từng có từ trước tới nay, không hề sợ hãi, không hề do dự!

Nếu như vừa rồi chỉ có một con Thiết Bì Cự Viên ở đây, đám tu sĩ cũng sẽ không sợ, nhưng hiện giờ có hơn mười thậm chí là nhiều hơn mười con vượn đang phát điên, dưới công kích như vậy, làm sao có thể không tâm hoảng ý loạn đây?

Đám tu sĩ không hiểu chút nào, vì sao thái độ của con Kim Cương Cự Viên lại mang theo cừu hận như vậy? Nhưng lúc này cũng không phải thời cơ để tìm kiếm giải đáp nghi hoặc, hai cánh tay của Thiết Bì Cự Viên xoay mạnh hệt như bánh xe, chen nhau cuồn cuộn không dứt——

Lòng bàn tay Từ Tử Thanh lóe ra lục quang, cương mộc ngàn năm nắm trong tay, vừa vặn một cái đuôi dài quét ngang tới, y liền dùng cương mộc chống đỡ, “ Keng keng” hai tiếng, khiến bàn tay bị đụng phải tê dại.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn một cầm đao, một cầm kiếm, đều đứng lên đối chiến với đàn vượn, Vương Anh Ngộ lúc này hoàn toàn không còn hăng hái như lúc trước, sắc mặt hắn trắng bệch, được thủ hộ trong vòng vây của ba tu sĩ Vương gia.

Thế quần công của đàn vượn mãnh liệt, Vương Anh Ngộ là một gánh nặng, không lâu sau, có một tu sĩ của Vương gia tu vi hơi yếu, bị cự viên bắt được, nặng nề nện xuống đất. Lúc này hai con cự viên đồng loạt xông lên giẫm đạp vào giữa ngực của tu sĩ này, trong nháy mắt xương ngực bị gãy, đau đớn nôn ra một ngụm máu tươi!

Một con cự viên khác nhào tới, hai tay ngắt cổ tu sĩ kia, nhất thời cái đầu liền bị nó vặn đứt ra, còn giơ cái đầu lên thật cao nhe răng chế nhạo liên tục.

Mùi máu tanh nồng đậm trong khoang mũi, Từ Tử Thanh hiển nhiên cũng nhìn thấy dáng vẻ hung mãnh của cự viên, trong mắt mang theo một chút không đành lòng. Đáng tiếc y ốc còn không mang nổi mình ốc, bị ba con cự viên vây quanh, không có cách phân thân ra, nên cũng không thể viện thủ.

Thở dài, Từ Tử Thanh thả người bay lên không, sau đó chỉ tay, chỉ vào con cự viên càn rỡ kia: “ Đốt!”

Thiết Bì Cự Viên trong tay vẫn cầm cái đầu của tu sĩ xấu số kia, bị một luồng thanh quang đánh vào giữa mi tâm. Thoáng cái đã bị Mộc Hoa Chỉ xuyên thủng đầu, cánh tay nó run lên, toàn thân nặng nề ầm ầm ngã xuống đất.

Cứ vậy mà chết!

Mộc Hoa Chỉ cần không ít linh lực, không thể sử dụng thường xuyên, nhưng con cự viên này hung ác như thế, nếu như không giết thì không thể an ủi linh hồn tu sĩ đã chết kia.

Từ Tử Thanh đáp xuống đất, giơ cao cương mộc ngàn năm, vung tay tiếp tục triền đấu với con cự viên vừa nhào tới trước mặt.

Trong lòng y hạ quyết tâm cứng rắn, nghĩ: “ Vân huynh từng nói “ Yêu thú đả thương người, khi cần thì phải giết, chớ mà thương hại”, hiện giờ xem ra, quả đúng là thế.

Yêu thú cùng con người, thù sâu như biển, lúc này đã lâm vào thế cục ngươi chết ta sống.

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn lúc này cũng dùng rất nhiều thủ đoạn, hai người bọn chúng tu vi đều ở tầng tám Luyện Khí, giết chết Thiết Bì Cự Viên tu vi thấp hơn, cũng không phải việc gì khó.

Lúc này cũng không phải thời cơ tốt để bọn chúng xuất thủ, hai người một mặt vừa đánh nhau với Thiết Bì Cự Viên, một mặt lại từ từ di chuyển về phía Từ Tử Thanh bên kia.

Tu sĩ của Vương gia có tổng cộng ba người, đã chết mất một người. Còn lại tu sĩ có tu vi thấp hơn một chút kia hành sự càng thêm cẩn thận, vùng xung quanh lông mày của Vương Hưng càng thêm hằn sâu, ông chỉ là một bộ xương già chết ở đây thì cũng không sao, nhưng trái lại, thiếu chủ tiền đồ rộng lớn, sao có thể để hắn táng thân nơi đây được!

Chỉ là, hiện giờ bị đàn vượn bao vây, nên làm thế nào cho phải đây? Ông một mặt cẩn thận bảo vệ Vương Anh Ngộ, một mặt khắp nơi tìm kiếm cơ hội chạy thoát, nhưng mấy con cự viên này hung ác tàn nhẫn, mỗi một con tu vi đều gần bằng ông, cho dù ông cố gắng thế nào, trên người Vương Anh Ngộ vẫn bị tổn thương không ít.

Mọi người vốn đang đỡ trái hở phải, nhưng chỉ một khắc sau đó, càng thêm họa vô đơn chí!

Con Kim Cương Cự Viên vốn đang đứng ở một bên ngắm nhìn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, phóng lên trời, gia nhập vào chiến cuộc!

Hóa ra vừa rồi cũng không phải là nó nương tay, mà là đứng tại chỗ ngửi mùi máu, hòng tìm ra thủ phạm đã giết chết ấu tử của nó!

Tình hình chiến đấu hỗn loạn, nhưng ngũ giác của yêu thú linh mẫn, có thể dùng huyết thống để truy tìm huyết thống, cứ vậy không bao lâu sau, quả nhiên nó từ trên người một gã tu sĩ ngửi ra được mùi máu của ấu tử.

Thoáng chốc huyết khí của Kim Cương Cự Viên liền sôi trào, cừu hận đầy ngập.

Kẻ đã chặt đứt huyết mạch của nó——

Giết! Giết! Giết!

Kim Cương Cự Viên nhìn thẳng vào mục tiêu, không thể nghi ngờ đó chính là Từ Tử Thanh.

Hai chân nó đạp một cái, đến trước thiếu niên mặc áo xanh, cùng y đối mặt chính diện. Một đôi mắt cuồn cuộn lệ khí, bàn tay to vung lên, đánh về phía thiếu niên cầm cương mộc trong tay.

“ Tiên tu, nạp mạng đi!” Nó lớn tiếng quát to, một quyền đánh ra!

Từ Tử Thanh cuống quít thối lui né tránh, y chẳng biết tại sao biết tại sao con cự viên này lại có ác ý sâu đậm với y như vậy, nhưng lại không thể khoanh tay chịu chết. Sức lực của Kim Cương Cự Viên lớn vô cùng, quả đấm có thể cản được cương mộc, lại không hề bị tổn thương chút nào, có thể thấy được làn da bằng kim loại của nó cứng rắn đến mức có thể so với pháp khí, cực kỳ đáng sợ. Nếu bị một quyền đập vào thân, chỉ sợ sẽ trực tiếp đi thẳng xuống cửu tuyền luôn!

Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn thấy thế, trong lòng âm thầm vui mừng.

Kim Cương Cự Viên quả nhiên coi Từ Tử Thanh như kẻ thù, không uổng phí bọn chúng cẩn cẩn dực dực, tính toán lâu ngày.

Một quyền kia mang theo sức gió mạnh mẽ, đánh ra còn mang theo yêu khí nóng cháy, phảng phất như một chòm sao lửa, nhanh vô cùng!

Từ Tử Thanh căn bản không có khả năng đón nổi đòn này, dưới chân y sinh ra hai phiến lá xanh, cấp tốc chuyển hướng, nghiêng người thối lui lại gần cả trượng, mới khó khăn tránh né được.

Mặc dù thế, những nơi quyền phong kia đi qua, tất cả cỏ cây đều cháy đen, đủ thấy yêu tính của quyền kia mạnh mẽ cỡ nào!

Niên Hoằng Trí thấy Từ Tử Thanh trở thành mục tiêu của Kim Cương Cự Viên, lập tức liền cùng Vương Tuấn ra sức giơ tay chém xuống, đem đầu của hai con thiết bì cự viên đang vây trước nguời chém rụng.

Bởi vì Kim Cương Cự Viên cùng Từ Tử Thanh ác chiến, đám vượn còn lại đều đi công kích những tu sĩ khác, đã chết hai con, lúc này lại thêm hai con nữa, đồng dạng đều bị Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn giết chết!

Hai người nhanh chóng bay tới trước mặt Vương Anh Ngộ, bởi vì nhóm bọn họ có tu vi yếu nhất, khiến cho bị vây công, có năm con cự viên đang bao vây bọn họ. Vương Hưng cùng một tu sĩ khác của Vương gia đều bị trọng thương, thanh như ý trong tay Vương Anh Ngộ đại phóng quang hoa, nhưng cũng không thể đẩy lui chúng nó được mấy bước, chứ nói gì đến đánh chết được con nào, chuyện đó đúng là hoàn toàn không có khả năng.

Vương Hưng cố chống đỡ tinh thần để bảo vệ Vương Anh Ngộ, vừa rồi có chút tuyệt vọng, không ngờ lúc này Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn đã tới đây viện trợ, lúc này liền mừng như điên.

Niên Hoằng Trí nói: “ An nguy của Vương thiếu chủ là trọng yếu nhất, mấy con cự viên còn lại cũng không thể làm gì bọn ta, Vương quản sự, ông hãy dẫn thiếu chủ đi trước đi, bọn ta ở phía sau bọc hậu!”

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Vương Tuấn cũng nói: “ Mấy người bọn ta sẽ nhanh chóng đuổi theo!”

Dứt lời hai người liền dẫn dắt năm con yêu thú rời đi, không để chúng nó dây dưa với mấy người Vương gia nữa.

Vương Hưng vui mừng quá đỗi, ông chưa từng nghĩ tới mấy tu sĩ bọn họ thuê tới lại có thể bằng lòng giúp đỡ tới như vậy. Cũng hiểu được bọn họ bất quá chỉ là đến lược trận mà thôi, sống chết trước mắt cũng không nhất định phải trượng nghĩa như vậy. Nghĩ vậy ông không khỏi lớn tiếng nói: “ Ba vị đạo hữu, Vương gia ghi nhớ ân đức của chư vị, xin chư vị hãy nhanh chóng trở lại, Vương gia, tất có hậu báo!”

Dứt lời, ông liền lắc mình một cái, đem Vương Anh Ngộ kẹp dưới nách, và một vị tu sĩ nhanh chóng rời đi.

Sau đó ở đây chỉ còn sót lại năm con yêu thú Thiết Bì Cự Viên, một con Kim Cương Cự Viên cùng ba người tiên tu, đều đang giao chiến với nhau.

Thiết Bì Cự Viên rốt cuộc tu vi không bằng, chỉ có số lượng là nhiều, mới khiến cho Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn tiêu tốn một chút thời gian, bất quá chờ sau khi đám tu sĩ Vương gia đã đi xa, động tác của hai gã cũng nhanh hơn, ra tay tàn nhẫn hơn!

Vương Tuấn cầm phi kiếm trong tay, thân kiếm hóa thành một đạo kim quang, xoay tròn đâm xuyên qua tim cự viên, khiến cho ngực nó bị phá thành một cái lỗ lủng lớn, té rầm xuống đất không dậy nổi.

Thủ đoạn của Niên Hoằng Trí còn tàn nhẫn hơn, gã giơ cao trường đao, nhảy lên chém xuống—ánh đao vừa hạ xuống, bổ cự viên ra làm hai, nội tạng giàn giụa rơi ra, yêu đan cũng lăn lông lốc xuống. Sau đó gã lại quét ngang một cái, chém một con cự viên thành hai đoạn!

Cuối cùng chỉ còn lại hai con cự viên, thấy hai huynh đệ này hung hãn như vậy, cũng không lui về phía sau, mà hung tính càng tăng lên. Một con thì hung hăng bổ nhào về phía trước, một con thì nhảy lên thật cao, hai cái trọng quyền giao thoa, tốc độ ra quyền cực nhanh, trước mặt hai người hầu như xuất hiện vô số quyền ảnh!

Quyền phong kia sắc bén không gì sánh được, nhưng sự chênh lệch đẳng cấp là không thể phủ nhận, còn có thêm hai kiện pháp khí cực tốt tượng trợ. Hai huynh đệ cùng phối hợp, một đao một kiếm múa may kín không kẽ hở, người thì khom lưng xuống, chém vào hai bắp chân của cự viên. Bắp chân cự viên vừa đứt, nó lập tức đau đớn la rống đến lạc giọng, Niên Hoằng Trí vung trường đao lên, chặt đứt đầu hai con!

Lúc này mười con Thiết Bì Cự Viên đều đã chết, Niên Hoằng Trí cùng Vương Tuấn liền cùng nhau đánh về phía Từ Tử Thanh bên kia.

Hô to: “ Từ đạo hữu, ta đến giúp ngươi!”

Từ Tử Thanh đang cùng Kim Cương Cự Viên chiến đấu kích liệt, tu vi của Kim Cương Cự Viên cao hơn y, tính tình lại thô bạo, khiến cho y rơi vào thế hạ phong. Lúc này nghe vậy, tâm trạng không khỏi hơi buông lỏng, liền lên tiếng: “ Đa…”

Chữ “ Tạ” còn chưa nói ra khỏi miệng, y liền cảm thấy có đạo đao phong sắc bén đánh đến từ phía sau, mang theo sát khí mà đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam