Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Jiyeon tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn yếu ớt, khắp người dính nhớp nháp mồ hôi. Dì Park đỡ cô dậy, bón cho cô nửa cốc sữa, rồi nói: "Cô chủ, cô bị sốt rồi."

Cô mộng mị suốt đêm, lúc này vẫn mơ màng như đang trong mộng, dì  kê đầu giường lên cao một chút để cô nằm dễ chịu hơn, đoạn lại hỏi tiếp: "Cô muốn ăn chút gì không?"

Cổ họng Jiyeon đau rát, không biết là di chứng của thuốc mê hôm qua hay do bị cảm phát sốt, chỉ cất giọng khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Mười giờ rưỡi." Dì biết thói quen của cô, bước tới kéo tấm rèm cửa chắn sáng dày nặng ra, nhưng chỉ mở một cánh cửa sổ nhỏ, nói: "Cô chủ, cô vừa hạ sốt, không nên ra gió thì hơn."

Cả người Jiyeonmềm nhũn, cô dựa lưng vào đầu giường, thấp giọng nói: "Có giờ học."

"Jimin gọi điện tới trường, xin cho cô nghỉ hai ngày rồi."

Jiyeon mệt lử người, chỉ muốn nhắm mắt lại. Cửa sổ phòng cô đối diện với góc tường phía Đông Nam của khu nhà, ánh mắt cô tình cờ lướt qua, nhìn thấy trên ngọn cây bên ngoài bức tường có mắc một vật xanh xanh lốm đốm, liền hỏi: "Cái gì thế?"

Dì thò đầu ra xem, rồi đáp: "Không biết trẻ con nhà nào thả bóng bay, bị mắc vào cành cây thôi." Bà ta ngoảnh đầu lại trông thấy Jiyeon bò dậy khỏi giường, vội vàng chạy tới nâng cô dậy: "Cô chủ, ngủ thêm chút nữa đi."

Jiyeon nhìn thấy quả bóng bay kia có hình của cừu con Vui Vẻ mắc trên cành cây, khe khẽ lắc qua lắc lại trong gió. Cô nhắm mắt lại, nói: "Không có gì đâu, tôi ra mồ hôi, muốn tắm một cái."

Dì biết cô sẽ tắm rất lâu, vì vậy chỉ đưa áo choàng tắm cho cô rồi lui ra ngoài. Jiyeon khóa trái cửa phòng, rồi khóa trái cửa phòng tắm, mở vòi nước ở bồn tắm để nước chảy ùng ục, sau đó mới gọi điện cho Jungkook.

"Thầy giáo Jeon ạ, em bị ốm, người nhà có giúp em xin nghỉ hai ngày, em nghĩ cũng cần báo cho thầy một tiếng."

"Được rồi. Em vẫn ổn chứ? Tối qua tôi ra ngoài ăn cơm, thấy em bị người ta giật túi xách, bọn chúng đông người, tôi lại có một mình, thấy tình hình bất ổn nên mới kêu lên 'cháy nhà', may mà có rất nhiều người xông tới, bọn lưu manh ấy mới bỏ chạy đấy."

Jiyeon biết đây là lời giải thích của anh ta với những người khác, vì vậy cô nói: "Cảm ơn thầy giáo Jeon, may mà có thầy đi qua."

"Đừng khách khí, tối hôm qua anh trai em đã cảm ơn tôi rồi."

Jiyeon thoáng ngẩn người, Taehyung? Anh ta gặp Jungkook rồi ư? Đây mới là mục đích Jungkook thả bóng bay? Taehyung hoàn toàn không để tâm tới việc cô ấy bị cướp, tại sao anh ta lại đi gặp Jungkook?

"Anh trai em quan tâm em lắm, hỏi tôi rất nhiều chuyện về em, thành tích học tập thế nào, quan hệ với bạn bè ra sao, bình thường ngoài giờ học thích chơi với những ai."Jungkook ngừng lại giây lát, đoạn tiếp lời: "Anh trai em nói, không ngờ ở gần trường học như vậy mà vẫn gặp cướp, hy vọng nhà trường chú ý thêm đến sự an toàn của sinh viên. Vậy nhé, khi nào em khỏi bệnh thì đến phòng làm việc của tôi một chút."

Jungkook rõ ràng còn có chuyện muốn nói với cô, nhưng sợ cô ở trong nhà bị giám sát, nên nói chuyện hết sức mập mờ khó hiểu.

"Vâng, cảm ơn thầy Park."

"Em dưỡng bệnh cho tốt nhé. Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại thầy."

Cô tắm rửa, khoác lên chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Trên tủ đầu giường có một cốc nước và mấy viên thuốc vương vãi. Cô cầm lên xem thử, là thuốc cảm và thuốc hạ sốt, cô đã uống một lần, nhưng hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì. Chắc hẳn là đêm qua ngủ say quá, dì Park vào phòng mà cô cũng không hề hay biết.

Mặc dù đã hạ sốt, nhưng cô vẫn thấy người mệt mỏi rã rời, cô lật chăn lên, định ngủ thêm một giấc, đột nhiên trông thấy trên chiếc gối trắng như tuyết có một sợi tóc. Sợi tóc ngắn, vừa đen vừa cứng.

Cô có bệnh ưa sạch sẽ, ga trải giường mỗi ngày đều thay một lần. Sợi tóc này rõ ràng không phải của cô. Cô nhón tay cầm sợi tóc lên, bần thần trong giây lát, sau đó cầm điện thoại, gọi cho Taehyung.

Người nghe máy là Jimin, cô hỏi: "Anh tôi đâu?"

"Anh ấy có việc, đang bận."

"Bảo anh ấy nghe điện thoại."

Jimin hoàn toàn không hề động lòng, nhắc lại một lần nữa: "Anh Mười đang bận."

Cô gác máy, đột nhiên cảm thấy mọi ý niệm đều nguội lạnh như tro tàn. Cô mở tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ mặc lên người, đi xuống dưới nhà.

Dì Park trông thấy cô, không khỏi ngẩn người ra trong giây lát: "Cô chủ? Cô xuống rồi ạ, cô muốn ăn gì không?"

"Tôi muốn ra ngoài một chút."

"Để tôi đi gọi lái xe."

"Tôi bắt taxi cũng được."

Dì vội nói: "Cậu Mười đã dặn dò, nói dạo này bên ngoài rất hỗn loạn, bảo lái xe phải theo sát cô."

"Anh ấy nói lúc nào thế?"

Dì ngây người, đáp: "Cũng mấy ngày rồi..."

"Tối qua anh ấy về lúc mấy giờ?"

Dì chột dạ cười đáp: "Tối qua tôi ngủ sớm lắm, cũng không biết cậu Mười có về hay không nữa."

"Thôi bỏ đi, đi gọi lái xe cho tôi."

Thực ra cô cũng chẳng muốn chạy ra ngoài, chỉ là không muốn ở lại trong nhà. Sau khi lên xe, lái xe hỏi cô: "Cô chủ muốn đi đâu?" Jiyeon bấy giờ mới phát hiện lái xe đã đổi người mới, không phải lão thường ngày vẫn đưa đón mình, mà là lái xe của Taehyung. Jiyeon chỉ biết người này họ Giả, bình thường trầm mặc ít nói, rất giống Jimin.

"Đến bệnh viện."

Đã mấy ngày cô không đến bệnh viện, mỗi tháng cô có thể đến thăm mẹ hai lần, nếu lén lút đến, có lẽ còn có thể nhiều hơn, nhưng Taehyung có vô số cách khiến cô hối hận, vì vậy cô không dám vượt qua ranh giới dù chỉ một bước. Tháng này cô vẫn còn một chỉ tiêu, hôm nay dùng là hết luôn.

Trong bệnh viện lúc này cũng vậy, phòng bệnh của bà Kim Tae Hae rất sạch sẽ, chỉ có âm thanh đơn điệu của các thứ máy móc. Y tá vừa giúp bà rửa ráy xong xuôi. Đầu bà từ khi tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ vẫn sưng phù lên, phần mặt biến dạng ghê gớm, hoàn toàn không thể nhận ra được dung nhan xinh đẹp năm nào nữa.

Jiyeon nắm chặt túi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, khẽ gọi một tiếng "mẹ."

"Con sống tốt lắm, trong trường cũng rất ổn... có một cậu đang theo đuổi con, cậu ấy học khoa Dược, nhưng con vẫn chưa quyết định có nhận lời cậu ấy không. Dẫu sao con cũng cảm thấy mình vẫn còn nhỏ... Mẹ, nếu mẹ tỉnh lại được thì tốt quá, có thể giúp con quyết định rồi. Học kỳ này con lại đăng ký thêm hai môn nữa, nhưng chuyên ngành của bọn con, thế nào cũng phải học năm năm mới tốt nghiệp được, tốt nghiệp xong con có thể tự chăm sóc cho mẹ rồi... y tá mới đến không biết có tốt hay không, cô ấy có làm mẹ đau không..."

Cô nói rất nhiều, nói đến nỗi mồm miệng khô khốc cả, hầu hết đều là bịa đặt. Cô thường nói được nửa chừng lại ngưng, vì không biết nên nói gì tiếp nữa, cũng không muốn nói nửa câu sự thật. Bác sĩ đã nói từ lâu, màng não của bà Tae Hae đã chết, không thể tỉnh lại được, tuy tim vẫn còn đập, nhưng chỉ có thể dựa vào hệ thống duy trì sự sống để hô hấp mà thôi.

Trên đời này, có lẽ chỉ mỗi mình cô là vẫn ảo tưởng bà có thể nghe thấy.

Cô ngồi bên cạnh giường mẹ lâu thật lâu, mãi đến khi sắc trời tối dần. Y tá đi vào truyền dịch dinh dưỡng, trông thấy cô liền chào hỏi: "Cô Park, lại đến thăm mẹ à?"

"Ừm."

"Tiền viện phí tháng này đã trả vào tài khoản rồi, nhưng có mấy loại thuốc tăng giá, tiền tháng sau có thể sẽ tăng thêm mấy trăm đồng. Bác sĩ dặn, bảo tôi nói trước với cô một tiếng."

"Được, cảm ơn."

Sau khi cô y tá đi ra, cô cũng đứng lên, nói với bà Tae Hae vô tri vô giác nằm trên giường: "Mẹ, con đi đây, qua một thời gian nữa con lại đến thăm mẹ."

Cô từ bệnh viện đi ra, vẫn không muốn về nhà, lại bảo lái xe đưa mình tới quán ăn nhanh, mua một cái Hamburger lót dạ. Tay lái xe này rất hiếm khi đi cùng cô, thấy cô ăn đồ ăn nhanh thì lấy làm ngạc nhiên, nhưng người của Taehyung đều biết giữ bổn phận, chuyện không nên hỏi thì một câu cũng không bao giờ hỏi tới. Ăn xong, cô lại bảo lái xe chở mình đến trung tâm thương mại. Lái xe chắc đã được Taehyung dặn dò từ trước, theo sát cô một bước không rời, thấy cô đi vào cửa hàng chuyên bán đồ lót, cũng vẫn đi theo vào.

"Anh đợi tôi ngoài cửa."

Tay lái xe cũng không nói là không được, chỉ đáp: "Anh Jimin có dặn rồi."

Jiyeon nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Jimin, liền có cảm giác như va phải một bức tường vừa cứng vừa lạnh. Sau đó, cô cũng không nhiều lời, chọn mấy món đồ ngủ, rồi cầm ra quầy thu ngân thanh toán.

Tay lái xe muốn giúp cô xách chiếc túi giấy, nhưng cô đã ôm nó vào lòng, y đành lẽo đẽo theo xuống tận nhà để xe. Đột nhiên, từ xa đã trông thấy bên cạnh xe của họ có người đang đứng, phản ứng đầu tiên của y là che chắn cho cô ở đằng sau. Người kia vốn đang đứng cạnh chiếc xe hút thuốc, trông thấy bọn họ, liền ném điếu thuốc trên tay đi. Tay lái xe thở phào nhẹ nhõm: "Anh Mười." rồi lập tức kêu lên: "Sao anh lại ở đây một mình?"

Cách chỗ họ không xa có một chiếc Mercedes Benz chớp chớp đèn pha trả lời, chính là xe của đám vệ sĩ. Taehyung lại châm một điếu thuốc, bật lửa chiếu sáng gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, trông không nhìn ra được đang giận dữ hay vui vẻ. Tay lái xe bước đến mở cửa xe, Jiyeon ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.

Taehyung trông có vẻ uể oải, anh ta không uống rượu, nhưng cũng chẳng muốn nói chuyện, vừa ngồi xuống liền vươn tay gác lên lưng ghế. Jiyeon nhét đống túi giấy xuống dưới chân mình, chợt nghe anh ta nói: "Quần áo em mặc đều là tiền của anh, em cũng không tiếc, một lần mua mà vung tay nhiều vậy cơ à."

Cô không nói gì, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Chiếc xe vừa lái ra khỏi nhà để xe dưới tầng hầm trung tâm thương mại, gặp đúng lúc đường phố đông đúc, ánh đèn đường rọi cả vào xe. Trong xe mù mịt khói thuốc do Taehyung nhả ra, nhưng lại không thể mở cửa, lái xe đành mở hé cửa sổ trên nóc xe ra một chút mới bớt khói phần nào. Suốt quãng đường, Jiyeon chỉ một mực làm thinh, tới khi về nhà họ Park, người giúp việc mở cửa xe, định cầm mấy túi giấy cho cô, nhưng cô kiên quyết tự xách lấy.

"Bảo bối gì thế?" Taehyung cười khẩy, giật lấy xem thử, không ngờ lại là mấy món đồ lót ren gần như trong suốt, anh ta móc trên ngón tay, còn bé hơn cái khăn mùi xoa gấp lại. Chu Diễn Chiếu trước tiên thoáng ngẩn người, sau đó cười phá lên ha hả.(Hến: Con trai j đâu Vê ơi..-_-) Lái xe và người giúp việc đứng cạnh đó đều ngoảnh mặt đi giả bộ như không thấy. Jiyeon vừa tức vừa khó xử, nhưng dường như Taehyung rất vui, anh ta dò xét cô bằng ánh mắt tà ác: "Gu ăn mặc kiểu gì vậy, cũng chẳng xem màu sắc gì nữa. Em mặc ấy hả? Xấu chết đi được!"

Cô giật lại món đồ lót trên tay anh ta, xách túi giấy lên lầu, cô vừa bước vào phòng ngủ, đang định sập cửa thì bị Taehyung chặn lại: "Mua cũng đã mua rồi, không mặc cho anh xem à?"

"Ai bảo mua về để mặc cho anh xem?"

"Vậy mặc cho ai xem?"

"Chẳng ai cả, thích thì mua."

Taehyung giật lấy mấy chiếc túi giấy cô đang cầm, đổ hết ra giường, chọn lựa hồi lâu, cuối cùng chỉ vào một bộ: "Mặc cái này đi."

"Không mặc!" Cô vơ lấy đống quần áo, nhét vào trong túi. Taehyung bật cười, nằm xuống giường cô, ung dung nói: "Hôm nay không phải em đã đến thăm mẹ sao, còn cố ý mua những thứ này, làm bộ kiêu cái nỗi gì? Câu kéo đàn ông cũng là một môn học đấy, quyến rũ không tốt sẽ làm người ta phát chán, trộm gà không được còn mất cả nắm gạo, lúc ấy lại trố mắt ra."

Jiyeon lạnh lùng nói: "Tôi làm sao biết được khẩu vị của đàn ông thế nào chứ, nói ra thì, tôi thậm chí còn chưa yêu đương chính thức lần nào cơ mà, đâu có giống anh, bạn gái của anh còn nhiều hơn số phụ nữ mà tôi quen biết cả đời."

Taehyung chừng như rất thích thú: "Có tiến bộ, diễn kịch giống lắm, ít nhất, cũng tốt hơn lần trước."

Jiyeon nhìn anh ta trọn ba phút đồng hồ, đột nhiên lật tay kéo dây phéc mơ tuya xuống, tụt váy ra, lục trong túi giấy tìm bộ đồ anh ta vừa chỉ, cởi đồ lót rồi thay vào, thay xong mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Hài lòng chưa hả?"

Cửa sổ vẫn chưa đóng, Taehyung "hừ" một tiếng, chẳng biết là vui hay không. Jiyeon nhìn anh ta dựa vào đầu giường, khoanh tay lại, bộ dạng thế nào cũng được, không khỏi tức tối trong lòng, nhặt cái váy dưới đất lên mặc vào, xoay người đi ra ngoài. Nhưng Taehyung nhanh hơn cô, tay cô vừa vặn nắm đấm cửa để mở ra, anh ta đã "bình" một tiếng, đóng sập cửa lại, xoay mặt Jiyeon về phía mình, hôn ngấu hôn nghiến, đến khi để lại hai vết răng sâu hoắm mới buông ta. Hơi thở anh ta phả ra còn bá đạo chiếm lấy đường hô hấp của cô: "Tại sao hôm nay lại đi thăm mẹ em?"

"Để nhắc nhở mình là ai đã khiến bà ấy nằm bất tỉnh nhân sự ở đó."

"Ha!" Taehyung cười lạnh: "Vậy thì anh phải cẩn thận rồi." Vừa nói, anh ta vừa kéo cô vào lòng, giữ chặt cánh tay cô, đẩy cô ngã ra giường. Song cô lại nhoẻn miệng cười nhu mì, vòng hai tay ra ôm lấy cổ anh ta: "Anh à, rốt cuộc anh có yêu em không?"

Taehyung phá lên cười, vừa hôn cô, vừa cởi bỏ quần áo trên người cô: "Yêu? Chuyện gì khiến em tự dưng mơ hão vậy?"

"Tốt nhất là anh không thích em," Jiyeon hai mắt long lanh, ngân ngấn lệ, ánh mắt lúng liếng đung đưa: "Để em có thể bớt yêu anh một chút..." Cô ngước mặt lên hôn anh ta, nhưng Taehyung lại tránh nụ hôn ấy, nói: "Diễn quá đà rồi, không vui nữa."

Anh ta buông cô ra, ngồi sang một bên, đốt một điếu thuốc mới. Qua màn khói thuốc, Jiyeon chỉ cảm thấy anh ta cách mình vừa xa, vừa cao, cô chầm chậm ngồi dậy, kéo tấm ga trải giường lên che người, hỏi Taehyung: "Vậy anh có yêu Bae Irene không?"

"Cô có tư cách gì mà hỏi anh chuyện này?"

Jiyeon nói: "Phải rồi, tôi ngu ngốc, anh không cần để ý làm gì." Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, mở vòi nước, bắt đầu đánh răng, đánh răng xong lại tắm rửa, một lúc lâu sau mới đi ra, vốn tưởng Taehyung đã sớm bỏ đi, không ngờ anh ta vẫn ngồi đó hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Mặc dù cửa sổ để mở, nhưng trong phòng vẫn nồng nặc mùi thuốc lá.

Cô cũng lười chẳng buồn hỏi, chỉ nhấc chăn phía bên kia lên, nằm xuống giường ngủ. Chợt nghe Taehyung hỏi: "Em khóc gì trong ấy?"

"Tôi không khóc."

"Đừng mơ tưởng nữa, anh không yêu cô, một chút cũng không. Nếu nói đến tình anh em, thì chút tình cảm ấy giữa chúng ta cũng kết thúc từ lâu rồi."

Jiyeon vẫn xoay lưng về phía anh ta, giọng rất cứng rắn: "Anh có muốn hay không nào, không muốn thì xéo ra ngoài!"

Taehyung dập thuốc, xoay mặt cô lại, nhìn thấy vệt nước mắt trên má, không khỏi nheo nheo mắt: "Lau nước mắt đi, thử ra ngoài kia mà xem, có con đàn bà bán thân nào giống cô không chứ, cả ngày cứ chưng ra bộ mặt đưa đám như vậy!"

"Tôi chưa gặp ai bán thân cả," Jiyeon  quẹt quẹt bừa mấy cái lau sạch nước mắt, giọng điệu chợt trở nên chua ngoa: "Nhưng mà anh trai tôi chắc đã gặp nhiều lần rồi, hay anh dạy cho em đi!"

Taehyung bật cười: "Được, anh đây nhất định sẽ dạy dỗ cô em cho tốt!"

Cô đau chết đi được, cả người cô bị vặn xoắn như bánh quẩy, phần eo hông cơ hồ sắp gãy đến nơi. Taehyung xem chừng đã nổi giận thực sự, tuyệt đối không nương tình chút nào.Jiyeon bấy giờ mới biết, thì ra trước nay anh ta vẫn coi như kiềm chế, hôm nay bao nhiêu trò đều giở ra hết, khiến cô sợ chết khiếp. Taehyung giống hệt ác quỷ, còn cười hết sức ung dung: "Cô run cái gì?"

Jiyeonb cảm thấy mình giống như một con cá, hồi nhỏ, ông Jinwoo từng dẫn cô lên thuyền ăn gỏi cá tươi, chính là loại cá vừa bắt dưới sông, bỏ vào chậu nước đá vẫn không ngừng quẫy loạn, bị đầu bếp ấn xuống,vung dao lên thoăn thoắt cắt thịt cá thành từng lát từng lát mỏng, đến tận lúc toàn bộ con cá bị xắt thành thịt lát, phần mang cá vẫn đang giật giật, cái miệng không ngừng ngáp ngáp.

Cảnh tượng tàn nhẫn ấy đã để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cô hồi nhỏ, giờ cô cảm thấy mình chính là con cá đó, bị lưỡi dao lướt nhanh từng nhát từng nhát xắt thành lát mỏng, sau đó chấm vào nước tương và dầu hạt cải, bị người ta nuốt vào bụng từng lát một. Đau, đau chết đi được. Nhưng tay cô đã bị Taehyung lấy khăn bông trói chặt, mười đầu ngón tay rã rời chỉ còn biết bấu vào ga trải giường. Toàn thân cô đầm đìa mồ hôi lạnh, nhưng Taehyung vẫn hết sức tỉnh táo, khoan thai giày vò cô: "Sao hả? Khó chịu không? Mặt mũi nhăn nhó thế kia, ca ve bán tiếng cười, thì phải nhớ mà tươi cười, bằng không đàn ông dựa vào cái gì mà trả tiền cho cô chứ?"(Hến: Dino của em =(()

Cô đau đến nỗi cả thơ từ ca phú cũng không đọc được nữa, chỉ có thể thầm gọi "mẹ ơi", tựa như hai chữ ấy là thần chú, niệm một nghìn lần, niệm một vạn lần, có thể giảm đau vậy. Tới cuối cùng, cô đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bản thân cũng không biết mình đang lẩm bẩm cái gì nữa, chỉ biết nụ cười gằn lạnh lẽo của Taehyung dường như đang lắc lư trước mắt mình. Sau cùng, cô ngất lịm đi.

Cô chỉ ngất đi giây lát, đã bị Taehyung tát vào mặt cho tỉnh lại: "Park Jiyeon!"

Cô nở một nụ cười thê lương. Taehyung cũng không ngờ lúc này cô vẫn còn cười được, vốn trên trán cô đã sưng một cục to, vừa nãy lại bị đụng vào cây cột ở đầu giường, vầng trán lại thêm một vệt đỏ, nhưng sắc mặt thì trắng bệch, thoạt nhìn trông nụ cười này chẳng hề giống cười, mà như là khóc vậy. Anh ta nghe cô lẩm bẩm: "Anh ơi... dù anh có tin hay không, thì em cũng từng... từng thật lòng yêu anh..."

Taehyung nghe thấy câu nói này, không hiểu sao lại càng thấy giận, anh ta mạnh mẽ ưỡn người lên, khiến Jiyeon đau đến nỗi run bần bật, oằn lưng lại như con tôm, lại bắt đầu lẩm bẩm gì đó. Có lúc, Taehyung cũng nghe thấy cô đang nói gì, toàn những điều kỳ quái, lúc thì là bài học trong sách, lúc là thơ, lúc lại là những thứ anh ta chưa bao giờ nghe. Hầu hết thời gian, cô đều nói không thành tiếng, nhưng có khi cô mê man, cũng sẽ khe khẽ thốt lên một câu nửa câu gì đó, như thể đang tụng kinh.

Anh ta nhớ đến lần đầu tiên, cô không hề khóc, chỉ bị dọa cho phát hoảng, mãi tới khi kết thúc, cô dường như mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chầm chậm kéo ga trải giường lên che thân, không ngừng co người lại, rúc vào một góc giường, cúi gằm xuống như một con búp bê bị phá hỏng, không ngừng run rẩy. Bấy giờ, Taehyung nghĩ, hễ cô khóc òa lên, anh ta sẽ cho ăn hai cái tát ngay. Nhưng cuối cùng cô không khóc, mà chỉ khe khẽ gọi một tiếng "Taehyung."

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cô gọi tên anh ta. Lúc mới đầu, cô cũng từng làm loạn lên, nhân lúc anh ta ngủ, lẳng lặng cầm lưỡi kéo, đặt đầu mũi kéo lạnh buốt lên cổ anh ta, ép anh ta thả mẹ con cô đi. Nhưng anh ta chỉ cười khẽ: "Đi đâu hả? Jiyeon, chỉ cần cô đâm anh một cái thì chưa kịp ra khỏi căn phòng này, cô đã bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong rồi, tin không hả? Anh biết cô không muốn sống nữa, có điều cô mà chết, anh cũng không đảm bảo xác mẹ cô không bị người ta giày xéo đâu đấy."

Jiyeon trợn trừng mắt, đồng tử lập tức co rút lại, trong đáy mắt phản chiếu bóng hình anh ta. Anh ta từng rất nhiều lần nhìn thấy những người tuyệt vọng sắp chết, bộ dạng chính là như vậy. Anh ta còn lo ngày nào đó cô sẽ nhảy lầu, hoặc nhất thời nghĩ không thông mà tự cắt mạch máu. Nhưng không, cuối cùng Jiyeon vẫn chấp nhận hiện thực, thậm chí vẫn gọi anh ta là anh trai như trước.

Nói thực lòng, mỗi lần Jiyeon ở trên giường gọi mình là anh trai, anh ta đều cảm thấy hưng phấn, sự hưng phấn này không liên quan gì đến tình cảm, mà chỉ thuần túy về mặt nhục dục. Jiyeon là em gái anh ta, tuy rằng hai người không có quan hệ ruột rà máu mủ, nhưng đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, khiến anh ta có ảo giác như thể đang loạn luân vậy. Đàn ông thường có những suy nghĩ viển vông kỳ quặc như thế, vì vậy, có những lúc, Jiyeon có thể khiến anh ta rất ư thỏa mãn.

Nhưng chưa có lần nào thỏa mãn bằng đêm nay, cuối cùng, anh ta cảm thấy mình sắp đánh mất cả lý trí, cú sau còn mạnh mẽ hơn cú trước. Bàn tay Jiyeon kiệt sức gác lên người anh ta, hai mắt khép hờ, cuối cùng khi Taehyung thở hắt ra một tiếng nặng nề, lầm bầm câu gì đó, cô chỉ nghe láng máng dường như có chữ "Irene", anh ta đã đổ gục xuống.

Jiyeon chầm chậm nghiêng đầu sang bên, cố gắng tách xa anh ta thêm một chút, nhưng Taehyung không chịu buông tha cô, hai mắt khép hờ, dụi vầng trán đầm đìa mồ hôi xuống gối, hỏi: "Lại khóc cái gì đó?"

"Tôi không khóc."

Taehyung cười: "Một lần mới kiếm được năm nghìn, nãy giờ khóc hai lần rồi, cô còn nợ anh một nghìn đấy."

"Tôi muốn đi tắm!"

"Cô với gã Jungkook ở trường kia là như thế nào?"

Thân hình Jiyeon thoáng đờ ra, cô gắng sức trấn tĩnh lại, chỉ sợ lộ ra sơ hở gì đó: "Thầy giáo Jeon? Anh hỏi thầy ấy làm gì?"

"Nghe nói anh ta đã cứu cô."

"Thầy ấy đi ngang qua."

"Không phải hẹn ăn cơm với nhau à?"

Cô cười khẩy: "Nếu tôi mà hẹn thầy ấy ăn cơm, làm sao còn gặp cướp chứ?"

"Thân thủ Jungkook cũng khá lắm, một chọi tám mà không để người ta bắt cô đi."

"Anh muốn nói gì?"

"Anh kiếm người điều tra rồi, họ Jeon ấy vốn học ngành thể thao, cha mẹ làm ăn nhỏ, nhờ quan hệ mà vào trường em làm thầy giáo hướng dẫn, mới làm từ học kỳ này thôi."

Jiyeon nhoẻn miệng cười: "Em rất thích thầy giáo Jeon, thầy ấy đẹp trai lắm!"

Taehyung chăm chú nhìn cô khoảng hai giây, rồi hỏi: "Thích thật à?"

"Đúng vậy, thầy cũng tốt với em lắm..." Cô biết lúc này mình càng nói quanh co mập mờ, Taehyung càng không nghi ngờ, bèn ôm lấy cổ Taehyung, làm bộ hờn dỗi hỏi: "Anh à, anh ghen không?"

Taehyung kéo cánh tay cô xuống, nói: "Đừng làm bộ làm tịch nữa, có giỏi thì dẫn thằng họ Jeon ấy về nhà biểu diễn sex show trước mặt anh xem anh có ghen không?"

Jiyeon chớp chớp mắt, đứng dậy nói: "Em đi tắm."

"Nếu cô thích thằng họ Jeon ấy như thế," giọng nóiTaehyung lại chầm chậm cất lên, "anh sẽ chiếu cố nó thật tốt..."

Cô không hiểu, quay đầu lại nhìn anh ta.

"Thầy giáo jeon của cô có một sở thích, chắc cô không biết?"

"Gì cơ?"

"Chơi Baccarat[1], vả lại còn chơi rất lớn nữa. Một tẹo tiền lương của nó, có đổ hết vào đấy cũng không đủ."

[1] Một trò đánh bài phổ biến trong các casino.

Jiyeon hỏi: "Vụ bắt cóc này thầy ấy cũng có phần à?"

"Cái đó thì không, lần này anh đã nắm được kẻ nào là chủ mưu rồi."

Jiyeon nói: "Em là sinh viên, cả ngày chỉ đi từ nhà đến trường, đám người ấy bắt cóc em chẳng phải nhằm vào anh ư? Anh ở bên ngoài làm việc, cũng nên tích đức một chút đi, anh chẳng để tâm việc sống chết của em cũng không sao, chỉ sợ đến lúc ấy người ta chuyển mục tiêu sang bảo bối trong lòng của anh thôi."

"Ai là bảo bối trong lòng anh?"

"Vờ vịt gì nữa?" Jiyeon khinh khỉnh nói: "Không phải TBae Irene à?"

Taehyung cười khanh khách, cuối cùng mới vươn tay cầm bao thuốc trên tủ đầu giường lên, châm một điếu, rít một hơi, phả khói mờ mịt, thong thả nói: "Jiyeon, cả ngày cô giả vờ giả vịt, có mỗi màn này là diễn giống nhất đấy."

Jiyeon ở nhà hết hai ngày nghỉ ốm mới đi học, vì bỏ mất mấy tiết, cô phải mượn vở bạn cùng lớp đi photo, vừa khéo gặp Jungkook ở cửa hàng photo nhỏ ngoài cổng trường, cô không chắc anh ta cố tình chọn nơi này để gặp mặt, hay chỉ là ngẫu nhiên, đành cười chào một tiếng: "Thầy Jeon."

Jungkook đến photo một ít tài liệu, trên người Jiyeon lại không mang tiền lẻ, anh ta liền trả hộ cô luôn. Cô bèn nói: "Thầy Jeon, để em mời thầy uống nước nhé."

Jungkook nheo mắt cười nhận lời, hai người vào siêu thị mini mua nước ngọt, vừa đi vừa uống, thuận miệng nói chuyện gẫu, trong mắt những người khác, dường như hết sức bình thường. Jungkook một tay cầm tập tài liệu đã photo xong, một tay cầm chai trà xanh, vẻ mặt tươi cười song giọng nói lại rất nghiêm túc: "Bảo cô đến phòng làm việc của tôi, sao không đến? Hai ngày nay cô xin nghỉ ốm, có phải ốm thật không?"

Jiyeon biết rõ xung quanh trái phải trước sau đều không có người, cũng không ai nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng vẫn hết sức lo lắng: "Anh trai tôi sai người điều tra anh rồi, tôi sợ anh ấy sinh nghi."

"Anh trai cô nói gì?"

"Anh ấy nói anh chơi Baccarat, đánh lớn lắm."

Jungkook cười tươi bảo: "Hắn ta quả là nổi tiếng cẩn trọng, chắc hẳn tôi đi vay nặng lãi bao nhiêu tiền hắn cũng điều tra rõ như lòng bàn tay rồi..."

Điều Jiyeon vẫn luôn muốn hỏi lại là một chuyện khác: "Sao hôm đó anh lại cứu tôi? Anh vẫn luôn theo dõi tôi đúng không?"

"Sếp đã dặn dò, nhất định phải đảm bảo an toàn của cô. Hôm ấy tôi ra tay có hơi mạo muội, nhưng đám người ấy vừa nhìn đã biết là được huấn luyện bài bản, không phải bọn bắt cóc thông thường, tôi sợ tính mạng cô gặp nguy hiểm." Jungkook lại nói tiếp: "May mà hồi ở đại học tôi học ngành Thể thao, thân thủ có khá một chút cũng không đến nỗi khiến hắn nghi ngờ, vì vậy tôi mới xông lên."

"Ngộ nhỡ..." Cô hết sức lo âu: "Con người anh trai tôi vui giận thất thường lắm, đêm đó anh ấy gặp anh... có lẽ không phải vì anh đã cứu tôi..."

"Sếp đã có sắp xếp cả rồi, cô không phải lo lắng." Jungkook nói: "Thực ra tôi nôn nóng tìm cô là vì một chuyện khác, lý lịch Bae Irene có vấn đề."

Jiyeon giật thót mình, hỏi: "Gì vậy?"

Jungkook vẫn cười hì hì, nhắc nhở cô: "Chớ nên căng thẳng, cô đang nói chuyện với thầy giáo hướng dẫn, đừng tỏ vẻ căng thẳng như vậy chứ. Tôi làm gì có quyền đánh cô trượt môn nào đâu."

"Xin lỗi." Cô không thể bì được với anh ta, rõ ràng nói chuyện nghiêm túc mà cứ như đang đùa cợt vậy. Người khác nhìn từ xa, nhất định sẽ cho rằng họ đang nói mấy câu chuyện phiếm tầm phào.

"Cô chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, vì vậy sếp rất lo lắng, bảo tôi nhất định phải để ý đến cô cho tốt." Jungkook nói: "Sếp bảo tôi chuyển lời với cô, dặn cô đừng dò hỏi chuyện gì ở nhà nữa, tránh để Taehyung sinh nghi."

"Vậy còn Irene..."

"Nhìn bề ngoài thì quá trong sạch, phải không? Vì vậy sếp mới cảm thấy cô ta có vấn đề, hiện giờ mấy người ra ngoài điều tra đều đã quay về, tập hợp tư liệu lại, tra được người phụ nữ này thực ra không hề đơn giản. Bố cô ta bị suy thận, năm kia mới làm phẫu thuật thay thận, cô đoán xem ai tìm giúp nguồn thận cho cô ta nào? Là anh họ xa của cô ta, một gã lưu manh hè phố tên là Tôn Nhị. Cô biết đại ca thực sự của Tôn Nhị là ai không, là kẻ thù không đội trời chung của anh trai cô, Kim Jiwon, Kim môn thần ở Tây thành đấy."(Hến: ai fan iKON cho Hến xin lỗi ạ!!)

Jiyeon thoáng ngập ngừng: "Anh trai tôi có biết không?"

"Chắc là không, bằng không với tính cách đa nghi của anh trai cô, hắn mà biết Irene có dính líu đến Jiwon thì đã trở mặt lâu rồi."

Jiyeon trầm mặc giây lát, Jungkook lại tiếp lời: "Người của chúng tôi theo dõi lâu như vậy mà không hề phát hiện ra cô ta có tiếp xúc với người của Jiwon, cũng có thể chúng tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Có điều, nếu cô ta đúng là người của Jiwon, thì lần này anh trai cô cầm chắc trúng phải mỹ nhân kế rồi."

Thấy Jiyeon cắn môi, Jungkook bèn an ủi: "Cũng không phải chuyện gì xấu, một là cô ta chưa chắc đã phải người của Kim môn thần, hai là chúng ta cũng chẳng ảnh hưởng gì. Sếp đã dặn người theo dõi sát sao rồi, Irene ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, sẽ không có sơ hở gì đâu."

Jiyeon hỏi: "Có thể cho tôi một cái SIM di động mới được không? Cái trước, lúc bấy giờ tôi sợ quá, gọi cho anh xong liền cắt nát ném xuống toa lét xối nước mất rồi."

"Được, lát nữa quay về tôi kẹp trong sách gửi chuyển phát nhanh đến phòng ký túc xá của cô." Tiêu Tư Trí cười hì hì nói: "Lần này tôi chọn cho cô hai quyển của Higashino Keigo, hay lắm đấy!"

Hai ngày sau Jiyeon mới nhận được sách, chiếc SIM di động bé xíu được dán bằng băng dính hai mặt ở mé trong đai sách, cực kỳ kín đáo, suýt chút nữa cô không tìm được. Cô cầm hai quyển sách mới tinh của Higashino Keigo lên mở ra xem thử, cảm thấy đoạn mở đầu rất hấp dẫn, liền đọc một mạch luôn. Cô đọc suýt quên cả thời gian, tới khi lái xe gọi điện tới, mới nhận ra đã đến lúc phải về nhà.

Từ sau lần cô xảy ra chuyện, lái xe của cô liền được đổi thành tay họ Giả bình thường vẫn lái xe cho Taehyung, người họ Dương kia đi đâu không biết, cô cũng không dám hỏi, sợ hỏi xong lại thấy áy náy trong lòng. Mỗi khi cô tùy tiện để xảy ra chuyện, đều làm liên lụy những người xung quanh phải đen đủi. Nếu cô quan tâm đến tung tích của anh Dương kia, không khéo càng chọc giận Taehyung hơn.

Tay lái xe họ Giả này còn ít lời hơn cả người trước, dọc đường không nói lấy một câu. Jiyeon cũng không muốn nói chuyện, kính cửa xe dán màng phản quang sẫm màu, nhìn ra bên ngoài, cả thế giới đều cách cô một lớp cửa, xa xăm mà lạnh lẽo. Kỳ thực, cô rất muốn giống như đám bạn học, bắt xe buýt về nhà, mang theo cả quần áo ga trải giường bẩn về nhà giặt giũ, cầm đồ sạch đến thay. Ôm theo đống lớn đống nhỏ quần áo bẩn, thế nào cũng bị mẹ cằn nhằn là đểnh đoảng...

Nhưng từ hôm đầu tiên nhập học cô đã không giống những người khác rồi. Người ta toàn được cha mẹ đưa đến báo danh, chỉ mình cô đi cùng lái xe và bảo mẫu. Lúc hai bà giúp việc giúp cô dọn giường chiếu, đám bạn cùng phòng đều biết nhà cô có điều kiện, hằng ngày có lái xe đưa đón.

Chiếc xe đi vào cổng nhà họ Park, từ xa đã trông thấy cửa ga ra ở mé bên không đóng, xe Taehyung đậu lù lù trong đó, chắc cũng mới về. Quả nhiên, ngay sau đó dì Park thông báo với cô: "Cậu Mười về rồi, còn dẫn cả cô Bae về nữa."

Nghe nói Irene đến, tâm trạng Jiyeon không khỏi có chút rối ren. Nhìn Taehyung như vậy, chẳng lẽ là nghiêm túc thật sao?

Không khí trong phòng khách khá thoải mái, Irene ngồi trên xô pha, một chén trà đặt trên bàn. Hôm nay Irenemặc váy màu xanh lam ngọc, mái tóc xoăn dài buộc cao lên, nhìn vừa thùy mị dịu dàng lại vừa ngọt ngào quyến rũ. Tahyung trông khá biếng nhác, áo sơ mi phanh cúc, cà vạt cũng xộc xệch, hai chân vắt lên chiếc bục kê chân, chẳng biết anh ta đang nghe Irene nói gì nữa. Jiyeon hiếm khi trông thấy anh ta đóng bộ, còn thắt cả cà vạt, không khỏi liếc mắt nhìn thêm lần nữa.

"Em chào anh, chào chị Bae."

"Jiyeon về rồi đấy hả." Irene mỉm cười đứng dậy, dáng điệu như nữ chủ nhân đón khách.

Jiyeon đưa mắt nhìn Taehyung, nói: "Anh à, không có chuyện gì thì em lên lầu trước đây."

Taehyung chừng như không tập trung lắm, chỉ lơ đễnh gật gật đầu. Jiyeon lên lầu thay quần áo rồi đi xuống, thì ra hôm nay là sinh nhật Irene, vì vậy Taehyung dẫn cô về nhà dùng cơm.

Jiyeon biết được, liền nói: "Anh chẳng nói sớm, để em còn chuẩn bị quà cho chị Bae."

"Thôi đi, tiền của em không phải toàn moi từ anh hay sao, còn quà cáp gì cho người ta nữa." Taehyung vừa nói, vừa cười khẽ, quay sang bảo Irene: "Cô em gái này suốt ngày vòi tiền anh thôi, bao nhiêu cũng chẳng đủ tiêu."

Jiyeon cố nén không run lên, thầm nghĩ sắc mặt mình hẳn đang hết sức khó coi, chỉ nghe Irene vừa cười vừa nói: "Các cô nhóc đều thế cả mà, chẳng bao giờ cảm thấy tiền tiêu vặt là đủ cả, hồi trước em cũng thế, chỉ biết hỏi xin bố mẹ..." Jiyeon mượn cớ vào bếp xem đồ ăn thế nào, đứng dậy rời khỏi đó.

Mới ăn được nửa bữa cơm thì thấy Jimin cầm điện thoại di động vào đưa cho Taehyung. Nhất định là một cuộc gọi rất quan trọng, vì Taehyung vừa liếc thấy liền đứng dậy, lên lầu tiếp điện thoại. Thoáng sau, anh ta đi xuống, áy náy xin lỗi: "Công ty có việc gấp, anh phải đi xử lý một chút. Irene, thật xin lỗi, hôm nay là sinh nhật em..."

"Không sao, không sao mà." Irene rất hiểu ý người: "Công việc cần hơn, với lại sinh nhật năm nào chẳng có, quan trọng gì đâu."

Taehyung liền vội vội vàng vàng bỏ đi, Jiyeon không biết anh ta nhận được điện thoại của người nào, hay đi xử lý sự vụ gì, nên không được tập trung cho lắm, cứ lơ lơ đãng đãng. Irene tỏ vẻ chăm chút cho cô: "Jiyeon, em ăn đi chứ, đồ ăn nguội hết rồi."

Hai cô gái ăn hết bữa cơm tẻ ngắt, rồi đưa ông Jinwoo chỉ uống được chút canh về phòng. Irene định tạm biệt ra về, nhưng Jiyeon lại đề nghị: "Chị Bae, em mời chị đi xem phim nhé?"

Irene không ngờ cô chủ động mời mình, thoáng ngây người, rồi nhoẻn miệng cười: "Được thôi."

Lái xe nghe nói họ muốn đi xem phim, liền tỏ ra khó xử nói: "Anh Mười có dặn rồi, trong rạp chiếu phim quá tối..."

Jiyeon chỉ chờ câu này, lập tức ngắt lời: "Rạp chiếu phim quá tối? Nói kiểu gì vậy, có rạp chiếu phim nào không tối đâu?"

Tay lái xe không tranh cãi, chỉ nói: "Cô chủ, cô gọi điện cho anh Jimin trước đã, nếu anh Jimin đồng ý, tôi sẽ đưa các cô đi."

Jiyeon nói: "Vậy anh đi mà gọi cho anh ta, chẳng lẽ còn bắt tôi phải gọi điện cho anh ta chắc?"

Tay lái xe thấy hôm nay tính khí cô chủ nóng nảy khác thường, đành gọi điện cho Jimin, nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho cô: "Anh Jimin nói, để anh ấy nói chuyện với cô."

Giọng Jimin vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Cô chủ muốn xem phim ạ?"

"Phải, tôi muốn xem phim đấy."

"Rạp XX, phòng chiếu số 7, bảo lái xe đưa cô và cô Bae tới đó."

Jiyeon dẫn Irene đến rạp chiếu phim, quả nhiên mọi sự đã được sắp xếp xong xuôi đâu đó, phòng chiếu ấy nằm riêng một tầng lầu, chỉ có một hành lang đi vào, ngoài cửa có hai người, trong phòng chiếu có 4 người nữa, tất cả đều nhận ra tay lái xe họ Giả. Jiyeon vừa ngồi xuống, giám đốc rạp liền tới hỏi: "Hai cô có cần bỏng ngô không ạ? Có muốn chọn đồ uống gì không?"

Jiyeon gọi một suất bỏng ngô cỡ đại, Irene thì chỉ yêu cầu một bình nước khoáng. Cả phòng chiếu mênh mông chỉ có mấy người bọn họ xem phim, đèn dùng trong trường hợp khẩn cấp ở cửa vẫn bật, ánh sáng trắng như tuyết chói mắt, hắt lên làm màn hình trắng nhợt cả ra. Jiyeon vừa ăn bỏng ngô, vừa nói với Irene: "Chị thấy chưa, sau này nếu chị với anh em đi xem phim thì còn hoành tráng hơn thế này nhiều, ngoài cửa ít nhất có bốn người, cửa sau bốn người, ngoài ra còn có hai người trong phòng chiếu phim nữa, mười mấy tên vệ sĩ quây ở vòng ngoài. Chị nói xem, rốt cuộc anh ấy sợ chết đến nhường nào chứ?"

Irene cười khúc khích đáp: "Bây giờ tình hình bất ổn, người làm ăn lớn thường khiến người ta đỏ mắt ghen tị, cẩn thận một chút cũng tốt."

"Chị quen anh trai em thế nào vậy?"

"Nói ra cũng rất tình cờ, văn phòng của công ty anh trai em không phải ở sát bên cạnh thư viện chỗ chị làm hay sao? Cục nóng của máy điều hòa tổng ở ban công tầng bốn của văn phòng anh ấy vừa khéo hướng về phía cửa sổ phòng làm việc của thư viện bọn chị. Mùa hè, bên ấy mà mở điều hòa tổng thì phòng làm việc của bọn chị sẽ biến thành cái lồng hấp. Vì vậy sếp của bọn chị đã đi tìm anh trai em, hy vọng anh ấy có thể chuyển cái điều hòa tổng ấy đi chỗ khác. Có điều, ông ấy sang mấy lần mà anh trai em không có ở đó... những người còn lại thì đùn đẩy, nói mình không quyết định được..."

Jiyeon thầm nghĩ, dù anh ta ngày ngày ở văn phòng thì cũng có thể giả bộ đi vắng, người nào không muốn gặp thì bảo thư ký từ chối khéo là xong. Quả nhiên Irene nói: "Sếp chị đoán anh ấy muốn tránh mặt, bèn nghĩ ra một biện pháp ôm cây đợi thỏ, yêu cầu tất cả nhân viên sắp xếp thời gian biểu, mọi người phải chia ca, ngày ngày theo dõi tòa nhà văn phòng của anh trai em, hy vọng có thể chặn đường anh ấy."

Irene nói tới đây, đột nhiên nhoẻn miệng cười, lúc cười, gương mặt cô hiện ra hai lúm đồng tiền, trông rất duyên dáng: "Hôm ấy đến lượt chị trực ban, bắt gặp anh trai em ra khỏi văn phòng, chị vừa gọi điện cho sếp, vừa chặn anh ấy lại... kết quả, Jimin vươn tay nhấc chị lên, định lẳng sang một bên... chị sợ khiếp vía, nhưng anh trai em nói, mau bỏ xuống, sao có thể đối xử với con gái nhà người ta như vậy được, thật thô bạo."

Jiyeon cũng cười, Irene lại mỉm cười nói tiếp: "Có điều, chị vẫn chưa chặn được anh ấy lại. Sau đó, một hôm, lúc tan sở trời đột nhiên đổ mưa lớn, chị đứng trước cửa thư viện đợi taxi mà mãi không bắt được chiếc xe nào. Vừa khéo khi ấy anh trai em đi qua, bèn hỏi chị có định đi nhờ xe anh ấy không. Chị do dự một thoáng rồi lên xe, sau đó anh trai em nói, thật chưa từng gặp ai to gan như chị, cũng không sợ bị anh ấy đem đi bán..." Nói tới đây, Irene ngừng lại, tựa hồ nhớ ra chi tiết ngọt ngào gì đó, khóe miệng vẫn tủm tỉm cười, gò má ửng hồng.

Jiyeon cũng không gặng hỏi, chỉ lạo xạo nhai bỏng ngô. Nhưng Irene chỉ ngưng lại giây lát, rồi tiếp lời: "Thực ra anh trai em làm gì, chị cũng biết chút chút rồi. Người làm ăn bình thường, đâu ai cẩn trọng như anh ấy chứ, cả lúc ngủ cũng để một khẩu súng bên dưới gối."

Jiyeon cắn phải đầu lưỡi, cô xuýt xoa rồi tiện thể quay sang gọi người: "Lấy cho tôi chai Coca."

Coca ướp lạnh nhanh chóng được mang lên, Jiyeon uống liền hai ngụm, thứ nước uống có ga làm vết thương nhói lên. Cô đặt chai nước sang bên, phủi mạt bỏng ngô vương trên quần áo, nói: "Chị không giống những bạn gái trước đây của anh trai em. Trừ một người."

Rõ ràng Irene thoáng ngây người ra, Jiyeon lại nói: "Cô gái ấy tên là joy, lúc quen anh trai em, chị ấy vẫn đang đi học. Anh trai em rất yêu chị ấy, là yêu thật lòng, chị ấy cũng giống chị, không phải người trong giới của anh trai em. Chị ấy không biết gì cả, như một tờ giấy trắng vậy, anh trai em thích kiểu người ấy, anh ấy thích những người con gái đơn thuần, tốt nhất là còn đang đi học. Hồi anh ấy còn đi học, thích nhất là theo đuổi các nữ sinh trong ban cán sự lớp. Anh ấy bảo, nhìn đám con gái ngoan động lòng, liêu xiêu điên đảo với loại hư đốn đàng điếm như anh ấy, là việc thú vị nhất. Hồi anh ấy với Joy yêu nhau, bố em vẫn chưa xảy ra chuyện, nhưng anh em đã giúp ông ấy quản lý một số việc của công ty, vì vậy cũng đắc tội với khá nhiều người. Anh trai em hết sức cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn để kẻ thù biết được, chúng bắt cóc chị ấy để bắt chẹt anh em. Anh ấy không chịu, bọn kia liền mỗi ngày chặt hai ngón tay gửi đến văn phòng anh ấy. Đến ngày thứ ba, anh em rốt cuộc cũng chấp nhận điều kiện của đối phương, đến quán trà ngồi xuống nói chuyện. Anh em nói, phải trông thấy người trước đã, bọn kia người đông, nghĩ rằng anh ấy không thể cứu người đi được, bèn nhận lời, đưa Joy tới trước mặt anh trai em. Anh em liền rút súng bắn chị ấy chết ngay tại chỗ, sau đó dẫn theo đám thủ hạ, rút lui an toàn."

Jiyeon đưa mắt nhìn Irene sắc mặt tái nhợt, tiếp lời: "Chị sợ chưa? Đừng sợ, kể ra cũng là chuyện của năm sáu năm trước rồi, giờ không ai dám làm vậy nữa đâu, vì sau này anh trai em hành hạ lũ người bắt cóc kia cực kỳ thê thảm, thậm chí cả cha mẹ vợ con bọn chúng cũng không tha. Vì vậy, người trên giang hồ đều biết, đem đàn bà của anh ấy ra uy hiếp chỉ vô dụng. Mà sự trả thù về sau, có thể còn vượt qua sức tưởng tượng của họ nữa."

Khóe miệng Irene khẽ mấp máy, một lúc sau mới cất tiếng nói: "Dạo trước, không phải... có người muốn bắt cóc em sao?"

Jiyeon vơ một nắm bỏng ngô, nhai lạo xạo trong miệng, đoạn nói: "Cả chuyện này anh em cũng kể với chị à? Em thì khác, người ngoài đều biết anh ấy ghét em nhất mà. Em với anh ấy không có quan hệ máu mủ, nếu không phải bố em bị thương đến nông nỗi này, ngày nào cũng luôn miệng nhắc đến em, chắc anh ấy đã đuổi em đi từ lâu rồi."

Irene lại đớ người ra. Jiyeon giải thích: "Bố em bị người ta ám sát, tên bắn tỉa mai phục trên ban công của một tòa nhà trên phố, hôm ấy mẹ em cũng ở trên xe, bà ấy hạ kính xe xuống, để tên bắn tỉa kia nổ súng."

Irene lắp ba lắp bắp hỏi: "Tại... tại sao...?"

"Em không biết nữa." Cô nói: "Trước đó em cũng bị mẹ gạt, mẹ bảo em sang Canada học. Em có chuyện nên phải nán lại Bắc Kinh hai ngày, sau đó lúc ra sân bay thì nhận được điện thoại, nói bố em xảy ra chuyện, em chạy về đến nơi thì đã vậy rồi. Nghe nói, mẹ em đã trả mấy triệu đồng để thuê một tên sát thủ chuyên nghiệp giỏi nhất. Không ai nói cho em biết tại sao bà ấy lại làm thế. Bà ấy và bố em tuy không phải vợ chồng kết tóc, nhưng tình cảm rất tốt, bố em rất yêu thương bà ấy, bà muốn gì ông cũng chiều. Em nhờ thế mà được thơm lây, từ nhỏ đã được ông ấy đối xử như con gái ruột, theo họ của ông ấy, gọi ông ấy là bố."

Irene chừng như hơi bối rối, giây lát sau mới trấn tĩnh lại được, nói: "Anh trai em đâu đến nỗi ghét bỏ em, chị thấy bình thường anh ấy đối xử với em cũng rất tốt mà..."

"Chị Bae, chị không hiểu anh trai em rồi." Jiyeonđột nhiên bật cười thành tiếng, nói: "Anh ấy thực sự, thực sự... yêu chị đấy."

Irene không ngờ cô lại thình lình thay đổi chủ đề câu chuyện, nói ra một câu như vậy, nên cũng cười theo.

"Chị là người bạn gái đầu tiên anh ấy dẫn về nhà, có lẽ sau này hai người sẽ kết hôn nữa. Anh trai em bị bệnh sạch sẽ, chị đừng nhìn anh ấy trông giống như công tử dân chơi mà nhầm, anh ấy chưa bao giờ đồng thời qua lại với hai người phụ nữ đâu, bao giờ cũng kết thúc với người này rồi mới bắt đầu với người khác. Chỉ là có khi kết thúc hơi nhanh quá, nên nhìn cứ như suốt ngày đổi bạn gái vậy. Anh ấy đi lại với chị một thời gian dài như vậy, đảm bảo chị không hề có cảm giác anh ấy có người phụ nữ khác..."

Irene đột nhiên ngắt lời cô: "Có."

Thấy Jiyeon ngớ người ra, Irene lại nói tiếp: "Mới cách đây vài hôm, chị thấy trên cánh tay anh ấy có vết răng, do phụ nữ cắn. Con người anh trai em như thế, em cảm thấy phải là người phụ nữ thế nào mới dám cắn anh ấy chứ?"

"Em không biết." Jiyeon cười cười: "Em đã bảo chị rồi, thực ra quan hệ của em với anh ấy không tốt đẹp gì, anh ấy không nói chuyện riêng của mình trước mặt em đâu. Ngay cả chị, mãi đến lúc anh ấy dẫn chị về nhà em mới biết đấy. Chị cũng không cần quá đa nghi, có lúc anh ấy phải đi tiếp đãi khách khứa, mấy cô phục vụ trong hộp đêm cắn thuốc vào, nổi điên lên thì chẳng phân biệt nặng nhẹ gì đâu."

Irene mỉm cười: "Cám ơn em đã nói với chị những chuyện này."

"Chị đừng khách sáo." Jiyeon ngập ngừng vài giây, cuối cùng vẫn nói: "Hôm đó chị đến nhà em, bố em từng nói là, chị rất giống một người."

Irene nhìn Jiyeon, Jiyeon lại nói tiếp: "Em cảm thấy không nên giấu giếm chị thì hơn, chị rất giống, rất giống với Joy, chính là cô gái bị anh trai em tự tay rút súng bắn chết đó."

Hết chap 4
Vote ủng hộ Hến nheeee các rds
Kamsa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro