Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ chiều, thư viện trường nóng nực. Nắng hắt lên những mặt bàn gỗ lim bóng đỏ. Nó lơ đãng nhìn sang các bàn xung quanh. Ai cũng cắm cổ gí mặt vào đống sách vở la liệt trước mặt. Đột nhiên nó thấy ngột ngạt quá.
- Không, không, kết quả sai rồi. Dùng tích phân đi nào- Giọng Jimin vang lên. Nó mím môi nhìn vào dãy sin, cos loằng nhoằng chi chít cậu bạn vừa cạch ra trên giấy, cảm giác bất lực hiện rõ nét hơn bao giờ hết.
- Chỉ cần học thuộc côn thức thôi, cái này dễ lắm. Đây là bài cơ bản nhất rồi đấy! Bắt buộc phải nắm được. Không thì "tèo" luôn!
- Ừk thì "tèo"!- Nó rơm rớm nhìn ra cửa sổ. Nắng tháng năm đã nhuộm vàng cả khung trời trong vắt . Nắng như vội vac hối thúc những đứa lớp mười hai như nó phải co chân lên cổ để học và học.
- Về nhà nhớ phải học cái này.  Cái này nữa. Cả cái này. Chỉ còn chưa đầy hai tháng thôi! Tháng năm rồi đấy.
- Thôi,  không học nữa.
Nó không nhìn Jimin.  Nó lẳng lặng với tay kéo đống sách vở trên bàn nhét vào chiếc balo gấu to bự, dồn ghế dứng dậy. Tiếng Jimin cố ghìm lại nhưng không dấu dược vẻ thảng thốt.
- Này, này, điên à! Đây không phải thời gian cậu muốn làm gì thì làm đâu nhé!  Tháng năm rồi đấy.
- Tháng năm, tháng năm,  suốt ngày tháng năm. Mịnh mệt lắm rồi, đằng nào chã trượt, cố làm quái gì cho mệt.
Jimin ngồi đờ ra choáng váng. Nó vẫn trong cơn "hăng máu".
- Cậu học cả ba năm còn mình ba, bốn tháng. Mình có phải thiên tài đâu. Với cậu cái gì cũng dễ dàng nhưng với mình tất cả đều là cực hình. Mình là kẻ thất bại mà, thất bại thêm lần nữa thì cũng có gì lạ đâu.
Và nó quay người bỏ đi, ôm theo chiếc balo căng phồng vẫn đang mở toang hoác vì cố mãi mà không kéo lên được.
Việc nó liên tục đứng đầu đội tuyển Văn Quốc gia, chung cuộc chỉ được giải khuyến khích làm cả trường sửng sốt. Giải khuyến khích động nghĩa với việc không được tuyển thẳng lên Đại học. Giải khuyến khích đồng nghĩa với việc một con bé cả ba năm chỉ " đầu tư" cho nhồi văn, luyện chữ như Jiyeon phải nai lưng ôm thêm Toán và Tiếng Anh. Mà vấn đề là thời gian còn lại rất ít.
Nó thả phịch chiếc ba lô to bự lên mặt bàn. Nó mở tủ lạnh, tu cả ca nước đá. Đá buốt lạnh làm má nó đang nóng ran vi nước mắt như cũng đỡ rát hơn chút nào.
- Con đi học về rồi à! Ăn thêm ít hoa quả rồi đi nghỉ đi!
- Vâng
Ji nuốt ực ngụm nước cuối cùng rồi im lặng xách chiếc balo lên phòng. Nó biết chính va mẹ nó cũng đang " dè chừng" với nó. Ở nhà, ở lớp, ở đâu mọi người cũng nhìn nó đầy " dè chừng" như thế, sợ nói dụng chạm sẽ làm nó nghĩ ngợi, tổn thương. Nó biết chit Jimin là thẳng tuột: Tháng năm rồi đấy, làm gì có thời gian để mà buồn mà nghĩ mà tiếc nuối,... Biết vậy, nhưng nó chỉ thấy nó cuống quýt lên mà chẳng thể học nổi.
Nó gạt mạnh tấm rèm cửa, ngoài trời những giọt nắng mật ngọt đã tan đi như chưa từng xuất hiện, nhường chọc cho mây đen ồ ạt kéo đến. Thời tiết tháng năm đỏng đảnh như ngững đứa con gái mới lớn. Nó nhùn ra bầu trời đen kịt bên ngoài kia như chính những gì nó đang và sẽ phải đối diện. Nó đã học điên cuồng trước kì thi quốc gia, dsa quyết tâm nhất định phải đạt được ít nhất là giải nhì, đã học đi học lại, cả tỉ lần các dạng bài; nó nhớ ánh mắt kì vọng của ba mẹ, ánh mắt ngưỡng mộ tin tưởng của bạn bè. Giờ thì hết rồi. Giải khuyến khích đồng nghiã với thấy bại. Thất bại thảm hại. Giờ tất cả mọi người quay lại thương hại nó, zợ nó tổn thương sao? Nó thấy khó chịu lắm!
Mưa buôn xuống ô cửa kính, vỡ tan,... Mắt nó lại nhòe nước. Cố gắng để không khóc. Nhưng như thế lại càng thèm được khóc khóc thật to như tiếng mưa đáp xuống hiên nhà, vỡ òa. Mọi thứ trong nó cũng đang vụn vờ như thế.
______^_^_______^_^_________^_^________________
Xin lỗi các reader với tốc độ ra chap rùa bò của Mây.
Nhớ vote cho Mây nha. Mây hứa sẽ cố gắng ra chap nhanh nhất có thể. Chúc mọi người có một buổi chiều và tối vui vẻ, ấm áp. 😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro