3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi ôm bức ảnh của ba chạy ra khuôn viên phía sau trường, ngồi thụp xuống dưới gốc cây hoa anh đào, thở hổn hển, cố gắng lau sạch những giọt nc mắt đau thương còn đọng lại trên mặt.


Trời về đêm, không khí lạnh bên ngoài khiến tôi rùng mình, ngồi ôm gối co ro, từng cơn gió cứ thi nhau tạt vào mặt khiến tôi lạnh buốt. Tôi cắn răng, cố lấy lại hơi thở bình thường, cầm bức ảnh đã vỡ vụn trên tay, đau đớn chỉ trực òa khóc.

- Tại sao? Tại sao ba lại bỏ con đi sớm như vậy? Nếu vẫn còn ba ở bên cạnh thì h con đâu phải đau khổ như thế này....

Tôi lấy tay xoa xoa tấm ảnh cay đắng thốt lên.

- Á...... - Chợt tôi giật mình khẽ kêu lên, một mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay tôi, máu tứa ra. Tôi hơi rùng mình, cắn răng đưa tay lên định liếm sạch máu thì đột nhiên bàn tay tôi bị ai đó giữ lại, một chàng trai với gương mặt đẹp như hoa, dáng người thanh thoát trên môi nở nụ cười tươi tắn đang ngồi quỳ xuống ngay sát cạnh tôi. Tôi giật mình hoảng hốt kêu lên, cố gắng rút tay mình ra:

- Anh là ai vậy? Thả tay tôi ra.

- Haha...đừng cuống lên thế cô bé, ngoan ngoãn đi thì tôi sẽ nhẹ nhàng - Hắn nhìn khuôn mặt hốt hoảng của tôi nói rồi nở một nụ cười cực đểu, thấy vậy tôi hoảng hốt cố gắng giằng tay mình lại gằn giọng quát:

- Bỏ tay ra ngay trước khi tôi nổi giận.

- Chà dễ thương quá, em giận lên trông lại càng xinh hơn đấy - Hắn nhếch mép nói và áp tay tôi lên môi mình, dùng lưỡi liếm những giọt máu vương trên tay tôi.

- Anh đang làm gì vậy hả? Bỏ ra mau -  Tôi cắn răng hét lên.

- Ưm...máu của em thơm quá, đúng loại tôi thích, haizzz... lâu nay cứ phải dùng huyết đơn, chán quá rồi, nếu không phiền, em có thể cho tôi xin chút máu chứ.

- Đừng..ăn nói bậy bạ, tôi sút đi bây giờ. - Tôi lắp bắp nói, người run lên vì sợ, không phải hắn định hút hết máu của tôi đấy chứ?? Huhuhu tôi không muốn thành một cái xác chết khô đâu, kinh dị lắm....

- Hê hê, dễ thương ghê, em yên tâm đi cứ ngoan ngoãn anh thì sẽ không bạc đãi đâu_ cái giọng nói ngang phè phè của hắn lại vang lên khiến tôi rùng cả mình. Rồi nhân lúc hắn không để ý, tôi vớ luôn một mảnh thủy tinh vỡ trong khung ảnh đặt bên cạnh, vung tay phật mạnh về phía hắn.

_XOẸT_ Á ...._ Hắn kêu lên thất thanh, một vết cắt dài xuất hiện trên cánh tay trắng muốt của hắn, máu liên tục túa ra mùi xộc lên nồng nặc, tôi sợ hãi thở hổn hển, người run lên cầm cập, cầm mảnh thủy tinh trên tay cố cứng giọng nói:

- Đừng có lại gần đây, không tôi cho anh đứt mạch máu đấy...

- Hừ...hê hê em dữ thật đấy, đây là lần đầu tiên có một đứa con gái đối xử với tôi như vậy, chẳng nhẽ em không biết tôi là ai?_ Hắn nhìn tôi chằm chằm, khẽ nhếch môi hỏi, đôi mắt ánh lên tia nhìn vừa giận dữ vừa thú vị.

- Sao..sao tôi phải biết anh là ai? Nếu anh nói anh là con trai của thủ tướng nc Nhật may ra tôi còn sốc_ tôi nói, tay vẫn cầm mảnh thủy tinh vỡ chĩa về phía hắn.

- Ủa? sao em biết?_ hắn ngạc nhiên hỏi tôi.

- Sặc...Cá..i gì? Anh là con trai của thủ tướng thật đấy à? Vậy ra thủ tướng cũng là vampire ư?_ tôi nói gần mếu, mặt nghệch ra hỏi hắn, bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh buông thõng xuống.

_ Vụt...Nhanh như chớp, hắn đã xuất hiện ngay bên cạnh tôi, khiến tôi giật mình không kịp trở tay, mảnh thủy tinh bị rơi xuống đất vỡ tan tành.......

- Em ngây thơ thật đấy, mới nói thế mà đã tin rồi_ hắn nắm tay tôi cười đểu nói.

- Anh..._ tôi kêu lên thất thanh, nhưng chưa kịp nói hết câu đã giật mình bởi cảm giác nhột nhột ở cổ, tôi sợ hãi, dùng tay đầy hắn ra hét lên:

- Đồ biến thái, làm cái gì thế hả?

- Không phải tôi đã nói với em trước rồi sao? Tôi rất muốn thưởng thức vị ngọt từ máu của em, chà...chắc là ngon lắm đây.

_ BỐP...

Nghe những lời hắn nói, tôi giận điên cả người, vung tay tát cho hắn một cái nháng lửa, trên khuôn mặt thanh tú hằn rõ năm ngón tay. Hắn có vẻ bàng hoàng, sửng sốt đưa tay lên sờ má, nhìn tôi trừng trừng, rồi ngay lập tức nhếch mép cười trông như con đười ươi nheo mắt nói:

- Khà..khà... em làm tôi hơi giận rồi đấy, sao em lại nỡ thẳng tay với khuôn mặt đẹp như tranh của tôi vậy hả?

Tôi nghe hắn nói mà suýt chút nữa là nôn luôn chỗ cơm trong bụng ra, người đâu mà chảnh kinh khủng, đẹp trai mà biến thái thì làm cái quái gì, hắn và cái tên Kai Kái gì kia chắc cũng cùng một ruộc, tôi hằn học nghĩ rồi gằn giọng nói:

- Ở đâu ra cái định nghĩa, cứ đẹp trai thì không được đánh à?

- Ha ha, em nói đúng lắm, nhưng em biết không, phàm là những người càng đẹp trai thì lại càng đáng sợ, vì thế... tôi sẽ không tha thứ cho cái tát cũng như vết thương vừa rồi em gây ra cho tôi đâu_hắn gằn giọng nói.

- Vậy anh muốn làm gì tôi?_ tôi bực mình hỏi lại.

- Làm gì ư? Thì phải trừng phạt em chứ còn gì nữa, em là người đầu tiên dám đánh Park Jimin thuộc cấp độ bạch kim của Volt đấy....

Hắn nhếch môi nói rồi không để tôi kịp ư hử gì, bàn tay hắn siết thật mạnh cổ tay tôi xoay ngược tôi lại đến nỗi tôi nghe được tiếng xương của mình kêu răng rắc (híc híc), khuôn mặt hắn áp sát mặt tôi, rồi từ từ trượt xuống cổ, tôi bỗng rùng mình, vội hét lên:

- Dừng..dừng lại, anh làm cái gì vậy giờ.._Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu đã bị hắn đưa tay lên chặn họng.

Hai bàn tay của tôi đều bị hắn khống chế, phải làm sao đây, tôi sắp bị cắn rồi, chỉ vài giây nữa thôi, hàm răng nanh của hắn sẽ cắm phập vào cổ tôi, Ôi chúa ơi, đáng sợ quá, có ai, có ai cứu tôi không, help me...

- Jimin, mấy chuyện này mà bị người khác nhìn thấy thì không hay đâu._ một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực đột nhiên vang lên khiến hắn giật mình, vội ngẩng đầu lên, quay lại nhìn.

Tôi như người vừa thoát khỏi cơn mê, cuống quýt ôm lấy cái cổ đáng thương của mình, rồi theo một phản xạ tự nhiên, chạy đến núp đằng sau người vừa phát ra tiếng nói sợ hãi bấu chặt lấy vạt áo của người ấy.

- Xem ra cậu có vẻ thích chọc phá tôi nhỉ JungKook, việc tôi làm không liên quan đến cậu, biến đi - Jimin nhíu mày bực mình nói.

Cái gì? Tôi ngạc nhiên suýt nữa thì bật thốt lên, JungKook ư? Vậy ra người vừa mới cứu tôi là anh JungKook? Ngay lập tức, tôi vội buông tay mình ra, tim bỗng đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên, sao lúc nào anh ấy cũng xuất hiện kịp thời vậy nhỉ?

- Ta cũng không hề muốn phá đám cậu, nhưng việc làm chướng mắt của cậu cứ đập vào mắt ta thì phải làm thế nào?_ JungKook nhìn Jimin nở một nụ cười nhẹ nhàng nói.

- Tôi không quan tâm cậu có nhìn thấy hay không? Nhưng tôi cảnh cáo nếu cậu xen vào việc của tôi thì tôi sẽ không để yên đâu_ Jimmin gầm gừ nói.

- Hừ...

 JungKook khẽ cười nói

- Không để yên ư? Vậy cậu sẽ làm gì được tôi?

Tên Jimin định mở mồm nói gì đó nhưng lại thôi, giận dữ nghiến răng trèo trẹo, quai hàm bạnh ra nhìn JungKook bằng đôi mắt đầy phẫn nộ.

- Cậu nên nhớ ta là ai, ta có quyền xử lí tất cả những người vi phạm nội qui của học viện, kể cả người của Volt cũng không ngoại lệ, việc làm vừa rồi của cậu nằm trong số những điều cấm của BigHit đấy...._ JungKook từ tốn nói, khuôn mặt vô cùng bình thản.

- Jeon JungKook, cậu nhớ đấy._ Jimin buông một câu đe dọa rồi quay người định bỏ đi, nhưng đang đi đột nhiên hắn quay đầu lại, nheo mắt nhìn tôi rồi nhếch môi nở một nụ cười đểu, tôi nhìn thấy mà rùng mình, lạnh cả xương sống, híc híc.

- Em không sao chứ?_ giọng nói dịu dàng như gió thoảng bên tai của anh JungKook đột nhiên vang lên khiến tôi giật mình, vội tĩnh tâm lại, nhe răng cười một cái nói:

- Vâng, em không sao.

- Mặt em.....

- À...ừm, em bị vấp ngã ấy mà, hơ hơ không sao.._ tôi ấp úng nói rồi cười như một con ngố.

JungKook nhìn tôi dịu dàng, rồi chẳng nói chẳng rằng, anh ấy khẽ nâng mặt tôi lên, áp môi của mình vào vết cắt trên mặt tôi. Những cánh hoa anh đào khẽ bay bay trong gió tạo lên một khung cảnh lãng mạn cực kì

Khi làn môi dịu dàng, mát lạnh thoang thoảng mùi hương hoa hồng của anh ấy vừa chạm vào, tôi chợt giật mình, máu dồn cả lên não, mặt đỏ phừng phừng, nửa muốn đứng im, nửa muốn đẩy anh ấy ra, ngay lúc này đây, tôi bỗng cảm thấy thật dễ chịu, vết thương trên mặt không hề đau đớn nữa...

Nhưng cuối cùng lí trí đã vượt lên tất cả, tôi dằn lòng, cố ngăn tiếng đập thình thịch của trái tim mình lại, khẽ ngoảnh mặt đi, đưa tay lên mặt xoa xoa vết thương cười thật tươi nói:

- Em không sao đâu, chỉ là một vết thương nho nhỏ thui mà...Á, suýt quên_Tôi bật kêu lên, rồi vội chạy đến chỗ gốc cây anh đào, nhặt tấm ảnh của ba lên, thở phào nhẹ nhõm...may quá, nó vẫn còn đây.

- Người trong hình là ba của em?_ tiếng nói dịu dàng của anh JungKook đột nhiên vang lên ở ngay bên cạnh, khiến tôi giật mình, vội quay đầu lại, mỉm cười nói:

- Vâng, ông ấy là ba của em.

- Bức ảnh...._ JungKook nhìn chằm chằm vào khung ảnh đã bị vỡ, nhíu mày nói.

- À...vâng là do em bất cẩn nên làm hỏng.

- Nếu không phiền, ta có thể giúp em sửa lại nó_ Anh JungKook nhẹ nhàng nói.

- Thật không ạ? Anh có thể sửa nó sao? Hura...Yahoo...._ Park Jiyeon kêu lên sung sướng, rồi không kiềm chế được nhảy đến ôm chầm lấy anh ấy, đang tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận thì tôi chợt nhận ra việc làm quá lố của mình, vội vàng buông tay ra, nhìn khuôn mặt bình thản của anh ấy, cười méo mó, rồi rụt rè đưa tấm ảnh ra nói:

- Ơ hơ...Cảm ơn anh rất nhiều, ơn này em chắc chắn sẽ trả.

- Em sẽ trả ta cái gì nào?_ JungKook nhìn tôi dò hỏi, ánh mắt màu đen huyền ảo khẽ liếc xuống cổ tôi.

Ngay lập tức, tôi vội đưa tay lên giữ lấy cái cổ mình, chuẩn bị bén gót chạy một mạch trước khi bị tấn công lần nữa.

- Hahaha...em nghĩ ta tệ đến thế sao?_ Anh JungKook bật cười nhìn tôi hỏi.

- Ơ..ừm, mẹ em dặn là không được dại trai_ tôi ngây thơ nói.

- Khục...khục...em yên tâm đi, ta không đói đến mức đi tấn công người khác đâu_ JungKook khẽ ho nhẹ cố nín cười nói

-Vậy thế em định trả ta bằng cái gì?

- Ngoại trừ cái đấy ra thì em có thể trả anh bất cứ thứ gì_ tôi kiên quyết nói.

- Thật sao?_ Anh JungKook nhướn mày nhìn tôi hỏi.

- Vâng...à quên tất nhiên là những việc nằm ngòai khả năng của em

tôi ngập ngừng nói, rồi đế thêm một câu trả treo

- Nhưng trước tiên anh phải chữa ảnh cho em đã rồi hãng đòi trả công chứ.

- Ừm..tất nhiên, vậy tấm ảnh này giao cho ta xử lý nhé...

- Vâng cảm ơn anh nhiều nhiều...à ừm, em vào lớp trước đây, xin lỗi vì đã phiền anh

tôi nói rồi nhanh chóng chạy biến vào lớp.

------------------------------

- Em không nhớ ta sao, JiYeon? - JungKook nhìn theo bóng cô gái nhỏ khẽ thì thầm

- Cuối cùng thì em cũng đã trở về với thế giới vampire...

\\\"- Kookie oppa ơi, Yeonie đi rồi, anh có nhớ Yeonie không?

- Tất nhiên rồi, anh sẽ không bao giờ quên em cả, nhưng em cũng không được quên anh đâu đấy nhé!

- Vâng ạ

...\\\"

--

Tôi trở lại lớp với tâm trạng phấp phỏm, lo sợ. Nhưng khi vừa bước vào lớp, tôi vội thở phào nhẹ nhõm, thật may là cái tên tóc bạc chết tiệt ấy đã yêu dấu theo gió bay đi đâu mất tiêu rồi. Trên bàn, sách vở của tôi đã được thu lại gọn gàng, tuy vậy những ánh mắt to nhỏ, dài bé khác nhau vẫn ko ngừng chĩa về phía tôi, đã thế tôi còn suýt bị giáo viên phạt đi quét sân trường vì cái tội bỏ tiết nữa chứ, híc.

Nhưng rất may là mọi việc vẫn đâu vào đấy, ít nhất thì cũng chưa có án mạng nào xảy ra. Tôi vừa ngồi vào bàn vừa nghĩ

- Này - Hyomin đột nhiên quay xuống gọi khiến tôi giật mình, vội ngẩng mặt lên, ú ớ nói

- Cái gì cơ?

- Cậu đã chạy đi đâu nãy giờ đấy, có biết tôi lo thế nào ko?

- Ơ, ừm...hihi xin lỗi nha, tôi đi hóng gió chút ý mà_ tôi cười cười nói lấp lửng

- Chẹp, may cho cậu là sau khi cậu đi được một lúc thì Kai cũng bỏ đi...mà cậu cũng gan cùng mình cơ, trong cái học viện này chưa có ai dám gọi Kai là đồ tồi đâu đấy_ Hyomin lắc đầu chép miệng nói

- Tại hắn chứ, ai bảo dám hắn làm vỡ hình ba tôi_ tôi tức khí gắt lên, tiện thể tặng thêm cho cái bàn một cú đập kêu cái Rầm.

- Suỵt, suỵt nói bé thui, cậu định lôi tôi đi quét sân trường cùng cậu đấy à?_ Hyomin vội đưa ngón tay trỏ lên trướcc miệng, nghiến răng ken két nói

- Ơ ừm...xin lỗi, hơ hơ_ tôi cười hối lỗi rồi vội chuyển chủ đề

- à mà này, tôi nghe bảo những học viên trong trường đều phải ở trong kí túc xá nhỉ?

- Ừ, tôi ở phòng C11, thế cậu ở phòng nào?

- Tôi cũng không biết nữa, hiệu trưởng bảo tôi đi hỏi thầy chủ nhiệm.

- Hay quá, vậy đi, hiện tại phòng tôi ở vẫn còn trống một chỗ, chốc nữa tôi sẽ bảo với thầy chủ nhiệm để cậu ở cùng phòng với tôi nhé_ Hyomin reo lên vui vẻ

- Thật vậy hả?Tuyệt..._ tôi sung sướng kêu lên, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng chợt giật mình bởi tiếng nói mang thuộc tính kim của ông thầy vang lên ở trên bảng

- Em Hyomin quay lên không nói chuyện trong giờ....

Thấy vậy, chúng tôi ko ai bảo ai vội ngậm ngay miệng lại, Hyomin ngoan ngoãn quay lên trên bảng kèm theo một cái nháy mắt thân tình với tôi. Haiz may quá vậy là vấn đề ăn ở, coi như được giải quyết xong, nhưng còn chỗ ngồi thì sao nhỉ?

---------------------------------------------------

Tôi xách va li theo Toru vào phòng C11 thuộc kí tục xá cấp độ đồng, mỗi phòng ở đây chứa tối đa 3 người.

Căn phòng tôi ở, khá đẹp mắt và rộng rãi với tông màu xanh êm dịu, mọi thứ trong phòng đều được làm bằng đồng, rất đẹp và sang trọng. Phòng có 3 cái giường được xếp gần nhau, bên cạnh mỗi cái giường đều có một cái tủ nhỏ đựng quần áo,một bàn học cùng với một cái giá sách để trên khá tiện lợi. Ở chính giữa phòng, đặt một cái bàn uống nước và vài 3 cái ghế nhỏ xếp xung quanh, bên trong có một nhà tắm nhỏ, rất sạch sẽ và gọn gàng...

- Thế nào?_ Hyomin đột nhiên lên tiếng hỏi tôi.

- Ừm, đẹp lắm, lại rộng rãi nữa. Nói chung là tui rất thích

- Hê hê..chúng ta thế này hãn còn là nghèo nàn đấy. Chứ ở kí túc xá cấp độ vàng, bọn họ sống như vua ý, mỗi người có một phòng riêng, đồ đạc đều được đúc từ vàng hết á._ Hyomin trề môi nói

- Thật sao? Chắc là nhiều tiền lắm nhỉ, làm bằng vàng hết cơ mà_ tôi ngạc nhiên nói.

- Chứ còn sao nữa, số tiền cấp cho họ phải nhiều gấp mấy lần chúng ta ấy chứ...mà sao hôm nay ko thấy nhỏ Mina đâu nhỉ? Tầm này là phải về rồi chứ?_ Hyomin đột nhiên đổi chủ đề, đưa tay lên xem đồng hồ

- Mina là ai vậy?_ tôi nhíu mày thắc mắc

- Ủa? tôi chưa nói cho cậu biết à? Phòng chúng ta nếu tính cả cậu nữa là có 3 người, Mina cũng ở phòng này, nhỏ là lớp trưởng của lớp mình đấy.

- Thế à? Tôi cũng không để ý lắm, mà như thế lại hay, càng đông càng vui mà..Oáp._ tôi nói kèm theo một cái ngáp sái quai hàm

- Thôi trời sắp sáng rồi, cậu có xuống thực xá làm chút gì đó rồi hãn lên ngủ ko? Điểm tâm hay hoa quả chẳng hạn?_ Hyomin nhìn tôi gợi ý.

- Thực xá là cái gì?

- Là nhà ăn của học viện đấy, thế cậu có đi không?

- Thôi, tôi buồn ngủ mắt díp lại rồi, làm gì còn hơi sức mà xuống thực xá thực xả gì nữa_ tôi làu bàu , rồi lấy tay che cái ngáp rõ dài

- Thế thôi, cậu ngủ đi, cái giường trong cùng ấy, tôi xuống thực xá làm cái hămberger gà đã, đói chết đi được ấy...

- Ừ ừ, cứ tự nhiên..Oáp_ tôi phe phẩy tay nói rồi đáp người xuống cái giường bên trong cùng. Dù trời có sập xuống thì tôi cũng phải ngủ trước đã zzz.

---------------------------------------------------

Tôi cựa mình thức dậy, đưa tay lên miệng khẽ ngáp dài, và mở mắt ra nhìn, xung quanh các cánh cửa trong phòng được đóng kín mít, rèm giăng tứ phía, ở giường bên cạnh Hyomin và cô gái tên Mina đang vùi đầu vào chăn ngủ ngon lành.

Tôi mỉm cười rồi khẽ với tay vén tấm rèm ở cửa sổ bên cạnh ra, ánh sáng heo hắt từ bên ngoài chiếu vào qua khung cửa khiến tôi hơi chói mắt, vội kéo rèm lại.

Tôi vươn mình đứng dậy, khẽ khàng đến bên cánh cửa chính, nhẹ nhàng mở nó ra và rón rén bước ra ngoài. Tôi nheo mắt cố làm quen với ánh sáng mặt trời rồi nhẹ nhàng thư thái thả bộ dọc hành lang.

Vì đã sống như một con người từng ấy năm nên tôi hơi khó trong việc làm quen với lối sống của vampire.

Gì thì gì chứ việc ngủ suốt buổi sáng và học cả đêm như bọn họ tôi vẫn chưa làm được. Sau này chắc còn nhiều vất vả đây.

Tôi cứ vừa đi vừa suy nghĩ miên man như thế cho đến khi chợt khựng lại giật mình khi thấy tấm bảng to đùng đập vào mặt: \\\" Dãy nhà nghệ thuật\\\"

Tôi sửng sốt, tự gõ vào đầu mình chép miệng nói:

- Ko hiểu tại sao mik lại đi lên tận tầng 3 nữa. Phải mau mau về kí túc xá thôi nhỡ bị bảo vệ phát hiện thì chết.

Rồi tôi thở dài quay đầu định bỏ đi thì chợt giật mình khi nghe thấy tiếng đàn violon réo rắt vang lên gần đó...

  Tôi tò mò lần theo tiếng đàn rồi dừng chân trước một căn phòng nhỏ, bên trong có ánh đèn neong leo lét, tôi cố hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước vào căn phòng.

Ở đó có một chàng trai với dáng người cao thanh tú, mái tóc màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn huyền ảo đang say sưa kéo đàn violon, dáng vẻ lạnh lùng cô độc. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng tôi dám khẳng định, hắn chính là TaeHyung.

Không hiểu sao khi thấy hắn như vậy mọi bực tức, ghét bỏ định kiến trong tôi đều tan biến, trong lòng tự dưng lại dâng lên một nỗi xót xa thương cảm.

Cái cách hắn đứng và kéo đàn sao mà cô độc thế, tiếng đàn violon vang lên tuy hay nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, rốt cục thì chuyện gì đã khiến hắn trở lên như vậy?

Đang suy nghĩ miên man tôi chợt nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên:

- Đi ra khỏi đây ngay.

Tôi giật mình, vội đưa tay lên đầu gãi sột xoạt ú ớ nói:

- Không, tôi xin lỗi, chỉ là tôi tò mò...

- Còn không biến - Hắn cắt ngang bằng cái giọng lạnh tanh.

Ngay lập tức lửa giận lại ngùn ngụt nổi lên trong lòng tôi, hắn đúng là cái đồ hách xì dầu, vô duyên, làm cứ như là tôi muốn nghe hắn đàn lắm không bằng, mà tiếng đàn thì có hay ho gì cho cam, nghe mà lạnh cả xương sống, rùng cả mình, tôi bực tức nghĩ rồi dài giọng nói:

- Tôi không biến đấy cậu làm gì được nào? Học viện này bố cậu xây lên đấy à? Tôi thích đứng đâu thì đứng liên can gì đến cậu, làm cứ như là mình đánh đàn hay lắm không bằng

Nghe tôi nói, hắn hơi khựng người lại, bỏ cây đàn violon xuống rồi từ từ quay đầu lại nheo mắt nhìn tôi lạnh lùng khinh bỉ nói:

- Ra là cô, xem ra cô ko sợ chết. Năm lần bẩy lượt làm phiền tôi, thực ra là cô muốn gây sự chú ý phải không?

- Gây sự chú ý?

tôi ngớ người ra một lúc rồi ôm bụng cười khằng khặc nói

- Hahahaha... nực cười, tôi mà thèm gây sự chú ý á? Mơ đi, đừng hiểu lầm, chẳng qua tôi không ngủ được định đi dạo một chút ai ngờ lại nghe thấy tiếng đàn chói tai nhức óc của cậu nên định mò vào xem thôi.

- Hừ...chói tai nhức óc? Cô nghĩ mình đang nói với ai vậy?

- Dù với ai tôi cũng nói như vậy thôi, rất tiếc nhưng Kim Taehyung ssi tôi phải thú nhận rằng tiếng đàn vừa rồi của cậu chỉ đạt năm điểm là cùng thôi

 tôi thản nhiên nói.

- Năm điểm?

hắn lạnh lùng hỏi lại cùng một nụ cười khẩy

- Cô nghĩ mình là ai mà có quyền đánh giá tôi?

- Suy nghĩ của cậu thực sự rất thiển cận, theo cậu thì phải là ai mới có quyền đánh giá cậu, tôi lấy tư cách là một độc giả yêu thích đàn violon để nhận xét cậu, điều đó không được sao?

tôi nghếch mặt lên hỏi

- Ngu ngốc

 Hắn buông gọn lỏn hai từ rồi quay đầu lại, không thèm nhìn tôi.Xem cái thái độ và giọng điệu khinh người của hắn mà tôi tức đến nghẹn cả họng, sao lại có thể thản nhiên quay mặt lại với một người đang đứng nói chuyện với mình được cơ chứ, chẳng lẽ mẹ hắn không có dạy hắn cách đối nhân xử thế à? Bất lịch sự không tả nổi. 

Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay để kìm cơn giận hét lên với hắn ở đằng sau:

- Cậu quay mặt lại vì sợ tôi nói trúng tim đen đúng không? một người nghệ sĩ mà không dám nghe nhận xét của người khác thì không có tư cách để cầm trên tay cây đàn violon....

Nghe tôi nói, hắn hơi sững người, rồi từ từ quay đầu lại ngước đôi mắt ngùn ngụt lửa giận nhìn tôi và nói lạnh tanh:

- Được thôi, cô nhận xét đi, nếu không nói được thì đừng trách tôi ác.

\\\"Tiêu mình rồi\\\" tôi cay đắng nghĩ thầm nhưng vẫn cắn môi cố lấy lại bình tĩnh nói cứng:

- Có thể đối với các chuyên gia thì bản nhạc vừa rồi của cậu đạt đến điểm 9 điểm 10, nhưng đối với tôi cũng như toàn bộ những độc giả bình thường trên thế giới này thì bản nhạc đó chỉ xứng đạt điểm 5 thôi, vì sao ư? 

tôi ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

- Một bản nhạc được đánh giá theo hai phần, 5 điểm của kĩ thuật và 5 điểm của cảm xúc trong đó, khúc violon vừa rồi của cậu có thể đạt 5 điểm tối đa về kĩ thuật, nhưng cảm xúc thì là zero, một bản nhạc hay và đáng để lưu tâm phải là một bản nhạc làm rung động lòng người, khiến cho ta cảm thấy xúc động khi nghe nó, nhưng khúc violon của cậu khi dạo lên thì có vẻ rất hay, nhưng chỉ nghe được một lần còn lần sau chắc chắn sẽ gây nhàm chán, vì cậu không hề đặt cảm xúc của mình vào đó, cậu đánh chỉ cốt sao cho đúng kĩ thuật, khúc violon của cậu chỉ gây cho người nghe cảm giác lạnh lẽo đáng sợ, cùng với đó là sự gò bó áp bức chứ không khiến cho người nghe rung động...

Tôi nói xong bèn dừng lại, ngước mắt lên thăm dò khuôn mặt của hắn. TaeHyung vẫn đứng đó cả người chìm trong bóng tối lạnh lẽo, đôi mắt tím u uất nhìn tôi chăm chăm, thấy vậy tôi sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực vội nói:

- Ơ hơ, đây chỉ là ý kiến của tôi thôi, cậu đừng để bụng, bản đàn của cậu cũng hay lắm. Ơ, Ừm..tôi đã nói xong rồi, bây h phải trở về kí túc xá đây, cậu cứ tự nhiên nhé, bye.

Tôi nói xong liền nhanh chân chạy biến đi trước khi hắn nổi giận cho tôi vỡ thành trăm mảnh pha lê.

--------------------------------------------------

Taehyung nhìn bóng Jiyeon chạy đi, khẽ nhếch môi cười cay đắng, hờ hững nói:

- Cảm xúc ư? Ai có thể cho tôi thứ đó bây giờ? Liệu cô có thể cho tôi không?

- Hộc..hộc..hộc.

 tôi thở hổn hển, tay nắm chặt vào bậu cửa phòng kí túc cả người mệt nhoài, may mà tôi chạy kịp chứ không đợi hắn nổi điên lên thì chỉ có nước lên trời ngắm cảnh tiên thú, mà cũng lạ không hiểu lúc ấy tôi lấy ở đâu ra cái dũng khí để sửa lưng cho hắn nữa. Phen này thì tôi sẽ khó sống với hắn đây.


- Này, Jiyeon, cậu đã đi đâu đấy, có biết tụi này lo lắm không hả?

 tiếng hét của Hyomin chợt lanh lảnh vang lên bên cạnh khiến tôi giật mình vội ngẩng lên nói:

- Ủa? Cậu đã dậy rồi à?

- Trưa rồi còn đâu, không dậy để bị đói chết à? Mọi người xung quanh đều xuống thực xá hết rồi đấy.

- Đã trưa rồi sao? Nhanh nhỉ?_ tôi ngơ ngẩn nói.

- Thế cậu đã đi đâu nãy giờ đấy?_ Hyomin nhìn tôi nhíu mày dò hỏi.

- À, tôi không ngủ được nên dậy đi hóng gió chút ấy mà, hơ hơ_tôi cười và nói lấp lửng.

- Khùng quá, người vẫn mặc đồ ngủ mà đi thong dong quanh trường, thôi vào thay quần áo đi rồi xuống thực xá, đói dã họng rồi nè_ Hyomin nói rồi đẩy tôi vào

...

- Cậu là Jiyeon hả?_ trong phòng một cô gái xinh xắn đang ngồi ở chiếc bàn uống nước đột nhiên lên tiếng hỏi tôi, cả người cô gái toát lên vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng với mái tóc đen dài ngang vai, đôi mắt nâu dễ thương và khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng.

- Ơ, cậu..._ Tôi trố mắt ra nhìn, ấp úng nói.

Thấy vậy, Hyomin từ bên ngoài bước vào hồ hởi nói:

- Hai người làm quen đi, JiYeon đây là Mina, người mà tôi đã nói hôm quá ấy_ Hyomin chỉ vào cô gái nói với tôi.

- Rất vui được gặp cậu, tôi là Mina_ Mina đứng dậy nói và cúi xuống hôn chụt vào cổ tôi. Vì đã quá quen với hành động này nên tôi cũng không mấy ngạc nhiên mỉm cười thật tươi nói:

- Còn tôi là Yeonie rất vui được gặp cậu_ Xong tôi cũng cúi xuống hôn nhẹ vào cổ cô nàng.

- Thôi, tôi và Mina ra ngoài chờ, cậu thay quần áo đi rồi chúng ta cùng xuống thực xá_ Hyomin nhanh nhẩu nói rồi kéo tay Mina đi ra ngoài. Tôi nhìn bóng 2 cô bạn khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng thay quần áo.

---

hơ 10 vote + cmt = đăng chap tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro