Chương 12: Ác Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối.

Từ lúc ở trường về tới nhà, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện hôm nay ở trên trường, tự hỏi mình đến mấy trăm lần tại sao Kim Taehyung lại bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy. Chắc chắn là có điều gì đó, cậu ta có thể không đòi tiền bồi thường cũng không mang chuyện này tới nhà tìm mẹ tôi, nhưng theo tính cách của Kim Taehyung - cậu ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi một cách dễ dàng như vậy.

A. Thôi xong.Hôm nay trong lúc hoảng loạn, lo sợ, tôi vô tình nói là sẽ làm bất cứ việc gì miễn sao cậu ta bỏ qua cho tôi. Giờ thì tôi chắc chắn cậu ta sẽ làm gì với tôi vào ngày mai rồi. Rồi vô số hình ảnh Taehyung hành hạ tôi cứ hiện lên trong đầu tôi. Sự hoang mang và nỗi sợ hãi bao vây lấy tôi, tôi trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường không thể nào ngủ được.

12 giờ đêm.

Mẹ Park từ cửa hàng tiện lợi trở về nhà. Lúc vào đến nhà việc đầu tiên bà làm sẽ là vào phòng Jiyeon xem con gái đã ngủ chưa, như thế bà mới yên tâm đi làm việc khác. Đây cũng là một thói quen mà bà duy trì từ rất lâu.

Bà mở cửa phòng khe khẽ, hé cửa nhìn vào phòng. Bà thấy cô con gái của bà lăn qua lăn lại trên giường, vẫn chưa ngủ. Mỗi lần giờ này là Jiyeon đã yên giấc rồi, nhưng hôm nay thì bà không hiểu tại sao Jiyeonie lại ngủ muộn vậy. Bà lên tiếng gọi:

- Yeonie, vẫn chưa ngủ hả con?

Park Jiyeon nghe thấy có người người gọi mình, từ trong suy nghĩ giật mình quay lại cửa nhìn mẹ:

- Dạ, mẹ về từ lúc nào vậy mẹ? - Nó xuống giường tiến đến chỗ mẹ

Bà Park nhìn thấy thái độ lạ của con gái, cùng sự lo lắng hiện lên trên mặt, bà trả lời:

- Mẹ vừa về. Sao giờ này vẫn chưa ngủ hả? Như thế này mai làm sao mà dậy đi học được đây. Hay có chuyện gì à?

- Con thì làm gì có chuyện gì chứ mẹ. Tại ở nhà một mình nên con hơi khó ngủ thôi. Bây giờ con đi ngủ đây, mẹ cũng mau đi ngủ đi. - Jiyeon giấu hết vẻ lo lắng trên khuôn mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh để cho mẹ cô không lo lắng và truy hỏi nhiều.

Trở về phòng, lên giường chùm chăn kín mặt, nó cố ép mình nhắm mắt ngủ, không được suy nghĩ linh tinh.

Bất chợt đôi mắt lạnh giá của Kim Taehyung hiện ra trong đầu tôi, đôi mắt cứ nhìn xoáy vào tôi mãi, khiến cơ thể tôi lạnh toát, chân tay bị đông cứng không thể cử động. Đôi mắt của cậu ta dường như có sức mạnh làm mọi thứ mà cậu ta nhìn thấy hóa thành băng, không ngoại trừ tôi. Tôi bị đôi mắt ấy biến thành băng, dần dần bị rạn nứt cho đến khi bị vỡ ra thành trăm ngàn mảnh. Không còn chút dấu vết.

Reng...reng...reng (chuông báo thức kêu)

Jiyeon bật dậy, mồ hôi thấm ướt lưng áo, khuôn mặt tái nhợt. Nó quyết định hôm nay có làm sao thì cũng phải nghỉ học.

Park Jiyeon tìm bà Park để xin phép cho cô nghỉ học, nhưng mẹ Park gặng hỏi lý do mãi nhưng Jiyeon không thể nói ra chuyện của mình với Taehyung được. Thấy Jiyeon không nói được ra lý do nên việc nghỉ học đã không được thông qua.

Từ nhà đến trường tôi luôn nghĩ ra những điều quá dị để không phải đi đến trường, như việc hôm nay là ngày tận thế, hay tự dưng tôi xảy ra chuyện gì đó như bị người ngoài hành tinh bắt đi,.... Tôi nghĩ mãi cho đến khi đến cổng trường. Tôi chần chừ và phân vân có nên bước tiếp hay không. Cứ như vậy mấy phút.

Bộp.

- Này, còn làm gì mà không vào đi, đứng đây làm gì. Đợi bọn tao hả? - Boram từ sau vỗ mạnh vào người Jiyeon. Làm cho cô nàng sợ hãi la toáng lên.

- Con điên này, hôm nay bị làm sao thế? - Jeon Boram vừa hỏi vừa kéo Park Jiyeon đi, nhưng kéo mãi mà người đằng sau không chịu nhúc nhích. Sung Gyu và Boram quay lại nhìn khó hiểu. Sung Gyu lên tiếng trước:

- Bà sao thế? Không khỏe à? Mặt mũi xanh lét thế kia?

- Tôi không sao, hai người vào trước đi.

Boram định hỏi, nhưng đã bị Sung Gyu lôi đi.

Từ xa chỗ gần cổng trường, Jiyeon đã trông thấy Taehyung. Park Jiyeon đã nghĩ thông suốt, chuyện của mình gây ra cũng nên chịu trách nhiệm, không thể chạy trốn mãi được. Hãy mạnh mẽ tiến về phía trước.

Tuy miệng an ủi chính mình thế, nhưng Park Jiyeon vừa đi vừa run, tiến dần đến chỗ Taehyung đang đứng chờ mình.

Chương 13: Nhiệm vụ đầu tiên

Kim Taehyung đứng dựa vào cổng trường, nhìn người phía trước, mang theo vẻ mặt đầy khí thế tiến lại chỗ mình, nhưng đôi chân thì hơi run run, bước đi loạng choạng mấy lần, đi được đến giữa chừng, người đó chợt dừng lại. Khoảng mấy phút sau như hạ quyết tâm, bước liền một mạch tiến tới tới trước mặt cậu. Lớn tiếng nói:

- Cậu...cậu...bảo tớ...đợi...có chuyện gì...gì...không? - Park Jiyeon giọng run run, mắt nhìn xung quanh, hỏi Taehyung.

Vì ám ảnh giấc mơ sáng nay nên tôi không dám nhìn thẳng mặt Kim Taehyung để nói chuyện, ngộ nhỡ ánh mắt cậu ta có thể đóng băng được mọi thứ thật thì sao T_T

Taehyung thấy Park Jiyeon cố ý không nhìn mình, cậu liền đưa tay lên đầu Jiyeon, giữ lấy cái đầu đang ngọ nguậy không yên kia, ép ánh mắt của nó nhìn vào mình. Cậu hơi cúi người xuống, mắt nhìn thẳng Park Jiyeon.

Nó hơi lúng túng vì hành động đột ngột của Taehyung. Muốn quay đi chỗ khác để tránh ánh mắt ấy nhưng đầu không thể di chuyển được, Jiyeon cuống quá nhắm tịt mắt lại, hỏi Taehyung:

- Cậu có chuyện gì thì nói nhanh lên...để...để cho tớ còn vào lớp. Sắp trễ giờ rồi.

Tôi im lặng chờ người phía đối diện lên tiếng, nhưng mãi không thấy ai trả lời, tôi hơi sốt ruột, hơi hé một mắt ra nhìn, thấy cậu ta nhìn tôi cười, thật sự là cậu ta đang cười tôi sao. Tôi ngạc nhiên đến mức mở trừng hai mắt ra nhìn cậu ta. Nụ cười ấy đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là khuôn mặt ma qủy thường ngày.

Kim Taehyung thấy Jiyeon mở mắt nhìn mình, rất hài lòng về điều đấy, cậu rút tay lại, đứng thẳng người, lấy cặp sách ném về phía Jiyeon, ra lệnh:

- Cầm lên lớp.

Tôi như sét đánh ngang tai, thử hỏi lại xem cậu ta có bị nhầm lẫn gì không mà lại sai tôi cầm cặp cho cậu ta, hay sáng nay cậu ta ra khỏi nhà mà quên không uống thuốc. Hừ.

- Cái...cái gì cơ, cầm cái này lên lớp cho cậu á. Cậu nói nhầm không vậy? - Nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ.

Kim Taehyung phớt lờ cái nhìn của Jiyeon, tiến vào bên trong trường.

Park Jiyeon thấy Kim Taehyung chưa trả lời mình mà đã bỏ đi, liền chạy theo sau cậu ta, vẫn cố chấp hỏi lại:

- Sao tớ hỏi cậu không trả lời thế. Như vậy là bất lịch sự cậu biết không? Mà sao tớ phải cầm cặp cho cậu? Này...này... Cậu giải thích xem nào

Tae hyung cảm thấy phiền phức khi có cái đuôi cứ bám theo mình, lải nhải như một cái máy, không có dấu hiệu ngừng lại, cậu dừng lại, rút điện thoại từ trong túi quần ra. Bấm vào một tệp ghi âm, rồi bật to volum cho người phía sau nghe.

'' - Cậu đừng đi, tớ xin cậu đấy. Giờ cậu muốn gì tớ cũng nghe theo cậu hết đấy.

- Thật không?

- Thật mà ''

Đoạn ghi âm kết thúc, Taehyunh nhìn biểu hiện của Park Jiyeon, thu điện thoại lại, đắc ý đi vào trong canteen.

Ở trong lớp học.

Jeon Boram nhìn giờ ở trên điện thoại, còn 5 phút nữa là đến giờ vào lớp mà không thấy Jiyeon đâu, gọi điện thoại thì không có ai nghe, nghĩ đến thái độ lạ của nó ở cổng trường thì càng sốt ruột hơn, định đứng dậy đi tìm, Sung Gyu thấy vậy liền lên tiếng:

- Không có chuyện gì đâu. Bà đừng lo.

Jeon Boram quay lại lườm Sung Gyu, không vì cậu kéo tôi đi thì bây giờ tôi đã không lo lắng như thế này. Hừ

Sung Gyu phớt lờ ánh mắt tức giận của Jeon Boram, nhìn ra phía cửa lớp nói:

- Vào rồi kìa.

Theo tiếng nói của Sung Gyu, Boram nhìn ra cửa lớp, thấy Jiyeon khuôn mặt thẫn thờ đang từ từ tiến vào lớp. Park Jiyeon vừa ngồi vào chỗ Boram liền tiến lại hỏi liên hồi không thôi, nhưng Jiyeon đâu còn tâm trí đâu mà để ý đến những điều Boram nói. Trong đầu Jiyeon lúc này chỉ toàn là giọng nói phát ra từ đoạn ghi âm vừa nãy.

Jeon Boram thấy từ lúc vào lớp đến giờ, Jiyeon cứ ôm khư khư cái cặp sách ở trước ngực không chịu bỏ xuống, mà cái cặp sách này là của con trai mà, nó sao lại cầm nó nhỉ. Rambo thấy lạ, kéo kéo áo Jiyeon nhỏ giọng hỏi:

- Này, cái cặp mày đang cầm của ai thế?

Jiyeon thấy có người kéo áo mình, mới giật mình quay lại nhìn, thấy Boram nói gì đấy nhưng Jiyeon không nghe rõ mới hỏi lại:

- Mày nói cái gì cơ?

Jeon Boram không hỏi lại, tay chỉ chỉ cái cặp trong tay Jiyeon, nó nhìn theo hướng Boram chỉ, ngẩn người một lúc, như chợt nhớ ra, Jiyeon đứng bật dậy hét lên:

- Thôi chết rồi.

Vì mải nghĩ đến đoạn ghi âm kia mà tôi quên mang cặp sách của Taehyung về lớp cho cậu ta. Tôi không làm theo lời cậu ta nói thì cậu ta sẽ làm gì tôi đây, nghĩ đến viễn cảnh đen tối trước mặt mà thấy đau lòng. Vì mải suy nghĩ, lúc này tôi mới để ý đến xung quanh, mọi người trong lớp đều quay lại nhìn tôi, cô giáo tức giận trừng mắt nhìn tôi, kèm theo là một tràng dài những lời chỉ trích. Tôi chỉ biết lặng lẽ cúi đầu lắng nghe, miệng liên tục nói lời xin lỗi.

Cứ có chuyện gì dính đến cậu ta là chẳng có điều gì tốt đẹp đến với tôi cả. Hừ

Sau những tiết học dài lê thê và đầu căng thẳng cuối cùng cũng được nghe tiếng chuông hết tiết. Boram liền túm Jiyeon lại, hỏi liên một hồi không có ý định dừng lại. Sung Gyu thấy bộ dạng đáng thương của Jiyeonvà ánh mắt cầu cứu mình, Sunt Gyu nhanh tay bịt mồm con người đang nói kia lại.

- Bà trật tự dùm tôi với, không để người khác nói với à? Muốn biết thì phải nghe, cứ loi cha loi choi.

Park Jiyeon thấy vậy cũng nói chen vào:

- Đúng rồi đấy, mày có chuyện gì cũng phải để người ta từ từ kể chứ.

Jeon Boram lườm hai người trước mặt, kẻ hát người ca, gạt tay Sung Gyu đang bịt mồm mình ra, gằn từng tiếng nói:

- Vậy mau nói nhanh!

Jiyeon đem tất cả mọi chuyện kể ra, không sót một chữ. Không quên kể lể mình đáng thương ra sao, tâm hồn đã bị tên ma quỷ kia chà đạp như thế nào. Và cuối cùng tại sao lại có cái cặp sách này xuất hiện ở đây. Boram và Sung Gyu quay lại nhìn cái cặp sách trầm tư suy nghĩ.

Tôi sốt ruột nhìn hai đứa chúng nó, đứa nào đứa nấy mặt mũi nghiêm túc, làm tâm trạng của tôi cũng lên xuống theo. Sau một hồi suy nghĩ Boram nhìn tôi, mỉm cười, tôi nghĩ chắc đời tôi sắp được cứu rồi:

- Còn mấy phút nữa nào lớp thôi, bây giờ mày mà mang cặp sách sang đưa cho cậu ta chắc vẫn còn kịp đấy, đi càng sớm càng tốt. Mau...mau đi đi

Jeon Boram lấy cặp sách dúi vào lòng tôi, còn tận tình đến mức tiễn tôi ra tận cửa lớp, bạn bè "tốt", đúng là bạn bè "tốt" mà. Tôi quay lại cầu cứu Sung Gyu, cậu ta cũng gật đầu ý bảo tôi nhanh nhanh đi mau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro