Chương 1: Người lạ từng quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h30' sáng 

Sân bay Tân Sơn Nhất

Một người con gái nhỏ nhắn, phong cách ăn mặc hơi bụi bặm với chiếc nón lưỡi trai che khuất một phần gương mặt hoàn hảo đang kéo vali bước ra hòa vào dòng người hoàn tấp nập.

Đứng lặng trước cửa sân bay, cô dõi mắt xuống đường phố ngoài kia. Sài Gòn lại mưa nữa rồi, sau 10 năm, Sài Gòn vẫn chào đón người con gái bé nhỏ này bằng một cơn mưa. Ừ thì cô thích mưa, rất thích nhưng giờ đây, ở tại nơi này, nó lại làm cô nhớ lại những ngày đã từng hạnh phúc trong quá khứ. 10 năm, rất dài mà cũng rất ngắn, những kỉ niệm đó tưởng chừng như mới xảy ra hôm qua. Cuộc đời này vùi dập cô, đưa cô từ bất hạnh này đến bất hạnh khác. 10 năm qua có được bao nhiêu ngày cô sống trong hạnh phúc thật sự? Có chăng thì cũng chỉ là những nụ cười giả tạo, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm. Cô không có bất kì một người bạn cho tới khi năm 11 tuổi, mọi người xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, những đứa trẻ cùng trang lứa ai cũng mắng cô là" Đồ mồ côi". Ừ thì cô mồ côi. Ha, mồ côi nhưng vẫn còn ba - người đàn ông đáng khinh nhất trên đời này.

Một chiếc xe sang trọng đỗ xuống trước mặt cô, người lái xe cung kính cuối đầu, cô đưa hành lí cho ông ta rồi lấy một cây dù, bảo ông ta về trước còn mình thì lặng lẽ bước đi ngắm nhìn đường phố Sài Gòn.

Sài Gòn thay đổi nhiều quá, ồn ào hơn, tấp nập hơn nhưng cũng buồn hơn...Trời mưa nên cũng ít người đi lại trên vỉa hè, cô rảo bước thật chậm, ngắm nhìn dòng người vội vã trong cơn mưa. Những  con người ngoài kia, chắc ai ai cũng có những hoài bảo, những ước mơ cho riêng mình, không như cô sống chỉ vì một người - một tia hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc đời tối tăm lạnh lẽo của cô,một người mà cả đời này cô có thể sẽ không bao gờ gặp lại.

Mưa ngày một lớn tiếng, tiếng mưa rơi phát ra âm thanh lộp bộp trên chiếc dù của cô. Đường phố vắng người hơn, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe lướt nhanh qua. Quả thật bây giờ, cô rất muốn vứt chiếc dù này sang một bên, để cơn mưa lạnh buốt xối thẳng vào người cô.

Nghĩ là làm, buông chiếc dù trong tay, cô ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời xám xịt một màu, những hạt mưa vẫn rơi xối xả, mưa táp vào khuôn mặt xinh đẹp. Một giọt nước mặn chát rơi vào khóe môi cô, nước mưa mặn vậy sao? Chẳng bao lâu, người cô ướt sũng. Tắm mưa thích thật nhưng cũng lạnh thật. Rảo bước thêm một lúc nữa, cô quyết định quay trở về nhà. Bước xuống lòng đường để sang đường bên kia nhưng cô hoàn toàn không để ý gì đến đèn giao thông, chân vẫn bước theo vô thức nhưng đầu óc thì không biết ở chốn nào. Một chiếc xe lao đến phía cô với tốc độ chóng mặt, có vẻ như người lái xe đang vội, tiếng còi xe réo lên inh ỏi kéo cô về thực tại, lúc định thần thì chiếc xe chỉ cách cô khoảng cách rất ngắn. Cô vẫn đứng im, không nhúc nhích thậm chí còn nở nụ cười nhẹ.

"Mẹ.. cuối cùng người cũng đồng ý cho con theo rồi.."

Cô nhắm mắt lại và chờ đợi. Trong khoảnh khắc tưởng chừng như sắp gặp lại mẹ, thì có một bàn tay kéo cô vào vòng tay ấm áp. Vòng tay này ấm lắm, có phải cô được gặp mẹ rồi không? Nhưng tại sao cô không cảm thấy đau chút nào?

Cô loáng thoáng nghe tiếng chửi rủa của ai đó, nói cô không nhìn đường, vậy là cô chưa chết sao? Vậy vòng tay này không phải là mẹ sao? Nhưng sao nó ấm áp đến vậy?

Người kia buông cô ra, ngước mắt lên cô thoáng giật mình. Trước mắt cô là một người con trai với gương mặt anh tú hoàn hảo không chút tì vết, làn da trắng như men sứ, đôi môi mỏng, đôi mắt màu xanh đen phẳng lặng tỏa ra hàn khí lạnh đến bức người, mái tóc nâu ướt sũng, khuyên tai bạc hình thánh giá đính những viên kim cương đen thể hiện sự tôn nghiêm cao quý, cả người anh cũng đẫm nước mưa.

- Đi đường phải chú ý chút chứ - Anh nói, chất giọng lạnh tanh không cảm xúc.

- Cảm ơn - Cô nói rồi xoay người bước đi.

- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.

Cô không nói gì chỉ xoay người chuẩn bị bước sang đường thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô. Cô nhìn xuống bàn tay mình rồi ngước mắt nhìn anh vẻ khó hiểu.

- Đèn đỏ.

Đèn tín hiệu dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, cô cùng anh rảo bước sang đường. Anh không muốn buông tay cô ra, cô cũng không rút tay lại. Hai người cứ thế nắm tay nhau bước đi, không ai nói gì với ai cũng không ai có ý định buông tay nhau ra. Bước đi trong cơn mưa lạnh buốt nhưng hai con người này không hề cảm thấy lạnh.

- Đáng lẽ anh đừng nên cứu tôi - Cô nói chất giọng man mác buồn.

- Tại sao?

- Người như tôi, sống hay chết cũng không có ý nghĩa. Một người sống đơn độc, không hạnh phúc, không có niềm vui chỉ có thù hận. Một đứa trẻ mồ côi bị người ta hắt hủi, haha mồ côi nhưng vẫn còn ba - Cô cười nhưng nước mắt lặng lẽ rơi, đôi mắt màu xanh lá thường ngày lạnh lẽo là thế nhưng giờ dấy lên tia bi thương.

Anh dừng lại, cô cũng đứng lại theo. Anh xoay người cô về phía mình, đôi mắt màu xanh đen nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lá cây:

- Cô ngốc lắm! Cô sống cho mình chứ có sống cho người khác đâu. Nếu như cô chết, người vui nhất sẽ là những người ghét cô đúng không? Nếu vậy, cô nhất định không được chết, cô nhất định phải sống thật tốt để những người từng hắt hủi cô họ phải hối hận với những gì họ đã làm. Hơn nữa, có thù thì phải báo, bọn họ gây cho cô một cô trả lại họ 10. Còn ba cô, tôi không biết ông ta là người thế nào nhưng nếu ông ta có lỗi thì cô phải cho ông ta nếm mùi của những đau khổ mà cô phải chịu chứ không phải chết đi để những con người khốn nạn ngoài kia cười trên nỗi đau của cô, hiểu không? - Anh nói, chất giọng vẫn lạnh như thường nhưng ánh mắt ngập tràn vẻ quan tâm.

Cô ngây ngốc, đứng đơ người nhìn anh. Quả thật anh cũng ngạc nhiên về bản thân mình. Một con người lạnh tanh, bất cần, vô cảm với những người xung quanh, bình thường chưa nói đến 2 câu mà bây giờ lại nói những lời chứa đựng sự quan tâm, lo lắng đối với một người xa lạ. Anh không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ biết khi thấy một người con gia đứng lặng chờ tử thần, anh cảm thấy như mình sắp mất một thứ gì quý giá lắm, hành động theo bản năng, kéo cô vào trong lòng mình. Khoảnh khắc anh vòng tay ôm lấy cô, trong tim anh dấy lên một cảm xúc lạ lắm. Người con gái này, mặc dù người cô ướt sũng nhưng anh vẫn cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ - một hơi ấm mà chưa bao giờ anh cảm nhận được. Anh nắm tay cô mục đích ngăn không cho cô qua đường nhưng sau đó luyến tuyết không muốn buông. Lúc nhìn thấy đôi mắt bi thương đẫm nước cùng những lời cô nói, không hiểu sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt, muốn ôm người con gái này vào lòng muốn che chở, bảo vệ cho cô ấy. Anh không hiểu tại sao lại có cảm xúc mãnh liệt như thế với người con gái mới gặp lần đầu. Lần đầu gặp mặt? Hình như anh đã gặp cô ấy trước đây vì đôi mắt này... quen lắm.

- Anh có thể cho tôi ôm một lần được không?

- Hả?..- Anh trố mắt nhìn cô không nói gì rồi vòng tay ôm lấy cô, kéo cô vào trong vòng tay ấm áp. Cô cũng vòng tay ôm lấy anh, nước mắt lặng lẽ rơi, giờ phút này, ở trong vòng tay của một người xa lạ nhưng cô cảm nhận được sự bình yên ấm áp lạ thường. Bờ vai cô khẽ run run, anh ôm cô chặt hơn. Dưới cơn mưa lạnh buốt, hai con người xa lạ ôm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau.

Một lúc sau, cô buông anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh:

- Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ sống cho thật tốt và sẽ làm cho tất cả những người kia hối hận. Không biết sau này chúng ta có thể gặp lại nhau hay không, có thể anh cũng như những con người xa lạ bước qua cuộc đời tôi nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi một tia hy vọng để tiếp tục sống tiếp.- Cô nói, nước mắt lặng lẽ rơi.

Những ngón tay thon dài ấm áp khẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô, anh nói:

- Cô có muốn chúng ta gặp nhau nữa không?

Cô không đáp chỉ xoay người bước đi, anh bước theo cô. Cô có muốn gặp lại người con trai này nữa không? Một người con trai xa lạ nhưng cho cô những cảm xúc lạ lẫm ngay từ lần đầu gặp mặt.  Câu trả lời là có nhưng cô không chắc mình có thể gặp lại anh nữa không.

Thoắt cái, căn nhà của cô đã hiện lên ngay trước mặt, cô xoay người lại nhìn anh:

- Đến nhà của tôi rồi, cảm ơn anh.

Thấy cô chuẩn bị bước vào nhà, anh thoáng chút hụt hẫng, hình như cô ấy không muốn gặp lại anh.

Đang bước vào nhà thì cô bỗng xoay người lại nói to:

- Tôi là Park Ji Yeon, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, cảm ơn anh - Cô nở nụ cười thật tươi rồi bước vào nhà.

Anh đứng ngây ngốc nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, cô ấy cười thật đẹp. Mà khoan đã Park Ji Yeon, cái tên này rất quen thuộc, quen thuộc tới mức khắc sâu vào tâm trí anh bao năm qua. Khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Nếu như đây là duyên số thì chắc chắn anh sẽ gặp lại cô, bởi vì định mệnh đã cho họ gặp lại nhau thêm một lần nữa. Nếu định mệnh đã cho anh gặp lại cô thì anh thề sẽ ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ cô, không bao giờ để cô rời xa anh thêm một lần nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro