;13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả ngày hôm nay trời cứ âm u bức bối, lúc như muốn mưa, lúc như muốn bão, công việc ứ đọng từ hôm qua khiến seokyung quay mòng mòng từ sáng tới chiều. chưa hết, lão baek lại cứ nhăm nhe đe doạ.

"tháng cuối rồi ấy nhỉ?"

khỏi nhắc thì cô cũng biết sắp hết thời hạn giao kèo, lão ta không thấy cả ê kíp của cô đang tăng ra sản xuất hay sao.

tiếng gõ cửa, thư kí trường quay ngó vào.

"xuất phát được rồi."

"em ra ngay."

sau câu trả lời, cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh.

'tối nay tôi về muộn, anh khó chịu ăn cơm ngoài nhé.'

rồi khoác nhanh chiếc túi, hôm nay chương trình có lịch quay ngoài trời.

đi cả ngày, cuối cùng bốn người bọn anh cũng tìm được cho areum một căn hộ ưng ý. cả bọn đang định kéo nhau ra một nhà hàng nào đó ăn tối nhưng lại mưa, areum ngại đi.

nhớ ra tối nay seokyung về muộn, jungwon rủ mọi người về nhà mình, anh muốn được ăn những món ngon areum nấu.

bốn chàng vui cười xách đồ ăn vào nhà, nhưng đi được mấy bước riki khựng lại, có bóng người trong bếp.

'không lẽ là ma?' riki giật lùi vài bước nép sau lưng jungwon thủ thế. cả bọn nhìn riki cười ngặt nghẽo.

"mày làm như nhà có ma không bằng." haruto cốc đầu riki.

"hình như có người mấy anh ơi."

"nhà làm gì có ai." jungwon phủ nhận.

tiếng cười lại rộ lên nhưng lập tức im bặt. seokyung từ bếp bước ra, cô cũng hơi bất ngờ khi thấy nhiều người như vậy, đặc biệt là cô gái kia.

"chào." thấy không ai lên tiếng, cô đành chủ động.

"tôi tưởng em không về?" jungwon ú ớ như đứa trẻ mắc lỗi.

đúng. đáng lẽ giờ này cô đang quay hình ở ngoài trời, nhưng mới quay được một cảnh thì gió bỗng cuồn cuộn nổi lên, tiếng sấm ì ùng và trời mưa trắng xóa. không làm ăn được gì, cô đành bắt taxi về nhà, không ngờ lại gặp chuyện này.

"không có gì, gặp chút sự cố." vừa nói cô vừa đưa ánh mắt sang cô gái đang khoác tay jungwon. "chị đây là...?"

"là người tôi yêu." jungwon lên tiếng cắt ngang câu nói của cô. dù sao anh cũng muốn dứt khoát chuyện này.

một giây hai giây... mọi người như nín thở trong khoảnh khắc đó.

im lặng, mắt nhìn xuống dưới đất, tay nắm chặt lại, cô rít lên từng tiếng.

"đủ rồi nha, quá lắm rồi đó!"

jungwon hơi bối rối 'cô ấy đang nổi giận sao?'

haruto nhìn jeongwoo, jeongwoo nhìn riki, riki nhìn areum. bọn họ thật ái ngại, giống như đang ỉ đông ức hiếp seokyung vậy. haruto tiến đến định an ủi cô thì...

"cái bọn người đó, tính chơi phá giá hả, đúng là không muốn cho người ta sống mà!" cô vừa nói vừa khoác tay loạn cả lên.

đến lúc năm người đối diện mới nhìn thấy chiếc tai nghe bluetooth trên tai cô, seokyung đang nói chuyện điện thoại, jungwon như cảm thấy mình vừa bị hố.

cảm thấy vừa nghe điện thoại vừa nói chuyện như thế này không được lịch sự cho lắm, cô quay người lại nói nhanh vào điện thoại.

"được rồi, gửi email thông tin vụ đấy qua cho tôi, tạm biệt."

rồi quay ra.

"xin lỗi, lúc nãy anh vừa nói gì nhỉ? à chị là người yêu của anh jungwon?"

cô cười thật tươi làm areum ngạc nhiên.

"à, chị là areum. moon areum..."

"em là yoo seokyung..." nguy hiểm thật, cô suýt thì nói 'em là vợ anh jungwon.'

cả năm người bọn họ đứng nhìn cô cười nói như một lẻ hiển nhiên thì có phần sửng sốt. đây rõ ràng không phải thái độ của một người vợ đáng lẽ phải có khi chồng mình đưa nhân tình về nhà.

bữa tối hôm nay areum nấu, trong suốt bữa ăn bọn họ cứ tíu tít với nhau những kỉ niệm, những câu chuyện mà seokyung không hiểu, vì vậy cô ăn cho nhanh xong bữa ăn rồi đứng dậy lên tầng. điện thoại cô vừa báo có email, là việc rắc rối vừa nãy.

trời vẫn mưa, xung quanh nhà những vòng nước chảy cuồn cuộn cuốn trôi những chiếc là khô trong sân. nhìn dòng nước ấy areum mỉm cười ngã vào lòng anh.

"tự dưng em nhớ có lần chúng ta đi chơi, trời cũng mưa thế này. anh đã ngồi gấp thuyền giấy cùng em."

jungwon dịu dàng nhìn areum.

"vậy em có muốn làm thêm một lần nữa không?"

areum gật đầu. anh lập tức chạy vào nhà lấy giấy.

jeongwoo và riki ngồi nhìn hai người bọn họ lắc đầu "sến quá ông ơi."

còn haruto, anh lặng lẽ nhìn lên tầng hai, thở dài...

cô đang ở trên tầng, ngoài bang công, đang bận rộn nói chuyện với đạo diễn. vụ quay cảnh ngoài trời không thành, họ phải tìm phương án khác, chữa cháy cho ngày mai.

cuộc nói chuyện kết thúc, cô mệt mỏi nhìn xuống phía dưới. những chiếc thuyền giấy nối tiếp nhau lênh đênh trên dòng nước trước sân nhà.

'thuyền giấy? lãng mạng đấy!' nhưng... cô bỗng giật mình.

"cái thuyền kia... sao giống bìa kịch bản chương trình của mình thế nhỉ?"

cô quay lại bàn làm việc sục sạo tìm kiếm.

"thôi toi rồi, chưa đem kịch bản lên."

cô chạy lại ra ngoài rướn người nhìn ra, phải đến chục cái thuyền là ít.

"cái bọn điên này!!!"

rồi cô vội vàng chạy huỳnh huỵch xuống dưới nhà.

haruto, jeongwoo và riki ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ tất tả cùng vẻ mặt khó coi của seokyung. còn cô thì chết lặng, đằng kia, ngoài cửa ra vào, trên mấy bậc thang, anh cùng người yêu, đang gấp thuyền, bằng kịch bản của cô.

thật sự thì lúc nãy nghe areum nói muốn gấp thuyền, jungwon đã chạy vào nhà tìm giấy nhưng không có, nhà cũng không dùng lịch, thấy tập tài liệu ở bàn uống nước, jungwon không suy nghĩ gì liền lấy đi làm đạo cụ.

cô lao về phía họ.

"hai người đang làm gì vậy?!" cô gần như hét lên khiến jungwon và areum giật mình quay lại.

"ờ, thì gấp thuyền." anh ngây thơ.

đúng là không chịu được mà. chẳng lẽ phải đạp cho một phát, chết chùm luôn bây giờ? hít một hơi thật sâu kìm chế cơn tức giận, lấy lại bình tĩnh, cô rít lên từng chữ.

"thà rằng hai người lên giường với nhau còn ý nghĩa hơn. còn bây giờ... đưa tài liệu của tôi đây."

năm người còn lại không nói được câu gì. họ nhìn nhau ngơ ngác, đợi cô đi rồi jeongwoo mới lên tiếng.

"cô ấy vừa nói lên giường đúng không nhỉ?"

jeongwoo thật không dám tin vào tai mình, ai đời vợ lại bảo chồng lên giường với người khác bao giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro