;17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả ngày hôm nay, jungwon không về công ty mà ở lại trong văn phòng của cô. ban đầu mọi người cũng tò mò với sự có mặt của jungwon, nhưng rồi khối lượng công việc lại nhanh chóng kéo họ ra khỏi sự hiếu kì ấy. thế là jungwon có cả một ngày ngồi ngắm cô làm việc. quả thật là công việc ngồi chờ đợi ấy, nghe thì có thể thấy chán nản, nhưng với jungwon anh lại thấy rất thú vị. anh đang được thấy thật nhiều mảnh ghép trong cuộc sống của seokyung, và anh thích thú với điều đó.

thứ nhất, jungwon phát hiện trong ê kíp của cô, mọi người thường gọi nhau bằng biệt danh chứ không phải tên riêng. họ làm việc với nhau như một gia đình. jungwon cảm nhận rõ được niềm yêu thích và sự say mê của cô trong công việc vất vả này.

thứ hai, seokyung cực kì không ưa sếp tổng của mình, thường gọi ông ấy là cáo già, mỗi lần bị gọi lên là y như rằng sẽ nhăn mặt, bĩu môi, lắc đầu liên tục. anh rất thích nhìn cô như thế, rất ngộ nghĩnh, rất trẻ con.

thứ ba, anh chưa bao giờ nghĩ làm truyền hình là một ngành vất vả, nhưng hôm nay anh đã suy nghĩ lại về quan niệm đó. để có mười lăm phút phát sóng trên tivi, cả ê kíp phải làm việc cận lực trong cả tiếng đồng hồ. tuy vậy, nhưng có vẻ đã vốn quen với nhịp làm việc đó, trông seokyung lúc nào cũng tỉnh táo và hăng hái.

đặc biệt, jungwon phát hiện thêm một điều thú vị ở cô, đó là thói quen đi dép bông trong lúc làm việc. có thể phải đứng và di chuyển nhiều nên chỉ được một lúc seokyung sẽ cởi giày cao gót và xỏ vào chân đôi dép bệt. bây giờ cũng vậy, trước anh là một hình ảnh đối lập, cô mặc một bộ vest công sở trong rất đỉnh đạc, đứng khoanh tay chỉ đạo chương trình nhưng bên dưới chân là... một đôi pucca đỏ chóe.

cuối cùng công việc cũng kết thúc. cô thay dép và theo anh xuống tầng hầm lấy xe.

"ngày nào cũng làm việc như vậy, không mệt sao?" vừa nói, anh vừa cầm giúp cô chiếc túi xách.

"không, tôi quen rồi." cô đưa tay lấy lại cái túi. dù sao cô cũng cần một cái gì đó che trước bụng như vậy mới an toàn trước ánh mắt của jungwon.

anh hơi phật ý vì hành động này của cô. lúc lên xe cũng vậy, cô không ngồi ghế trước, mà lại chui tọt vô ghế sau. jungwon không muốn tình hình này tiếp tục.

"em đề phòng tôi kĩ vậy sao?"

seokyung không nghĩ anh sẽ phản ứng như vậy.

"đâu có."

"vậy sao không lên đây?" seokyung đánh mắt sang chỗ ghế trống bên cạnh.

"không có gì đặc biệt. không phải bây giờ đi đón areum sao? cô ấy mới là người nên ngồi đó."

jungwon không nói gì, đạp ga vút đi. anh cảm thấy gì đó rất khó chịu, khi cô cứ rạch ròi với anh như thế.

areum thấy xe anh ở trước cửa thì lập tức chạy ra, khi mở cửa cô lập tức giật mình khi thấy seokyung đã ở trong đó, cô nhìn anh.

"anh mời cô ấy đi cùng." jungwon hiểu được ánh mắt lúc này của areum.

areum không nói gì, từ từ bước lên xe. cô không rõ lắm nhưng có gì đó như một nổi sợ đang len lỏi trong cô.

đằng sau xe, nhìn thấy những cử chỉ, những câu nói thân mật của jungwon và areum, seokyung khẽ đưa tay ôm lấy bụng. cô không muốn con nhìn thấy cảnh này, cảnh cha nó nói chuyện với một người khác, không phải là mẹ nó. cô lại đưa ánh mắt mình ra ngoài cửa xe, hạ tấm kính xuống, không khí ngoài trời khiến cô đỡ bức bối hơn được phần nào.

phía trước, jungwon dù lái xe, dù nói chuyện với areum, nhưng cứ chút chút anh lại đưa mắt lên gương chiếu hậu. anh quan sát từng cử chỉ dù nhỏ nhặt của cô. anh đang tìm kiếm, tìm một cảm xúc nhỏ trên khuôn mặt cô trước tình cảm của anh và areum, nhưng lại vô vọng. khuôn mặt ấy bình thản vô cùng. jungwon không biết bản thân đang chờ đợi điều gì nữa.

...

tại nhà hàng.

sau khi nhìn thấy seokyung, haruto đã vội vàng đứng dậy kéo ghế. hành động này làm jungwon hơi hoài nghi nhưng trái lại, seokyung lại lấy làm bình thường. haruto đối xử tốt với cô, đây không phải là lần đầu tiên. dù sao trong cô, haruto cũng là một người đàn ông dịu dàng với phụ nữ. hơn nữa thành thật mà nói, nếu không có haruto, bữa ăn hôm nay cô sẽ lại lạc lõng mà thôi.

dù sao những người ở đây cũng là bạn bè , đương nhiên không thiếu chủ đề để nói. nhưng seokyung thì quen biết gì, nên cả bữa chỉ bắt chuyện được với haruto.

đang ăn uống vui vẻ bỗng seokyung nghe thấy tiếng gọi đằng sau.

"seokyungie..."

là cha cô. cô hơi ngạc nhiên khi thấy ông ấy xuất hiện ở đây. cô đã tránh mặt ông ấy cũng khá lâu rồi, số điện thoại cũng đã đổi, không ngờ vẫn chạm mặt với ông ấy. đúng là ý trời mà. ý thức được có người lạ ở đây, cô ra hiệu cho cha cô im lặng.

"mọi người cứ tự nhiên, tôi xin phép đứng lên trước."

nói xong, cô cùng với cha cô lên tầng trên.

jungwon nhận ra người đàn ông này, là người lần trước bước ra cùng cô ở khách sạn.

'seokyungie... thân mật quá đấy.' anh cầm ly rượu trước mặt, uống một ngụm lớn.

mọi người trong bàn cũng xôn xao.

"đại gia lee minjun đó đúng không?" jeongwoo thắc mắc.

"phải không? ông ta nổi tiếng đa tình lắm bồ trẻ, mà sao hôm nay thấy đi một mình vậy?" riki hoài nghi.

jungwon lại uống thêm một ngụm lớn.

"thì vẫn có bồ trẻ đấy thôi." giọng anh như đang chế giễu.

"ai vậy anh?" riki nhìn quanh.

"còn ai vào đây, vừa đứng lên đó." tay jungwon bất giác nắm chặt lại.

cả bọn trố mắt, cố bịt miệng để âm thanh thản thốt không thốt ra.

haruto sững sốt muốn nhảy dựng lên.

cùng lúc đó. trong phòng ăn tầng trên, không khí đang vô cùng căng thẳng.

"con có thể suy nghĩ lại không, có thể về cùng ba được không, chỉ cần con đồng ý, ba sẽ thay đổi."

đúng lúc ấy, cánh cửa phòng ăn mở ra, là cô gái lần trước đi cùng cha cô ở quán rượu. thấy vậy, seokyung cười khẩy.

"thay đổi... như thế này sao?"

ông lee giận tím mặt, quay sang cô gái kia hét lớn.

"ra ngoài!"

cô ả hơi hoảng sợ rồi phụng phịu bước ra, trước khi đi còn cố lườm seokyung một cái.

"ông không hiểu sao, tôi bây giờ không phải con gái ông, tôi coi ông chết từ lâu rồi."

nói xong, cô lạnh lùng ra về.

lúc seokyung bước ra cửa cũng là lúc năm người nhóm jungwon ra về. nhìn thấy họ, cô chỉ khẽ cuối chào, jungwon nhìn cô thật nhanh rồi quay đi như chưa chạm mặt. cô cũng nhanh chóng bước đi, nhưng được vài bước bỗng nghe tiếng thét chua chát sau lưng.

"con hồ ly kia!!!"

là cô bồ của cha cô. cô ngán ngẩm thở dài, quay lưng lại tiếp túc bước đi thì cô nàng quỷ cái kia đã xông lên nắm tóc cô dúi xuống. nhóm của jungwon thấy vậy vội chạy đến can, haruto đã khóa được tay cô ta nhưng miệng lưỡi thì vẫn không ngừng hét.

"con quỷ cái kia, ai cho mày dụ dỗ anh minjun của tao?"

bình tĩnh sửa lại quần áo, đầu tóc, seokyung ném về phía cô gái đó một cái nhìn sắc lạnh.

"mày tao gì? cô ăn nói cho lịch sự đi. còn nữa, anh minjun? cô nên gọi là bác hay ông thì đúng hơn."

cô gái ấy lại một lần nữa nhào về phía seokyung. jungwon vội lao vào giữ cô gái ấy.

"các cô đánh ghen thì vào chỗ nào kín kín mà làm, đây là nơi công cộng." anh giận dữ.

thấy cô gái kia không có ý định dừng lại, seokyung càng lạnh lùng hơn trước, cô chỉ thẳng mặt ả tuyên bố.

"nói cho cô biết, nếu muốn yên ổn mà làm bồ nhí của ông ta thì câm mồm lại. cô mà dám động vào tôi thì coi như mất hết."

"con khốn này!!!" con ả vùng vẫy một hồi cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của jungwon và haruto, lao về phía seokyung tay giơ lên cao chuẩn bị cho một cái tát nhưng ý định đó không thành thì đã có một cánh tay rắn rõi tóm chặt lấy cô ta.

"cô làm cái gì vậy hả?" là ông lee.

"em..." cô gái kia bối rối biện minh.

tuy nhiên chưa kịp ú ớ xong thì ông lee đã cho cô ả một bạt tai.

"chán sống rồi à? dám đụng vào con gái tôi?"

ông chạy về phía seokyung.

"con không sao chứ!?"

"buông ra." cô lạnh lùng lùi lại, né tránh vòng tay ông.

"con không thể ở lại ăn tối với ta sao?" cha cô nài nỉ.

"tôi bận rồi."

"vậy tuần sau?"

"tuần sau còn xa lắm." nói xong cô vẫy một chiếc taxi rồi đi mất. để lại cha cô thẩn thờ nhìn theo.

chuyện vừa nãy xảy ra quá nhanh. jungwon, haruto, areum, jeongwoo và riki vẫn chưa kịp hiểu gì.

"c-con g-gái?" jeongwoo ấp úng như không tin vào tai mình.

"vậy seokyung không phải bồ mà là con gái của đại gia lee minjun sao?" jeongwoo nhìn jungwon.

jungwon lắc đầu, quả thực trước kia anh chưa bao giờ nghe cô nói về cha. hơn nữa tấm card visit cô đưa trong đó ghi "yoo seokyung". là họ yoo chứ đâu phải họ lee. jungwon không biết sự việc ra sao, anh chỉ vừa mới biết, sự việc lần trước là anh hiểu lầm cô. phải, là một sai lầm.

jeongwoo hình như vẫn chưa định thần lại được, tiếp túc cứng đơ.

"vậy... tập đoàn lee thị..."

"là của chị seokyung." riki khẳng định chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro