;20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

rạng sáng.

jungwon lẵng lặng đứng nhìn seokyung đang li bì nhắm mắt, trên cánh tay còn đang cắm mũi tiêm truyền dịch, mặt cô đã có thần sắc hơn lúc tối. trông cô mệt mỏi hơn bao giờ hết.

liếc nhanh xuống bụng seokyung, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ. có một đứa trẻ đang trong đó, là con anh. anh lại nhìn cô, anh muốn cô tỉnh dậy, muốn hỏi cô vì sao biết mình đang mang thai mà vẫn muốn ly hôn. và hơn hết anh muốn xin lỗi cô, chuyện ban tối, có lẽ lại là một hiểu lầm khác.

jungwon tự cười mình, anh không rõ đã hiểu lầm cô biết bao nhiêu lần. anh không lý giải được vì sao người thông minh như anh lại mất hết lý trí trước cô như thế.

có lẽ cảm nhận được sự tiếp xúc từ tay anh, seokyung cựa người rồi từ từ mở mắt. ánh sáng ban mai chiếu vào khiến cô khẽ nhíu mày. cô không biết mình mê man được bao lâu, nhưng hình ảnh cuối cùng trong kí ức của cô là màu đỏ của máu "đứa bé". cô hốt hoảng sờ tay lên bụng.

"em yên tâm, con không sao." một tiếng nói vang lên, cô nhận ra anh.

một cảm giác nhẹ nhõm. cô cố gắng gượng dậy tựa lưng vào gối.

"anh biết rồi sao?" cô e dè nhìn anh.

"ừm..."

seokyung không biết phải làm gì, tình tiết này không có trong kịch bản của cô. tuy vậy thì sự đã đành, biết thì biết có gì to tát đâu.

"xin lỗi vì giấu anh. nhưng anh yên tâm, vì biết mình có thai nên tôi mới ly hôn, nên sẽ không có chuyện tôi dùng nó để trói chân anh đâu..."

"em biết mà vẫn ra đi sao? em làm mẹ mà không nghĩ đến con sẽ như thế nào ư?" jungwon không biết vì sao lại nổi nóng với cô.

nhưng cô cũng không vừa.

"chính vì nghĩ cho con, nên tôi mới làm thế."

"em không thấy mình đã quá tàn nhẫn sao?" anh nắm chặt lấy cổ tay cô.

"vậy để cho nó sống trong một gia đình mà ba nó có người tình bên ngoài, hơn nữa lại vì người đó mà suýt khiến nó không thể chào đời, như vậy mới là không tàn nhẫn sao?"

jungwon rơi vào im lặng. cô nói đúng không sai, người sai là anh.

"tôi... tôi xin lỗi, chỉ vì lúc đó tức giận quá."

seokyung thấy mình đã hơi quá lời.

"tôi không phải có ý đó. chỉ là... anh không phải thấy áy náy về chuyện đó. tôi hiểu, hơn nữa mọi chuyện ổn rồi."

hai người lại nhìn nhau nhất là không biết nói gì. trong phòng chỉ còn nghe được những tiếng thở.

không gian đang yên ắng ấy bỗng bị phá tung bởi tiếng mở cửa. bà yang - mẹ anh bước vào, theo sau là ba anh. ngay lập tức bà hết cầm tay lại cầm chân con dâu, hết vuốt bụng rồi lại vuốt má. hỏi dồn dập khiến seokyung không kịp trả lời.

"mẹ cứ bình tỉnh, con không sao." khó khăn lắm mới có một quãng nghỉ để cô nói.

nhưng chưa đâu vào đâu, bà yang đột ngột quay sang jungwon, cầm túi xách đập anh túi bụi, tay cấu chân đá như đánh ghen, miệng không ngừng trách cứ.

"chăm sóc vợ thế hả cái thằng này, tí nữa khiến ta không được nhìn mặt cháu, làm chồng thế hả?! tắc trách thế hả?!!"

jungwon không kịp phản đòn trước sự tấn công liên hồi của mẹ, anh cứ luống cuốn né những cái cấu, cái đá đến điếng người.

ba anh và seokyung chỉ dám đứng đằng xa nhìn. cô thì chưa thể xuống giường, ba anh lại không dám vào can vợ, thành thử cuối buổi jungwon bầm dập tím tái hết cả. anh nhìn mẹ phụng phịu.

"mẹ thương seokyung hơn con."

bà yang quắc mắt nhìn sang, tay lại giơ lên chực đánh.

"mẹ lại tán cho phát nữa bây giờ!"

mọi người thấy vậy vội vào can.

"thôi mẹ ơi, là lỗi do con bất cẩn." cô lên tiếng.

ba anh cũng vội đỡ lấy tay vợ.

"bình tĩnh đi mình, con nó biết lỗi rồi."

mặc dù lên tiếng vậy thôi, chứ lúc nãy jungwon bị mẹ đánh mà không dám ho he, seokyung cũng hả dạ lắm. cô không phải người thù dai nhưng cũng chẳng phải thánh nhân, làm gì có việc quên đi chuyện cũ dễ dàng như vậy.

xong màn đánh lộn lúc nãy, bà yang bây giờ mới nói đến việc chính. bà gọi điện cho lái xe bê lên một ca-men, nào là cặp lồng rồi hộp nhựa. bên trong đầy ắp cháu bồ câu, súp bí đỏ, gà tần, trứng hấp,...

"bác sĩ bảo em bé nhỏ quá, con cần tẩm bổ thêm." vừa nói bà yang vừa múc cháo ra chén, gắp thêm mấy miếng trứng bỏ lên trên, rồi đặt trước mặt seokyung.

cô nhìn chém cháo đầy ụ nghi ngút khói mà phát hoảng cả lên. seokyung vốn không thích cháo, nhìn nó ngây ngấy thế nào ý. miễn cưỡng cầm thìa ngoáy ngoáy vài cái rồi đưa lên miệng chút ít. cô khẽ rùng mình, đưa cái mặt méo xệch nhìn jungwon cầu cứu. lúc này trông cô không khác mấy đứa trẻ biếng ăn là mấy.

dù biết mẹ làm đúng, nhưng jungwon không đành lòng để cô chịu khổ thế này.

"mẹ, ờ..." vội quá anh chưa nghĩ được ra mưu kế gì.

"à... có phải nên lên gặp bác sĩ nhờ tư vấn không vậy? cái này con nhờ mẹ đi nha, con đi không tiện."

jungwon và seokyung len lén nhìn mẹ anh, suy nghĩ một lúc bà yang cũng gật đầu, đứng lên cầm túi xách cùng ba anh lên gặp bác sĩ, trước khi đi bà còn dặn.

"cố mà ăn hết nha con, tí mẹ về kiểm tra."

hai người vừa đi, seokyung lập tức kéo anh lại, bắt anh ăn gần hết nửa chén cháo, mấy miếng trứng và vài thìa súp, jungwon no đến không thở nổi. vậy là sau cuộc tẩm bổ này, anh chắc chắn sẽ là người lên cân.

.

.

.

đêm, jungwon trằn trọc cả đêm không ngủ, hết xoay ngang lại xoay dọc. anh đã nghĩ mãi về cô, về cuộc hôn nhân của anh, về đứa bé, về tất cả. jungwon không biết phải làm gì lúc này, thậm chí tình cảm của mình với cô là gì, anh cũng không rõ. jungwon chỉ biết trong tim anh đã có gì đó thay đổi, mong lung và khó hiểu.

anh đứng dậy bước sang phòng làm việc kế bên, mở ngăn kéo, tờ đơn ly hôn vẫn nằm im lìm trong hộc tủ. phải, jungwon chưa hề nộp nó lên tòa, thủ tục ly hôn vẫn chưa làm xong. cái ngày cô ra đi, có cái gì đó đã níu anh ở lại, khiến anh chần chừ về điều này. vì thế mà tờ đơn đó đã bị bỏ quên ở nơi này ba tháng nay.

đồng hồ điểm năm giờ sáng.

"không biết đã dậy chưa..." anh vừa nghĩ nhanh đến cô.

trong anh có thứ gì đó như nỗi nhớ đang lớn dần, càng ngày càng thoi thúc. cuối cùng khi nó trào dâng, anh không kiềm được lòng, cầm chìa khóa xe chạy nhanh đến bệnh viện.

căn phòng vẫn im lặng trong ánh sáng nhờ nhờ của khoảnh khắc bình minh non. jungwon nhẹ nhàng mở cửa như sợ cô thức giấc. nhẹ bước vào, không có ai, trên giường chăn gối mát lạnh, bộ đồ bệnh nhân được gấp gọn để trên gối. seokyung đã biến mất, jungwon chạy vội ra cổng bệnh viện, đi tới đâu cũng nhìn ngó tìm kiếm.

có lẽ seokyung không biết, nhưng với anh cô luôn là một cánh chim trời tự do như chính cái tên cô. là cánh chim lúc nào cũng sải cánh, khiến anh không thể nắm bắt hay đuổi kịp. thậm chí ngay cả khi cánh chim ấy nằm gọn trong tay anh cũng không dám nắm chặt, khiến nó lại lần nữa tung cánh bay đi.

đi qua phòng bảo vệ, ông bảo vệ đang gà gật trên ghế trong khi tivi vẫn đang bật.

'say hello' – một suy nghĩ lóe lên trong anh.

đúng như anh dự đoán, cô đang ở đài truyền hình. khi anh đến, cô còn đang bận đứng bên cạnh đạo diễn chỉ trỏ gì đó, mắt dăm dăm về phía mc. cô vẫn chưa biết đến sự xuất hiện của anh, jungwon đứng đó lắc đầu thở hắc ra.

"tóm được em rồi!"

không đợi công việc của cô kết thúc, jungwon đã chạy đến kéo tuột cô đi. seokyung bị đánh úp bất ngờ không kịp phản ứng gì, cứ thế đơ ra một lúc mới định thần lại.

"anh làm gì vậy? buông em ra, em đang làm việc."

jungwon không nghe và vẫn phăng phăng kéo cô đi.

"anh..." cô gắt lên, cố giằng tay ra nhưng nào đủ sức.

thấy cảnh lạ mọi người trong trường quay, vội đóng máy chạy ra xem. đạo diễn park thấy sếp bị lôi đi như bắt cóc, cũng vội chạy đến giữ tay jungwon lại.

"này anh là ai mà lại bất lịch sự thế?"

seokyung đang định lên tiếng giải thích, thì jungwon đã nhảy vào chặn họng cô.

"tôi là chồng cô ấy."

mọi người xung quanh cố căng tai mở mắt ra nghe rõ từng chữ. vài người đã nhận ra anh là khách mời tuần trước. họ bắt đầu xì xào.

seokyung bối rối, định xua tay phủ nhận thì bất chợt jungwon đứng bên cạnh dang tay ra ôm vai cô kéo về phía mình, tay còn lại đặt lên bụng cô.

"em cứ như vậy không tốt cho con đâu, về nghỉ đi."

seokyung cứng họng không biết phủ nhận thế nào. đám đông trước mặt cô ngày càng ồn ã. họ kéo đến chúc mừng, chúc phúc hỏi han đủ thứ. nhưng cô thì trả lời được gì khi cơ lưỡi còn đang cứng lại thế này. anh quá thâm độc khi đặt cô vào biến sự đã rồi. seokyung cảm thấy như mình vừa bị chơi một vố nặng.

đang trong lúc hổn loạn ấy, một giọng nói cao ngạo vang lên.

"phải đó, cô nên về nghỉ đi, ở đây có chúng tôi lo rồi."

mọi người trố mắt lên nhìn nhân vật vừa phát ngôn ra câu đó, nhất là cô. cô không tin được nữa "cáo già" vừa nói cái gì thế này.

"ông là ai, cáo già của tôi đâu? ông giấu ông ấy ở đâu rồi?" cô lùi lại một bước đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía kang dohyun.

"cô nói nhảm cái gì vậy?" ông ta tiến gần hơn về phía cô.

"ông nói đi, ông không phải cáo già. cáo già của tôi không bao giờ nói ra những câu như thế?"

"vậy tôi phải nói những câu thế nào?"

"ông phải nói tôi ghét nơi này hay khán giả mù hết rồi như hàng ngày mới đúng."

mọi người trong ê kíp cũng gật đầu đồng ý với cô. jungwon vẫn chưa hiểu tình hình ra sao, nhưng anh nhận ra người đàn ông trước mặt, là ông già cô gọi là honey trong quán rượu the king.

"cô có bầu chứ có phải bị thần kinh đâu?" vẫn giọng điệu khinh khỉnh thường ngày.

"nói đi, làm sao ông lại kí hợp đồng với chương trình?" seokyung đưa ra phép thử.

"là cô giả làm bồ nhí của tôi, rồi ép tôi kí hợp đồng được chưa?!" ông ta đã hết kiên nhẫn với những ánh nhìn nghi ngờ ở đây.

hôm nay là ngày gì thế này, cô có nên tin người này là kang dohyun không. trong khi đó bên cạnh cô, jungwon lại vừa thở dài, lại là một sự hiểu nhầm nữa giữa anh và cô. hóa ra lúc nào anh cũng là người duy diễn, hơn hết đến tận bây giờ anh mới biết vợ mình là người "thủ đoạn" thế nào.

ai nấy sau khi im lặng thì bỗng vỗ tay dạ dan cho sự thay đổi bất ngờ của cáo già, khiến ông ta hơi bối rối. nhưng nhanh chóng lấy lại thái độ thường ngày, ông ta huých tay jungwon.

"còn không mau đưa con ngốc này về?"

"con ngốc" tin rồi, bây giờ thì tin rồi. kẻ gọi cô là con ngốc ngoài ông ta ra chẳng còn ai.

vậy là sau màn đánh úp vừa rồi, cô đã để anh thắng thế và giờ đây đang yên vị trong xe anh ra khỏi đài truyền hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro