đáy biển của người có ngàn sao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kẻ lang thang không mong cầu lặng yên.

anh tự nhận anh là kẻ khốn nạn nhất trần đời, và người như anh thì làm gì có tư cách được yên bình.

anh ghét đắng cái quá khứ chết tiệt của anh. cái quá khứ mà anh lạc trong biển trời xám xịt. cái quá khứ mà anh bơ vơ, ngu ngốc, dại khờ. quá khứ mà anh đáng quên đến lạ lùng. thật đáng sợ.

rằng là anh đáng chịu đựng mọi khổ đau trên trời.

rằng là anh đáng bị dày vò trong sự hối hận đời anh trao cho.

có lẽ còn nhiều hơn nữa.

.

.

.

.

.

nhưng kẻ lang thang chợt tìm thấy bình yên ngày đáy biển dập dờn.

anh thấy layla mỉm cười với ngàn sao trên trời, dưới chân là sóng xanh vùi lấp. anh thấy em nhẹ nhõm với đôi mắt vàng ngọt ngào phản chiếu cả trăng khuya.

màn đêm có em dịu dàng biết bao, anh nghĩ thầm. với tà váy trắng em mặc như sự thuần khiết em vốn có. với sự xinh đẹp tỉ lệ thuận với khát khao tự do.

ơ, anh lặng người. vì sao hôm nay sao lại tìm được đến anh?

anh chợt thấy dáng hình hạnh phúc ấy rực rỡ với ánh trăng lạnh.

anh bỗng thấy lòng mình gợn sóng như đáy biển đen.

anh, thoáng chốc, thấy mình lặng yên.

.

.

.

kẻ lang thang tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.

anh thấy nàng thơ. nàng thơ anh ngỡ là lặng yên, giờ dắt tay anh đi lên những khoảng dao động màu xanh.

nàng thì vẫn luôn mỉm cười.

và anh thì chỉ lặng yên.

anh chỉ cần thấy nàng hạnh phúc.

sau một lúc tiếc nuối mộng tưởng không thành thực, anh ngồi dậy, nhưng anh để ý trên tay anh đã là một ngôi sao nhỏ.

ngôi sao nhỏ như nàng yêu kiều dưới đêm trăng.

và, anh bật cười, tự giễu cợt bản thân.

kẻ như anh hóa ra cũng nhận được sự yên bình hiếm hoi này.

∘₊✧────────────────────────✧₊∘

14:49:15 _ 9/8/2024.

lặng yên nơi đáy biển, lặng yên cho hồn anh rơi xuống biển.

nói chung là yêu hai em quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro