Chap 9. Vì không muốn ép chị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________________________________

Sau khi đem cô rời khỏi hồ bơi thấy cô đã ngừng khóc cậu mới đỡ cô đến ghế ngồi ân cần xem xét vết thương rồi hỏi:

"Có đem đồng phục thể dục không?"

"Có"

"Được rồi, ngồi yên ở đây đợi tôi đi lấy cho chị" cậu choàng chiếc áo ấm vào người cô, lúc nãy đánh nhau đã cởi ra cho đỡ vướng víu không ngờ lại cứu được cô lúc này.

Định đứng dậy rời đi nhưng cô đã níu vào tay áo cậu ánh mắt hơi sợ hãi nhìn ra cửa.

"Yên tâm bọn chúng không dám làm gì chị nữa đâu" xoa đầu cô để cô an tâm rồi chạy đi thật nhanh.

Cô nhìn chiếc áo ấm của cậu mà an tâm không ít,...

Phải chi cô buông bỏ được cái tôi của mình...

Ngồi một lúc định đứng dậy đi tìm cặp sách của mình thì một trận đau nhói từ chân khiến cô phải ngồi lại chỗ cũ, nhăn nhó nhìn xuống chân mình đã xưng lên một mảng lớn. Khi ngã xuống hồ chân cô đã va phải thành hồ mà không hề hay biết... xui xẽo thật.

"Đã bảo ngồi yên rồi mà" cậu chạy tới với hai bộ đồ cùng hộp y tế, không biết từ đâu cậu tìm được hai chiếc khăn sạch choàng qua lên cổ để cô lau tóc, trán cậu bây giờ đã lấm tấm mồ hôi ướt đẫm lo lắng ngồi xuống xem xét vết xưng trên chân cô.

"Cảm ơn... xin lỗi" cảm ơn xong cô nhìn cậu lo lắng bôi thuốc cho mình mà cắn môi áy náy nói lời xin lỗi.

"Chưa tỉnh hẳn hay sao vậy? Có cần hô hấp nhân tạo không?" cậu nghe vậy thì dừng tay ngước lên nhìn cô, cậu vừa đùa vừa thật hỏi. Vẫn không thay đổi... sự kiên nhẫn, yêu chiều này đối với cô... từ đầu đến cuối vẫn không hề đổi thay.

"Xin lỗi..." cô muốn nói thêm lí do muốn bảo rằng mình đã sai khi nói lời tổn thương cậu nhưng khi nhìn vào mắt cậu lời nói lại thụt vào trong. June Wanwimol, mày thật xấu tính.

"...không sao, chị không có lỗi gì hết" cậu thở ra một hơi rồi quay qua chăm sóc vết thương trên vai cô rồi ân cần thoa thuốc lên chỗ môi đang còn ứa máu.

"Nhưng mà..."

"Tôi không hành động gì quá đáng với chị có nghĩa là tôi thật lòng với chị nếu chưa chấp nhận tôi thì cứ như trước đi đừng nói gì hết, tôi sẽ theo đuổi chị đến khi chị thật sự có tình cảm với tôi, được chứ?" ngước lên nhìn cô nói chậm rãi, mảnh giấy đó cậu không hề quên nhưng cậu không muốn ép cô, điều cậu muốn ở cô không phải là tình cảm ép buộc.

"..." cô cắn nhẹ vào má trong nghe cậu nói mà trong lòng dấy lên sự áy náy khó dứt.

"Vai của chị..." View nhìn vết thương trên vai cô nhíu mày, nếu thấy nó trước thì có lẽ cậu thật sự giết chết người đã làm nên nó rồi.

"K-Không... sao" quay mặt đi tránh lấy ánh nhìn đang sót xa của View, bàn tay cậu khẽ khàn đem thuốc thoa vào vết thương vẫn đang rỉ máu, View không nói gì thêm...

"Một cánh cửa không nguyện ý mở, tiếp tục gõ sẽ là bất lịch sự" View nghĩ đến một câu nói đã nghe nhiều lần mà cảm thán chắc là nó dành cho cậu rồi. Mảnh giấy của cậu bây giờ cũng đã nát vụng trôi nổi trên mặt nước, nó sẽ là ẩn dụ cho kết quả của cậu trong tương lai không xa... một mảnh tình cảm đơn phương không thể ghép lại lành lặn.

Trên đường cõng cô về cậu một câu cũng không nói, không khí nặng nề này khiến cô cũng khó chịu. Ngày thường chọc ghẹo cô bao nhiêu bây giờ lại im lặng bấy nhiêu, cảm giác cậu như biến thành người khác vậy.

"Mấy hôm nay có chuyện gì sao?" cô chợt hỏi cậu, tò mò những ngày qua cậu đã làm gì mà Jane lại nói cậu nằm liệt trên giường không đi học nổi nhưng khi cô gọi lại đến rất nhanh như cậu đã ở sẳn ở trường vậy.

"Chỉ là cảm nhẹ, hôm nay tới hạn trả sách cho thư viện nên mới đến trường" cậu đáp lời cô ngắn gọn, câu trả lời giải đáp phần nào sự khó hiểu của cô về sự xuất hiện nhanh chóng của View khi nãy.

"Ừmm" cả hai như vậy im lặng đến khi đã đứng trước nhà cô nói lời tạm biệt, nhìn cô vào nhà rồi cậu mới rời đi.

...

.

"Bác ơi, cháu muốn mua thuốc cảm cúm" giọng cậu khàn đặc gọi vọng vào nhà thuốc.

"Đây đây mau về ăn rồi uống thuốc đi, nhìn cháu xanh hơn tàu lá chuối rồi kìa"

"Cảm ơn bác" lờ đờ nhận thuốc rồi khập khiểng về nhà, cậu cố gượng đến phút này đã là điều gì đó đáng nể rồi.

----------------------------------------------------------

Hôm sau June đi học với cái chân bị băng bó, tuy đã đỡ hơn rồi nhưng đi lại có chút khó khăn một bên má còn hơi xưng khiến ai nhìn cũng hốt hoảng.

"Ya ya ya hôm qua cậu nói tớ cũng hiểu cậu bị thương nhưng sao lại tới nông nổi này vậy hả? Mấy tên đó là tên nào mau nói tớ đi dạy dỗ lại tất cả bọn chúng" Ciize tức giận nhìn từ trên xuống dưới xem cô còn bị thương ở đâu không.

"Phải đó phải dạy tụi nó một trận" Love đứng bên cũng không yên mà hưởng ứng theo, cả lớp nghe vậy cũng xôn xao lao đến hỏi danh tính bọn chúng.

"June có người tìm cậu nè" một cậu bạn lớn tiếng gọi cắt ngang việc hỏi ồn ào của cả lớp gây sự chú ý làm cả lớp phải nhìn ra cửa.

Cô trợn tròn mắt nhìn cả đám đứng trước cửa, khuôn mặt thoáng lên sự sợ hãi mà tay siết chặt cạnh bàn. Bọn chúng nhanh chân bước vào đứng trước mặt cô nhưng bị mấy nam sinh trong lớp đứng chắn trước mặt bảo vệ.

"Muốn gì đây hả?"

"Tôi xin lỗi" bọn chúng đột nhiên cúi đầu lần lượt từng tên nói lời xin lỗi, tên này nói xin lỗi thì cả đám cúi đầu cứ vậy cho đến khi cô lên tiếng đuổi đi mới dừng lại.

"Tụi nó bụp cậu mà bị thương nặng hơn cậu là sao vậy?" một bạn học tò mò hỏi nhưng biểu hiện của Ciize và của Love mới là điểm nhấn, cả hai chề môi lấy thước vờ làm móng điệu đà bảo June nhanh trả lời.

"Hai cậu trêu ngươi tớ đó à?" liếc mắt sang hai cô bạn nhưng mình cô sao chọi lại hai được nên bất lực đầu hàng.

"Hay để tớ nói dùm cho nho, là View cứu cậu ấy đó" Ciize nhanh miệng nói không nể nang gì.

"Ha! Đúng là chỉ View mới một lòng đâm đầu vào tản băng ngàn năm lâu như vậy thoi" bạn học kia nói vậy xong cũng rời đi.

"Vậy mà không chấp nhận người ta, tội View quá đi" Love

"Người ta sốt miên mang mà không một lời hỏi thăm luôn, đúng là tàn nhẫn" Ciize chớp chớp mắt hùa theo Love trách móc cô.

"Nghe đâu hôm nay View xin nghỉ nữa rồi đó, chắc là nằm ở nhà chùm chăn khóc huhu vì bị ai đó tệ bạc rồi"

"Đáng thương quá đi"

Cô ngồi nhìn hai người nói mà hết nghe nổi rồi, bị trách đến khờ người cô không suy nghĩ gì mà nói thật lớn:

"Đáng thương gì mà đáng thương,.. tớ đi chăm View là được chứ gì!?" vế đầu không ai nghe thì không nói nhưng khi nói xong vế sau thì ai cũng quay đầu nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc đến há hốc mồm.

"Nè nè cái này là cậu nói đó nhá, tớ với Love không biết gì đâu nha" Ciize tinh ranh cười đắt thắng đập tay với Love.

"Phó hội trưởng nói thì phải giữ lời đấy, cả lớp chứng kiến lời cậu nói rồi nhá" Love đứng dậy nói cùng đó là lời đồng tình của cả lớp.

"Hai cậu có thật sự là bạn mình không vậy?" cô nhìn cả hai mà bất lực nói, hít vào thở ra một hơi... chăm bệnh thôi mà, cô chăm 10 tên View còn được.

"Jane có chìa khóa nhà View để tớ giúp cậu đi mượn nhá" Ciize nhanh nhẹ chạy đi không để cô ngăn lại và sau đó cô thật sự muốn độn thổ khi nghe một bạn kể lại lời Ciize đã nói trong lớp của View

...

"Jane, mau đưa chìa khóa nhà của View ra đây hôm nay đại tiểu thư June Wanwimol muốn đến thị tẩm!" tiếng Ciize hùng hồn đi vào khiến ai cũng sửng sốt đến Jane đang uống nước cũng phun hết cả ra ngoài ho sặc sụa.

_______________________________________________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro