【WB OTOME 】 Muốn người mắc hội chứng YY chinh phục người khác? Có bệnh? [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Quá mệt mỏi.

"Ký chủ, xin hãy nói gì đó."

"..... mệt."

Hỏng rồi, cảm giác như đang phải giằng co, hệ thống thì đang hét lên điều gì đó không rõ trong lòng.

"Ký chủ nên nói rõ hơn ạ."

Nếu hệ thống xuất hiện cách đây 5 năm, khi các cô gái vẫn còn tự tin và mơ mộng, thì theo suy nghĩ của cô sẽ là đôi bên cùng có lợi, thắng đậm, thắng lớn nhưng bây giờ....

Ah

Hệ thống không thể giải thích được mình đến từ đâu, và thậm chí còn không nhìn rõ ký chủ mình chọn là loại người như nào mà.

"Tôi có thể nói từ chối không?"

"Không thể."

"Vậy thì ngươi hỏi..."

Ah, gần như là chửi thề mất thôi.

Hệ thống: Đã hoàn thành.

"Tóm lại... tóm lại! Ký chủ! Để hồi sinh và trở về nhà, hãy chăm chỉ làm việc!"

Làm sao ngươi có thể tự tin mà nói ra điều đó chứ?

Hồi sinh và về nhà?

Nếu cô không phẫn nộ với hệ thống vì đã phá hỏng chuyện tốt của cô thì đó đã là điều tốt lắm rồi. Bây giờ còn bảo cô cố gắng chiến lược người khác?

Có điên không khi yêu cầu người trầm cảm làm việc này?

2

Hệ thống chỉ nhận được thông tin về bạn sau khi bị ràng buộc, nhìn vào tình trạng trầm cảm của ký chủ mình, nó hét lên: "Quá nghiêm trọng!"

Ai mà ngờ rằng từ "nghiêm trọng"  trong trường hợp này còn nghiêm trọng hơn cả việc cận kề cái chết.

Khi cô nhận ra rằng có thể giao tiếp với hệ thống mà không cần phải nói bất cứ điều gì, thì đâu đó trong cô đã tha thứ một phần trăm trong ngàn phần trăm 'việc tốt' hệ thống đã làm với cô.

"Ngươi có biết việc gặp tai nạn muốn được bảo hiểm chi trả trong khi chưa đăng ký quyền lợi nó khó khăn cỡ nào không?"

"...Xin lỗi..."

Hệ thống cũng không muốn! Nó không còn lựa chọn nào khác!

"Chúng ta hủy hợp đồng được không?"

"Được, cô có thể... nhưng linh hồn của cô sẽ lang thang khắp nơi và không thể siêu thoát."

"Nó không quan trọng.

...loại có ý thức..."

....

Để bị lợi dụng
"Mẹ cô"
Cảm giác bị mắng chẳng dễ chịu chút nào nhỉ.

Nhưng không phải bệnh nhân nào cũng tìm đến cái chết. Phần lớn họ
không muốn chết mà đơn giản là không muốn sống nữa.

Cô không nghĩ rằng mình có khả năng yêu, chứ đừng nói đến việc được yêu.

Cô sẽ thực hiện chiến lược. Lựa chọn này liệu có đúng không?

"Tôi có thể tiến vào rồi chứ?"

"Hãy đến gặp bác sĩ để lấy một ít thuốc trước khi bắt đầu. Thưa ký chủ,
thuốc của cô sẽ hết trong hai ngày nữa."

"Ngươi thực sự sẽ không ngẫu nhiên tải xuống một mô-đun chăm sóc nào đó đâu, phải không?"

Hiss- Quả là một ký chủ thông minh.

Hệ thống cười khúc khích hai lần.

"Đúng vậy, ký chủ thân yêu, tôi đã đưa bác sĩ điều trị của cô đến thị trấn này, cô ấy có hồ sơ bệnh án của cô. Tôi cũng biết rằng ký chủ thích cơm trứng và một nhà hàng trong thị trấn có cơm trứng rất ngon~"

Cô mệt đến nỗi không còn sức để phàn nàn.

Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô được quan tâm bởi người không phải là bác sĩ tâm lý...

Là kiểu người không thể giả vờ như không có gì sau khi nhận được sự quan tâm của người khác, nên cô quyết định nói gì đó sau thời gian dài im lặng.

"Bỏ từ, 'thân yêu' đó đi."

"Vâng--"

"....."
Con gà này thật sự buồn cười.

3

Thế giới đầu tiên mà hệ thống muốn cô chiến lược là Wind breaker, bộ anime mới mà cô đã xem trước khi chết.

Cô đã kịp xem nó trước khi có thời gian đọc manga. Ấn tượng duy nhất của cô là các nhân vật đều rất tràn đầy năng lượng, hào quang sáng đến ấm áp.

Nhưng khi cô nghĩ đến việc phải đối phó với những thanh thiếu niên còn sống, máu nóng. Sau hai cú đấm vẫn đứng lên, hét về tình bạn và gắn kết rồi lại lao vào nhau combat thì cô thật sự không muốn sống nữa.

"Hay là... trước khi bệnh của ký chủ thuyên giảm, cô không cần vội lên chiến lược. Tôi sẽ giao cho ký chủ nhiệm vụ dễ một chút. Miễn là có tiến bộ, cô sẽ không sao đâu?"

Cô không muốn trả lời nên cứ vậy đi.

"Hệ thống sẽ cung cấp nơi ở và tiền bạc. Nếu không thành công, hãy coi như đó là một kỳ nghỉ~"

Cô là một người rất tốt
Nhưng nếu nói về hệ thống thì cô không ngại làm điều trái nghĩa.

"Ngày mai đi gặp bác sĩ nên để yên cho tôi ngủ trước."

Cô kiệt sức đến mức sẽ không nói gì cho đến ngày mai, ngay cả khi trời có sập xuống đi chăng nữa.

"Ký chủ vẫn chưa ăn!!! Hãy ăn trước đi nhé!!!"
Cô lật lại trên giường.

"Ngươi có thể gọi đồ ăn không?

"Làm sao có thể có vụ gọi đồ ăn trong thị trấn này!!!"

Cô nhắm mắt lại.

"Ahhhh ký chủ đừng bỏ cuộc!!!"

4

Nhà bên cạnh có người mới chuyển đến nhưng đã một tuần trôi qua, Sakura vẫn chưa gặp được hàng xóm mới.

Tuy nhiên, cậu không quan tâm nhiều đến việc ai chuyển đến nhưng cậu không ngờ rằng sẽ có ai đó đến thị trấn này sau cả cậu.

Cửa bên cạnh không một chút chuyển động nào, ngay cả khi cậu có về muộn thế nào thì đèn bên cạnh vẫn luôn sáng.

Cậu đã nghĩ rằng ngày mới vẫn không có gì thay đổi nhưng lại thấy cửa bên cạnh di chuyển.

Một cô gái có mái tóc dài đến đùi nhưng hơi lộn xộn vì không chăm sóc, bước ra.
Phần tóc mái dài đến nỗi gần như che mất mắt cô.

Sở dĩ Sakura nhìn chằm chằm vào cô lâu như vậy là vì không khí xung quanh cô gái này quá... tệ.

Nếu phải mô tả thì nó giống như một cái cây sắp chết không còn chút sức sống.

Cô gái nhận ra ánh mắt của anh, nhưng không nói gì. Lặng lẽ lùi vào và đóng sầm cửa lại.

Sakura Haruka:?

Quả nhiên... Một người như anh ta không thể không bị người khác thấy là kỳ lạ.
Sakura nắm chặt rồi thả lỏng tay, sau đó quay người rời đi.

Lúc này, cánh cửa lại mở ra, với một chút quyết tâm.

"Đợi một chút."

Sakura quay lại và phát ra âm thanh khó chịu . Người bình thường có thể đã sợ đến bỏ chạy rồi.

"Có chuyện gì?"

"Chào buổi sáng."

Giọng cô gái không quá to cũng không quá nhỏ, vừa đủ để cậu nghe thấy

Sakura chưa bao giờ mong đợi một câu như vậy. Theo logic cậu nên đáp lại, nhưng khuôn mặt cậu đỏ bừng đến khó chịu. Khi định thần lại, cô gái  đã lui vào trong, đóng sầm cửa lại.

Này! Có một chút khó hiểu ở đây!

5

Tất nhiên là không sao đâu. Nếu cô biết ra ngoài sẽ gặp Sakura, thì cô sẽ không bao giờ đi ra ngoài.

Nhưng cô phải ra ngoài. Sau khi ăn hết thức ăn trong tủ lạnh, chưa đổi liều thuốc mới cách đây bốn năm ngày và mấy lời cằn nhằn của hệ thống quá ồn ào, vì lợi ích của đôi tai, cô buộc phải ra ngoài.

Vì không muốn giao tiếp với người khác nên cô vô thức lui lại và đóng cửa.

Chính vì thế mà hệ thống lại hét lớn hơn.
"Ahhh!! Ít nhất hãy nói xin chào! Nếu cô làm thế này, Sakura sẽ nghĩ rằng cô ghét anh ấy!!!"

Im lặng một lúc và sự quan tâm mà cô thậm chí còn không thể chăm sóc cho bản thân mình tốt, một cách vô thức nhớ đến cách tụi mèo 'chào nhau'

Sakura bị người khác chối bỏ vì ngoại hình của cậu ấy và điều này thực sự sẽ làm trầm trọng thêm 'nhận thức' của cậu ấy về bản thân.

Mặc dù cô bị bệnh tâm thần, nhưng khái niệm thiện và ác vẫn rất rõ ràng.

Mẹ kiếp, đúng là một lũ chỉ biết đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

Thật mệt mỏi nhưng không thể tha thứ việc gây rắc rối cho người khác vì hành vi của chính mình được.

Và cứ thế cô mở cửa và nói 'chào buổi sáng', rồi lùi vào trong không màng đến phản ứng của Sakura.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro