05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người ở sau lưng gọi anh.

Phác Trí Mân quay người lại, mới đầu có chút bối rối, nhìn thấy thân ảnh kia lập tức chớp chớp mắt, như thể lúc trước đã bỏ lỡ một thứ, vừa giống như đang cố nắm bắt điều gì. Điền Chính Quốc chạy không kịp thở, cậu khom người, một vịn vào cột điện ven đường.

"Trí Mân."

"..."

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng thở của đối phương, vừa nặng nề vừa yếu ớt đan xen vào nhau, Phác Trí Mân đột nhiên không dám nghe tiếp, đây là cảnh chia tay đẹp nhất mà anh tưởng tượng ra, hai người đều lý trí, sẽ không dùng những lời lẽ ác ý, chỉ muốn bình tĩnh mà lại thẳng thắn, đi đến chặng cuối của cuộc hành trình.

Về sau em sẽ không nợ anh cái gì nữa, anh cũng không oán hận em. Không có sau này. Đêm khuya gió thổi mạnh, cuốn từng mảnh lá khô lên, nhưng con đường nhựa, những cửa hạng tiện lợi 24 giờ sáng rực đèn, cách đó 300 centimet, nhưng góc phố yên tĩnh không có ai quấy rầy.

Lúc này Điền Chính Quốc đang khoác lên người bộ tây phục và thắt cà vạt, nhưng bộ dáng trông có vẻ chật vật, giày da đắt đỏ dính đầy bụi bặm, áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi...Điền Chính Quốc cười, phảng phất bóng hình của cậu thiếu niên lần đầu gặp Phác Trí Mân, ngốc nghếch lại mang theo chút đơn thuần khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.

"Hay em nuôi anh nhé?"

"Em bị điên à!" Phác Trí Mân nhịn cười không được, vừa cười vừa mắng cậu, nhưng khóe mắt lại bất giác phiếm hồng.

Nụ cười của Điền Chính Quốc lập tức cứng đờ, nhưng khóe miệng lại cong lên, cậu cười, không hiểu sao lại cúi đầu che mặt, sau đó hít một hơi rồi tiếp tục nhìn Trí Mân.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cậu nhận ra rằng Phác Trí Mân đã chờ đợi câu nói ấy từ rất lâu rồi.

Điền Chính Quốc quay đầu đi, không kìm được nước mắt vội vàng đưa tay lên lau, yếu đuối thế này không giống phong cách của cậu, có lẽ do men rượu trong dạ dày làm tê liệt giác quan, cho nên dưới ánh đèn mờ ảo, Phác Trí Mân cũng im lặng, anh như một pho tượng đứng yên tại chỗ, bất động.

"Ngày mai mấy giờ anh bay? Em tiễn anh."

"Bảy giờ." Phác Trí Mân mỉm cười nhìn cậu.

"Em sẽ tiễn anh." Tốc độ trả lời rất nhanh, trong lòng mơ hồ sợ bị người kia cự tuyệt.

"Được rồi." Phác Trí Mân vẫn cười, thản nhiên như không có việc gì mà gật đầu. "Em nên đến sớm một chút."

Lẽ ra em nên đến sớm hơn một chút.

"...Vâng." Điền Chính Quốc ngây người một lúc rồi mới gật đầu, cố gắng tỏ ra vui vẻ để thoạt nhìn không quá khó coi, cậu khàn giọng nói. "Đi thuận buồm xuôi gió."

"Có ngốc hay không vậy, anh đã dạy em bao nhiêu lần."

Tiến lên phía trước vài bước, người kia không cần suy nghĩ liền cúi đầu xuống, để anh nhẹ nhàng vỗ về, cảm nhận được ngón tay quen thuộc chạm vào. Phác Trí Mân rốt cục không cười, yết hầu bắt đầu ngứa ngáy, anh giả vờ bình tĩnh diễn hết lời kịch. "Ngồi máy bay không thể nói thuận buồm xuôi gió được, đó là điềm xui. Chỉ cần chúc bình an là được."

"Ừ, em biết rồi."

Điền Chính Quốc rất nghe lời, cậu nhìn thật sâu vào Phác Trí Mân trước mặt, nói. "Chúc anh lên đường bình an."

"Em cũng vậy."

...

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn, Phác Trí Mân chạy xe đạp điện đụng phải một bác gái, lỗi gây ra tai nạn không phải ở anh, nhưng lại không thể trốn tránh, một sinh viên đại học chưa rành việc đời làm sao có thể nói lại người khác. Mấy tháng tiền tiêu vặt cứ như vậy biến thành tiền bồi thường, anh ngồi trên ghế dài ở hành lang, vừa ảo não vừa ủy khuất, ước gì có siêu nhân đến cứu mình.

"Anh Trí Mân, em nghe anh Doãn Kỳ nói anh ở bệnh viện, anh không sao chứ?" Sau khi tỉ mỉ kiểm tra toàn thân, Điền Chính Quốc sốt sắng đã bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của Phác Trí Mân, nghi ngờ hỏi. "Anh làm sao vậy?"

"Không có gì."

Uất ức cũng đã rồi, dù hiện tại không quen em trai này nhưng Phác Trí Mân vẫn đem chuyện ra kể, sau đó tâm tình mới nhẹ nhõm hơn vài phần, Điền Chính Quốc đầy phẫn nộ bật dậy, nói muốn đi tìm gia đình mặt dày kia tính sổ. "Được rồi được rồi, cậu đừng kích động, trông bọn họ không giống người dễ chọc vào đâu. Cậu ngồi với tôi một lát đi."

"A, vâng."

Điền Chính Quốc sờ gáy của mình, đối với ý tứ thân mật trong lời nói này liền âm thầm ghi tạc trong lòng.

"Phiền chết rồi, không dám nói cho ba mẹ, nhất định sẽ bị mắng chết, bọn họ vốn không đồng ý cho tôi đi xe đạp điện." Phác Trí Mân trượt dài trên ghế, ngẩng đẩu nhìn trần nhà phàn nàn nói. "Tiếp theo phải làm sao đây? Ăn không khí à, lần trước mượn tiền Kim Thái Hanh còn chưa trả lại..."

"Anh không có tiền ăn hả?" Điền Chính Quốc thận trọng hỏi anh.

"Nhảm nhí."

"Hay là, hay là em nuôi anh nhé!" Nói xong lời này, Điền Chính Quốc đặc biệt sốt sắng, cậu móc từ trong túi ra tờ 50 tệ nhàu nát, còn có 10 tệ, 20 tệ và vài đồng lẻ, vẫn không bỏ cuộc mà lục tung khắp nơi. "Nhưng mà hôm nay em ra ngoài không mang nhiều tiền, anh..."

"Cậu điên à." Phác Trí Mân cảm thấy buồn cười, nhìn cậu một cái. "Tại sao tôi lại cần cậu nuôi chứ?"

"Em, em chỉ không muốn anh buồn."

Điền Chính Quốc ấp úng giải thích, trong ánh mắt của người kia có gì che giấu, có phải cậu thích anh biểu lộ rõ ràng quá không, như vậy Phác Trí Mân sẽ chán ghét, mà cậu thì không muốn bị chán ghét chút nào.

"Được rồi, chăm sóc tốt cho bản thân đi." Giọng điệu của anh có chút nặng nề, Điền Chính Quốc sợ hãi như một con thỏ nhỏ đáng thương, Phác Trí Mân theo thói quen xoa đầu cậu, xem như là an ủi. "Cậu là hậu bối, sao tôi có thể dùng tiền của cậu được? Yên tâm đi, tôi có chỗ ở mà."

"Vậy nếu anh không chịu nổi thì nhớ nói với em nhé." Điền Chính Quốc thấp giọng lẩm bậm, cùi đầu xuống mặc anh sờ lung tung, cậu cũng không dám yêu cầu chuyện gì quá xa vời, chỉ hy vọng lúc khó khăn nhất, Phác Trí Mân nhớ đến cậu đầu tiên. "Biết rồi."

...

Phác Trí Mân đi chuyến bay năm giờ sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, sương mù mờ mịt bao phủ một khoảng đất trời.

Nghĩ tới cuộc chia tay tối qua, cuối cùng lặng lẽ nhìn Điền Chính Quốc, nhìn cậu còn non trẻ, nhìn cậu hiện tại thành thạo, nhìn cậu trong bộ âu phục và thắt cà vạt, tưởng tượng đến cảnh vợ con tương lai của cậu, lại nhìn vào mái tóc đen bóng mượt, rồi một ngày sẽ ngả màu bạc phơ. Nhìn theo cách này như phảng phất cả cuộc đời của cậu. 

Chờ đến rạng đông, chờ kim đồng hồ quay, chờ một đời dài đằng đẵng.

"Em cũng vậy."

Áp trán vào kính cửa sổ, Phác Trí Mân yên lặng nhắm mắt lại, anh nhẹ giọng mở miệng, đem nhưng lời từ tận đáy lòng chưa nói ra, viên mãn thốt lên. "Bình an vô sự, Chính Quốc của anh."

Máy bay cất cánh.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro