We Love Each Other, Don't We ? - Au:DoctorV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi còn là một cô bé, tôi vẫn cho rằng hạnh phúc là luôn có tình yêu kề bên…

Khi còn là một cô bé, tôi vẫn cho rằng tình yêu của tôi sẽ là một bạch mã hoàng tử như trong những câu chuyện cổ tích mà tôi thường được kể vào mỗi tối…

Khi lớn thêm một chút, tôi vẫn cho rằng chỉ tình yêu mới làm nên hạnh phúc…

Khi lớn thêm một chút, tôi vẫn còn mơ mộng về một chàng hoàng tử lịch lãm dịu dàng như trong những bức tranh vẽ của chính tôi…

Khi tôi đủ lớn, tôi biết rằng không chỉ tình yêu mới làm nên hạnh phúc, có những thứ không nhất thiết phải thể hiện, đôi khi chỉ một nụ cười, một câu nói… cũng đủ làm nên hạnh phúc của tôi…

Khi tôi đủ lớn, tôi tin rằng tình yêu là không có cách trở, chỉ cần cả hai thực sự yêu thương và tin tưởng lẫn nhau…

Khi con tim tôi bắt đầu biết rung động, hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử thuở ấu thơ của tôi đã hoàn toàn bị xóa nhòa, tôi biết rằng ko cần phải là một thiên sứ hoàn hảo để có thể mang đến hạnh phúc cho tôi…

Tôi - một đứa con gái luôn sống hết mình vì tình yêu…

…đến cuối cùng cũng nhận ra rằng, tình yêu vẫn có những cách trở…

…nhưng trong tim chúng tôi, tình yêu mãi là bất diệt.

Bởi vì… chúng tôi yêu nhau mà, có phải không?

***

“Ái da !!!”

“Hwang Miyoung, hôm nay ngồi một mình à?”

“Cậu…”

“Sao?”

“Này, cậu lại muốn gây chuyện nữa hả?”

“À, hóa ra Lee Soonkyu cũng có mặt…”

“Im miệng đi! Cậu còn gọi như thế thì tôi sẽ không nhịn nữa đâu đấy!”

“Cậu dám làm gì hả?”

“Sunny ah… bỏ đi…”

“Nếu cứ nhịn mãi thì cậu ta sẽ không chừa cái tật bắt nạt người khác đâu”

“Jessica !!! Tới giờ rồi! Mau lên!”

Cô bé quay đầu theo hướng tiếng gọi của bạn mình, rồi quay lại nhìn hai cô bé kia – một đang ở thế sẵn sàng chiến đấu và một đang rụt rè níu tay bạn mình – ném cho cả hai một ánh mắt đầy răn đe rồi hầm hầm bỏ đi.

“Tiffany, lần sau cậu ta còn thế nữa, cứ đánh liều mà đập vào mặt cậu ta đi!”

Cô bé 9 tuổi xinh xắn trong bộ váy màu hồng chỉ biết cúi mặt và khẽ gật đầu cho qua chuyện.

Ở nơi này, trường lớp, thầy cô, bạn học – ngoại trừ Sunny, tất cả đều mới mẻ với cô.

Luôn nhìn cuộc đời này với đôi mắt màu hồng, cô bé tin rằng rồi đây mình sẽ yêu tất cả những thứ mới mẻ thuộc về nơi này…

***

Tiffany mỉm cười thầm hài lòng với bức vẽ vừa hoàn thành của mình. Cô bé đưa bức vẽ lên trước mặt và ngắm nhìn với ánh mắt đầy mơ mộng – chàng hoàng tử cưỡi trên lưng chú ngựa trắng như cũng đang mỉm cười với cô.

*Cốp*

Cô bé thả bức vẽ xuống bàn khi vội đưa tay vịn lấy sau đầu mình, nơi cô bỗng thấy nhói đau vì một vật gì đó va trúng. Một mẩu bút chì rơi xuống ngay cạnh chân ghế cô đang ngồi, cô xoay người nhìn lại dãy bàn phía sau lưng mình trong khi tay vẫn ôm đầu, và bắt gặp ánh mắt giễu cợt của đứa trẻ quen thuộc kia, nhướng mày nhìn cô như đang thách thức.

“Sao hả? Tôi ko biết là nó lại bay trúng ngay chóc đầu cậu”

Mím môi ấm ức, cô trừng mắt nhìn đứa trẻ kiêu căng đó rồi im lặng quay lên. Điều cuối cùng cô nhìn thấy được là một nụ cười nhếch miệng đầy vẻ đắc thắng…

***

“Hwang Miyoung…”

Cô bé thầm nhăn mặt lại mỗi khi cái giọng nói ấy vang lên bên tai mình cùng một lời mào đầu như bao lần khác.

“Tên tôi là Tiffany”

“Vậy Miyoung là cái gì?”

Cô bé rất ghét cái ánh mắt nửa gắt gỏng nửa trêu chọc của đứa trẻ đó mỗi lần nhìn mình. Và điều khiến cô khó chịu nhất chính là dù với thái độ gì, ánh mắt đó vẫn cứ luôn xoáy thẳng vào mình. Luôn luôn như thế…

“Sao hả?”

“Không hiểu tại sao tôi lại cứ học cùng lớp với cậu từ năm này qua năm khác như thế. Có phải là cậu cố tình lẽo đẽo theo tôi ko vậy?”

“Cậu tưởng cậu là ai hả?”

“Áhhh!!!”

Cô bé gần như hét lên và ôm lấy một bên má của mình. Cảm giác nóng ran sau cái búng tay đó khiến cô suýt nữa đã có ý định làm theo lời của Sunny…

***

“Cậu sao rồi Fany?”

“Tớ ko sao, đừng lo Sunny”

“Cậu… cậu đừng có cười như thế… làm tớ sợ đấy”

“Tớ ko sao thật mà. Cả tuần ko gặp tớ nhớ Sunny quá”

“Tớ cũng nhớ cậu… Mà, cậu lại đi vẽ tranh nữa à?”

Tiffany mỉm cười, trao cho bạn mình một cái gật đầu nhẹ rồi vừa vẫy tay vừa chạy đi. Cô bé tìm cho mình một băng ghế đá yên tĩnh và ngồi xuống. Vẫn giữ nụ cười đượm buồn, cô cặm cụi tập trung với chiếc bút chì trong tay và xấp giấy vẽ trước mặt mình.

Gương mặt người phụ nữ xinh đẹp hiền từ trong bức tranh ấy khiến tâm hồn cô bỗng ấm lại sau những chuỗi ngày mà cô đã nghĩ rằng hạnh phúc đã mãi mãi rời xa mình.

*Xoẹt*

Đôi mắt Tiffany trợn tròn khi bức vẽ của cô bỗng chốc bị rách toạt do một sợi dây mảnh được bắn từ phía sau tới. Cô bàng hoàng đứng bật dậy, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào đường rách kia. Trái tim nhỏ bé của cô dường như cũng đã chẳng còn nguyên vẹn…

“Lại vẽ một anh chàng hoàng tử nào nữa hả, Hwang Miyoung?”

Những tờ giấy vẽ rơi ra, rơi lác đác xuống bãi cỏ vẫn còn đầy hơi ẩm của buổi sớm mai…

“JESSICA JUNG! TÔI GHÉT CẬU!”

Đứng bất động trong vài giây vì quá bất ngờ, Jessica ko kịp nhìn thấy gì khác ngoài đôi mắt đầy căm phẫn và long lanh nước của Tiffany trước khi cô ấy quay lưng chạy đi.

“Cậu làm cái quái gì vậy hả Jessica Jung?!?”

Jessica lại tiếp tục bất ngờ vì một Sunny ko biết từ đâu lao vào mình khiến Jessica loạng choạng xém ngã về phía sau. Chưa kịp lên tiếng thì Sunny đã mắng xối xả vào mặt cô.

“Tôi biết là cậu xấu xa. Nhưng ko ngờ là cậu xấu xa đến mức phá hỏng bức vẽ quý giá của Tiffany!”

“Quý giá cái gì hả?”

“Đó là bức tranh vẽ mẹ cậu ấy. Nó vô cùng quý giá với cậu ấy… vậy mà cậu… Tôi sẽ ăn thua đủ với cậu !!!”

Trước khi Sunny có thể xông vào mình một lần nữa, Jessica đã nhanh nhẹn đẩy Sunny ra thật mạnh khiến cô gái nhỏ té phịch xuống bãi cỏ, chỉ còn biết hậm hực quát theo khi Jessica bỏ đi.

Nơi một góc hành lang của trường, Jessica im lặng đứng nhìn đôi vai đang run lên của cô bé đang ngồi bó gối, quay lưng lại với mình. Âm thanh và hình ảnh đó là những gì mà Jessica không bao giờ muốn nghe thấy một lần nào nữa trong đời…

***

“Tiffany! Đây này!”

“Hey, Sunny! Taeyeon đâu?”

“Taeyeon nhờ tớ nhắn cậu đến gặp cậu ấy ở chỗ cũ…”

“Okay, tớ đi nhé! Gặp lại cậu sau Sunny!”

“Ơ này! Bỏ lại tớ vậy đó hả?!?”

Nắng chiều dịu mát…

Gió mang mùi hương của cây cỏ đánh thức cái giác quan mà tôi đã để nó ngủ quên trong những dãy phòng học ngột ngạt.

Gió nâng niu những bước chân của tôi đang chạy trên con đường nhỏ…

…để mau chóng đến bên cậu ấy.

Hệt như ngày đầu tiên chúng tôi trao nhau những lời yêu.

Cảm giác hồi hộp xen lẫn nôn nao muốn được gặp cậu ấy… Trải qua thời gian, con tim tôi vẫn giữ nguyên nhịp đập này mỗi khi nghĩ về cậu ấy. Như thể tình cảm chỉ vừa bắt đầu chớm nở vào hôm qua…

Thoát khỏi những tiết học đầy căng thẳng, tôi đang tìm đến với tự do của mình, tự do với tình yêu của tôi…

Dừng bước. Tôi đứng yên tại chỗ, cố giữ cho hơi thở mình trở về đều đặn. Con tim tôi chợt reo vui trong khi vẫn chưa kịp trở lại bình thường sau hoạt động hết công suất với những bước chạy không ngừng nghỉ. Cậu ấy vẫn như thường lệ, nằm dưới những tán cây rậm rạp vươn dài và những quyển sách dày cộm gối đầu, mắt nhắm nghiền mà nhiều khả năng là cậu ấy đang ngủ vì đã phải đợi quá lâu.

Hình ảnh đó khiến tôi có cảm giác như mình đang lạc vào chốn thiên đường, nơi tình yêu của hai chúng tôi đang ngự trị.

Tôi nhè nhẹ tiến đến gần hơn. Tôi mỉm cười, có chút cảm giác thích thú khi nhìn thấy cậu ấy vẫn nằm im ko hề nhúc nhích. Nhẹ nhàng đặt cái balô trên lưng mình xuống bãi cỏ ngay bên cạnh cậu ấy, tôi hạ thấp người, từ từ phủ lấy cái hình dáng mảnh mai của cậu ấy…

“Áh!”

Một cánh tay bất chợt vòng qua cổ tôi kéo tôi ngã sụp xuống, lưng chạm xuống bãi cỏ mịn. Khi tôi mở mắt ra đã thấy cậu ấy chồm người qua tôi, ánh mắt cậu ấy lại bắt đầu xoáy sâu vào ánh mắt tôi.

“Hwang Miyoung, cậu có biết cậu đến trễ gần nửa tiếng ko hả?”

“Xin lỗi nha, tớ phải đi gặp Taeyeon bàn chút chuyện”

“Lại Taeyeon…”

Vẻ mặt phụng phịu giận dỗi của cậu ấy khiến tôi rất muốn phì cười. Nhưng tôi vẫn cố dằn lại, vì biết rằng nếu tôi cười thì sẽ khó mà xoa dịu cơn giận của cậu ấy trong lúc này.

“Thôi nào Sooyeonie, có chuyện quan trọng mà. Cho cậu biết… tớ đã chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất có thể rồi đấy”

“Được rồi, nhưng từ nay, cậu phải hạn chế gặp Taeyeon đi”

“Tại sao?”

“Tớ ko thích!”

Cậu ấy lăn người lại, trở về vị trí nằm ban đầu của mình, cố tình tránh đi cái bĩu môi của tôi. Cậu ấy luôn là như thế, mọi thứ với cậu ấy không cần phải giải thích. Và với tôi, mọi hành động cùng lời nói của cậu ấy cũng không cần phải giải thích, bởi tôi luôn hiểu rõ cậu ấy hơn bất kì ai khác.

“Sooyeonie…”

Tôi vòng tay ôm lấy cậu ấy, nhích đến gần hơn, tinh nghịch cọ cọ một bên má của mình vào một bên má của cậu ấy. Tôi biết cậu ấy sẽ xiêu lòng vì cái cảm giác đầy ấm áp và dễ chịu này.

“Cậu biết là tớ chỉ yêu mỗi mình cậu mà…”

Tôi mỉm cười vì biết mình đã thành công khi cánh tay của cậu ấy lập tức vòng qua người tôi, khép lại bất cứ một khoảng cách nào còn tồn tại giữa hai đứa.

“Cậu và Taeyeon đang bàn chuyện gì vậy?”

“Sinh nhật Sunny cuối tuần này… sẽ làm một bữa tiệc thật lớn. Hôm đó cậu đi cùng tớ nhé?”

“Vấn đề là… Soonkyu không có thích tớ…”

“Đừng gọi cậu ấy là Soonkyu nữa”, tôi khẽ đánh vào vai cậu ấy, “Đó là lý do cậu ấy không thích cậu đấy”

“Ờ… tại tớ quen miệng”, cậu ấy mím chặt môi và khẽ mỉm cười.

Tôi cũng mỉm cười cùng cậu ấy. Những kỷ niệm ngày trước chợt ùa về trong tôi, như những đợt sóng tươi mát cuộn xoáy trong đầu tôi, giúp gột sạch những ý nghĩ vẩn vơ khác để thay vào đó là mang về những hình ảnh quý giá của ngày ấy – khoảng thời gian mà chúng tôi đều không hề hay biết rằng trong tim mình đã có một chút gì đó vừa hé mở.

“Tớ sẽ đi với cậu, nhưng Miyoungie… tớ không dám đảm bảo là…”

“Ráng nhịn cậu ấy vì tớ được không, Sooyeonie?”

Tôi cố giương đôi mắt cún con của mình ra nhìn cậu ấy. Tôi thấy cậu ấy khẽ nhíu mày rồi thở dài…

Có phải cậu ấy đáng yêu lắm không ?

“Thôi được rồi, nhưng nếu cậu ta cố tình chọc giận tớ thì tớ không bỏ qua đâu đấy, nhất là lúc nào cũng muốn chúng ta chia tay nhau…”

“Đừng quan tâm đến những gì người khác nói, được không?”

“Cậu thực sự không quan tâm ư?”

“Chúng ta yêu nhau mà, phải không Sooyeonie?”

Như thường lệ, cậu ấy lại im lặng và nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi. Tôi luôn hài lòng với cái cách trả lời của cậu ấy, dù đó không phải là một câu hỏi.

Dù cho Sunny hay bất cứ ai không ủng hộ tình yêu này, thì chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhau.

Dù cho cả thế giới này phản đối chúng tôi, thì tình yêu của chúng tôi vẫn không hề lay chuyển.

***

Tôi thích cái cách cậu ấy luôn nắm chặt lấy bàn tay tôi khi chúng tôi ở trước mặt những người bạn của mình.

Tôi thích cái cách cậu ấy phớt lờ mọi thứ mà được xem như rào cản cho mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng như ánh mắt không hề hài lòng chút nào của Sunny khi chúng tôi xuất hiện trong bữa tiệc.

Tôi yêu cái vẻ mặt lúng túng đáng yêu của cậu ấy khi cậu ấy cố hết sức để tỏ ra thân thiện và không đáp trả cái lườm kín đáo của Sunny…

“Sinh nhật vui vẻ Soon… à… Sunny”

Tôi đã rất cố gắng để nhịn cười khi chứng kiến cuộc đụng mặt đầy gắng gượng giữa họ. Và dù là đến cuối cùng cũng không tránh khỏi chút bất đồng, nhưng tôi vẫn thích cái cách cậu ấy luôn cố gắng vì tôi.

“Tớ không hiểu cậu yêu Jessica ở điểm nào? Tớ chỉ thấy cậu ta là một đứa xấu tính, chỉ giỏi bắt nạt cậu. Lúc nào giận nhau cũng là cậu xuống nước làm lành trước. Cậu không thấy mệt mỏi à?”

Khi tôi đang bước nhanh theo sau cậu ấy, “bài thuyết giáo” của Sunny chợt vang lên trong đầu tôi.

Cậu ấy có bắt nạt tôi, nhưng đã là chuyện lâu rồi.

Cậu ấy có thể xấu tính, nhưng tôi vẫn yêu cậu ấy. Tôi không quan tâm nếu mọi người cho rằng tình yêu đã làm tôi mù quáng.

“Sooyeonie~ đừng giận nữa mà. Cậu cũng biết tính Sunny rồi mà”

Cậu ấy đứng phắt lại, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy tức tối.

“Vậy cậu cũng biết tính tớ mà. Đã bảo tớ nhịn thì cũng phải bắt cậu ta nhịn nữa chứ. Cậu có thấy lúc nãy…”

Cậu ấy không bao giờ có cơ hội nói hết câu, vì tôi đã nhanh chóng khóa chặt môi cậu ấy bằng một nụ hôn. Từ bất ngờ, cậu ấy cũng nhanh chóng thả lỏng người và cùng tôi hòa vào những giây phút đầy mật ngọt ấy...

Nụ hôn với chúng tôi luôn là một cái gì đó nồng nàn, đầy mê đắm, xoa dịu đi tất cả, là cách tốt nhất để chúng tôi có thể giãi bày những cảm xúc hay ý nghĩ cứ nghẹn lại bên trong.

Tôi luôn là người chủ động làm lành mỗi khi chúng tôi giận nhau. Nhưng tôi không để ý đến điều đó. Có là gì khi tôi cuối cùng vẫn nắm giữ được tình yêu của mình.

Và nụ hôn của cậu ấy là sự đền bù xứng đáng cho điều đó, nếu nó được coi là một sự thiệt thòi theo suy nghĩ của Sunny.

***

Tôi thích những buổi tối tay trong tay đi dạo cùng cậu ấy trên những con đường đầy mùi hương của gió biển.

Tôi thích những khoảnh khắc được nằm bên cạnh cậu ấy trên bãi cát mịn và cùng ngắm sao. Chúng tôi sẽ tự tìm cho mình một ngôi sao tượng trưng trên bầu trời và vẽ vời thành những câu chuyện chỉ có trong truyền thuyết của riêng hai chúng tôi.

Vì vậy, khi phải nằm vùi trong mấy lớp chăn bông trên giường với cái đầu nóng hừng hực, tôi chỉ ước ao mình có đủ sức mạnh để bay đến vùng trời tình yêu tự do của chúng tôi một lần nữa.

Nhưng tôi không cần phải quá khao khát hay khấn nguyện gì cả, vì cậu ấy sẽ nhanh chóng đan những ngón tay chúng tôi vào nhau, để tôi thấy dù không thể bay đi tự do nhưng tôi vẫn có tình yêu bên cạnh mình.

“Bệnh vậy sao không gọi tớ sớm hơn?”

Sau một câu trách móc, cậu ấy sẽ ôm lấy cái thân thể rã rời như một chú mèo con yếu ớt của tôi vào lòng, với cái hi vọng viễn vông là cậu ấy sẽ có thể hút bớt nhiệt độ từ cơ thể tôi sang.

Tôi, lắng dịu và bình yên trong vòng tay cậu ấy.

“Sooyeonie, sáng mai tớ muốn ăn cháo do cậu nấu…”

“Cậu biết là cháo tớ nấu sẽ không thể ăn được mà Miyoungie”

“Nhưng tớ muốn ăn…”

“Cậu sẽ lại bệnh nặng thêm đấy”

“Tớ không quan tâm, tớ muốn ăn cháo do đích thân cậu nấu”

Thở dài. Và tôi biết đó là dấu hiệu của sự đồng ý. Chỉ những lúc thế này, cậu ấy mới không lên giọng vì những đòi hỏi của tôi, dù là luôn luôn sau đó cậu ấy cũng sẽ chiều tôi.

Đối với chúng tôi, dù là mưa hay nắng, bão giông hay tuyết đổ, dù là những đợt ốm đến kiệt quệ, những ngày học thi căng thẳng gấp rút, những mối đe dọa từ cả thế giới ngoài kia đang kéo đến, thì tình yêu của chúng tôi vẫn không hề bị cách trở.

Chúng tôi luôn tự có cách tìm về bên nhau…

***

Tôi yêu tất cả mọi thứ về cậu ấy.

Nụ cười của cậu ấy chính là nụ cười của tôi.

Giấc mơ của cậu ấy chính là giấc mơ của tôi.

Hạnh phúc của cậu ấy cũng chính là hạnh phúc của tôi.

Và tôi lờ mờ nhận ra, hạnh phúc của cậu ấy không cùng một con đường với tình yêu của cả hai chúng tôi.

Hạnh phúc của cậu ấy không chỉ dựa trên mỗi tình yêu của chúng tôi.

Còn tình yêu của chúng tôi… sẽ không thể vững bền nếu không có hạnh phúc của cậu ấy.

“Ông nội bảo tớ sang Mỹ du học…”

Thời điểm tốt nghiệp của chúng tôi đã gần kề, và dù thế nào thì chúng tôi cũng có những ngã rẽ riêng trong sự nghiệp của mỗi người.

Cậu ấy, tương lai sẽ là một kiến trúc sư tài năng, và đất nước nhỏ bé này không thể ngăn cản bước tiến của cậu ấy được.

Khi cậu ấy lưỡng lự nói ra câu đó, tôi đã biết… tình yêu của chúng tôi đã gặp phải một sự cách trở rất lớn.

Cậu ấy siết chặt bàn tay tôi, như để muốn tôi hiểu rằng cậu ấy không muốn ra đi một khi tôi còn ở lại nơi này.

Tôi cũng siết chặt bàn tay cậu ấy, tôi muốn cậu ấy hiểu rằng tôi sẽ làm tất cả vì cậu ấy… ủng hộ, tin tưởng và chờ đợi cậu ấy. Thời gian sẽ không bao giờ là một cách trở đối với tình yêu của tôi và cậu ấy.

“Hãy theo đuổi ước mơ của cậu, Sooyeonie”

“Miyoungie… tớ…”

“Hãy cứ yên tâm sang Mỹ. Tớ sẽ đợi cậu”

Trong tình yêu, đôi lúc cũng phải biết buông tay…

Tôi đã buông tay cậu ấy ra, để cho cậu ấy tìm thấy ước mơ và hạnh phúc của mình. Đó cũng sẽ là hạnh phúc của tôi. Bởi tôi tin rằng, bàn tay cậu ấy rồi sẽ tìm về nắm chặt bàn tay tôi.

***

Tôi sẽ mỉm cười tiễn cậu ấy lên đường.

Tôi sẽ mỉm cười chấp nhận cái sự thật rằng cậu ấy sẽ rời xa tôi trong một khoảng thời gian mà đối với tôi là dài bất tận.

Tôi sẽ không giữ bước chân cậu ấy…

Nhưng tôi sẽ giữ lại hơi ấm của cậu ấy, nụ hôn của cậu ấy, vòng tay ôm ghì của cậu ấy trong đêm cuối cùng trước khi cậu ấy rời xa tôi. Tôi sẽ giữ lại bên trong trái tim mình…

Khóe mắt tôi bỗng cay xè khi cậu ấy lại dùng ánh mắt mình thấu rọi vào trong ánh mắt tôi.

“Miyoungie…”

Chưa bao giờ giọng nói của cậu ấy dịu dàng hơn lúc này. Tôi nghĩ là mình đang mềm nhũn ra vì cách gọi đầy yêu thương của cậu ấy dành cho tôi.

“Giữ tớ lại đi, Miyoungie…”

Tôi đã biết cậu ấy muốn nói gì.

“Vì tớ sợ rằng… nếu cậu không giữ tớ lại… đến một lúc nào đó chúng ta sẽ hối hận mất…”

Tôi đã biết rất rõ mình muốn gì và cần phải làm gì.

Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thiết tha và chờ đợi. Chưa bao giờ… chưa bao giờ tôi nhìn thấy trong ánh mắt cậu ấy có chút van nài như lúc này.

Tôi gửi đến cậu ấy một nụ cười như trong ngày đầu tiên nụ hôn của chúng tôi thuộc về nhau.

“Học thật chăm vào nhé, Sooyeonie…”

Sau cái khoảnh khắc tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi đó, rồi cậu ấy cũng buông tôi ra, khẽ gật đầu và quay lưng đi.

Tôi đã không điều khiển được bản thân mình. Tôi không nhận thức được bản thân mình đang làm gì, tôi sau đó chỉ biết được rằng mình đang vòng tay ôm cậu ấy, tựa trán vào lưng cậu ấy.

Mắt tôi nhòe đi.

“Đừng quay lại”

Tôi chợt nghẹn ngào thốt lên khi nhận ra cậu ấy đang sắp sửa quay đầu lại. Tôi không muốn cậu ấy nhìn thấy tôi khóc. Nếu cậu ấy nhìn thấy nước mắt của tôi, chắc hẳn cậu ấy sẽ không thể đi được nữa.

Tôi muốn thu nhận cái cảm xúc quen thuộc này vào trí nhớ của mình trước khi nó từ biệt tôi.

Chúng tôi vẫn đứng như thế, cho đến khi tôi buông tay ra. Tôi vẫn cúi gầm mặt. Cậu ấy vẫn không quay đầu lại.

“Tạm biệt, Sooyeonie”

Cánh cửa nhà tôi khép lại.

Cứ như thế, cậu ấy đã bước đi, ngày càng xa tôi hơn.

Tôi trượt người ngồi tựa lưng vào cửa. Tôi chưa bao giờ nhận thấy mình khóc nhiều đến thế này.

Tôi nhớ cậu ấy…

Chỉ ngay sau khi cánh cửa vừa đóng, khép lại thế giới của tôi với thế giới nơi chân trời mới của cậu ấy, tôi đã lập tức thấy nhớ cậu ấy.

“Tớ yêu cậu, Sooyeonie…”

Tôi đã không giữ cậu ấy lại.

Tôi đã để cậu ấy ra đi.

Nhưng tôi biết, mình sẽ không bao giờ phải hối hận.

Bởi vì…

“Chúng ta yêu nhau mà, phải không Sooyeonie?”

***

Thời gian không là cách trở với chúng tôi. Có chăng cũng chỉ là những bất tiện nho nhỏ khi chúng tôi phải nhìn mặt nhau qua cái màn hình vô tri vô giác.

Tôi không thể chạm tới cậu ấy.

Nhưng giọng nói của cậu ấy vẫn như đang ru êm đềm bên tai tôi.

Hai năm… chẳng là trở ngại lớn với chúng tôi.

Thế nhưng, mỗi khi nhìn thấy gương mặt cậu ấy trên màn hình, tôi lại càng thấy nhớ cậu ấy nhiều hơn. Và mỗi khi hình ảnh ấy tắt đi ngay trước mặt tôi, nỗi nhớ đó lại da diết hơn bao giờ hết.

“Lễ hội vui chứ, Sooyeonie?”

“Vui. Có rất nhiều chàng trai và cô gái xinh xắn mời tớ gia nhập nhóm của họ. Cậu thấy sao Miyoungie?”

Tôi mỉm cười vì cái nhướng mày vô cùng quen thuộc của cậu ấy.

“Tốt mà. Cậu nên quen biết rộng rãi hơn, cũng hỗ trợ tốt cho việc học của cậu”

“Tớ đã nhận lời đến dự buổi tiệc rượu của một cô bạn tên là Samantha vào tuần sau. Nên có lẽ tuần sau tớ sẽ không gọi cho cậu được”

“Không sao. Cậu cũng nên thư giãn một chút”

Vẻ mặt cậu ấy chợt chuyển sang nghiêm túc hẳn. Dù là thông qua một cái màn hình, nhưng tôi vẫn cảm giác được ánh mắt cậu ấy sắp xuyên thủng vào tôi.

“Miyoungie… tớ rất nhớ cậu”

Tớ cũng rất nhớ cậu.

“Tớ yêu cậu, Miyoungie”

Tớ cũng yêu cậu…

Cậu ấy im lặng, nhìn tôi, vẫn với ánh mắt chờ đợi của buổi chia tay.

“Xin lỗi Sooyeonie, tớ phải ra tiếp Sunny. Gặp lại cậu sau nhé!”

Dập vội màn hình xuống, nước mắt bỗng chảy xuống gò má tôi.

Kể từ lúc xa nhau, tôi chưa bao giờ nói ba từ đó với cậu ấy. Tôi sợ… tôi sẽ là vật cản đường đối với cậu ấy.

Cậu ấy luôn cố ý gợi cho tôi nói…

Tôi biết, nếu tôi chỉ cần nói ra ba từ đó với cậu ấy dù chỉ một lần, thì cậu ấy sẽ ngay lập tức quay về bên tôi.

Hạnh phúc của cậu ấy sẽ không được trọn vẹn.

Và tình yêu của chúng tôi sẽ không thể tồn tại được nữa.

***

Cái cảm giác lo lắng khi hai ngày liên tiếp cậu ấy không liên lạc với tôi cứ chập chờn mãi.

Tôi không thể làm được gì ngoài việc mỗi ngày đều ngồi nhìn hết điện thoại rồi lại tới màn hình máy tính.

Tôi chợt thấy hối hận…

Nhưng không.

Cậu ấy đã gọi cho tôi trước khi tôi để mình gục ngã trước sự yếu đuối của bản thân.

Đôi mắt cậu ấy chất chứa đầy nỗi buồn và sự cô đơn.

Đây đâu phải là điều tôi muốn thấy.

“Miyoungie…”

Lại là giọng nói dịu ngọt đó.

Tôi linh cảm có điều gì đó không bình thường. Và tôi không muốn nó xảy ra…

“Miyoungie… Tớ…”

“Sooyeonie, xin lỗi, thực sự tớ đang rất bận. Chúng ta nói chuyện sau nhé”

Nước mắt của tôi lại chực trào.

Tôi sợ…

Tôi không muốn…

***

“Miyoungie…”

“Xin lỗi vì đã gọi cho cậu giờ này, Sooyeonie. Tớ biết là cậu vừa mới về đến nhà thôi, nhưng tớ có một chuyện muốn nói với cậu…”

“Chuyện gì vậy?”

“Tớ… và… Taeyeon…”

Tôi không nghĩ là mình có thể kết thúc được câu nói đó.

Và tôi cũng không nghĩ là cuộc nói chuyện này có thể kết thúc nếu không có sự xuất hiện của Taeyeon.

Cậu ấy đã gào lên trong điện thoại. Và ngay sau đó đã dập máy.

Tôi bật khóc trong vòng tay của Taeyeon.

Cậu ấy… không còn gọi cho tôi nữa kể từ hôm đó.

***

“Fany, cậu lại vẽ chân dung Jessica nữa hả?”

Giọng nói của Sunny đột ngột vang lên đã mang tôi trở về sau những hình ảnh trong tâm tưởng của tôi về một bầu trời tự do của tôi và cậu ấy.

“Đừng nhớ tới cậu ta nữa. Cậu ta còn không thèm gọi cho cậu một lần nào. Chỉ thế thôi mà cậu ta cũng tin hay sao chứ!”

Tôi chỉ cúi mặt và khẽ mỉm cười.

Sunny chỉ còn biết lắc đầu và bỏ ra khỏi phòng.

“Cậu không hiểu cậu ấy đâu Sunny…”

Tôi mỉm cười với bức chân dung trước mặt mình.

Tôi lại không ngăn được nước mắt mình.

Sooyeon của tôi, không phải là người như vậy đâu…

Không một ai hiểu được cậu ấy, ngoài tôi.

Sooyeon của tôi, chắc hẳn cũng đang rất đau khổ…

Đều là tôi đã gây ra cho cậu ấy.

Sooyeon của tôi, tôi yêu cậu ấy…

Điều mà tôi chưa từng nói ra theo ý muốn của cậu ấy.

Nhưng tôi tin là cậu ấy biết rất rõ…

“Chúng ta yêu nhau mà, phải không Sooyeonie?”

Liếc nhìn những trang sách và bản vẽ bày ngổn ngang trên bàn, sự mệt mỏi lại xâm chiếm lấy tôi một lần nữa, và thậm chí cứ ngày một tăng thêm.

Điều duy nhất tôi muốn làm và có thể làm được trong lúc này là lao đầu vào học.

Những ngày này, việc học tập đã chiếm toàn bộ thời gian của tôi, thậm chí chiếm cả giấc ngủ của tôi.

Tôi đã hoàn toàn không đụng đến điện thoại suốt một tuần nay.

Chiếc điện thoại bị đập vỡ vẫn nằm trơ ra trên bàn. Tôi không hiểu tại sao mình lại không vứt nó đi. Tại sao tôi vẫn giữ nó lại để rồi mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến cơn giận của mình khi cậu ấy thốt ra những lời kia?

Tôi biết cậu ấy đang làm gì.

Tôi biết cậu ấy đang muốn gì.

Tôi luôn hiểu rõ cậu ấy. Nhưng lần này, cậu ấy lại không hiểu được tôi…

Tôi đã rất tức giận, vô cùng tức giận… không phải vì tôi tin những lời nói dối của cậu ấy và Taeyeon, mà bởi vì cậu ấy đã không hiểu được tôi. Tôi đã gần như không thể thở được vào lúc đó và một thoáng tôi đã nghĩ mình sẽ không thể gượng đứng nổi nữa.

Cậu ấy bảo tôi ra đi. Tôi đã làm theo lời cậu ấy.

Cậu ấy không giữ tôi lại. Tôi đã không cố ở lại, đúng như cậu ấy muốn.

Và khi đã cách xa nhau hàng ngàn cây số như thế này, tôi chỉ có một khát khao duy nhất là trở về bên cạnh cậu ấy.

Nhưng tại sao tôi lại không trở về khi bản thân đã không thiết tha gì ở nơi này nữa?

Chỉ là tôi đang chờ đợi một câu nói từ cậu ấy.

Tôi đã chờ đợi cậu ấy gọi tôi quay về, mà tôi biết chắc là cậu ấy sẽ không bao giờ làm thế.

Tôi nhớ cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy. Tôi đã chờ đợi cậu ấy nói ra những lời tương tự với tôi, để là động lực khiến tôi có một quyết định dứt khoát.

Nhưng cậu ấy đã không làm thế. Nên trách cậu ấy hay trách bản thân tôi đây?

Có lẽ vì cả hai chúng tôi đều hiểu quá rõ về nhau nên mới để xảy ra tình huống này.

Tôi đã luôn làm mọi thứ theo ý muốn của cậu ấy.

Giờ đây, cậu ấy muốn tôi quên cậu ấy đi, tôi sẽ cố gắng… dù biết là mình sẽ chẳng làm được đâu.

Điều duy nhất tôi làm được hiện giờ chỉ là học. Tôi hoàn thành chương trình học càng sớm, tôi sẽ gặp lại cậu ấy càng sớm.

Dù là cậu ấy đã làm tất cả vì tương lai của tôi…

…nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của mình không có cậu ấy.

***

Bãi cỏ xanh mượt rợp bóng mát với những tán cây to rộng bên trên. Làn gió nhẹ tươi mát và đầy mùi hương quen thuộc.

Con đường này, cảnh vật này, nơi chốn này, cuối cùng cũng đã hiện lên trước mắt tôi một lần nữa sau bao năm rời xa nó. Một cách vô thức, từng kỉ niệm về nơi này chợt lần lượt trở về trong tâm trí tôi.

Cũng như tôi đã trở về.

Tuần đầu tiên đặt chân lại trên mảnh đất quê nhà, tôi đã bỏ thời gian mà đi dạo đây đó. Tôi đi khắp nơi, không có phương hướng, không có mục đích, chỉ là cất bước và đi mà thôi. Và không hiểu tại sao, bước chân tôi lại không mang tôi đến trước cửa căn hộ nho nhỏ nơi có một người đã chờ đợi tôi suốt thời gian qua.

Cậu ấy thực sự có còn đang chờ đợi tôi không?

Tôi nghĩ là không.

Sự chờ đợi đó có lẽ là do tôi đã tự huyễn hoặc bản thân mình bấy lâu nay.

Cậu ấy hẳn là không trông đợi tôi sẽ quay về sớm hơn nửa năm như thế này. Mà có lẽ cậu ấy cũng chẳng trông đợi tôi sẽ tìm đến cậu ấy sau những gì cậu ấy đã làm với tôi cũng như những phản ứng mà tôi đã dành cho cậu ấy.

Đôi khi tôi tự hỏi… không biết cậu ấy có hiểu đúng những gì tôi đã nghĩ hay không, và ngược lại?

Tôi đã rất muốn chạy về bên cậu ấy ngay lập tức. Thế nhưng cơn giận trong tôi vẫn cứ âm ỉ chưa nguôi. Mà cũng có lẽ đều là do cái bản tính quá cứng nhắc và cố chấp của tôi.

Cho đến tận lúc này, khi tôi đã bắt đầu làm quen với công việc mới của mình, tôi vẫn dành chút thời gian ít ỏi để tiếp tục đi…

Nhưng hiện giờ, tôi không biết mình muốn gì và đang chờ đợi điều gì. Tôi không biết mình cần cái gì để quyết định bắt bản thân lại đứng trước mặt cậu ấy một lần nữa. Tôi muốn chờ đợi đến khi nào đây?

Tôi vẫn đều đặn bước đi với bao suy nghĩ cuộn xoáy trong đầu mình, và chỉ dừng lại khi tôi chợt bắt gặp một hình ảnh quen thuộc, hình ảnh nhắc tôi nhớ đến sự tồn tại của cậu ấy.

“Jess… Jessica?”

Hai con người vui vẻ quấn quít bên nhau giờ cũng đang giương ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn tôi, đứng tách nhau ra và nụ cười của họ tắt lịm.

“Có bạn gái mới rồi hả Taeyeon? Thật ngạc nhiên đó lại là người quen”

Taeyeon chỉ đứng yên, sững sờ nhìn tôi mà không thể nói nổi một lời. Nhưng cô gái bên cạnh thì rõ ràng là vẫn ghét tôi như ngày nào.

“Cậu mà cũng quan tâm đến chuyện này sao Jessica? Tôi cứ tưởng cậu quên sạch rồi chứ?”

“Chuyện chẳng liên quan gì đến tôi cả. Chỉ là tôi đang nghĩ cuộc đời này cũng công bằng đấy chứ. Phản bội người khác rồi cũng sẽ đến lượt mình bị người khác phản bội”

“Cậu im đi! Câu đầu tiên mà cậu thốt lên về Tiffany chỉ có thể là như vậy thôi sao? Hóa ra tôi đã không nhìn lầm người”

Phải. Tôi đã thực sự thốt lên điều đó mà không hề kiểm soát được bản thân mình. Tôi hiểu rõ cái chuyện tình ngu ngốc được dàn dựng giữa cậu ấy và Taeyeon. Tôi chỉ là muốn trút cơn giận vốn vẫn đang cháy âm ỉ lên hai người bạn của cậu ấy, hoặc cũng có thể là tôi đang muốn che đậy sự mềm yếu và bi lụy trong tôi khi nhắc về cậu ấy.

Và khi nghĩ đến những gì mình vừa nói, tôi đã lập tức tự khinh thường bản thân mình.

“Jessica Jung, để tôi nói cho cậu biết… Cậu thật sự không xứng đáng với tình yêu của Tiffany!”

***

Ngày thứ hai, tôi vẫn ngồi trong văn phòng của mình như thường lệ. Không có gì thay đổi, công việc của tôi, cuộc sống của tôi… Nhưng có một thứ đã thay đổi. Trái tim tôi giờ đây đang tan vỡ dần theo từng hình ảnh về cậu ấy và từng câu nói của Sunny vào ngày hôm đó.

Tôi không biết mình đã làm thế nào để còn có thể ngồi đây, xem những bản vẽ và giải quyết hàng đống công việc thậm chí sau khi đã biết được toàn bộ sự thật.

“Cậu tưởng là cậu đáng thương lắm à? Cậu trách Tiffany… vậy thì về mà hỏi ông của cậu xem ông ấy đã nói những gì với Tiffany! Ông ấy đã bảo Tiffany chia tay cậu, để cậu chuyên tâm học hành mà không bị vướng bận bất cứ chuyện gì…”

Tôi đã không để ý là đôi tay tôi đang vò chặt lấy bản vẽ ngay trên bàn làm việc của mình.

“Nhưng còn một chuyện rất quan trọng nữa đã khiến Tiffany quyết định chia tay cậu…”

Không nhận thức được bản thân đang làm gì, tôi chỉ biết là mình đã lao nhanh ra khỏi văn phòng trước những cặp mắt ngỡ ngàng của bao nhiêu nhân viên ở đó, và lập tức lái xe đi như thể nó đã được lập trình sẵn điểm đích mà nó cần phải đến.

“Tiffany đã được phát hiện là mắc phải bệnh tim, một căn bệnh gần như đã vô vọng và sức khỏe của cậu ấy đang ngày một yếu dần…”

Tôi dừng xe trước tòa nhà quen thuộc, rồi phóng thật nhanh trên những bậc thang, tôi không thể đợi thêm được một giây phút nào nữa.

“Thời gian của cậu ấy không còn nhiều nữa. Và từ lúc đó cho đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn chưa dừng nghĩ về cậu một giây phút nào. Cậu nên biết điều đó…”

Tôi đứng thở dốc ngay trước cửa căn hộ của cậu ấy và bắt đầu đập cửa liên hồi. Tôi không còn màng đến bộ dạng hiện giờ của mình nữa. Những gì tôi đang quan tâm hiện giờ chỉ là được gặp cậu ấy…

“Này cô gái! Căn hộ đó không có người thuê cả tháng nay rồi, đừng làm ồn nữa”

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, mặc kệ ánh mắt dò xét và cái nhíu mày khó chịu của người hàng xóm…

Cậu ấy đang ở đâu?

***

Tôi đứng tựa người vào thành xe, cũng không biết là đã mất bao lâu rồi. Tôi cảm giác như chân mình sắp không còn đứng vững được nữa. Sự chờ đợi có thể đánh gục tôi bất cứ lúc nào.

Giờ tôi mới biết…

…tôi nhớ cậu ấy đến phát điên lên được.

Tại sao những ngày qua tôi lại không nhận biết được cảm giác này?

Tại sao tôi lại bỏ phí ngần ấy thời gian chỉ vì cái tính sĩ diện trẻ con của mình?

“Taeyeon!”

Tôi lập tức chạy đến nắm lấy Taeyeon trước ánh mắt đầy bất ngờ của cả hai người họ.

“Nói cho tôi biết Tiffany đang ở đâu?”

“Tiffany không muốn và cũng không cần một người như cậu. Đừng làm phiền cậu ấy!”

Tôi đứng bất động trong vài giây khi Sunny cương quyết kéo Taeyeon ra khỏi tôi. Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa. Hình ảnh của cậu ấy và nỗi khao khát được nhìn thấy cậu ấy đã choán hết tâm trí tôi.

“Sunny! Hãy cho tôi biết Tiffany đang ở đâu! Tôi xin cậu đấy!”

Tôi siết chặt tay Sunny và nài nỉ. Chưa bao giờ… chưa một lần nào tôi xuống giọng nài nỉ bất cứ một ai giống như thế này, kể cả đối với Miyoung. Nhưng hiện giờ tôi thực sự đang rất tuyệt vọng…

“Làm ơn… hãy nói cho tôi biết… Tôi cần phải gặp cậu ấy…”

Tôi ngã quỵ xuống đất ngay trước mặt họ, bởi tôi đã không còn đủ sức để đứng vững nữa. Vị mặn nơi đầu lưỡi khiến tôi nhận ra rằng mình đang khóc. Đúng vậy. Tôi, một kẻ trước giờ vốn ngang ngạnh và bất cần, một kẻ chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nay lại đang khóc trước mặt người vốn đã luôn khinh thường và căm ghét mình.

Tôi chỉ nghĩ đến cậu ấy. Tôi chỉ nghĩ đến nụ cười và nước mắt của cậu ấy. Tôi chỉ nghĩ đến tình yêu mà cậu ấy luôn dành cho tôi. Tôi chỉ nghĩ đến việc tôi cần phải ở bên cạnh cậu ấy trong lúc này. Tôi chỉ nghĩ đến việc tôi đã yêu cậu ấy như thế nào.

Và với tất cả những điều đó, tôi nhận ra rằng cái bản tính sĩ diện của mình chỉ còn là một thứ vớ vẩn đáng vứt đi.

Tôi có thể bỏ hết tất cả để chạy đến bên cậu ấy, dù là cậu ấy đang ở nơi chân trời nào đi chăng nữa.

“Tôi yêu cậu ấy… tôi phải ở bên cạnh cậu ấy… Xin cậu… hãy nói cho tôi biết… hãy nói cho tôi biết…”

Cậu ấy… là tất cả đối với tôi.

***

Tôi dừng chân trước cánh cổng rào đơn sơ của một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, nằm lọt thỏm giữa những mảnh đất tươi tốt và những cánh đồng bạt ngàn xanh rì nơi ngoại ô thành phố Seoul. Nơi này khiến tôi cảm giác có chút thân quen, giống như điểm hẹn trước kia của tôi và cậu ấy.

Tôi đẩy cổng nhè nhẹ đi vào, từng bước chân thật khẽ tiến dần đến bên cạnh cô gái đang ngồi thơ thẩn trên một băng ghế bằng gỗ.

Hình ảnh thân thương của cậu ấy khiến mắt tôi chợt nhòa đi, nhưng tôi đã tự nhủ với bản thân là phải thật cứng rắn trong ngày hội ngộ này.

Cuối cùng thì cậu ấy cũng đã để ý đến sự có mặt của tôi chỉ khi tôi đã đứng ngay trước mặt cậu ấy. Cậu ấy ngước nhìn tôi với đôi mắt đầy kinh ngạc nhưng pha lẫn cả niềm vui và nỗi buồn trong đó. Duy nhất một điều mà tôi biết, đó là tình yêu trong ánh mắt cậu ấy vẫn không hề thay đổi.

“Tớ về rồi, Miyoungie”

“S… Sooyeonie…”

Tôi mỉm cười và khuỵu chân ngồi xuống trước mặt cậu ấy. Tôi đã thấy… đôi mắt cậu ấy đang long lanh nước.

“Có phải là nhớ tớ lắm không?”

“Cậu… đã biết rồi ư?”

Tôi im lặng trong chốc lát và nhìn cậu ấy. Tôi không thể giữ được nụ cười của mình, nhưng tôi cũng không thể để nước mắt mình rơi xuống.

“Cậu có biết là… tớ đã rất muốn mắng cho cậu một trận không? Sao lại giấu tớ? Tớ không xứng đáng để được biết mọi chuyện về cậu ư?”

“Không… không phải thế… là tớ không muốn…”

“Không muốn tớ phải bận tâm lo lắng? Cậu sẽ không thể làm được đâu, Miyoungie”

“Tớ…”

“Vậy nên hãy để tớ ở bên cạnh cậu, sự lo lắng của tớ sẽ giảm bớt đi rất nhiều. Nhìn này, tớ có quà cho cậu…”

Tôi lấy cuộn giấy đã giấu sau lưng nãy giờ và mở ra trước mặt cậu ấy. Vẻ mặt cậu ấy hiện rõ sự kinh ngạc và không thể thốt nên lời.

“Tớ đã thiết kế nó lâu lắm rồi. Đây sẽ là ngôi nhà của chúng ta. Hãy đợi tớ nhé, Miyoungie”

“Nhưng Sooyeonie…”

“Chúng ta yêu nhau mà, phải không Miyoungie?”

Một khoảnh khắc tưởng chừng như kéo dài đến vô tận trong sự im lặng. Chúng tôi vẫn mải nhìn nhau như thể đang đọc lấy suy nghĩ của đối phương trong ánh mắt đó.

Và cậu ấy đã đáp lại tôi bằng một cái gật đầu yếu ớt. Đó cũng là lúc từng giọt nước mắt đã nối tiếp nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cậu ấy.

Tôi ôm chầm lấy cậu ấy. Cậu ấy siết chặt lấy tôi. Tôi cảm giác được nước mắt của cậu ấy đang thấm ướt vai áo tôi. Tôi mỉm cười một lần nữa, và để cho nước mắt của mình rơi xuống.

Tôi lại được có cậu ấy một lần nữa.

“Tớ về nhà rồi, Miyoungie”

***

Có điều gì tuyệt hơn khi mỗi buổi sáng tôi được thức giấc bên cạnh cậu ấy bằng những cú lay nhẹ nhàng và giọng nói khe khẽ bên tai?

Có điều gì hạnh phúc hơn khi mỗi một ngày tôi được ngồi ngắm nhìn cậu ấy vẽ tranh, nắm tay cậu ấy đi dạo, ăn những món ăn mà cả hai chúng tôi cùng hì hục chuẩn bị, và cứ thể cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc quý giá cho đến hết một ngày?

Cậu ấy thích gọi tôi dậy sớm vào mỗi buổi sáng để cùng cậu ấy tưới sân, phơi quần áo và sau đó là cùng nhau đi dạo qua những vườn cây ăn trái thơm nức và hít đầy vào buồng phổi bầu không khí trong lành dịu ngọt của buổi sớm mai.

Cậu ấy thích đứng ngoài sân hóng gió vào những buổi chiều nhạt nắng, cứ say sưa cho đến khi tôi tiến đến từ đằng sau khoác lên người cậu ấy một chiếc áo dày và bắt cậu ấy đi vào nhà. Cậu ấy sẽ luôn nắm lấy tay tôi và nép sát vào người tôi như thể chiếc áo đó vẫn chưa đủ hơi ấm dành cho cậu ấy…

“Cậu không định đi làm lại hay sao?”

Mỗi ngày cậu ấy đều không bao giờ quên cằn nhằn tôi vì điều đó. Tôi dọn đến sống cùng cậu ấy, tạm gác lại công việc của mình để được ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn, nhưng cậu ấy vẫn luôn giục tôi quay lại với cuộc sống bình thường của mình. Đôi khi tôi không thích cái tính hay lo lắng quá mức cho người khác của cậu ấy, nhưng tôi hiểu, nếu cậu ấy không như thế thì sẽ không phải là Miyoung của tôi. Nhưng cậu ấy lại không biết rằng, cuộc sống của tôi chính là cậu ấy.

“Được rồi, ngày mai tớ sẽ đi làm trở lại. Nhưng cậu đừng có hối hận vì nhớ tớ đấy”

Cậu ấy lập tức nở một nụ cười thật tươi và ngả đầu lên vai tôi.

Tôi sẽ làm mọi thứ theo ý muốn của cậu ấy, ngoại trừ một việc là bảo tôi phải rời xa cậu ấy.

Tôi sẽ làm mọi thứ, chỉ cần có thể khiến cho nụ cười của cậu ấy luôn nở trên môi.

***

“Tớ đi làm nhé”

“Ừm, lái xe cẩn thận đấy”

“Tớ đi làm thật đấy”

“Mau đi đi, trễ giờ rồi đó”

“Không giữ tớ lại thật à?”

“Đừng có làm tớ xiêu lòng, mau đi làm đi. Cậu không thể ở nhà mãi được, nếu không cả hai chúng ta sẽ chết đói đấy”

“Vậy tớ đi nhé. Có chuyện gì thì gọi ngay cho tớ”

Cậu ấy tiễn tôi bằng một nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời và một nụ hôn nồng ấm tràn đầy yêu thương. Điều đó khiến tôi suýt nữa là đã ôm cậu ấy thật chặt và quyết định không ra khỏi nhà nữa.

Tôi chậm rãi lái xe đi. Bóng dáng cậu ấy khuất xa khỏi tầm nhìn của tôi. Và tôi bỗng thấy nhớ cậu ấy.

Nhớ cậu ấy rất nhiều…

Rồi đây, mỗi một ngày ở công ty đối với tôi sẽ là một ngày rất dài vì thiếu vắng cậu ấy.

***

Tôi đã nghĩ mình đang thực sự sống trong niềm hạnh phúc ngọt ngào mà khó có điều gì có thể làm lung lay được. Nhưng tôi đã biết cuộc sống này tàn nhẫn với tôi ra sao, hạnh phúc của tôi có thể bị cướp đi bất cứ lúc nào…

Chúng tôi đã hạn chế dần những buổi đi dạo xung quanh ngôi làng nhỏ này bởi sức khỏe của cậu ấy không cho phép.

Mỗi một ngày chứng kiến sức khỏe cậu ấy yếu dần đi, tôi cảm thấy mình thật bất lực khi không giúp được gì cho cậu ấy ngoài việc nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cậu ấy để cậu ấy biết rằng tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Có những đêm tôi cứ chốc chốc lại phải hé mở mắt để lén nhìn cậu ấy vì lo sợ cậu ấy lại không được khỏe, và những đêm đó tôi đã phải thức trắng mà không dám để cho cậu ấy phát hiện. Tôi không muốn cậu ấy cảm thấy có lỗi với tôi vì điều đó. Nếu có thể đổi lấy những hơi thở đều đặn và sự yên bình cho cậu ấy, tôi sẵn sàng hi sinh giấc ngủ của mình.

Mỗi khi tôi bước chân ra khỏi nhà để đến công ty, trong lòng tôi lại cứ thấp thỏm lo âu. Tôi rất muốn ở nhà để chăm sóc cho cậu ấy, nhưng đó lại không phải là điều cậu ấy mong muốn ở tôi.

Lúc này đây, tôi chỉ ước cho thời gian dừng lại, để tôi có thể được ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn và để cho căn bệnh đó không trở nặng hơn mà hành hạ cậu ấy.

“Hôm nay tớ sẽ ở nhà với cậu”

Tôi chợt xoay người lại ngay khi vừa mới bước ra khỏi cửa và nhìn cậu ấy với ánh mắt kiên quyết. Vẫn như mọi khi, cậu ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng và ấm áp nhất.

“Không cần phải vậy. Cậu đi làm đi”

“Không. Tớ sẽ ở nhà. Công việc gần đây không có gì quan trọng cả”

“Sooyeonie, đừng lo cho tớ. Mau đi làm đi”

“Nhưng mà…”

“Lát nữa Sunny và Taeyeon sẽ đến đây. Cậu có thể yên tâm mà làm việc rồi”

“Tớ muốn ở nhà. Chỉ hôm nay thôi, Miyoungie…”

“Đừng khiến tớ cảm thấy mình… như một gánh nặng cho cậu, Sooyeonie…”

“Cậu đang nói cái gì vậy, Hwang Miyoung?”

“Tớ chỉ… không muốn cậu vì tớ mà bỏ hết công việc… cậu còn có cuộc sống, tương lai của cậu…”

“Phải rồi… cuộc sống… tương lai…”

“Sooyeonie…”

“Được rồi. Cậu muốn tớ đi làm chứ gì? Tớ sẽ đi! Tớ sẽ làm theo ý cậu, vừa lòng rồi chứ?”

Bỏ lại cậu ấy ở phía sau, tôi đi thẳng một mạch ra xe và rời khỏi đó. Tôi siết chặt lấy tay lái, cố nén cơn giận của mình.

Tại sao cậu ấy lại không hiểu?

Tại sao cậu ấy lại không nhận ra… cậu ấy mới chính là cuộc sống và tương lai của tôi?

***

Một ngày dài đằng đẵng đối với tôi. Tôi không thể tập trung vào công việc. Tôi cũng không thể nhấc điện thoại lên mà gọi cho cậu ấy. Lần này thì không phải vì tính sĩ diện của tôi, mà vì tôi muốn để cho cậu ấy nhận ra rằng cậu ấy thực sự cần tôi như thế nào.

Cậu ấy không thể thiếu tôi, cũng như tôi không thể thiếu cậu ấy.

Thế nhưng đôi lúc, những gì chúng ta sợ nhất lại vẫn ập đến như nó vốn đã được dự báo trước…

Khi tôi nhận được điện thoại của Taeyeon báo rằng cậu ấy đang được cấp cứu tại bệnh viện, tôi đã cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như đang quay cuồng, nhạt nhòa đi và rồi đổ sụp xuống.

Những gì tôi sợ nhất, rốt cuộc cũng đã xảy đến. Và tại sao nó lại đến vào lúc này? Trong lúc tôi nghĩ mình vẫn còn tức giận với cậu ấy về chuyện ban sáng? Giá như tôi đã không nổi giận. Giá như tôi đã cố nài nỉ để cậu ấy cho tôi được ở nhà với cậu ấy. Giá như trước khi bước vào xe tôi đã quay lại nhìn cậu ấy một lần nữa và lâu hơn…

Tôi không biết mình đã làm thế nào để có thể xuống được đến ngoài cổng tòa nhà nơi tôi làm việc. Tôi vẫn đang rối bời cho đến khi tiếng gọi của Taeyeon vang lên đã kéo tôi ra khỏi cơn lốc xoáy trong tâm trí mình.

“Jessica, đừng lái xe. Đón taxi cùng tớ đến bệnh viện ngay đi”

“Taeyeon, cậu ấy…”

“Cậu ấy đang đợi cậu”

Tôi vẫn còn kịp.

Cậu ấy đang đợi tôi.

Dù thế nào đi chăng nữa, cậu ấy vẫn luôn luôn đợi tôi…

“Xin lỗi, Jung tiểu thư, chúng tôi được lệnh của ngài chủ tịch đến đón cô về nhà”

Hai vệ sĩ của gia đình tôi bất chợt xuất hiện trước mặt tôi và Taeyeon. Có những chuyện dù cho tôi có muốn trốn chạy đến đâu thì cuối cùng cũng phải đối mặt.

“Tránh ra! Tôi đã nói với ông tôi nhiều lần rồi, tôi sẽ không trở về đâu! Hãy về mà nói lại với ông ấy như thế đi!”

“Jung tiểu thư, nếu cô không đồng ý trở về, xin thứ lỗi vì chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh”

Tôi không hiểu được tại sao mọi chuyện lại cứ kéo đến cùng một lúc với tôi thế này? Tại sao phải là lúc này? Tại sao hết lần này đến lần khác mọi người đều phải ngăn cách tôi và cậu ấy như thế? Chúng tôi ở bên nhau có gì là sai trái sao? Ngay cả chúa trời cũng muốn ngăn cách chúng tôi, muốn cướp lấy cậu ấy từ tôi?

Tại sao tất cả mọi người lại tàn nhẫn với chúng tôi như thế này?

“Buông tôi ra!!!”

Tôi đã cố giằng thoát ra khỏi sự kềm kẹp của hai gã vệ sĩ to cao cứng cáp, nhưng lại gần như là bất lực. Dù tôi có dùng hết sức mạnh của mình, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy vẫn mỗi lúc một xa hơn.

“Buông ra!!!”

Tôi ngã oạch xuống đường vì sự vùng vẫy của chính mình khi hai gã vệ sĩ bất ngờ buông tôi ra sau cú tấn công của Taeyeon.

“Chạy đi Jessica! Mau chạy đi!!!”

Sững sờ trong vài giây, cuối cùng tôi cũng lấy lại được sức lực cho đôi chân của mình và lao đi như một mũi tên trong khi ở đằng sau, Taeyeon đang dùng mọi cách ngăn hai gã lực lưỡng kia lại.

Tôi cứ chạy, đôi chân tôi như sắp sửa rã ra nhưng tôi vẫn quyết tâm không hề dừng lại cho đến khi hoàn toàn cách xa khỏi nơi đó. Tôi vừa đứng thở dốc vừa cố giơ tay ra đón một chiếc taxi và lập tức đến thẳng bệnh viện.

Tôi chỉ biết tiếp tục chạy.

Tôi phải tìm cho được cậu ấy.

Cậu ấy đã chờ đợi quá lâu trong suốt thời gian qua, và tôi không muốn để cậu ấy chờ đợi thêm nữa.

“Miyoungie!”

Tôi xông thẳng vào phòng hồi sức, thậm chí không để ý đến sự có mặt của Sunny và lao đến bên vòng tay đang dang ra để đón lấy tôi của cậu ấy. Gương mặt cậu ấy nhợt nhạt, đôi cánh tay đã không còn đủ sức để siết chặt lấy tôi. Và cậu ấy khóc.

“Sooyeonie…”

“Tớ đến rồi, Miyoungie. Tớ đã ở đây rồi, Miyoungie”

“Tớ đã rất sợ… tớ sợ… cậu không đến được…”

“Tớ ở đây… Sẽ không sao đâu… Tớ sẽ không bỏ cậu lại một mình nữa… Chúng ta sẽ không xa nhau nữa nhé Miyoungie”

“Sooyeonie… tớ rất… nhớ cậu…”

“Tớ biết. Tớ xin lỗi, Miyoungie. Tớ cũng rất nhớ cậu…”

Nước mắt của chúng tôi hòa lẫn vào nhau. Tôi tự nhủ rằng sẽ không để cậu ấy phải chịu cô đơn thêm một giây phút nào nữa. Tôi sẽ cười cùng cậu ấy và cũng sẽ sẵn sàng khóc cùng cậu ấy. Tôi sẽ dành cả đời này để làm tất cả mọi thứ cùng cậu ấy…

Miyoung của tôi rất mạnh mẽ.

Miyoung của tôi rất lạc quan.

Cậu ấy sẽ cùng tôi vượt qua tất cả mọi trở ngại.

Bởi vì…

…Miyoung của tôi rất yêu tôi.

Và bởi vì…

…tôi cũng yêu cậu ấy, nhiều hơn tất cả mọi thứ trên đời này.

***

“Miyoungie, chúng ta đến nơi rồi”

“Đây là đâu vậy… Sooyeonie?”

“Chúng ta về đến nhà rồi”

“Nhà?”

Trong lúc cậu ấy vẫn còn mơ màng nhìn tôi với một nét mặt khó hiểu thì tôi đã bước ra khỏi xe và sang mở cửa cho cậu ấy. Tôi dìu cậu ấy đi vào trong. Rồi cậu ấy chợt khựng lại khi khung cảnh phía trước đã hiện ra rất rõ ràng trong đôi mắt cậu ấy.

“Căn nhà…”

“Là nhà của chúng ta”

Đôi môi cậu ấy mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời. Cậu ấy liền quay sang nhìn tôi.

“Trong mấy ngày tớ ở bệnh viện với cậu, Taeyeon và Sunny đã giúp chúng ta dọn tất cả đồ đạc vào nhà mới. Cậu thấy sao? Có đúng y như trong tưởng tượng của cậu không?”

“Không phải là trong tưởng tượng của tớ… nó giống y trong bản thiết kế của cậu mà…”

Tôi bật cười và giữ lấy cậu ấy thật chặt.

“Vậy cậu có thích nó không?”

“Không…”

Tôi thoáng chút ngạc nhiên và chưa kịp nói gì thêm thì cậu ấy đã bất ngờ choàng tay qua người tôi.

“Tớ yêu… ngôi nhà của chúng ta”

***

Âm thanh của chiếc cốc nhựa rơi xuống chạm vào mặt sàn khiến tôi dừng ngay lại việc lau sạch mớ chén dĩa của bữa tối vừa nãy. Tôi cúi xuống nhặt chiếc cốc lên và bước đến chỗ cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa.

“Sao vậy? Cậu mệt à?”

“Không sao. Tớ… cố tình đấy…”

Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi trong khi tôi vẫn đang ngơ ngác.

“Bình thường… cậu sẽ mắng tớ vì cái tội hậu đậu… Nhưng sao… giờ cậu lại nhỏ nhẹ vậy? Có phải chỉ vì… tớ đang bệnh không?”

Tôi giữ im lặng trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười và ngồi lên ghế ngay bên cạnh cậu ấy.

“Tớ chưa bao giờ… muốn lớn tiếng với cậu cả, Miyoungie. Cậu có biết tại sao… lúc nhỏ tớ hay bắt nạt cậu không?”

“Vì cậu là đứa… thích bắt nạt… người khác”

“Không phải vậy, ngốc ạ. Thực ra là tớ… muốn cậu chú ý đến tớ. Và bởi vì tớ không thể nói thẳng với cậu, cho nên tớ mới phải dùng cách đó. Có những lúc tớ không biết phải nói thế nào với cậu, rằng tớ quan tâm cậu, lo lắng cho cậu… vì vậy tớ mới khó chịu với cậu…”

“Cậu… mới đúng là ngốc, ngốc hơn cả tớ. Bởi vì… tớ hiểu hết mà…”

“Vậy nên cậu mới cố tình làm rơi chiếc cốc để tớ mắng cậu đấy à? Miyoungie, nó làm cho cậu trở nên ngốc hơn nữa đấy”

Cậu ấy nở một nụ cười thật tươi với tôi, đôi mắt của cậu ấy cong lại như thể cũng đang cười với tôi.

Nụ cười của cậu ấy vẫn luôn luôn đẹp như thế.

Tôi muốn… mãi mãi được nhìn thấy nụ cười của cậu ấy.

Tôi muốn… mãi mãi được giữ lấy cậu ấy trong vòng tay mình như trong lúc này.

Thật chặt…

Thật lâu…

“Sooyeonie… tớ muốn… ra ngoài ngắm sao…”

“Cậu vừa mới xuất viện, nên đi nghỉ sớm thôi. Hôm sau chúng ta sẽ cùng ngắm, được chứ?”

“Không. Tớ muốn… làm điều này… đêm nay”

Cậu ấy không biết rằng câu nói đó đã khiến tôi hoảng sợ đến thế nào đâu.

Khi ôm cậu ấy vào lòng, tôi có thể cảm nhận được trái tim của cậu ấy đang yếu dần qua từng nhịp đập. Và tôi cứ phải hồi hộp lo sợ để rồi cầu mong cho những nhịp đập đó sẽ không bao giờ ngừng lại.

Với chiếc chăn bông trên tay, tôi đi trở ra hiên nhà và quấn gọn cơ thể của cả hai trong chiếc chăn ấm áp đó, ngăn những cơn gió biển lạnh giá đang cố lùa vào xâm chiếm lấy cơ thể mỏng manh của cậu ấy. Cậu ấy lại mỉm cười đầy dịu dàng, đưa mắt nhìn tôi rồi ngả vào người tôi.

“Cậu có còn nhớ… ngôi sao… của chúng ta không… Sooyeonie?”

Tôi mỉm cười và chỉ tay lên bầu trời sáng trong với những dải sao lấp lánh.

“Kia là tớ…”

Tôi di chuyển ngón tay của mình sang ngôi sao đang nhấp nháy sáng ngay bên cạnh.

“Còn đó là cậu… Mà này, sao ngôi sao của cậu lại sáng rực hơn cả của tớ vậy chứ?”

“Đó là bởi vì… cậu đang… ở bên cạnh tớ đấy. Cậu… truyền hết ánh sáng… cho tớ rồi…”

Tôi gượng cười nhìn cậu ấy. Và nụ cười của cậu ấy đang dành cho tôi vẫn tươi tắn hơn bao giờ hết.

Nếu như có thể, tôi nguyện sẽ làm tất cả để cậu ấy tỏa sáng như thế mãi mãi.

Nếu như ánh sáng của tôi có thể san sẻ được với cậu ấy giống như thế, tôi sẵn sàng truyền hết nguồn sáng còn sót lại của mình cho cậu ấy.

“Vậy thì… cậu không được rời xa tớ. Nếu không, ánh sáng của cậu sẽ tắt đó. Chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau giống như hai ngôi sao đó nhé Miyoungie?”

“Tất nhiên rồi… Sooyeonie…”

“Sáng mai tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài biển kia. Lâu lắm rồi chúng ta không đi dạo bãi biển nhỉ?”

“Ngày mai… tớ muốn dậy sớm… ngắm bình minh… được không Sooyeonie?”

“Tất nhiên là không thành vấn đề rồi. Tớ sẽ dậy thật sớm để gọi cậu”

“Lúc nào… cậu cũng nói vậy… nhưng… tớ luôn luôn… phải gọi cậu dậy…”

“Ngày mai tớ sẽ cố gắng, tớ sẽ làm được mà. Thật đấy!”

“Không sao. Tớ thích… dậy sớm… và đánh thức cậu”

“Được rồi. Vì cậu đã thích thế, nên tớ đành phải chiều cậu thôi, không phải là tớ lười đâu đấy”

Chúng tôi cùng khúc khích cười. Tôi siết chặt vòng tay mình. Cậu ấy nép chặt vào người tôi.

Sóng biển vẫn dào dạt xô bờ. Gió biển vẫn lùa vào từng cơn.

Cả hai chúng tôi, yên bình và hạnh phúc trong hơi ấm của nhau.

Và nếu như có thể, tôi chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc này.

“Tớ ngủ nhé… Sooyeonie…”

“Được. Cậu ngủ đi. Mai chúng ta còn dậy sớm nữa mà”

“Để tớ… ngồi đây ngủ… một lúc nữa… nhé”

“Ừ, cậu cứ ngủ đi, khi nào cậu ngủ say rồi tớ sẽ bế cậu vào trong”

Tôi nhìn thấy đôi mắt cậu ấy nhẹ nhàng khép lại. Đặt một nụ hôn thật dài lên trán cậu ấy, tôi nhắm mắt lại, để cho những giọt nước mắt của mình tuôn ra.

“Tớ yêu cậu… Sooyeonie”

“Tớ cũng yêu cậu, Miyoungie”

***

Khi còn là một đứa trẻ, tôi không tin vào những câu chuyện cổ tích hay thần thoại với những chàng hoàng tử và những nàng công chúa đầy lãng mạn.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi không tin vào những phép màu mà tình yêu có thể mang đến nếu như tôi phải thiếu thốn nhiều thứ khác.

Khi lớn thêm một chút, tôi vẫn không tin rằng tình yêu có thể tự nó làm nên hạnh phúc.

Khi lớn thêm một chút, tôi vẫn cho rằng trên đời này không thể tồn tại một nàng công chúa hoàn thiện như trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa.

Khi tôi đủ lớn, tôi nhận ra rằng tình yêu đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống, và chắc chắn rằng tôi sẽ không thể hạnh phúc mà không có tình yêu.

Khi tôi đủ lớn, tôi đã tin rằng tình yêu có một sức mạnh lớn lao đủ để xua tan mọi mối đe dọa xung quanh.

Khi con tim tôi bắt đầu biết rung động, tôi phát hiện ra rằng không cần phải là một nàng công chúa trong mơ tưởng nào đó mới có thể trở thành người hoàn thiện trên đời này, bởi vì trong mắt tôi, người tôi yêu luôn là hoàn hảo nhất.

Tôi – một đứa con gái không quen thể hiện tình yêu của mình…

…đến cuối cùng cũng phá bỏ những rào cản trong tâm tính đó…

…đơn giản là khi ở bên nhau, chúng tôi đều không màng đến tất cả.

Bởi vì… chúng tôi yêu nhau mà, có phải không?

***

Màn đêm ngày càng sâu hun hút. Tôi lại ngước nhìn bầu trời muôn ánh sao rực rỡ.

Ngôi sao của cậu ấy đang mờ dần đi…

Con tim tôi như ngừng đập ngay lúc đó. Tôi nhìn xuống gương mặt xinh đẹp đầy thanh thản của cậu ấy. Đôi tay tôi run lên khi từ từ siết chặt cậu ấy hơn nữa…

Từng nhịp tim yếu ớt vẫn đang đập đều đặn bên trong lồng ngực cậu ấy.

Tôi ngước mặt, nhìn thấy ngôi sao ấy đã lại sáng rực lên. Có lẽ chỉ là một chút mây kéo qua, và sau khi xua tan chúng đi, ngôi sao ấy lại tiếp tục tỏa sáng.

Tôi khẽ thở phào, tựa đầu mình vào một bên gò má lành lạnh của cậu ấy, bàn tay đặt nhẹ lên ngực trái của cậu ấy để có thể cảm nhận được từng nhịp tim của cậu ấy. Lúc này thì nước mắt của tôi lại rơi xuống một lần nữa.

Tôi yêu những nhịp tim này biết bao.

Miyoung của tôi, cậu ấy đã không hề bỏ cuộc vì tôi.

Trái tim này đã luôn cố gắng, đấu tranh vì tôi.

Miyoung của tôi, cậu ấy sẽ không cần phải lo lắng gì nữa cả.

Vì trái tim của tôi cũng đã thuộc về cậu ấy rồi.

Cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi.

Không có bất cứ điều gì ngăn cách được chúng tôi.

“Chúng ta yêu nhau mà, phải không Miyoungie?”

END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro