không một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cái nhóm tụi bây biết sống một cách cho ra con người không hả?"

"sao cứ mãi trốn học rồi đánh nhau vậy?"

"bộ tao rảnh đi quản tụi bây lắm hả?" 

đấy, nghe cái gì không? tiếng chửi vang vọng từ phòng học sinh đấy.

chủ nhân tiếng chửi không ai khác, học trưởng gương mẫu, học giỏi, đẹp trai, giỏi văn nghệ, đảm việc nước, giỏi việc nhà, cờ xanh lá khiến chị em nao núng đấy.

ngày nào từ trong phòng học sinh không vọng ra tiếng chửi của bảo khang, hôm đấy cả nhóm thượng long có vẻ ăn không ngon, ngủ không yên, tối nằm mơ cũng phải nghe bảo khang chửi một lần mới khiến bọn họ ngủ ngon được.

"nếu bọn mày còn một lần như thế nữa thì nộp cái đơn thôi học đi. tao thuyết phục thầy hiệu trưởng kí cho tụi bây"

hít một hơi thật sâu, bảo khang quát lớn.

"còn bây giờ thì cút hết ra ngoài"

thượng long cười thật tươi cầm tờ đơn xin vào học mà bảo khang ném cho đi ra bên ngoài.

nói nó ghiền nghe cậu chửi cũng chẳng sai, hôm nào thượng long không nghe bảo khang chửi liền lập tức ghẹo gan, không đấm nhau thì cũng giả vờ đạp đổ thùng rác, vừa hốt lại, vừa nghe bảo khang chửi cứ phải gọi là lofi chill.

"ngày nào cũng chửi, nghe riết lùng bùng hết cái lỗ tai"

đức duy vừa ra đến bên ngoài đã nhăn mặt nhíu mày không thôi mà thốt lên một câu cảm thán. cha sanh mẹ đẻ đến giờ cũng mười mấy nồi bánh chưng mà chưa bị ăn chửi lần nào nhiều như vậy.

"cỡ mày là nghe thằng quang anh chửi mới cảm thấy thoải mái chứ gì?"

hoàng hùng không nhịn được lên tiếng. bảo khang chửi thì mặt nhăn vậy thôi, chứ phải phó học trưởng quang anh chửi thì cậu nhóc cười toe toét ra ấy chứ.

"anh nói vậy mà nghe được hảaaa?"

thượng long nãy giờ vẫn chẳng nói gì. không phải nó cảm thấy tội lỗi đâu, mà đang nhăm nhe đến con mồi đang đi phía trước mặt.

chuyện là nó ngứa mắt hội học sinh lâu lắm rồi, cứ lúc nào cũng tỏ ra thị uy, trừ bảo khang và nhóm bạn của cậu ra thì nó ghét đều, ghét sạch không chừa đường cho ai.

"bọn mày thấy cái thằng đằng trước không?"

"bộ thằng đó chạm đến lòng tự ái của mày hả?"

minh hiếu thắc mắc lên tiếng, nhìn thằng đó cũng như người bình thường mà, cũng có đầu mắt mũi miệng tay chân như người bình thường thôi.

"cái thằng này, ăn nói vậy á hả?"

"chứ nó là bestfriend học trưởng của mày đấy, đụng vào đi, nó chửi tới ánh sáng của đảng cũng không chiếu sáng được tương lai của mày đâu"

thượng long nghe nhắc đến bảo khang bất giác lại cảm thấy khủng hoảng. mặc dù là ghiền nghe chửi thật, chứ ngày nào cũng chửi và chửi thì đường tương lai nó đen thật.

huống hồ bảo khang còn cạnh bên nhà nó, khéo cậu chạy sang mách mẹ nó thì ôn cái lằn.

"thôi lên lớp hết đi. đứng đây lát nữa có người ra chửi, tao khỏi đi lấy ráy tai mẹ luôn"

hoàng hùng nói xong liền bỏ đi trước, ai chứ anh không lưu luyến nơi đây, hôm nào không nghe chửi hôm đó trời có bão.

thượng long cũng gật đầu, dù lòng cũng chẳng mấy hài lòng. nhưng thật là đứng đây thì lát hồi bị thành an hay bảo khang ra chửi thì có mà quê với toàn trường ( dù là quê lâu rồi ).

trong phòng học sinh, bảo khang ngồi phịch xuống ghế. từ cái ngày nghe theo lời kêu gọi của trái tim, cụ thể là trái tim của thầy tuấn tài a.k.a bạn trai cũ của đặng thành an - thư ký của hội học sinh thì bảo khang chính thức trở thành một bảo mẫu.

chuyện gì cũng đến tay, trời đánh tránh bữa ăn thì thượng long phải là ông cố nội của ông trời, lắm hôm đang đi vệ sinh mà bị quang anh đập cửa ra lôi đi xử lý chuyện đánh nhau, thề làm cực như con chó mà thầy tài lúc nào cũng:

"làm đi em, hãy cứu vớt cuộc đời của những học sinh"

cứu vớt chẳng thấy đâu, thấy cậu đây sắp thở oxy vì quá mệt mỏi.

"như kiếp trước tao mắc nợ tụi nó hay gì ấy, như kiếp trước tao mắc nợ tụi nó hay gì ấy"

bảo khang giờ chỉ hận không thể khóc lên thành tiếng. công việc của hội học sinh vốn đã nhiều, rồi còn thêm mấy vụ đánh nhau, cứ cái đà này cậu sẽ nhanh chóng hóa thành cái xác khô mất thôi.

"tao đã bảo rồi mà, vào cái hội này làm gì không biết"

thành an chép miệng, nhìn đống hồ sơ dưới tay mà gương mặt ỉu xìu ngang, gì chứ mới làm thư kí mà cỡ này, làm học trưởng như bảo khang còn cỡ nào nữa.

"cũng bạn trai cũ mày chứ ai. riết xử lý mà thằng quang anh cúp ở nhà luôn rồi"

"nghe bảo đâu xử lý xong vụ chấn động cái bệnh ngang, chắc điều tra dữ lắm"

bảo khang ngã người ra đằng sau ghế, thở dài đầy mệt mỏi. nhưng mà nghĩ đến quang anh giờ đây đang nằm ở nhà đánh một giấc tới tận chiều khiến cậu cay không thôi, rõ là tối hôm qua còn chụp hình đang nhảy hiphop trong phòng, thế mà giờ bệnh ngang, không hiểu.

bảo khang nhịn không được mà lên tiếng"

"tao thấy là nghỉ ở nhà né thằng đức duy thì đúng hơn"

nhắc đến đức duy lại khiến thành an có chút rùng mình, trẻ tuổi tài cao, quậy phá không thua bất kì ai.

"cái này là cả hội học sinh mắc nợ nó mới đúng đấy"

;

dieu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro