có con mèo trong cái chai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author's note: cảm ơn kdhscrush đã xin per giúp em và nnsxx17 beta giúp mình.

link tác phẩm gốc: https://archiveofourown.org/works/53080204?view_adult=true

per:

01.

Liệu có ai đã khảo sát rằng, trong số những người hứa sẽ mang đi tất cả mọi thứ khi chuyển nhà, thì cuối cùng có bao nhiêu người đã thành công không?

Jeong Jihoon nghĩ rằng tối đa chỉ có khoảng sáu phần trăm. Nếu không, không có lý do gì khi trước khi Choi Hyun-joon chuyển đi, cả hai thay phiên nhau kiểm tra hai lần, từ bình tạo ẩm lên đến khăn rửa mặt và cả nửa gói tăm bông, dọn dẹp cả những nơi tối tăm hai năm không được dọn dẹp nơi bám bụi đã được chia sẻ giữa anh và Jihoon. Kết quả là sau một tuần Choi Hyenjoon kéo theo chiếc vali và rời đi, Jeong Jihoon phát hiện rằng anh vẫn đã bỏ sót một cái gì đó.

Đó là một lọ thủy tinh chứa một tờ giấy, không lớn, nắp gỗ đậy chặt. Jeong Jihoon đã lấy ra nó từ khe hở giữa bức tường tủ quần áo và quần áo, chỉ cần vài lần lướt qua là anh nhớ lại nội dung bên trong —— Một ngày nọ, sau khi Choi Hyunjoon tan làm, đi ngang qua tủ lạnh trước khi rời khỏi phòng tập, quay lại hỏi Jeong Jihoon: "Jihoonie à, em ăn hết bánh quy xong có thể cho anh xin lọ đựng của nó được không?"

Jihoon rất hào phóng, bánh quy mặc dù được đựng trong chai nhưng thực tế lại được đóng gói riêng lẻ, "Anh lấy bánh quy ra rồi lấy cái lọ"

Bánh quy đã được đổ ra và trộn lẫn trong hộp sắt dành riêng để chứa đồ ăn vặt, không biết đã bị ai ăn hết. Jeong Jihoon về muộn, theo thường lệ, Choi Hyeonjoon thường chỉ để lại đèn bàn ở bên cạnh giường hoặc hoàn toàn không để lại. Nhưng hôm nay ánh sáng nào cũng làm anh thức giấc, Choi Hyeonjoon ngồi trên sàn, bên cạnh giường dán một số tờ giấy dán trắng, cho đến khi bạn cùng phòng họ Jeong mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn.

Cậu tò mò, đến lại gần xem thử. Trên lọ đã có vài tờ giấy dán đã được gấp lại, Jihoon lấy lên và lắc, khi thấy Choi Hyeonjoon không ngăn cản, cậu mở một cái lọ rồi đổ trên giường của mình và mở ra xem ——

"Ngày 9 tháng 4 năm 2023 - Lần thứ hai vô địch giải đấu"

"Ngày 9 tháng 4 năm 2023 - 900 mạng",

"Ngày 13 tháng 4 năm 2023 - Trò chuyện trực tiếp với fan trên sóng"

"Gì thế, anh đang viết nhật ký à?" Mặt sau của tờ giấy có dính sợi chỉ nên khi cậu đặt lại vào chai, Jihoon đã giúp anh gỡ bỏ nó ra.

Choi Hyeonjoon giới thiệu cho cậu: "Nó được fan chia sẻ, họ viết ra những điều quý giá mà họ muốn ghi nhớ vào tờ ghi chú và cho vào chai. Anh nghĩ nó khá thú vị"

"Nói như thế thì cái lọ cũng quá nhỏ rồi. Choi-ssi cũng không nhớ lại được nhiều chuyện"

"Cũng không có nhiều điều quan trọng cần nhớ đâu."

"Nhiều người đã nhớ những điều này cho anh. Anh phải nhớ điều gì đó đặc biệt, mà anh ăn mấy cái bánh quy kia chưa?"

"Anh chưa, anh để vào hộp rồi"

"Chúc mừng anh, mấy cái bánh quy đó khó ăn quá. Anh Hyeonjoon có thể ghi lại rằng hôm nay anh đã sống sót và không ăn một trong những chiếc bánh quy dở nhất trên thế giới."

Jeong Jihoon tặng Phật đưa đến Tây¹, tựa người lên giường, vươn tay cầm lấy cây bút, vẩy mực dưới ánh mắt khó tả của Choi Hyeonjoon, rồi ném vào lọ thủy tinh.

"Tại sao Jihoonie lại ném vào mà không gấp nó lại?"

"Không sao đâu, có lẽ sau này anh cũng sẽ muốn vứt nó đi, cứ cho là vậy đi Choi-ssi"

Jeong Jihoon càng nghĩ thì càng thấy có vẻ như vậy, cậu cầm cái chai lên và cố gắng tìm mảnh giấy mình đã viết bên trong, nếu đàn anh Choi tỏ lòng thương xót và giữ nó lại thì cách gấp những mảnh giấy sẽ lại khác.

Chắc là bị thất lạc rồi, Jeong Jihoon quay lên xuống 720 độ, trái phải mà không tìm thấy. A, vậy nên mấy tiếng trước cậu đã gửi tin nhắn cho Choi Hyeonjoon, đối phương lập tức nói sẽ đến lấy đi. Hừ, có lẽ anh ấy sợ mình phát hiện ra! Jeong Jihoon lật tung cả căn phòng để tìm mảnh giấy, chữ viết trong đó cũng không thể bắt chước được, nội dung hình như là bánh quy không ngon. Hôm đó là ngày mấy nhỉ?

Cậu không thể nhớ nó, đành viết vài dòng tóm tắt cũng được.

"bức" Cậu mở nút chai và để mảnh giấy vào, Jeong Jihoon ngồi xổm hồi lâu, đứng lên cảm thấy choáng váng, vừa bước tới một bước liền đập vào chân giường, chai thủy tinh cũng theo đó mà rơi xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh vụn thủy tinh.

Jeong Jihoon không bị ngã, nhưng cậu không thể đứng dậy sau cú ngã ấy ——

Cậu biến thành một con mèo con.

Một chú mèo con rất nhỏ.

02.

Choi Hyunjoon quen đường như lòng bàn tay, sau hai năm ở ký túc xá, độ quen thuộc không kém mấy chỗ như hẻm núi. Cả anh và Jihoone đều không có thói quen khóa cửa, Choi thỏ con trực tiếp mở cửa phòng trọ nhưng nhân vật chính đã được thông báo để đến lấy đồ không có ở đây. Lại nhìn xuống sàn thì đồ vẫn ở đó, nhưng đã thay đổi hình dạng.

Giữa những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, một cục than nhỏ di chuyển chậm rãi đến gần tờ giấy. Mèo nhỏ không có cổ lo lắng bị đạp vào miểng, cố gắng biến thành hươu cao cổ để lấy nó nó và đặt vào đống giấy phía sau mình.

Đàn anh Choi giải cứu người bạn cùng phòng đang dọn dẹp chiến trường. Anh nhặt những mảnh giấy ra, đi ra ngoài tìm chổi và xẻng rác rồi bỏ những mảnh thủy tinh vào túi rác dày, nhưng Jihoon vẫn không xuất hiện. Một con mèo đen nhỏ, chưa biết đến từ đâu, ngồi trên đống giấy, tạo ra một bức tranh một tờ giấy cùng tiểu hắc miêu.

"Em được Jihoonie nuôi sao?" Choi Hyeonjoon tò mò sờ lông đầu của nó, "Sao lại nhỏ như vậy?"

Khi Jeong Jihoon nghe thấy tên của mình, cậu đã đưa ra quyết định ngay lập tức và đáp lại một cách bình thường mà không làm cho Choi Hyeonjoon nghi ngờ. Vì vậy trong mắt đàn anh Choi, sau khi nghe xong câu hỏi, mèo đen nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm trang trọng, giơ tay lên một cách chuẩn mực.

Khả năng tiếp cận mèo của Choi Hyun bị hạn chế. Đây có phải là hành động mà một con mèo bình thường sẽ làm không? Có vẻ hơi giống người nhỉ? Nhưng tôi nghe nói rằng mèo thực sự có thể bắt chước con người. Nhưng ít nhất phải nói rằng, nuôi mèo là điều bất thường trong căn phòng của Jeong Jihoon. Mặc dù Jihoone nói với anh rằng cậu sẽ nuôi mèo nhưng Choi thỏ con sẽ hỏi chuyện đó sau.

Điều quan trọng nhất là Choi Hyeonjoon vẫn chưa từng nghe nói đến chuyện này, anh chưa từng thấy cậu em của mình đăng bài trên mạng xã hội, anh cũng chưa từng nghe đàn anh Han kể, anh cũng chưa từng nghe Son Siwoo nói, "Em cũng chưa từng nghe qua" - Kim Soohwan nói vậy. Doran chưa bao giờ nghe anh Hyukkyu nói điều đó.

Cho dù Jeong Jihoon không nói cho anh biết, mạng lưới quan hệ của anh cũng không truyền thông tin này đến tai của Choi Hyeonjoon, điều này cho thấy rằng sự việc này chưa xảy ra.

Được rồi, con mèo này không phải do Jihoon nuôi dưỡng, Hyeonjoon bước đầu ra phán đoán, sau đó nói: "Vậy thì Jihoonie đã đi đâu?"

Móng vuốt của Jeong Jihoon gần như co rút, và trái tim cậu cuối cùng cũng chết lặng sau khi nghe được điều này. Mèo JihoonJihoone kêu lên "meo meo" một cách lạ lẫm để truyền đạt sự nghi ngờ của mình - anh hỏi con mèo sao?

Choi Hyeonjoon gãi đầu, cũng tự cảm thấy bản thân ngốc nghếch. Anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Jihoon: "Jihoonie..."

"Meo!"

"Số điện thoại của Jihoonie là số nào nhỉ...?"

"Meo!"

"Tìm được rồi! Jeong Jihoon ——"

"Meo!"

Gọi cũng vô ích thôi, không ai nghe đâu. Điện thoại em hết pin rồi, chưa có thời gian sạc."Cậu lại đánh một loạt cú đấm, thu hút sự chú ý của Choi Hyeonjoon, mèo Jihoon vươn móng vuốt ra và lắc lắc để anh xem cậu biểu diễn.

"CHOVY"

Anh có nhìn rõ không? Jeong Jihoon chậm lại và viết lại, chữ "O" được vẽ to hơn đầu của cậu. Viết lần thứ hai, nó còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị bế lên, Choi Hyeonjoon cẩn thận nhìn thoáng qua, nhận ra con mèo này càng ngày càng giống midlaner họ Jeong do tâm lý đã định sẵn, nó dừng lại một lúc. Hồi lâu mới kìm nén được một tiếng cảm thán: "Oaa... đúng là tuyệt vời"

03.

Choi Hyeonjoon lấy một cái mũ ngư dân² từ tủ quần áo và đặt Jihoon vào đó, sau đó anh dùng một chiếc khăn quàng cổ để che đi. Lại vô tình để tờ giấy vào túi và đi mà không chào một câu nào.

Anh đã chuyển đến cơ sở Hanhwa và hiện chỉ có thể mang Jeong Jihoon trở về đó. Choi Hyunjoon gửi tin nhắn cho Park Dohyeon, một cách trang trọng thông báo rằng phòng đôi sắp sửa có một vị khách mới. Xạ thủ của Hanwha Life không trả lời, Choi Hyunjoon tra cứu bản đồ và tìm một cửa hàng thú cưng. Sau khi thanh toán, khi anh bước ra khỏi cửa hàng, ánh nắng mặt trời rọi vào cơ thể anh, và anh nhận ra mình đã hành động hơi vội vã: Tại sao anh không hỏi anh Wangho trước...

Choi thỏ con nhìn xuống những thứ anh cầm trong tay, không nói gì thêm, chỗ ngủ vuông vắn này dường như không cần thiết.

Quên đi, đồ cũng đã mua hết rồi.

"Nếu chỉ là vài ngày thì không sao." Park Dohyeon mặc dù rất bối rối nhưng anh cũng có nuôi mèo nên cũng không từ chối. Nhưng cậu bạn đồng niên họ Choi có vẻ tốt bụng hơn anh tưởng, nếu không thì không thể giải thích được tại sao lại có người đưa mèo con của mình cho một tuyển thủ chuyên nghiệp chăm sóc.

"Con mèo của bạn cậu?" Park Dohyeon ngồi ở mép giường và chỉ vào con mèo đen nhỏ mà anh cho là kích thước không khác biệt lắm với cái mũi.

Choi Hyeonjoon mở chuồng mèo ra, chuẩn bị đợi lát nữa nhờ dì giặt nhanh, "Ừm, đúng rồi"

Xạ thủ họ Park đã sửa lại ấn tượng của mình về "Choi Hyeonjoon", đây không phải có chút đơn giản hay sao sao?

"Bạn của cậu đã nuôi nó được bao nhiêu ngày rồi?"

Tại sao anh ấy lại cảm thấy rằng mèo con đã mua rồi đưa cho Choi Hyeonjoon, xem cậu ấy là người nhận chứ không phải là người mua hàng.

Mèo Jihoon tránh khỏi sự đụng chạm của xạ thủ họ Park, đùa giỡn đến gần túi mua sắm, làm cho túi kêu lên tiếng loạt xoạc, "Không nói chuyện nữa, cậu biết một con mèo nhỏ có thể dễ dàng đói đến mức nào không?"

"Ừm... thực ra chưa nuôi mấy ngày đâu," Choi Hyunjoon cười nhạt, đó chỉ là lý do anh ấy nghĩ ra một cách ngẫu nhiên, nếu tiếp tục hỏi sẽ lỡ miệng, "Ah Dohyeon à, con này có ăn được không?"

Choi Hyun-joon cầm con mèo lên, Park Dohyun nhìn qua, "Con này không thể ăn được, và..."

Anh cầm súp thưởng, Dohyeon xem qua, "Đồ ăn này không thể ăn được, hơn nữa --"

Jeong Jihoon ngậm một cái súp thưởng khác, cắn nó và bắt đầu tiệc buffet. Không thể ăn được nhưng vẫn có thể ăn, hơn nữa, cậu cũng không phải là con mèo bình thường.

Khi đã quá muộn, Park Dohyeon vẫn bổ sung nửa câu sau: "Không quá thích hợp cho mèo con ăn."

"... Ăn một bữa chắc cũng không vấn đề gì chứ?"

"Cứ cho là vậy đi"

Hai người đứng ở bên cạnh nhìn chăm chú vào con mèo, thấy Jeong JihoonJihoone ăn vui vẻ như vậy, họ cảm thấy không có vấn đề gì.

Choi Hyeonjoon và Park Dohyeon vẫn phải tập luyện. Đặc biệt, Choi Hyun-joon đặc biệt đi chậm lại hai bước, để đồng niên họ Park, ra trước, lén nhắc nhở mèo con Jihoon không được chạy lung tung, và chỉ cho cậu biết nơi để nước và thức ăn.

Jeong Jihoon cũng đặc biệt đi chậm lại hai bước. Choi Hyun-joon ra trước.

Ai nên được nhắc nhở không nên chạy lung tung?

Choi Hyun-joon chắc chắn không quen thuộc trụ sợ của Hanwha LifeHanhwaLife bằng cậu. Trong buổi tập này, không có nhiều người bên ngoài, Jeong Jihoon đi lại các khu vực quen thuộc của mình, nhưng gần như đã lạc đường. Tuy nhiên, cậu đổ lỗi cho việc biến thành mèo nhỏ, sau khi đụng đầu vào tường mấy lần và trở lại phòng, mèo Jihoon đã va vào giường năm lần trước khi bò lên giường của Choi Hyun-joon và nằm trên chăn để ngủ.

Park Dohyeon trở về phòng khá sớm, khi thấy con mèo nhỏ trên giường, anh hơi ngạc nhiên, liền chụp một tấm hình và gửi cho cậu bạn cùng phòng: "Làm thế nào nó nhảy lên giường cậu vậy?"

Choi Hyeonjoon trả lời: "Có lẽ là tài năng bẩm sinh"

Park Dohyeon: Vậy cậu có muốn tôi giúp lấy tổ mèo không?"

Choi Hyeonjoon: Lấy.

Vậy mua nó để làm gì nếu không sử dụng? Trước khi tắt đèn, Choi Hyeonjoon bế Jeong Jihoon đang ngủ say đặt vào ổ mèo, vẫn còn quá lớn với nó. Park Dohyeon chơi điện thoại trong bóng tối, và âm thanh của điều khiển từ xa của điều hòa đến tai anh ấy: Choi Doran đã điều chỉnh nhiệt độ cao hơn.

Park Dohyeon do dự trong việc nói, nhưng cuối cùng anh ấy nói, "Được rồi, được rồi, mèo quý giá hơn người." Choi Hyun-joon không mạnh mẽ như vậy khi anh ấy đề cập đến việc muốn ấm hơn ngày hôm qua.

Trước khi đi ngủ, Choi Hyeonjoon còn tự hỏi nếu mua một cái hộp cát cho mèo về liệu Jihoonie có tức giận không nhỉ? Buổi sáng, anh ấy đã tỉnh dậy sớm hơn cả báo thức vì nhiệt độ, nhìn sang chiếc giường mèo bên cạnh, "Thôi được rồi, không nhắc tới cái hộp cát nữa."

04.

Đầu óc của Choi Hyeonjoon còn chưa tỉnh táo thì anh đã đeo kính vào. Đêm qua Jeong Jihoon còn có thể nhảy Breaking³ trong chiếc giường mèo, nhưng bây giờ tổ mèo bị gói chặt lại giống như một viên kẹo hạt hạnh nhân đen.

—— Jeong Jihoon lớn lên chỉ sau một đêm.

Ôi trời, Choi Hyeonjoon nhanh chóng tắm rửa thay quần áo và chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết. Mèo Jihoon vẫn còn mê mê hoặc trừng⁴ nhưng Choi Doran đã bắt lấy cậu ra khỏi tổ mèo rồi chạy trốn.

Sau buổi tập không thể để mèo con trong kí túc xá được nữa. Choi Hyun-joon không biết giải thích thế nào với bạn cùng phòng rằng con mèo đã lớn lên chỉ sau một đêm. Nói với cậu ấy rằng con mèo thực sự là Jihoonie? Nếu Park Dohyeon không tin, cậu ấy đưa bức ảnh LCK Awards ra và hỏi: "Ai trong ba người từng là đồng đội của chúng ta?" Sau đó, người đi đường giữa có thể chọc một cái vào người của Son Siwoo, đồng tẩu vô khi ⁵.

Park Dohyun niệm tình cũ, có thể sẽ không đưa Jeong Jihoon đến viện nghiên cứu. Nhưng nếu con mèo Jihoon tiếp tục phát triển, việc giấu một con mèo lớn tăng kích thước tại trụ sở Hanwha Life là một việc mạo hiểm, không nên không nên.

Khi Park Dohyeon tỉnh dậy, cả hai bạn cùng phòng cũ và "bạn" mới đến đã rời đi, để lại một tin nhắn: " Đi gặp bạn bè, đưa mèo về nhà."

Park Dohyun nhấn mạnh trong tin nhắn: "Mọi việc ổn chứ?"

"Không sao đâu, tại sao lại phải trả lại mèo đến một cách đột ngột như vậy?"

Choi Hyun-joon trả lời: "Mọi thứ đều ổn!"

Dù anh ấy nói mọi thứ đều ổn, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Choi Doran ngồi trên chiếc ghế gỗ bong tróc, nhìn mèo Jihoon vui vẻ nhảy trên cầu thang, sau đó trượt từ thang trượt xuống một cách không giống ai, hoàn toàn không lo lắng về việc họ bị ba khách sạn từ chối. Một cụ bà đã nhìn họ một cách kỳ lạ một lúc lâu và hỏi Choi Hyeonjoon liệu rằng con mèo này có phải là của anh không. Trong một khoảnh khắc, anh không muốn thừa nhận, nhưng lo sợ rằng Jihoon sẽ bị cụ bà tốt bụng bắt đi kêu gọi từ thiện nên gật đầu

"Rất hiếm khi thấy mèo nào sôi nổi như vậy, cậu chăm sóc mèo rất tốt."

Choi Hyeonjoon: "Vâng, cảm ơn bà đã khen!"

Anh một mình tập luyện hơn mười trận, mèo Jihoone cảm thấy mệt mỏi. Khi anh ta trượt xuống thang trượt lần cuối, anh đã nhận ra rằng Choi Hyeonjoon không còn ngồi trên ghế gỗ nữa. Liệu anh ấy có bỏ mèo không? Jeong Jihoon lập tức cảm thấy lo lắng và bắt đầu đi tìm, nhưng bị ai đó ôm từ phía sau. Hôm qua thân mình nó trông như hai quả bóng lông nhỏ dính vào nhau, nhưng hôm nay ôm lên đã là một cái dây mèo. Nhưng bây giờ muốn ngậm lấy súp thưởng, Choi Hyeonjoon xoa xoa con mèo, đẩy con mèo lên cầu trượt một cái.

Cảm giác bị đẩy làm cho Jeong Jihoon chuẩn bị không kịp, cậu xoay người 180 độ, đầu và tai bị đập xuống đất

"Meow meow meow!!!"

Dù không hiểu được những gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như con mèo đang chửi rất tức giận. Sau cuộc trò chuyện được mã hóa, Jeong Jihoon nằm sấp trên sàn và không di chuyển.

Choi Hyunjoon: . . . . . .

Anh cúi xuống, lại bắt mèo Jihoon lên và đặt lên thang trượt, để nó tự mình trượt xuống.

"Meow!"

"Mèo con còn muốn nữa không?"

"Meow meow!!!"

"Được, còn ba lần nữa."

"Meow!"

Khi lần cuối cùng Jeong Jihoon trượt xuống, Choi Hyeonjoon nhìn xung quanh và đảm bảo rằng không có ai chú ý đến họ. Anh nhảy lên và cũng trượt xuống, thưởng thức cảm giác tốc độ của đường cong tối đa trong không đến hai giây.

"Đi thôi," Anh vỗ nhẹ vào chiếc túi mèo mới mua. Jeong Jihoon không ngay lập tức nhảy vào trong mà vẫn còn băn khoăn về điều gì.

Anh kiểm tra vé tàu KTX và vỗ nhẹ vào mông của con mèo nghịch ngợm: "Anh sẽ đưa em về nhà."

Choi thỏ con ôm túi mèo, không có ai ngồi bên cạnh anh. Anh mở một phần của chiếc túi và Jeong Jihoon nhìn ra ngoài, nhìn những cảnh đẹp ngoài cửa sổ vượt qua, trong khi Choi Doran đang nói chuyện với mẹ qua điện thoại trong tiếng ồn ào của tàu: ". . . Con sẽ về ở một vài ngày. . . Dạ, tạm thời thông báo là vậy, không cần phải nấu ăn gì đặc biệt đâu mẹ"

Mèo Jihoon đặt tay lên cánh tay của anh, bị kéo lại một chút. Choi Hyeonjoon nói chuyện qua điện thoại và nắn nhẹ vào bàn chân của Jihoon, nhớ ra rằng anh chưa bao giờ chú ý đến màu da dưới chân của mèo. Anh lật nó lên để xem và nhận ra rằng nó là một màu hồng nhạt giống như một con gấu Teddy.

05.

Choi Doran né tránh ánh mắt của mẹ và lén đưa túi mèo vào phòng. Anh cảm thấy hơi lạnh, nên lấy ra một chiếc áo lông vũ từ trong tủ quần áo. Trước khi cởi chiếc áo ngoài trên người, anh kiểm tra tờ giấy trong túi từ Hanhwa life rồi lại về đến nhà, giờ đây nó đã thực sự trở về với chủ nhân ban đầu của nó. Choi Hyeonjoon thu thập những mảnh giấy và đổ chúng vào chiếc cúp mini bản sao do người hâm mộ tặng trên kệ.

Không biết có phải là ảo giác của Choi Hyeonjoon hay không, nhưng Jeong Jihoon dường như lại lớn lên một lần nữa.

Anh cố gắng giao tiếp với Zheng Zhixun và như dự đoán, mèo ta cực kỳ phản đối việc mua hộp cát cho mèo. Khi Hyeonjoon chuẩn bị ra ngoài, con mèo cứ bám chặt vào quần áo của anh, như thể việc mua một cái hộp cát mèo về là một sự phơi bày sự xấu hổ.

Choi Hyeonjoon lo sợ rằng tiếng ồn này sẽ làm mẹ gây sự chú ý, vì vậy anh để Jeong Jihoon treo lủng lẳng trên chân mình và chỉ thấp giọng khi đi đến hành lang: "Anh sẽ đi mua cho em một cái chén đựng nước."

Ah, là như vậy à? Sao anh không nói sớm nhỉ, Jeong Jihoon thoải mái trèo xuống. Trên đường phố đang rơi tuyết, chỉ cần bước ra ngoài một lát, một người một con mèo đều bị thổi bay một cách hoàn toàn. Mèo mập JihoonJihoone không mặc áo lông, nhưng không muốn quay lại, Choi Hyeonjoon chỉ có thể đặt anh ta vào túi áo: "Em hơi quá phận rồi đấy!"

"Anh còn dám nói nữa không?!" Jeong JihoonJihoone càu nhàu, kéo cổ áo của Jeong Jihoon "Nếu anh còn nói, em sẽ bò vào trong đấy!"

Choi Hyeonjoon rời khỏi trung tâm thương mại lớn, đem theo mèo mập Jihoon, và sau đó mua một cái tô sứ đắt tiền ở một cửa hàng ven đường. Mèo ta nhìn thấy và lập tức dùng cảm xúc mạnh mẽ để vỗ vào Choi thỏ con: "Đây này! Đây này!" Anh không thấy có gì đặc biệt ở cái tô này, ngoài việc nó tròn tròn, giống như một quả bóng bị chia làm hai.

Thực tế đã chứng minh rằng đừng đánh giá thấp tầm nhìn của những người đi đường giữa hàng đầu. Choi Hyeonjoon ngồi xổm ở sườn dốc, chiếc bát mèo còn chưa nhậm chức thì đã được dùng làm dụng cụ đào tuyết. Anh đặt chiếc bát trên mặt tuyết, xoay 360 độ, ấn xuống cho đến khi chiếc bát đứng yên trong tuyết. hực tế đã chứng minh rằng đừng đánh giá thấp tầm nhìn của những người đi đường giữa hàng đầu. sau đó anh lấy nó ra và trở thành một quả cầu tuyết hoàn hảo. Jeong Jihoon đẩy quả cầu tuyết ra, "Được rồi được rồi, bây giờ đến lượt em chơi."

Choi Hyeonjoon lại xới vài cái, giống như đang đếm thời gian. "Jihoonie à, em đã hiểu tại sao em lại biến thành mèo chưa?"

Jeong Jihoon viết trong tuyết: Em không biết

"Anh Siwoo đã hỏi anh tận ba lần rồi đó, yêu cầu giao em cho anh ấy. Làm sao để giấu được lâu hơn đây hả Jihoon?"

: Em không biết

"Làm sao để biến trở lại?"

: Em không biết

"Nếu không thể biến trở lại thì phải làm sao?"

: Không biết —— Gạch ngang đi, anh nuôi em.

"Anh nuôi cái đầu em ấy!" Choi Hyeonjoon giơ viên bóng tuyết, xếp nó để đặt lên đầu con mèo Jihoon.

Jeong Jihoon phớt lờ kẻ thủ ác và đập vỡ từng quả cầu tuyết còn lại. Choi Hyeonjoon đặt cái túi và ngồi xuống. Tin nhắn của Son Siwoo như một lời nhắc nhở: "Hyeonjoonie ơi, em đang làm gì vậy?'"

: Jihoon phá sản rồi sao?"

: Chưa mua được chiếc điện thoại mới à?

: Có phải Jihoon cố ý làm vậy không?"

: Hai người định bỏ trốn à?

: Ra lệnh cho con mèo kia tự nguyện xuất hiện tại trụ sở trong tuần này

Sau đó, Choi Hyeonjoon chụp một bức ảnh của hiện trường mà con mèo kia để lại và gửi cho người chơi hỗ trợ. Son Siwoo cười một cách im lặng. Kim Suhwan nhìn qua một cái, "Anh Siwoo, đó có phải là anh của anh Jihoon không?"

"Có vẻ như anh Jihoon của em đã bị Hyeonjoon nhà bên cạnh bán đi rồi" Son Siwoo chơi khăm, gửi thông điệp cuối cùng: "Anh vừa gọi điện cho thượng đế."

: Anh ấy hứa rằng tuần này Seoul sẽ có tuyết.

: Hai đứa về chơi nhé.

Sau khi lừa được một người, một người khác lại xuất hiện. Han Wangho không giống như anh Siwoo, không cần thông báo trước đã gọi trực tuyến. Choi Hyeonjoon cảm thấy có lỗi với lòng, không dám nhận cuộc gọi, giả vờ không ở bên điện thoại.

Han Wangho không chấp nhận điều này: Siwoo nói với anh Hyeonjoonie vừa mới nói chuyện với cậu ấy.

: Có chuyện gì đột ngột xảy ra không?

: Hai người đang chơi tuyết ở ngoài à?

: Hãy xây một người tuyết cùng Jihoon và chụp ảnh cho anh xem.

Choi Hyeonjoon đổ mồ hôi như mưa, cái này giống như việc một số công ty kiểm tra xem thần tượng của họ có cuộc gặp gỡ bí mật trong kỳ nghỉ không, yêu cầu chụp ảnh ngay lập tức để xác minh. Nhưng... anh tìm thấy một đoạn video chơi tuyết của họ từ hai năm trước trong album ảnh của mình.

Anh cắt ra một vài giây từ video một phút và gửi cho Han Wangho, trải nghiệm giống như một người học sinh gian lận. Giáo viên chủ nhiệm Han dường như không nhận ra điều gì bất thường, và cuộc trò chuyện quay về chủ đề con mèo: "Dohyeonie nói anh, trước đó em mang con mèo đến trụ sở

: Tại sao lại không cho chúng ta xem?

: Jihoon đi cùng với em đưa mèo về nhà à?

: Điện thoại anh ấy làm sao mà bị mất vậy?

: Tại sao hai đứa không thông báo một tiếng mà bỏ đi?

Choi Hyeonjoon trước đây luôn cẩn thận trong lời nói khi chơi trò Ma sói, và bây giờ cũng vậy, anh giải thích tại sao không nhận cuộc gọi video trước: "Điện thoại sắp hết pin, nên em không nhận cuộc gọi video."

Sau đó giải thích về con mèo: "Em không kịp báo cho anh, bạn của em có việc và đã thay đổi lịch trình."

Sau đó giải thích về Jihoon: "Tôi gặp Jihoon trên đường."

: Em ấy nói không biết điện thoại bị mất ở đâu

: Em nói em sẽ đưa mèo về

: Em ấy cứ phải đi theo

: Em ấy mua vé, em cũng không thể ngăn cản được

: Anh Wangho, sau này anh hãy dạy dỗ lại Jihoonie

Han Wang Hoo: Hyeonjoonie đưa điện thoại cho cậu ấy đi

: Anh dạy dỗ em ấy ngay bây giờ đây.

Hyun Jun: . . .

: Em ấy không nhận

Jeong Jihoon thực sự không thể nhận cuộc gọi điện thoại, anh ấy không có ý định lừa Han Wangho, chỉ là giấu đi một số chi tiết lớn thôi!

06.

"Tuần này còn không trở về, anh và Siwoo sẽ đích thân đi đón Hyeonjoonie"

Wangho anh ấy vẫn là người tốt, nhưng anh ấy không phải lại người yêu cầu cảnh sát đến tận nhà. Trải qua cảm giác lo lắng, Choi Hyeonjoon đã không thể ăn cơm, đây là bí mật lớn nhất trong cuộc sống bình thường của anh ấy cho đến nay. "Hiện tại" có nghĩa là, nếu Jeong Jihoon tiếp tục lớn lên, giống như Totoro của Miyazaki, có lẽ anh ấy sẽ phải đưa Jihoon về quê ở ẩn, điều này sẽ trở thành một bí mật lớn hơn.

Vào buổi tối, con mèo Jihoon chiếm gần một nửa chiếc giường nhỏ của anh trai nó. Cả hai người chưa bao giờ ngủ trên cùng một chiếc giường trong bốn năm ở chung, Choi thỏ con không quan tâm lắm về điều này, tốt nhất anh ấy có thể bày tỏ là có một chút quan tâm, nhưng con mèo Jihoon này luôn ở gần anh, thật là nóng nực!

Nửa đêm, chiếc chăn bông đã biến mất khỏi thân trên của một người và một mèo, để đền bù, Jeong Jihoon đã đắp chăn cho đàn anh Choi như một cục bông. Choi thỏ con cuối cùng cũng quen với nhiệt độ, nhưng cuối cùng cũng tỉnh lại - anh bị con mèo Jeong Jihoon ép tỉnh.

Anh đẩy con mèo ra khỏi cơ thể, và con mèo cao bằng nửa người đàn ông rơi xuống đất với một tiếng "bụp" vang vọng cả nửa căn phòng.

Jeong Jihoon: ?

Choi Hyeonjoon nằm ở bên giường, nhẹ nhàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải nói loài mèo rơi xuống đất không điều kiện bốn chân sẽ chạm đất sao?"

Jihoon kéo chăn xuống dưới đất và trực tiếp ngủ trên đó. Cậu ấy buồn ngủ kinh khủng, tuy thường xuyên cảm thấy rất buồn ngủ nhưng cơn buồn ngủ hôm nay lại khác, đường giữa họ Jeong cảm thấy mệt mỏi vì chơi game liên tục. Jeong Jihoon không ngủ được, thỏ con tìm kiếm giống mèo lớn nhất thế giới, sau đó lại tra cứu xem mèo Maine Coon có thể to đến mức nào, sau đó hắn ở trong bóng tối móc ra thước dây, dùng ánh sáng màn hình yếu ớt để tìm hiểu xem Jeong Jihoon đã dài được bao nhiêu.

Làm tròn lên tới một mét, Choi Hyeonjoon khẳng định không sao và vẫn nằm trong phạm vi bình thường, mặc dù Jeong Jihoon không phải là mèo Maine Coon. Nếu anh Wangho có mặt ở đây, đàn anh đi rừng sẽ nói với anh "Hyeonjoon ah, người ta nói rằng mèo có thể kéo giãn lên đến một mét, không phải mèo cuộn tròn cũng đã đến gần một mét rồi"

Nhưng điều đó không thành vấn đề, vì ngày hôm sau Jeong Jihoon đã cao bằng anh ấy.

"Anh nghĩ chúng ta không thể che giấu được nữa," Choi Hyeonjoon vừa nói vừa hắt hơi, lông của Jihoon tồn tại cảm giác mạnh mẽ, có lẽ nên chải lông cho cậu ấy.

Con mèo mập Jihoon khoe móng tay và dùng bàn phím của Choi Hyeonjoon để gõ chữ, nghe thấy lời này mà tai anh đau nhức: Cứ nói thẳng đi.

: Trận đấu sắp bắt đầu rồi

: Nếu em muốn thay đổi người đi đường giữa

"Chúng ta nói với dì trước nhỉ?" Choi Doran tìm được một búi tóc nhỏ thắt nút, trong tay anh không có lược, muốn dùng ngón trỏ vuốt phẳng ra, sau khi nhét vào kéo ra, búi tóc bị rơi. "Ah!"

: Chuyện gì vậy?

Jeong Jihoon hoàn toàn không cảm nhận được điều đó, hiện tại trên người cậu có nhiều lông hơn những chiến binh bị đánh bại trong hẻm núi 2023.

: Ngày mai hãy nói

"Phải nghĩ xem nói sao."

"Vậy có cần nói cho người khác biết không..." Choi Hyeonjoon gom khối lông lại, từ khi Jihoon lớn lên, anh chưa từng nhìn thẳng vào mắt cậu. Jeong Jihoon dường như biết rằng hiện tại hình dáng của mình có chút hiệu ứng thung lũng kì lạ (6), sau khi gõ xong thì vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình.

Choi Hyeonjoon không nhìn vào màn hình, cũng không quan tâm rằng Jeong Jihoon đã làm mờ một số ký tự trên bàn phím. "Có lẽ em sẽ trách anh, sau khi em gọi cho anh đã xảy ra chuyện"

Jihoon thở phì phò một tiếng, anh cảm thấy như nghe thấy tiếng cười lơ đãng. Khi gặp phải những tình huống quá hài hước, người bị ảnh hưởng cũng khó tìm ra người có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn, nếu phải trách đàn anh đường trên thì cũng không giải quyết được vấn đề.

"Trách anh để làm gì?"

"Không lẽ anh có ý định hại em sao?"

"Sợ rằng em sẽ nhìn thấy bí mật trong cái lọ của anh?"

"Chỉ cần làm cho Jihoon không thể xem được, thế là đủ chưa?"

"Nếu anh thật sự giỏi như vậy, chúng ta đã có bốn chức vô địch thế giới rồi đấy."

"^^"

Choi Hyeonjoon: "......"

Dùng cả móng mèo để gõ chữ cũng không làm em chậm trễ khi đánh máy đâu, Jihoon - nim!

07.

Jeong Jihoon ít nhất cũng đã ngừng lại việc phát triển, mặc dù bây giờ cậu ngồi xổm cũng cao hơn đàn anh Choi một chút.

Đây là lần đầu Choi Hyeonjoon cảm thấy phòng của mình chật chội đến vậy. Để diễn đạt một cách rõ ràng, nếu đuôi của Jihoon di chuyển một chút, cậu có thể tự làm sạch lông của mình. Mặc dù càng lau sạch càng nhiều, anh ngồi trên ghế vẫn không dám lộn xộn, sợ một cử động vội vàng sẽ làm trở mình đè lên người Jihoon.

"Được rồi, thỏa thuận là thế này, nếu ngày mai không thể quay trở lại như cũ, trước tiên anh sẽ nói với dì" Choi Hyeonjoon đổ thức ăn mèo cho Jihoon "EmEn không thể ở trong phòng tôi suốt ngày được, anh không có không gian để vận động."

Đây là gói súp thưởng cuối cùng, Lúc Hyeonjoon đặt hàng, anh không nhìn kỹ, chọn mức số lượng để tích trữ, chẳng ngờ con mèo Jihoon lại phát triển đến mức kinh khủng như vậy, bây giờ ba bữa ăn có thể tiêu thụ năm túi thức ăn mèo, một con thú nuốt vàng thực sự.

Jihoon trực tiếp ôm túi thức ăn mèo đã mở và đổ vào miệng, Choi Hyeonjoon thậm chí uống rượu cũng không uống như vậy. Anh đã ăn xong, nhưng thấy Jeong Jihoon ăn như vậy, căng thẳng có chút giảm đi. "Có phải có những video về người ăn mạnh không?" Anh nghĩ cậu em nhà mình không thua kém gì, sau cùng khẩu miệng của người ăn mạnh cũng không rộng lớn như vậy.

Choi Hyeonjoon có chút muốn quay video lại, trước khi nhấn nút quay, anh lại suy nghĩ rất nhiều. Chắc chắn tính bảo mật của người dùng iPhone vẫn tốt không có ai hack điện thoại của anh, sau khi quay xong thì mã hóa lại. Nhưng nếu Jihoon không quay lại thành người được được, liệu bây giờ quay video có phải là đặt niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác, trở nên không quan tâm đến Jihoon...

Mèo mập Jihoon ăn không chờ đợi người khác, trong khi đàn anh thỏ ngốc vẫn đang phân vân, cậu đã ăn xong rồi.

Và cậu vẫn còn đói.

Choi Hyeonjoon thành thạo tay làm rỗng túi, gấp gọn và đặt vào trong túi giấy, dự tính sau khi Jihoon quay lại, anh có thể đem đi bán và đổi lấy vài đồng tiền. Đột nhiên anh nhận ra một điểm mù: "Jihoon, em không thể ra ngoài được phải không?" Cửa phòng của anh không lớn lắm, chỉ cao hơn một chút so với chiều cao của anh.

"Buổi tối mọi người đi ngủ chúng ta thử xem" Choi Hyeonjoon cảm thấy đau đầu. "Mèo là chất lỏng mà, không thể sai được, nó nên có thể vượt qua được."

Mèo Jihoon nghiêng đầu, cậu có kịp nôn ra những gì đã ăn trong ngày không.

Đêm đã khuya, thời điểm mà các tuyển thủ chuyên nghiệp thường hoạt động, nhưng Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon như ở trên một đường đua khác, cả hai đều đang cố gắng lén lấy hơi. Choi Hyeonjoon đã lục lọi trong nhà cả ngày, lẻn vào lấy bộ chìa khóa, và lúc này anh đang mở khóa tất cả các phòng ngoại trừ phòng của mình, nếu anh vô tình làm ra tiếng ồn gì đó, ít nhất còn có thể ngăn chặn lại.

"Thử xem em có ra được không." Choi Hyeonjoon gần và chỉ dẫn nhỏ giọng.

Không thể ra ngoài bình thường.

Cậu cúi đầu, mới bước ra đã đụng vào tường. Cậu rút lại bước đi đó, cố gắng làm cho đầu mình thấp hơn, "Sang phải, sang phải, em sắp đụng tường rồi!" Giọng nói của Hyeonjoon vang lên đúng lúc. Tuy nhiên, bất kể cách nào họ thử, đôi chân của Jihoon vẫn bị kẹt vì quá dài.

Choi Hyeonjoon bò qua cửa ra vào giữa khung cửa và tường, "Em nằm xuống, anh đẩy emen ra ngoài được không?"

Jeong Jihoon: "......"

Choi Doran sờ sờ sàn nhà, và anh đã suýt ngã ở cửa trước, lý thuyết là ma sát không mạnh lắm. Về phần này, Jeong Chovy nghĩ rằng có thể do con người không ổn định chứ không phải do đường không bằng phẳng.

"Nếu không đủ trơn trượt, làm ướt sàn nhà thế nào?" Choi Hyeonjoon đề xuất kiến thức thông thường.

Để tránh việc Choi Hyeonjoon làm ướt cả nhà và để tự bảo vệ bản thân không biến thành một con mèo, Jeong Jihoon cũng đang cố gắng trườn ra ngoài, nhưng khi anh đẩy cậu ra, gần như tự té ngã, nói chung sau năm phút, mèo mập Jihoon cuối cùng cũng đã thoát khỏi cánh cửa đó, nhưng không tránh khỏi việc va vào một chai rượu trong tủ và chạy trốn một cách vụng về và trở về phòng trơn tru mà không bị gián đoạn.

Ra ngoài chỉ mất năm phút, vào trong chỉ cần ba mươi giây, nếu không thúc đẩy bản thân mạnh mẽ, bạn sẽ không bao giờ biết được giới hạn của mình

08.

"Toái toái bình an" (7) Choi Hyeonjoon tự thôi miên bản thân, cầm đèn pin điện thoại làm việc một cách cực nhọc, giống như Cinderella trước khi mất chiếc giày pha lê. Mặc dù Cinderella có lẽ không phải dọn dẹp rượu vang đỏ vương vãi trên sàn, nhưng Cinderella không thể tìm kiếm trên mạng và tìm ra giải pháp ngay lập tức như anh vì vậy ưu thế thuộc về tôi.

Choi Hyeonjoon không biết dùng bao nhiêu giẻ lau và lau bao nhiêu lần mới làm sạch hết nước rượu trên sàn nhà. Phần đồ bị làm dơ được lau bằng giấm trắng. Sau khi làm xong, nhìn thấy chai xịt khử mùi, anh cảm giác như đã xịt quá nhiều, mở cửa sổ để thông hơi. Đống giẻ lau sử dụng nhét riêng vào túi rác, Choi Doran cảm thấy toàn thân đã dơ và quyết định đi tắm lại một lần nữa.

Bên ngoài có người mang vác nặng, trong nhà có mèo đang tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh. Jeong Jihoon là một người luôn muốn tìm hiểu sâu hơn về mọi thứ, việc đó có phải là sự thật hay không là một vấn đề khác, nhưng ít nhất trong đầu cậu phải hình thành một chuỗi logic.

Jihoon là vật thể lớn nhất trong căn phòng, Choi Hyeonjoon không muốn nằm trên giường cũng có thể nằm trên cậu, anh đã dùng giẻ lau để lau trần nhà cũng vì con mèo mập này. Jeong Jihoon quét mắt xung quanh, ánh mắt khóa vào chiếc cúp mini trên kệ, cẩn thận dùng móng mèo để lấy nó ra.

Tờ giấy được đặt trên bàn, Jihoon dùng một móng tay để giữ cố định, một móng tay khác để mở tờ giấy, thể hiện sự tinh tế. Điều làm anh ấy ngạc nhiên là tờ giấy thứ hai chính là những gì anh ấy đã viết trong đêm đó: "Jeong Jihoon (ID: Chovy) đã thử những chiếc bánh quy dở tệ nhất thế giới đối với mình. Thực sự rất cảm ơn em ấy"

Đàn anh Choi không vứt tờ giấy này đi, chỉ là mang ra và gấp lại một lần nữa.

"Anh Wangho và mình đã gửi lời chúc cho Jihoonie ở Asiad Game. Mình không thể đùa giỡn mà nói ra điều ước ở đây được. Nào, hãy ở đây cổ vũ cho em ấy! Hãy giành huy chương vàng nhé, Chovy!"

"Mình đã tháo tai nghe ra trước khi trận đấu kết thúc, có chút xấu hổ"

"Hôm nay có vẻ như mình không hắt hơi nhiều. Hãy cố gắng lên, mũi của tôi!"

"Nhật Bản thật vui. Không liên lạc được với Wang-ho, Soohwan và Hwang-jong ở trung tâm huấn luyện. Thực ra mình đã tưởng tượng trước về việc phải làm gì nếu gặp họ. Hmm, có lẽ mình sẽ giả vờ đau bụng và lén lút trốn đi."

"Hôm nay trong trận đấu luyện mình đã đã 'Carry' đấy ~"

". . . . . ."

Nhờ ánh sáng của đèn bàn, Jeong Jihoon đọc từng chữ, từng chữ rất rõ ràng, đa số là những sự kiện xảy ra trước tháng 6 năm 2023, thậm chí cả MSI. Có lẽ không phải viết trước trên app ghi chú của điện thoại rồi sau đó mới thêm vào sau, cậu nghĩ.

Không biết từ lúc nào đã mở tới tấm cuối cùng, Jihoon bất ngờ nhớ ra, ban đầu ý định của cậu chỉ là xác nhận xem Choi Doran có vứt đi tờ giấy của cậu không, sau cùng nguồn gốc của mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm. Nhưng hiện tại, điều này dường như là xâm phạm quyền riêng tư của đàn anh thỏ con, nhưng mà đây là tờ cuối cùng...

Quên đi, bây giờ cậu là mèo rồi, không thể áp dụng luật lệ của con người lên cậu, hãy mở ra!

Quan trọng nhất là anh ấy đã nhận ra muộn màng, đã đến nước rồi vậy thì phải làm cho đến cùng, rút ra một bài học sâu sắc, đúng vậy.

Sau khi tắm xong, Choi Hyeonjoon thay hình đổi dạng rồi nhào vào trong chăn, "Jihoonie ơi, chúc ngủ ngon... Anh quá mệt rồi"

"Meo"

Jeong Jihoon không thể ngủ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Anh trăng lọt qua rèm cửa, ngoại trừ căn phòng của Hyeonjoon có một con mèo khác lạ, mọi thứ đều yên bình vào buổi tối muộn, dù thói quen thức đêm của người Hàn Quốc phổ biến, lúc này không có tiếng ồn nào trên con phố này, không có tiếng pháo hoa.

Chíp —— phịch —— rầm ——

Dường như có hàng chục, hàng trăm pháo hoa nổ cùng một lúc trên bầu trời, đến mức ngay cả khi nói chuyện bên tai cũng rất khó nghe được, với âm thanh lớn như vậy không có ai mở đèn trong nhà để kiểm tra tình hình. Hoàn toàn ngược lại với đêm Giáng Sinh hai năm trước với ánh đèn sáng rực rỡ. Lúc đó, Jeong Jihoon đang đắp người tuyết, găng tay bằng len của cậu đã bị ướt, khi màn bắn pháo hoa đến khúc cao trào, cậu chỉ có thể la hét vang lên khiến tai của cậu gần như điếc đi.

Ban đầu, Choi Hyeonjoon đang quay video đường giữa họ Jeong đắp người tuyết, sau đó quay video về màn bắn pháo hoa, anh đặt điện thoại vào áo của Jihoon và bịt tai cậu lại.

Trước khi lòng bàn tay đặt hoàn toàn lên tai, Choi thỏ con đã nói một vài điều.

"Anh vừa nói gì vậy?" Jeong Jihoon hỏi sau khi màn pháo hoa kết thúc. Choi Hyeonjoon lấy lại điện thoại từ trong mũ, "Anh vừa nói chuyện à? Anh quên mất mình định nói gì"

Giáo viên phải mất hơn một năm mới đưa ra đáp án tham khảo cho câu hỏi này và phải mất hai năm học sinh mới biết được.

Năm phút trước đó, Jeong Jihoon đã mở tờ giấy cuối cùng:

"Ca khúc mới của AKMU đã phát hành đoạn điệp khúc là 'Chỉ cần gọi tên cậu thôi thì cậu có thể thấy tớ được rồi. Bạn có thể cảm nhận được điều ắt chỉ bằng cách nhìn vào tớ thôi tình yêu à" Dường như mình có tài viết lời nhạ. Mình nghĩ rằng tiếng pháo hoa quá to, Jihoonie sẽ không nghe thấy mình nói tên em ấy, em ấy sẽ không biết tôi đang nói gì cả. Đó là vì cậu ấy đang quay lưng lại với mình"

Màn bắn pháo hoa vẫn chưa kết thúc, Choi Hyeonjoon không có dấu hiệu tỉnh dậy, không phải là ngày lễ hoặc ngày nghỉ, không ai bắn pháo hoa, tiếng nổ to lớn này thật ra là trái tim của Jeong Jihoon đang nổ tung. Cậu đứng bên cạnh giường, che hết nguồn sáng vào phòng, che tai của Hyeonjoon trong bóng tối.

Tiếng nổ của pháo hoa dường như bị tạm ngưng, mọi thứ im lặng,Jihoon nhẹ nhàng bắt đầu: "Anh Hyeonjoon"

Trong phòng tràn ngập một loại khói giống như sau mỗi trận nổ pháo hoa.

09.

"Hyeonjoonie ah, —— Wangho và Siwoo đến tìm con này!" Tiếng của mẹ dần trở nên rõ ràng trong tâm trí của Choi thỏ con. Anh Wangho và anh Siwoo đã đến à? Ôi, họ đến để làm gì thế. . . . . .

"Con tỉnh ngủ chưa? Mẹ mở cửa phòng đấy nhé?"

Chờ đã! Choi Hyeonjoon bật dậy, không thể để họ vào đây, Jihoon không thể chạy trốn được!

"Cùm cụp" Jeong Jihoon mặc quần áo của đàn anh Choi, thậm chí là chiếc quần kẻ sọc của cậu mà Choi thỏ con không may mang về, mở cửa từ bên trong. Mẹ Choi sửng sốt, "Jihoon đến đây lúc nào vậy?"

"À, con đến vào tối hôm qua, muộn quá nên không quấy rầy dì. Sáng hôm nay mới định chào hỏi dì."

Han Wangho và Son Siwoo nhìn nhau. Jeong Jihoon đã đến tối qua, vậy mà họ lại nghe một phiên bản khác. Top - Jung đang làm gì mà phải giấu giếm và nói dối, Son Siwoo và Han Wangho ra hiệu với nhau.

Bốn người nói chuyện trước cửa, chủ nhà đứng như cây cỏ ngơ ngác. Trong lúc anh ta đang ngủ đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ Choi vẫn phát hiện ra việc chai rượu bị vỡ, việc xử lý mà không để lại dấu vết thật sự là một vấn đề khó khăn. Jeong Jihoon thú nhận một cách ngoan ngoãn rằng cậu đã vô tình làm rơi, và nói rằng trong thời gian này cậu đã tìm được rượu ngon, nhất định sẽ bù đắp cho mẹ Choi vài chai! Người chơi hỗ trợ và người đi rừng giúp đỡ, cuối cùng làm mẹ Choi cảm thấy hài lòng.

Bốn người ở lại ăn tối rồi vội vã trở về Seoul. Jeong Jihoon không có điện thoại di động, Choi Hyeonjoon không thể hỏi cậu em trước mặt anh Wangho và anh Siwoo đang xảy ra chuyện gì, anh muốn tìm cơ hội để hỏi một cách bí mật, nhưng lại bị hộ tống từng người một. Hai người biết đều biết anh đến đây để xem tình hình, nhưng những người không biết lại cho rằng anh và Jihoon có quan hệ bất hợp pháp để trao đổi thông tin câu lạc bộ.

Jeong Jihoon ở nhà ga mua một túi đồ ăn vặt, tập thể hình có ngày được buông thả, cậu sống sót sau tai nạn. Khi trưa ăn một tô mì, cảm giác của mèo mập gần như muốn khóc, ăn đến mức không còn chỗ để ăn thêm. Đàn anh Han tỏ ra nghi ngờ và hỏi cậu em của mình: "Hyeonjoonie đã tra tấn cậu ấy à?"

Choi thỏ con cũng muốn khóc, mọi người nhìn vào hóa đơn cũng không thể nói anh đã ngược đãi Jeong Chovy như vậy.

Han Wangho không để ý tới Jeong Jihoon, nhưng kẹo cao su mà Son Siwoo lén mua thì bị tịch thu. Choi Hyeonjoon lấy ra một túi bánh quy gấu nhỏ, mở hộp bọc và nắm chặt túi trực tiếp kéo một cái, sau đó đưa cho cậu em Jihoon theo thói quen, Jihoon nhận được và đưa trực tiếp vào miệng.

Han Wangho không nói gì, nhưng khuôn mặt của anh ấy dường như nói rất nhiều điều.

Choi Hyeonjoon giả bộ ho vài cái, đây không phải là lần đầu anh thất bại, một thói quen không cần hai mốt ngày, chỉ cần mở hai mốt túi đồ ăn nhẹ. Anh lấy ra một túi khoai tây chiên từ túi, mở ra cũng như bình thường, và đưa cho Son Siwoo

Người chơi hỗ trợ muốn nhận lại bị cậu bạn đồng niên ngăn chặn, "Siwoo, không được đâu."

"Đã mở ra rồi mà không ăn, vứt đi thì phí lắm đấy"

"Vậy là để không lãng phí khoai tây chiên thì phải lãng phí tiền để bù đắp cho sức khỏe à?"

"Chỉ là một túi khoai tây thôi mà, không cần phải bàn về độ độc hại của nó!"

"Góp gió thành bão, không phải gần đây cậu có cảm giác không thoải mái về cổ họng sao?"

Choi Hyeonjoon rút tay một cách im lặng, và chia sẻ với Jeong Jihoon, đạt được một kết cục hoàn hảo không lãng phí thức ăn mà cũng không ảnh hướng đến sức khỏe của đàn anh Son

Sau khi trở về Seoul, mọi người về nhà của mình. Câu đầu tiên sau khi gặp lại Park Dohyeon, "Cái tổ mèo được giặt sạch chưa, có để trong nhà kho không?"

Hyeonjoon đã đưa chiếc tổ mèo đi, có thể dùng làm giày cho Jihoon. Trong túi anh lấy ra một lọ, trong đó chứa lông mèo được Choi thỏ con để lại, anh dự định sẽ gửi cùng với chiếc tổ mèo này đến trụ sở của GenG để lại cho cậu làm kỷ niệm.

Vào ngày thứ ba sau khi tổ mèo đến ký túc xá, Kim Geonbu cuối cùng cũng hỏi: "Thứ này mua về để làm gì thế Jihoon?"

"Để cho nó đẹp"

"Ồ" Người đi rừng lại nhìn hai lần, không hiểu ra được vẻ đẹp màu đỏ xanh đụng nhau này.

Nếu hỏi Choi Hyeonjoon tại sao anh mua, một phần là vì kích thước phù hợp vào thời điểm đó còn một phần là vì sản phẩm có màu đỏ xanh đụng nhau này sau Giáng Sinh ế ẩm và bị hỏng.

10.

Điện thoại di động của Jihoon đã được sạc, Choi Doran nóng lòng muốn nói chuyện điện thoại.

"Làm thế nào mà Jihoon có thể biến trở về thành người vậy?"

"Không biết, có lẽ thời gian trải nghiệm đã hết hạn"

"Ah?"

"Chỉ là sau khi tỉnh dậy thì em đã trở lại bình thường"

"Như vậy cũng rất tốt, LOL không thể mất đi Chovy"

"Hừm hừm"

Không thể trực tiếp nói thẳng, hoàn toàn không phải là thời điểm phù hợp, người bỏ chạy trước nhất định phải chủ động nhận tội. Jeong Jihoon để lại lại một lời nhắn trong cúp:

"Anh Hyeonjoon, Love Lee nghe hay đó ‵︿′ !"  

-----

chú thích:
1. tặng Phật đưa đến Tây (送佛送到西):

2. Nhảy Breaking: Breakdance, breaking, b-boying hoặc b-girling là thuộc dòng nhảy hiphop của những bạn trẻ Mỹ gốc Phi và gốc khu South Bronx thuộc thành phố trong những năm đầu thập kỷ 70. Điệu nhảy này thường được nhảy theo nhạc hoặc đã được mix lại để kéo dài những đoạn break. Tuy còn nhiều tranh cãi nhưng đây được coi là dòng nhảy phổ biến nhất trong những dòng nhảy hiphop.
Source: Wikipedia

3. mê mê hoặc trừng (迷迷瞪瞪): mô tả trạng thái của một người hoặc động vật khi họ có vẻ mơ màng, không tỉnh táo hoặc không hoàn toàn tỉnh táo. Trạng thái này thường được mô tả như vẻ mặt mơ hồ hoặc không tập trung, có thể do ngủ say, mệt mỏi hoặc mất tinh thần.
Source: Baidu

4. đồng tẩu vô khi (童叟无欺): có nghĩa là "trẻ em và người già không nói dối". Thành ngữ này thường được sử dụng để tôn trọng sự trung thực và trung thành của trẻ em và người già, ám chỉ rằng họ không nói dối và không làm điều gì xấu.
Source: Baidu

5. Hiệu ứng thung lũng kì lạ (恐怖谷效应): hiện tượng xảy ra trong tâm lí và nhận thức của con người liên quan đến các vật thể giống người (thường là robot và hình ảnh), và xác định phản ứng của chúng ta đối với vật thể đó.
Source: vietnambiz

6. toái toái bình an (碎碎平安): bình an vô sự.

có một cái thú vị là nếu có thứ gì đó bị vỡ, bạn có thể nói “碎碎平安”  nghe giống hệt như “岁岁平安”  “碎” có nghĩa là gãy, trong khi “岁” có nghĩa là tuổi hoặc năm và là ký tự được sử dụng trong 岁岁平安. Đây là một cách rất thông minh để phủ nhận tất cả những điều xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro