[Chương 02]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vận động kịch liệt qua đi, thì hai người ôm nhau ngủ một lát.

Cảm giác sức lực vòng ôm mình đột nhiên biến mất, Châu Hiền mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện ở trong phòng tắm truyền ra thanh âm, thần trí chị mới thanh tỉnh vài phần.

Nơi này không phải nhà của chị...... không phải chị nằm ở trên giường của mình...... Chị...... Chị vẫn là không chống cự được mê hoặc, lại cùng nữ nhân kia lên giường một lần nữa......

Thừa dịp Thừa Hoan chưa đi ra, thì chị chịu đựng uể oải, mà vội vàng mặc lên quần áo nhăn nhúm, nhưng không thấy quần nhỏ, cũng không biết vứt xuống chỗ nào, sao tìm khắp nơi mà không thấy.
Quên đi! Chị cắn răng, cầm lấy túi lao ra khỏi chỗ ở lầu năm của Thừa Hoan, trở về nhà ở lầu bảy của mình.

Chị lấy từ trong túi ra cái chìa khóa, mở cửa vào nhà mà có chút lo lắng bất an, may mắn người nhà đều không có ở phòng khách, nếu như bị ba mẹ nhìn thấy bộ dạng tóc tai lộn xộn, quần áo nhiều nếp nhăn này của chị, khẳng định sẽ bị niệm thôi.

Chị trốn vào trong phòng, thở dài một hơi, lúc bước qua gương to thì không tự chủ được mà dừng bước chân lại.
Chị kinh ngạc nhìn mình ở trong gương, môi bị hôn sưng như một đóa hoa hồng nở rộ, xương gò má đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng như thế...... Tựa như một cô gái hoàn toàn được yêu thương.
Trong lòng chị bỗng nhiên cả kinh, hai tay không khỏi bưng lấy hai má nóng lên của mình.
Cùng với Thừa Hoan trải qua giai đoạn này, ngay cả ba mẹ đều không biết, sự tình phát sinh ở một tháng trước ──
Ngày đó, là buổi lễ tốt nghiệp đại học của chị, có bạn học đề nghị buổi tối đi câu lạc bộ đêm chơi đùa cho vui vẻ, mấy bạn học đều tán thành, vốn là chị không muốn đi, nhưng mấy người bạn gái bình thường có cảm tình tốt đã cứng rắn lôi kéo chị, vừa khuyên vừa dụ, làm thế nào cũng không chịu thả chị đi, cuối cùng chị đành phải ngoan ngoãn đi cùng với mọi người, với kinh nghiệm lần đầu tiên đến hộp đêm
Kinh nghiệm như vậy...... Một lần là đủ rồi, thật sự!

Bình thường chị không uống rượu, nhưng sau khi bước vào hộp đêm, thì chị mới biết được tửu lượng của mình quả thực không khác với con kiến lắm, chính là chỉ mới mấy hớp bia lạnh thôi, cũng không đến một phần ba ly, thì cả người chị liền mờ mịt.

Sau này, chị có đi hỏi bạn học, thì mới biết được đêm đó điện thoại di động của chị vang không ngừng, và sau cùng có một bạn học nhận điện thoại giúp chị, chị tra ra người gọi điện thoại cho mình chính là Tôn Thừa Hoan.

Đêm đó, chị say khướt, say đến mức đi đừơng cũng không xong, là Thừa Hoan lái xe tới đón chị.

Chị mơ hồ nhớ rằng chính mình hô lung tung: "Không thể về nhà...... Không thể để cho ba nhìn thấy, ông, nếu ông biết mình điên đi đến hộp đêm, thì sẽ nói cho mình thối mặt luôn...... Ưm...... Không thể trở về đâu......"
Tiếp theo, hình như chị còn la hét: "Tôn...... Thừa Hoan...... tại sao em tới đón chị? Em là người gian xảo nhất ...... luôn đóng vai nhã nhặn ở trước mặt trưởng bối, nhưng kỳ thật là hư nhất...... Chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy, chị sớm đã nhìn thấu trò lừa bịp của em......Em, em chỉ biết bắt nạt chị...... quỷ nhỏ đáng ghét...... Chị muốn xuống xe, chị không muốn ngồi xe của em......" Say đến mức hồ ngôn loạn ngữ.
Đối với Thừa Hoan, cảm giác của chị khá phức tạp, trước kia nếm qua rất nhiều tăm tối, luôn bị cô chỉnh đến thê thảm, nhưng quái dị là, chị và cô ở cùng một chỗ rất dễ chịu, muốn mắng người thì mắng chửi người, muốn bày sắc mặt thì bày sắc mặt, muốn cười to thì cười to ── nhưng chưa bao giờ chị nghĩ tới chính mình lại say đến mức cùng cô lăn lên trên giường.
Đêm đó, cô mang chị về chỗ ở của cô, chờ khi chị tỉnh táo lại, thì hai người đã trần truồng ôm lẫn nhau. Thừa Hoan là song tính, chị biết! Vậy nên đã có một bộ phận của cô còn chôn ở giữa hai chân chị từng trận đau đớn, làm cho chị muốn tưởng như là một giấc mộng cũng rất khó.
Lửa nóng lần đầu tiên kia, đều không phải là chị không nhớ, mà là xấu hổ đến mức không muốn nhớ lại.

Chị nhớ rõ chính mình tương đối chủ động, đầu tiên là mê say ở trong cồn, sau lại lại mê say mùi và nhiệt độ trong cơ thể cô, sau đó thì càng không thể cứu vãn, không còn kháng cự lên giường với cô.

Tiếp theo, hết thảy cũng không như lúc trước.

Từ sau khi có quan hệ thân mật với cô, thì bây giờ mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim của chị đều đập nhanh.

Loại sự tình này không thể trách ai, mọi người đều là người trưởng thành, chị sẽ không khóc sướt mướt tiếc hận trinh tiết của mình, chị sẽ tự mình chịu trách nhiệm, sẽ không đem toàn bộ sai lầm đổ lên trên đầu cô.

Nhưng...... cô lại không chịu buông tha chị, hơn một tháng nay, cô so với trước kia càng thường xuất hiện ở trong cuộc sống của chị, giống như cố ý muốn chặn chị vậy; Về phần chị......

Châu Hiền lắc đầu với người trong gương, thở dài không biết làm sao.
Tự chủ của chị thật sự không tốt lắm, mỗi lần đều nói với mình là không cần để ý đến cô, cũng đừng đến gần cô, nhưng mà đến thời điểm cuối cùng thì luôn bị công phá, số lần chị thất tín với mình, đều đếm không được nữa!

Tôn Thừa Hoan, rốt cuộc em muốn như thế nào?

Chị cắn cắn môi mềm, rồi lại thở dài, cởi quần áo trên người, đi vào phòng tắm nhỏ ở trong phòng, bắt đầu tắm rửa cơ thể.

Chị gội đầu, rồi cho tinh dầu vào ngâm, loại bỏ các cơn đau tạo thành sau khi ân ái kịch liệt, ngâm đến mức làn da sắp nhăn, mới lưu luyến mà đứng dậy.

Hai mươi phút sau, chị đã làm dịu gương mặt và thân thể xong, mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngồi ở trước bàn trang điểm dùng máy sấy thổi khô tóc.
Chị chải sợi tóc dày, đột nhiên di động vang lên.

Chị hoảng sợ, vội vàng tắt máy sấy, thoáng nhìn dãy số điện báo biểu hiện, chị lại không khỏi cắn môi, do dự trong chốc lát, vẫn là ấn nút trò chuyện.
"Tôn Thừa Hoan thối, em còn muốn làm cái gì?" Tiếng nói của chị oa oa , trái tim nhảy thình thịch.

Đầu di động kia truyền đến tiếng cười trầm thấp. "Em không muốn làm cái gì cả! Chính là muốn hỏi, sao ngay cả tiếng tạm biệt chị cũng không nói, mà bỏ chạy như thế?" Dừng một chút. "Chị sợ đêm nay em không cho chị đi sao?"

"Em......" Gương mặt của chị đỏ bừng, thực may mắn là không bị cô nhìn thấy. "Chị muốn đi thì đi, không mượn em xen vào!"

Cô tính tình tốt mà cười, "Đúng vậy, em đúng là không nên xen vào, nhưng vừa rồi ở trong ổ chăn em nhặt được một cái quần lót rất đáng yêu, em nghĩ hẳn là của tiểu thư 'em không xen vào' để lại , Tiểu Hiền, chị nói nên xử lý như thế nào đây?"

A! Quần lót của chị?!

Châu Hiền có loại cảm giác rơi vào trong cạm bẫy.

Đè nén tim đập quá nhanh, chị cầm lấy di động, cố gắng nặn ra tiếng, "Em, em muốn như thế nào?"

Cô lại cười, "Em muốn đem quần lót trả lại cho chủ nhân của nó nha!"

"HOAN! bây giờ chị sẽ đi xuống lấy!" Giải quyết nhanh chóng, lại kéo dài không có kết quả tốt.

"Không cần vội vã như vậy, Tiểu Hiền, em có thể mang lên cho chị, ấn chuông cửa nhà chị, nếu là ba Lâm hay mẹ Bùi ra mở cửa, em sẽ nhờ hai vị lão nhân gia chuyển giao cho chị, chị liền......"

"Em đừng đi lên! Chị không cho phép em đi lên!"

Chị nóng nảy, rất sợ cô thật sự sẽ lấy cái quần lót bên người đi lên lầu."Em, em...... Ba và mẹ chị đều ngủ rồi, nếu em dám ấn chuông cửa đánh thức bọn họ, chị với em sẽ chấm dứt!"
Đầu di động kia lại truyền ra tiếng cười của cô, Châu Hiền cũng không quản được nhiều như vậy, chị mặc áo ngủ, nên tùy tiện khoác lên áo khoác mỏng rồi lao ra cửa. Chờ thang máy rất mất thời gian, chị đi qua cửa cầu thang thoát hiểm, hoả tốc chạy xuống lầu năm.

Chị vỗ vỗ hai gò má nóng hổi mà ấn chuông cửa, cửa đồng màu hồng vừa mở ra, chị còn không kịp mở miệng đòi đồ, thì một cánh đã tay kéo chị vào bên trong cửa.

"Thừa Hoan, em...... ưm ưm ưm......" Chị ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang muốn chất vấn lên, lại vừa vặn bị môi mỏng cúi xuống hôn.

Nụ hôn của cô nóng ứơt mạnh mẽ, Châu Hiền đầu váng mắt hoa, hai tay phải bám lên bờ vai của cô mới có thể đứng đựơc.

"Châu Hiền, chị lại trở về tìm em." Thừa Hoan cười nhẹ, đem thân thể mềm mại để lên trên cửa, chóp mũi cọ vào gò mó mềm của chị, than nhẹ: "Thơm quá! Chị dùng sữa tắm hương vị cherry...... em thích."
Châu Hiền vừa vội vừa tức, trái tim nhảy vang lên, nghiêng đầu muốn né tránh khỏi hơi thở và nụ hôn của cô, cố gắng nắm chặt ý chí yếu ớt.

"Chị mới không muốn trở về tìm em! Em...... Em đừng như vậy, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"
"Đựơc! Chúng ta nói chuyện đàng hoàng." Cô lấy trán chống đỡ lên chị, ánh mắt chớp động tia sáng thần bí nhìn chăm chú vào chị, khóe miệng hơi nhếch thật sự xấu xa. "Châu Hiền, em nghe chị nói."
Châu Hiền bị ánh mắt của cô mê hoặc, không chú ý một chân dài của cô lặng lẽ tiến vào giữa hai chân chị. "Em...... Em trả đồ lại cho chị!"

Chị cho rằng có thể nói sự thật đúng lý hợp tình, thực vang dội, nào biết vừa ra khỏi miệng, thì thanh âm kia lại giống đang làm nũng với cô.

Gương mặt chị đỏ hồng, rất giận chính mình tùy tiện liền ý loạn tình mê, bị mị lực của Thừa Hoan làm cho mê mẩn đầu óc choáng váng.

"Cái gì vậy?" Cô lười biếng nhướng mày.
Rống! Còn giả bộ với chị?! "Hoan, em thật xấu xa! Em...... rốt cuộc là em có trả hay không?" Chị sắp bị cô làm tức chết rồi!
"A, em nhớ ra rồi, thì ra là vật nhỏ đáng yêu kia." Vẻ mặt của cô bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt xấu xa như trước, tiếng nói đột nhiên đè thấp ái muội.
"Tiểu Hiền, hiện tại chị có mặc không?"
Châu Hiền đầu tiên là giật mình, chờ sau khi nghe hiểu được câu hỏi của cô, thì khuôn mặt lập tức phát hồng.

Chị muốn mắng người, muốn đem khuôn mặt đang không ngừng tới gần đẩy ra, ai biết được cô lại gian xảo như vậy, đã lặng lẽ tiến vào giữa hai đùi của chị rồi bỗng nhiên nâng nhẹ lên trên, đầu gối của cô đè ép phần nữ tính của chị, tuy rằng cách làn vải mỏng, nhưng chị vẫn cảm thấy một cỗ run rẩy ở trong cơ thể vọt ra.
Đáng ghét! Chị thật sự...... Thật sự không nghĩ bị cô sắp đặt như vậy a!
Chị nhanh chóng cắn cánh môi nhịn rên rỉ xuống, ý đồ giãy dụa, lại tạo thành hiệu quả kinh người hơn, gần như chị có thể nói là giạng chân ngồi ở phía trên đầu gối của cô, chỉ cần tùy ý động đậy, thì hai người cũng không thể tránh được cọ xát lẫn nhau.

"Châu Hiền, chị mà quậy nữa, thì đêm nay cũng đừng trở về nhé." Thừa Hoan nửa chọc ghẹo, nửa nói nghiêm túc, hai tay siết chặt eo thon của chị, đem chị cố định.

"Là ai đang quậy? Chẳng lẽ là lỗi của chị sao?"

Thật đáng giận! Mặt hồng tim nhảy, chị cảm giác giữa hai chân hình như lại có ẩm ướt nong nóng , hoàn toàn bởi vì cô.
Người trong ngực khuyến khích, phóng ra tiếng cười dễ nghe. "Được rồi, đều là lỗi của em, là em đang quậy." Cái trán của Thừa Hoan rất thân thiết dán lên đầu chị, ở bên gò má nóng hổi kia ấn xuống một cái hôn.

"Chị muốn...... món đồ kia của chị!" Chị đập vai của cô một cái.

"Đựơc!" Thừa Hoan hào phóng gật đầu, thanh âm đột nhiên trở nên khàn khàn, "Buổi tối ngày mai chị phải trang điểm cho thật xinh đẹp, cùng với em tham gia tiệc chúc mừng của công ty, thì em sẽ trả lại đồ cho chị."

Châu Hiền giật mình, ấp úng hỏi:"Cái gì tiệc chúc mừng?" Chị biết cô một tay thành lập ra "công ty thiết kế Tôn Thị ", tuy nhỏ tuổi hơn chị nhưng cô rất thông minh hơn người nên đã hoàn thành xong đại học từ lâu và cũng tự mình tạo nên sự nghiệp. Những năm gần đây công ty của cô cùng với tập đoàn tài chính của chính phủ hợp tác làm vài dự án kiếm được không ít tiền, đêm mai mở tiệc chúc mừng, khẳng định lại hoàn thành công việc quan trọng gì đó.

Thừa Hoan nhếch miệng cười: "Chính là làm một party để cho mọi người thoải mái một chút, thuận tiện chúc mừng trong nửa năm mà mức kinh doanh đã hoàn thành trước thời gian, sẽ tổ chức ở hoa viên tầng cao nhất của Royal Rose, mọi người đều đã có bạn tham gia, em muốn chị cùng đi với em."

Hoa viên tầng cao nhất của khách sạn năm sao Royal Rose nhiều lần được báo chí tạp chí viết, cho tới bây giờ Châu Hiền cũng chưa có đi lên, vừa nghe party mở ở đâu, thì tim đập nhanh, nhưng lại tránh không được hoài nghi động cơ của cô.
"Vì sao muốn chị cùng đi với em? Chị không tin em không tìm thấy bạn gái!"
Bị cô ôm, chị nhịn không được mà mặt đỏ tim đập, cảm thấy chính mình sắp hóa thành một vũng nước, thực vô dụng.
"Em chính là tìm không thấy nha!" Giọng điệu của cô có chút xấu xa.
Không biết sao lại thế này, vừa nghe cô nói như vậy, biết rõ không thể là lời nói thật, nhưng ngực của Châu Hiền vẫn hung hăng chấn động một chút, có một loại cảm xúc khó có thể hình dung lặng lẽ mềm mại trào ra.

"Châu Hiền, hãy đáp ứng em." Cô dụ dỗ chị, hôn lên mũi của chị. "Mau nói được."
Chị lại ý loạn tình mê, hơi thở giao hòa cùng một chỗ với cô. "...... Đồ của chị trước!" Chị vịn vai của cô, đầu hơi cúi, không dám nhìn thẳng cô hình như hai mắt lại tràn ngập tình dục.

Thừa Hoan cười ra tiếng, rốt cục từ trong túi lấy ra một quần vải.
Châu Hiền thoáng nhìn thấy cái quần nhỏ kia, thì vội vàng tóm lấy, làm cho khuôn mặt và cổ non mịn của chị tất cả đều nhuộm đỏ.

"Châu Hiền, chị đòi thì em đã trả, đừng quên cuộc hẹn đêm mai." Ngón tay của cô véo nhẹ cằm của chị, nâng khuôn mặt của chị lên.

"Nếu chị dám trốn không để ý tới em, hoặc là lại cùng với các đồng sự mới quen đi ăn cơm, quên chuyện của chúng ta ......" Cô nhếch môi cười, hai mắt híp híp. "Em nghĩ em sẽ rất tức giận, vô cùng, vô cùng tức giận. Em tức giận, rất có thể sẽ không có lý trí mà vọt tới lầu bảy gõ cửa nhà chị, cùng với ba Bùi, mẹ Bùi phun ra mật vàng, Châu Hiền, chị hẳn là không hy vọng cái loại sự tình này phát sinh đi?"

Đáng ghét! Lại uy hiếp chị!

Chị trừng mắt cô, không cam nguyện mà thấp giọng: "Làm bạn gái thì làm bạn gái, chị...... chị sẽ giữ lời, mới sẽ không giống như em, không có phẩm chất!"

Thừa Hoan đối với sẵng giọng nhíu mày của chị, thì vẻ mặt thoải mái. "Vậy cứ quyết định như thế nhé."

Chị hừ một tiếng, hơi hơi giãy dụa một chút. "Nếu không có việc gì nữa, chị, chị muốn trở về ngủ, em buông ra đi!"
"Ai nói không có việc gì?" Cô cười lười biếng.
"Còn có chuyện gì?"
"Châu Hiền, chúng ta còn chưa hôn ngủ ngon a!"
"Em......" Chị mới mở miệng, thì cái miệng nhỏ nhắn đã bị che lại, hơi thở nóng bỏng của Thừa Hoan lại một lần tiến vào trong miệng chị, chiếm lĩnh hơi thở của chị, dụ hoặc chị trầm luân.

"Châu Hiền, hay là ở lại đi, đêm nay đừng đi ."

Cô liếm mút lưỡi Châu Hiền, nâng cao mông đẹp của chị áp về phía biểu tượng thô to uy hiếp.

Cả người Châu Hiền chấn động, rốt cục cũng kéo lý trí sắp bị phá thành mảnh nhỏ trở về, đẩy lồng ngực của cô, vừa xấu hổ vừa tức giận gầm thấp: "Buông ra!"
Lúc này đây, Thừa Hoan buông lỏng sức lực ra để cho chị dễ dàng giãy thoát.
Chị cũng không quay đầu lại, mà lao đi giống như chạy nạn, cô lại cười, đáy mắt phớt qua tia sáng sâu xa.

Chương trình huấn luyện nghiệp vụ vừa kết thúc, thì Châu Hiền nhanh chóng thu dọn lại túi xách, rồi vội vàng về nhà chuẩn bị.

Nếu chị đã đáp ứng làm bạn gái của Thừa Hoan, thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, trang điểm cho chính mình thật xinh đẹp.

Vừa lao ra khỏi toà nhà công ty, thì một chiếc xe hơi màu bạc quen thuộc đã đứng ở trước cửa, nữ nhân kia lại đến đây đón chịtan tầm.

"Châu Hiền, lên xe!"

Chị âm thầm thở dài, cam chịu mà ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, ngoan ngoãn mang dây an toàn lên.

"Em tới đón chị không tốt sao?" Thừa Hoan cười cười hỏi, liếc mắt nhìn hai gò má phồng cao trên khuôn mặt của chị.
"Không có không tốt." Chị rầu rĩ ném ra một câu.
"Nếu không có không tốt, vậy...... về sau em đều tới đón chị tan tầm, dù sao cũng tiện đường ." Cô nói như chuyện đương nhiên, hai tay mạnh mẽ ổn định mà điều khiển tay lái.
"Vì sao em muốn làm như vậy?!" Chị trừng cô một cái.
Cô lưu manh nhún vai, hai mắt vẫn chuyên chú nhìn tình hình giao thông. "Để em sắp xếp công việc rồi đưa chị đi làm, sau đó lại đón chị tan tầm, có em đưa chị đi, ba mẹ Bùi nhất định sẽ an tâm, chị cảm thấy như thế nào?"
Chị cảm thấy như thế nào?!
Ánh mắt của Châu Hiền càng trừng càng trong, hai gò má càng phồng càng cao, nhịn không được mà cãi: "Em cũng không phải bạn gái chị, cần gì phải trình diễn loại tiết mục đưa đón ấm áp này?"
Lời vừa ra khỏi miệng, trái tim chị đột nhiên sợ hãi, hơi nóng đáng sợ sưởi ấm toàn thân.
Bạn gái...... Trời ạ! Sao chị lại nghĩ đến cái từ này?
Thừa Hoan tuyệt đối không có khả năng trở thành bạn gái của Bùi Châu Hiền chị, cô và chị...... ừ......cái đó ...... Rất quen thuộc! Quen thuộc đến mức sẽ không có khả năng nảy sinh tình yêu mơ màng lãng mạn gì.
Không nảy sinh đựơc tình yêu, nhưng có biện pháp kích động ra nhục dục kinh người? Trong đầu, có một thanh âm châm chọc hỏi chị, hỏi đến mức trong lòng chị rối loạn.
Khóe miệng của Thừa Hoan chứa đựng một nụ cừơi vòng cung kỳ dị, liếc mắt chị một cái, cái gì cũng không nói.
Châu Hiền bị vẻ mặt ý vị sâu xa của cô biến thành nghẹt thở, trong lòng bàn tay tự dưng đổ mồ hôi. "Hoan, vì sao em không nói lời nào?"

Ngữ khí của cô ổn định, "Muốn em nói cái gì?"

"Chị không cần Hoan đón chị cùng đi làm." Chị nói có chút giận dỗi, kỳ thật cũng không rõ lắm đến tột cùng có phải là ý tưởng chân chính trong lòng chị hay không.

Thừa Hoan nhíu mày, lơ đãng hỏi: "Sao thế? Sợ người khác hiểu lầm em là bạn gái của chị sao?"
"Đúng!" Chị dùng sức mà gật đầu. "Công ty hàng không của bọn chị có rất nhiều con trai chất lượng tốt, mặc kệ là hậu cần mặt đất, không vụ (công việc diễn ra ở trên không), hay là kỹ sư phụ trách sửa chửa máy móc, muốn tìm một bạn trai vừa cao vừa đẹp trai quả thực dễ như trở bàn tay, cuối cùng chị cũng phải thay mình tính toán một chút, Hoan đừng đến làm rối, chị nghĩ hẳn là rất nhanh chị có thể tìm được bạn trai chất lượng tốt."

Chị không biết vì sao mình nói những lời này, trong lòng tựa như có ma quỷ tiến vào ở, làm cho chị không khống chế được đầu lưỡi của mình.

Bên trong xe rơi vào trong yên tĩnh quỷ dị, chị cắn cắn môi, dùng khóe mắt trộm dò xét nữ nhân ngồi chỗ ghế lái, phát hiện hai mắt của cô nháy cũng không nháy mà nhìn thẳng phía trước, hình dáng gò má kéo căng, khóe miệng cũng nhếch lên, thoạt nhìn hình như...... rất mất hứng.

Cô có cao hứng hay không thì liên quan gì đến chị? Chị sẽ không bao giờ bị cô dắt mũi đi nữa!

Chị ngoan cố quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.

Thừa Hoan không lên tiếng, Châu Hiền cũng học cô giữ vững trầm mặc, trong lòng chua xót, lại có chút bực mình, chị thật sự không hiểu chính mình, càng miễn bàn phải hiểu cô.

Tốc độ xe đột nhiên biến nhanh, chạy nhanh xuyên qua ở bên trong trận xe, tim của Châu Hiền cũng đập nhanh, không tự giác mà trộm ngắm cô, cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng."Hoan, có phải em lái quá nhanh hay không?"
Thừa Hoan vẻ mặt bình tĩnh, không trả lời. Châu Hiền hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, trong lòng sinh nghi hoặc. "Này không phải là đường về nhà chị, em muốn dẫn chị đi đâu? Chẳng lẽ......Hoan muốn chị mặc bộ đồ màu đen này cùng em tham gia party sao?"

Nếu cô không sao, thì đương nhiên chị cũng không có gì.

Kết quả, Thừa Hoan vẫn là mím môi không nói lời nào.
Rống! Rốt cuộc cô muốn như thế nào chứ? Làm chi mà bày mặt thối cho chị xem chứ?

Thừa Hoan mang Châu Hiền đến vào một trung tâm sa long tạo hình cá nhân ở khu đông tinh hoa của Đài Bắc.

Chị vừa bị cô lôi ra thang máy, thì lập tức còn có hai nhân viên nữ mặc đồng phục đón chị, nửa giờ kế tiếp, người thiết kế tạo hình cùng nhóm trợ lý động tay chân lên trên tóc và mặt của chị, ngay cả móng tay cũng giúp chị chăm sóc cho thật xinh đẹp, từ đầu tới đuôi rực rỡ hẳn lên.
"Bùi tiểu thư, làn da của cô thật khỏe mạnh! Trắng hồng, ngay cả tôi cũng muốn cắn một ngụm." Cô gái thiết kế cười cười với Châu Hiền ở trong gương, hình như rất vừa lòng vì màu sắc đầy sức sống mà mình trang điểm cho khách hàng di dự tiệc tối.

Châu Hiền có chút thẹn thùng rồi quay lại cười với cô ấy một chút. Chị vẫn biết bộ dạng mình nhìn rất được, tuy rằng không gọi là xinh đẹp lắm, nhưng ít ra cũng ngọt ngào động lòng người, nhưng mà trải qua bàn tay khéo léo đắp nặn của nhà thiết kế tạo hình, thì chị nhìn mình trong gương rất không giống mình, trái tim không nhịn được càng nhảy càng nhanh.
Thì ra...... Chị cũng có thể thoạt nhìn vừa ngọt ngào lại thần bí! Thừa Hoan sẽ thích sao?

Khi trong đầu hiện lên vấn đề này, làn da của chị toát ra nóng hừng hực lo lắng...... Tại sao chị lại để ý cô như vậy? Đêm nay làm bạn gái cô, chị sẽ cố gắng hết trách nhiệm của một ngừơi bạn gái, cũng sẽ cố gắng để cho chính mình ở hoa viên tầng cao nhất của Royal Rose chơi vui vẻ.
Theo bản năng cắn cắn môi, chị bỗng nhiên nhớ tới biểu tình vừa rồi của cô ở trong xe.
Nếu thật sự cô ấy đang giận...... Là vì cái gì mà giận? Chị có nói sai cái gì sao?
"Em cũng không phải bạn gái chị!"
"Sao thế? Sợ người khác hiểu lầm em là bạn gái chị sao?"
Ai! Phiền thật mà, cái gì bạn gái chứ? Chị và cô cái gì cũng không phải!

"Bùi tiểu thư, đây là lễ phục cùng giầy mà Tôn tiểu thư muốn tặng cho cô, và cùng với trang điểm đêm nay." Trợ lý của nhà thiết kế đưa đến hai cái hộp giấy một lớn một nhỏ.

Khi Châu Hiền nhìn thấy bộ lễ phục sa (lụa mỏng) nhăn màu đen, thì ánh mắt gần như không thể di chuyển.

Chị rất thích, trên làn vải mềm nhẹ được thêu rất cẩn thận, điểm xuyết vô số mảnh nhỏ như ánh sao, lễ phục được thiết kế với phong cách đơn giản nhẹ nhàng, lại có cảm giác sang trọng, phù hợp với một đôi giày cao gót, gót giầy khảm đá nhỏ, tràn ngập lãng mạn phong tình.

Chị được hai trợ lý hỗ trợ thay lễ phục cùng với giày mới, lễ phục rất vừa người, giày cao gót cũng rất vừa chân. Lễ phục và giầy đều là do Thừa Hoan chuẩn bị cho chị, kích thứơc của chị sớm đã bị cô mò rất rõ ràng, lại nhớ đến điểm này, thì tim chị lại đập nhanh hơn, toàn thân không hiểu mà nóng lên.

"Hắc, đại công cáo thành! Bùi tiểu thư, cô thật xinh đẹp nha!"

"Đúng vậy...... Ha ha, ý của tôi là nói,Bùi tiểu thư vốn là thiên sinh lệ chất, lại trải qua bàn tay khoé léo tỉ mỉ trang điểm của chúng tôi, quả thực đẹp càng thêm đẹp, đẹp vô cùng, chờ một chút Tôn tiểu thư nhìn thấy cô, nhất định sẽ kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm đó!"

Châu Hiền nghe nhà thiết kế cùng nhóm trợ lý một đáp một xướng, thì chị kinh ngạc nhìn người đáng yêu đang thử đồ ở trong gương.

Kia thật là chị!

Năm phút đồng hồ sau, chị đi vào phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý của trung tâm sa lon cung cấp, khi chị xuất hiện ở trước mặt của Thừa Hoan, tạp chí tài chính và kinh tế ở trong tay cô *bịch* một tiếng rớt xuống đất.

Cặp ánh mắt sâu thẳm kia chớp cũng không chớp mà trừng mắt nhìn chị, thấy vậy nên da đầu chị run lên, trái tim nhảy rất không quy luật phảng phất ngay sau đó sẽ từ trong miệng chị nôn ra.
Chị thật khẩn trương, thật sự rất lo lắng...... Chị, chị đang chờ mong cô nói cái gì đó sao?
"Chị...... nhìn được lắm." Hai tay của Thừa Hoan lén lút nắm mở vài lần, áp chế xúc động muốn ngay tại chỗ ôm chị vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi chị.
"Chúng ta đi thôi!" Cô thở sâu, rồi đứng lên đi ra cửa.

Châu Hiền có chút kinh ngạc, lập tức cảm giác mất mát đè nặng lên trong lòng, chị không biết mình làm sao nữa, vì sao chờ mong từ trong miệng cô đào ra một chút ca ngợi như vậy?

Không phải cô còn đang tức giận chứ?
Nghĩ đến khả năng này, thì chị cảm thấy có chút tủi thân, thấy cô muốn rời khỏi, chị bước nhanh đuổi kịp, chủ động nói. "Hôm nay chi phí những thứ này......"
"Em đã thanh toán tiền rồi." Ngữ khí của cô lạnh lùng, một tay nhẹ nâng khuỷ tay của chị.
"Lễ phục và giày cao gót này, chị cảm thấy......"
"Đó là lễ vật tặng cho chị, chị thích thì hãy nhận, nếu không thích, thì chờ party đêm nay chấm dứt, chị có thể ném vào thùng rác."
Cô nhất định phải nói chuyện như vậy sao?
Châu Hiền bị cô ngăn nên không biết mở miệng như thế nào, muốn cảm tạ lại cảm thấy chính mình lấy mặt nóng đi dáng lên cái mông lạnh của cô, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, toàn bộ tâm tình bị phá hư.
Được, cô muốn chị làm bạn gái, nếu chị đáp ứng rồi, thì sẽ thuận theo ý của cô làm đến cùng!

Chị không cần lại đi đoán rằng đến tột cùng vì sao cô âm tình bất định, chị chỉ là bạn gái của cô mà thôi.
----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro