[Chương 10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian ngắn Châu Hiền không có phản ứng, cánh môi Thừa Hoan nóng rực áp lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của chị, càng hôn càng sâu, chị dựa vào bản năng hôn lại, đợi cho đến lúc hai cái miệng thoáng tách ra, chị không biết khi nào lại bị cô ôm lên ngồi trên bắp đùi, hai người đang ngồi ở trên sàn nhà phòng bếp bóng loáng.
"Châu Hiền, chị yêu em." Thừa Hoan không dùng câu hỏi, mà là nhìn thẳng đôi mắt sáng của chị, chậm rãi nói ra sự thật. "Chị yêu em."
Chị yêu cô...... Đúng vậy, quả thật chị yêu cô....
Thừa Hoan vẫn lặp lại ba chữ kia, làm cho Châu Hiền có chút không biết làm sao, tìm chút thời gian mới động lại dũng khí.
"Thừa Hoan, chị yêu em." Nói xong, Châu Hiền nở nụ cười e lệ. "Hoan luôn thích ức hiếp chị, chị lại yêu em, ai! Xem ra tám phần là chị cuồng chịu ngược, làm sao bây giờ?"
Thừa Hoan nhìn chị, đáy mắt lóe ra tia sáng, biểu tình rất nghiêm túc, như là không dám dùng sức hít thở.
"Như vậy rất tốt." Môi mỏng nặn ra nói.
Cảm tình trong lòng có thể thả ra, tâm tình của Châu Hiền tương đối thả lỏng, không khỏi bật cười, "Như vậy mới không tốt, chị mới không muốn vĩnh viễn làm người đáng thương, về sau nếu Hoan ức hiếp chị, chị...... chị sẽ khóc kể với ba mẹ Tôn, bọn họ nhất định sẽ đem em đánh đến kim quang lấp lánh!"
"Chị có thể ức hiếp em, tận tình ức hiếp, em sẽ không phản kháng." Ngữ khí của Thừa Hoan bình tĩnh, làm cho người ta cảm thấy nghiêm túc.
"A?" Châu Hiền nháy mắt mấy cái, bị cô nhìn chằm chằm đến mức toàn thân nóng lên.
"Ngoại trừ em ra, không cho phép chị đi ức hiếp người khác."
Yêu cầu này thật là kỳ quái! "Chị, chị...... nào có người khác......" Châu Hiền ứng phó mỗi mình cô đã hao tổn tất cả tinh lực rồi, tất cả tình cảm đều đặt ở trên người cô, muốn thu hồi đã khó, muốn không yêu lại càng không có khả năng, ai...... nếu chị có thể yêu ít một chút, cũng sẽ không vất vả như vậy đâu!
Thừa Hoan nhẹ nhàng nắm chặt lấy vai nhỏ của chị, nhìn vào đáy mắt chị. "Có một việc em vẫn chịu đựng không có hỏi." Hiện tại không nhịn được nữa rồi, nhịn nữa thật sự sẽ nội thương.
"Ừ?" Dáng vẻ của chị có chút vô tội.
"Người đàn ông kia là ai?"
Không đầu không đuôi, cái gì cùng cái gì a? 
"Người đàn ông nào?" Biểu tình của Châu Hiền càng vô tội hơn, thật sự mờ mịt.

"Khi đó chị nói chị không cần em, muốn đi tìm người đàn ông nói chuyện yêu đương, em rất giận chị, nhưng mà lại muốn nhìn thấy chị, vì thế tìm Trân Ni cùng đi đến toà nhà gần nơi chị tập huấn để ăn cơm, nghĩ rằng nói không chừng có thể cùng chị không hẹn mà gặp...." Thừa Hoan chậm rãi nói, không phát hiện hai má của mình đang ở biến hồng.
"Quả thực em gặp được chị, khi đó chị vừa tan tầm, đứng ở cửa hông công ty đợi người, Trân Ni đi qua nói chuyện với chị, sau lại, có người lái xe tới đón chị...... chị và người kia hình như rất quen thuộc." Hơi dừng một chút, cô lấy ngón cái ma sát làn da của chị, hai mắt híp lại: "Cái ngừơi đàn ông kia đến tột cùng là thần thánh phương nào?"
Châu Hiền lúc này mới nhớ tới chuyện ngày đó, đầu tiên là chị mím môi không đáp lời, tròng mắt đen lúng liếng hơi hơi chuyển động, cũng không nháy, có cái gì đó ở trong lồng ngực tan ra, ngọt ngào, nóng rực, chị đưa tay xoa gò má nong nóng của cô. "Anh ấy là học trưởng đại học của chị."
"Học trưởng?" Thừa Hoan rít mà nói.
Châu Hiền mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy! Anh ấy vẫn rất chiếu cố chị, sau đó anh ấy xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, mới vừa trở về Đài Loan, đến tìm chị đi ra ngoài ăn cơm, chị cùng với anh ấy nói chuyện về thời gian gần đây."
"Chị rất thích hắn?"
"Đúng vậy, đương nhiên chị thích anh ấy, anh ấy...... ưm!" Cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại mạnh mẽ, tất cả lời nói nghịch ngợm đều bị lấp kín, đầu lưỡi của Châu Hiền bị quấn lấy chặt.
Thừa Hoan hôn môi vội vàng lại còn dã man, hai tay vây Châu Hiền ở trong ngực, một bàn tay của cô đã trượt vào trong áo ngủ của chị, vỗ về chơi đùa nụ hoa mềm mại.
"Ừ......Hoab...... đợi chút...... Hãy nghe chị nói, đợi một chút......" Châu Hiền gần như mất sức chín trâu hai hổ mới đè chặt tay cô lại, sau đó từ trong nụ hôn của cô miễn cưỡng kéo thần trí về.
Thừa Hoan nhìn chằm chằm vào chị, cánh mũi muốn trương, hơi thở phun ra từng đợt.
Châu Hiền ổn định thanh âm rồi nói: "Chị thích học trưởng, tựa như...... tựa như em thích Trân Ni vậy." Thấy Thừa Hoan cau mày, giống như muốn tiếp tục chất vấn, chị thở dài yếu ớt. "Đúng rồi, liên quan tới học trưởng, kỳ thật còn có một chuyện quan trọng, chị quên nói cho em biết."

Thừa Hoan nghi hoặc nhướng mi, chờ chị thành thật khai ra.
"Học trưởng lần này sở dĩ về trở về chuẩn bị hôn lễ! Ngày đó học trưởng tới đón chị, mời chị ăn cơm, còn giới thiệu vị hôn thê cho chị quen biết, học trưởng rất may mắn, cưới được một mỹ nữ dịu dàng lại tao nhã! Ba người bọn chị đêm đó nói chuyện rất vui vẻ."

Thừa Hoan hai mắt không khỏi trừng lớn, bình tĩnh nhìn chị, cảm giác mặt mình được một đôi tay ấm áp xoa ôm lấy, Châu Hiền dùng chóp mũi cọ nhẹ Thừa Hoan, cô thấy ý cười tràn đầy ở trong con ngươi lóe sáng của chị.

"Thừa Hoan....." Châu Hiền thấp giọng dịu dàng gọi. "Chị thích bộ dáng em ghen, rất đáng yêu nha!"
"Ai nói em ghen? Em mới không có!"
"Thật sự không có sao?" Châu Hiền hôn môi Thừa Hoan một cái. "Mặt Hoan đỏ hồng rồi!"

Lần này, mặt của Thừa Hoan càng đỏ hơn, cô bắt đầu phản kích, lại hôn chị thật sâu, cướp đi tất cả tâm thần của chị, muốn chị hoàn toàn đầu hàng.
Đúng, Thừa Hoan đúng là đang ghen, cô cũng có tư cách ghen mà!
Chuyện tới nay, thừa nhận thì thừa nhận, không có gì mất mặt cả, chị là của cô, không ai có thể cướp đi! Cho dù vị học trưởng kia vẫn rất chiếu cố chị, cố ý theo đuổi chị, cô cũng sẽ làm cho đối phương biết khó mà lui.
Hơi thở của hai người đều rối loạn, Thừa Hoan hôn từ tràn đầy kích cuồng chuyển biến thành nhu tình như nước, trong lồng ngực tình cảm dâng trào. Có nhiều điều muốn nói với chị, nhưng không có một câu nào có thể hoàn toàn nhắn dùm tâm tình giờ này khắc này của cô, chỉ ngoại trừ ngôn ngữ yêu trân quý kia, ba chữ ngắn ngủn.
"Em yêu chị......" Thừa Hoan nhẹ nhàng nói ra.
Thân mình mềm mại trong lòng cô chấn động, mặt cô lại bị một đôi tay mềm mại ôm lấy.
Châu Hiền đẩy mặt cô ra xa một đoạn ngắn, đôi mắt có chút vội vàng mà tìm kiếm ngũ quan của cô.
"Vừa rồi em nói gì đó? Chị, chị không có nghe rõ ràng."
Thừa Hoan mỉm cười, giương môi biểu tình vô cùng gợi cảm, khàn khàn hỏi: "Chị muốn nghe lại một lần nữa sao?"
"Ừ!" Châu Hiền dùng sức gật đầu, đôi mắt lóe lên khát vọng cùng chờ mong.
"Nhưng mà em quên rồi!" Thừa Hoan giở trò vô tội.
Châu Hiền sửng sốt, ánh mắt trừng lớn. "Em, em nào có quên? Vừa rồi rõ ràng em nói, chuyện mới mấy giây trước làm sao lại quên? Em......" Châu Hiền nhất thời hiểu ra, thanh âm không khỏi buồn bực mà cất cao. "Tôn Thừa Hoan, em lại bắt nạt chị!" Thật đáng giận mà!
Thừa Hoan cười to, xoa xoa sợi tóc mềm của chị, hơi nghiêng gương mặt cọ nhẹ ở trong lòng bàn tay chị.
Đáy mắt Thừa Hoan ngấm vào thứ nhu tình như nước, thứ mà không thể nắm lấy, lại khiến người rung động không thôi, Châu Hiền cảm thấy mình giống như bị hít vào một mảng biển cả ấm áp, lại giống như trôi lơ lửng ở ánh mặt trời trong đám mây lấp lánh.
"Châu Hiền......"
"Ừ?" Giọng Thừa Hoan khàn khàn dịu dàng kia kích thích dây đàn mẫn cảm nhất trong lòng chị, làm cho sống lưng Châu Hiền xông lên một chút sung sướng lại mâu thuẫn mong đợi khẩn trương.
Đầu cô nghiêng về phía chị, dựa vào cái trán của chị. "Chúng ta kết hôn đi!

A! Cái gì?! Thừa Hoan... Nói gì đó?!
Năng lực tự hỏi của Châu Hiền nhất thời không nhạy, đầu óc tắt máy, rõ ràng miệng cô động, phun ra thanh âm, mà chị cũng nghe vào trong lỗ tai, vì sao chị lại nghe không hiểu lời nói của cô?
"Châu Hiền, chúng ta kết hôn đi!" Thừa Hoan còn nói, ngay cả câu hỏi cũng không dùng, giọng điệu bình tĩnh chắc chắn có ý tứ hàm chứa mệnh lệnh, giống như chị tuyệt đối sẽ đáp ứng gả cho cô, cũng chỉ có thể gả cho cô.
Châu Hiền ban đầu còn choáng váng giống như đang trừng cô, lại nghe cô nhắc lại, toàn bộ thần trí kéo về, ở trong ngực chị chấn động mạnh một cái, "Hoan, em...... Vừa rồi rõ ràng không phải nói câu này a!" Châu Hiền chờ mong nghe được câu nói kia, nhưng cô thật sự keo kiệt, lại không muốn nói, sau đó lại nói một khác câu thực 'đáng sợ' dọa chị, oanh động đến độ chị thất điên bát đảo, miệng đắng lưỡi khô.
Thừa Hoan khóe miệng cong lên, cuối cùng phun ra thở dài thật thấp, trìu mến nói: " Chị, em muốn kết hôn, muốn xác định với chị, bởi vì chị rất đáng yêu, bởi vì chị yêu em, cũng bởi vì em yêu chị."
Châu Hiền nhúc nhích môi muốn nói, lại bị ngón cái của cô nhẹ nhàng ngăn chận, Thừa Hoan mỉm cười và nói: "Châu Hiền, em yêu chị...... lúc đầu em cũng nghĩ không thông, không biết mình vì sao lại để ý chị như vậy, chị luôn nói em thích bắt nạt chị, đó là bởi vì em, em...... Được rồi, kỳ thật là từ lâu rồi em đã không buông chị ra, theo bản năng sẽ để ý nhất cử nhất động của chị, muốn tiến vào cuộc sống của chị, hy vọng cùng với chị chia xẻ cuộc sống hỉ nộ ái ố."
Khuôn mặt thanh tú của cô đỏ hồng, nói ra cái này hiển nhiên làm cho cô thật xấu hổ, nhưng cô vẫn tiếp tục nói, tính một lần đem tình cảm giấu ở trong lòng thổ lộ ra toàn bộ.
"Chị, sau lại em làm có điểm hơi quá đáng, luôn chọc chị hoảng, kết quả tạo thành phản hiệu quả, khiến chị vừa nhìn thấy em liền nâng lên cảnh giác." Thừa Hoan cười khổ, "May mắn mọi chuyện còn kịp thay đổi, lần đó chị uống say, em đến đưa chị về nhà, kết quả chị túy ngôn túy ngữ lại thích cười, ôm lấy em hôn một trận mãnh liệt, nếu em đủ tỉnh táo, sẽ không thừa dịp khi đó dụ hoặc chị, ra tay với chị, nhưng mà Châu Hiền à......"
Thừa Hoan nhẹ nhàng gọi, hơi thở nóng rực phất lên mặt của chị, hơi hài hước nói: "Em cho tới bây giờ không phải là một đứa tỉnh táo, em muốn chị muốn đến tâm đều đau, không ôm chị sẽ nổi điên. Chị hiểu được em có nhiều tà ác chứ?"
Nước mắt ngưng tụ ở trong mắt của Châu Hiền, làm cho trái tim chị kinh hoàng, hơi thở dồn dập. Chị không nháy mắt mà nhìn cô, thẳng đến khi cô nói hết lời, lộ ra nụ cười dịu dàng với chị, cuối cùng chị cũng không thể lẳng lặng chờ đợi, chị hô thấp một tiếng rồi nhào qua, đôi tay non mịn ôm lấy cổ cô, chồng lên ở sau cổ cô.
"Thừa Hoan, Thừa Hoan....." Lại nhiều lời muốn nói, nhưng dường như chỉ có thể một lần lại một lần gọi tên của cô, Châu Hiền vừa khóc vừa cười, chủ động hơn nữa nhiệt tình hôn cô.
Thì ra, bọn họ đã sớm yêu nhau, chính là vẫn không biết.
"Châu Hiền......" Thừa Hoan ôm chặt chị gái nhỏ trong lòng, rất nhanh đã đoạt lại nắm quyền trong tay, xâm nhập thưởng thức vẻ đẹp của chị, chiếm lấy hơi thở của chị, "Châu Hiền, đừng khóc."
Thừa Hoan hôn tới lệ của chị, liếm mút gò má ướt cùng môi ngọt của chị.
"Ô...... chị không muốn khóc, nhưng mà nhịn không được thôi! Người ta rất vui vẻ, rất vui vẻ......"
"Ngốc!"
"Ô......"
"Châu Hiền, nói chị muốn gả cho em...... Nói mau!" Thừa Haon bá đạo lại dịu dàng, ánh mắt sâu giống hai hồ nước, mạnh mẽ dụ dỗ chị.
Châu Hiền đỏ bừng khuôn mặt, mũi xinh xắn cũng khóc đỏ hồng, trong lúc nhất thời nói không nên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, dùng sức ôm chặt cô, ghé vào lỗ tai cô thấp giọng khàn khàn: "Được...... Chúng ta kết hôn! Chị muốn gả cho em, Bùi Châu Hìên phải gả cho Tôn Thừa Hoan, chị yêu em!"
Như thích tiếng thở dài nặng nề từ trong miệng Thừa Hoan tràn ra, hai thân hình tuổi trẻ ôm chặt, hai trái tim va chạm lẫn nhau, khóe mắt cô lại cũng nổi lên ẩm ướt.
Cuộc sống sau này, cô sẽ tiếp tục bảo vệ chị, yêu chị, đương nhiên, hẳn là vẫn không sửa được thói quen thích bắt nạt chị a! Ai......
"Em yêu chị, Bùi Châu Hiền." Khóe miệng Tỉnh Nam cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro