Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Enid và Thing tụ hợp, Wednesday mang đến một món quà và thực hiện một cuộc giới thiệu bản thân với gia đình Enid

_________________________________________________

Enid vẫn chưa thể tin được là Wednesday đã ở đây với cô tại San Francisco. Chưa bao giờ chắc phải trong khoảng một triệu năm cô từng nghĩ đến một chuyện rằng bạn cùng phòng sẽ chấp nhận lời đề nghị và đến thăm cô trong kỳ nghỉ như thế này, thế nhưng cô ấy đã ở đây rồi.

Con sói trong cô như run động vì kích thích khi lại được ở gần người bạn thân nhất của mình.

Tất cả những thứ thuộc về cô nàng ngoại cảm đều mang đến sự thoải mái cho cô nàng tóc vàng, từ mùi hương quen thuộc xộc vào mũi cho đến nhịp tim đều đặn mà cô thường coi nó như một bài hát ru trong những đêm trằn trọc không thể yên giấc.

Cô nàng người sói không thể ngăn được môi mình cong thành một nụ cười mềm mại khi ấy cô đã không để ý đến cái nhìn của cô bạn cùng phòng khi cả hai đang trên đường về nhà của cô nàng tóc vàng.

"Mình thực sự rất vui khi cậu thật sự đã đến Wednesday" Cô thực sự cảm thấy vui vẻ, vẫn còn rất nhiều câu hỏi chạy đầy trong đầu cô, và cô biết chỉ có cô bạn thân nhất mới có thể cho cô câu trả lời chính xác.

Môi khẽ nhếch lên khi cô nàng ngoại cảm đang cố gắng giữ bình tĩnh, cả hai người đều biết đó là một nỗ lực vô ích. Enid hoàn toàn rõ mười mươi hết tất cả những điều kỳ quặc từ Wednesday.

" Tôi cũng cảm thấy như cậu".

Nụ cười của cô nàng tóc vàng càng tươi tắn hơn khi nhận ra rằng Wednesday trở nên sẵn sàng thừa nhận cảm giác của bản thân. Một đặc ân mà không nhiều người có thể chứng kiến được, một đặc ân mà cô thấy trân trọng và mong muốn được nhìn thấy  nhiều hơn nữa.

Cuối cùng cũng đến được nhà Sinclair, Wednesday cho phép bản thân đến nơi mà bạn cùng phòng của cô đã lớn lên. Nhận thấy một chút điểm không hoàn hảo chỉ có từ một căn nhà đáng sống, cô có thể tưởng tượng ra những câu chuyện đằng sau mỗi vết xước và vết lõm trên kia.

"Thing! Tôi nhớ ông nhiều lắm!" Enid gần như đã dùng hết sức để chạy đến chỗ bàn tay đang cố bảo vệ cái đống hành lý màu đen chất như núi trước cổng nhà cô.

Bàn tay kì lạ kia giơ lên ​​trong sự phấn khích khi được đoàn tụ với người bạn mình thích ngoài gia đình Addams. Thinh đã nhớ nhung một cách điên cuồng khi được massage tay và cô nàng người sói tóc vàng đã chiều theo ông.

Qua một loạt các cử chỉ tay và ngôn ngữ dấu hiệu, Thing chia sẻ sự hào hứng của ông.

"Ôi bạn hiền, tôi cũng nhớ những việc được làm cùng với ông"

"Cô ấy làm thế sao? Tôi rất vui vì cô ấy đối xử với ông tốt hơn!"

"Cô ấy nhớ tôi rất nhiều sao? Tôi cũng nhớ cô ấy lắm"

"Wednesday luôn giữ cái áo ngủ mà tôi đưa cho cô ấy sao?"

Khi nhận được thông tin hoàn toàn mới kia, Enid nhìn qua người bạn cùng phòng của mình trong khi cô ấy đang trừng mắt với Thing như thể cô ấy sắp thực hiện một vụ giết người luôn vậy.

" Tôi nghỉ đủ rồi Thing, ông có thể nói thêm khi chỉ có hai chúng ta nhé" Enid đáp, táo bạo nháy mắt với cô bạn thân đang bốc hỏa của mình.

" Tôi sẽ bóp cổ cậu lúc ngủ" Wednesday đáp lại một cách cay nghiệt, mặc dù cả ba điều cảm giác được câu nói đó thiếu hẳn sự cay độc nên có.

"Cậu nói gì cũng được, Wednesday!" Một nụ cười rạng rỡ hướng đến khiến tim cô gái ngoại cảm lỡ mất 1-2 nhịp gì đó. Cô mong rằng thính giác đã được nâng cấp kia của Enid sẽ không nghe được điều này.

Cô ấy chắc chắn sẽ nghe được rồi.

Mỉm cười với chính mình, Enid cúi xuống và cầm gần hết đống hành lý mà Wednesday mang theo. Vô tình thể hiện sức mạnh mới tìm thấy của mình, và không, cô con gái nhà Addams chắc chắn sẽ không ngất ngây vì điều này đâu.

Cô ấy có thể bóp cổ mình bằng hai ngón tay.

"Well, phòng tớ đây!" hai cô bạn thân đứng ở phòng của Enid, và thật hoàn hảo làm sao, nó chẳng màu mè như cách mà Wednesday đã nghĩ đến trước đó.

"Khu của cậu ở ký túc xá màu mè hơn phòng cậu nhiều" Cô nàng ngoại cảm chia sẻ về điều mà mình đã quan sát nãy giờ, chú ý thấy trong phòng chỉ có vài vệt màu, hầu hết căn phòng đều trống trơn.

Enid đặt mấy cái túi xuống, đóng cửa lại trước khi đáp "Ừ, mẹ tớ không  thích thú gì lắm với nỗi ám ảnh của tớ với tất cả thứ sặc sỡ nên bà thường tháo đồ trang trí của tớ xuống mỗi khi tớ đến Nevermore, vì vậy tớ không treo chúng lên nữa."

"Tôi có mấy lời không hay muốn nói với mẹ cậu" Wednesday cau mày, Enid xứng đáng với những thứ tốt đẹp hơn là sự thất bại của việc làm mẹ từ mẹ của cô ấy.

"Cả hai chúng ta đều thế" cô nàng tóc vàng lầm bầm đáp lại, nhưng nhanh chóng gạt nó đi để cho những chuyện vui vẻ hơn thay thế. Như việc lần nữa chia sẻ căn phòng với cô nàng ngoại cảm chẳng hạn .

Đôi mắt của cả hai đồng thời hướng về phía chiếc giường màu sáng duy nhất trong phòng.

"À, phải rồi! Tớ đã mua một vài cái ga giường màu đen vào tuần trước vì tớ đã hy vọng cậu sẽ đến thăm, nhưng tớ không chắc chắn về chuyện đó nên chỉ chuẩn bị cho trường hợp có thể xảy ra thôi" Enid tiến về tủ quần áo của mình để lục lọi mấy tấm ga trãi giường mà cô đã mua trước đó.

"Không cần đâu" Wednesday cắt ngang việc lục lọi của cô ấy"Thing" một cái gật từ bàn tay.

Cô nàng người sói hơi bối rối, làm sao mà Wednesday có thể ngủ trên cái tấm ga màu mè kia? Chứng dị ứng của cô ấy thì sao?

Enid rất lo lắng nhưng trước khi cô có thể nói ra, cô thấy bộ đồ mà Thing lôi ra và thở mạnh một cái.

"Tôi nghĩ cậu sẽ chọn một việc nghĩa hiệp và đề nghị ngủ trên giường đen nhưng tôi muốn cậu cũng được thoải mái, nên tôi đã làm những thứ này".

Wednesday đã làm ra một bộ chăn ga gối nửa cầu vồng và nửa đen tuyền phối với nhau. Nó rất đẹp, và nó khiến Enid nhớ đến căn phòng ký túc xá của họ.

"Wednesday..." Enid không có nhiều từ ngữ để nói, nhưng cô nàng tiên tri lại khiến cô cảm thấy khác biệt hơn bất kỳ ai.

Thật không may, khoảnh khắc xúc động đó đã bị gián đoạn bởi tiếng đóng sầm của thật lớn "Enid, đến giúp anh làm đồ ăn đi!".

Nhìn nhau trong yên lặng và tự hiểu rằng sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này sau đó.Hai người bạn cùng phòng đã xuống tầng dưới.

" Còn nhiều thứ trên xe tải...." Dallon không nói được thêm gì nữa khi anh bắt được ánh mắt Wednesday bắn đến.

" Ummmm....Enid?" ra hiệu về phía cô gái thấp hơn đang dính chặt bên cạnh cô nàng tóc vàng.

"Fallon, đây là Wednesday. Wednesday, đây là anh trai mình, Fallon." cô bé người sói cười rạng rỡ khi giới thiệu hai trong số những người quan trong nhất đời mình với nhau.

"Rất vui được quen biết anh" Cô nàng ngoại cảm gật đầu chào hỏi, rõ ràng cô sẽ chẳng tiến đến bắt đầu một màn chào hỏi thông qua tiếp xúc hay gì cả.

Sinclair lớn hơn nhướng mày khi nhận ra. Ra vậy, đây là Wednesday, hay còn là người mà em gái anh đã cứu, có thể gọi là lý do khiến Enid cuối cùng cũng có thể biến đổi được.

Thú vị ghê.

"Rất vui khi cuối cùng cũng gặp được em, Wednesday." Fallon nhận thức được ác cảm của cô nàng ngoại cảm với việc động chạm vào người nên anh cũng không thực sự bận tâm về sự khó chịu ra mặt của cô ấy.

"Nghe nói em là lý do khiến em gái tôi có một số vết sẹo trên người." Đôi mắt của Enid mở to cùng với sự cảnh cáo, tại sao anh trai cô ấy lại nói ra điều đó vào lần thứ hai họ gặp mặt? Trước khi cô có thể tìm kiếm một cái cớ, Wednesday đã trả lời.

"Lí do?Đúng. Nguyên nhân? Không" Con gái nhà Addams nghiêng đầu và liếc nhìn những vết sẹo được đề cập trước khi nhẹ nhàng thêm vào "Chúng khá lộng lẫy phải không? Một lời nhắc nhở về lòng dũng cảm của Enid".

Cô nàng tóc vàng không thể ngăn nổi sự đỏ bừng vì xấu hổ lan khắp người, và việc liếc nhìn vẻ mặt sửng sốt của anh trai cô cũng chẳng giúp ích gì.

"Bạn chắc chắn là một người nồng nhiệt" Hoặc Fallon đã hiểu sai mọi thứ, hoặc chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra giữa em gái anh và bạn cùng phòng của con bé.

Và hai đứa đúng thật là bạn cùng phòng nhỉ.

"Fallon, nhanh lên giải quyết với mấy cái gói đồ trước khi trời bắt đầu mưa đi" Giọng nói của Murray vang lên từ bên ngoài, khiến bộ ba lao ra ngoài và mang số hàng hóa còn lại vào trong.

Enid đã mang Wednesday đến chào hỏi bố cô "Bố, chắc bố vẫn nhớ bạn cùng phòng của con, Wednesday"

Murray nhìn đến cô nàng ngoại cảm, dường như không bận tâm đến sự hiện diện của cô ấy "Vâng, xin chào Wednesday. bác nghĩ cháu sẽ ở lại với nhà bác một thời gian chứ?

"Chừng nào Enid còn chịu đựng được cháu" Con gái nhà Addams gật đầu.

"Thế thì mãi mãi à?" cô nàng tóc vàng đáp, nửa đùa, nhưng ý nghĩ được ở trong cuộc sống của Wednesday mãi mãi là một ý nghĩ thú vị khiến con sói trong cô tru lên trong hạnh phúc, phát tán pheromone của cô trong không khí.

Hai cha con liếc nhìn nhau để xác nhận rằng cả hai đều ngửi thấy mùi pheromone mà Enid đang tiết ra. Bây giờ Fallon gần như chắc chắn rằng chắc chắn có điều gì đó đang diễn ra.

Thế quái nào mà Enid lại tìm được bạn đời trước cả anh nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro