Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông điện thoại reo lên, Tôn Thừa Hoan ngay lập tức ngồi dậy nhận điện. Là của Bùi Châu Hiền , chị kêu cô mang quần áo đến bệnh viện cho chị . Thừa Hoan luống cuống chạy lên phòng lấy đồ rồi đến bệnh viện. Cả dọc đường đi, Thừa Hoan rất lo lắng, lo sợ chị xảy ra chuyện. Vừa đến bệnh viện, cô liền đi đến số phòng mà chị nói, cô gần như chạy vào, nỗi lo lắng chiếm hết cả người cô

Chỉ là... cảnh tượng trong phòng làm cho nỗi lo lắng của cô biến mất... thay vào đó là cơn đau thắt từ tim và nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô ... cả thế giới lúc đó dường như đều tan biến, thời gian như ngưng đọng, trong mắt cô chỉ là hình ảnh chị đang ôm người đàn ông khác...

Từng hồi chuông cảnh báo vang lên bên tai cô ... tường thành cô xây đắp trong bao năm qua đã dần sụp đổ... trái tim luôn mang theo tia hi vọng mờ ảo bị dập tắt... người cô yêu thương đang muốn buông tay cô ... người cô yêu thương đã không cho cô bất kì cơ hội nào nữa rồi...

__________

Tôn Thừa Hoan đi đến văn phòng của Châu Hiền , cô ngồi ở sofa đợi chị . Trong lòng cô rất khó chịu, cô cố gắng trấn tĩnh mình

Cô ngồi rất lâu, Bùi Châu Hiền vẫn chưa đến. Cô lại không tự giác nhớ đến cảnh tượng lúc nãy

Bùi Châu Hiền ôm nam nhân kia vào lòng. Gương mặt chị có biết bao dịu dàng mà cô khao khát. Thừa Hoan không nói gì, cô để quần áo lên giường rồi đi khỏi

Cạch....

Tiếng cửa mở đưa cô về hiện thực. Châu Hiền đi vào, không nhìn đến Thừa Hoan đang ngồi ở sofa

"Chị Hiền, chị thật vất vả rồi" - Tôn Thừa Hoan lấy lại dáng vẻ thường ngày, cười nhìn chị

"..." - Châu Hiền nhíu mày nhìn cô

"Muốn em bỏ cuộc mà phiền chị phải tìm một người về diễn kịch cho em xem" - ngoài mặt cô có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại đầy phức tạp, cô hi vọng Châu Hiền đừng phủ nhận nó

"Em là đang đánh giá cao bản thân mình rồi. Tôi không rãnh rỗi như vậy.Anh ấy là Bảo Kiếm. Là chồng tương lai của tôi. " - Bùi Châu Hiền lạnh nhạt nói

"Chị nghĩ em tin sao?"

"Tin hay không tùy em"

"Chị .....Châu Hiền ..." - Thừa Hoan muốn hỏi chị là giả phải không nhưng cô lại không dám. Lời muốn hỏi nghẹn lại, cô không nói gì nữa, im lặng đi ra ngoài

Tôn Thừa Hoan đi dọc hành lang, y tá cười chào cô, cô cũng cười chào lại nhưng cô biết, nụ cười gượng này có bao nhiêu khó coi

Thừa Hoan đi khỏi bệnh viện, cô lang thang từng con đường, cô không biết nên đi đâu. Cô không muốn gặp ai, kể cả Sáp Kì. Thừa Hoan đi bắt taxi đến một căn nhà nhỏ. Nơi này là mẹ mua riêng cho cô, chỉ có bố mẹ biết, Châu Hiền lẫn Sáp Kì đều không biết

_________

Khương Sáp Kì gọi điện thoại cho cô thì mẹ cô bắt máy. Bà nói cô không ở nhà. Sáp kì cúp máy, lái xe đến bệnh viện tìm cô

"Xin hỏi, Thừa Hoan có ở đây không?" - Sáp Kì hỏi 1 y tá

"Không biết. sáng giờ tôi không gặp cô ấy" - y tá đó lắc đầu, cô cũng thấy lạ vì Thừa Hoan không ở đây

"Vậy...." - Sáp Kì đang định nói nữa thì một cô y tá khác xen vào

"A, lúc khuya tôi có thấy cô ấy" - cô y tá nhớ lại bộ dáng của Thừa Hoan lúc đó - "Cô ấy hình như không vui, tôi thấy cô ấy đi khỏi bệnh viện, bây giờ vẫn chưa về"

"Khuya? Không vui?" - Khương Sáp Kì nhíu mày

"Cảm ơn" - Sáp Kì gật đầu, xoay người định đi thì nghe tiếng của cô y tá đó vang lên, hình như đang nói chuyện với y tá bên cạnh

"Cậu biết anh chàng tên Bảo Kiếm vừa nhập viện hôm qua không?" - y tá 1

"Có nghe, thì sao? Hình như anh ta bị tai nạn giao thông"."Vậy thì có gì lạ?" - y tá 2 khó hiểu

"Lạ ở chỗ tôi nghe nói đêm qua 11h mấy bác sĩ Hiền từ nhà chạy thẳng đến đây chăm sóc cho anh ta" - y tá 1

"Thật sao? Không lẽ..." - y tá 2 hiểu ra cái gì đó

"Vậy còn Thừa Hoan đáng yêu của chúng ta thì làm sao?" - y tá 3 xen vào

"Thừa Hoan liên quan gì ở đây?" - hai y tá còn lại đồng thanh hỏi

"Đêm qua, Thừa Hoan cũng đến đây. Tôi nghe kể là lúc Thừa Hoan đến, cô ấy rất lo lắng chạy thẳng đến phòng bệnh. Nhưng chỉ một lúc thì thất thần đi ra ngoài. Cô ấy im lặng ngồi ở ghế dài hành lang lúc lâu rồi đi đến phòng bác sĩ Hiền. Sau khi nói chuyện thì cô ấy mới bỏ đi" - y tá 3 vừa nhớ vừa kể

"Chắc không phải chị em tranh giành bạn trai đó chứ?" - y tá 1 suy đoán

"Tôi thì thấy anh ta mới là ác quỷ xen giữa hai chị em họ" - y tá 2 lắc đầu

"Mà bác sĩ Hiền cũng kì. Em gái đi đâu mất cũng không hỏi đến, bây giờ còn đang ở phòng bệnh chăm sóc cho anh ta" - y tá 3 trách móc

"Xin hỏi, phòng bệnh của anh chàng đó là phòng nào?" - Sáp Kì vừa nghe liền hiểu ra chuyện gì

"Phòng ở cuối dãy này đấy" - y tá 1 chỉ

"Cảm ơn"

Khương Sáp Kì đi thẳng đến đó. Vừa đến cửa phòng bệnh liền thấy một cảnh rất chướng mắt. Bùi Châu Hiền ngồi ở mép giường đút cháo cho anh ta ăn, còn cười nói rất vui vẻ. Cô đi đến trước mặt 2 người, lạnh lùng hỏi

"Hoan Hoan đâu?"

"Không biết" - Châu Hiền hiển nhiên không ưa gì Sáp Kì, dù chị không hiểu sao mình lại có ác cảm với cô  như vậy

"Chị đã nói gì với em ấy?" - Khương Sáp Kì nắm chặt tay, nén cơn giận hỏi

"Tôi chỉ nói sự thật cho cô ta biết" - Bùi Châu Hiền nhàn nhạt đáp

Tay Sáp Kì thành nấm đấm... Nếu người trước mặt không phải là con gái thì cô đã đấm cho 1 phát rồi

"Nếu Hoan Hoan xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho chị " - Khương Sáp Kì xoay người bỏ đi

Cô lấy xe chạy đến những nơi Thừa Hoan thường đến, gọi điện thoại về nhà cô, thậm chí chạy về nhà mình mà vẫn không thấy cô đâu. Cô lấy di động ra gọi cho Phác Tú Anh

"Tú Anh, Hoan Hoan có ở chỗ cậu không ?" - Giọng cô lo lắng, gấp gáp hỏi

"Không có. Hoan xảy ra chuyện gì sao?"

"Em ấy mất tích rồi" - Khương Sáp Kì cố trấn tĩnh bản thân

"Sao lại vậy?"

"Là Bùi Châu Hiền"- Sáp Kì kể ngắn gọn cho Tú Anh nghe, rồi cúp máy, cô lái xe tiếp tục tìm Thừa Hoan 

__________

Hôm nay Phác Tú Anh đi thăm chị họ của mình. Chị họ của cô ta là Từ Châu Hiền

"Có chuyện gì à?" - Từ Châu Hiền nhìn sắc mặt Phác Tú Anh lo lắng hỏi

"Hoan Hoan mất tích rồi. Em phải tìm cô ấy" - Tú Anh gấp gáp đứng lên

"Khoan đã. Hoan mà em nói là... Tôn Thừa Hoan á ?" - Từ Châu Hiền nghi vấn

"Phải, là cô ấy. Chị quen à?"

"Chị quen chị hai em ấy"

"Cũng tại chị ta mà Hoan Hoan mới mất tích. Em đi tìm cô ấy đây"

____________

Phác Tú Anh đi rồi, Từ Châu Hiền và Lâm Duẫn Nhi cùng nhìn nhau, Duẫn Nhi lấy điện thoại gọi cho Bùi Châu Hiền

"Chuyện gì?" - cô lạnh nhạt bắt máy

"Em làm gì với Thừa Hoan ?" - Lâm Duẫn Nhi đi thẳng vào vấn đề

"Chị có ý gì?"

"Chị nghe Tú Anh nói, Thừa Hoan mất tích, kể cả Sáp Kì  cũng không tìm được" - Duẫn Nhi vừa tò mò vừa muốn đánh cho đứa em này 1 trận

"Em nói em và Bảo Kiếm sắp cưới nhau . Không phải cô ta đi tự tử rồi chứ?" - giọng điệu của Bùi Châu Hiền nhàn nhạt, không mang chút lo lắng nào mà còn có vẻ châm chọc

"Em ấy mà tự tử thì người vui vẻ nhất là cô phải không?" - Từ Châu Hiền chịu không nổi, giựt lấy điện thoại - "Bùi Châu Hiền , chị nói bao nhiêu lần rồi, đừng làm chuyện khiến em hối hận, cũng đừng chơi đùa quá trớn. Thừa Hoan yêu em rất lâu, em không thấy bản thân rất tàn nhẫn hay sao? Đừng để hạnh phúc của mình do chính mình hủy hoại. Chị và chị Nhi là cái gương lớn nhất để em nhìn thấy. Chị đã từng phạm phải sai lầm đó, nếu không phải sự kiên trì của Duẫn Nhi , chị thật sự không biết đoạn tình cảm của tụi chị phải làm sao? Châu Hiền à, Hoan đã kiên trì biết bao năm, đừng chạm vào giới hạn của em ấy, nếu không...chính em hai tay đẩy em ấy ra khỏi mình"

"Em không quan tâm những chuyện đó. Người em yêu là Bảo Kiếm, Tôn Thừa Hoan mãi mãi chỉ là em gái em thôi"

"Hiền ....." - Từ Châu Hiền định nói nữa nhưng đã bị Bùi Châu Hiền cắt ngang

"Chuyện của cô ta không liên quan đến em " - Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại

Từ Châu Hiền nhìn điện thoại, thở dài. Lâm Duẫn Nhi kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ lưng cô "Hiền à , cứ để em ấy mất một lần, như vậy em ấy mới nhận ra được tình cảm của mình"

"Chị Nhi , chị nói thử xem, Châu Hiền có yêu Thừa Hoan không?"

"Chị nghĩ là có. Chỉ là em ấy không muốn thừa nhận. Hoan dù sao cũng là em gái em ấy, ngay từ nhỏ, Bùi Châu Hiền đã mặc định Hoan chỉ là em gái không hơn không kém nên mới không nhìn ra tình cảm của mình, còn đâm ra chán ghét Thừa Hoan, nên mới tạo nên tình thế hôm nay"

"Sao chị chắc chắn Bùi Châu Hiền yêu Thừa Hoan?" - Từ Châu Hiền bĩu môi, dù Bùi Châu Hiền có là em gái tốt của cô nhưng cô vẫn không tán đồng cách đối xử của Bùi Châu Hiền với Tôn Thừa Hoan. 

"Có một lần Bùi Châu Hiền nói với chị, Thừa Hoan muốn từ bỏ. Khi đó chị nghĩ em ấy hẵng phải vui lắm, nhưng chỉ thấy em ấy nhàn nhạt nói rồi bỏ ra ngoài, một chút vui vẻ cũng không có. Hôm sau nữa, em ấy chấp nhận quen 1 hot boy của khoa y. Đó chính là việc làm chị ngạc nhiên. Vì trước đó, anh ta tỏ tình với Châu Hiền đều bị em ấy lờ đi không nói tới. Sau này, chị thấy ở trên giường của Bùi Châu Hiền có một hộp quà nhỏ, đề là "Chuột con tặng Thỏ con" chị mới hiểu ra. Bùi Châu Hiền quen với anh ta không phải vì hứng thú nhất thời hay là yêu anh ta. Mà Bùi Châu Hiền chỉ muốn khích Tôn Thừa Hoan để không từ bỏ mình, để Thừa Hoan mãi mãi yêu em ấy. Việc làm đó của Châu Hiền chỉ là vô thức nên em ấy không cảm nhận được nỗi sợ mất Thừa Hoan , chỉ có chị mới nhìn ra được. Chị đã từng khuyên em ấy nhưng em ấy đều bỏ ngoài tai"

"Vậy còn người tên Bảo Kiếm lần này thì sao?"

"Chị cũng không biết"

________

"Bác gái, Hoan còn chỗ nào cô ấy thường đến không ạ?" - Sáp Kì tìm nửa ngày cũng không thấy Thừa Hoan, nên quyết định gọi điện cho mẹ cô

"Hoan xảy ra chuyện gì sao?" - giọng mẹ cô lo lắng

"Không có chuyện gì đâu ạ. Cháu chọc giận cô ấy nên cô ấy trốn mất tăm rồi ạ" - Sáp Kì bịa một cái cớ giải thích

"À. Tuổi trẻ các cháu thật là..." - mẹ cô thở ra, cười cười - "Bác có một căn nhà bác mua riêng cho Hoan . Cháu đến đó tìm thử xem"

"Cảm ơn bác" - Khương Sáp Kì cúp điện thoại, lái xe theo địa chỉ mẹ cô cho

__________

Sáp Kì đứng trước nhà, gõ cửa. Gõ thật lâu cũng không thấy ai mở cửa

"Chuột con , cậu ở trong đó phải không?"

"..."

"Hoan à , mở cửa cho tớ đi"

"..."

"Chuột con, ngay cả tớ cậu cũng không muốn gặp sao?"

"..."

CẠCH...

"Hoan ....." - Sáp Kì đau lòng nhìn cô. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc, đầu tóc rối bù, cả người cô bịt kín trong chăn dày, đôi môi tái nhợt, trông cô bây giờ rất thê thảm

"..." - Tôn Thừa Hoan không nói gì, cô nhào vào lòng Khương Sáp Kì, nước mắt lại chảy ra

Khương Sáp Kì ôm chặt cô , để mặc cô khóc. Vuốt nhẹ tóc cô , thì thầm bên tai cô

"Hoan Hoan , không có gì nữa, tớ ở đây"

Tôn Thừa Hoan khóc một hồi lâu, Sáp Kì đưa cô đi rửa mặt, sau đó hắn vào bếp nấu một tô mì cho cô . Thừa Hoan ngoan ngoãn ăn hết. Sáp Kì im lặng nhìn cô , không nói gì

"Cậu biết hết rồi?" - Thừa Hoan ăn xong, cô kéo Sáp Kì lại sofa ngồi, còn cô thì nằm lên đùi cậu

"Ừ"

"Tớ từng nói với Bùi Châu Hiền , muốn tớ hết hi vọng thì hãy cưới một anh chàng mà chị ấy yêu. Bây giờ anh chàng đó xuất hiện rồi. Tớ... lại không cam tâm" - Tôn Thừa Hoan cười tự giễu

"Hoan này , đừng làm bản thân đau khổ nữa" - Sáp Kì đau lòng vuốt tóc cô

"Sáp Kì, tớ muốn thử một lần nữa, một lần cuối cùng. Để tớ có đủ dũng khí rời bỏ chị ấy" - Thừa Hoan nhìn Sáp Kì, đôi mắt hơi ngấn nước

"Được. Hoan Hoan làm gì, tớ cũng ủng hộ"

"Cậu là tốt nhất" - Tôn Thừa Hoan ngồi dậy ôm lấy Sáp Kì, không có cậu ấy, cô nhất định sẽ gục ngã

[Hoan Hoan, dù tớ luôn tốt với cậu, trái tim cậu vẫn mãi mãi không chừa cho tớ cơ hội dù chỉ một chút]

__________

End chap 11



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro