Chap 25 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày hôm sau, khi cả 2 vừa ăn bữa sáng xong, Tôn Thừa Hoan đang dọn dẹp thì bị Bùi Châu Hiền kéo tay lôi đi.

"Yah. Bùi Châu Hiền, tôi còn chưa dọn dẹp xong, bỏ tôi ra"

"Một lát thôi, chị muốn em xem cái này"

Châu Hiền đưa cô đến căn phòng ở cuối dãy, trên cánh cửa có dán tờ giấy ghi một chữ "Nhớ". Ngày hôm nay, chị quyết định sẽ cắt bỏ được khoảng cách từ trước đến nay của cô và chị

"Đây là.." - Thừa Hoan nhíu mày nghi hoặc

"Vào trong đi"

Bên trong chỉ là căn phòng bình thường, nhưng làm cô ngạc nhiên là ở giữa tường đối diện giường là tấm hình của chị và cô chụp vào ngày cô tốt nghiệp đại học. Lần đó là cô bắt chị phải chụp chung cùng mình, cô không nghĩ chị sẽ giữ lại tấm hình đó.

Châu Hiền đi đến chỗ bàn làm việc, lấy ra một xấp hình đưa cho Thừa Hoan . Cô cầm lên xem, tất cả đều là hình từ nhỏ đến lớn của cô . Châu Hiền lật mặt sau tấm hình cho cô xem, cô nhìn thấy dòng chữ [Chị đợi em, Hoan Hoan của chị]

Bùi Châu Hiền dựa lưng vào bàn, ôm cô vào lòng, thì thào nói

"Mỗi khi nhớ em, chị đều lấy hình em ra ngắm, rồi lại ghi lên đó, dù nó chẳng làm em quay về nhưng chí ít chị cũng cảm thấy em vẫn còn đâu đó quanh mình. Hoan Hoan, ngày đó của 5 năm trước, là chị sai khi không chọn em, chị rất hối hận, rất hối hận. Đôi mắt của em ngày hôm đó cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ của chị , sự tuyệt vọng cùng bi thương của em hệt như mũi kim thức tỉnh chị dậy nhưng chị vẫn lờ nó đi. Những ngày tiếp theo, em và chị như người xa lạ vậy. Chị lại cảm thấy khó chịu vì sự lạnh nhạt của em... Ngày chị đính hôn với Phác Bảo Kiếm, chị chỉ chăm chú tìm kiếm bóng hình em trong đám đông. Chị cứ nghĩ em sẽ không đến, nhưng em đã đến, em lẩn trong bóng đêm, đôi mắt vẫn dõi theo chị . Khi chị cùng em trò chuyện ở sân thượng, chị thật muốn thời gian cứ thế mà dừng lại. Thời khắc đó, em như đã trưởng thành hơn, không còn là cô em gái bé nhỏ luôn bám dính lấy chị, hi sinh mọi thứ cho chị ...Em nói với chị "tạm biệt", lúc đó chị không hiểu, nhưng những ngày sau đó, chị dường như đã hiểu ra, em đã âm thầm rời khỏi cuộc đời chị , chị cũng nhận ra mình yêu em mất rồi...Chị cứ ngỡ mình sẽ ổn, chị tự nói với mình, không có em, chị vẫn sống tốt... Chẳng biết từ bao giờ chị đã hình thành thói quen, cứ ngẩng đầu nhìn ra cửa chờ đợi một bóng hình quen thuộc... nhưng em không xuất hiện nữa...Chị đã từng thử hỏi mẹ, mẹ thở dài nói với chị "Thừa Hoan nó đã chọn con đường của riêng nó, nó không muốn con hiện hữu trên con đường đó nữa. Hiền, chẳng phải con luôn muốn Hoan từ bỏ sao. Vậy con còn tìm nó làm gì nữa?"
Chị trở về nhà, nhìn vào chiếc hộp trong tủ quần áo, bên trong chiếc hộp đều là quà em tặng chị ... Bây giờ chị mới nhận ra, không phải chị không yêu em, chỉ là chị đang lừa dối bản thân mà thôi, nhưng có lẽ đã muộn rồi...Có một lần đi ngoài đường, chị nhìn thấy một bóng dáng nhỏ rất giống em nhưng gương mặt đó không phải là em. Chị nhìn theo rồi lại đi tiếp, nếu lúc đó có em, em nhất định sẽ khoát tay em vào tay chị , kéo chị đi khắp nơi...Hoan Hoan, chị lãng phí quá nhiều thời gian của em, phụ trái tim của em, chị nghĩ em sẽ mãi không tha thứ cho chị ...Một tuần, hai tuần, ba tuần.... Chị lạc lõng trong thế giới của mình, thế giới không còn em. Chị thường xuyên đi dạo một mình, đêm dài chỉ có mình chị cùng rượu, nụ cười của em, giọng nói của em, sự quan tâm của em... đã rời xa chị ...Khi đó chị mới cảm nhận được sự cô đơn mà em phải chịu trong suốt thời gian qua, chị đã hối hận, đã đau khổ nhưng em đã đi rồi...Mỗi đêm dài, chị tập thành thói quen ngồi ở cửa sổ nhìn bầu trời đen kịt, rồi lại tự hỏi mình, em bây giờ đang ở đâu, đang làm gì... liệu em có còn nhớ đến chị, nhớ đến kẻ làm giết chết trái tim em...chị nhớ tất cả, nhớ đến hình dáng em, nhớ đến giọng nói trẻ con luôn gọi chị là "chị hai"... nhớ đến giọng ngọt ngào khi em gọi chị là "Hiền Hiền"... Chị có còn cơ hội nghe lại lần nữa không?....Chị đã từng hỏi bản thân rất nhiều lần, sao chị lại có thể ngu ngốc như vậy...Khi em đứng trước mặt chị, mỉm cười chân thành với chị , chị lại xem thường nó... khi em đi xa rồi, chị mới biết.... em là tất cả của chị ...5 năm đằng đẵng không có em, chị đã thấu hiểu nỗi đau trước đây của em, chị tự mắng bản thân mình trăm ngàn lần, chỉ vì sự ngu ngốc của mình mà đánh mất em...Chị từng thử tìm em, nhưng ngay khi sắp có tin tức, chị liền bỏ cuộc, chị lại tự hỏi bản thân tìm em để làm gì... em đã chọn ra đi, chị không nên làm phiền cuộc sống của em nữa..."

"..." – Tôn Thừa Hoan im lặng không nói gì, nước mắt đã rơi thấm ướt vai áo của chị

"Hoan, khi chị nghe chị Nhi nói đến em, chị đã do dự rất lâu mới quyết định tìm em. Chị tự nói nếu em không muốn gặp chị , chị nhất định sẽ không xuất hiện nữa nhưng chị không làm được. Chị không muốn bỏ cuộc vì chị luôn tin... em vẫn còn yêu chị? Sự dằn vặt, cô độc trong suốt 5 năm dày vò chị, chị thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, trái tim vẫn nhói lên khi nghe bố mẹ thỉnh thoảng nhắc đến em. Hoan Hoan , chị đau lắm, 5 năm khiến chị khổ sở cùng lo sợ, sợ em sẽ lao vào vòng tay người khác, sợ em sẽ không còn đặt chị trong tim em , sợ em và chị thật sự sẽ trở thành người xa lạ.......Hoan, chị biết là chị đã khiến em đau khổ nhưng xin em, cho chị cơ hội bù đắp được không? Chỉ một lần mà thôi, cho chị được cùng em xây dựng hạnh phúc của chúng ta"

"..."

"Hoan..." – Bùi Châu Hiền thấy cô không nói gì, sự tuyệt vọng lại lần nữa dâng lên – "Nếu em không muốn cũng không sao, chị không ép buộc, ngày mai chị sẽ đưa em về nhà"

"Chị về phòng đi nghỉ ngơi, em muốn yên tĩnh" – Thừa Hoan ra khỏi vòng ôm của chị , đi về phòng dành cho khách

Tôn Thừa Hoan co người ngồi trên giường, cô nhớ đến từng câu chị nói. Nói cô không cảm động, không lung lay là giả. Thừa Hoan nhớ đến những ngày qua, chị đối xử với cô rất cưng chiều, không hề làm gì khiến cô đau lòng. Lời chị nói khiến cô liên tưởng đến hình dáng cô độc ngồi nhìn từng tấm hình của cô, dáng cao gầy của chị trong dòng người đông đúc, gương mặt thống khổ khi cần cô...Trái tim cô không tự giác đau nhói, chị rất đáng thương. Dù chị đã từng tổn thương cô nhưng cô quả thật rất yêu chị , yêu đến mức dù trái tim đã đầy sẹo nhưng vẫn muốn yêu chị , được chị yêu thương, chăm sóc....

Thừa Hoan ngồi rất lâu, cô do dự rồi lại trầm ngâm, nên làm thế nào mới không sai đây?

Thừa Hoan đi đến phòng , chị đã ngủ rồi, chắc là do vết thương khiến chị đau. Mi tâm chị nhíu chặt, chắc là đã suy nghĩ cái gì đó trước khi ngủ hoặc là chị đang gặp ác mộng. Cô vuốt nhẹ khuôn mặt chị, trái tim nảy lên từng nhịp. Tôn Thừa Hoan biết, trái tim khóa chặt của mình đã vì chị mà mở ra lần nữa. Cô không muốn cố chấp mà bỏ qua người cô yêu sâu đậm nữa. Cô cảm thấy sống cùng chị thế này rất tốt, cô có lẽ nên tin chị một lần nữa, tin rằng chị thật sự sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ... Thừa Hoan cúi người, hôn nhẹ lên trán cô

"Bùi Châu Hiền, em yêu chị...!!!"

__________________

END FIC

Hết thật rồi ấy :<<< Hẹn gặp lại nhá, một ngày đẹp trời nào đó tui up ngoại truyện cho đọc ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro