Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thừa Hoan, nếu em còn liếc mắt nhìn, có tin tối nay tên đó không còn có thể trở ra nữa hay không?" Mạnh Kiết Nhiên cúi đầu, tràn đầy uy hiếp nói, hô hấp bá đạo nóng bỏng phả vào trên mặt cô, Thừa Hoan mất tự nhiên quay đi, bàn tay to của hắn giam cầm bên hông, hơi sức lớn cơ hồ muốn bẻ gãy.

"Anh nhẹ một chút, làm đau tôi." Thừa Hoan cũng nổi sùng, mặc kệ là đang đứng trong sàn nhảy cũng không cần biết chung quanh có người hay không, giày cao gót trực tiếp giẫm lên chân của hắn, hắn cũng không tránh ra, rên lên một tiếng sau con ngươi đen nhánh khóa chặt lấy cô, nhìn đến Thừa Hoan cơ hồ không thở nổi.

"Thừa Hoan, cô gái này một đạp của em quả thật hung ác." Mạnh Kiết Nhiên hút khí, bàn tay vẫn như cũ giam cầm bên hông, Thừa Hoan rất không thích thân mật như vậy, trực giác liền muốn trốn tránh.

"Buông ra, hôm nay tôi không muốn khiêu vũ."

Thừa Hoan đã quen tùy hứng, Mạnh Kiết Nhiên ngưng mắt nhìn cô mấy lần, kéo cô ra khỏi sàn nhảy đi thẳng khỏi đại sảnh bữa tiệc. Áo da khoác ngoài lúc vào tiệc đã cởi ra, giờ da thịt hoàn toàn lộ trong không khí rét lạnh của đêm đông, dần dần từng tầng da gà thi nhau nổi lên, tay chân lạnh lẽo, gió đêm luồn qua làn váy khiến cô rùng mình một cái.

"Mặc vào." Mạnh Kiết Nhiên nắm tay lạnh lẽo của cô, cởi áo khoác xuống khoác lên trên vai cô. Hai người đã ra khỏi sảnh tiệc, giờ đang đứng trước cổng nơi chiếc Lexus màu đen cao cấp của Mạnh Kiết Nhiên đang đậu, chiếc xe như một con báo tàn bạo đang núp mình trong bóng đêm.

"Không mặc, tôi còn muốn đi vào, tối nay tôi không phải bạn gái của anh."

Thừa Hoan hất tay của hắn ra đi trở về, còn chưa đi được hai bước đã bị cản lại, cả người bị ôm lên nhét vào trong xe. Cô thét lên giãy giụa cũng không ngăn cản được động tác của hắn. Cách cửa sổ xe, Từ Tông một thân tây trang màu trắng đứng ở trên bậc thang nhìn bọn họ bên này.

Tiếng động cơ êm ru của chiếc Lexus phá vỡ màu đen an tĩnh, sau lưng tòa nhà càng ngày càng xa, cho đến khi nhìn không thấy nữa, nghe Mạnh Kiết Nhiên uy hiếp mở miệng: "Về sau ít cùng Từ Tông lui tới, hắn không phải người đơn giản ngươi nghĩ đơn giản như vậy."

"Thế anh cho rằng anh thì đơn giản chắc?" Thừa Hoan phản kích lại, nhìn thấy Mạnh Kiết Nhiên đổi sắc mặt, gân xanh trên tay cầm vô lăng muốn nhô cả lên thì rất hả hê. Tốc độ xe chợt tăng nhanh, cô không có phòng bị, thân thể ngã ngửa ra sau, lập tức đụng phải cửa xe, đầu váng mắt hoa chống người ngồi dậy nắm chặt lấy tay cầm trên ghế ngồi, nhìn những tòa nhà vùn vụt lướt qua ngoài cửa xe, nghiêng đầu nhìn về phía kẻ không muốn sống vẫn đang tăng tốc bên cạnh.

"Mạnh Kiết Nhiên, anh quả thật là người điên."

Cô hắng giọng mắng, Mạnh Kiết Nhiên nghe vậy, ngược lại nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp hùng hậu, vang vọng ở trong buồng xe kín bưng, một chút sợ hãi le lói dâng lên trong lòng cô.

"Mạnh Kiết Nhiên, anh dừng xe, tôi muốn xuống."

Thừa Hoan nổi điên đánh hắn, sau đó lay cửa xe, cũng không muốn cùng điên với cái tên điên cuồng này thêm nữa. Mạnh Kiết Nhiên biến sắc, vội vàng đánh tay lái, tiếng thắng xe chói tai vang lên trong đêm đen, tạo thành một vệt dài trên đường. Khóa cửa xe mở ra, Thừa Hoan không kịp chờ đợi nhào xuống, đóng sầm cửa lại, cũng bất cần bên ngoài rét căm căm cứ thế gõ giày cao gót chạy thục mạng, chỉ sợ hắn lại bắt cô trở lại.

Giá rét thấu xương từng chút một chui vào trong lỗ chân lông, tay chân từ từ mất đi tri giác. Mạnh Kiết Nhiên ngồi trong xe nhìn bóng dáng màu trắng trong kính chiếu hậu càng ngày càng xa, cuối cùng dần dần biến mất không thấy gì nữa, một quyền đánh vào trên tay lái, Tôn Thừa Hoan, có phải em ghét bỏ anh dơ bẩn không, nhưng dù có là thế thì em cũng đừng mong trốn thoát. Em không biết được những kẻ sống trong bóng đêm khao khát ánh mặt trời bao nhiêu đâu.

Lúc Mẫn Doãn Kỳ tìm được cô, Thừa Hoan đang co ro trong boot điện thoại đầu đường, cả người cuộn thành một đoàn ngồi dưới đất, tóc dài buông xõa ở đầu vai, thân thể run lẩy bẩy, y như cô bé bán diêm, chỉ liếc mắt một cái, bao nhiêu đau lòng của Mẫn Doãn Kỳ đều nghẹn trong cổ họng.

Kéo cửa kính buồng điện thoại ra, cởi áo khoác lên cho cô rồi ôm cả người vào lòng, cái đầu chôn trong đầu gối của cô ngẩng lên, khuôn mặt gần trong gang tấc, cắn môi từ đầu đến cuối không buông ra dần dần tím lại. Mẫn Doãn Kỳ vuốt môi cô để cho cô từ từ buông ra, cánh môi vốn đỏ thắm mà giờ tím tái, cắn đến rách cả da, còn có vệt máu khô dính lại. Thân thể cô cứng ngắc, không nhúc nhích được, mặc cho anh ôm lên xe.

Trong xe mở máy sưởi, Thừa Hoan mới lên xe không thích ứng kịp nên lại run rẩy một hồi. Mẫn Doãn Kỳ bế cô ngồi ở trên đùi, cởi áo ra ép cô vào trong ngực ủ ấm, Trần Minh từ kính chiếu hậu nhìn thấy tình cảnh trên băng ghế sau, cầm cái thảm trên ghế đưa sang cho Mẫn Doãn Kỳ đắp lại cho cô.

"Thừa Hoan, có còn lạnh hay không?"

Thừa Hoan chăm chú nhìn vào mắt anh rồi đảo đảo mấy cái, lúc này Mẫn Doãn Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, liếm liếm cánh môi lạnh lẽo lẫn vết máu khô trên đó, sau đó lại dùng mặt cọ xát mặt của cô, không thể nghi ngờ cũng là một mảnh lạnh lẽo.

Lòng bàn tay toàn vết chai luồn vào trong tấm thảm nắm lấy tay cô, đầu ngón tay ở phía trên tỉ mỉ vuốt ve, vuốt từng cái khớp xương, ánh mắt của cô lại lay động rồi vùi mình thật sâu vào trong ngực anh.

Tay nhỏ bé nắm chặt áo anh, ậm ừ nói: "Thủ trưởng, làm sao anh lại ấm áp thế này nhỉ."

Cô nói rất chậm, rất nhẹ, Mẫn Doãn Kỳ trong lòng không có cảm giác, thiên ngôn vạn ngữ đè nén trong lòng nhưng nói không ra lời, mấy lời bộc phát muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, cuối cùng biến thành một câu: "Ai cho phép em trời lạnh mà mặc ít như thế, vì lạnh mà bệnh còn không phải tự mình chịu hay sao."

Lời nói ít nhiều cũng có khiển trách ở bên trong, Thừa Hoan gác cằm lên bả vai anh nghe thế cũng không tức giận. Sớm đã quen với cách ăn nói của Mẫn Doãn Kỳ, ít nhiều gì vẫn có chút thất vọng, cho là anh sẽ dịu dàng nhỏ nhẹ nói đôi câu, có điều yêu cầu anh nhỏ nhẹ dịu dàng cũng chính là làm khó anh rồi.

"Sau này sẽ không thế nữa." Thừa Hoan thì thầm bên lỗ tai anh, Mẫn Doãn Kỳ hơi ngẩn ra rồi kéo cái tay đang treo trên cổ anh xuống nhét vào dưới tấm thảm ủ ấm.

"Được, anh cho phép."

Trần Minh không biết chị dâu nói gì, anh đoán có lẽ là câu tán tỉnh gì đó, bởi vì thủ trưởng vốn nghiêm túc lạnh lùng lúc này ý cười tràn đầy trên mặt.

Xe lái vào đại viện, Mẫn Doãn Kỳ ôm cô xuống xe trực tiếp lên lầu, điều hòa trong phòng đã tỏa ra khí ấm áp, rèm cửa sổ sáng màu cũng kéo lên rồi, Thừa Hoan bị anh đặt ngồi xếp bằng trên giường. Mẫn Doãn Kỳ cởi áo khoác máng lên móc áo, xoay người đã thấy cô vợ nhỏ chân không nhảy xuống giường, bàn chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà, trên sàn nhà lại không trải thảm, anh nhướng mày đang định mở miệng.

Thừa Hoan lại nhanh nhẹn mang dép vào, hướng anh nói cười ríu rít, chiếc váy dài chữ V ở dưới ánh đèn chập chờn, gấu váy uyển chuyển theo động tác của cô mà tung bay như những cánh hoa nở rộ. Dưới ánh đèn, cô chầm chậm đi đến, trong mắt Mẫn Doãn Kỳ giống như đang đạp trên hoa sen.

"Thủ trưởng, anh không mời em điệu nhảy đầu tiên của tối nay ư?"

Mẫn Doãn Kỳ nghe vậy ánh mắt thẫm đi, bên trên hầu kết trượt động, xem ra cực kỳ hấp dẫn, chân bước một bước về phía trước, cái lưng thẳng tắp hơi hơi khom xuống làm một tư thế mời tiêu chuẩn.

Cô không chút nào do dự đặt tay lên, Mẫn Doãn Kỳ nắm chặt bàn tay mềm như không xương trong lòng bàn tay, tay hơi dùng lực, thân thể cô liền ngã về phía trước tiến sát trong ngực anh.

"Thủ trưởng, xem ra anh thâm tàng bất lộ a!"

Thừa Hoan từ trong ngực anh ngẩng đầu, tay thon khoác lên trên bả vai anh nháy mắt với anh. Mẫn Doãn Kỳ vừa cúi đầu, liền bắt gặp con ngươi trong sáng của cô, tay đặt trên eo cô tăng thêm sức lực, tốc độ cũng mau hơn.

"Thừa Hoan, bắt cho kịp."

Mẫn Doãn Kỳ khiêu vũ rất giỏi, từng bước chân có thể nói là hoàn mỹ, hơn nữa mỗi một động tác cũng rất có lực dẫn dắt cô, cuối cùng cô trực tiếp dẫm lên mu bàn chân anh nhẹ nhàng tung bay theo bước chân anh.

Làn váy trắng bung xòe trong khoảnh khắc nhẹ nhàng, mặc dù không có âm nhạc nhưng họ vẫn phối hợp hoàn mỹ. Sau khi kết thúc động tác sau cùng, Mẫn Doãn Kỳ ôm cô lên, đá văng cửa phòng tắm đi vào.

Lễ phục màu trắng bị anh gấp gáp xé bung, hai thân thể ôm nhau chặt chẽ dưới vòi hoa sen mặc cho nước nóng chảy qua. Một chân Thừa Hoan bị anh kéo vòng quanh eo chỉ còn một cái chân chống đỡ, thân thể mất đi thăng bằng, chỉ có thể đưa tay vòng chắc lấy cổ anh. Cả người bị anh đè ở trên gạch men lạnh lẽo, phía trước là thân nhiệt nóng rực từ anh, phía sau là gạch men sứ lạnh lẽo, hai loại nhiệt độ cùng đan xen, đụng chạm.

"Thủ trưởng, nhẹ một chút."

Mẫn Doãn Kỳ động tác dừng một chút, phân thân chôn trong thân thể cô một lát sau mới cử động, tư thế này khiến anh có thể ra vào càng sâu, nhiệt độ trong phòng tắm chốc lát liền dâng cao, một mảnh mờ mờ ảo ảo. Sau cùng, Mẫn Doãn Kỳ sợ cô không thở nổi, động mấy cái thì ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Thân thể được nước nóng làm cho ấm lên, Mẫn Doãn Kỳ đặt cô ở trong chăn rồi đi lấy khăn lông lau người cho cô, chỉ nghe cô "Hắt xì" một cái.

"Dậy uống rễ bản lam nhé."

Mẫn Doãn Kỳ lấy áo ngủ đặt ở trên chăn, Thừa Hoan cầm lấy lò dò vào trong chăn mặc, không bao lâu anh bưng cái ly đi vào, bên trong là rễ bản lam ngâm.

"Đem đi, khó ngửi lắm." Mẫn Doãn Kỳ mặc đồ ngủ, cái chén trong tay bị cô đẩy ra suýt nữa thì đổ, anh lạnh mặt sốc một góc chăn lên: "Ba giây, dậy."

Mỗi lần cô làm nũng anh đều bày ra bộ mặt như đang huấn luyện binh sĩ, tiếng nói to đến mức cửa sổ thủy tinh cũng rung lên. Thừa Hoan làm bộ đáng thương từ trong chăn thò đầu ra, liếc anh một cái, ngoan ngoãn nhận lấy cái ly uống vào.

"Ngủ đi." Sau khi uống xong, Mẫn Doãn Kỳ giém chăn lại cho cô, tắt đèn ngủ, cầm cái ly đi ra ngoài, một hồi trở lại vén chăn lên nằm vào.

Cứ đến mùa đông, khi đi ngủ Thừa Hoan đặc biệt sợ lạnh, trên người Mẫn Doãn Kỳ thì giống y cái lò lửa, đặc biệt ấm áp, cô thích rúc vào lòng anh ngủ, như vậy sẽ không lạnh nữa.

Ngủ đến nửa đêm, Mẫn Doãn Kỳ phát giác người trong ngực có chút không bình thường, sờ tới trên người một mảnh nóng bỏng, áp đầu thử nhiệt độ thì nóng hầm hập, lập tức bật đèn, vỗ vỗ mặt cô, Thừa Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Nằm ở trên giường nhìn nước trong chai giọt giọt xuống, chảy vào trong người, trong đầu lộn xộn, toàn thân đau đớn ê ẩm, khó chịu khụ khụ hai tiếng, cổ họng khàn đặc muốn kêu tên mà nghẹn cứng.

"Cô chủ, cô đừng động đậy, nước sắp truyền xong rồi, để tôi đi gọi y tá."

Chị Ngô buông việc đang làm dở chạy đi tìm y tá, Trần Minh đang dẫn bác sĩ đi vào, hai người đụng vào nhau.

"Đến rất đúng lúc, cô chủ tỉnh rồi, ông xem hạ sốt chưa."

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoác áo blue trắng, mang theo cặp mắt kính, ông đến gần là có thể nghe thấy được mùi thuốc trên người. Y tá đúng lúc bưng khay đi vào, bác sĩ lấy nhiệt kế để cho cô ngậm trong miệng, y tá đổi bình truyền cho cô. Nhìn quanh phòng vẫn không thấy anh đâu, chị Ngô tẩu hình như là biết cô đang suy nghĩ gì, lại gần nói Mẫn Doãn Kỳ đi bộ đội, buổi chiều sẽ về.

"Đã hạ sốt rồi, chờ truyền hết chai nước này rồi theo dõi nhiệt độ xem thế nào."

Bác sĩ lại lắng nhịp tim của cô một hồi, nói không có gì đáng ngại xong cùng Trần Minh đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cô và chị Ngô.

"Cô chủ, từ lúc tỉnh dậy vẫn chưa ăn gì, lúc đi cậu chủ dặn chờ cô dậy thì cho cô ăn cháo."

Chị Ngô lấy cái chén nhỏ múc cháo từ bình ủ ấm trên tủ cho cô, lại đỡ cô dậy từ từ ăn. Nhớ tới tối hôm qua Mẫn Doãn Kỳ đưa cô tới bệnh viện, bận rộn một hồi chắc là anh không được nghỉ ngơi tốt.

"Cậu chủ đi lúc 7 giờ, ăn sáng rồi mới đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro