Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan nắm trong tay lá thư mỏng nhưng không hề mở ra, hồi tưởng lại những lời Vệ Đông nói, hắn cuối cùng vẫn tự mua dây buộc mình, tất cả mọi điều ở trước sự tử vong đều trở thành mây khói, cô oán hận hắn đã lấy mất tự do và liên hệ với bên ngoài trong thời gian bị giam lỏng.

Thừa Hoan đem lá thư để vào ngăn kéo, lại chui vào trong chăn hòng tìm thêm một giấc ngủ ngon, không muốn nghĩ đến mấy thứ lung tung phiền hà kia nữa.

Lúc Mẫn Doãn Kỳ tan làm vào bệnh viện, anh đứng bên ngoài một lúc lâu mới đẩy cửa đi vào, bên trong rèm cửa sổ không kéo ra, trong phòng cũng không mở đèn, cùng bóng đêm bên ngoài hòa làm một thể.

Anh biết hôm nay ai đã tới, mặc dù từ sau khi tỉnh lại Thừa Hoan chưa hề hỏi một câu về tin tức của người kia, nhưng trong lòng ít nhiều đều có nghĩ tới .

"Thừa Hoan, dậy đi, anh biết em đang giả bộ ngủ."

Mẫn Doãn Kỳ mở đèn, cô gái đang cuộn trong chăn cựa quậy hé mặt ra, tóc tai tán loạn sau lưng giống y cô nàng lười. Mẫn Doãn Kỳ đưa cái lược trên tủ cho cô nhưng cô vợ nhỏ dẩu môi không cầm, Mẫn Doãn Kỳ than thở, không thể làm gì khác hơn là chải đầu cho cô.

"Thủ trưởng, em muốn xuất viện."

Thừa Hoan làm bộ đáng thương níu lấy ống tay áo anh, ngón tay xanh xao trên nền quân trang của anh lại càng trắng, Mẫn Doãn Kỳ trở tay cầm lấy nắm tay cô trong lòng bàn tay, mu bàn tay nhỏ của cô có da có thịt, nắm trong tay thích vô cùng.

"Ở thêm vài ngày, Chủ nhật chúng ta xuất viện."

"Còn những mấy ngày nữa, em muốn ngày mai xuất viện cơ." Cô vợ nhỏ bắt đầu làm nũng giống như con mèo nhỏ giương oai nghịch ngợm, tim Mẫn Doãn Kỳ mềm nhũn nhưng khi nói ra vẫn kiên định.

"Không được."

Thừa Hoan bĩu môi không vui: "Em là thủ trưởng phu nhân."

"Trừ chuyện này, chuyện khác đều theo ý em."

"Vậy em muốn ăn canh rong biển chua cay."

". . . . . . Không được".

Cuối cùng Tôn Thừa Hoan vẫn không được như ý, vẫn phải uống canh bồ câu hầm, vẫn phải chờ Chủ nhật mới xuất viện, ăn xong cơm tối thì ngồi trên giường gãi ngứa thở phì phò bởi đã lâu không được tắm rửa gội đầu.

"Báo cáo thủ trưởng, vợ thủ trưởng muốn tắm, gội đầu."

Mẫn Doãn Kỳ đang trải chăn trên sofa, nghe vậy thì gọi điện hỏi han Lương Nhu Hoa, bên đầu kia không biết nói những gì, xong xuôi anh mới đi lấy nước nóng đem vào.

Anh vừa vắt khăn vừa nói "Quay lại đây, mẹ nói phụ nữa đẻ non tốt nhất không nên tắmtrước chớ tắm, tránh về sau lưu lại bệnh căn, để anh lau người cho em."

Tôn Thừa Hoan mặc dù không thích lắm nhưng vẫn xoay người lại, Mẫn Doãn Kỳ vén quần áo lên, tỉ mỉ lau một lần, lòng bàn tay không cẩn thận chạm vào da thịt nhẵn nhụi, một hồi run rẩy, thân thể căng thẳng "Quay lại, lau trước mặt."

Sắc mặt Thừa Hoan phiếm hồng, có chút ngượng ngùng: "Thủ trưởng để em tự làm đi."

"Không được, sợ em đụng phải vết thương, nằm xuống."

Nút áo bệnh nhân bị mở ra, lộ ra lần vải băng bó bên trong, băng gạc dầy cộm, Mẫn Doãn Kỳ động tác rất nhẹ, từ từ lau, đầu ngón tay cố ý ở trên cái rốn tròn trịa vuốt một cái, Thừa Hoan cười hít một hơi, duỗi chân đá anh nhưng bị bắt được, còn cố ra vẻ nghiêm túc.

"Không cho phép lộn xộn, cẩn thận vết thương nứt ra."

"Thầy thuốc nói rồi, vết thương gần như hoàn toàn khôi phục, đừng hòng gạt em."

"Đã thông minh không ít, đứng lên gội đầu."

Mẫn Doãn Kỳ lại bưng một chậu nước tới, không pha nước lạnh mà chờ nước nguội bớt rồi mới để cô ghé đầu vào gội.

"Rất ngứa, gãi trên chỗ đỉnh đầu một chút đi."

Mẫn Doãn Kỳ tay đầy bọt ở trên đầu cô gãi gãi, Thừa Hoan hài lòng rầm rì "Lên trên một tý nữa."

Rõ ràng là cố ý, Mẫn Doãn Kỳ cũng không vạch trần, khó có được cơ hội để cho cô vợ nhỏ đắc ý một phen "Còn chỗ nào ngứa nữa?"

"Phía dưới cũng ngứa, bên này cũng ngứa."

Gội đầu thôi mà hai người cũng giằng co gần nửa giờ, sau đó tựa vào trên giường bệnh xem tạp chí, nội dung là mẫu trang phục thịnh hành mới nhất mùa xuân năm nay, kiểu màu ánh huỳnh quang sắc.

"Thủ trưởng, anh thấy em mặc màu này thế nào?" Tôn Thừa Hoan chỉ vào người mẫu mặc áo đầm màu trắng, phía dưới là váy xếp tầng như đóa hoa nở rộ, phía trên có đai eo, thiết kế đơn giản, khoác thêm một cái áo khoác cọc tay nữa thì không hề hở hang tí nào.

Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên liếc nhìn: "Y như cái bánh chưng, còn không bằng cái này." Anh chỉ một chiếc áo khoác tây trang màu hồng, thiết kế cũng khá đơn giản, nhìn rất được.

"Ừ, không tệ, phía dưới phối với đồ gì được nhỉ?"

Mẫn Doãn Kỳ suy nghĩ một chút: "Quần thôi."

"Không được, váy vẫn hơn."

"Không được, mặc quần."

Tôn Thừa Hoan phản ứng ngang ngạnh, là người ưa mềm không ưa cứng, nếu ai biết nói nhỏ nhẹ may ra cô còn nghe theo, thế là vểnh cằm lên cãi: "Tôni sao không được ah..., em chính là thích váy."

"Không xem nữa, tắt đèn đi ngủ." Thói quen giáo huấn người của Mẫn Doãn Kỳ lại nổi lên, cầm lấy tạp chí đặt lại trên bàn, kéo chăn đắp cho cô. Thừa Hoan không chịu, anh tắt luôn cả đèn, rất tự nhiên kêu buồn ngủ, cô tức giận thở phì phì xoay người đi, một hồi náo loạn trong phòng rốt cuộc cũng khôi phục an tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đều.

Chủ nhật Tôn Thừa Hoan xuất viện, trước đó một ngày có rất nhiều người thân bạn bè tới thăm, thế là lúc xuất viện liền đem tất cả trái cây quà cáp cho y tá, còn mình thì lên xe về nhà cha mẹ chồng.

Lương Nhu Hoa xuống xe liền quay lại đưa tay đỡ Thừa Hoan, dì giúp việc nghe tiếng xe đã sớm chạy ra lo đem đồ đạc vào nhà. Đồ đạc của Thừa Hoan mang theo cũng không nhiều, chỉ là mấy bộ quần áo thường thay đổi và một ít sách giải trí mà Mẫn Doãn Kỳ chuẩn bị cho cô.

"Cẩn thận bậc cửa, mẹ đã cho dọn dẹp phòng của Doãn Kỳ trên lầu hai, con còn muốn gì thì cứ nói với mẹ, buổi trưa muốn ăn gì nào, nghe Doãn Kỳ nói con muốn ăn đồ mặn, bây giờ nên chịu khó nhịn một chút, chờ hết tháng thì được."

Thừa Hoan gật đầu, Lương Nhu Hoa suy tính rất chu đáo, cả phòng đều trải thảm, cửa sổ chỉ lộ ra một khe nhỏ cũng vì cô hiện giờ không thể ra gió. Thừa Hoan cởi khăn quàng cổ ngồi xuống, dì giúp việc bưng nước ấm vào cho cô thấy thế vội nói "Mau nằm đi, thân thể không thể mệt mỏi."

Lương Nhu Hoa sợ con dâu buồn nên mang len vào phòng cô ngồi đan vừa trò chuyện.

"Chờ con hết tháng thì chúng ta cùng đi dạo phố, thời trang mùa xuân năm nay đã tung ra rồi, không chỉ thanh niên các con thích mà ngay cả bà già như mẹ cũng thích nữa là."

"Mẹ đâu có già chút nào đâu, con thấy mẹ trông rất trẻ mà." Lời nói này tuyệt đối không giả, mẹ chồng Lương Nhu Hoa đúng là trông rất trẻ, bảo dưỡng rất tốt, chính cô cũng không dám cam đoan khi mình bằng tuổi bà liệu có thể bảo dưỡng được như vậy không.

"Đích thực là lớn tuổi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái Doãn Kỳ cũng đã cưới vợ, nhớ khi còn bé nó không thích nói chuyện, mẹ cùng ba con còn nghĩ là nó bị tự kỷ nữa đấy."

"Thì ra anh ấy từ nhỏ đã như vậy, hiện tại cũng thế, không thích nói chuyện, vừa nói liền là giọng răn dạy người ta, tiếng nói to đến mức cửa sổ thủy tinh cũng phải rung lên."

"Ba nó cũng thế, lúc mới kết hôn cũng hay cao giọng huấn người, sau đó có Lương hòa, liền huấn Doãn Kỳ, khi còn bé không ít lần bị ba đánh nhưng tính tình bướng bỉnh không khóc bao giờ, để mẹ tìm ảnh cho mà xem."

Lương Nhu Hoa đi về phòng lấy ảnh, mẹ chồng nàng dâu cùng chụm đầu xem ảnh vừa nói vừa cười, Mẫn Doãn Kỳ khi còn bé so với bây giờ khác biệt quả thực rất lớn, ít nhất thì cũng không đen như bây giờ, là một cậu bé trắng trẻo mập mạp cưng vô cùng.

"Có lẽ là Doãn Kỳ về, mẹ xuống nhà xem một chút."

Lương Nhu Hoa đi rồi, Thừa Hoan một mình ngồi lật xem ảnh, hầu như là ảnh của Lương Nhu Hoa và Mẫn Doãn Kỳ, ảnh của lão thủ trưởng tương đối ít, một vài tấm là hình chụp lúc Mẫn Doãn Kỳ mới sinh, mặc cái yếm màu đỏ được Lương Nhu Hoa ôm trong ngực, cả nhà đứng chụp ảnh dưới cây hải đường.

"Xem gì mà tập trung thế."

Mẫn Doãn Kỳ cởi nón lính đứng ngoài cửa, nói xong liền đẩy cửa đi vào, đem cái mũ máng lên móc áo, sau đó lại cởi áo khoác mới ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm lấy album trong tay cô: "Trước kia không phải đã xem rồi sao? Sao còn xem được say sưa như thế."

"Mỗi lần xem tâm cảnh không giống nhau, cảm xúc cũng không giống nhau mà!"

"Bây giờ là tâm cảnh gì?"

"Ngọt ngào, thỏa mãn muốn tràn ra." Bởi vì mình bây giờ hạnh phúc hơn so với trước kia, hoàn toàn dung nhập vào gia đình này, Mẫn Doãn Kỳ cũng không phải là chỗ dựa nhất thời mà là người chồng cùng cô gắn bó nửa đời sau.

"Đây là sự thừa nhận của thủ trưởng phu nhân đối với thủ trưởng hả?"

"Xem như thế đi, có phải trong lòng vui như mở cờ không?"

Thừa Hoan vòng tay lên cổ anh, cả người trên áp sát lại, được Mẫn Doãn Kỳ ôm trọn trong lòng. Kể từ sau khi xảy ra chuyện không may cho tới giờ họ chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy, hiện tại chợt ôm trong lòng, hai tay Mẫn Doãn Kỳ tự nhiên khoác lên eo cô, tay xoa nắn da thịt mềm mại trên eo, Thừa Hoan nhột cười ha ha không ngừng, ở trong lòng anh ngã trái ngã phải. Mẫn Doãn Kỳ vốn cũng không có suy nghĩ gì khác nhưng sau một hồi bị cô vợ nhỏ ở trong lòng lộn xộn lăn qua lăn lại cũng gợi lên dục vọng, hô theo gò má xuống đến cổ, hơi thở nóng bỏng phả ra trên da thịt, gò má cô đỏ tưởng rỉ ra máu, nhìn cực kỳ mê người. Hô hấp của Mẫn Doãn Kỳ càng thêm gấp gáp, bàn tay không quy củ chuyển qua trước ngực, chôn ở trên cổ nàng: "Thừa Hoan, anh rất nhớ em."

Một câu hai nghĩa, biết anh ẩn nhẫn, từ khi cô tỉnh lại cũng chưa nói một câu cảm động nào nhưng mỗi một động tác đều bao hàm tình yêu cùng săn sóc, thật đúng là một người đàn ông thâm trầm, chỉ có điều cô lại rất thích, cũng nghiêng đầu hôn lên má anh một cái "Thủ trưởng, em cũng rất nhớ anh."

Giữa bọn họ không cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, một câu nhớ cũng đủ rồi. Bởi vì tâm ý tương thông, một ánh mắt, một động tác, cũng đều khắc trong lòng nhau. Cuộc đời này, hạnh phúc lớn nhất chính là gặp được thủ trưởng đại nhân thâm trầm này, lời không nhiều, chỉ cần đủ dùng là được.

Kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro