Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn trong phòng không sáng lắm khiến cho bóng dáng Mẫn Doãn Kỳ trở nên mờ ảo, không thấy rõ được biểu tình, dù đang ngồi trên sofa nhưng lưng vẫn thẳng tắp ngay ngắn, nếu mà là cô thì đã sớm nghiêng ngả bên này bên kia rồi. Mẫn Doãn Kỳ không mặc quân phục mà là bộ đồ mặc nhà thoải mái. Từ khi ở cùng anh, Thừa Hoan phát hiện Mẫn Doãn Kỳ đi làm về sẽ phải tắm và thay đồ mặc ở nhà rồi mới ăn cơm.

"Về rồi à, hôm nay đi chơi vui không?"

Mẫn Doãn Kỳ đặt tay trên đầu gối, mắt khẽ nheo lại không có vẻ gì hung tợn, ngược lại lại thấy ấm áp nhưng nghe giọng nói thoáng chứa sự tức giận, chắc có chuyện gì đây, nhưng vấn đề là cô hôm nay không làm gì chọc anh ta nha.

"Đêm nay anh không phải ở lại doanh trại nữa à?" Thừa Hoan tùy tiện quăng túi xách lên salon rồi ngồi xuống cạnh anh, với tay rót cho mình chén trà uống một hơi cạn sạch. Dù sao cô cũng không thấy được trà có vị ngon gì đặc biệt, đối với cô đó chỉ là một thứ nước giải khát thôi. Đang chuẩn bị tiếp tục nói vài câu chế nhạo thì ngoài cửa sổ không hề báo trước vang lên một loạt tiếng sấm "Đùng! Đùng!" làm cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Tiếng sấm rất to ngay cả cửa sổ cũng rung rung, sau đó mưa ngày càng lớn như trút nước, đập ầm ầm vào cửa sổ. Trong phòng bỗng chốc tối sầm, Thừa Hoan vội vàng đứng dậy mở đèn, tiện thể ló đầu ra xem mưa bên ngoài, vừa đúng lúc trên trời có tia chớp dài vạch qua làm cô sợ mất hồn, bất giác lùi lại thì va phải bộ ngực ấm áp.

Mẫn Doãn Kỳ một tay ôm vai cô, một tay đóng cửa lại ngăn cách tiếng mưa cùng tiếng sấm bên ngoài căn phòng. Ngực anh ấm áp sạch sẽ, thân thể kề sát làm cho hơi thở của anh phả lên mặt cô, Thừa Hoan bất giác nóng bừng mặt, cô cố làm ra vẻ bình thường tránh khỏi bàn tay anh đang đặt trên vai mình. Vì không muốn để anh phát hiện sự khẩn trương của mình, Thừa Hoan cố ý vờ như không có gì tươi cười trêu anh "Thủ trưởng, anh không phải cũng sợ sấm đấy chứ, không sao đâu, tôi sẽ không cười anh đâu."

Mắt Thừa Hoan cong lại như mặt trăng lưỡi liềm trong đêm, hàng lông mi vừa dài vừa dày che lại con ngươi cứ chớp chớp như cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy làm cho Mẫn Doãn Kỳ nhìn mà thấy nhột nhạt, anh để một tay xuôi bên người, một tay nâng lên sờ cằm: "Tôn Thừa Hoan, mỗi lần em nói dối thì sẽ nháy mắt, ba năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào cả." Tiếng anh tuy trầm thấp như tiếng violon cent nhưng lại có lẫn ý cười, cổ họng run run không có chút nghiêm chỉnh nào.

"Thủ trưởng, thật cám ơn sự quan tâm tỉ mỉ của anh." Tôn Thừa Hoan bị anh nhìn thấu thẹn quá hóa giận bốp chát lại. Mẫn Doãn Kỳ cũng không để ý bộ dạng xù lông nhím của cô, trên gương mặt lạnh lùng nhếch lên nụ cười như có như không bước vào phòng ăn, ngoài trời mưa vẫn liên mien không ngớt. Thừa Hoan thấy thế không cùng theo mà chạy lên lầu.

"Ông chủ, tối nay có làm mấy món cô chủ thích ăn không?"

Mẫn Doãn Kỳ thở dài: "Làm đi, sau này chỉ cần cô ấy ở nhà thì chị cứ làm."

Chị Ngô đáp lại một tiếng, trong lòng thấy lạ, nếu nói hai người này yêu nhau thì cách họ sống chung có gì đó kì quái, còn nếu không yêu thì sao lại kết hôn, hơn nữa ông chủ đối với cô chủ rất tốt.

Thừa Hoan rất thích các món ăn do chị Ngô làm, rất hợp khẩu vị của cô. Hơn nữa hạt cơm vừa thơm vừa dẻo làm cô ăn liên hai chén. Mẫn Doãn Kỳ ăn khá nhiều, ước chừng gấp đôi cô, thế là Thừa Hoan tốt bụng nói anh đổi ăn vào bát to cho đỡ mất công bới cơm. "Em chê tôi ăn nhiều?" Giọng Mẫn Doãn Kỳ cất lên trầm khàn, bề ngoài lại mạnh mẽ anh tuấn toát lên bản chất quân nhân, lúc nói chuyện theo thói quen ra lệnh, hơn nữa mỗi lần quát âm lượng tăng cao làm cô thấy đau cả lỗ tai.

"Ha ha ha, không phải, chỉ là gợi ý chút mà."

Mẫn Doãn Kỳ liếc nhìn cái chén trong tay, so với hộp cơm dùng trong quân đội thì nó nhỏ đến đáng thương "Lần sau đi siêu thị mua cái lớn hơn chút."

Tại sao là cô đi mua, chợt nhớ ví tiền của Mẫn Doãn Kỳ đang do cô giữ, mà cô giờ đã là vợ thủ trưởng rồi, ý thức được những điều này, Thừa Hoan vô cùng vui vẻ sảng khoái gật đầu ngay, cũng không quên hỏi anh số chứng minh thư mật mã.

Biết được mật mã tài khoản rồi việc Tôn Thừa Hoan làm đầu tiên là vào ngân hàng điện tử tra số dư, sau đó nhìn dãy số trên màn hình cô kinh ngạc phát hiện mình hình như đã gả cho một tên nhà giàu mới nổi.

Mẫn Doãn Kỳ không lấy làm ngạc nhiên nhìn cô một cái rồi bỏ vào phòng vệ sinh, cô vui vẻ đem thẻ cất vào, lòng thầm nhủ lần sau đi siêu thị phải mua cho anh một cái tô lớn mới được.

Buổi tối hai người nằm trên giường lớn đắp chung một cái chăn, bình thường sẽ không có chuyện gì để nói nhưng hôm nay không biết vì sao Thừa Hoan lại muốn nói chuyện với anh, có lẽ là do chuyện gặp Mạnh Kiết Nhiên lúc chiều.

"Thủ trưởng, anh kể một chút chuyện trong doanh trại đi." Thừa Hoan sợ anh không trả lời bèn lấy tay lay lay anh. Mẫn Doãn Kỳ vốn đang nằm nghiêng sửa lại nằm thẳng, nhìn chằm chằm bóng tối trên trần nhà, tiếng nói lạnh lùng có thêm tia dịu dàng.

"Ngủ."

"Anh kể một chút đi mà?" Cô lại tiếp tục đẩy, có lẽ là do tác động từ ngữ điệu dịu dàng của anh.

"Im lặng, ngủ." Mẫn Doãn Kỳ đưa lưng quay về phía cô nói

Thừa Hoan cả giận, xốc chăn chồm qua bên Mẫn Doãn Kỳ, trong bóng tối có tiếng vật gì rơi "ting" một tiếng, Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy nút áo trên áo ngủ đã bị tháo ra, đưa tay ngăn động tác tiếp theo của cô.

Tôn Thừa Hoan giống y như bộ dạng ngang ngược không phân phải trái lúc hai người mới quen, như một con thú nhỏ phẫn nộ trong bóng tối gào lên: "Mẫn Doãn Kỳ, tôi thấy anh luyện binh nhiều quá rồi, tôi là vợ anh chứ không phải lính của anh." Thừa Hoan tức giận gọi thẳng tên anh chứ không gọi thủ trưởng nữa. Cái chăn đã bị kéo ra, Mẫn Doãn Kỳ bị đè ngửa, trong bóng tối không cản được thị lực của anh, con ngươi tối tăm nhìn không rõ được, một tay anh kềm lại đôi tay đang làm loạn của Thừa Hoan nhanh chóng lật người lại đè cô dưới thân: "Tôn Thừa Hoan, em đã thừa nhận là vợ tôi, tôi có phải nên thực hiện một chút quyền lợi của người chồng chứ nhỉ."

Quân nhân như Mẫn Doãn Kỳ sức lực quả là mạnh như trâu, cô bị anh đè bên dưới không tài nào nhúc nhích được. Thân thể anh nóng rực, làn da chỗ tiếp xúc dù cách lớp quần áo mỏng nhưng vẫn nóng muốn cháy rụi, Thừa Hoan thở phì phò, tay gian nan chống trên lồng ngực anh : "Mẫn Doãn Kỳ, anh có tin tôi tố cáo anh tội cưỡng gian không?"

"Tôn Thừa Hoan, em còn chưa hiểu tôi sao, uy hiếp đối với tôi vô dụng thôi, đừng quên chúng ta là vợ chồng, làm chuyện ấy là vô cùng bình thường."

Mẫn Doãn Kỳ ở trong ấn tượng của cô đều là thâm trầm, lại có chút tính khí khó chịu, nhưng tối nay anh hoàn toàn không giống bình thường, cô lờ mờ ngửi được mùi nguy hiểm. Anh vẫn để cơ thể nóng rực dán sát lên người cô, cái tư thế nam trên nữ dưới này vô cùng mập mờ, rất dễ bị lau súng cướp cò nha. Cô cố sức giữ vững bình tĩnh, định nhân lúc anh không chú ý nâng đầu gối len thụi, ai ngờ anh đã phòng bị từ trước đem chân kẹp chặt lại không thể động đậy.

Thừa Hoan đột nhiên thấy sợ, tuy là cô đã chuẩn bị tâm lí cho lần đầu tiên nhưng khi thời điểm đó đến cô vẫn khẩn trương không biết làm sao, đành làm mặt dày nịnh nọt: "Thủ trưởng, anh là quân nhân, nên chú ý thân phận của mình một chút, anh lại còn là vị Thiếu tướng trẻ tuổi đẹp trai nhất cả nước nha, sao có thể kích động như vậy được, anh không nghĩ đến công lao bồi dưỡng của cha mẹ anh hay sao, mấy chuyện này . . . . . ."

"Câm miệng." Gân xanh trên trán Mẫn Doãn Kỳ đã nổi cả lên, chỉ hận không thể khóa lại cái miệng đang lảm nhảm của cô. Cái miệng nhỏ sắc bén này đã không giống 3 năm trước, ngang bướng ầm ĩ không ngừng, cả ngày cứ líu ríu bên tai anh y như con chim không biết mệt mỏi.

"Được tôi không nói nữa, anh có thể xuống được chưa." Thừa Hoan dè dặt lấy lòng nói, thân thể căng thẳng bất giác liếm liếm đầu lưỡi, con ngươi đảo lia lịa, cô không phải ngốc mà không hiểu cái đồ chơi đang chống trên người cô là cái gì.

Mẫn Doãn Kỳ hút không khí mấy lần, bàn tay nắm chặt ga giường hết sức khôi phục lại xao động trong thân thể. Là một người đàn ông khỏe mạnh, nếu không có phản ứng mới là có vấn đề, một lúc sau hô hấp mới trở lại bình thường, anh lật xuống khỏi người cô rồi kéo chăn đắp lại cho cô.

Nguồn nhiệt trên người không còn, Thừa Hoan từ từ buông lỏng căng thẳng trong lòng, cuộn chăn thật chặt lăn vào một góc. Vài phút sau thấy Mẫn Doãn Kỳ lẩm nhẩm chửi thề một câu bật dậy bỏ vào phòng tắm, nghe tiếng nước chảy cô liền cười gian, một Mẫn Doãn Kỳ như thế mới có cảm giác của một người đàn ông chân thật có hỉ nộ ái ố.

Tối hôm qua một phen giày vò, sáng nay cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Mẫn Doãn Kỳ vẫn dậy sớm theo thói quen, cô hiếu kì không biết anh lớn đến như thế có khi nào ngủ nướng không. Làm vệ sinh vừa xong thì nghe thấy tiếng huyên náo dưới nhà, cô bèn đến chỗ bồn hoa cạnh cầu thang ló đầu ra nhìn thử, trong phòng khách có mấy người đàn ông mặc quân phục đang ngồi. Chẳng lẽ đây chính là chiến hữu trong truyền thuyết, Thừa Hoan đang định chạy trốn thì một tiếng hô "Chị dâu" vang lên ngay phía trước bồn hoa làm lá cây cũng phải rung lên một chút.

Giọng thiết hùng hậu của mấy quân nhân vang lên mang theo nhiệt tình, trên mặt toàn bộ là ý cười khiến cô phải ló ra khỏi bồn hoa chào hỏi.

"Đi lên thay quần áo rồi xuống." Mẫn Doãn Kỳ lên tiếng, cái tay bưng ly đã tiết lộ tâm tình của anh. Thừa Hoan gật đầu đáp một tiếng rồi chạy biến như làn khói. Trời, cô đang mặc quần áo ngủ in hình hoạt hình, bộ dạng quần áo xốc xếch này xuất hiện trước mặt đồng đội của Mẫn Doãn Kỳ thật là xấu hổ.

Cố Thành Dĩ lấy tay sờ cằm mắt trông ngóng nhìn lên cầu thang chỗ người mới vừa biến mất, tay kia đấm một cú lên vai Mẫn Doãn Kỳ: "Đại Mẫn, cậu còn dám nói không phải trâu già gặm cỏ non, tôi thấy chị dâu mới không quá 20 tuổi, chả lẽ lúc hai người kết hôn chị dâu còn vị thành niên?"

Đoàn trưởng Vương Dịch Bằng cũng cười nói: "Đại Mẫn, người này đúng là gốc vạn tuế nở đóa tiếu sinh hoa (đóa hoa xinh đẹp), nhớ kiềm chế một chút đó!" Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Thành Dĩ đã cười rung cả vai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro