chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay bà Lee kêu Joo Hyun đưa màu vẽ qua bên công ty CCM vì bà có một cuộc họp quan trọng nên không thể đi được. Bà kêu người của công ty đưa cô đi vì không thể để cô đi giữa trời trưa nắng như thế này nhưng cô từ chối. Mặc dù Joo Hyun rất biết ơn bà chủ của mình vì bà rất quan tâm đến cô nhưng cô không thể vì thế mà cứ nhận lòng tốt của bà.

Vừa đi vào công ty thì cô khựng lại khi gặp Seung Wan. Bốn mắt chạm nhau vừa buồn vừa vui lẫn lộn. Joo Hyun thật sự rất muốn chạy lại ôm người con gái đó vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhưng rồi cô nhớ lại mình cần phải làm gì nên cô tiếp tục bước đi.
Seung Wan nhìn Joo Hyun với ánh mắt nửa đau thương nửa căm hận và trong đó hơn hết là sự yêu thương mà cô dành cho con người đối diện. Thấy Joo Hyun bước đi nên cô liền lên tiếng gọi:
- Joo Hyun à…
Joo Hyun dừng lại khi cô nghe Seung Wan gọi tên mình. Cô không hiểu vì sao mình dừng bước. Phía ngực trái thì cứ đập những nhịp đập mạnh mẽ hơn bình thường nhưng lý trí thì lại đang kêu cô cứ tiếp tục bước đi và cuối cùng có lẽ thứ bên ngực trái đã thắng nên cô đã nghe theo nó mà dừng bước. Cô quay lại thì lúc đó có một người con trai đi đến bên Seung Wan và anh ta gọi cô ấy bằng giọng rất ngọt ngào.

- Wan Wan, anh xong rồi, chúng ta đi thôi.

Joo Hyun cắn nhẹ môi rồi bước đi. Seung Wan thấy Joo Hyun bước đi thì chạy theo kéo tay cô lại mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của anh chàng kia.

-Cho em vài phút nói chuyện với chị được không?
Jiyn nhìn cả hai ngạc nhiên nhưng Seung Wan quay sang nói với anh

-Xin lỗi anh Jiyn. Đây là bạn của em, em cần nói chuyện riêng với cô ấy một chút. Phiền anh ra ngoài đợi em nhé.

Jiyn gật đầu rồi bỏ ra ngoài. Chỉ còn lại hai người, Seung Wan kéo Joo Hyun đến một nơi thật khuất. Cả hai im lặng không nói gì hết cho đến khi Seung Wan lên tiếng

- Chị vẫn khỏe chứ?

Joo Hyun tránh ánh mắt Seung Wan và gật đầu.

-Chị giận em nhiều đến nỗi không còn muốn nhìn em nữa sao?

Seung Wan nói với giọng bi thương đồng thời cô đưa tay sờ vào gương mặt Joo Hyun nhưng Joo Hyun né chỗ khác

- Đừng, tôi không có giận cô. Có lẽ chúng ta không dành cho nhau, nên buông ra sớm thì tốt hơn.

Seung Wan cắn chặt môi mình đến rơm máu, đôi bàn tay buông thỏng, đôi mắt hằng lên nỗi đau nhìn người đôi diện.
Joo Hyun trong lòng rất đau, nhưng cô biết mình không thể yếu mềm.

Seung Wan cố kiềm tiếng nấc của mình mà hỏi Joo Hyun nhưng giọng nói vẫn nghèn nghẹn như sắp khóc

-Vì gia đình em giàu? Hay vì chị không còn yêu em?

Joo Hyun im lặng, Seung Wan hỏi lại

-Hãy nhìn vào mắt em và nói cho em biết, chị vì hoàn cảnh gia đình nên mới nghĩ chúng ta không dành cho nhau, hay từ trước giờ chị chưa bao giờ yêu em, nên khi chỉ có một chút khó khăn, chị đã bỏ cuộc?

Joo Hyun nhìn vào mắt Seung Wan rồi nói rõ từng chữ một

-Cả hai.Tôi ghét những người giàu có vì họ coi những người nghèo như chúng tôi không ra gì cả. Cô biết đó, tôii nghĩ rằng tôi cũng chẳng yêu cô. Chỉ vì em quá bám lấy tôi, yêu tôi nhiều quá và tình yêu này mới mẻ nên tôi muốn thử. Giờ thấy nó không vừa với mình nên tôi bỏ đi.Đơn giản chỉ có vậy.
Ánh mắt đau đớn của Seung Wan nhìn xoáy vào Joo Hyun như muốn chắc chắn rằng những gì mình vừa nghe toàn bộ đều xuất phát từ người mà mình xem hơn cả mạng sống.Đến khi nhìn thấy sự bình thản của người đối diện thì cô biết…mình đã “ yêu “ lầm rồi.
- Joo Hyun, Chị thật biết cách làm người khác đau lòng. Sao chị có thể đem tình yêu của em biến thành một thứ đồ chơi của chị như vậy?

Seung Wan hét lớn rồi bật cười nói trong nước mắt

-Vậy nếu em lấy chồng, chị sẽ chúc mừng cho em chứ? Không phải, chị nên chúc mừng cho mình vì không còn ai quấy rầy chị nữa. Em sẽ không phiền chị nữa đâu. Em thật hạnh phúc khi gặp chị hôm nay, em nghĩ rằng định mệnh sẽ đưa mình về bên nhau, nhưng giờ em mới hiểu, chỉ có em là đa tình thôi. Em xin lỗi vì đã làm mất thời gian của chị. Tạm biệt !.

Seung Wan bỏ đi thật nhanh. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tuôn ra. Cô đúng là một con khờ. Từ đâu đã đeo đuổi một người không thuộc về mình để rồi nhận được gì ngoài sự đau đớn này chứ.

Còn về phần Joo Hyun, sau khi Seung Wan đi rồi,một tay cô ôm chặt lấy trái tim mình tay còn lại cô bụm miệng thật chắc để không phải bật khóc thật lớn để người kia nghe thấy. Cả người của cô dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống đất.

"Xin lỗi em, xin lỗi vì đã làm tổn thương em. Nhưng thật sự chúng ta quá khác biệt. Chị chỉ sợ không thể đem hạnh phúc đến cho em. Nhưng có lẽ đã có người thay thế chị làm điều đó rồi.Wan, Chúc em hạnh phúc"

Joo Hyun về lại công ty trong tâm trạng rối bời.Cô không còn tâm trí gì để làm việc nữa. Cô bước vào phòng bà Lee. Sau khi trình bày xong công việc thì cô cúi đầu chào bà rồi bỏ đi. Bà Lee gọi cô lại khi nhận thấy nét mặt của cô không được khỏe, bà quan tâm hỏi

-Con bị bệnh à Joo Hyun.

Joo Hyun cố lấy lại vẻ tươi tỉnh rồi trả lời bà

-Dạ không, con chỉ không thấy khỏe thôi. Con có thể xin phép về sớm không?

Bà gật đầu tủm tỉm cười

-Được chứ. Con về nghỉ sớm đi. Nếu mai thấy không khỏe thì khỏi đi làm cũng không sao. Khi nào khỏe rồi hãy đến.

Cô cám ơn bà rồi đứng dậy đi về. Đôi mắt u buồn của Seung Wan cứ ám ảnh cô mãi. Cho đến giấc ngủ của cô cũng còn nhìn thấy đôi mắt đó. Nữa đêm, Joo Hyun giật mình tỉnh giấc rồi cô bật khóc. Cô thật sự rất nhớ Seung Wan và không thể nào kiểm soát được trái tim mình nhưng cô biết làm gì hơn ngoài cầu nguyện cho người cô yêu được hạnh phúc.

Còn về Seung Wan thì sau khi trở về thì cô nói với bà Son rằng cô đồng ý đi qua Mỹ với Jiyn. Cô muốn sau đám cưới là qua đó với anh luôn. Bà Son không hiểu vì sao con gái mình lại thay đổi quyết định nhanh như vậy, nhưng bà cũng không hỏi lý do vì bà biết con gái bà một khi đã quyết thì rất khó thay đổi.

-Con muốn điều đó sao ?

Seung Wan ôm vai mẹ

-Dạ, con xin lỗi mẹ vì phải xa ba mẹ. Con hứa sẽ về thăm Ba mẹ thường xuyên. Mẹ không buồn con chứ?

Bà Son vuốt tóc con

-Khờ quá, làm sao mẹ có thể buồn con  của mẹ được. Chỉ cần con hạnh phúc, đối với mẹ như thế là đủ rồi

Rồi bà nói tiếp
-Thật ra khi con nằm viện, mẹ có nói chuyện với Joo Hyun. Có lẽ vì điều đó đã chạm tự ái con bé nên con bé đã bỏ đi. Mẹ biết mẹ đã làm sai khi mẹ thấy con của mẹ buồn. Con có giận mẹ không?

Seung Wan mân mê bàn tay mẹ mình trả lời

-Con biết mẹ có nói chuyện với chị ấy vì con hiểu khi nghe biết vì sao con nằm viện mẹ sẽ rất giận chị ấy. Nhưng có lẽ chị ấy nói đúng. Chúng con không dành cho nhau vì chị ấy không có yêu con. Mẹ không có lỗi gì cả. Lỗi là ở nơi con, con đã đặt tình yêu quá nhiều vào một người không dành cho con. Con của mẹ thật khờ và ngốc lắm phải không?

Seung Wan nói rồi cô bật khóc. Bà Son ôm con vào lòng vỗ về

-Đừng khóc nữa . Nếu rời khỏi nơi này sẽ làm con bớt đau khổ thì mẹ sẽ không cản con. Mẹ chỉ mong con của mẹ có thể cười lại như xưa thôi.

Tối hôm đó, Seung Wan ngủ trong lòng mẹ mình. Cô biết mình sắp xa ba mẹ rồi. Cô thật sự không muốn một chút nào, nhưng cô biết muốn quên được Joo Hyun, cô cần phải rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

Thiệp cưới được bà Son phát ra chỉ trong vòng vài ngày sau. Sáng nay bà Lee nói với Joo Hyun

- Joo Hyun, cuối tuần này giúp cô làm cho xong mấy bản vẽ. Cô phải đi dự đám cưới con gái của người bạn thân.

Joo Hyun biết bà Son là bạn thân của bà Lee vì cô thấy họ đi ăn với nhau vài lần và nói chuyện rất thân mật. Cô cảm thấy tim mình thắt lại khi nghĩ đó là đám cưới của Seung Wan. Nhưng rồi cô tự trấn an mình vì Seung Wan không thể làm đám cưới nhanh như vậy. Bà Lee thấy được Joo Hyun đang suy nghĩ điều gì đó. Bà thở dài

- Joo Hyun, con có thật sự yêu ai chưa?

Cô giật mình khi nghe bà hỏi vậy, cô trả lời

-Dạ rồi, nhưng sao cô lại hỏi vậy?

Bà mỉn cười hiền lành

-Ta nghĩ nếu cưới một người mà mình không yêu thì sẽ sống ra sao. Ta thật sự nghĩ nó sẽ giống như một cái địa ngục. Ta lại nói tùm lum rồi. Thôi con đi ra ngoài làm việc đi

Joo Hyun dạ rồi định quay đi thì bà kêu lại

-À, con cầm cái thiệp cưới này rồi giúp ta chọn một món quà cho cô dâu nhé. Ta cần món quà cuối tuần này. Trong thiệp có ghi ngày đó. Con giữ để khỏi quên

Joo Hyun cầm lấy tấm thiệp và ra ngoài. Cô ngắm nó mãi mà không biết cô nên mở nó ra để xem không. Đắn đo một hồi rồi cô cũng mở nó ra. Đập vào mặt cô là hàng chữ……..Son Seung Wan được in dưới tên cô dâu.

End c14
💓💙🐿️🐰
Sắp kết thúc rồi 3:43'😴😴😴 ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro