Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giờ có hẹn với hai đứa nhỏ như thường lệ, Joo Hyun nhìn xung quanh coi có ai không. Thấy an toàn rồi, cô lấy đồ ăn đi ra ngoài. Nhưng không may cho cô là Wendy vừa xuống và đã thấy. Wendy ngạc nhiên nên đi ra coi. Cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy Joo Hyun đang đứng với hai đứa trẻ lúc sáng. Thấy cô, Joo Hyun lật đật kéo cô lại, rồi nhìn vào trong coi có ai thấy không. Khi không ai thấy, cô thở phào:
-Cô theo tôi ra đây làm gì?
Wendy chưa kịp trả lời thì cô bé nhỏ đã chạy lại nắm tay cô:
-Unnie ơi, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Joo Hyun nhìn Wendy ngạc nhiên:
-Sao cô biết chúng vậy?
Cô bé nhanh nhẩu trả lời:
-Lúc sáng unnie này đã mua đồ ăn cho tụi em đó. Ngon lắm. Unnie này còn…
Không đợi cô bé nói, vì sợ bại lộ nên Wendy liền cất lời:
-Lúc sáng em đi mua đồ cho cô chủ của mình nên có gặp chúng.
Joo Hyun nhìn người đối diện  nghi ngờ nhưng cũng không nói gì. Thấy vậy Wendy nói với Joo Hyun:
-Dường như lúc nãy chị Hana cần gặp chị đó. Unnie vào coi thử chị ấy cần gì đi.
Joo Hyun nhìn Wendy rồi quay sang nói với hai cô bé nhỏ:
-Tụi em đem đồ ăn và bánh rồi đi về đi. Nhớ về cẩn thận đó.
Cô bé nhỏ nói với Wendy:
-Unnie ơi, hôm nay là sinh nhật của em đó. Joo Hyun unnie có tặng bánh cho em này
Cô cuối người xuống cho bằng cô bé rồi nói:
-Oh vậy hả? Nếu vậy chúng ta phải chúc mừng. Nhà em ở đâu? Khi làm xong unnie sẽ đến đó.
Cô bé nghe vậy thì mừng rỡ. Quay sang nói với Joo Hyun:
-Joo Hyun unnie biết nhà em đó. Chút nữa unnie cũng tới nhé, Joo Hyun unnie?
Biết không thể từ chối được nên Joo Hyun gật đầu. Sau đó cô bỏ vào trong. Chỉ còn lại ba người, cô chị nói với Wendy:
-Unnie không giống làm công cho người khác.
Wendy biết cô bé đó muốn nói gì. Cô nói nhỏ chỉ đủ cho cô bé đó nghe:
-Em đừng nói chuyện này cho Joo Hyun biết nhé. Coi như bí mật giữa em và unnie, được không?
Cô bé mỉm cười gật đầu. Cô xoa nhẹ má hai cô bé rồi giục:
-Về đi. Chút nữa unnie ghé.
Wendy đợi hai đứa đi rồi, cô mới đi vào trong. Vừa vào đến thì cô đã nghe quản lý hỏi:
-Đồ ăn còn thừa lúc nãy đâu hết rồi?
Mọi người nhìn nhau một hồi, thì có người nói:
-Chắc Joo Hyun lại lấy nữa rồi chứ gì?
Joo Hyun không nói gì, nét mặt vẫn bình thường. Chị quản lý quay sang hỏi Joo Hyun:
-Là em lấy đi sao? Chị đã nói rồi, chị sẽ trừ nó vào tiền lương của em.
Yeri thấy như vậy thì lên tiếng:
-Nhưng đâu có bằng chứng là Joo Hyun làm? Như vậy mà trừ lương của Joo Hyun thì thật không công bằng.
Người lúc nãy lại lên tiếng cãi lại:
-Nếu không phải nó thì là ai? Chỉ có nó mới thèm ăn những đồ ăn thừa đó thôi.
Nhìn nét mặt cam chịu của Joo Hyun làm Wendy cảm thấy rất giận những người kia. Họ không hiểu rằng cô ấy đem thức ăn đó cho những đứa trẻ nghèo sao? Mà thức ăn thừa chứ có phải là thức ăn mới đâu? Sao lại câu nệ những chuyện như vậy?
-Là em làm vì em thấy đồ ăn thừa nên em đói quá và đã ăn hết! Cũng chỉ là đồ thừa thôi, trước sau gì cũng đổ. Vậy tại sao ăn lại không được?
Chị quản lý bất mãn nói:
-Tôi không cần phải giải thích với em. Tôi chỉ không muốn chuyện này xảy ra lần nào nữa. Giải tán đi, mau dọn dẹp rồi còn về.
Joo Hyun cau có nhìn Wendy:
-Cô không cần nhận tội giùm tôi đâu. Tôi sẽ đi nói với chị quản lý.
Wendy liền kéo tay Joo Hyun lại:
-Nhận thì cũng đã nhận rồi. Đừng chấp nhất quá có được không? Chúng ta còn phải qua nhà hai cô bé đó nữa.
Joo Hyun im lặng bỏ đi. Wendy thở dài, không biết mình đã làm sai điều gì. Khi mọi người về hết, Wendy lẽo đẽo theo sau Joo Hyun. Chợt cô dừng lại, làm Wendy cũng không đi tiếp. Joo Hyun không nhìn Wendy mà lí nhí nói:
-Cám ơn cô..
Wendy nghe rồi nhưng cô giả vờ:
-Hả? Unnie nói gì em nghe không rõ?
Joo Hyun hít một hơi rồi nói:
-Cám ơn cô.
Wendy cười thật tươi. Bước đầu của cô đã thành công. Cô đang gần nàng hơn một chút.

Khi cả hai đến nơi, hai đứa bé và mẹ của mình đã ngồi đợi sẵn. Tối hôm đó, mọi người đã ăn uống rất vui vẻ. Cô bé nói với Wendy và Joo Hyun:
-Đêm nay là ngày vui nhất của em.
Joo Hyun ôm cô bé vào lòng.
-Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Wendy lấy trong túi ra một con thỏ được xếp bằng tiền. Đưa cho cô bé:
-Tặng cho em nè.
Cô bé cầm nó lên và đôi mắt mở trong thích thú:
-Đẹp quá. Khi nào rãnh unnie dạy cho em làm nhé?
Cô gật đầu. Ăn uống xong, Wendy và Joo Hyun xin phép ra về trước. Cô bé chị nói nhỏ đủ để Wendy nghe:
-Em đã nói với mẹ, unnie là người cho em số tiền đó. Nhưng dặn mẹ rằng đừng có nói ra, vì unnie không muốn. Mẹ em nói mẹ em cám ơn unnie nhiều lắm. Mẹ cũng nói rằng em có thể đi học lại. Cám ơn unnie.
Cô bé nói xong, ôm Wendy thật chặt như là cái ôm dùng để cảm ơn. Cô cũng ôm lại. Vỗ nhẹ vào lưng cô bé. Khi đang đi trên đường, Joo Hyun hỏi:
-Sao chỉ mới gặp một ngày mà như rằng cô rất thân với bọn trẻ?
Wendy cười đáp:
-Vì em đáng yêu nên bọn trẻ thích. Đơn giản vậy thôi.
Joo Hyun lắc đầu rồi cũng cười theo.
- Unnie có thể xưng tên với em hay có thể xưng " chị với em " được không? Unnie cứ cô với tôi nghe xa lạ quá.
Joo Hyun quay sang nói:
-Chúng ta thân lắm sao mà phải xưng Unnie với em? Mà bây giờ cô về bằng cách nào đây?
Wendy cũng quên béng việc đó mất. Cô cứ nghĩ chỉ cần một cú phone là có người đến đón. Nhưng trước mặt Joo Hyun, cô không thể làm như vậy.
-Sao? Nhà cô ở đâu? Cô không định đi bộ về chứ?
Wendy suy nghĩ rồi chợt hỏi:
-Tối nay unnie có thể ở lại nhà Unnie không?
Joo Hyun hỏi lại một lần nữa, để cho biết chắc rằng cô không có nghe lầm:
-Có phải cô vừa xin ở lại nhà tôi đêm nay?
Wendy gật đầu xác nhận. Joo Hyun nhìn người đối diện rồi nói:
-Nhưng tôi làm gì có nhà. Tôi chỉ ở trọ thôi. Và căn trọ chật hẹp đó chỉ có một phòng duy nhất, vừa là phòng ngủ vừa là phòng khách, kiêm luôn cái bếp. Cô nghĩ rồi cô đến đó cô sẽ ngủ ở đâu?
Wendy ngây thơ nói:
-Trên giường với chị . ☺️
Joo Hyun không biết Wendy có hiểu rằng cô đang từ chối cô ấy hay không. Vì dường như Wendy không nhận ra điều đó:
-Căn nhà trọ của tôi chỉ có một cái giường chút xíu thôi. Chỉ đủ một người nằm.
Wendy biết là Joo Hyun đang từ chối mình, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc:
-Nhà em ở xa chổ này lắm. Lúc nãy bạn em đưa em đi làm. Giờ khuya rồi, phiền nó
Joo Hyun lắc đầu:
-Đó là việc của cô. Tôi không quan tâm đâu. Tôi về trước đây.

Joo Hyun chạy xe  đi , còn Wendy chỉ biết ngó theo. Cô không ngờ Joo Hyun lại tuyệt tình như vậy. Wendy liền lấy điện thoại ra gọi cho Joy. Chưa kịp để Joy nói gì thì cô cúp máy. Ngồi đợi không bao lâu thì Joy đến . Thì ra Joy đã đứng trước nhà hàng đợi Wendy. Cô rất lo lắng vì không thấy Wendy ra, trong khi mọi người đã về hết. Joy gọi điện thoại cũng không được nên chạy lòng vòng tìm kiếm. May mắn là Wendy đã gọi cho cô. Ngồi trên xe, Joy phàn nàn:
-unnie có biết em rất lo cho chị không? Có gì thì cũng phải nói chứ? Đến nỗi em gọi điện thoại cũng không bắt máy.
Wendy im lặng làm Joy cảm thấy lạ. Không biết hôm nay chị họ cô làm sao mà hình như có rất nhiều tâm sự. Rồi cô dừng lại ở ngón tay được dán băng cá nhân của Wendy, rồi thắng xe gấp làm cô nàng giật mình:
-Tay unnie làm sao vậy hả? Không phải em đã dặn quản lý không được cho chị làm nhiều việc sao?
Wendy giật tay về:
-Chị không sao.
Nói bấy nhiêu rồi Wendy lại nhìn ra đường. Joy nhìn  chị họ của mình khó hiểu. Cô lắc đầu rồi cho xe chạy đi.
Trong khi đó thật ra Joo Hyun chỉ muốn chọc Wendy một chút thôi, nên khi chạy được một khoảng xa, cô quay lại. Nhưng rồi cô ngạc nhiên khi không thấy cô ấy ở đó nữa. Cô lo lắng tìm xung quanh nhưng vẫn không thấy, nên cô đạp xe về… Trong lòng hy vọng Wendy đã được người nhà hoặc bạn bè đến đón.

End  3
💗💙
🐰💗🐿️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro