Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là bạn gái của ta, Thừa Hoan."

Đứng trước mặt Bùi Châu Hiền, nụ cười của Tôn Thừa Hoan dần dần cứng ngắc.

Khương Khải đầy hứng thú hướng về Bùi Châu Hiền giới thiệu bạn gái mới thuê của mình, còn Bùi Châu Hiền thì đầy hứng thú đánh giá Tôn Thừa Hoan, thế giới này xác thực rất nhỏ.

Tôn Thừa Hoan tan vỡ, tình huống này nên làm thế nào a.

"Thừa Hoan?" Khương Khải nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, làm sao lại có cảm giác cả người nàng đột nhiên ngốc sững sờ.

"... Chào ngươi." Tôn Thừa Hoan nhắm mắt cùng Bùi Châu Hiền chào hỏi, giống như các nàng là lần đầu gặp gỡ vậy.

Trên mặt Bùi Châu Hiền vẫn mang theo mỉm cười hiền lành ôn nhu mỉm cười, chính là nụ cười này, trước đây mê hoặc đầu óc Tôn Thừa Hoan đến choáng váng, nhưng hiện tại, chỉ làm cho nàng cảm thấy sợ hãi trong lòng, Bùi Châu Hiền nữ nhân này, thật đáng sợ.

Bùi gia cùng Khương gia năm đó đều là tay trắng cùng nhau gây dựng sự nghiệp, sau đó chuyện làm ăn phất lên, từng người mở công ty riêng, nhưng vẫn duy trì qua lại nhiều lần, Khương Khải nhận thức Bùi Châu Hiền cũng không có gì kỳ quái.

Nội tâm Tôn Thừa Hoan trộn lẫn đủ mùi vị quay lại chỗ ngồi, nàng dò đầu qua nói khẽ với Khương Khải "Bùi tổng nàng nhận thức ta."

Khương Khải vừa mới thấy nghe còn cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó suy nghĩ một chút, "Không có chuyện gì, vẫn theo kế hoạch đi."

"Ừm." Nàng cùng Bùi Châu Hiền không phải là nhận thức bình thường, Khương Khải nói tới thoải mái như vậy, là bởi vì không biết tình huống cụ thể.

Đi máy bay gặp được Bùi Châu Hiền thì thôi đi, một mực lại là người quen của khách hàng của nàng, xác xuất như vậy có bao lớn a? Tôn Thừa Hoan híp mắt lại không thèm suy nghĩ nhiều nữa, ngày hôm nay cùng Bùi Châu Hiền ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi.

Nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy, tiếp đó, càng có nhiều "Kinh hỉ" đang đợi Tôn tiểu thư, cùng Bùi tổng ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ là bắt đầu.

Không sai, Bùi Châu Hiền chính là "Hãm hại" trong số mệnh của nàng, vừa mới bắt đầu, Tôn Thừa Hoan tình cờ gặp nàng đã nghĩ đi đường vòng, mà sau đó, khi rơi vào bên trong cái hố của Bùi tổng, Tôn tiểu thư liền không nguyện ý đi ra.

Ba tiếng sau, tới mục đích, đại biệt thự cạnh biển xa hoa, Lâm Vi lúc này quả nhiên không nói dối.

"Thừa Hoan, đây là ông nội ta, đây là ba mẹ ta." Khương Khải giới thiệu Tôn Thừa Hoan cùng mọi người, "Đây là Thừa Hoan, bạn gái của ta."

"Gia gia hảo, thúc thúc a di hảo." Tôn Thừa Hoan tuy rằng vẫn còn độc thân, thế nhưng loại tình huống gặp gia trưởng này không biết đã trải qua bao nhiêu lần rồi, nàng cười khanh khách đưa lên lễ vật, đương nhiên, những lễ vật này đều là khách hàng tự mình chuẩn bị từ sớm.

"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, mau vào nhà ngồi."

Từ phản ứng của gia trưởng có thể thấy được, bọn họ đối với Tôn tiểu thư hết sức hài lòng. Tôn Thừa Hoan trời sinh diễn giỏi, cười lên thì ngọt ngào, không cười thì lại có vẻ ngoan ngoãn điềm đạm, bất luận người nào đối với ấn tượng đầu tiên về Tôn Thừa Hoan, đều là tâm tư đơn thuần, Lâm Vi lúc trước cũng cảm thấy như vậy, ngay cả Bùi Châu Hiền cũng bị bề ngoài của nàng lừa gạt.

Một hài tử xinh đẹp như vậy, hơn nữa bịa đặt ra bối cảnh gia đình hậu đãi, Khương gia hận không thể hiện tại liền đem Tôn Thừa Hoan cưới vào cửa, đặc biệt là Khương lão gia tử, cười đến vui vẻ nở hoa, Khương Khải nói, mục đích lần này chủ yếu là muốn hống lão nhân gia hài lòng, vì lẽ đó Tôn Thừa Hoan đối với Khương lão gia tử biểu hiện vô cùng hiếu thuận.

Người một nhà cùng một chỗ thường sẽ nói đến việc nhà, Tôn Thừa Hoan ngồi yên không lên tiếng, tình cờ bọn họ hỏi đến tình huống của chính mình, Tôn Thừa Hoan mới theo trước đó đã chuẩn bị mà trả lời.

"Mẹ, ngươi đoán ngày hôm nay ta ở trên máy bay gặp phải ai, Châu Hiền tỷ cùng Tề ca, bọn họ cũng tới."

Lại là Bùi Châu Hiền, vì sao ở đâu cũng có thể nghe được đề tài liên quan tới Bùi Châu Hiền.

"Phỏng chừng là đến thăm Bùi đổng." Khương mẫu lại nói, "Nói đến cũng một thời gian dài không gặp, buổi tối gọi Châu Hiền cùng A Tề lại đây, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa vặn cũng đem Thừa Hoan giới thiệu cho mọi người cùng nhận thức."

Phốc... Tôn Thừa Hoan tức thì có chút giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, duyên phận của nàng cùng Bùi Châu Hiền duyên phận như thế nào sâu như vậy.

"Được, vậy ta đi gọi điện thoại cho Châu Hiền tỷ."

Bùi Châu Hiền... Tôn Thừa Hoan rất không muốn nghe đến danh tự này.

"Nghe nói Châu Hiền cùng A Tề đính hôn? Bọn họ cùng một chỗ cũng xứng, coi như hoàn thành tâm nguyện của lão Bùi..." Khương lão gia tử khụ một trận, run run rẩy rẩy hướng Khương Khải nói, "Tiểu tử ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, lúc nào cũng làm cho ta không bớt lo được."

"Chính vì để ngài bớt lo, lần này ta cố ý đem Thừa Hoan dẫn theo trở về, vốn còn muốn để đến tết mới cùng các ngươi nói..."

"Ngươi xem ngươi, đây là chuyện tốt a, có cái gì phải giấu. Đến, Thừa Hoan, ăn trái cây."

"Cảm ơn a di."

Khương mẫu cười đến híp con mắt thành một đường thẳng, "Không cần khách khí, tùy ý là tốt rồi, coi như đang ở nhà của mình."

Tôn Thừa Hoan trên mặt là cười, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ, buổi tối Bùi Châu Hiền qua bên này ăn cơm làm sao bây giờ? Sẽ không lại xoay nàng, làm hỏng chuyện làm ăn của nàng chứ? Chuyện như vậy nàng sẽ không làm, không... Tôn Thừa Hoan như thế nào vẫn cảm giác Bùi tổng sẽ làm đây?!

Nàng vừa định cùng Khương Khải giải thích một chút tình huống, lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, tiếp theo a di quản gia nói, "... Hạ tiên sinh cùng Bùi tiểu thư đến rồi."

Khương Khải lập tức đứng dậy, "Thật tốt, lần này không cần phải gọi điện thoại."

Tôn Thừa Hoan muốn nói lại thôi... Bùi Đại tiểu thư nàng là Tào Tháo sao? Nói đến liền đến, khiến người ta không hề có chút chuẩn bị nào.

"Khương gia gia, gần đây thân thể có khỏe không?"

"Tốt lắm rồi tốt lắm rồi, tới thì tới còn mang lễ vật làm gì, chỉ cần bọn tiểu bối các ngươi còn nhớ tới lão già này, có thời gian đi chơi một chút, ta liền hài lòng." Khương lão tử nhìn thấy Bùi Châu Hiền rất hài lòng, nhìn nha đầu này lớn lên, từ nhỏ đã yêu thích, "Nghe nói ngươi cùng A Tề đính hôn, ta không đi tham gia được..."

"Chúng ta đến thăm ngài cũng giống như vậy, thân thể của lão nhân gia ngài hảo so với những thứ khác đều trọng yếu hơn."

Tôn Thừa Hoan đứng ở một bên, trên mặt mang theo mỉm cười, liếc mắt liền nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay nàng, thật chói con mắt, giống như sợ người khác không biết nàng đã đính hôn vậy. Nhìn Bùi Châu Hiền ăn nói tao nhã hào phóng, cho đến hiện tại, Tôn Thừa Hoan vẫn không thể tin được, một người nhìn dịu dàng hiền thục như thế, lại có thể tẻ nhạt coi mình như hầu tử mà chơi đùa.

"Vừa nãy Tiểu Khải còn nhắc tới các ngươi, muốn gọi các ngươi buổi tối tới dùng cơm." Khương mẫu nói.

"Ta cùng A Tề ngày hôm nay cũng vừa mới trở về, trên máy bay còn gặp được Tiểu Khải, thực sự là trùng hợp." Thời điểm Bùi Châu Hiền nói thực sự là trùng hợp, liền đưa ánh mắt nhìn về phía Tôn Thừa Hoan.

"Hừm, còn chưa giới thiệu đây." Khương mẫu lôi kéo Tôn Thừa Hoan đến trước mặt Bùi Châu Hiền, "Vị này là Châu Hiền tỷ tỷ của ngươi, từ nhỏ cùng Tiểu Khải giống như chị em ruột vậy. Châu Hiền, đây là bạn gái Tiểu Khải, Thừa Hoan..."

Lại tới một lần...

Tôn Thừa Hoan đời này chưa bao giờ lúng túng qua như thế, sớm biết sẽ như thế này, đánh chết nàng cũng sẽ không nhận công việc này.

"Này..." Tôn Thừa Hoan hướng về Bùi Châu Hiền khẽ mỉm cười, lời kế tiếp, thật không biết chính mình như thế nào mở miệng, nói: "Tỷ tỷ hảo —— "

Không chút nào luống cuống, Tôn tiểu thư quả nhiên rất có năng khiếu diễn kịch, gọi một tiếng "Tỷ tỷ" không có chút nào hàm hồ. Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan da mặt dày, liền nói bốn chữ, "Đã lâu không gặp."

Tôn Thừa Hoan trong lòng "Hồi hộp" một hồi.

"Các ngươi nhận thức sao? Cái này thật đúng là duyên phận..." Khương mẫu kinh ngạc.

"Tôn tiểu thư không nhớ ta sao?"

"Bùi tổng lại đùa giỡn, ta đương nhiên nhớ rõ." Tôn Thừa Hoan điềm điềm cười, nghĩ thầm, hóa thành tro cũng nhận ra.

"Đều là người mình cũng đừng khách khí, vào nhà ngồi đi."

Đoàn người vây quanh sô pha ngồi xuống, Bùi Châu Hiền vừa vặn ngồi ở đối diện nàng, cùng Bùi tổng ở chung một không gian, Tôn Thừa Hoan cảm giác thời gian trôi qua thật lâu, đặc biệt là ánh mắt của nàng, Tôn Thừa Hoan cứ cảm thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm...

"Các ngươi như thế nào nhận thức?"

Hiện tại tất cả câu trả lời Tôn Thừa Hoan đã sớm làm tốt chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa Khương Khải cũng ở đây, nàng chỉ tùy ý cười.

"Năm ngoái ta không phải đi châu Úc chơi sao, Thừa Hoan vừa lúc du học ở bên kia, lâm thời làm hướng dẫn viên cho ta, liền nhận thức... Mẹ, ta đã nói với ngươi một lần rồi, còn hỏi."

"Thừa Hoan, vậy sau này ngươi có dự định về nước phát triển không?"

"Ừm, hơn nửa năm nữa hoàn thành xong nghiệp học liền về nước, vẫn luôn có ý định ở quốc nội phát triển."

"Trở về là tốt, nữ hài tử một người ở nước ngoài, tổng khiến người ta không yên lòng."

Tôn Thừa Hoan cười nói, "Ba mẹ ta cũng có ý này."

Lần trước là sinh viên đại học, lần này là du học sinh, Bùi Châu Hiền ngồi ở đối diện nàng, lẳng lặng nghe nàng nói, chưa từng thấy qua người nào nói dối mà tự nhiên đến như thế.

Tôn Thừa Hoan dư quang nhìn thoáng qua nàng, trên mặt mình có hoa hay gì? Làm gì liên tục nhìn chằm chằm vào...

Vài giây qua đi.

"Thừa Hoan..."

Bùi Châu Hiền vừa mở miệng, còn đặc biệt gọi một tiếng thân mật như thế, Tôn Thừa Hoan bắt đầu có chút hoảng rồi.

"Hả?"

"Ngươi ở nước ngoài học chuyên ngành gì?"

"Ngành tài chính tương quan." Mí mắt của Tôn Thừa Hoan cũng bắt đầu nhảy, trong lòng có loại linh cảm không lành...

Bùi Châu Hiền suy nghĩ một chút, cười nhạt, "Ta vừa vặn có mấy vấn đề về phương diện này, muốn thỉnh giáo ngươi."

Lúc này nàng giống như học sinh kém nhất lớp, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị chủ nhiệm lớp điểm danh trả lời vấn đề vậy.

Bùi tổng, ngươi như thế nào lại tẻ nhạt như vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro