Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi tổng, vậy ngươi dạy dỗ ta, làm sao mới có thể biến thành như ngươi vậy?"

Ánh mắt xấu xa của Tôn Thừa Hoan rơi vào vị trí trước ngực nàng, nói tới "Trêu đùa lưu manh", là do Bùi tổng bắt đầu trước. Bùi tổng vóc người rất tốt, nên lồi sẽ lồi, nên lõm sẽ lõm, lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan nhìn thấy nàng, dù chỉ thoáng qua, đặc biệt là bóng lưng, một bộ cốt hồ điệp, thật là khiến người ta nhìn một lần liền khó quên.

"Ta gen tốt."

Tôn Thừa Hoan từ đáy lòng thật khâm phục nàng, mặc kệ chuyện gì cũng có thể bị nàng nói tới đàng hoàng trịnh trọng, Tôn Thừa Hoan thật sự muốn biết lúc nàng không đứng đắn, sẽ là cái bộ dáng gì. Thời điểm chính kinh còn có thể mê hoặc người đến thần hồn điên đảo, vậy nếu như không đứng đắn lên... Khụ.

Nghĩ lung ta lung tung cái gì vậy.

Tôn Thừa Hoan bưng cháo đã nấu xong đến bàn ăn, múc một chén đưa đến trước mặt Bùi Châu Hiền, nhiệm vụ hoàn thành, hiện tại sắp tới mười một giờ.

Hương vị vừa miệng, Bùi Châu Hiền không quá thích ăn cháo, chứ đừng nói đến loại cháo bình thường này, thế nhưng Tôn Thừa Hoan nấu nàng lại uống đến quen thuộc, không phải nói mùi vị là kinh diễm cỡ nào, một bát cháo có thể có bao nhiêu mùi vị đặc biệt đây, chỉ là uống cảm thấy thoải mái mà thôi, thời điểm rót vào dạ dày, thật giống như có thể ấm đến toàn thân.

Tôn Thừa Hoan đứng ở đằng kia một lúc, nhìn nàng cái miệng nhỏ uống cháo, nói rằng, "Ngươi chậm rãi uống, ta đi trước."

Bùi Châu Hiền thả chén sứ trên tay xuống, ngẩng đầu lên nói, "Nhiều như vậy ta uống không hết, ngươi cũng uống chút đi."

"Hai vạn khối cháo." Tôn Thừa Hoan đùa giỡn nói, "Ta uống không nổi."

"Ta mời ngươi uống."

Buổi tối Tôn Thừa Hoan còn chưa ăn gì liền chạy tới đây, hiện tại trong bụng đúng là trống rỗng, nếu Bùi Châu Hiền đã nói như vậy, nàng cũng không khách khí, trực tiếp lôi một cái ghế ra, ngồi xuống ở đối diện Bùi Châu Hiền.

Hai người yên tĩnh ăn cháo, không nói gì, Tôn Thừa Hoan sau khi ăn hơn nửa bá, mới há mồm nói, "Bùi tổng, ta nói thật lòng..."

Bùi Châu Hiền nhấc mắt, chờ câu sau của nàng.

"Sau này chuyện như vậy đừng tìm ta..."

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng quấy cháo ở trong chén, mặc kệ là ngữ khí hay là biểu hiện, đều vô cùng chân thành, nhưng chỉ đổi lấy được một câu...

"Giá cả có thể thương lượng."

"Bùi tổng!" Sáu chữ lạnh băng băng như vậy, làm Tôn Thừa Hoan thật sự tức giận, nàng thẳng thắn dứt khoát đứng lên, "Cứ như vậy đi, lần trước ngươi giúp ta, lần này coi như ta trả ngươi ân tình, ngươi không cần cho ta tiền."

Vừa đứng lên, ghế dựa cùng sàn nhà bằng gỗ ma sát tạo ra tiếng vang chói tai, Tôn Thừa Hoan cầm túi của mình lên, cũng không quay đầu lại liền đi, nàng rất ít khi như vậy ở trước mặt những người khác, đem hết tất cả không cao hứng đều viết lên mặt.

Một tiếng vang nặng nề vang lên, cửa bị đóng lại, không nhẹ không nặng.

Phản ứng quá khích của Tôn Thừa Hoan làm Bùi Châu Hiền rơi vào trầm mặc, nhưng Bùi Châu Hiền không có gọi nàng lại, càng không giải thích gì hết, chỉ nhìn chằm chằm chén cháo nàng đã uống qua, đăm chiêu.

Ra khỏi khu nhà ở cao cấp giàu có, Tôn Thừa Hoan đuổi kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, lúc này đã không còn người nào. Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa sổ xe ở đối diện là khuôn mặt của mình, sắc mặt có chút quá khó coi, mình đang làm cái quỷ gì vậy, Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ hồ kia, ở trong lòng thầm mắng chính mình.

Tôn Thừa Hoan không cảm thấy Bùi Châu Hiền là người có EQ thấp, lẽ nào nàng không nhìn ra chính mình là... Chân tâm quan tâm nàng sao? Nói chuyện cứ phải đưa tiền ra sao, xem ra đây chính là cái gọi là sự khác nhau, Tôn Thừa Hoan còn nhớ tới ngày đó, nàng ở trước mặt Bùi Châu Hiền lộ ra bộ dạng "Ngôn luận hám làm giàu", "... Tiền liền rất muốn như vậy! Tiền chính là sinh mạng của ta!"

Đem tiền đặt ở bên miệng, trước đây Tôn Thừa Hoan cảm giác chuyện đó không có vấn đề gì, nàng chỉ là đang đối mặt với hiện thực mà thôi, cũng không có gì đáng thẹn. Thế nhưng hiện tại, nàng bắt đầu có chút chán ghét dáng vẻ ấy của mình, Bùi Châu Hiền chính là nghĩ nàng như vậy đi, một trăm phần trăm là nữ nhân hám làm giàu, thậm chí đến mức hết thuốc chữa.

Buồn cười, nàng quan tâm cái nhìn của Bùi Châu Hiền như thế làm gì, không phải đang tự tìm khó chịu cho mình sao.

"Thừa Hoan, tình huống hiện tại của ngươi như thế nào, còn ở nhà Bùi Châu Hiền sao?" Thời điểm hơn mười một giờ Lâm Vi gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, nàng vẫn có chút không yên lòng Tôn Thừa Hoan, đối phương nghe một cú điện thoại, ngay cả ăn cũng không ăn, liền đi.

"Ngươi đừng đề cập nàng với ta!" Tôn Thừa Hoan hống một câu.

Lúc nói chuyện âm thanh của Lâm Vi cũng yếu đi, "... Làm sao?"

"Về nhà, ta không có chuyện gì, đừng lo lắng, liền như vậy, ta treo."

"Ai..." Lâm Vi giống như đang nghe Tôn Thừa Hoan niệm Tam Tự kinh, nói một hơi không dứt, Lâm Vi còn chưa kịp hỏi nàng tình huống cụ thể, nàng liền cúp điện thoại, nghe ngữ khí của nàng, tâm tình tựa hồ không được tốt, cũng không biết buổi tối đến tột cùng đã phát sinh cái gì.

Từ buổi tối ngày hôm ấy qua đi, Bùi Châu Hiền không liên hệ với nàng nữa, bên trong tài khoản thẻ của nàng cũng không có thu được 2 vạn khối tiền chuyển khoản, không có thu được khoản tiền kia, Tôn Thừa Hoan trái lại cảm thấy ung dung, nàng cùng Bùi Châu Hiền trong lúc đó không hiểu ra sao lại gặp nhau, rốt cục có thể vẽ lên một dấu chấm tròn rồi.

Nhưng mà, ngay ở thời điểm Tôn Thừa Hoan bắt đầu cảm thấy thoải mái, bước ngoặt mới lại xuất hiện, thực sự là ứng với câu nói kia "Duyên phận trời định", hai người nếu đã có duyên, muốn bỏ cũng bỏ không được.

Tất cả, đều bắt đầu từ một khắc Tôn Thừa Hoan nhận cú điện thoại kia, nàng phát hiện, nàng thật không có biện pháp từ chối Bùi Châu Hiền...

Tôn Thừa Hoan lần thứ hai nhận được điện thoại từ Bùi tổng, hẳn là ba, bốn ngày sau. Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lúc đó nàng đang đứng trước một máy gắp thú, ở thương trước lúc trước nàng cùng Bùi Châu Hiền cùng nhau tới, nàng thất thần đang muốn nhớ tới Bùi Châu Hiền, sau đó di động trong tay chấn động, vừa cầm lên nhìn, là Bùi Châu Hiền gọi điện thoại cho nàng...

Muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận, Tôn Thừa Hoan cũng không rõ, rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì, nàng cảm giác mình nên chán ghét Bùi Châu Hiền mới phải, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, lúc Bùi Châu Hiền lại một lần nữa chủ động liên hệ với nàng, vừa nhìn thấy cái số này, trong lòng nàng kỳ thực vẫn còn có chút "Kích động", việc đó Tôn Thừa Hoan không phủ nhận.

Sau khi tiếp lên nghe, Tôn Thừa Hoan không có chủ động chào hỏi, mà đối phương cũng đang trầm mặc, giống như cả hai đều đang đợi đối phương mở miệng trước.

"Còn đang giận ta?" Nàng còn chưa nói gì, Bùi Châu Hiền lại giống như nhìn thấy bộ dạng sinh hờn dỗi của nàng. Bùi Châu Hiền vừa mới tan tầm từ công ty đi ra, lúc này đang ngồi ở trong xe nắm lấy tiểu trư hồng phấn kia, món đồ chơi này vẫn thả ở trong xe, cũng không có lấy ra ngoài.

Bùi Châu Hiền nói chuyện, trong cổ họng của Tôn Thừa Hoan giống như bị tắc lại, không biết làm sao để mở miệng.

Đúng vậy, lấy EQ của Bùi tổng, nàng làm sao có khả năng không nhìn thấy mình đang tức giận, từ buổi tối ngày hôm ấy xin nàng ăn bánh rán trái cây, liền nhìn ra rồi đi, vì sao còn cố ý dùng "Hai vạn" đến khí chính mình?

"Không có chuyện gì ta cúp điện thoại." Tôn Thừa Hoan nói lời trái lương tâm, trong lòng nàng không phải muốn như vậy, nếu như thật sự nghĩ như vậy, thì sẽ không tiếp cú điện thoại này, nàng cùng Bùi Châu Hiền trong lúc đó còn có chuyện gì để nói.

"Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền hô tên của nàng, từ trong thanh âm của nàng, đều có thể nghe được nàng đang nháo nhỏ tính khí, "Ngươi chính là đang giận ta."

Nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, Tôn Thừa Hoan cười khinh thường, thật giống như đoán đúng tâm tư của người khác, nàng cảm giác rất có thành công a. Biết Bùi tổng lợi hại, không chỉ có thuật đọc tâm, mà cách điện thoại cũng có thể biết người khác đang suy nghĩ gì, Tôn Thừa Hoan đơn giản liền đối với Bùi Châu Hiền phát tiết, hét lên...

"Ta tức giận thì sao? Ai quy định ta không thể giận ngươi a, Bùi tổng, ngươi người này thật khôi hài, quản cũng thật là rộng..."

Âm điệu của Tôn Thừa Hoan lúc nói chuyện đột nhiên nâng cao vài phân, giống như đang gây gổ với người khác vậy, dẫn đến các du khách bên cạnh dồn dập dùng ánh mắt vây xem, Tôn Thừa Hoan nâng điện thoại di động, chui vào một chỗ vắng người để nói chuyện.

Giọng điệu này làm cho người ta cảm thấy rất mạnh mẽ, sức lực của Tôn tiểu thư đã trở về, Bùi Châu Hiền rất vui mừng, nhếch miệng cười.

Cười? Tôn Thừa Hoan nghe được đầu bên kia điện thoại đang cười khẽ, Bùi tổng có phải là nhìn thấy mình "Tức giận xù lông" sẽ rất vui vẻ đúng không?

"Nếu như ngày đó ta làm ngươi thấy không thoải mái, ta xin lỗi, thật xấu hổ."

Bùi Châu Hiền là thành tâm nói, kỳ thực từ bữa ăn khuya đêm đó ngẫu nhiên gặp lại Tôn Thừa Hoan bắt đầu, nàng cũng tính là có chút hiểu rõ Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan không giống như nàng tưởng tượng lúc vừa mới bắt đầu, là một nữ nhân đơn thuần hám làm giàu. Sau đó, nàng gọi Tôn Thừa Hoan qua giúp nàng nấu cháo, đánh giá sự tình quả nhiên Tôn tiểu thư tức giận, cũng coi như là trong quá trình tiếp xúc có bỏ thêm một loại thăm dò đi, những năm này, Bùi Châu Hiền đã quen đi thử lòng tham của một người rồi.

Lúc ở chung cùng Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cảm giác thật thoải mái, không phải là bởi vì kỹ năng diễn của Tôn Thừa Hoan, mà bởi vì Tôn tiểu thư có lúc nghiêm túc lên, thật sự rất được người yêu thích.

Lúc mới bắt đầu, Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi tổng vô cùng dễ tiếp xúc, là bởi vì nàng không biết Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền có lòng nghi ngờ rất nặng, vì lẽ đó từ lúc Tôn Thừa Hoan liên tiếp xuất hiện ở bên cạnh mình, Bùi Châu Hiền cũng đã bắt đầu hoài nghi ý đồ tiếp cận của Tôn Thừa Hoan, đồng thời điều tra nàng.

Tôn tiểu thư đúng là rất ngu ngốc còn rất ngây thơ, khả năng là chưa từng gặp qua đối thủ nào giảo hoạt như thế, lúc này ngã xuống không còn một mống, đến nỗi sau đó, đem chính mình "Đền" tiến vào.

"Ta..."

"Sẽ không có lần sau." Bùi Châu Hiền đánh gãy nàng, ôn nhu nói.

Bùi tổng nói chuyện ôn nhu như thế, đối với Tôn Thừa Hoan mà nói quả thực là tấn công dữ dội, trong nháy mắt đã muốn tha thứ nàng, Tôn Thừa Hoan a, ngươi có chút tiền đồ được không, người khác tùy tiện nói mấy câu, chính mình lại bị dao động rồi...

Mấy ngày trước nàng còn ở trước mặt Lâm Vi nhổ nước bọt Bùi Châu Hiền, hiện tại bởi vì mấy câu nói của Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan lại quên đến sạch sành sanh.

Tôn Thừa Hoan nhìn ra rất chuẩn, Bùi tổng đúng là cáo già, bản thân mình đang suy nghĩ gì nàng đều đoán được, hơn nữa còn am hiểu đối nhân, Tôn Thừa Hoan từ lúc gặp gỡ nàng, liền chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

"Ngươi hôm nào có thời gian? Ta mời ngươi ăn cơm."

"Ăn cơm..." Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng lặp lại hai chữ này, trong lòng rõ ràng có chút rục rà rục rịch, nhưng vẫn kiên trì một phần quật cường cuối cùng của mình, khó chịu trả lời, "Ta... Không có hứng thú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro