Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi như thế nào đến đây?"

Bùi Châu Hiền kéo cửa ra, liền thấy Tôn Thừa Hoan mặc một cái áo T-shirt ngắn tay đơn giản, tóc xoã tung có chút ngổn ngang, mặt mộc, nhìn bộ dạng hẳn là chuẩn bị đi ngủ. Bùi Châu Hiền kéo nàng vào phòng, cũng cảm giác chính mình quá dằn vặt, ban ngày gọi điện thoại với nàng sau đó liền tới đây, không chút do dự mà đem hành trình đẩy rớt, sắp xếp tất cả công việc chỉ để tới đây thấy nàng.

"Ta cũng đi công tác."

Tôn Thừa Hoan biết hành trình của nàng đều là được an bài từ mấy ngày trước, mấy ngày nay không có nghe nàng nói phải đi công tác, huống chi, ở H thị nàng còn có nhà, không cần phải trụ ở khách sạn. Đêm nay rõ ràng là nàng cố ý tới tìm mình, ban ngày đi làm cả ngày, bay tới bay lui như vậy, lại không than phiền mệt mỏi, nhưng khi Tôn Thừa Hoan nhìn đến vành mắt nhàn nhạt của nàng, cảm thấy đau lòng cực kì.

"Mệt muốn chết rồi đi? Đến khi nào, cũng không nói với ta một tiếng." Tôn Thừa Hoan kéo nàng ngồi xuống ghế sô pha, rương hành lý còn thả ở giữa phòng, nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của nàng, liền biết là vừa mới tới.

"Cho ngươi niềm vui bất ngờ, không vui sao?" Bùi Châu Hiền dựa vào trên người nàng, mệt mỏi nói, tối hôm qua để Tôn tiểu thư "Oan ức" một đêm, ngày hôm nay nhất định phải đến hảo hảo dụ dỗ một chút.

"Sợ ta cùng người khác chạy?" Tôn Thừa Hoan đỡ nàng, để cho nàng nằm trên ghế sô pha, sau đó nhẹ nhàng giúp nàng xoa huyệt thái dương, nhớ tới buổi chiều nàng ở trong điện thoại có nói qua, hiện tại lại cố ý lặp lại một lần..

Bùi Châu Hiền nâng cằm của Tôn Thừa Hoan lên, híp mắt lại, giống như một nữ vương nói rằng, "Ngươi đúng là dám."

"Ta biết ngươi nhớ ta rồi." Tôn Thừa Hoan cười, trong giọng nói có một tia nhỏ đắc ý, kỳ thực trong khoảng thời gian tách ra này, Tôn Thừa Hoan cũng rất nhớ Bùi Châu Hiền, đặc biệt là tối hôm qua, còn bị Bùi Châu Hiền đuổi ra phòng khách.

Nhưng hiện tại Bùi tổng lại từ A thị ngàn dặm xa xôi chạy tới, oan ức trong lòng Tôn Thừa Hoan sớm đã tiêu tan đi rồi, nàng cảm nhận được, Bùi Châu Hiền có bao nhiêu quan tâm nàng.

Tôn Thừa Hoan nở nụ cười vừa ngọt vừa ấm, làm Bùi Châu Hiền quên đi uể oải, nàng hướng Tôn Thừa Hoan ngoắc ngoắc tay, "Lại đây."

"Hả?"

Một cái hôn ôn nhu rơi trên khóe miệng của chính mình, Tôn Thừa Hoan nghe thấy nàng ở bên tai mình nhẹ giọng nói, "Ừm, muốn túng bao của nhà chúng ta."

Một chi tiết nhỏ trong lúc lơ đãng như vậy thường thường dễ dàng đánh động đến một người nhất, một mực Bùi tổng lại am hiểu những thứ này nhất, Tôn Thừa Hoan nhìn chăm chú con mắt của nàng, nữ nhân như vậy, thật sự rất dễ dàng làm người ta mê mẫn.

Bùi Châu Hiền chưa từng lưu ý qua một người như vậy, bởi vì yêu thích, cho nên mới có một loại ý muốn sở hữu mạnh mẽ, thậm chí muốn đem Tôn Thừa Hoan thời thời khắc khắc quấn vào bên cạnh mình, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, hai người chờ cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không bao giờ chán.

Tôn Thừa Hoan cũng có cái cảm giác này, đại khái là người đang trong thời kỳ tình yêu nồng nhiệt, đều sẽ biến ngốc biến ấu trĩ, ngay cả Bùi tổng cũng không ngoại lệ.

"Trước tiên đi tắm rửa, lại cẩn thận ngủ một giấc."

Bùi Châu Hiền cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi, vừa muốn phao nước nóng vừa muốn tán tỉnh, nàng lôi kéo Tôn Thừa Hoan, tâm huyết dâng trào nói một câu, "Ngươi bồi ta cùng tắm."

"Ta cùng ngươi." Cùng nhau? Tôn Thừa Hoan cương tại chỗ, tâm tình trong nháy mắt trở nên phức tạp, là theo nàng hiểu cái loại kia, hai người cùng nhau tắm rửa sao?

Bùi Châu Hiền nặn nặn mũi của nàng, cười trêu đùa, "Sợ ta ăn ngươi?"

"Mệt mỏi cả một ngày, ngươi giúp ta xoa bóp a." Bùi Châu Hiền lại đưa tay xoa đầu Tôn Thừa Hoan, ánh mắt ôn nhu như nước, Tôn Thừa Hoan nơi nào có thể từ chối được, chỉ là tim đập càng ngày càng nhanh hơn.

Các nàng tuy rằng vẫn luôn ngủ chung cùng một cái giường, nhưng ngoại trừ ôm ấp và hôn môi, cũng chưa có làm đến bước cuối cùng, các nàng cùng một chỗ không phải vì theo đuổi phương diện kích thích kia, hơn nữa đều là lần đầu tiên cùng nữ nhân cùng một chỗ, vì lẽ đó liền càng thêm cẩn thận kỹ càng.

Lại nói về phương diện kia, Tôn Thừa Hoan có từng nghĩ đến, nếu như không có loại kích động kia, cùng bằng hữu bình thường thì có khác gì nhau đâu, chỉ là không biết Bùi Châu Hiền có cái loại ý nghĩ kia hay không, dù sao mỗi lần Bùi tổng ôm nàng ngủ tay chân đều vô cùng quy củ.

Nhưng nói muốn cùng tắm rửa, chẳng phải là mang ý nghĩa kia sao, Tôn Thừa Hoan cảm giác mình không có suy nghĩ nhiều.

(À hèm Bùi tổng đã 30, có một câu như thế này 30 như lang, 40 như hổ... hắc hắc, các tỷ muội hẳn là hiểu ý đi:"3)

Ý tứ của Bùi Châu Hiền nguyên bản là, ở thời điểm mình ngâm nước nóng, để Tôn Thừa Hoan đi vào giúp nàng xoa bóp vai. Sau khi chuẩn bị xong nước nóng, ai biết Tôn tiểu thư không có đi ra ngoài như dự định, trái lại còn bắt đầu tự thoát quần áo ở trên người, đúng là làm Bùi tổng xem đến "Há hốc mồm".

Tôn Thừa Hoan cởi áo T-shirt ra, thân hình thon gầy, mái tóc dài tán ở sau gáy, có vẻ càng thêm điềm đạm đáng yêu, cùng nhau tắm. Bùi Châu Hiền không khỏi nở nụ cười, nguyên lai trong đầu Tôn tiểu thư là đang suy nghĩ những thứ này a, hiểu lầm cũng hiểu lầm rồi, Bùi Châu Hiền hướng nàng xoay người, dùng phía sau lưng đối diện với nàng nói, "Giúp ta thoát váy."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan tim đập nhanh hơn, giúp nàng kéo xuống khóa kéo ở phía sau lưng, lưng nàng bóng loáng trắng nõn, không có một tia tỳ vết.

"Thừa Hoan."

Ở dưới vòi sen, các nàng kề sát ôm nhau, môi lưỡi vẫn luôn chặt chẽ quấn cùng một chỗ, không đành lòng tách ra.

Tôn Thừa Hoan hôn đến hô hấp nặng dần, có thể là do dưới sự kích thích của nước nóng, lại giống như chính mình không phóng thích được hết nhiệt tình.

...

Các nàng xông tới thân thể mềm nhũn, sau đó đồng thời ngồi vào bồn tắm lớn, cũng may bồn tắm của khách sạn rất lớn, hai người cùng ngồi dư sức.

Lẳng lặng ngồi một lúc, hai người mới bình tĩnh lại không ít.

Tôn Thừa Hoan ngồi ở phía sau Bùi Châu Hiền, nhẹ nhàng mát xa lưng cho nàng, cốt hồ điệp trên lưng nàng thật là đẹp, lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan bị nàng hấp dẫn, cũng là bởi vì tấm lưng xinh đẹp này của Bùi tổng.

Bùi Châu Hiền lùi ra sau dựa vào, phần lưng trơn bóng kề sát ở trong lồng ngực của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan theo bản năng từ phía sau ôm trụ lấy nàng, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng dựa vào Tôn Thừa Hoan, híp mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ, để nước nóng xua tan uể oải.

Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền, da thịt trần trụi dán vào nhau, lại ngâm mình ở trong nước nóng, nhiệt độ của hai người càng cao hơn. Tôn Thừa Hoan đem đầu đặt ở trên vai nàng, gò má dán vào gò má của nàng, hai tay ở trong nước vuốt, ôm sát vòng eo gầy gò của nàng, ở trên mặt của nàng hôn một cái, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi liền như vậy không tín nhiệm ta sao?"

Nếu các nàng đã muốn đến một bước này, Tôn Thừa Hoan liền muốn nói ra lời muốn nói nhất ở trong lòng với nàng. Tuy rằng ghen đại diện cho quan tâm, nhưng quá dễ dàng ghen có phải là đại diện cho không tín nhiệm hay không? Tôn Thừa Hoan nhớ tới tối ngày hôm qua, bởi vì mình cùng Quản Tiệp uống một chén rượu, Bùi Châu Hiền liền tức giận thành như vậy, có phải là quá không tín nhiệm mình hay không?

Trước đây ghen là bởi vì còn chưa xác định quan hệ, nhưng hiện tại các nàng đều đã xác định quan hệ rồi, Tôn Thừa Hoan cảm thấy, nàng nên tín nhiệm mình hơn mới phải.

So với không tín nhiệm, càng nhiều hơn chính là khống chế muốn cùng ý muốn sở hữu đang quấy phá. Từ nhỏ đến lớn, Bùi Châu Hiền đều là tranh cường háo thắng, ý muốn sở hữu so với người bình thường mạnh hơn nhiều, cho nên Bùi Dữ Lộ mới dùng từ "Đáng sợ" để hình dung tỷ nàng.

"Ta gặp được ngươi, những người khác đều không lọt mắt."

Đây chính là điều mà Tôn Thừa Hoan muốn nói ra với Bùi Châu Hiền nhất, ngày hôm nay cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng.

Nghe có chút lập dị buồn nôn, nhưng Tôn Thừa Hoan thực sự muốn nói như vậy, ở trong mắt nàng, Bùi Châu Hiền có thể nói là đã gần như là hoàn mỹ nhất. Nàng cùng Bùi Châu Hiền nhận thức không tính là lâu, nhưng trải qua rất nhiều việc, Bùi Châu Hiền là người đầu tiên đi vào trong lòng nàng, nếu như mình có cái phúc khí này, Tôn Thừa Hoan là chân tâm muốn cùng nàng sống hết đời.

"Liền ngươi dẻo mồm." Mỗi lần sau khi cường thế qua đi, Bùi Châu Hiền mới chú ý tới chính mình đối với Tôn Thừa Hoan có phải là quá mức cường thế hay không, giữa các nàng có khoảng cách, nói đến cảm tình càng phải để tâm chú ý vun đắp, hơn nữa Tôn Thừa Hoan là một người mẫn cảm.

Tôn Thừa Hoan ôm nàng càng chặt hơn, lại nói thêm một lần, rất trịnh trọng nói, "Ta cũng không lọt mắt người khác."

"Đứa ngốc." Bùi Châu Hiền dừng một chút, sau đó cười đưa tay ra, sờ khuôn mặt trắng hồng của nàng, nói, "Vậy thì vẫn làm bạn với ta, biết không?"

"Đương nhiên." Tôn Thừa Hoan cười, cầm lấy tay nàng, sau đó bát qua mặt nàng, ôn nhu hôn nàng, nhẵn nhụi triền miên, ngọt ngào như dòng nước nhỏ róc rách chảy xuôi ở trong lòng, các nàng một tấc lại một tấc thưởng thức ngọt ngào của đối phương.

"Ngâm lâu dễ choáng váng, chúng ta đi ra ngoài đi." Tôn Thừa Hoan cảm thấy phao đủ rồi.

"Ừm."

Thu thập xong nằm trên giường, đều sắp mười hai giờ rồi, tuy trong lòng Tôn Thừa Hoan có chút ý nghĩ phương diện kia, nhưng tắm rửa qua đi, Bùi tổng tựa hồ cũng không có loại nhiệt tình kia a, khả năng là ngày hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, Tôn Thừa Hoan tắt đèn, nỗ lực thu thập chút tâm tư không thuần khiết của bản thân.

Nhưng vẫn tắt đèn xong, còn chưa đến nửa phút, Tôn Thừa Hoan lại cảm giác được một cái tay đang bò tiến vào bên trong quần áo của mình, xoa nhẹ.

Tiếp đó, Tôn Thừa Hoan nghe thấy Bùi tổng than nhẹ vài tiếng liêu nhân cùng cười khẽ.

"Ừm." Tôn Thừa Hoan môi mới hơi mở ra, liền bị Bùi Châu Hiền lấp kín, đầu lưỡi của nàng tiến vào, lại tới trêu chọc mình, then chốt chính là động tác trên tay còn càng ngày càng quá đáng.

"Châu Hiền." Tôn Thừa Hoan đưa tay mở đèn, chỉ từ mấy lần vừa rồi, trên mặt chính mình từ lâu đã ửng hồng một mảnh. Nàng mới vừa tắm xong bộ dạng lười biếng mà gợi cảm, Tôn Thừa Hoan bị hình ảnh trước mắt kích thích quá mức, cuối cùng đánh vỡ một điểm khoảng cách cùng nàng hôn môi, nhưng lúc này, trong lòng rục rà rục rịch, chỉ hôn môi thôi là không đủ thỏa mãn.

Lẫn nhau đang suy nghĩ cái gì, trong lòng rất rõ ràng, có một số việc, cảm tình đến, cũng là nước chảy thành sông.

"Nữ nhân hư hỏng, quy củ chút." Bị Tôn Thừa Hoan vuốt ve, Bùi Châu Hiền trong thanh âm mang theo điểm than nhẹ.

Sau khi hôn sâu, Tôn Thừa Hoan lúc nói chuyện khí tức cũng tăng thêm, "Rõ ràng là ngươi làm trò xấu trước."

"Này ~~~~ "

Ở trên giường, Bùi Châu Hiền so với Tôn Thừa Hoan tưởng tượng còn muốn gợi cảm hơn rất nhiều, rất khó tưởng tượng, bình thường nàng đi làm còn có thể đem áo sơmi gài đến cái cúc áo cao nhất đây. Tôn Thừa Hoan còn nhớ lần đầu tiên thấy nàng, nàng cao lãnh như vậy, khiến người ta nhìn thấy giống như xa xa không thể với tới.

Không nghĩ tới có một ngày, các nàng sẽ ôm nhau như vậy, không hề giữ lại chút gì.

Bùi Châu Hiền đặt nàng ở dưới thân ôn nhu động viên, "Tiểu túng bao..."

"Châu Hiền..." Bên trong một mảnh tiếng thở dốc, Tôn Thừa Hoan kêu tên của nàng, hầu như muốn hòa tan trong tay nàng.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Tôn Thừa Hoan cả người vô lực, tối hôm qua quá mức điên cuồng.

"Ừm." Đáng thương Tôn tiểu thư ngày hôm nay còn phải chạy ra ngoài làm việc.

Sáu giờ sáng, Tôn Thừa Hoan cảm thấy nên trở về phòng của mình, nàng không muốn đánh thức Bùi Châu Hiền, nhưng Bùi Châu Hiền ngủ rất cạn, Bùi Châu Hiền mở mắt ôm Tôn Thừa Hoan lại, lẩm bẩm, "Sớm như vậy, ngủ tiếp một chút."

"Ngươi ngủ, ta còn có việc." Tôn Thừa Hoan lôi kéo tay của nàng, đến gần hôn môi nàng một cái, "Buổi tối gặp."

Tôn Thừa Hoan hai ba lần liền mặc xong quần áo, lại khẽ meo meo trở về phòng của mình, quẹt thẻ vào cửa, không nghĩ tới Lý Mật Nhi mới sáng sớm liền dậy hoá trang.

"Ngươi đi đâu?" Lý Mật Nhi cầm phấn để ở trên mặt dặm dặm.

"Ta..."

"Tối hôm qua ngươi không có ngủ ở chỗ này đi?" Lý Mật Nhi đang nhìn chằm chằm cổ của nàng, trong nháy mắt liền rõ ràng.

Tôn Thừa Hoan vừa định nói mình xuống lầu ăn điểm tâm, sau đó liền bị Lý Mật Nhi một lời nói toạc ra, rõ ràng như vậy sao?

"Không có nha, ta chính là vừa xuống dưới đi bộ một hồi."

"Đi bộ?" Lý Mật Nhi cười đến rất có thâm ý, "Ta hiểu được."

Tôn Thừa Hoan rơi vào trong sương mù cười cười, lúc đi vào phòng tắm, mới phát hiện câu "Ta hiểu được" của Lý Mật Nhi là ẩn giấu hàm nghĩa gì. Xương quai xanh cùng trên cổ hai cái dấu hôn, quá dễ thấy! Còn vị trí từ xương quai xanh trở xuống, càng khỏi cần bàn tới.

Sáng sớm lúc hoá trang, Tôn Thừa Hoan cầm các loại phấn che một tầng lại một tầng bôi lên, mới miễn cưỡng nhìn không có rõ ràng như vậy.

Ban ngày, Quản Tiệp muốn đi chi nhánh của công ty mở hội thảo, Tôn Thừa Hoan cùng Lý Mật Nhi đều đi theo cùng đi, bận bịu hơn nửa ngày, buổi chiều liền bắt đầu nhàn rỗi, Quản Tiệp nói muốn dẫn các nàng đi chơi ở H thị, chút phúc lợi lúc đi công tác.

"Các ngươi muốn chơi cái gì?"

"Đi cạnh biển đi." Lý Mật Nhi nhảy nhót lên tiếng, sau đó liếc nhìn Tôn Thừa Hoan, cố ý cười nói, "Chúng ta đi bơi."

Nghe thấy đi bơi, trong lòng Tôn Thừa Hoan liền hoảng một trận, tối hôm qua Bùi Châu Hiền làm cho nàng cả người đầy dấu hôn, đổi trang phục đi bơi còn không phải xấu hổ muốn chết sao, bởi vì chuyện lúc sáng, Lý Mật Nhi là cố ý chọc nàng chơi, tiểu cô nương này thật không chịu ngồi yên, "Ây... Ta không biết bơi, các ngươi chơi là được rồi."

"Không biết bơi ta dạy cho ngươi nha, Thừa Hoan tỷ, ta thấy ngươi là không dám bơi đi~" Lý Mật Nhi hướng về Tôn Thừa Hoan nháy mắt, nói xong còn ha ha nở nụ cười, ai bảo sáng nay nàng không chịu nói thật.

Quản Tiệp còn tưởng rằng "Không dám" là chỉ sợ nước, cũng nhiệt tình nói, có thể dạy, Tôn Thừa Hoan thực sự là lúng túng muốn chết.

Buổi chiều vẫn là đi cạnh biển chơi, đương nhiên, Tôn Thừa Hoan sống chết cũng không chịu đi bơi, phong cảnh bên cạnh biển rất tốt, nhưng Tôn Thừa Hoan có chút mất tập trung, nàng muốn cùng Bùi Châu Hiền cùng nhau xem, chờ Bùi Đại tiểu thư hết bận rộn, nàng nhất định phải kéo Bùi Châu Hiền đi ra ngoài chơi, hảo hảo nghĩ ngơi buông lỏng một chút.

Thời điểm hoàng hôn đến, Tôn Thừa Hoan chụp một tấm hải cảnh, phát cho Bùi Châu Hiền.

—— Ta ở cạnh biển

Bùi Châu Hiền qua bên này cũng không phải để nghỉ ngơi, mãi đến tận đêm khuya nàng mới hết bận, ngay lập tức liền gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan.

Lúc Tôn Thừa Hoan nhìn thấy điện thoại, là đang cùng Quản Tiệp và Lý Mật Nhi ở nhà hàng cạnh biển ăn cơm tối, các nàng thương lượng buổi tối đi chơi chợ đêm.

"Chơi vui vẻ không? Ta quay về khách sạn rồi, đêm nay khi nào thì ngươi trở về?"

Vừa nghe giọng điệu này của nàng, liền biết nàng đi làm cả ngày, Tôn Thừa Hoan đứng ở bên ngoài nhà hàng, đón gió biển nghe điện thoại, "... Ngươi cơm nước xong nghỉ ngơi thật tốt, ta phỏng chừng phải đến tối mới trở về."

Bùi Châu Hiền dựa vào trên ghế sô pha, nghe được âm thanh của Tôn Thừa Hoan liền không nhịn được cong khóe miệng, "Tôn Thừa Hoan, ngươi mặc kệ lão bà của mình, bồi những nữ nhân khác đi dạo, như vậy mà được sao?"

Bên này đều đã bàn xong cùng đi chơi chợ đêm, Tôn Thừa Hoan cũng không tiện làm người ta mất hứng, nghe Bùi tổng tự xưng "Lão bà", trong lòng Tôn tiểu thư ngọt như mật, Tôn Thừa Hoan theo Bùi Châu Hiền, làm nũng nói, "Vậy ta tận lực về sớm một chút bồi lão bà ~ "

"Không có chuyện gì, ngươi hảo hảo chơi, lần sau có thời gian ta bồi ngươi cùng đi."

"Ừm, hôn một cái..." Tôn Thừa Hoan hướng về đầu bên kia điện thoại ấu trĩ mà "Moa~" một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Bùi Châu Hiền, hai người kéo dài một hồi lâu mới cúp điện thoại.

Buổi chiều đi dạo phố, Tôn Thừa Hoan muốn mua chút gì đó cho Bùi Châu Hiền, mới phát hiện muốn đưa cái lễ vật cho Bùi tổng thật là khó, vừa lúc nhìn thấy một đôi dép trư phấn hồng, có chút muốn cười, liền mua hai đôi.

"Mua cho bạn thân a?" Lý Mật Nhi cười hỏi một câu.

Tôn Thừa Hoan cũng không biết nên giải thích thế nào, liền đáp, "Ừm..."

Lại ở bên trong thương trường đi vòng hai vòng.

"Thừa Hoan?"

"Hả?"

Tôn Thừa Hoan thấy Quản Tiệp tựa hồ có chuyện muốn hỏi, không nghĩ tới Quản tổng vừa mở miệng chính là, "Ngươi biết Châu Hiền thích cái gì không?"

Chuyện này... Tôn Thừa Hoan trong lòng có chút mờ mịt, buổi tối ngày hôm ấy, nàng như thế nào cứ có cảm giác quan hệ giữa Quản Tiệp cùng Bùi Châu Hiền không được tốt lắm.

"Ta đưa cái túi này, ngươi nói nàng sẽ thích sao?"

Nhưng bộ dạng của Quản Tiệp, xác thực giống như đang nghiêm túc chọn cho Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan trong lòng lúng túng, cười cười, "Ta cũng không rõ lắm..."

Tôn Thừa Hoan để ý Quản Tiệp tựa hồ không ít lần ở trước mặt mình nhắc đến Bùi Châu Hiền, đương nhiên buổi tối ngày hôm ấy nên ghen chính là chính mình a?! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Thừa Hoan lại cảm thấy không có khả năng lắm, tổng không đến mức toàn thế giới đều là cong.

Quản Tiệp là học sinh của mẹ Bùi Châu Hiền, nàng vẫn thật thưởng thức Bùi Châu Hiền, nhưng giữa các nàng tựa hồ có chút mùi vị "Như nước với lửa", Quản Tiệp muốn hòa hoãn mối quan hệ giữa các nàng một chút, nhưng Bùi Châu Hiền người này lại quá lạnh nhạt cao ngạo, ở bề ngoài cùng ngươi quen thuộc một hồi, nhưng ý nghĩ trong lòng của nàng, ngươi hoàn toàn không hiểu rõ được.

Lúc đó Quản Tiệp thấy Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan chủ động lại tri kỷ như vậy, thật sự rất khó mà tin nổi. Những năm này, phàm là những thứ Bùi Châu Hiền cảm thấy có hứng thú, Quản Tiệp cũng có hứng thú, ngay cả người mà Bùi Châu Hiền cảm thấy hứng thú, Quản Tiệp cũng muốn đi tiếp xúc.

Chơi đến chín, mười giờ, lúc này Lý Mật Nhi cũng đã nói mệt

Đêm nay Lý Mật Nhi tựa hồ không có dự định ngủ sớm dưỡng nhan, vừa về đến phòng liền ôm điện thoại di động xem tống nghệ, ngay cả tắm rửa cũng không tính làm, Tôn Thừa Hoan ở trong lòng nghĩ cớ, làm sao để qua Bùi Châu Hiền bên kia, Bùi Châu Hiền nghe nàng trở về, đang thúc nàng qua đây.

"Mật Nhi, ta..."

"Buổi tối ngươi muốn đi ra ngoài ngủ đúng không?" Lý Mật Nhi cực kì cơ linh, Tôn Thừa Hoan còn chưa nói hết một câu, nàng liền đoán được.

"Ừm, ta qua chỗ bằng hữu bên kia ngủ." Tuy rằng không có nói rõ là bằng hữu gì, nhưng lúc nói ra như vậy, ý tứ liền rất rõ ràng, Tôn Thừa Hoan cảm thấy cũng không có gì phải che che giấu giấu, thật đúng là làm như đang vụng trộm vậy.

"Nam bằng hữu?"

Tôn Thừa Hoan liền gật gù ngầm thừa nhận.

"Hắn làm việc ở chỗ này sao?"

"Nàng lâm thời đi công tác, vừa vặn cũng ở chỗ này."

"Vậy ngươi mau mau đi đi, không cần phải để ý đến ta." Lý Mật Nhi vung vung tay, tiếp tục xem ti vi, nếu như làm lỡ cuộc sống về đêm của người ta, chính mình còn không phải trở thành "Tội nhân" sao.

Khoảng cách chỉ vài bước đường, Tôn Thừa Hoan đi tới 3516, còn nhìn bốn phía xung quanh một cái, mới bắt đầu gõ cửa.

Lúc Bùi Châu Hiền mở cửa, nàng đã tắm xong đổi áo ngủ rồi, "Làm sao bây giờ mới đến?"

Tôn Thừa Hoan cài lại cửa, sau đó đưa cái túi trong tay cho Bùi Châu Hiền, "Thời điểm đi dạo phố nhìn thấy cái này, cảm thấy rất thích hợp với ngươi."

Vô cùng thần bí, Bùi Châu Hiền vừa lấy ra nhìn, lại là hai đôi dép, mặt trên còn có trư phấn hồng, nàng tóm lấy mặt Tôn Thừa Hoan, "Trào phúng" nàng, "Ánh mắt này của ngươi, xấu muốn chết."

"Chúng ta mỗi người một đôi." Tôn Thừa Hoan liền thích xem Bùi Châu Hiền mang những cái này, một người như một nữ vương, trên chân giẫm hai con trư phấn hồng, có bao nhiêu tương phản a. Tôn Thừa Hoan nói Bùi Châu Hiền có thú vui ác độc, nàng đây mới thực sự là thú vui ác độc.

Thời gian hai người cùng một chỗ, lúc nào cũng dính với nhau, các nàng đã rất khó quay lại ngủ một người.

Tuy rằng các nàng bận bịu cả ngày, nhưng buổi tối nằm cùng một chỗ... Tôn Thừa Hoan nhớ tới tối hôm qua vui thích, trong lòng ngưa ngứa, không để ý gì nhiều, liền trở mình đem Bùi tổng đặt ở dưới thân, ngày hôm nay cả ngày đều nghĩ đến, Tôn Thừa Hoan làm việc đều mất tập trung, chỉ chờ thời khắc này.

"Muốn làm gì?" Bùi Châu Hiền biết rõ còn hỏi.

"Muốn!"

"Hư hỏng."

Tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn của hai người đan dệt vào đêm đen, dục vọng được thỏa mãn lại không ngừng dâng lên, thoải mái tràn trề.

Khi đó đã là quá nửa đêm, hai người đều mệt bở hơi tai.

"Ngày mai ngươi quay về chưa?" Tôn Thừa Hoan vuốt bả vai của nàng, âm thanh khàn khàn hỏi.

Bùi Châu Hiền đưa tay khoát lên trên eo Tôn Thừa Hoan, chậm rãi vỗ về, "Ta còn phải ở thêm mấy ngày."

"Phải ở mấy ngày?" Tôn Thừa Hoan có chút "Bất mãn".

"Ba đến năm ngày đi, nhớ ta liền gọi điện thoại cho ta."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan khẽ hừ một tiếng, khoảng thời gian này dính nhau như thế, một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng, hận không thể mỗi ngày đều dính ở trên người nàng.

Cứ như vậy, Tôn Thừa Hoan trở về A thị trước, Bùi Châu Hiền vẫn ở lại H thị. Buổi chiều đầu tiên trở lại A thị, Tôn Thừa Hoan liền lăn qua lộn lại ngủ không yên, chỉ có thể ôm gối của Bùi tổng, trước giờ Tôn Thừa Hoan ngủ luôn yêu thích ôm một cái gì đó trong lồng ngực, cảm thấy như vậy mới có cảm giác an toàn, trước đây đều là ôm gối đầu, sau đó cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ liền không cần nữa.

Hiện tại thời tiết đã vào đầu thu, ban đêm có chút mát mẻ, Tôn Thừa Hoan xưa nay sợ lạnh, thấy nhiệt độ thấp, đi tủ quần áo tìm một cái áo khoác mỏng manh khoác lên người.

Leng keng ——

Nghe được tiếng chuông cửa, Tôn Thừa Hoan không khỏi nhếch miệng cười, một đường chạy tới cửa, không suy nghĩ gì nhiều, vội vã không nhịn nổi mở cửa ra, "Ngươi trở về rồi."

Nhưng đứng ở cửa không phải là Bùi Châu Hiền.

Một khuôn mặt trứng ngỗng, tóc ngắn đẹp đẽ, trên mặt trang điểm nhẹ. Lấy hiểu biết của Tôn Thừa Hoan, Bùi Nhị tiểu thư vẫn luôn sống ở trong miệng Lâm Vi, Tôn Thừa Hoan đối với Bùi Dữ Lộ chỉ có một chút ấn tượng, là lần trước thấy nàng biểu diễn, khi đó Bùi Nhị tiểu thư vẫn còn tóc dài, trang điểm đậm, cuồng dã như vậy... Rất khó liên hệ cùng với nữ hài có chút đáng yêu ở trước mắt này.

Vì lẽ đó lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cũng không có nhận ra.

Bùi Dữ Lộ đứng ở cửa, vốn là muốn vênh váo tự đắc đánh giá người trước mắt, nhưng ai biết chính mình thân cao không đủ, nàng so với Tôn Thừa Hoan thấp hơn nửa cái đầu. Bùi Dữ Lộ không nói câu nào, banh khuôn mặt, con mắt giống như bắn ra cái đinh, đóng ở trên người Tôn Thừa Hoan, đây chính là nữ nhân đã bẻ cong tỷ nàng.

Tướng mạo cũng còn được, vóc người cũng còn có thể, khí chất không có trở ngại, nhìn nhìn, Bùi Dữ Lộ cảm thấy ánh mắt của tỷ nàng vẫn đúng là không tồi... Đi chệch rồi, Bùi Dữ Lộ hắng giọng một cái, suýt chút nữa quên mất chính mình đến đây là để làm gì, ngược lại nàng đối với nữ nhân này không có hảo cảm, dù sao Tôn Thừa Hoan là cướp tỷ nàng với Nhan Âm, nữ nhân này nếu như không có chút thủ đoạn, có thể đem Bùi Châu Hiền bẻ cong sao? Nàng cùng Nhan Âm hai người, nhiều năm như vậy còn không bẻ cong được Bùi Châu Hiền đây...

"Tỷ ta đâu? Không ở nhà a..."

"Ngươi là Nhị tiểu thư?" Lâm Vi ở trước mặt Tôn Thừa Hoan luôn nhắc đến "Người ngốc nhiều tiền Nhị tiểu thư", cho nên Tôn Thừa Hoan vừa mở miệng, liền liệt vào danh xưng này. Tôn Thừa Hoan cười cười, "Nàng đi công tác còn chưa trở lại, đi vào ngồi đi."

Bùi Dữ Lộ lẫm lẫm liệt liệt đi vào nhà, "Nàng không ở đây thật đúng lúc, ngày hôm nay ta tới không phải tìm nàng, mà ta tìm ngươi."

"Tìm ta?" Tuy rằng ngoài miệng Tôn Thừa Hoan hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã rõ ràng ý đồ của Bùi Dữ Lộ, Lâm Vi đã sớm nói qua với Tôn Thừa Hoan, còn nói khoảng thời gian này, cẩn thận "Kẻ ngu si" tới tìm nàng cùng Bùi Châu Hiền gây phiền phức.

Bùi Dữ Lộ đã biết quan hệ của nàng cùng Bùi Châu Hiền.

Bùi Dữ Lộ ngồi ở trên ghế sô pha, nhếch lên hai chân, sau đó từ trong bóp da rút ra một tấm thẻ, "Khí thế mười phần" ném lên trên khay trà, "Ngươi cùng tỷ ta chia tay, tiền trong thẻ này đều là của ngươi."

Tôn Thừa Hoan nhìn tấm thẻ kia, có phải Bùi Nhị tiểu thư xem quá nhiều phim truyền hình rồi hay không, "Chuyện của ta cùng tỷ ngươi, ngươi cũng phải quản?"

"Nàng là tỷ của ta, đương nhiên ta muốn xen vào!" Bùi Dữ Lộ chính là thấy Tôn Thừa Hoan không hợp mắt, nguyên nhân Nhan Âm trực tiếp xuất ngoại cũng là bởi vì nàng, nếu không nàng đoạt mất Bùi Châu Hiền, Nhan Âm cũng sẽ không thương tâm như vậy.

Cách thức hoạt động não của Bùi Dữ Lộ rất đơn giản, bởi vì nàng từ nhỏ đã là như vậy quấy nhiễu lớn lên.

Tôn Thừa Hoan một mặt lạnh nhạt nói rằng, "Nếu như ta không muốn thì sao?"

"Ngươi theo tỷ ta cùng một chỗ không phải là vì tiền sao?" Bùi Dữ Lộ mặc kệ như thế nào, liền muốn dùng tiền đến "Nhục nhã" Tôn Thừa Hoan một phen cho hả giận, từ sau khi Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan cùng một chỗ, không nói đến làm Nhan Âm tức giận, hiện tại trong mắt tỷ nàng trong mắt liền không chứa một muội muội.

Tôn Thừa Hoan cũng không vội vàng giải thích gì với nàng, mà là theo nàng trả lời, "Ừm, chính là vì tiền."

"Ngươi..." Bùi Dữ Lộ không có đoán được Tôn Thừa Hoan sẽ trực tiếp thừa nhận, nàng tức giận đem thẻ ngân hàng đẩy đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, "Vậy ngươi cùng tỷ ta chia tay, cầm tiền đi!"

Bất luận là người nào đụng tới chuyện như vậy, tâm tình đều chẳng tốt đẹp nổi, Tôn Thừa Hoan cũng như vậy, "Bùi tiểu thư, ta đều đã treo mình trên cây ATM, còn cần một tấm thẻ này của ngươi sao?"

Bùi Dữ Lộ bị Tôn Thừa Hoan chọc tức nổ phổi...

Quả nhiên thời điểm Bùi Châu Hiền không ở đây, nữ nhân này liền bại lộ "Bản tính", "Ngươi chờ! Chờ tỷ ta trở về liền quăng ngươi!"

Nhìn Bùi Dữ Lộ đẩy cửa rời đi, Tôn Thừa Hoan lại rơi vào trầm mặc.

Bùi Dữ Lộ thở phì phò ra khỏi khu nhà ở của Bùi Châu Hiền, gọi điện thoại cho Lâm Vi, "Vi tỷ, ra ngoài bồi ta uống rượu."

"Lại chia tay?" Bùi Dữ Lộ là khách quen của Lâm Vi, mỗi lần chia tay đều yêu thích tìm Lâm Vi uống rượu, Lâm tiểu thư bồi tán gẫu là tính phí theo giờ, cũng may Bùi Nhị tiểu thư chính là không thiếu tiền.

"Ta bị người bắt nạt!" Bùi Dữ Lộ nhớ tới liền tức giận.

"Còn có người dám bắt nạt ngươi a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro