Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày hôm nay là sinh nhật của Thừa Hoan, ngươi sẽ thả người chứ?"

Quản Tiệp sứng sờ nhìn Bùi Châu Hiền, sau đó mới cười nói, "Ngươi đều tự mình đến rồi, ta có thể không thả người sao?" Dứt lời, Quản Tiệp lại nhẹ nhàng cùng Tôn Thừa Hoan nói một câu "Sinh nhật vui vẻ".

Bùi Châu Hiền cùng Quản Tiệp nói cảm ơn, nhẹ nhàng ôm đồm vai Tôn Thừa Hoan, hướng nàng nói, "Chúng ta đi thôi."

"Như vậy..." Tôn Thừa Hoan muốn nói không quá thích hợp, sao có thể cứ thế mà đi, dù sao công việc còn chưa làm xong a.

"Không có chuyện gì, ngày hôm nay là sinh nhật ngươi mà, chơi vui vẻ một chút." Lý Mật Nhi vừa lúc thúc dục Tôn Thừa Hoan đi, lúc trước biết Bùi Châu Hiền hóa ra là bạn gái của Tôn Thừa Hoan, nàng còn rất tan nát cõi lòng, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, hai nữ thần cùng một chỗ nhiều đẹp mắt a, nhìn liền vui tai vui mắt, hơn nữa hai người này bình thường ở chung, thực sự là phát rất nhiều cẩu lương, Bùi tổng nhìn cao lãnh, kỳ thực là cái cuồng ma tú ân ái.

Lý Mật Nhi không thèm lên mạng đu CP nữa, buổi trưa liền yêu thích lôi kéo Tôn Thừa Hoan, quấn quít lấy Tôn Thừa Hoan hỏi những chi tiết nhỏ trên phương diện tình cảm của nàng cùng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan có lúc cũng cảm thấy phiền, có điều nàng cũng nói một hai lời.

"Bùi tổng thật là lãng mạn."

"Cái kia rõ ràng là chiêu trò của nàng." Tôn Thừa Hoan sửa lại, có điều nói tới chiêu trò câu dẫn, cũng là Tôn Thừa Hoan trước tiên dùng lên người Bùi Châu Hiền, gừng càng già càng cay, cuối cùng Bùi tổng phản liêu, đem Tôn tiểu thư lừa chạy, trực tiếp ăn no căng diều.

Tôn Thừa Hoan vẫn đi thu thập túi xách, bị Bùi Châu Hiền không nói lý tha đi mất, ở trong thang máy, đụng tới mấy vị nam đồng sự ở bộ phận kỹ thuật, nhiệt tình đến gần Tôn Thừa Hoan, còn mời nàng cùng nhau đi ăn liên hoan.

Bùi Châu Hiền không chút biến sắc nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan, chờ sau khi mấy vị nam nhân kia ra khỏi thang máy, Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan, "Rất nhiều người ở công ty theo đuổi ngươi sao?"

Là có không ít. Trên thực tế, người muốn theo đuổi Tôn Thừa Hoan so với Bùi Châu Hiền còn nhiều hơn, bởi vì Bùi tổng quá ưu tú, nếu không có thực lực thật sự không dám dễ dàng đuổi theo, thế nhưng Tôn Thừa Hoan lại không giống, nàng chính là cái Tiểu Bạch Lĩnh bình thường, lại còn vừa mới đến công ty, nam giới độc thân ở trong công ty khó tránh khỏi sẽ rục rà rục rịch.

(Tiểu Bạch Lĩnh: dân văn phòng)

"Không có a ——" Tôn Thừa Hoan nói trái lương tâm.

Có hay không trong lòng Bùi Châu Hiền còn không rõ ràng sao, tiểu cô nương tuổi trẻ giống như nàng như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, ở trong công ty là được hoan nghênh nhất, Bùi Châu Hiền ở trong lòng lại đang cười chính mình, từ lúc nào liền để bụng những loại chi tiết nhỏ này như thế.

Lúc Tôn Thừa Hoan lôi kéo cửa xe muốn ngồi vào vị trí ghế phụ, liền nhìn thấy trên ghế ngồi đặt một bó hoa to, hoa hồng đỏ bên trong mang theo đầy trời tinh, hồng trắng tô điểm lẫn nhau, nhiệt liệt lại thanh tân, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy tặng hoa rất lập dị, nhưng còn phải xem là ai đưa, nếu là Bùi Châu Hiền đưa, nàng liền rất yêu thích.

Tôn Thừa Hoan nâng bó hoa kia lên, nhớ tới vừa rồi Bùi Châu Hiền làm một màn kia cho nàng, kỳ thực Tôn Thừa Hoan cũng không muốn hết sức theo đuổi cái gì lãng mạn cùng kinh hỉ, nàng cảm thấy thanh thanh thản thản liền rất tốt... Nhưng tình cờ lãng mạn một lần, trong lòng vẫn rất vui mừng.

Chiêu trò của Bùi tổng làm sao lại nhiều như vậy, cho tới bây giờ Tôn Thừa Hoan đều muốn hoài nghi, có phải trước đây nàng chính là cong, ngầm theo đuổi qua không ít tiểu cô nương.

Này xem như là thay đổi của Bùi Châu Hiền sau khi gặp gỡ Tôn Thừa Hoan, cuộc sống trước kia so với hiện tại vô vị hơn rất nhiều, bởi vì gặp được người muốn quan tâm, vì lẽ đó sẽ vì nàng mà đi tốn tâm tư, hống nàng vui vẻ.

"Ngươi dằn vặt như thế để làm gì?" Tôn Thừa Hoan lại nói một đằng làm một nẻo.

"Có phải là ta không hỏi, ngươi liền dự định không nói cho ta biết ngày hôm nay là sinh nhật của ngươi đúng không?"

Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn bó hoa trong tay một chút, nói tới rất hờ hững, "Chính là sinh nhật mà thôi, cũng không phải chuyện quan trọng gì."

Lúc nãy ở trên lầu, Tôn Thừa Hoan cũng nói như vậy, lúc đó Bùi Châu Hiền nghe liền cảm thấy không quá thoải mái. Bùi Châu Hiền nghiêng người sang, dùng tay ôm lấy mặt nàng, cùng nàng đối diện, "Đương nhiên quan trọng, đối với ta mà nói, đây chính là một việc trọng yếu."

"Ta xưa nay không có sinh nhật..." Tôn Thừa Hoan nói tới đó, đáy mắt có chút âm u.

Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan lại nghĩ tới chuyện cũ, nếu như có biện pháp, Bùi Châu Hiền thật hy vọng Tôn Thừa Hoan có thể đem toàn bộ những chuyện này đều quên đi, Bùi Châu Hiền đưa tay nặn nặn cái mũi của Tôn Thừa Hoan, đối với nàng ôn nhu cười, "Đó là bởi vì ngươi chưa gặp được ta, bảo bối."

Tôn Thừa Hoan mũi có chút chua, cảm động đến muốn rơi lệ, nàng mím mím môi, cau mày cười, hướng Bùi Châu Hiền nhỏ giọng nói, "Ngươi thật buồn nôn..."

Nhìn tiểu bộ dạng khó chịu của nàng, Bùi Châu Hiền nở nụ cười, lòng bàn tay vuốt ve trên mặt nàng, sau đó nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngậm lấy bờ môi nàng, cười hôn nàng.

Tôn Thừa Hoan chậm rãi nhắm mắt lại, chủ động đưa thân thể của mình qua, làm cho tư thế hôn môi của các nàng càng thêm thoải mái chút.

"Ăn bữa tối, ta mang ngươi đi một nơi." Bùi Châu Hiền chống đỡ cái trán của nàng, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ở trên môi mềm mại của nàng hôn hai cái.

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan cùng với nàng câu được câu không lại hôn, hai người một bên hôn một bên nói chuyện, "Nơi nào?"

Nếu có người ở bên ngoài thấy được cảnh này, khẳng định sẽ "Ngán" đến chết.

"Đi thì biết." Dứt lời, Bùi Châu Hiền lại cuốn lấy môi lưỡi của nàng, tiếp tục hôn.

"Ừm..." Lại hôn mười mấy giây, Tôn Thừa Hoan cười đẩy nàng ra, "Ngươi còn muốn lái xe hay là không."

Bữa tối, vì không để cho người khác quấy rối, Bùi Châu Hiền tắt đi điện thoại di động, tiện tay cũng tắt luôn di động của Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan ấn tượng rất sâu sắc, sinh nhật ngày ấy của Bùi Châu Hiền, cũng là như vậy, Bùi tổng còn đặc biệt câu nhân đối với nàng nói một câu, "Ngày hôm nay ta là của một mình ngươi."

Nếu như hiện tại Bùi Châu Hiền lại nói như vậy với nàng, nàng nhất định sẽ không chờ được mà muốn đem Bùi Châu Hiền đẩy lên trên giường, sau đó cởi sạch quần áo của Bùi tổng...

Ăn xong bữa tối thời gian còn rất sớm, chưa tới tám giờ, Bùi Châu Hiền thừa nước đục thả câu, Tôn Thừa Hoan liền càng tò mò Bùi Châu Hiền muốn dẫn nàng đi đâu, cuối cùng Bùi Châu Hiền lái xe đến một khách sạn cao cấp ở vùng ngoại thành.

"Tới nơi này làm gì?" Tôn Thừa Hoan đi theo phía sau Bùi Châu Hiền.

"Ngươi nói làm cái gì?"

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn Bùi Châu Hiền một chút, ngược lại đều là người trưởng thành, Tôn Thừa Hoan không xấu hổ mà nói thẳng: "Về nhà làm không phải cũng như thế sao?"

Bùi Châu Hiền bất đắc dĩ xoa đầu của nàng, "Tôn tiểu thư, tư tưởng của ngươi có thể thuần khiết một chút hay không."

Nguyên lai, Bùi Châu Hiền dẫn nàng tới bên này là để xem tinh không, vùng này là vùng núi, khách sạn chuyên vì du khách mà cung cấp phục vụ, có người nói đây là khách sạn ngắm sao lãng mạn nhất ở A thị.

"..." Tôn Thừa Hoan ở trong lòng nhổ nước bọt, nào là khách sạn nào là làm, ai bảo ngươi đem lời nói nói đến mức mang sắc tình như vậy, bình thường người trưởng thành đều sẽ hướng về phương diện kia để nghĩ.

Quẹt thẻ vào cửa, Bùi Châu Hiền từ phía sau ôm lấy nàng, làm cho nàng ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, "Có thích hay không?"

Phòng khách là toàn bộ đều là pha lê, ngẩng đầu lên nhìn, chính là tinh không, đêm nay bầu trời đêm rất sáng sủa, ngôi sao tuy rằng không nhiều bằng mùa hè, nhưng rất sáng sủa, một viên lại một viên treo ở chân trời, thực sự là mộng ảo.

"Yêu thích." Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu qua chỗ khác, cảm động nói, "Thật thích."

"Ừm, mùa hè đến càng xinh đẹp." Bùi Châu Hiền biết nàng nhất định sẽ yêu thích, kỳ thực từ sớm đã muốn nói với nàng, dẫn nàng lại đây chơi, nhưng vẫn luôn không tìm được thời gian thích hợp, lần này được rồi, vừa vặn cho nàng một cái sinh nhật kinh hỉ.

Tôn Thừa Hoan tắm rửa sạch sẽ đi ra, Bùi Châu Hiền đang mặc áo ngủ cùng một kiểu, bán nằm trên ghế sô pha ở phòng khách chờ nàng, Tôn Thừa Hoan chui vào bên người nàng nằm xuống, Bùi Châu Hiền thư thư phục phục ôm lấy nàng, hai người cười, yên tĩnh nhìn bầu trời, tối nay ngôi sao thật sáng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, lần trước các nàng cùng nhau xem tinh không, vẫn là ở cái tầng thượng cũ nát kia, là mùa hè, gió thổi ấm áp.

"Đang suy nghĩ gì?" Bùi Châu Hiền lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan, hỏi nàng.

"Nhớ tới mưa sao băng lần trước." Bùi Châu Hiền cùng nàng đợi một buổi tối mới đợi được một màn mưa sao băng kia, kỳ thực làm Tôn Thừa Hoan cảm động nhất không phải cái này, mà là Bùi Châu Hiền thực hiện ước nguyện của nàng, lúc đó Tôn Thừa Hoan liền cảm thấy nàng thật ấm, đêm đó sau khi Tôn Thừa Hoan ôm nàng, liền ý thức được mình đã thích nàng.

Ký ức đêm đó vẫn chưa phai trong lòng Bùi Châu Hiền.

"Nói đến, ngươi là lúc nào phát hiện mình yêu thích ta?" Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền, vẫn là không quá tự tin, nàng vẫn không biết Bùi Châu Hiền là lúc nào bắt đầu đối với nàng động tâm tư ở phương diện kia.

"Ngươi thì sao?" Bùi Châu Hiền để cho nàng trả lời trước.

Buổi tối như vậy, đặc biệt thích hợp để nói chuyện phiếm, Tôn Thừa Hoan không có ý định ẩn giấu, nàng ngoẹo cổ nhìn con mắt của Bùi Châu Hiền, "Chính là buổi tối ngày đó, sau khi ta ôm ngươi, ta đều đã chủ động biểu lộ, ngươi còn không nghe ra tới sao?"

Buổi tối ngày hôm ấy, Tôn Thừa Hoan nói, "Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta thích ngươi làm sao bây giờ?"

"Ngươi vậy mà coi là biểu lộ sao?"

"Làm sao không tính!" Tôn Thừa Hoan phản bác, Bùi tổng "Gà tặc" như thế, Tôn Thừa Hoan liền không tin nàng nghe không ra hàm nghĩa bên trong.

Bùi Châu Hiền vuốt tóc của Tôn Thừa Hoan, lúc đó là nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng, nhưng là..."Ngươi giảo hoạt như vậy, lại biểu lộ hàm súc đến như vậy, làm sao ta tin tưởng ngươi được?" Lúc Tôn Thừa Hoan vừa bắt đầu xuất hiện, chính là lấy thân phận của tên lừa đảo, Bùi Châu Hiền đa nghi, làm sao sẽ tin tưởng.

"Ta giảo hoạt? Ta không có giảo hoạt như ngươi." Tôn Thừa Hoan có ý kiến, Bùi Châu Hiền còn không thấy ngại nói mình giảo hoạt.

"Cái kia đụng tới ta, chỉ có thể coi như ngươi xui xẻo rồi."

Tôn Thừa Hoan càng không đồng ý, nâng mặt của Bùi Châu Hiền lên mổ nhẹ vào môi nàng, "Rõ ràng là ta gặp may mắn. Ngươi thì sao, lúc nào phát hiện?"

"Cũng là buổi tối ngày hôm ấy, sau khi ngươi nói câu nói kia." Bùi Châu Hiền ý thức được chính mình đối với Tôn Thừa Hoan yêu thích, nhưng lại lo lắng câu nói kia của Tôn Thừa Hoan chỉ là câu nói đùa, cho tới sau đó giữa các nàng dùng rất nhiều lần thăm dò.

Tôn Thừa Hoan ôm chặt Bùi Châu Hiền, chỉ trách lúc trước các nàng đều quá có thể giả vờ.

"Ta có lễ vật cho ngươi."

Bùi Châu Hiền đứng dậy đi lấy lễ vật, không chỉ có cho Tôn Thừa Hoan, mà còn cho mình, một cặp nhẫn tình nhân.

"Đưa tay đây." Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan qua, đem nhẫn đeo vào ngón áp út tinh tế thon dài của nàng, "Không có lệnh của ta, không cho tự ý tháo xuống, nếu như còn có người dám theo đuổi ngươi..."

"Lấp lánh như thế, ai mà không có nhãn lực như vậy." Tôn Thừa Hoan giơ tay lên, cười đến xán lạn, nắm tay Bùi Châu Hiền, chủ động đeo lên cho nàng, thật giống như sau này càng thêm chân thật, Tôn Thừa Hoan cúi đầu ở trên ngón tay của nàng hôn một cái, "Ngươi cũng vậy."

"Lão bà ~~~" Tôn Thừa Hoan lại nằm lên trên người Bùi Châu Hiền, nàng nhìn thấy trong phòng khách có đàn Piano.

"Này —— "

"Muốn nghe ngươi đàn dương cầm."

Ban đêm yên tĩnh, Tôn Thừa Hoan nằm nhoài trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn Bùi Châu Hiền ưu nhã ngồi ở trước dương cầm, người yêu đang gảy giai điệu yêu thích cho mình nghe, Tôn Thừa Hoan nhìn ngón tay của nàng bay lượn ở trên phím đàn, mang theo chiếc nhẫn cũng giống như mình, tốt đẹp nhất cũng chính là như thế này thôi.

- ----------------------------------------------

Tôn Thừa Hoan đi triển quán làm kiêm chức, thì lại gặp được Hề giáo sư mấy lần, mỗi lần gặp gỡ, Hề giáo sư đều sẽ tiến lên cùng nàng nói mấy câu, tình cờ chỉ điểm giúp nàng cải tiến bản thảo. Từ khi tâm tình tốt lên, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mỗi ngày đụng tới người và sự việc, đều biến thành tốt đẹp.

Lúc nghỉ trưa, Hề Vân thấy Tôn Thừa Hoan như thường lệ đang ở khu nghỉ ngơi vẽ bản thảo, đúng là rất hiếm thấy người trẻ tuổi chịu khó như vậy.

"Hề giáo sư."

Hề Vân hướng nàng cười gật gù, "Chủ đề nghĩ kỹ rồi?"

"Nghĩ kỹ." Nhắc tới cũng kỳ quái, Tôn Thừa Hoan cùng Hề Vân gặp mặt không được mấy lần, nhưng hai người lại tán gẫu đến hợp ý, "Lần trước ngài giúp ta sửa đổi bản thảo, tốt lắm rồi."

"Chỉ là tùy tiện thay đổi một chút mà thôi." Hề Vân thấy Tôn Thừa Hoan cười lên vừa ngoan lại vừa ngọt, thật là chọc người vui vẻ, bình thường nàng cũng không có nhàn đến có thời gian giúp người ta sửa bản thảo, dù sao đã thật lâu không làm lão sư, "Chủ đề ngươi tuyển là áo cưới?"

"Ừm, vốn là muốn thiết kế lễ phục, sau đó ý nghĩ thay đổi." Mặc kệ là đổi ra sao, trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn luôn nghĩ về Bùi Châu Hiền, ngày đó thời điểm các nàng lái xe ngang qua một tiệm áo cưới, Tôn Thừa Hoan đột nhiên động cái ý niệm này, đều nói thời điểm nữ nhân đẹp nhất là lúc mặc áo cưới, nàng rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Bùi tổng lúc mặc áo cưới.

"Làm sao đột nhiên..." Hề Vân nhìn bản thảo, lại nhìn thấy trên tay Tôn Thừa Hoan có thêm một chiếc nhẫn, nhớ tới quãng thời gian trước vẫn không có, "Chúc mừng a, là muốn thiết kế áo cưới cho mình sao?"

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan suy nghĩ một chút, không nhịn được nói rằng, "Kỳ thực là cho bạn gái của ta."

Vốn dĩ những câu nói như vậy, xưa nay Tôn Thừa Hoan sẽ không nói cùng người khác, nhưng ngày hôm nay nàng không nhịn được muốn nói với Hề giáo sư, khả năng là bởi vì quá hợp ý, Tôn Thừa Hoan thuận miệng liền nói ra.

Hề Vân cũng không có biểu hiện gì giật mình, trái lại nhớ tới một chút chuyện cũ, hiện tại người trẻ tuổi tư tưởng thoáng ra, không thể so với đồng trang lứa như bọn họ. Nàng nhìn bản thảo trong notebook của Tôn Thừa Hoan, đều vẽ ra đồng nhất một bóng lưng, mà hết thảy tỉ lệ của trang phục, đều là dựa theo người trong notebook để thiết kế.

"Nàng là bạn gái của ngươi?"

"Đúng vậy ——" Tôn Thừa Hoan cười gật gù, phản ứng của Hề Vân càng làm cho Tôn Thừa Hoan đối với nàng nhiều thêm mấy phần hảo cảm, nàng đang dùng ánh mắt rất bình thường để nhìn cảm tình của hai người phụ nữ, "Đều là vẽ bóng lưng, nàng rất đẹp."

"Ta nghĩ cũng đúng rất đẹp." Nhắc tới bạn gái, trên mặt Tôn Thừa Hoan đều viết hạnh phúc, Hề Vân nhìn bản nháp áo cưới, lại nhìn Tôn Thừa Hoan nói rằng, "Ngươi rất yêu bạn gái ngươi, chúc phúc các ngươi."

"Cảm ơn." Đây đại khái là lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan chủ động nhấc lên nàng cùng Bùi Châu Hiền với người khác, còn nhận được chúc phúc chân thành từ đối phương nữa, "Ta nghĩ cho nàng một niềm vui bất ngờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro