Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân..." Tôn Thừa Hoan cong chân, nhắm mắt than nhẹ, nàng ôm chặt lấy lung của Bùi Châu Hiền, trên mặt hiện lên biểu hiện ẩn nhẫn mà vui thích.

Bùi Châu Hiền chậm rãi hôn lên vành tai của nàng, thân thể dính sát vào hợp lại cùng nhau.

Cộc cộc cộc ——

Hoặc là sớm một chút hoặc là trễ một chút, một mực lại vào ngay lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Tôn Thừa Hoan vốn đang thở đến lợi hại, lần này, nàng ngừng thở bỗng nhiên mở mắt ra, đẩy Bùi Châu Hiền đang ở trên người mình một cái, "... Ân... Có người..."

Tôn Thừa Hoan tức thì có một loại cảm giác có tật giật mình, chứng vọng tưởng bị hại đều bị doạ ra tới, hiện tại nàng việc lo lắng nhất chính là cửa không có khóa lại, trong nháy mắt, đã tưởng tượng ra một màn "Bắt gian tại trận".

Lúc này, bên dưới vẫn bị lấp kín, Tôn Thừa Hoan cảm giác Bùi Châu Hiền ngừng lại, nhưng chẳng được bao lâu, ngón tay của nàng lại bắt đầu động đậy, Tôn Thừa Hoan không hề phòng bị, nhíu chặt lông mày, tay trái gắt gao nắm chặt ga giường, cắn một cái lên trên vai Bùi Châu Hiền.

Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục.

"Không cần để ý..." Bùi Châu Hiền thở hổn hển, thấy Tôn Thừa Hoan nằm ở dưới thân mình một bộ dạng ý loạn tình mê, câu môi cười, Bùi Châu Hiền không chỉ không dừng lại động tác trên tay, mà còn đem nàng bắt nạt đến càng lợi hại.

"A..." Ngoài cửa còn có người đang đợi, cho nên không thể phát ra âm thanh, nhưng Tôn Thừa Hoan càng không nhịn được phát ra âm thanh, này không thể trách nàng, chỉ có thể trách Bùi tổng quá ác độc. Vụng trộm càng tăng thêm kích thích... Đối với Tôn Thừa Hoan mà nói đây là trả giá "Đau đớn thê thảm đại giới".

Thâm thâm thiển thiển, khi nhẹ khi nặng, hơn nữa còn có tiếng gõ cửa, Tôn Thừa Hoan sắp bị Bùi Châu Hiền tra tấn điên rồi, nhưng như vậy lại có thêm một loại hưng phấn kích thích.

"Thích không?" Bùi Châu Hiền hôn thái dương của nàng, ôn nhu hỏi.

Mỗi lần Bùi Châu Hiền muốn nàng, đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hỏi nàng có thích hay không, Tôn Thừa Hoan chết cũng không thừa nhận, nhưng rõ ràng vẫn đang theo tiết tấu của người ta mà chuyển động thân thể, trong miệng lại ấp úng nói, "Được rồi..."

Một bộ dạng chưa được cho ăn no như vậy, làm sao Bùi Châu Hiền có thể tha cho nàng, vừa vặn, làm trừng phạt cho buổi tối ngày hôm ấy, "Được rồi mà phía dưới còn cắn chặt như thế..."

Tôn Thừa Hoan nghe xong dùng mu bàn tay che mặt, thân thể vô cùng thành thực.

Bùi Dữ Lộ đứng ở cửa, đều đã đến thời gian ăn sáng rồi, vẫn không thấy hai người kia, Bùi gia ăn điểm tâm luôn luôn đúng giờ, Bùi Châu Hiền càng chưa từng muộn qua. Bùi Dữ Lộ lại gõ một trận, ghé vào trên ván cửa nghe ngóng, sau đó lôi kéo cổ họng hô, "Tỷ, ngươi có ở bên trong hay không?"

Không có người đáp.

Lúc này, chuông điện thoại di động cũng vang lên, là di động của Bùi Châu Hiền, di động vừa vặn đặt ở trên tủ đầu giường bên tay trái của Tôn Thừa Hoan, một lần lại một lần mà vang lên, động tác trên tay Bùi Châu Hiền mềm nhẹ lại, "Bảo bối, giúp ta lấy di động."

Bùi Châu Hiền hai cái tay đều rất bận, đặc biệt là tay phải.

Tôn Thừa Hoan phát điên, vào lúc này còn có tâm tình nghe điện thoại, Bùi tổng thật là không phải cường hãn bình thường. Tôn Thừa Hoan đưa tay trái, chậm rãi sờ qua, biểu hiện người gọi là "Dữ Lộ", "Dữ Lộ..."

"Ngươi tiếp một chút." Thấy là Bùi Dữ Lộ, Bùi Châu Hiền trực tiếp để Tôn Thừa Hoan tiếp, nàng liền thích xem bộ dạng Tôn tiểu thư xù lông, khó chịu lại hưởng thụ.

"Ân... Bùi Châu Hiền!" Tôn Thừa Hoan cảm thấy nàng là cố ý, tuyệt đối là cố ý, tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên, chuông điện thoại di động cũng đang vang lên.

"Nếu không tiếp, Dữ Lộ muốn đi vào."

So sánh với Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan chân tâm cảm giác mình thuộc về loại hình da mặt mỏng.

Điện thoại vừa chuyển được, tiếng gõ cửa liền dừng lại, bên tai Tôn Thừa Hoan lập tức truyền đến âm thanh có chút ồn ào của Bùi Nhị tiểu thư, "Tỷ, ngươi ở nhà sao? Chờ ngươi ăn điểm tâm."

"Lập tức." Tôn Thừa Hoan cố nén mới nghẹn ra hai chữ này.

Bùi Dữ Lộ vừa nghe không phải Bùi Châu Hiền, lập tức liền nghĩ đến Tôn Thừa Hoan, trong lòng nhổ nước bọt, hai người này cũng thật là nửa ngày cũng không thể tách rời, "Các ngươi nhanh lên một chút, đều đang chờ..."

"Ân... A..." Còn chưa cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền đột nhiên đâm tới như vậy, Tôn Thừa Hoan nhịn không được hô lên, tuy rằng chỉ rất ngắn ngủi một tiếng, hơn nữa lập tức nín trở lại, nhưng Bùi Dữ Lộ vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng, mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên rõ ràng, Bùi Dữ Lộ xấu hổ một trận... Hai người này thực sự là được rồi a, sáng sớm có thể khiêm tốn một chút hay không.

Bùi Châu Hiền nằm ở trên người Tôn Thừa Hoan, đằng ra tay trái cầm lấy di động từ trong tay Tôn Thừa Hoan, âm thanh rõ ràng cùng với ngày thường cảm giác không giống nhau lắm, "Các ngươi ăn trước, thuận tiện cùng ba nói một tiếng, ta tìm Thừa Hoan có việc, xuống trễ một chút."

Bùi Dữ Lộ: "..."

Có chuyện gì trong lòng mọi người đều rõ ràng, Bùi Châu Hiền thật là làm cho nàng nhìn bằng một cặp mắt khác xưa, cho đến hiện tại Bùi Dữ Lộ vẫn khó mà tiếp thu đây chính là tỷ nàng, đại khái là bản tính ẩn sâu mấy chục năm, rốt cục bại lộ, Bùi Dữ Lộ cảm giác mình phải tập quen thuộc.

Cúp điện thoại, tiếp tục làm xong sự tình đang dang dở, may mà ngày hôm nay không cần đi làm, bằng không đến giờ này, nhất định sẽ bị muộn. Chỉ là Tôn Thừa Hoan cảm thấy không tốt lắm, lần đầu tiên nàng tới Bùi gia, nào có đạo lý khách thức dậy còn muộn hơn so với chủ nhân, cũng quá không lễ phép.

Hiện tại không phải ở khu nhà nhỏ của mình, Bùi Châu Hiền tự nhiên là có chừng mực, vui thích qua đi, các nàng ôm cùng một chỗ nằm một lát, mới đi phòng tắm tắm rửa, thay quần áo.

Sáng sớm, Bùi Châu Hiền vẫn như cũ muốn giám sát Tôn Thừa Hoan cân thể trọng, nhìn con số tháng này vẫn không tăng lên, nàng bắt lấy mặt của Tôn Thừa Hoan, hỏi, "Có phải ngày hôm qua lại không chịu hảo hảo ăn cơm đúng không?"

"Nơi nào có tâm tình." Tôn Thừa Hoan thuận tiện oan ức một câu, Bùi tổng cũng thật lợi hại, mỗi ngày công việc bận rộn như vậy, còn nhớ rõ thể trọng của mình như thế, nhìn thể trọng tăng vụt lên, Tôn tiểu thư có chút sầu, cùng Bùi Châu Hiền ở chung một chỗ, tăng đầy đủ mười cân. Sau khi có Tôn Thừa Hoan bồi tiếp, bệnh dạ dày của Bùi Châu Hiền cũng tốt hơn rất nhiều, có người làm bạn chăm sóc, tự nhiên là không giống nhau.

"Ngày hôm nay nơi nào ta cũng không đi, ở nhà bồi ngươi."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan lôi kéo cánh tay mà Bùi Châu Hiền đang vòng ở trên eo mình, "Nên xuống."

Chờ Bùi Châu Hiền mang theo Tôn Thừa Hoan xuống lầu, thì Bùi Dữ Lộ đang bồi tiếp Bùi Miễn ăn điểm tâm.

"Ba, sớm —— "

"Thúc thúc sớm."

"Đều đồng thời ăn điểm tâm đi." Bùi Miễn ngẩng đầu, nói với Bùi Châu Hiền, "Ngươi cũng thật là, có chuyện gì không thể ăn bữa sáng xong rồi lại nói sao."

Bùi Châu Hiền chỉ cười cười, sau đó để Tôn Thừa Hoan ngồi xuống ở bên cạnh mình. Bùi Dữ Lộ ngồi ở đối diện các nàng, uống sữa bò, Bùi Dữ Lộ đã không còn cách nào có thể nhìn thẳng hai người trước mắt nữa, lại nghĩ tới âm thanh lúc nãy ở trong điện thoại khiến cho người ta mơ tưởng viển vông, xem ra hai người này làm lành rồi, nếu không sáng sớm sao có thể củi khô lửa bốc như vậy được?

"Ba, khi nào mẹ trở về?" Bùi Dữ Lộ thuận miệng hỏi.

"Qua mấy ngày, lại vì sự tình triển lãm thiết kế, một đống tuổi rồi còn bận bịu tứ phía, nói cũng nói không được." Bùi Miễn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Hề Vân rất hiếu thắng, lúc trước sau khi sinh Bùi Châu Hiền, Bùi Miễn sợ nàng quá mệt mỏi, để cho nàng ở nhà làm toàn chức thái thái, nàng không chịu, một lòng muốn làm học thuật. Hiện tại đã bận rộn hơn nửa đời người, cũng nên về hưu đi, nhưng Hề giáo sư chính là không chịu được nhàn rỗi, "Có thời gian các ngươi cũng nói nàng một chút."

Ăn xong bữa sáng, buổi sáng Bùi Miễn còn có khách đến bái phỏng, Bùi Châu Hiền mang theo Tôn Thừa Hoan rời đi trước, Bùi Dữ Lộ cũng là người không chịu ngồi yên một chỗ, cũng theo sau cặp đôi Hoan - Hiền đi rồi.

- ---------------------------------------

Trong xe, Bùi Châu Hiền lại một lần nữa đeo nhẫn lên cho Tôn Thừa Hoan, nàng biết Tôn Thừa Hoan đang lo lắng cái gì, Bùi Châu Hiền ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, "Chuyện của chúng ta, ta sẽ tìm thời gian nói với các nàng, chiếc nhẫn này, về sau ngươi không cần tháo xuống."

Cho dù Bùi Châu Hiền nói như vậy, nhưng trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn cứ thấp thỏm, "Có phải là quá sớm không? Ta còn chưa chuẩn bị..."

"Hảo Hảo làm bạn với ta là được, ngươi không cần chuẩn bị gì cả, chuyện này sớm nói cũng được, muộn nói cũng tốt..." Bùi Châu Hiền cười sờ đầu nàng, "Chuyện của ta chính ta có thể làm chủ, nói chung, ngươi nên tín nhiệm ta, không cho suy nghĩ lung tung."

Bùi Châu Hiền chỉ lo lắng nàng suy nghĩ lung tung, không có chuyện gì không cần tự tìm buồn phiền cho chính mình.

"Ừm." Tôn Thừa Hoan cười hôn nàng, ngòn ngọt, cảm giác như vậy thật tốt.

- ------------------------------------------

Ý nghĩ theo đuổi Lâm Vi của Bùi Dữ Lộ, cũng không có theo thời gian chuyển dời mà nhạt đi, trái lại càng thêm điên cuồng tàn phá sinh trưởng, chỉ là không dám manh động, chỉ lo lại đi nhầm một bước, các nàng ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Nàng yêu thích một người, chưa từng có dông dài như vậy bao giờ, nàng không biết Lâm Vi đến tột cùng là tâm tư gì, thái độ đối với chính mình lúc nào cũng ba phải cái nào cũng được, không biết là từ chối hay là tiếp thu.

Cũng bởi vì "Giao dịch" lần trước, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Dữ Lộ tin tức tới lui, độ thân mật tăng vụt lên, Tôn Thừa Hoan đầu có chút đau, tất cả liên quan tới Lâm Vi, Bùi Nhị tiểu thư đều muốn nghe đến rõ rõ ràng ràng.

Bùi Dữ Lộ cảm giác chính mình hiện tại giống như người ngu ngốc chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cầm điện thoại di động nhìn dãy số của Lâm Vi, muốn hẹn nàng, nhưng lại sợ bị cự tuyệt, sau khi vẫn luôn tự hỏi, Bùi Dữ Lộ vẫn là bấm cái dãy số kia, nghe âm thanh đô đô đô, cũng không biết chính mình khẩn trương cái gì, Bùi Dữ Lộ nàng như thế nào lại túng thành cái dáng vẻ như hiện tại.

Một tuần bảy ngày thì có năm ngày là Lâm Vi đang chờ đi, là chờ Bùi Dữ Lộ gọi điện thoại đến, đã năm ngày rồi Bùi Dữ Lộ không có liên hệ với nàng. Sở dĩ Lâm Vi nhớ rõ ràng như thế, là bởi vì trong lòng nàng cũng đang suy nghĩ, mỗi khi Bùi Dữ Lộ không liên hệ với nàng, nàng đều nghĩ, Bùi Dữ Lộ chán rồi đi, Bùi Nhị tiểu thư thổ lộ cũng chính là nghĩ cái gì thì nói cái đó đi.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức Lâm Vi vẫn đang chờ mong Bùi Dữ Lộ gọi đến, chí ít nhìn thấy người gọi là Bùi Dữ Lộ, tâm tình của nàng rõ ràng trở nên tốt hơn.

Lâm Vi tìm một nơi tương đối yên tĩnh, "Uy —— "

"Vi tỷ." Bùi Dữ Lộ mới từ trường học đi ra, đứng ở dưới đèn đường ngay trước cửa trường học, nhìn người ta ra vào có đôi, nàng nhìn đến phiền lòng, cúi đầu dùng mũi chân nhẹ nhàng sượt mặt đất, "Ngươi... Buổi tối có rảnh không?"

Không được cự tuyệt, không được cự tuyệt, không được cự tuyệt... Bùi Dữ Lộ ở trong lòng nói thầm.

Lâm Vi suy nghĩ một chút, "Muốn tìm ta uống rượu sao?"

"Ừ ừm!"

Lâm Vi đang dựa vào trên tường, nghe ngữ khí của nàng, không khỏi nở nụ cười, cũng không trả lời có thời gian hay không, mà trực tiếp nói tên quán bar cho Bùi Dữ Lộ.

Bùi Dữ Lộ hiểu ý, mừng rỡ không ngậm được miệng, "Trong vòng mười phút ta liền đến!"

Lâm Vi cười cúp điện thoại, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất của quầy bar, tiếp tục uống rượu, lúc này, một nam nhân che ở bên người nàng, "Đêm nay chỉ có một người uống rượu?"

Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đến buồn nôn.

"Gần đây có khỏe không?"

Lâm Vi cười lạnh hướng người đàn ông kia lườm một cái, không nói một câu nào với hắn, sau khi chia tay từ ba năm trước, giữa bọn họ liền không còn lời nào để nói, Lâm Vi đứng dậy vòng qua hắn, giống như vòng qua ôn thần như thế.

Nam nhân nắm chặt cánh tay của Lâm Vi, không cho nàng đi, "Ta chú ý ngươi thật lâu..."

Chú ý tới nàng, mỗi ngày bồi tiếp nhiều nam nhân khác nhau cùng uống rượu.

Lâm Vi không lay chuyển được hắn, "Lại táy máy tay chân, ta gọi người."

"Không có ta ngươi liền hỗn đến mức độ này? Đều đi ra vơ vét, còn giả vờ thanh cao cái gì? Ngủ với ngươi một đêm bao nhiêu tiền, ta trả gấp đôi, gấp ba cũng được."

"Ngươi bệnh thần kinh a!" Đã từng yêu thích nam nhân này bảy năm, chính là cái đức hạnh như thế, Lâm Vi cảm thấy tròng mắt của chính mình thật là bị cẩu ăn.

"Vi tỷ ~~~" Bùi Dữ Lộ vòng quanh, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Lâm Vi, không nghĩ tới liếc mắt liền thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro