Chương 87: Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn ta thỏa mãn nguyện vọng gì?"

"Trước tiên giữ lại, sau này hãy nói."

"Lão Bùi, bàn tính đánh đến khá tốt." Lúc trước nói Bùi tổng "Cáo già", Tôn Thừa Hoan cảm thấy không phải khoa trương.

Sau khi qua ba mươi tuổi, Bùi tổng đối với chữ "Lão" đặc biệt mẫn cảm, nàng trừng Tôn Thừa Hoan một cái, "Về nhà trừng trị ngươi."

Tôn Thừa Hoan không cần mặt mũi, còn cười hỏi ngược lại, "Là cái loại thu thập lột sạch quần áo đúng không?"

Nếu như là loại này, Tôn Thừa Hoan đồng ý bị nàng thu thập từ trời tối đến hừng đông. Tuy rằng từ đáy lòng Tôn Thừa Hoan không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng kỹ thuật của Bùi Châu Hiền xác thực là tốt hơn so với nàng, điểm ấy là sự thực, mỗi lần đều có thể ở trên giường chơi đùa nàng đến xin tha, ngoài miệng lại tiếp tục kêu muốn.

Có thể thấy được đầu óc thứ này, ở trên bất cứ chuyện gì cũng đều được lợi.

Tôn Thừa Hoan không phải không thông minh, chỉ là không thể so với Bùi tổng, xin hỏi có bao nhiêu người có thể so với Bùi tổng? Thời điểm hai người ở chung, chỉ cần Bùi Châu Hiền câu nàng, chỉ số thông minh của Tôn Thừa Hoan lập tức offline, ngoan giống như tiểu nãi cẩu.

Lúc nào nàng cũng rơi vào cái tròng của Bùi Châu Hiền, cũng không phải không có lý do, Tôn Thừa Hoan cảm thấy, từ vừa mới bắt đầu Bùi Châu Hiền đã dùng mỹ nhân kế đối với mình, đồng thời còn làm được tương đương thành công.

"So với lột sạch quần áo còn kích thích hơn." Bùi Châu Hiền dán đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói với nàng.

Không biết như thế nào, Bùi Châu Hiền vừa nói như vậy, Tôn Thừa Hoan trong lòng dựng cả lông lên, nàng cùng Bùi Châu Hiền chơi đùa, xưa nay chưa từng chiếm được thượng phong, đến cuối cùng chỉ có bị bắt nạt.

Có điều, dùng một câu để tổng kết, bị bắt nạt cũng sung sướng.

Hai phút sau, sắp xếp gọn thú bông, Tôn Thừa Hoan tay trái nhấc theo túi mua sắm cỡ lớn, tay phải nắm tay Bùi Châu Hiền, hai người vừa nói vừa cười đi đến lối ra.

Trước mặt đụng tới hai vị nữ sinh tay nâng trà sữa, mấy người đồng thời dừng bước, hai vị nữ sinh kia hướng về Tôn Thừa Hoan cười cười, Tôn Thừa Hoan cũng khẽ gật đầu, biểu hiện thoáng không được tự nhiên.

Đồng sự không tính là quen thuộc, cũng không có mở miệng chào hỏi.

Thấy Tôn Thừa Hoan đi xa, hai vị nữ sinh kia mới thấp giọng bắt đầu nghị luận.

"Nàng thực sự là cong, bạn gái thật là đẹp a."

"Mỹ nữ làm tiểu nhân tình cho nam nhân rất nhiều đi, còn có thể làm tiểu nhân tình cho nữ nhân, đúng là mở mang hiểu biết."

"Đừng nói như vậy, ta thấy các nàng chính là tình nhân bình thường."

"Ngươi biết người bên cạnh nàng là ai không? Là lão tổng của HK, ngươi gặp qua boss cùng viên chức nhỏ làm tình nhân bình thường chưa? Ngươi xem quá nhiều phim thần tượng rồi đi."

Trước khi lên xe, Bùi Châu Hiền cũng mua một ly sữa trà cho Tôn Thừa Hoan. Sau khi chính mình uống một ngụm đầu tiên, mới đem ống hút đưa đến trong miệng Tôn Thừa Hoan, như vậy cả một ly đều là phần "Còn lại" của mình, lại nhìn Tôn Thừa Hoan uống, có một loại cảm giác thỏa mãn khác.

Trong xe.

"Mỗi ngày để ta ăn nước miếng của ngươi..." Tôn Thừa Hoan cắn ống hút, hướng về Bùi Châu Hiền hàm hàm hồ hồ oán giận, nói như vậy nhưng lòng không ghét bỏ.

Bùi Châu Hiền lấy trà sữa từ trong tay nàng, đưa đến bên miệng mình uống một hớp nhỏ, rồi để qua một bên, tiếp theo nghiêng người hôn Tôn Thừa Hoan, chậm rãi dùng miệng đút cho nàng uống.

Ban đầu Tôn Thừa Hoan còn sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhắm mắt ngoan ngoãn phối hợp, mặc kệ lúc nào cùng nơi nào, mỗi lần Bùi Châu Hiền "câu" nàng, Tôn Thừa Hoan trăm phần trăm mắc câu. Có hai, ba lần, chính là ở trong xe hôn hôn, đầu óc nàng nóng lên, đầu óc trống không, liền bị Bùi Châu Hiền muốn, ăn no căng diều.

"Ân ~" Tôn Thừa Hoan trương môi đón lấy, từ bị động biến thành chủ động, hai người kỹ thuật hôn đều rất tốt, kín kẽ không một lỗ hổng.

Hôn sâu qua đi.

"Ta thấy ngươi rất thích ăn." Bùi Châu Hiền buông đôi môi hồng hào của nàng ra, giữa răng môi, còn có một cổ nhàn nhạt mùi sữa thơm, "Mỗi ngày đều chủ động muốn..."

"..." Sự thật đặt ở trước mắt, Tôn Thừa Hoan không còn lời nào để nói.

"Hai người vừa nãy ngươi biết sao?"

"Đồng sự."

"Ừm." Bùi Châu Hiền nghe xong lơ đãng đáp một câu, nhớ tới biểu tình trên mặt Tôn Thừa Hoan lúc nãy, cùng với phản ứng của hai vị cô nương kia, tựa hồ rõ ràng gì đó.

Tôn Thừa Hoan không muốn nói với nàng, nhưng bằng nhân mạch của Bùi Châu Hiền, muốn hỏi thăm chút sự tình của Tôn Thừa Hoan, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

- -------------------------------------

Bùi Châu Hiền nghe được những tin đồn kia ở trong công ty, chẳng trách khoảng thời gian này Tôn Thừa Hoan đều sầu não uất ức, trong lòng khó chịu còn kìm nén, Bùi Châu Hiền không muốn thấy nhất chính là nàng như vậy.

Tới gần cuối thu, nhiệt độ chợt giảm xuống.

"Lại đây." Bùi Châu Hiền đang ngồi ở trên ghế sô pha xem TV, Tôn Thừa Hoan rửa sạch hoa quả đưa tới.

Tôn Thừa Hoan trên chân giẫm dép lê, tiểu trư phấn hồng, cùng một cặp với Bùi Châu Hiền, là cái mua được lúc ở H thị đi công tác, nàng vốn cho rằng Bùi Châu Hiền sẽ ghét bỏ, không nghĩ tới Bùi tổng lại thích cái này nhất.

Trên TV đang chiếu quảng cáo châu báu, Bùi Châu Hiền từ phía sau ôm lấy Tôn Thừa Hoan, kéo tay nàng qua phủng ở trong lòng bàn tay của chính mình, thân thể của Tôn Thừa Hoan thiên lạnh, lòng bàn tay lúc nào cũng hơi lạnh.

Bùi Châu Hiền lấy một ít kem dưỡng da tay, nhẹ nhàng ôn nhu bôi giúp Tôn Thừa Hoan, thời điểm bôi xong, Bùi Châu Hiền hôn một cái ở trên mu bàn tay của nàng, "Tết đến theo ta về nhà đi."

"Về nhà?" Tôn Thừa Hoan thoải mái hưởng thụ phục vụ đến từ Bùi tổng.

"Ngầm tình đều đã công khai, còn muốn giấu giấu diếm diếm?" Bùi Châu Hiền ôm chặt eo của Tôn Thừa Hoan, "Cũng là ý tứ của ba mẹ ta."

Trong nhà tự nhiên là chuẩn bị đến gần đủ rồi, Bùi Châu Hiền mới mang Tôn Thừa Hoan trở về, nếu để cho Tôn tiểu thư chịu oan ức, nàng là người đầu tiên không đáp ứng.

"Được..."

Từ trong giọng nói của nàng, Bùi Châu Hiền lại nghe ra chút sợ hãi, "Có ta bồi tiếp, còn sợ a?"

"Ai... Sợ." Không sợ là giả, Tôn Thừa Hoan mạnh miệng, nơi nào nghĩ tới sẽ cùng Bùi Châu Hiền tiến hành đến một bước gặp gia trưởng này.

"Tiểu cô nương, ta không tranh với ngươi."

"Ngươi gặp qua tiểu cô nương nhà ai sắp ba mươi chưa?" Năm nay Tôn Thừa Hoan hai mươi bảy, nàng nói tới có chút khuếch đại, phụ nữ đều là như vậy, một bước vừa qua hai mươi lăm tuổi, liền nói mình nhanh ba mươi, chờ đến khi thực sự ba mươi, liền không thích đem tuổi tác treo ở ngoài miệng.

"Nhà ta." Bùi Châu Hiền nhéo miệng nàng, để cho nàng nói hưu nói vượn, ở trong mắt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan là không thay đổi được thân phận "Tiểu cô nương" của chính nàng.

Quảng cáo trên TV đang chiếu đến hình ảnh cầu hôn, tình tiết rất cũ kĩ, một đôi tình nhân ăn bữa tối dưới ánh nến, nữ nhân phát hiện một cái nhẫn kim cương ở trong ly rượu đỏ. Hai người ôm nhau cùng nhìn TV, Bùi Châu Hiền đút trái cây cho Tôn Thừa Hoan, thuận tiện ở bên tai nàng nói bóng gió, "Hiện tại quảng cáo đều quay đến có tâm như thế, khiến người ta nhìn liền muốn kết hôn."

Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan đang lén lút thiết kế áo cưới cho mình, bình thường Tôn tiểu thư ngụy trang đến rất khá, nếu không phải Hề Vân đề cập với nàng, Bùi Châu Hiền cũng không biết. Lại nói, Tôn Thừa Hoan có chút lời đều muốn nói với Hề Vân, lại không có nói với mình, Bùi Châu Hiền nghĩ, sau này có phải là không cần lo lắng đến mâu thuẫn giữa "Mẹ chồng con dâu" hay không.

"Không quay tốt một chút làm sao bán được nhẫn kim cương." Tôn Thừa Hoan rõ ràng nghe hiểu ý của Bùi Châu Hiền, nhưng vẫn hàm hồ cười ha hả. Bùi Châu Hiền đã từng nói, chỉ cần mình cầu hôn, nàng liền nguyện ý vì mình mặc vào áo cưới, nhưng Tôn Thừa Hoan muốn cho nàng mặc vào chính mình tự tay thiết kế.

Cho dù Tôn Thừa Hoan biết cầu hôn Bùi Châu Hiền tỷ lệ thành công là 100%, nhưng chuyện vẫn cần dũng khí lớn nhất, hiện tại nàng vẫn chưa có phần dũng khí này.

Tôn Thừa Hoan tự nhiên là muốn kết hôn, nhưng bởi vì rất nhiều phương diện, nàng cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, đã quen nằm ở vị trí bị động. Bùi Châu Hiền lý giải điểm ấy, nàng cũng không để ý, chỉ cần hiểu rõ tâm ý của nhau, ai chủ động ai bị động, có cái gì khác nhau đâu?

Lời đồn đãi ở ngoại giới vẫn còn tiếp tục, nhưng Tôn Thừa Hoan đã không còn nửa điểm oán hận, Bùi Châu Hiền xoa đầu Tôn Thừa Hoan, đột nhiên đau lòng gọi nàng một tiếng "Đứa ngốc", đụng tới chuyện như vậy, cũng không chịu nói một lời với mình.

Nếu như các nàng công khai quan hệ, những lời đàm tiếu này tự nhiên sẽ chậm rãi biến mất.

Tôn Thừa Hoan không rõ, "Cái gì?"

Bùi Châu Hiền hôn nhẹ gò má của nàng, "Nói ngươi ngốc."

Tôn Thừa Hoan luôn cảm thấy bên ngoài lời nói của nàng có ý gì đó, nhưng cũng không có để ở trong lòng, "Lão bà của ta thông minh là được."

"Đêm mai ta ở nhà, tan tầm về sớm một chút, biết không?"

"Đều nghe lời ngươi." Tôn Thừa Hoan ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ Bùi tổng đang đánh cái chủ ý gì.

- ----------------------------------------

Năm giờ mười lăm phút chiều, Tôn Thừa Hoan ra khỏi thang máy, vừa ra ngoài, bị gió lạnh thổi đến run cầm cập một trận, nàng gom quần áo lại, áo khoác mỏng manh đã không ngăn nổi ý lạnh của đầu mùa đông. Ngày hôm nay Bùi Châu Hiền có thời gian, nhưng không tới đón nàng, Tôn Thừa Hoan còn có chút không quen, bị Bùi tổng dưỡng đến yếu ớt.

Năm giờ bốn mươi phút, Tôn Thừa Hoan mới trở lại khu nhà ở, lúc này trời đã hoàn toàn đen kịt rồi, nàng đẩy cửa ra, giống như thường ngày, đổi giày, nhẹ nhàng nói một câu, "Ta đã trở về, ngày hôm nay lạnh muốn chết..."
Về đến nhà, thân thể mới chậm rãi ấm lên.

"Canh cá, canh cá ~~~" Tôn Thừa Hoan lại nghịch ngợm hô vài tiếng, đi vào bên trong phòng khách, Tôn Thừa Hoan dừng bước lại, mới phát hiện bầu không khí trong phòng có chút không thích hợp lắm, ánh đèn lãng mạn, nào là hoa nào là rượu...

Ngày hôm nay... Là ngày đặc biệt gì? Tôn Thừa Hoan đứng ở trong phòng khách, nghĩ một hồi lâu, không phải sinh nhật của các nàng, cũng không phải ngày kỷ niệm, càng không phải là cái ngày lễ gì, liền cuối tuần cũng không phải.

Lẽ nào là... Tôn Thừa Hoan đột nhiên có cái ý nghĩ lớn mật, sẽ không phải là cầu hôn đi? Cũng chỉ suy nghĩ một chút như vậy thôi, Tôn Thừa Hoan cảm thấy không có khả năng lắm, bình thường Bùi Châu Hiền sẽ không thường xuyên cho nàng kinh hỉ.

Bùi Châu Hiền từ trong phòng bếp đi ra, thấy Tôn Thừa Hoan đã trở về, ngây ngốc đứng ở trong phòng khách, Bùi Châu Hiền tiến lên giúp nàng cởϊ áσ khoác, hôn một cái ngọt ngào, "Rửa tay ăn cơm."

"Chờ đã..." Tôn Thừa Hoan kéo tay Bùi Châu Hiền, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ nàng, luôn cảm thấy có vấn đề, "Ngày hôm nay như thế nào tốt như vậy?"

Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, "Ta có ngày nào không tốt?"

"Ý của ta là..." Ngày hôm nay Bùi tổng còn tự thân xuống bếp, Tôn Thừa Hoan nhìn một bàn bữa tối dưới ánh nến kia, không phải trong thời gian ngắn có thể làm ra được, "Ngày hôm nay là ngày gì?"

"Một ngày quan trọng." Bùi Châu Hiền khóe miệng nở nụ cười, còn cố ý nhắc nhở, "Lát nữa lúc ăn đồ ăn, ăn chậm một chút, cẩn thận một chút."

Thần thần bí bí, Tôn Thừa Hoan nhớ tới tối hôm qua cùng Bùi Châu Hiền cùng nhau xem quảng cáo, có một màn chính là thời điểm nữ chính uống rượu đỏ, phát hiện bên trong ly rượu có một cái nhẫn cầu hôn bằng kim cương, Bùi Châu Hiền vừa nói như thế, Tôn Thừa Hoan tự nhiên là hướng về phương diện kia để nghĩ.

Thật sự... Cầu hôn?

"Cái gì a..." Tôn Thừa Hoan nhịp tim dần dần gia tốc lên, lại cố nén cười, ngoài miệng hỏi như vậy, trong lòng đã bắt đầu tưởng tượng các loại tình cảnh phát sinh.

Bùi Châu Hiền chỉ cười, không nói gì.

Cũng bởi vì câu nói đó của Bùi tổng, cho nên thời điểm Tôn Thừa Hoan dùng cơm đều đặc biệt chú ý, ăn từng miếng nhỏ một, thời điểm uống rượu cũng đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một, lắc ly chân dài nhiều lần, chỉ sợ trong lúc không để ý một hơi đem nhẫn kim cương nuốt vào trong bụng.

Bùi Châu Hiền nhìn bộ dạng kia của nàng, nhẫn nhịn cười, còn hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì..."

Cuối cùng một bữa cơm ăn xong rồi, rượu cũng uống đến thấy đáy rồi, Tôn Thừa Hoan cũng không thấy có cái gì...

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon..." Tôn Thừa Hoan đặt dĩa xuống, một lời khó nói hết trả về một câu, cảm thấy mất mát lại cảm thấy lúng túng, Bùi tổng thật sự chỉ là đơn thuần muốn làm một bữa cơm cho nàng, chỉ có thể trách mình nội tâm suy diễn quá nhiều.

Bùi Châu Hiền bắt được mất mát trong đáy mắt của nàng, cho dù chỉ là nháy mắt.

Sau bữa ăn tối, "Ta đàn dương cầm cho ngươi nghe."

"Hảo."

Bùi Châu Hiền gảy từ khúc mà Tôn Thừa Hoan yêu thích nhất, bởi vì Tôn Thừa Hoan yêu thích bản nhạc này, cho nên nàng luyện qua rất nhiều lần, mặc dù không nhìn nhạc phổ, nhưng động tác tay vẫn thuần thục, chính là bản nhạc cuối của bộ phim mà lần đầu tiên các nàng cùng nhau đi xem.

Tôn Thừa Hoan ngồi ở một bên si ngốc nhìn, chỉ cần Bùi Châu Hiền đàn cho nàng nghe, cho dù tâm tình có xấu đến đâu cũng sẽ tốt lên.

Một lát sau, Bùi Châu Hiền quay đầu đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Bảo bối, giúp ta lấy một bản nhạc phổ, ngăn kéo đầu tiên ở bên trái của tầng thứ nhất."

"Ờ ——" Tôn Thừa Hoan đứng dậy.

Bùi Châu Hiền cười, ngón tay tiếp tục du tẩu trên phím đàn trắng đen.

Tôn Thừa Hoan đi tới trước kệ sách, lôi kéo ngăn kéo đầu tiên bên trái, động tác trên tay thoáng chốc cứng đờ, qua hai giây, rơi lệ.

Nào có cái gì nhạc phổ, trong ngăn kéo chỉ có một tấm thẻ bắt mắt, viết marry me, trên thẻ thả một chiếc nhẫn kim cương, chói mắt như vậy.

Bên tai còn đang suy nghĩ giai điệu cảm động êm tai, Tôn Thừa Hoan quay đầu lại nhìn, Bùi Châu Hiền đang đánh đàn, nghiêng mặt hướng về nàng cười, lần đầu tiên nhìn thấy liền bị nét cười của nàng hấp dẫn sâu sắc, đến hiện tại, vẫn như vậy.

Tôn Thừa Hoan nở nụ cười, nước mắt cũng không nhịn được ào ào chảy xuống, lúc nào Bùi Châu Hiền cũng làm cho nàng không có phòng bị.

Kết thúc một cái âm phù cuối cùng, Bùi Châu Hiền mới đi tới trước mặt Tôn Thừa Hoan, đưa tay thay nàng lau nước mắt, "Vừa rồi ăn cơm có phải là đang tìm cái này hay không? Bây giờ tìm được, có vui vẻ không?"

"Bùi Châu Hiền!" Vừa rồi còn cảm động muốn khóc, đột nhiên Bùi Châu Hiền lại nói ra một câu như vậy, chọc cho Tôn Thừa Hoan vừa xấu hổ lại vừa muốn cười, quả nhiên Bùi tổng biết hết tất cả mọi chuyện, ngay cả ý nghĩ trong lòng mình, nàng đều rõ rõ ràng ràng. Tôn Thừa Hoan dùng sức ôm lấy Bùi Châu Hiền, ở trên vai nàng cắn một cái, "Ngươi lão hồ ly này!"

"Cô nương nhà ta yêu thích là tốt rồi." Bùi Châu Hiền cười nhắm mắt lại, ôm nàng, khẽ vuốt lưng nàng.

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan đem mặt chôn ở trên vai Bùi Châu Hiền cọ nước mắt, phương thức cầu hôn như vậy quả nhiên đậm chất "Bùi tổng", thời điểm như thế này còn không quên đến hãm hại mình.

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đẩy tóc đang dính vào khóe mắt của nàng ra, lại hôn một cái ở khóe mắt của nàng, "Biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không?"

Tôn Thừa Hoan trong mắt vẫn hàm chứa nước mắt, "Ba mươi mốt tuổi."

Bùi Châu Hiền nói tiếp, "Ba mươi mốt tuổi, nên kết hôn."

Tôn Thừa Hoan gật đầu, cười giống như một kẻ ngu si.

Bùi Châu Hiền nhìn chăm chú đôi mắt của Tôn Thừa Hoan, "Vì lẽ đó, chúng ta kết hôn đi."

Đôi mắt nhẹ nhàng nháy một cái, nước mắt của Tôn Thừa Hoan lại rơi xuống, vẫn cho là xa không thể vời, là chuyện mà muốn cũng không dám chờ mong, ngày hôm nay đã xảy ra.

Khóc thành như vậy... Điều này làm cho viền mắt của Bùi Châu Hiền cũng có chút ướt, nàng hôn vệt nước mắt trên gương mặt Tôn Thừa Hoan, lại đi hôn môi nàng, ôn nhu ngọt ngào đụng vào, tinh tế mà triền miên, Bùi Châu Hiền một mặt hôn môi nàng, một mặt vuốt tay trái của nàng, thay nàng mang nhẫn vào.

"Ta còn chưa nói đồng ý..." Sau khi ngón tay bị nhẫn quyển chặt, Tôn Thừa Hoan quyệt miệng đối với Bùi Châu Hiền nói như vậy, nói một đằng làm một nẻo.
"Đây là nguyện vọng ngươi nợ ta, không có quyền lợi phản bác."

Mười giờ đêm, hai người ngồi ở trước dương cầm, Bùi Châu Hiền lấy tay dạy Tôn Thừa Hoan đánh đàn, vẫn là cái thủ khúc đơn giản nhất kia《 ngôi sao nhỏ 》.

Lóe lên lóe lên sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ.

"Thật là đần muốn chết..."

"Bùi Châu Hiền, lúc trước thời điểm ngươi chưa đuổi được tới ta, không có nói như vậy!"

"Ban đầu ta liền cảm thấy ngươi ngốc."

"Được a, còn chưa kết hôn ngươi liền bắt đầu ghét bỏ ta?!"

"Hết cách rồi, ngốc cũng yêu thích."

– Hoàn chính văn –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro