Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi tổng, ta thấy ngươi là đang hiểu lầm, ta cũng không thích nữ nhân." Tôn Thừa Hoan cười cười nói, nhớ tới vừa rồi ở trong xe, Bùi Châu Hiền nói với nàng những câu nói kia, xem ra Bùi tổng mới là người diễn tốt nhất, Tôn Thừa Hoan bị nàng quay vòng đến không biết phản ứng ra sao, còn cho rằng nàng thật sự coi trọng chính mình.

Xuất sư bất lợi, chỉ có thể tự trách mình quá khinh địch, Lâm Vi không thể đem tư thái ung dung tặng cho nàng, điểm ấy lúc trước nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được. Lúc Tôn Thừa Hoan về nhà trời đã về khuya, thời điểm đi ngang qua siêu thị, thuận tiện mua một ít xương sườn, hai cái hộp giữ nhiệt.

Ngày thứ hai, Tôn tiểu thư không làm chuyện gì khác, cả buổi sáng đều ở nhà hầm canh, canh củ từ xương sườn, lại nấu một ít cháo gạo kê hỗ trợ tiêu hóa.

Trong phòng bếp, Tôn Thừa Hoan một bên hầm canh, một bên cùng Lâm Vi gọi điện thoại, "Ta cái gì cũng chưa làm, ngươi biết nàng nói với ta cái gì không?"

"Nói cái gì a?"

"Nàng nói nàng không thích nữ nhân." Vừa nghĩ tới sự tình tối hôm qua, Tôn Thừa Hoan liền tức giận, Bùi Châu Hiền rõ ràng là đang đùa giỡn nàng, may nàng nhanh trí cắn trả lại một câu, giả vờ làm ra một bộ dạng thẹn thùng chịu không nổi, nhưng cũng không thể nói là giả vờ, cũng có một chút tình cảm chân thực ở trong đó, đặc biệt là thời điểm Bùi Châu Hiền hỏi nàng có bạn gái hay không, tim đập thật nhanh, so với được tỏ tình còn kích động hơn...

Tôn Thừa Hoan a, đầu óc ngươi là đang suy nghĩ cái gì...

Càng nghĩ càng lúng túng, Tôn Thừa Hoan dùng lòng bàn tay che mặt lại, hoàn toàn bị Bùi Châu Hiền nắm mũi dắt đi, còn đần độn nghĩ chính mình đắc thủ, chẳng trách Bùi Châu Hiền cười đến vui vẻ như vậy.

"Nàng không thích nữ nhân rất bình thường a, ngươi tức giận cái gì... Tôn Thừa Hoan, ngươi sẽ không phải cong rồi chứ, thích nàng rồi?"

Nghe âm thanh của Lâm Vi, Tôn Thừa Hoan liền đoán được nàng đang toét miệng cười trên sự đau khổ của người khác.

"Cút cút cút! Nói thật lòng, phía bên này ta không có niềm tin chắc chắn gì, liền dựa vào ngươi."

"Ta cũng không hi vọng vào ngươi, như vậy... Qua mấy ngày nữa ngươi hẹn nàng ra ngoài uống rượu, ta cũng mang theo Hạ Tề, ta diễn một màn kịch, diễn tốt năm mươi vạn liền đến tay."

"Uống rượu? Hay là thay cái khác đi, dạ dày nàng không tốt, mấy ngày nay còn đang nằm viện..."

Lâm Vi đang uống nước, nghe được lời này của Tôn Thừa Hoan, "Phốc" phun ra một mảnh, như thế nào cảm giác những ngày qua Tôn Thừa Hoan trộn lẫn một khối cùng Bùi Châu Hiền, chỉ số thông minh đều bị hạ thấp, năm mươi vạn không chú ý, quan tâm người ta uống rượu hại dạ dày?

"Ngươi đúng là coi chính mình trở thành bạn gái của nàng, đến lúc đó ngươi chỉ cần có thể hẹn được nàng đi ra, ta quản ngươi cho nàng uống rượu hay uống nước trái cây à."

"Biết rồi."

Mười một giờ trưa, Tôn Thừa Hoan mang theo đồ ăn xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh cao cấp của nàng, gõ gõ cửa.

"Đi vào."

Tôn Thừa Hoan đẩy cửa ra, nàng đang ngồi ở trên giường bệnh, tóc dài tùy ý cuộn lên, hoàn toàn tố nhan, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng không ảnh hưởng đến Bùi tổng trời sinh quyến rũ. Nàng đang gõ gõ đánh đánh lên notebook, xung quanh còn xếp một đống văn kiện, quả nhiên là người bận rộn, phòng bệnh cũng là văn phòng. Thời đại này, con nhà giàu đều là như thế, cho nên nàng một đầu cá mặn, vẫn tiếp tục làm một đầu cá mặn thôi.

Bùi Châu Hiền ngẩng đầu lên nhìn, lại là Tôn Thừa Hoan.

"Bùi tổng, ngài nghỉ ngơi thật tốt, ta về công ty trước."

Đang nói chuyện chính là thư ký của Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan đứng bên cạnh nàng, không ngờ thả ra một câu, "Ngươi mang đến nhiều văn kiện như vậy, người ta còn có thể nghỉ ngơi sao?"

Một câu nói đột ngột của Tôn Thừa Hoan làm thư ký Lý không kịp chuẩn bị á khẩu không trả lời được, không quen biết người này, khả năng là bằng hữu của Bùi tổng đi, vì lẽ đó nàng cũng không thể phản bác lại cái gì.

"Tiểu Lý, ngươi đi trước đi." Bùi tổng lên tiếng, sau đó liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, miệng lưỡi trơn tru, chỉ được cái khôn vặt, nàng mặt lạnh tiếp tục gõ lên bàn phím, con mắt nhìn chằm chằm màn hình, nói: "Ta nói rồi ngươi không phải tới."

"Canh hầm hơn nhiều, uống không hết, mang một chút cho ngươi nếm thử." Tôn Thừa Hoan hoàn toàn quên đi câu nói đó của Bùi Châu Hiền, da mặt dày một mình tự nói, "Bùi tổng hẳn là chưa ăn cơm trưa đi?"

"Tôn tiểu thư." Bùi Châu Hiền sau khi phát xong bưu kiện, khép lại notebook, "Ngươi nghe không hiểu ta nói sao?"

Tôn Thừa Hoan trong lòng oan ức, cả một buổi liền làm những món này cho nàng ăn, còn chưa nghe được một lời cảm ơn, "Bùi tổng, ngươi làm sao 'Da mặt dày' như thế, lẽ nào ta hầm canh cho ngươi chính là yêu thích ngươi sao? Nếu như ngươi coi như thế là thật, vậy sau này ta không nói đùa với ngươi nữa là được rồi."

Diễn, diễn tiếp đi.

Bùi Châu Hiền lại một lần nữa phá lệ không đuổi Tôn Thừa Hoan đi, cũng không chọc thủng màn diễn của nàng, dù sao nằm viện cũng rất buồn chán, có người đưa cơm cớ sao lại không nhận, cũng nhìn xem nàng còn có thể diễn được cái gì nữa. Bùi Châu Hiền lúc này cười cười, không trang điểm trái lại càng có vẻ nhu hòa, "Ngươi nghĩ như vậy? Vậy ta không đùa ngươi."

Đến cùng là ai nghiêm túc, ai trêu chọc nàng? Đây là vẫn đang trêu chọc nàng sao? Tôn Thừa Hoan đã cũng bị Bùi Châu Hiền nhiễu đến rối loạn, có thể nói, hiện tại nàng hoàn toàn không biết Bùi Châu Hiền là nghĩ như thế nào, nàng chỉ biết Bùi tổng không phải kẻ tầm thường, không cần manh động là được.

"Không đi trường học?"

"Ngày hôm nay không có khóa." Tôn Thừa Hoan đưa tay thu thập văn kiện trên bàn, động thủ trước rồi mới hỏi, "Những cái này ta thu dọn trước được chứ?"

"Ừm."

Nàng nói như vậy, chỉ là muốn cho song phương một nấc thang để xuống, Tôn Thừa Hoan nghĩ, vốn là bằng hữu bình thường quan tâm một hồi cũng rất bình thường a, đúng là Bùi tổng, ngày hôm qua nàng đột nhiên nghiêm túc nói những câu nói kia, có chút không ổn rồi. Này, khả năng là ngày hôm nay Bùi tổng ý thức được chính mình không thích hợp...

Tôn Thừa Hoan đem canh cùng cháo từng cái múc vào trong chén nhỏ, "Ngươi nếm thử, cẩn thận nóng."

Bùi Châu Hiền nhìn canh củ từ xương sườn cùng cháo gạo kê trong chén nhỏ, rất thơm, vẻ ngoài cũng rất tốt, "Chính ngươi làm?"

"Đúng vậy, ngươi thử cháo gạo kê ta nấu xem, khẳng định so với tối ngày hôm qua ăn ngon hơn nhiều." Làm cơm là điểm mạnh của Tôn Thừa Hoan, đây chính là niềm kiêu ngạo của nàng a.

"Không nghĩ tới ngươi còn có thể hầm canh." Bùi Châu Hiền uống một hớp nhỏ canh, mặn nhạt thích hợp, mùi vị thật ngon, nàng nghiêm trọng hoài nghi Tôn tiểu thư là mua về từ một quán cơm nào đó, chuyện như vậy hoàn toàn phù hợp với phong cách làm việc của Tôn tiểu thư đi.

"Ngoại trừ hầm canh, ta còn biết nấu ăn."

"Hiện tại nữ nhân biết làm cơm không nhiều lắm."

"Yêu thích mới học, như thế nào, mùi vị có ngon không?"

Bùi Châu Hiền đã uống được nửa bát, "Mùi vị rất tốt."

"Nếu như uống thấy ngon, mỗi ngày ta có thể đều hầm cho ngươi." Tôn Thừa Hoan đem cháo nóng hầm hập đưa đến trước mặt nàng, "Dưỡng vị, ăn nhiều một chút."

"Mỗi ngày? Quá phiền phức ngươi." Nếu như không phải hư tình giả ý, Bùi Châu Hiền khả năng thật sự sẽ bị cảm động, cháo gạo kê nồng độ vừa vặn, không giống như tối hôm qua, quá loãng không có vị gì, cháo gạo kê uống vào dạ dày ấm áp, thoải mái không ít.

"Không phiền phức, ta yêu thích làm cơm, có người thích ăn liền vui vẻ." Nói, Tôn Thừa Hoan lại múc cho nàng một chén cháo nhỏ, "Huống hồ, chúng ta xem như là bằng hữu đúng không?"

"Ham muốn này của ngươi rất đặc biệt." Bùi Châu Hiền chỉ nở nụ cười.

"Ta nào giống ngươi, một ngày bận bịu đến muộn, sinh bệnh còn phải làm việc, Bùi tổng cũng quá chuyên nghiệp rồi."

Bùi Châu Hiền cái miệng nhỏ uống cháo, khóe miệng có một chút ý cười, bàn về chuyên nghiệp, Tôn tiểu thư vẫn nên hảo hảo khen chính mình đi.

"Ngày mai có rảnh không?" Bùi Châu Hiền tiếp nhận ly nước ấm từ Tôn Thừa Hoan, đã bắt đầu một cách tự nhiên mà hưởng thụ sự phục vụ chuyên nghiệp đến từ Tôn tiểu thư.

"Có."

Bùi Châu Hiền uống nước, "Sẽ lại đây sao? Ta một người buồn đến hoảng."

"Bùi tổng... Bạn trai ngươi đâu?" Tôn Thừa Hoan nhấc lên đề tài nhạy cảm này.

"Hắn bận rộn công việc, không có thời gian."

Bạn gái sinh bệnh nằm viện cũng không có thời gian, bạn trai như vậy còn không chịu chia tay, giữ lại làm cảnh a, Tôn Thừa Hoan ở trong lòng phun tào, lại có chút đau lòng nàng, "Sinh bệnh cũng không ghé thăm ngươi một chút?"

"Ngày mai ngươi có đến đây không?"

Xem ra Bùi tổng cũng không muốn tiếp tục nhắc đến bạn trai, Tôn Thừa Hoan trực giác cảm thấy cảm tình giữa Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề chẳng ra sao, bằng không làm sao Lâm Vi có thể ra tay nhanh đến mức đó? Mà Bùi Châu Hiền tựa hồ cũng rất ít xuất hiện cùng một nơi với Hạ Tề, ngoại trừ hai lần ở tiệc rượu.

"Đương nhiên đến, nói rồi mỗi ngày hầm canh cho ngươi, ngày mai muốn uống canh gì?"

Bùi Châu Hiền nằm viện bảy ngày, Tôn Thừa Hoan mỗi ngày đều hầm các loại canh khác nhau cho nàng, đóng hộp nóng hầm hập đưa đến phòng bệnh, tận tâm tận lực, quả thực là toàn chức bảo mẫu. Bùi Dữ Lộ khẳng định cho nàng không ít tiền, Bùi Châu Hiền liền dứt khoát tùy theo Tôn Thừa Hoan ở trước mặt mình giả vờ, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, hai người chung đụng vô cùng "Hòa hợp".

Mười tám ngày qua, Lâm Vi đã cùng Hạ Tề trộn lẫn đến hừng hực, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn không hay biết gì cả.

Tôn Thừa Hoan nhiều lần nghĩ, có nên nói tất cả những thứ này cho nàng biết không, nói cho nàng biết con người của Hạ Tề, nói cho nàng biết người đàn ông kia không đáng để nàng gả, nhưng tất cả vẫn theo kế hoạch mà làm, để bản thân nàng thấy rõ chân tướng cũng tốt.

Sau khi xuất viện, Bùi Châu Hiền khôi phục lại tiết tấu đi làm, Tôn tiểu thư lúc nào cũng "Chuyên nghiệp" gửi tin nhắn cho nàng, nhắc nhở nàng đúng hạn ăn cơm.

Cơm trưa là thư ký Lý gọi thức ăn ở bên ngoài, vừa vặn cũng có một phần canh củ từ xương sườn, Bùi Châu Hiền uống một hớp, lại nhíu mày, "Làm sao khó uống như thế..."

Đột nhiên có chút muốn ăn canh Tôn Thừa Hoan hầm.

Thư ký Lý nghe thấy nàng nhỏ giọng oán giận, không dám thở mạnh, canh là yếu điểm của Bùi tổng, bình thường đều gọi thức ăn từ nhà này, cũng không gặp qua nàng nói khó ăn, từ sau khi ra viện, khẩu vị của Bùi tổng giống như càng ngày càng khó hầu hạ.

"Bùi tổng, tối hôm nay có rảnh không?"

"Sao vậy?"

"Xuất viện, không chúc mừng một chút sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro