Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Châu Hiền rất hiếm khi uống say, một giấc ngủ đến sau 12 giờ trưa mới tỉnh dậy. Yên lặng ngồi ở mép giường, ký ức tối hôm qua chậm rãi quay về.

Thôi Tú Anh thất tình, Ôn Niệm mang thai, Tôn Thừa Hoan đưa cô về nhà.

Bùi Châu Hiền cúi đầu, trên người vẫn là quần áo của ngày hôm qua, đã ngủ đến nhăn nhó bèo nhèo. Nghĩ đến Tôn Thừa Hoan có thể đưa cô về nhà, dù sao nàng cũng đã tận tình tận nghĩa, nàng không có nghĩa vụ phải chăm sóc một con ma men.

Đầu vẫn còn choáng váng, dạ dày còn cảm thấy khó chịu, Bùi Châu Hiền xuống giường đi tắm rửa trước. Khi nước đổ lên mặt nhắm mắt lại bỗng nhiên có một số hình ảnh kỳ quái chợt thoáng hiện lên trong đầu cô.

Cô nhìn thấy chính mình, đang ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay moi cào chiếc thảm, Tôn Thừa Hoan hỏi cô:

"Em đang làm gì vậy?"

Cô ngưỡng mặt lên trả lời: "Em là mèo."

Tôn Thừa Hoan: Kinh ngạc.jpg

Bùi Châu Hiền chống cằm: "Meo meo ~"

???

---

Bùi Châu Hiền tự nhủ với mình rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhất định là nằm mơ.

Đúng vậy.

Sau khi tắm xong, Bùi Châu Hiền thay quần áo đi ra khỏi phòng. Cảm thấy thân thể không khỏe, vốn đang phân vân không biết có nên nấu chút cháo không, nhưng khi vừa bước vào bếp, đã thấy dì Trang đang bận rộn.

Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan không thường xuyên ăn cơm ở nhà, họ chỉ liên lạc với dì Trang để nấu cơm khi họ có yêu cầu, cho nên hôm nay là Tôn Thừa Hoan bảo dì Trang đến?

"Bùi tiểu thư, cô dậy rồi à." Dì Trang tươi cười chào hỏi cô.

"Tôn Thừa Hoan đang ở nhà?" Khi hỏi điều này, Bùi Châu Hiền lơ đãng nhìn về phía xung quanh phòng khách.

Dì Trang gật đầu, xác nhận suy đoán của Bùi Châu Hiền: "Vâng."

Dì Trang lại nói: "Lập tức có thể ăn cơm, Bùi tiểu thư, cô đi xem Tôn tiểu thư đi."

Bùi Châu Hiền đứng im một lúc, sau đó mới xoay người hướng vào phòng khách. Tôn Thừa Hoan không có ở đó, Bùi Châu Hiền tìm khắp tầng hai, cuối cùng nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang chơi khối Rubik trong phòng trà.

Mùi hương trà Thất Huân thoang thoảng, Tôn Thừa Hoan ngồi xếp bằng trên nệm kiểu Pháp ở gần cửa sổ. Nàng mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng với chất liệu rất mềm mại, ôm sát vào cơ thể, khiến dáng người nàng phập phồng quyến rũ rồi lại mông lung, cả người lộ ra một loại thần thái thanh tú ôn nhu.

Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, từ ngoài cửa đi vào, nhìn không thấy rõ khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan, chỉ có một bóng người an tĩnh.

Bùi Châu Hiền không có chen ngang nàng, mà cúi đầu chú ý tới mặt kim đồng hồ. Năm phút sau, khi khối Rubik đã hoàn thành, Bùi Châu Hiền đưa tay gõ cửa.

Tôn Thừa Hoan đưa ánh mắt từ Khối Rubik sang người đứng trước cửa.

Bùi Châu Hiền lên tiếng trước, trong giọng nói mang theo một tia say rượu khàn khàn:

"Hôm nay không đến công ty?"

Tôn Thừa Hoan "Buổi chiều đi công tác. Ở nhà chuẩn bị đồ đạc."

Bùi Châu Hiền: "Mẹ tôi kêu tôi đưa cô trở về ăn cơm tối. Nếu cô muốn đi công tác, vậy lát nữa tôi sẽ từ chối bà ấy? "

Tôn Thừa Hoan:" Ừm."

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Bùi Châu Hiền: "Dì Trang đã chuẩn bị cơm xong, đi xuống ăn cơm đi."

Tôn Thừa Hoan buông khối Rubik xuống: "Được."

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đối với việc say rượu kia, Bùi Châu Hiền ruốt cuộc cũng nghĩ ra lời để mở lời trước cũng không tính là quá xấu hổ:

"Tối hôm qua đã làm phiền cô, trùng hợp như vậy, cô cũng đi đến đó chơi?"

Tôn Thừa Hoan đi ở phía trước Bùi Châu Hiền, lúc này quay mặt lại. Mặc dù nàng cao hơn Bùi Châu Hiền vài cm, nhưng bởi vì thang lầu chênh lệnh, hiện tại chỉ đứng đến khóe môi của Bùi Châu Hiền. Tầm mắt Bùi Châu Hiền hơi buông xuống một chút, có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dài đậm cùng cái đuôi mắt của Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan thật sự rất trắng, đôi mắt sâu và đen, những đường nét ngũ quan phảng phất chút hỗn huyết. Bản thân Bùi Châu Hiền giá trị nhan sắc cũng đã rất cao, nhưng cũng không thể thừa nhận rằng Tôn Thừa Hoan có một làn da đẹp khiến người xem khó quên.

*hỗn huyết: sự kết hợp của hai dòng máu, ở đây chỉ Tôn Thừa Hoan có chút giống con lai.

"Mẹ em nhờ tôi đến đón em." Tôn Thừa Hoan cười nhạt trả lời cô.

Bùi Châu Hiền theo bản năng gật đầu, sau đó: "???"

Nghĩ đến việc Bùi Lan gọi cho Thôi Tú Anh để kiểm tra, Bùi Châu Hiền không bao giờ ngờ rằng sau khi Bùi Lan gọi đến kiểm tra, bà ấy sẽ yêu cầu Tôn Thừa Hoan làm chuyện này:

"Xin lỗi, tôi không biết rằng mẹ tôi sẽ..."

Tôn Thừa Hoan: "Không sao, tôi có một bữa tiệc tối, khi về nhà thuận đường đi ngang qua."

Nên có bao nhiêu tiện đường mới có thể vừa vặn đón được cô? Bùi Châu Hiền thật sự không có dũng khí để hỏi Tôn Thừa Hoan rằng đã ở trên xe đợi bao lâu.

Đây vốn không phải là bổn phận của Tôn Thừa Hoan. Việc được giáo dưỡng tốt khiến nàng không có biểu lộ ra miễn cưỡng, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn cảm thấy xấu hổ. Mức độ xấu hổ này gần như khiến cô đã quên mất một chuyện 'Bản thân mình có khả năng đứng trước mặt Tôn Thừa Hoan học tiếng mèo kêu.'

Nhưng Tôn Thừa Hoan nói không sao, Bùi Châu Hiền cũng chỉ có thể giả vờ không có để ý.

Trong nhà ăn, dì Trang đã bày hết các món ăn lên bàn, còn có thêm một bát cháo trắng ấm nóng ở vị trí Bùi Châu Hiền thường ngồi.

Tôn Thừa Hoan cầm lấy chiếc đũa:

"Sợ em không ngon miệng, tôi đã nói dì Trang làm cho."

Bùi Châu Hiền: "Cảm ơn."

Tôn Thừa Hoan khóe môi khẽ nhếch, không nhiều lời nữa.

Ngay sau bữa trưa, Tôn Thừa Hoan được trợ lý đến đón. Nếu không đi Đồng gia, Bùi Châu Hiền nên gửi tin nhắn cho Bùi Lan, sợ Bùi Lan gọi điện thoại đến lải nhải, cô dứt khoát đem điện thoại để chế độ im lặng.

Từ phòng trà thuận tay lấy khối Rubik của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ngồi trên chiếc ghế bập bênh ngoài ban công vẫn luôn đùa nghịch nó cho đến khi trời tối hẳn mới quay trở lại phòng.

Cô xin nghỉ mấy ngày, lúc này mới lấy điện thoại di động ra kiểm tra email công việc, trên màn hình không có tin nhắn của Bùi Lan, thay vào đó là Ôn Niệm gửi cho cô vài tin nhắn.

【 Ôn Niệm: Đêm nay có món bò bít tết cùng canh nấm mà em thích ăn nhất. 】

【 Ôn Niệm: [ hình ảnh ]】

【 Ôn Niệm: Bộ quần áo cho trẻ con, em đưa rất đáng yêu. 】

【 Ôn Niệm: A Hiền, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, chờ xong việc này, chúng ta gặp mặt đi. 】

Ôn Niệm đi Đồng gia?

Từ thông tin có được, Bùi Lan không chỉ sắp xếp cho Tôn Thừa Hoan đón cô mà còn thu xếp đưa quần áo trẻ em cho Ôn Niệm.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Lan đã quen với việc đưa ra quyết định cho cô, mặc kệ quyết định đó có phải là điều cô muốn hay không.

Sau khi rót cho mình một cốc nước và từ từ uống xong, Bùi Châu Hiền một lần nữa mở lại cuộc đối thoại cùng Ôn Niệm. Cô không có chính diện đáp lại lời đề nghị gặp mặt, chỉ nói:

"Đừng làm việc quá sức, chú ý đến thân thể."

Cô biết Ôn Niệm không hề dễ dàng gì, sau khi kết hôn cùng Lâm Khiếu, bởi vì Ôn - Lâm, hạng mục hai nhà hợp tác, Ôn Niệm mới chen vào quản lý Ôn Thị. Mặc dù như vậy, nàng vẫn bị nhà mẹ đẻ, Ôn thái thái ép đến gắt gao.

Được đại học G mời, Bùi Châu Hiền sẽ đến trường vào tuần sau để tham gia một toạ đàm huấn luyện điều âm luật. Trong khi chuẩn bị bản thảo trên máy tính, nhận được cuộc gọi của Thôi Tú Anh từ buổi hòa nhạc.

Thôi Tú Anh khàn cả giọng bày tỏ tình yêu của mình với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền bị sự phấn khởi của nàng lây nhiễm, mỉm cười cúp điện thoại. Không lâu sau, màn hình điện thoại lại sáng, Bùi Châu Hiền đảo mắt nhìn, chính là nghệ sĩ dương cầm của ban nhạc trong chuyến lưu diễn toàn cầu lần trước.

Bùi Châu Hiền kết nối: "Diệp lão sư, buổi tối tốt lành."

Diệp Văn Đào đã ngoài bốn mươi tuổi, phong độ nhẹ nhàng. Hắn có chút không giống như một nghệ sĩ dương cầm có nhiều yêu cầu nghiêm ngặt đến cố chấp về âm sắc của đàn diễn tấu, hắn rất dễ dàng giao tiếp, cũng sẵn sàng tin tưởng sự chuyên nghiệp của Bùi Châu Hiền, vì vậy toàn bộ quá trình hợp tác rất hài hòa.

Sau khi hai người chào hỏi nhau, Diệp Văn Đào đi thẳng vào vấn đề:

"Bùi tiểu thư, tôi thật sự rất thưởng thức cô. Ngày mai tôi sẽ đến thành phố G. Không biết chúng ta có thể gặp nhau không?"

Bùi Châu Hiền: "Đến lúc đó để tôi làm chủ, sẽ cho Diệp lão sư nếm thử các đặc sản của thành phố G."

"Cùng nhau ăn cơm rất hợp ý tôi, nhưng trước tiên nói trước. Cô có thể quyết định địa điểm, nhưng tôi phải là người trả tiền." Tiếng cười của Diệp Văn Đào rất có từ tính, cười xong dừng lại vài giây:

"Kế tiếp tôi có chuyến đi biển hai ngày một đêm, muốn mời cô đi cùng."

Bùi Châu Hiền nghe không hiểu: "Đi biển?"

"Chuyện như thế này... Bùi tiểu thư, bây giờ tôi không phải là nghệ sĩ dương cầm và cô cũng không phải là điều luật sư. Chúng ta đang nói chuyện với tư cách nam nữ cùng nhau đối thoại. Như tôi đã nói, tôi rất thưởng thức cô, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được, cô đối với tôi chỉ có tôn kính, lại không có nhiều hứng thú. Tôi cũng rất không muốn dùng tiền để đo giá trị của cô, nhưng là tôi ngu dốt cùng nông cạn, tôi thực sự không thể nghĩ ra được các phương pháp khác. Chúng ta trực tiếp một chút. Nếu tôi hiểu ra điều gì đó, tôi nguyện ý đưa cho cô 80 vạn tệ, không biết cô có chịu đi cùng tôi trong chuyến đi này không?"

Bùi Châu Hiền sửng sốt một trận mới tiêu hóa xong ý tứ trong lời nói của hắn.

Cảm thấy tức giận, đồng thời lại cảm thấy buồn cười, hai ngày một đêm, 80 vạn, nếu tính theo giờ thì hắn ta rất hào phóng, gấp rất nhiều lần.

"Diệp lão sư, tôi nghĩ anh có chút hiểu lầm, tôi đã kết hôn." Bùi Châu Hiền nói chuyện lưu lại cho hắn một đường.

"Ồ? Cô đã kết hôn rồi à?" Diệp Văn Đào quả nhiên kinh ngạc:

"Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện này, nhưng Bùi tiểu thư, chuyện này không ảnh hưởng gì. Tôi không để ý cái này."

Hắn ta không phải muốn theo đuổi cô, hắn chỉ muốn hẹn hò, rất thẳng thắn như một khẩu đại bác.

Bùi Châu Hiền lần này thực sự tức giận.

Diệp Văn Đào: "Bùi tiểu thư, là tôi mạo muội. Cô có thể suy nghĩ một đêm. Chúng ta ngày mai gặp lại. Đến lúc đó cho tôi câu trả lời cũng không muộn."

Cúp điện thoại, Bùi Châu Hiền trầm tư một lát, sau đó quay đầu hỏi Thôi Tú Anh:

"Mình trông giống nghèo kiết xác lắm sao? "

Thôi Tú Anh bên kia rất ồn ào, sợ Bùi Châu Hiền không nghe rõ, nàng hét lên:

"Cậu đặt cho mình đều là vé khứ hồi hạng nhất, một đêm ở khách sạn hơn bảy nghìn. Thành thật mà nói, mình cũng muốn có loại phiền muộn tốn sức tiêu tiền để nghèo kiết xác như cậu!"

Bùi Châu Hiền ngẫm lại chính mình. Nguyên căn là do bóng ma thời thơ ấu bị người ta đánh đến cửa, sự tự ti khi là một đứa con ngoài giá thú từ lâu đã ăn sâu vào xương, cho nên cô cố gắng có thể không phụ thuộc vào nhà họ Đồng. Sau khi kiếm được tiền, cũng không theo đuổi sự xa hoa, đi ra ngoài bằng các phương tiện công cộng là chủ yếu, không đeo trang sức khi đi làm, nhiều lúc chỉ cần một chiếc túi vải đơn giản liền sẽ đi ra ngoài.

Là bởi vì nguyên nhân này, cho nên bị Diệp Văn Đào xếp vào loại phụ nữ ham tiền, có thể vì tiền mà bán thân?

Bùi Châu Hiền ném máy tính đi, mở hộp trang sức của mình ra, trong số tất cả những món trang sức, giá trị nhất chính là chiếc nhẫn cưới mà Tôn Thừa Hoan đã tặng cho cô.

Có thể nhìn ra được lúc Tôn Thừa Hoan chọn nhẫn rất tùy ý, không chút để tâm nào, giá trị thị trường của nhẫn là tiêu chí lựa chọn quan trọng hơn ý nghĩa của chiếc nhẫn. Bùi Châu Hiền đeo lên trên ngón tay, phóng đại đến khoa trương, hiệu quả kinh người.

Như vậy có phải cố tình?

Bùi Châu Hiền sững sờ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ, sau đó cô do dự gửi tin nhắn cho Tôn Thừa Hoan:

"Có tiện cho tôi mượn đồng hồ không?"

Tuy rằng phản ứng hơi chậm, hồi âm của Tôn Thừa Hoan cũng nhanh chóng đến.

"Được."

Tôn gia dựa vào đá quý mà bắt đầu lập nghiệp, đến trên tay Tôn Thừa Hoan đã trở thành một tập đoàn hàng xa xỉ khổng lồ: Forest. Tôn Thừa Hoan từ trước đến nay luôn có thói quen sưu tầm, những món đồ có được rất phong phú. Bùi Châu Hiền dừng lại ở khu vực đồng hồ, cùng lúc đó, điện thoại vang lên một tiếng.

【 Diệp Văn Đào: "Một trăm vạn." 】

Trong khoảng thời gian ngắn, giá cả tăng lên 20 vạn, giống như đang chiến đấu tâm lý cùng cô.

"Hì" Bùi Châu Hiền khịt mũi nhẹ và lấy ra một chiếc đồng hồ từ trong tủ.

Ngày hôm sau, trước khi đi ra ngoài, Bùi Châu Hiền đứng trước gương soi toàn thân và chụp một bức ảnh. Để làm nổi bật chiếc đồng hồ đeo tay, cô đã đặc biệt làm cho nó xuất hiện ở vị trí C của màn hình.

Gửi bức ảnh kia cho Thôi Tú Anh. Sau khi xem xong, Thôi Tú Anh đã vô cùng phản ứng: "Có bao nhiêu số không?"

【 Bùi Châu Hiền: "Cậu đoán xem." 】

【 Thôi Tú Anh: "[ cáo từ ]" 】

Bùi Châu Hiền đẩy cửa đi ra, một trong những vệ sĩ của Tôn Thừa Hoan, Nguỵ Ninh, đã đứng bên ngoài sân:

"Bùi tiểu thư, Tôn tổng bảo tôi đưa cô đi."

Bùi Châu Hiền gửi một dấu hỏi cho Tôn Thừa Hoan.

Câu trả lời của Tôn Thừa Hoan khoan thai đến muộn:

"Thật hiếm khi em mở miệng nhờ tôi, tôi nghĩ em có lẽ sẽ cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro