Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu còn phải bận bao lâu nữa? Lát nữa chúng ta ăn cái gì?" Thôi Tú Anh ngậm thuốc lá hỏi Bùi Châu Hiền qua điện thoại.

Bùi Châu Hiền: "Sắp kết thúc rồi."

Đêm đó khi hai người trò chuyện qua video nói rằng hôm nay sẽ gặp nhau, Bùi Châu Hiền sẽ đưa những sản phẩm chăm sóc da và trang điểm đó cho Thôi Tú Anh. Mấy ngày nay cô đều ăn những món thanh đạm, trước mắt chỉ nghĩ đến những món nhiều thịt một chút:

"Lát nữa ăn lẩu đi."

Thôi Tú Anh: "Không thành vấn đề a.... Có cần gọi Tôn tổng?"

Bùi Châu Hiền: "Không cần."

Thôi Tú Anh: "Cậu khách khí với mình làm cái gì? Ăn lẩu càng nhiều người càng náo nhiệt, huống chi mình lấy của cô ấy nhiều đồ như vậy."

Bùi Châu Hiền: "Không phải mình khách khí với cậu, mà là cô ấy bận."

Việc bận rộn đương nhiên là một cái cớ. Khoảnh khắc các nàng dây dưa với nhau ngã lên ghế sô pha, Bùi Châu Hiền đã mắc phải căn bệnh đỏ mặt xấu hổ. Đã vài ngày trôi qua đều chưa khỏi, đang có ý thức lảng tránh chung một chỗ với Tôn Thừa Hoan - nhưng cô không có cùng Thôi Tú Anh chia sẻ việc này.

Thôi Tú Anh không nghi ngờ gì: "Đại tổng tài thật là vất vả... Đúng rồi, mình gọi Kính Hào đi ăn cùng chúng ta."

Bùi Châu Hiền: "Kính Hào? Các người...."

"Như thế nào? Muốn hỏi mình và Kính Hào có phải là một đôi không chứ gì?" Thôi Tú Anh cười khanh khách nói:

"Bởi vì mình mời Tôn tổng nhà cậu, cho nên cậu nghĩ rằng Kính Hào là đối tượng của mình? Logic này của cậu mình thật bội phục."

"..." Bùi Châu Hiền cạn lời nói: "Sao cậu lại mẫn cảm như vậy? Mình hoàn toàn không nghĩ đến điều này."

Thôi Tú Anh càng cười to hơn: "Đúng, đúng, là mình mẫn cảm. Mình chính là long trọng mời cậu đến, Kính Hào đang bực bội trong người, chỉ là thuận tiện gọi cậu ta qua."

Bùi Châu Hiền: "Cậu ta đang bực bội chuyện gì?"

Thôi Tú Anh nói với Bùi Châu Hiền: "Hai ngày trước trong tiệm lại bận rộn, mình cùng cậu ta vội đi ăn cơm tối, không muốn ăn cơm hộp, vì vậy cùng nhau đi ra ngoài ăn một chút, gặp được Cố Hiểu Duy cùng vợ của hắn. Hình như là Kính Hào để lộ ra hình xăm, vợ của hắn ta liền cắn một cái nói rằng bọn mình rất xứng đôi, nồi nào úp vung nấy. Mình thấy cái bụng lớn của cô ta, cũng không thèm so đo cô ta."

Bùi Châu Hiền: "Hả?"

Thôi Tú Anh: "Sau đó trọng điểm đến. Cố Hiểu Duy không những không lôi kéo vợ hắn đi, ngược lại còn chất vấn mình, nghi ngờ rằng mình lục đục với hắn là do đã dan díu với Kính Hào từ trước. Kính Hào tính tình nóng nảy xông lên vừa mắng vừa đánh Cố Hiểu Duy."

Bùi Châu Hiền chỉ là cảm thấy hít thở không thông khi nghe điều này:

"Thời điểm cậu cùng Cố Hiểu Duy yêu nhau, mình cũng không cảm thấy anh ta là người như vậy, bây giời chia tay rồi sao lại có thể làm ra như vậy?"

Thôi Tú Anh: "Này đừng nói cái gì mà yêu đương, nghĩ đến anh ta hiện tại liền cảm thấy phát bệnh."

Khi Bùi Châu Hiền hoàn thành công việc, cô đi đến nhà hàng lẩu để hội hợp với Thôi Tú Anh, Thôi Tú Anh cùng Trịnh Kính Hào mỗi người đang gặm một cây mía. Bùi Châu Hiền thấy khóe miệng Trịnh Kính Hào có một vết bầm, vừa ngồi xuống vừa nói:

"Cậu còn treo huy chương à?"

Trịnh Kính Hào cười ra hai hàng răng trắng: "Chỉ là bất cẩn."

Thôi Tú Anh chỉ vào cây mía, thuận miệng phun bã ra nói:

"Muốn ăn thì tự mình lấy đi."

Bùi Châu Hiền do dự một chút: "Không ăn."

Ba người đang trò chuyện trong lúc ăn lẩu, Tiểu Á miêu tả lại quá trình đánh Cố Hiểu Duy cho Bùi Châu Hiền nghe, cậu ta tập trung bắt chước dáng vẻ của Cố Hiểu Duy khi bị đánh tới tấp, khiến cho Thôi Tú Anh ghé vào đầu vai Bùi Châu Hiền cười đến sốc hông.

"Nếu không phải có vợ của Cố Hiểu Duy chạy tới can ngăn, Tiểu Á cố kỵ cái bụng lớn của cô ta, nếu không thì một sợi tóc của Tiểu Á, Cố Hiểu Duy cũng không chạm được."

Sau khi cười xong, Bùi Châu Hiền hỏi Thôi Tú Anh:

"Bọn họ thật sự đã kết hôn?"

"Kết hôn rồi. Cho dù có chưa đi nữa thì cũng đã định ngày trước rồi, bụng to không thể chờ được." Thôi Tú Anh nhớ tới Ôn Niệm cũng đang mang thai:

"Ôn Niệm thế nào? Lần trước mình thấy trạng thái của chị ấy rất tệ. Bây giờ chị ấy còn nôn nghén nữa không?"

Bùi Châu Hiền tươi cười nhạt dần: "Đứa bé không còn nữa."

Thôi Tú Anh trợn tròn mắt, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, chỉ vỗ vai Bùi Châu Hiền, gắp một muỗng thịt bò cho cô rồi nói với Trịnh Kính Hào:

"Mau ăn đi, hôm nay rất nhiều đồ ăn, đừng lãng phí. "

Đến cuối cùng, Thôi Tú Anh nhận được một cuộc gọi từ một số xa lạ, cúi gằm mặt xuống chưa nói được hai câu:

"Cố Hiểu Duy! Anh còn chưa đủ sao!?"

Cúp điện thoại xong, Thôi Tú Anh điên cuồng than thở với Bùi Châu Hiền:

"Mình kéo số của anh ta cho vào danh sách đen, anh ta liền mượn điện thoại di động của người khác. Già đầu như vậy rồi còn không biết xấu hổ!"

Bùi Châu Hiền: "Anh ta tìm cậu làm cái gì?"

Thôi Tú Anh: "Còn không phải là vì chất vấn mình tại sao cho anh ta đội mũ xanh sao."

Bùi Châu Hiền: "..."

Sau khi ăn lẩu xong, Thôi Tú Anh còn chưa đã ghiền, vì vậy nhất định phải đến quán bar uống thêm một chút, nhưng Bùi Châu Hiền nói sáng hôm sau còn có việc, cho nên nàng cũng không nài nỉ thêm.

Bùi Châu Hiền ngồi taxi về nhà, lại xuống xe trước hai con phố, một đường đi bộ trở về.

Khi đi ngang qua cửa hàng trái cây, cô liếc nhìn thoáng qua cửa hàng, vốn dĩ là muốn nhìn mèo Ragdoll một chút, ai ngờ liếc mắt một cái liền thấy Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan đang trò chuyện với nhân viên bán hàng, Bùi Châu Hiền cúi đầu bước nhanh qua.

Bùi Châu Hiền về đến nhà không lâu, Tôn Thừa Hoan cũng trở về. Có lẽ vì trong phòng của Bùi Châu Hiền có ánh đèn, nên nàng đi lại gõ cửa phòng:

"Châu Hiền."

Bùi Châu Hiền mở cừa ra dựa vào cánh cửa, vẻ mặt như không có việc gì xảy ra:

"Sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Mẹ gọi cho tôi, bảo là ngày mai đi qua đó ăn cơm chiều. Em có rảnh không?"

Trước đó Tôn Thừa Hoan đã đáp ứng là sẽ đi, việc Bùi Lan liên lạc với nàng cũng là chuyện bình thường. Bùi Châu Hiền không muốn đi, nhưng nếu Tôn Thừa Hoan đi qua đó một mình, chắc chắn Bùi Lan sẽ đến cằn nhằn cô một lần nữa. Bùi Châu Hiền sợ phiền phức nên ngoan ngoãn gật đầu:

"Có rảnh."

Tôn Thừa Hoan mỉm cười: "Ngày mai em làm việc ở đâu? Tôi đến đón em."

Bùi Châu Hiền: "Không cần."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Bùi Châu Hiền cũng nhận ra lời từ chối của mình quá trực tiếp:

"Tam làm vào giờ cao điểm, đường tắc nghẽn, cô cũng không tiện đường. Tôi tự đi là được, khoảng sáu giờ rưỡi là có thể đến rồi."

Tôn Thừa Hoan cũng không kiên trì, nâng túi trong tay lên:

"Tôi ở cửa hàng hoa quả ép một ly nước mía cho em."

Ở tiệm lẩu Bùi Châu Hiền nhìn Thôi Tú Anh và Trịnh Kính Hào gặm mía, bởi vì bận tâm, trực tiếp ăn như vậy sẽ không có hình tượng gì, mặc dù muốn ăn cũng không ăn, không ngờ đến Tôn Thừa Hoan lại ép một ly nước mía cho cô.

Thật là một sự trùng hợp hoàn hảo.

"Cảm ơn nha." Bùi Châu Hiền duỗi tay tiếp nhận.

Tôn Thừa Hoan nhìn cô, giơ khoé môi lên, không nói gì nữa, xoay người trở về phòng của mình.

Bùi Châu Hiền đóng cửa phòng lại, liền dùng ống hút, hút uống một ngụm nước mía ngọt ngào.... Cảm thấy rằng căn bệnh xấu hổ của mình đã được chữa khỏi 80%.

Từ từ đã.

Nước ép hoa quả không thể giữ được lâu, chỉ có thể uống khi vừa mới ép nó. Tôn Thừa Hoan khi làm việc đặc biệt rất chú trọng, nếu không chắc Bùi Châu Hiền có ở nhà thì nàng sẽ không mang nước hoa quả về.

Bùi Châu Hiền lập tức suy nghĩ cẩn thận, khi mình vội vàng đi ngang qua cửa hàng trái cây đã bị Tôn Thừa Hoan nhìn thấy.

Nhìn ra ngoài thì thấy được thôi, vốn dĩ cũng không có gì, nhưng nếu trong một hoàn cảnh bình thường, nàng nên gọi cô khi nhìn thấy cô chứ, giống như lần trước mua táo, nhưng lần này Tôn Thừa Hoan không có như vậy. Nhớ lại nụ cười của Tôn Thừa Hoan khi đưa cho cô ly nước mía kia....

Khi Bùi Châu Hiền hiểu rõ: 80%→0%

---

Chạng vạng này hôm sau, khi Bùi Châu Hiền đến số 3 đường Tùng Linh thì đã gần 7 giờ. Tôn Thừa Hoan vẫn còn chưa đến, Bùi Lan cũng không có ở nhà, bóng dáng của Đồng Chân Ni cũng không thấy. Đồng Đình Khải ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào Đồng Quân Hạo đang làm bài tập, chỉ có dì nhà bếp đi ra đi vào, trông rất bận rộn.

"Chị đến rồi!" Đồng Quân Hạo nhảy dựng lên:

"Chị cùng em chơi game!"

Đồng Đình Khải nắm lấy lỗ tai của nó: "Ngồi xuống cho ba!"

Bùi Châu Hiền: "..."

Có vẻ như sự nháo loạn của Đồng Quân Hạo ở trong trường là không hề nhỏ, Đồng Đình Khải cưng chiều nó như vậy, cũng đã bắt đầu cho nó vô khuôn khổ kỷ luật.

Đồng Quân Hạo đau đớn kêu lên, che lỗ tai lại, lần nữa vẽ bùa vẻ quỷ lên trên sách bài tập.

"Mẹ con đi ra ngoài có chút việc, sẽ nhanh chóng trở lại." Đồng Đình Khải nâng cổ tay lên nhìn thời gian.

Bùi Châu Hiền: "Vâng."

Đồng Đình Khải lại hỏi về công việc của Bùi Châu Hiền. Cha con bọn hiếm khi gặp nhau. Tình cảm của Bùi Châu Hiền dành cho ông ấy cũng rất phức tạp. Sau vài câu nói, cả hai người rơi vào trạng thái không nói nên lời, nên cả hai đều nhìn vào trên người Đồng Quân Hạo.

Đồng Quân Hạo bên tai vẫn còn đau nhức, không từ chủ được mà dựng thẳng thắt lưng lên.

Quả nhiên không chờ được bao lâu, tiếng động cơ ô tô từ trong sân phát ra, Bùi Lan cùng Tôn Thừa Hoan lần lượt vào nhà.

Đồng Đình Khải từ trên sô pha đứng lên, tiếp đón Tôn Thừa Hoan:

"Mọi người đều đã đến rồi, ăn cơm đi."

Lại vỗ nhẹ vào sau đầu Đồng Quân Hạo một cái: "Tiểu tử thúi, cơm nước xong rồi lại viết."

Ông ấy không đề cập đến Đồng Chân Ni, có vẻ như Đồng Chân Ni không tham gia bữa tối hôm nay. Điều này không có gì bất ngờ, điều khiến Bùi Châu Hiền ngạc nhiên là Tôn Thừa Hoan và Bùi Lan xuất hiện cùng nhau.

Khi ngồi vào chỗ ngồi, Bùi Châu Hiền chủ động nói chuyện với Tôn Thừa Hoan, nhẹ giọng hỏi nàng:

"Sao cô với mẹ lại cùng nhau đến?"

Tôn Thừa Hoan ghé sát vào tai cô, bên tai có hơi thở ấm áp:

"Chờ lát nữa sẽ nói cho em biết."

Bùi Châu Hiền có chút ngứa, cũng chịu đựng không có gãi.

Mấy người đang vây quanh bàn ăn dùng bữa, Bùi Lan mở một chai rượu bổ của Ninh Thư Duyệt tặng cho Đồng Đình Khải, chủ đề tự nhiên mà chuyển sang chuyện Ôn Niệm sẩy thay.

"Thư Duyệt mấy ngày nay, ngày nào bà ấy cũng rơi nước mắt, thu dọn những quần áo nhỏ của đứa bé, vừa nhìn thấy thực đơn dưỡng thai là bật khóc, tôi cảm thấy trong đời bà ấy chưa bao giờ buồn như vậy." Bùi Lan thở dài nói.

Đồng Đình Khải: "Ôn Niệm còn trẻ, bà ấy gấp cái gì."

Bùi Lan: "Đúng vậy, nên chăm sóc tốt thân thể, đứa trẻ về sau còn sẽ có. Đó là cách mà tôi thuyết phục bà ấy."

Đồng Đình Khải cùng Bùi Lan nói đến đây, rất ăn ý đồng thời ngừng nói.

Bùi Châu Hiền bất động thanh sắc mà nhìn bọn họ.

Bùi Lan cười nhìn Tôn Thừa Hoan: "Tiểu Hoan, gần đây ông nội có khoẻ không?"

Tôn Thừa Hoan: "Sức khoẻ vẫn tốt, nhưng không thích giao tiếp với mọi người, luôn ở một mình."

"Tuổi đã lớn, với lại cũng đã trải qua nhiều chuyện, có chút quái gở là điều không thể tránh khỏi." Bùi Lan chú ý thần sắc của Tôn Thừa Hoan, khi thấy Tôn Thừa Hoan khẽ gật đầu, bà mới lại nói:

"Mẹ nghĩ, nếu có một đứa trẻ, có thể làm nũng và chơi đùa vây quanh ông ấy, có thể ông ấy sẽ vui vẻ hơn đấy?"

Bùi Châu Hiền: "..." Mẹ, mẹ còn có thể trực tiếp hơn không?

Tôn Thừa Hoan cũng nghe hiểu điều đó và nói: "Vâng, con sẽ suy xét."

Bằng mắt thường có thể thấy được Bùi Lan nhẹ nhõm thở ra một hơi, cùng với Đồng Đình Khải nhìn nhau cười, Đồng Quân Hạo vội vàng nuốt thức ăn vào miệng:

"Đứa bé đến từ đâu? Đừng nói là mọi người muốn gửi con cho Tôn gia gia nha?"

Đồng Đình Khải bị nó làm cho buồn cười, Tôn Thừa Hoan cũng mím môi, Bùi Lan sờ sờ cái đầu tròn trịa của con trai cưng:

"Đồ ngốc, đứa bé đến từ đâu? Đương nhiên là do chị gái con sinh rồi!"

Đồng Quân Hạo lao vào vòng tay của Bùi Lan:

"Mặc kệ! Dù sao mọi người cũng không được đem con tiễn đi!"

Bùi Lan: "Đương nhiên sẽ không đem con tiễn đi, con chính là bảo bối cục cưng của mẹ."

Những chiếc ghế ăn kiểu Châu Âu được đặt rất gần, Bùi Châu Hiền ngồi ở bên cạnh Tôn Thừa Hoan, thật sự là đứng ngồi không yên, không nói nên lời và xấu hổ.

Một câu có lệ "sẽ suy xét", liền làm lộ ra tâm tư của Đồng Đình Khải và Bùi Lan.

Bùi Lan xoa nhẹ đầu Đồng Quân Hạo như nhào bột, nhìn ra phía cửa nhà ăn:

"Cua hấp còn chưa chính sao? Để mẹ vào phòng bếp xem một chút."

Bùi Châu Hiền: "Con đi cho."

Bùi Lan chưa kịp nói gì, thì cô đã đẩy ghế ra và đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, dì Ngô đang chú ý đến nồi hấp, khi Bùi Châu Hiền bước vào, nồi hấp vừa vặn đã kết thúc hẹn giờ xong.

"Được chưa ạ?" Bùi Châu Hiền hỏi bà ấy.

"A Hiền" Dì Ngô tươi cười chào hỏi cô:

"Đã sốt ruột đợi rồi phải không? Lập tức sẽ có ngay."

"Không vội." Bùi Châu Hiền đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra

Gió đêm thổi vào, cùng với mùi cỏ tươi mát ngoài sân, tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Dì Ngô gắp từng con cua đặt lên đĩa:

"A Hiền, ta đem cua đưa lên bàn trước. Phiền con mang nước chấm lên được không?"

Bùi Châu Hiền đáp: "Vâng."

Dì Ngô đi ra ngoài mang theo một đĩa cua lớn, tình cờ gặp Tôn Thừa Hoan ở cửa bếp. Dì Ngô cười với Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cũng cười với bà một cái.

Dì Ngô bước đi xa, Tôn Thừa Hoan bước vào bếp hỏi Bùi Châu Hiền:

"Em làm sao vậy? Hay là có chỗ nào không thoải mái? Tôi thấy sắt mặt em không được tốt lắm."

Tôn Thừa Hoan đi đến càng ngày càng gần, Bùi Châu Hiền không nói gì, sau đó hít vào một hơi thật sâu nhìn thẳng vào nàng:

"Sao cô không trực tiếp từ chối bọn họ?"

Tôn Thừa Hoan không trả lời, Bùi Châu Hiền đè thấp giọng nói:

"Không nên cho bọn họ hy vọng, chúng ta chỉ còn có hơn một năm là phải...."

Thanh âm dừng lại đột ngột.

Đầu ngón tay của Tôn Thừa Hoan lướt qua mặt Bùi Châu Hiền, nàng nhặt những sợi tóc bị gió thổi loạn bay ra sau tai. Sau đó dường như nhận ra Bùi Châu Hiền đã nói gì đó, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Châu Hiền, ôn nhu hỏi cô:

"Thật xin lỗi, tôi hơi mất tập trung. Vừa rồi em nói gì?"

Bùi Châu Hiền nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, "Thình thịch" một cái.

Tôn Thừa Hoan đợi mấy giây, nhưng Bùi Châu Hiền không hề lên tiếng nữa, vì thế nàng bưng nước chấm lên bàn ăn:

"Chúng ta đi ra ngoài đi, bọn họ đang đợi."

Đi theo Tôn Thừa Hoan ngồi xuống, nhịp tim của Bùi Châu Hiền mới dần dần trở lại bình thường.

Cô nhìn nghiêng về phía Tôn Thừa Hoan bên cạnh, Tôn Thừa Hoan đang thành thạo lột mai cua, như có mắt ở trên đầu, biết Bùi Châu Hiền đang nhìn mình, nàng đưa con cua trên tay, quay đầu hỏi:

"Có muốn không??"

Bùi Châu Hiền: "Tôi tự mình làm."

Tôn Thừa Hoan đặt cua đã lột lên đĩa trước mặt Bùi Châu Hiền.

Bùi Lan trên mặt tràn đầy vui mừng không thể che giấu được.

Những người trong bàn đều có tâm tư ăn tối cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại. Đồng Chân Ni giẫm giày cao gót bước đi như bay, còn cách bàn ăn khoảng cách không xa nên, liền dùng sức ném túi xách qua!

Cái túi màu sắc sáng không nghiêng không lệch mà đập vào chén nước chấm cua, nước chấm bắn tung tóe, nồi cũng lật úp.

Đồng Trân Ni điên cuồng mà hét lên:

"Tại sao ba lại làm chuyện ghê tởm như vậy! Cuối cùng ba có phải là ba của con không!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro