Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan ngừng ở bên người Bùi Châu Hiền, Đồng Chân Ni trong lòng mang bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan ngồi xuống hỏi Đồng Chân Ni:

"Trợ lý nói với tôi, em có chuyện quan trọng muốn tìm tôi sao?"

Đồng Chân Ni ôm cánh tay âm dương quái khí nói: "Không có việc gì, chẳng lẽ tôi không thể tới tìm cô sao?"

Không biết thái độ muốn dụ dỗ người ta là nằm ở chỗ nào, thấy thế nào cũng giống như đang cố ý tìm lỗi. Bùi Châu Hiền nghĩ đến đây có chút đồng cảm với Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan chỉ nghĩ là Đồng Chân Ni vừa đánh nhau xong với Uông Viện Viện, nên vẫn còn nóng nảy, nàng nhẹ nhàng nói:

"Đương nhiên có thể tới, bất cứ lúc nào cũng được hoan nghênh."

Đồng Chân Ni khẽ gật đầu, miễn cưỡng hài lòng.

Tôn Thừa Hoan quay sang Bùi Châu Hiền, mỉm cười trước khi nói:

"Em có muốn uống gì không? Cà phê ở đây cũng không tệ, bánh kem nhỏ cũng vậy."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng và nụ cười cũng rất khả ái, Bùi Châu Hiền vừa định mở miệng, Đồng Chân Ni đã chạy tới trước cô:

"Tại sao cô không hỏi tôi?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Tôn Thừa Hoan ý cười không giảm: "Vậy thì em muốn cái gì? Tôi đi lấy cho em."

"Cũng tương tự thôi." Đồng Chân Ni hừ một tiếng:

"Tôi muốn cà phê và cả bánh kem."

"Được." Tôn Thừa Hoan lại hỏi Bùi Châu Hiền lần nữa:

"Còn em thì sao?

Bùi Châu Hiền: "Không cần, trợ lý Diêu nói cô bận, tôi ngồi đây một chút liền rời đi."

Ở chỗ này có Đồng Chân Ni càn quấy, cô không có cơ hội nói vài câu với Tôn Thừa Hoan, hơn nữa Trịnh Kính Hào mời cô uống trà, mắt thấy thời gian cũng sắp đến giờ rồi.

Nghe nói cô phải rời đi, Đồng Chân Ni đi theo tỏ thái độ nói:

"Dù sao tôi cũng không đi, Tôn Thừa Hoan, cô cứ bận việc của cô, tôi sẽ đợi cô trong phòng làm việc."

Đồng Chân Ni nâng cổ hất cằm lên, với tư thế "Tôi thích thế nào thì sẽ làm thế đấy, cô làm gì được tôi" để khiêu khích Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền: "..." Cô vui vẻ là tốt rồi.

Tôn Thừa Hoan tiễn Bùi Châu Hiền rời đi, tầng này là khu vực nghỉ ngơi của công ty, có rất nhiều người với ánh mắt hỗn tạp, hai người một đường đi tới, cũng có rất nhiều nhân viên chú ý đến các nàng. Họ đều là những người đã xem qua hot search trên Weibo, ai cũng biết đó là phu nhân của tổng tài.

"Mọi người có nghe nói không, phu nhân vừa tới, cuộc họp Tôn tổng còn chưa mở, liền trực tiếp chạy đi tìm cô ấy."

"Lại là một ngày đầy thức ăn cho chó. T_T"

"Tôn tổng vắng mặt trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới trước đó phải không? Tôi nghe Lạc Minh Thượng nói rằng là cô ấy đi ra sân bay để đón phu nhân."

"Có cần phải sủng đến vậy không!"

"..."

Luôn có vài câu nói nhỏ lọt vào lỗ tai của Bùi Châu Hiền, thần sắc của cô như thường mà bước vào thang máy, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Tôn Thừa Hoan ấn nút đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó quay đầu hỏi Bùi Châu Hiền:

"Cho nên em cũng đến thăm tôi sao?"

Nàng đảo qua lỗ tai của Bùi Châu Hiền, bất động thanh sắc trêu ghẹo cô:

"Cũng giống như Đồng Chân Ni?"

Không có gì là lạ khi Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền như vậy, đây là lần đầu tiên cô đến tòa nhà của Forest, chắc chắn đây không phải là ý tưởng bất chợt, Tôn Thừa Hoan chẳng qua là đang muốn đưa ra đề tài thôi.

Vốn dĩ Bùi Châu Hiền cũng không muốn tính toán quanh co lòng vòng, nhưng cũng may là đã nhận được đáp án từ Đồng Chân Ni, bởi vậy khi nói chuyện với Tôn Thừa Hoan, cô cũng thoải mái nói:

"Tối hôm qua cô cùng với Đồng Chân Ni gặp mặt?"

Tôn Thừa Hoan dừng một chút: "Em ấy nói cho em biết?"

Bùi Châu Hiền: "Không thể sao?"

Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ nói: "Em ấy yêu cầu tôi không được nói với em."

Bùi Châu Hiền: "Vậy có biết Đồng Chân Ni đã để lại tất chân của mình ở trên xe của cô hay không?"

Tôn Thừa Hoan khẽ mở to mắt, có vẻ ngạc nhiên:

"Em ấy đánh nhau với Romeo. Tối hôm qua, em ấy đã nhờ tôi đến đón ở đồn cảnh sát, nhân tiện trả lại cho tôi khoản 'vất vả phí' mà Romeo đã lấy của tôi. Em nói tất chân..."

Tôn Thừa Hoan nói đến đây, bỗng nhiên chuyển hướng chủ đề:

"Châu Hiền, tôi lý giải như vậy có đúng hay không?"

Tôn Thừa Hoan nghĩ rõ ràng rồi hỏi cô:

"Em hôm nay đến đây tình cờ gặp được Đồng Chân Ni, cho nên em ấy nói với em rằng tối hôm qua tôi cùng với em ấy gặp mặt, đôi tất chân kia cũng là của em ấy, đúng không?"

Lý giải theo cách này cũng không sai, Bùi Châu Hiền nói: "Cũng gần như là vậy."

Tôn Thừa Hoan: "Vậy thì trước khi em đến đây, cũng chưa biết rằng đôi tất chân kia có liên quan đến Đồng Chân Ni. Em đến tìm tôi là để tìm hiểu chuyện này?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Cửa thang máy mở ra, Tôn Thừa Hoan đứng ở trước mặt cô, không có ý tránh ra.

Bùi Châu Hiền có cảm giác xấu hổ bao quanh giống như đang làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, điều này thật sự rất kỳ quái, trước khi chưa biết chân tướng thì còn mười phần dũng khí, nhưng bây giờ lại chột dạ muốn chạy trốn.

Cô chuyển động tròng mắt, ậm ừ nói: "Cũng không hẳn là... Tôi muốn đi đến chỗ của Tú Anh, tiện đường đi ngang qua nơi này, nhớ đến chuyện này, liền nghĩ muốn cùng cô... cùng cô tham khảo một chút."

Khoẻ môi Tôn Thừa Hoan nhếch lên mỉm cười, chậm rãi nói:

"Muốn tham thảo cái gì?"

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Bùi Châu Hiền vội vàng ấn mở ra lần nữa, Tôn Thừa Hoan như là phản ứng lại, xoay người bước ra khỏi thang máy.

Bùi Châu Hiền nhìn mái tóc đen dài và bóng lưng mảnh mai của nàng từ phía sau, hít vào một hơi để bình tĩnh lại.

"Hửm? Tham thảo cái gì?" Tôn Thừa Hoan lại hỏi lần nữa.

Bùi Châu Hiền: "Hiện cô có đang hẹn hò với ai đó hay là cùng người khác duy trì mối quan hệ thân thiết hay không?"

Lần này đến phiên Tôn Thừa Hoan: "..."

Bùi Châu Hiền đi về phía chỗ đậu xe, tốc độ càng ngày càng nhanh, miệng đầy bịa chuyện:

"Tôi vừa nhìn thấy đôi tất chân mới bắt đầu nảy ra ý tưởng muốn bàn bạc với cô. Chúng ta còn đang trong thời kỳ hiệp ước hôn nhân, nếu có chuyện, tốt nhất là cô nên báo trước cho tôi. Cho dù đó là giúp cô che giấu hay bất cứ điều gì khác cũng được, tôi sẽ cố gắng hết sức để hợp tác với cô."

Xe ở rất gần lối ra vào thang máy, khi nói chuyện liền đến ngay. Bùi Châu Hiền dừng lại, đứng bên cửa xe, hít một hơi nữa, sau đó quay người lại, nghiêm túc nhìn phản ứng của Tôn Thừa Hoan.

Hai người cách nhau rất gần, hai má Bùi Châu Hiền trắng nõn, ở giữa lại ửng hồng, ánh mắt hoàn toàn rũ xuống.

Tôn Thừa Hoan cười khẽ: "Em đang nghĩ cái gì vậy? Bởi vì nhìn thấy tất chân, cho nên đoán tôi đang làm bậy cùng với ai đó phải không?"

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Bùi Châu Hiền:

"Không có. Không có bạn gái, cũng không có bạn giường."

......

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Bùi Châu Hiền mở cửa sổ, gió lạnh thổi qua một hồi thì hơi nóng trên mặt cũng dần dần giảm bớt.

Tôn Thừa Hoan thật thông minh, khi nghe đến hai từ "Tất chân" này, thì đã nhìn thấu tâm tư của cô.

Trước nay Bùi Châu Hiền chưa bao giờ mất mặt như vậy trước mặt nàng. Tuy rằng mất mặt, nhưng dù sao thì cũng cởi bỏ được nút thắt trong lòng, nghĩ lại cũng không có hại gì.

Cô lái xe đến một quán trà cách phòng làm việc xăm hình của Thôi Tú Anh không xa, liền nhìn thấy Trịnh Kính Hào bên kia đường đang cầm ô, ngồi xổm xuống mua dâu tây.

Những quả dâu tây rất mỏng manh và mềm mại. Bà cụ đang gánh dâu trên vai mà không mặc áo mưa, thay vào đó bà dùng cái áo mưa dùng một lần để che dâu tây lại. Trịnh Kính Hào chọn hai chiếc hộp lớn, lấy điện thoại di động trong túi ra, chuẩn bị quét mã thanh toán.

"Bà ơi, bà khá là thời thượng, lớn tuổi như vậy mà vẫn dùng cái này." Cậu ta lấy điện thoại nhắm vào mã thanh toán mà bà ngoại đeo trên cổ.

Bà cụ nói: "Bây giờ ai cũng không mang tiền ra cửa... cái này là của con dâu, ta đều không dùng đến những thứ này".

Trịnh Kính Hào tắt di động, thỉnh bà cụ cầm ô cho mình:

"Để cháu xem trên người có đủ tiền hay không."

Cậu ta mò từ túi áo sơ mi sang túi quần, cuối cùng cũng kiếm đủ tiền mua dâu tây.

Bà cụ cao hứng lên và nhét thêm cho cậu ta vài quả dâu tây:

"Cảm ơn! Cảm ơn anh bạn trẻ!"

Trịnh Kính Hào xách dâu tây lên, quay người lại liền thấy Bùi Châu Hiền.

"A Hiền tỷ, mời chị ăn dâu tây!" Cậu ta giơ tay lên, cười lộ ra hai hàng răng trắng.

Trịnh Kính Hào đeo khuyên tai, trên cổ còn có hình xăm, vóc người cao lớn, nhìn qua rất không dễ chọc, ai ngờ lại thận trọng như vậy. Số tiền trong mã QR không nằm trong tay bà cụ, vì thế liền chủ động lấy tiền mặt đưa cho bà.

Bùi Châu Hiền nhìn đều hiểu hết, cũng tươi cười với cậu ta, Trịnh Kính Hào dầm mưa chạy qua đường, bà cụ liên tục kêu:

"Anh bạn trẻ! Ô của cậu!"

Trịnh Kính Hào cũng không quay đầu lại và nói: "Tặng cho bà!"

Hai người bước vào quán trà, điều kiện ở đây ở mức trung bình, có người đang đánh bài ở ô bên cạnh, cuộc tranh chấp gay gắt làm rung chuyển các vách tường. Trịnh Kính Hào ngượng ngùng gãi gãi đầu:

"A Hiền tỷ, trong tiệm bận quá, bằng không em sẽ mời chị đi chỗ khác."

"Thật ra cậu không cần phải phun phí." Bùi Châu Hiền ngồi xuống, cô đoán được dụng ý của cậu ta:

"Cậu hẹn tôi ra ngoài, là muốn hỏi tôi bây giờ Tú Anh đang nghĩ gì, hay là muốn tôi trước mặt Tú Anh nói giúp cậu?"

Trịnh Kính Hào ngượng ngùng cười: "A Hiền tỷ, xác thật là em có việc muốn nhờ chị giúp đỡ."

Bùi Châu Hiền: "Ừm, cậu cứ nói."

Trịnh Kính Hào: "Muốn nhờ chị nói với chị ấy rằng, em sẽ không quấn lấy chị ấy nữa, chị ấy cũng không phải trốn tránh em. Những gì em nói bây giờ đều là thật lòng, nếu chị ấy không thể làm việc với em nữa, em có thể nghỉ việc ngay lập tức, rời khỏi phòng làm việc."

Thái độ của Trịnh Kính Hào trái ngược với cách nhìn của Bùi Châu Hiền. Ánh mắt và khuôn mặt của người trước mặt đều sạch sẽ, dù vẻ bề ngoài có khốc liệt đến đâu thì cũng là một bộ dáng cậu bé mới lớn.

Bùi Châu Hiền cảm thấy rằng Thôi Tú Anh có khả năng muốn ngâm rượu hơn.

Sau khi rời khỏi quán trà, Bùi Châu Hiền đặc biệt gọi điện cho Thôi Tú Anh. Cô đem lời nói của Trịnh Kính Hào đưa tới, Thôi Tú Anh chăm chú lắng nghe, sau đó lại bắt đầu than ngắn thở dài.

Bùi Châu Hiền: "Tóm lại cậu không thể luôn trốn tránh cậu ta."

Thôi Tú Anh: "Hiểu rồi! Mình sẽ giải quyết! Còn cậu thì sao? Cậu đã nói chuyện với Tôn Thừa Hoan chưa?"

Bùi Châu Hiền: "Đã nói qua."

Thôi Tú Anh lập tức tinh thần tỉnh táo: "Thế nào thế nào!?"

Bùi Châu Hiền: "Thật sự có loại người không rõ ràng."

.....

Sắp tới có chuyến công tác, Tôn Thừa Hoan vẫn bận rộn đến gần sáng sớm mới về nhà. Bùi Châu Hiền thăm dò từ trong phòng và hỏi Tôn Thừa Hoan khi đang đi ngang qua trước cửa:

"Chuyến máy bay của cô mấy giờ?"

Tôn Thừa Hoan: "Nguỵ Ninh sẽ đón tôi vào năm giờ sáng, chắc là vừa kịp giờ buổi lễ khai mạc bên kia."

Không phải là không thể nghỉ ngơi chút nào sao?

Bùi Châu Hiền: "Vất vả như vậy."

Tôn Thừa Hoan: "Có thể ngủ ở trên máy bay."

Bùi Châu Hiền: "Hành lý đâu? Đều đã chuẩn bị đủ rồi sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Tùy tiện lấy một vài thứ là được."

"Ồ." Bùi Châu Hiền nắm lấy tay cửa bên trong:

"Vậy thì chúc cô lên đường bình an."

Tôn Thừa Hoan cong mắt, cười đến ôn nhu ấm áp: "Cảm ơn."

Bùi Châu Hiền đóng cửa lại, cuộc trò chuyện giữa hai người vừa rồi giống như một cặp hàng xóm đang chào hỏi nhau, vẫn không phải là loại đặc biệt thân thiết.

Cô buồn rầu thả mình trên giường, xoa xoa mặt rồi bơi tới trước giường, sờ đến điện thoại, chỉnh đồng hồ báo thức lúc 4h30.

Không an ổn đến hai phút, Bùi Châu Hiền lại lăn lộn lên trên giường, nhìn qua tủ tìm miếng dán mèo lần trước còn sót lại.

Ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền tỉnh dậy mà không cần chuông đồng hồ báo thức. Cô rửa mặt xong rồi đi ra, chỉ thấy cửa phòng của Tôn Thừa Hoan đang mở, ánh đèn trắng chiếu sáng lối đi nhỏ ngoài hành lang.

Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng bước tới, chiếc vali màu xám bạc đứng ở giữa phòng, Tôn Thừa Hoan mặc quần áo chỉnh tề đứng bên cạnh chiếc vali, cúi đầu thắt dây kim loại của đồng hồ.

Trong phòng an tĩnh, Tôn Thừa Hoan cũng vậy, Bùi Châu Hiền nhìn nàng, lại một lần nữa xác định, chắc là mình đã thích nàng.

Nếu không, tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu vì nàng sắp phải rời đi?

Tôn Thừa Hoan chỉnh lại mặt đồng hồ và đột nhiên nhìn lên.

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền lắc lắc nhãn dán mèo trên tay: "Có muốn dán lên một ít không? Để đỡ phải người khác nhặt nhầm vali của cô."

Trong nhà rất ấm áp, Bùi Châu Hiền ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng, trên đầu còn vương vài sợi tóc không nghe lời.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười nhìn nàng, tuy rằng có chuyên cơ, nhưng nàng vẫn nói: "Được."

Hai người cùng nhau chụm lại dán con mèo lên vali. Khi chỉ còn con cuối cùng, Tôn Thừa Hoan cầm lấy nó và nói:

"Cái này không dán ở đây".

Bùi Châu Hiền ánh mắt đi theo nàng: "Vậy dán nơi nào?"

Tôn Thừa Hoan lấy hình dán chú mèo dán lên điện thoại của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro