Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Họ đang sửa lại bản thảo chắc còn một lúc nữa mới xong, em có đói không? Có muốn gọi đồ ăn trước không?" Vạn Văn ngồi đối diện với Bùi Châu Hiền, vừa cầm thực đơn vừa nói chuyện.

Vạn Văn là luật sư của tập đoàn và có giao tình riêng với Tôn Thừa Hoan rất tốt, nhưng Bùi Châu Hiền cũng không quen thân với cô ấy.

Vạn Văn lật xem thực đơn: "Tôi đã nhìn Viện Viện trong mấy năm nay, thành thật mà nói, tôi rất bội phục vì sự kiên trì nghiên cứu của con bé."

Bùi Châu Hiền cũng cầm thực đơn lên, tuy rằng hai mắt đang xem thực đơn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến một màn ngoài cửa vừa rồi.

Tôn Thừa Hoan đang thảo luận về bản thảo thiết kế với Uông Viện Viện, Vạn Văn cũng ở đó, theo lý thuyết thì không có vấn đề gì, nhưng Bùi Châu Hiền lại cảm thấy không thoải mái.

Cô nhớ đến nụ cười của Uông Viện Viện khi ngồi bên cạnh Tôn Thừa Hoan trong rạp chiếu phim, nhớ đến những lời của Uông đại thẩm nói Uông Viện Viện đã nổ lực học thiết kế trang sức là vì Tôn Thừa Hoan, nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, Uông Viện Viện rất tự nhiên hào phóng, không luống cuống chút nào.

Cho nên cô ấy là cùng đi công tác với Tôn Thừa Hoan sao? Trong mấy ngày nay?

Bùi Châu Hiền thầm muốn thăm dò Vạn Văn, nhưng vừa lúc nhìn thấy Tôn Thừa Hoan cùng Uông Viện Viện đang đi tới.

Uông Viện Viện cười tủm tỉm nói gì đó, nụ cười rạng rỡ của Tôn Thừa Hoan thoáng chốc nở rộ ra, còn chói mắt hơn cả ánh sáng trên đầu mọi người.

Bùi Châu Hiền vô thức bấm vào góc của thực đơn, hối hận vì đã chạy đến đây một chuyến. Tôn Thừa Hoan có bất ngờ hay không, cô cũng không biết, dù sao hiện tại cô không thể nói ra chuyện không vui của mình.

"Chị A Hiền, thật là trùng hợp, chị cũng đang đi công tác?" Uông Viện Viện hưng phấn ngồi bên cạnh Bùi Châu Hiền.

Có bốn người, Uông Viện Viện lại ngồi ở đây, Tôn Thừa Hoan chỉ có thể đi đến vị trí bên cạnh Vạn Văn mà ngồi xuống, chéo góc với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền hơi gật đầu: "Thật trùng hợp."

Tôn Thừa Hoan: "Đã gọi món chưa?"

Bùi Châu Hiền nhướng mắt, Tôn Thừa Hoan đang cười với cô, Vạn Văn ở bên kia nói:

"Này liền liếc mắt đưa tình sao, còn tưởng rằng hai người còn phải đợi một chút nữa, không ngờ lại nhanh như vậy."

....

Các món ăn lần lượt được bày lên bàn, trong bàn ăn Uông Viện Viện lại cùng Tôn Thừa Hoan nói về trải nghiệm của cô ấy trong buổi triển lãm, thỉnh thoảng Vạn Văn cũng xen vào vài câu. Ba người đều có chủ đề chung, trong khi Bùi Châu Hiền chỉ có thể vùi đầu dùng bữa.

Quả nhiên là cùng nhau đi công tác, hừ...

Âm thanh từ điện thoại di động trong túi truyền đến, đến đúng giờ Thôi Tú Anh lại đến thỉnh an.

Bùi Châu Hiền nói "Thật xin lỗi" với mọi người, cầm điện thoại di động rời khỏi bàn, nhân cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí.

"Tến khốn đó!" Thôi Tú Anh ở bên kia điện thoại hùng hùng hổ hổ:

"A Hiền, cuối cùng mình cũng biết được tung tích của con rùa rụt cổ Chung Duẫn đó!"

Bùi Châu Hiền phản ứng trong vài giây, mới nhớ ra Chung Duẫn mà Thôi Tú Anh đang nói là ai.

Khi đó các cô mới vào đại học không lâu, Thôi Tú Anh đi ra ngoài chơi với một chàng trai tên Chung Duẫn trong một khoảng thời gian ngắn, cảm tình giữa hai người nhanh chóng tăng lên.

Trước khi họ xác nhận mối quan hệ của mình, Chung Duẫn đã đưa Thôi Tú Anh đến bệnh viện và chỉ tay về phía người đàn ông đang hấp hối trên giường bệnh:

"Đây là ba đã sinh ra và nuôi nấng anh. Trong nhà có gì bán được cũng đã đều bán. Bây giờ không có tiền cho ông ấy tiếp tục trị bệnh, cho nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết đi, bạn trai bất tài như vậy, em đã cân nhắc kỹ chưa? Thật sự muốn sao?"

Một khắc yếu ớt kia của hắn, ngay lúc đó đã khiến cho Thôi Tú Anh mê mẩn chết người, một thiếu nữ còn chưa hiểu xã hội nham hiểm kia, liền nắm lấy tay hắn ta liên tục hứa hẹn:

"Em sẽ giúp anh!"

Thôi Tú Anh lấy ra hết số tiền đang có trong tay như muối bỏ biển, lần đầu tiên nàng mở miệng với Bùi Châu Hiền, hai người góp được 50 vạn, đưa đến tay Chung Duẫn.

Chung Duẫn nói rằng đã có một cuộc hẹn với bác sĩ giải phẩu, và sau đó một ngày, hắn đột nhiên không có tin tức.

Thôi Tú Anh lo lắng là ca phẫu thuật diễn ra không thuận lợi, sợ Chung Duẫn nghĩ quẩn, cùng với Bùi Châu Hiền mang theo một bó hoa lớn đến bệnh viện. Người đàn ông vẫn nằm nửa chết nửa sống trên giường bệnh, người nhà lau nước mắt nhìn bó hoa to mà hai cô gái mang đến, rồi hai mặt nhìn nhau.

Bọn hoàn toàn không quen biết Chung Duẫn. Chung Duẫn làm như vậy là để lừa tiền của Thôi Tú Anh.

Trong vô số ngày đêm sau đó, Thôi Tú Anh đều hận Chung Duẫn đến thấu xương. Nhưng mà, Chung Duẫn giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cho dù Thôi Tú Anh tìm như thế nào cũng không có bất cứ manh mối gì.

Thôi Tú Anh nghiến răng nghiến lợi:

"Ở thành phố G mà còn dám xuất hiện, tên khốn kiếp này! Muốn chọc ai không chọc, lại đi chọc mình!"

Bùi Châu Hiền lo lắng nói: "Cậu bình tĩnh một chút đi. Hiện tại mình đang đi công tác, chờ mình về rồi sẽ đi cùng cậu được không?"

Thôi Tú Anh: "Có một nhóm chị em nói rằng họ đã nhìn thấy anh ta ở SEVEN, chờ cậu quay trở về, tên khốn đó có thể đã bỏ chạy mất! Không có việc gì đâu, mình vừa mới ngả bài với Trịnh Kính Hào, bây giờ cậu ta đang đi theo mình. Chung Duẫn làm ra loại chuyện này có lỗi với mình, chẳng lẽ còn dám thô bạo với mình sao? Được, cậu cứ bận việc của cậu, mình đi gặp mặt hắn trước!"

Mây đen cuồn cuộn dâng trào trong không trung, một ngày âm trầm u ám, dường như cơn mưa lớn sắp đổ xuống.

Bùi Châu Hiền trong lòng bất an, mở lại điện thoại gọi cho Trịnh Kính Hào:

"Tú Anh rất dễ dàng xúc động. Cậu ngăn Tú Anh lại đi."

Sau khi nhận được câu trả lời của Trịnh Kính Hào, Bùi Châu Hiền mới bình tĩnh lại một chút.

Trong nhà ăn, Uông Viện Viện phục vụ cho Tôn Thừa Hoan một bát canh. Tôn Thừa Hoan nhận lấy, một lần nữa hỏi Bùi Châu Hiền muốn ăn món gì hay là điểm tâm ngọt cũng có thể, Bùi Châu Hiền không mặn không nhạt nói:

"Tôi no rồi, mọi người cứ từ từ mà ăn."

Sau bữa ăn, bốn người đi thang máy trở về phòng, Uông Viện Viện thương lượng với Tôn Thừa Hoan:

"Em muốn chuẩn bị một ít quà cho Tôn gia gia và còn có cô mẫu của em. Tỷ tỷ, chị nói thử xem, tặng gì là thích hợp?"

Tôn Thừa Hoan: "Ông nội ở đó cũng không cần tiêu phí gì. Còn đại thẩm thẩm thì khăn lụa, túi xách, bao tay,... những thứ này đều có thể."

Uông Viện Viện: "Ngày mai em đi xem thử. Tỷ tỷ có rảnh đi cùng em không? Vừa vặn chị A Hiền cũng ở đây, vậy sao chúng ta không cùng nhau đi mua sắm."

"Em mua sắm vẫn chưa đủ à?" Vạn Văn không khỏi lắc đầu:

"Ban ngày xem triển lãm, buổi tối đi mua sắm. Trợ lý Diêu và tôi suýt nữa gãy chân với em."

Uông Viện Viện: "Chị là người ý kiến nhiều nhất, em cũng không có mời chị."

Thang máy dừng lại ở tầng nơi Uông Viện Viện và Vạn Văn ở. Vạn Văn đi ra ngoài trước, Uông Viện Viện hứng thú vui vẻ hỏi Bùi Châu Hiền:

"Chị A Hiền, chị có đi không?"

Bùi Châu Hiền đối với lời đề nghị của cô ấy không có chút hứng thú nào, chẳng qua là nếu như vậy thì Tôn Thừa Hoan sẽ đơn độc đi cùng cô ấy?

Hừm.

Không cho Bùi Châu Hiền thêm thời gian để chửi thầm, Tôn Thừa Hoan nói với Uông Viện Viện:

"Ngày mai chắc sẽ không được. Chị có sắp xếp khác sau khi cuộc họp kết thúc."

Bùi Châu Hiền liếc mắt nhìn Tôn Thừa Hoan một cái và nói theo sau nàng:

"Tôi cũng có sắp xếp."

Vạn Văn phụt cười ra tiếng, Uông Viện Viện:

"Được rồi, nếu như vậy, em tự đi một mình cũng được."

Sau khi họ rời đi, thang máy lần nữa đóng cửa, khôi phục lại sự an tĩnh.

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan một trước một sau mà đứng, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu quan sát những con số tầng lầu không ngừng nhảy

Tôn Thừa Hoan chăm chú nhìn vào bóng lưng cô từ phía sau, đôi môi đỏ mọng căng ra một đường vòng cung:

"Em đến thành phố B khi nào?"

Bùi Châu Hiền: "Lúc chiều nay."

Tôn Thừa Hoan: "Có mệt không?"

Bùi Châu Hiền xoay người, dựa lưng vào tay nắm thanh máy, thái độ có lệ:

"Không sao."

Tôn Thừa Hoan: "Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Bùi Châu Hiền không tỏ ra ý kiến, hai người đối diện nhau, cô chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, đột nhiên đứng thẳng:

"Tôi có đặt phòng. Tôi phải đến đó lấy hành lý trước."

Khẩn trương lên tiếng, vì sợ Tôn Thừa Hoan hiểu lầm cô muốn ngủ trong phòng của nàng.

Tôn Thừa Hoan cười gật đầu: "Được ~"

Sau khi lấy hành lý, Tôn Thừa Hoan lại đưa Bùi Châu Hiền trở về phòng.

Kể từ khi gặp mặt đến giờ, Bùi Châu Hiền vẫn luôn đơn phương không vui, sự không vui này cuối cùng cũng lộ ra khi Tôn Thừa Hoan cúi đầu bấm điện thoại di động, điện thoại di động liên tục phát ra âm báo tin nhắn.

Trước khi thang máy đi đến, Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói:

"Cô trở về phòng đi, không cần đưa tôi."

Tôn Thừa Hoan gõ hai chữ cuối cùng rồi bấm gửi đi, ngước mắt lên hỏi cô:

"Vừa rồi em nói là ngày mai cũng có sắp xếp. Vào lúc nào?"

Nàng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, Bùi Châu Hiền ngơ ngác nói:

"Có ý gì?"

Tôn Thừa Hoan: "Tôi đã đến thành phố B nhiều lần. Ngoài công việc ra, chưa có sắp xếp hoạt động nào khác. Tôi muốn hỏi em mấy giờ ngày mai rảnh rỗi. Chúng ta cùng nhau đi dạo một vòng?"

Bùi Châu Hiền: "Không phải cô có cuộc họp sao?"

Tôn Thừa Hoan lắc lắc điện thoại: "Máy bay của bên kia bị hoãn không về được. Đã dời ngày lại rồi."

Chú mèo dính vào vỏ điện thoại lắc lư từ bên này sang bên kia thật ngây thơ chất phác, chọc cho người ta yêu thích.

Bùi Châu Hiền nhìn nó chằm chằm, mọi chuyện không vui đều bay lên đến chín tầng mấy.

.....

"Lão sư liên lạc với tôi, cám ơn cô đã đến thăm bọn họ." Bùi Châu Hiền để vali cạnh tường, túi xách và điện thoại di động đặt lên trên bàn, quay đầu nói chuyện với Tôn Thừa Hoan đang chậm rãi đi vào phòng.

"Nơi tôi đặt chân cách rất gần với bọn họ, về tình về lý tôi nên đến thăm bọn họ." Tôn Thừa Hoan nói tiếp còn có tiếc nuối:

"Chỉ tiếc là thời gian lần này rất gấp, không thể ở lại cùng bọn họ nhiều hơn."

Lòng người quả thật khó hình dung, Bùi Châu Hiền nghĩ, không lâu trước đây còn bởi vì Uông Viện Viện, đối với Tôn Thừa Hoan có một chút khó chịu, hiện tại bây giờ nhìn nàng, thật là vừa mắt, chỗ nào cũng thích. Trong đôi mắt tất cả đều là cảm động:

"Bọn họ rất vui khi gặp cô"

Tôn Thừa Hoan: "Em cũng vui chứ?"

Vẻ mặt này thật mơ hồ, là muốn hỏi hôm nay gặp mặt, cô có vui không, hay là việc đến thăm lão sư khiến cho cô vui?

Bùi Châu Hiền đoán rằng ý của Tôn Thừa Hoan là vế sau, nhưng dù sao đáp án vẫn thống nhất, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Cũng vui."

Có một tiếng sấm vang rền từ phía chân trời xa xôi. Bùi Châu Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, tia chớp giống như một con rồng di chuyển giữa những đám mây, trong nháy mắt, tiếng sấm chói tai ở gần đó nổ vang.

Bùi Châu Hiền giật mình xoay người tìm kiếm trong vali. Tôn Thừa Hoan hỏi cô:

"Em đang tìm gì vậy?"

Tôn Thừa Hoan đã sớm biết cô sợ sấm sét, Bùi Châu Hiền cũng không cần phải giấu giếm:

"Nút bịt tai."

Những hạt mưa gõ vào cửa kính của khách sạn, cửa sổ như tấm gương nhẵn bóng phản chiếu hình bóng của Tôn Thừa Hoan đang dần đến gần.

"Tìm được rồi sao?" Nàng hỏi Bùi Châu Hiền.

"Tôi nhớ rõ là có mang theo." Bùi Châu Hiền kéo miệng túi đến mức tối đa.

Trước khi tiếng sấm tiếp theo vang lên, Tôn Thừa Hoan đã đưa tay lên bịt tai của Bùi Châu Hiền lại từ phía sau lưng.

Lòng bàn tay ấm áp kề sát vào tai cô, tiếng mưa gió trở nên nhẹ hơn, tiếng sấm sét dường như bị nàng ngăn cảm bên ngoài.

Đầu ngón tay chạm vào góc cạnh của hộp nút bịt tai, Bùi Châu Hiền ngẩng đầu lên nhìn, thấy hình bóng của hai người ở trên mặt kính.

Giống như Tôn Thừa Hoan đang ôm cô.

Tim đập thình thịch, thình thịch....

"Không mang theo." Bùi Châu Hiền lùi ngón tay về.

Khi giọng nói vừa rơi xuống, một chuỗi âm thanh đột nhiên vang lên từ điện thoại di động trên mặt bàn, nói dối chột dạ, Bùi Châu Hiền bị nó làm cho hoảng sợ.

Thôi Tú Anh gọi đến.

Tôn Thừa Hoan buông tay ra để Bùi Châu Hiền trả lời điện thoại.

"A Hiền! Kính Hào bị thương! Chảy rất máu nhiều... Bác sĩ cấp cứu không đủ nhân lực, huhu... Mình không tìm được bác sĩ, làm sao bây giờ! Mình phải làm sao bây giờ! Cậu ta không mở mắt ra nữa. Huhu..." Thôi Tú Anh hoang mang lo sợ, khó nức nở cầu Bùi Châu Hiền giúp đỡ.

"Ầm ầm ầm..."

Tiếng sấm sét nổi lên, một trận ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến phía trên:

"Các cậu ở bệnh viện nào? Trịnh Kính Hào bị thương ở đâu? Cậu nói cho rõ ràng... Không phải là bác sĩ trong thành phố sao?"

Bùi Châu Hiền đi tới đi lui, trong đầu lướt qua rất qua những mối quan hệ có thể nhờ giúp đỡ:

"Tú Anh cậu chờ mình một chút, mình sẽ nghĩ cách."

Trong lòng càng hấp tấp, đầu óc càng trống rỗng, thậm chí tay cầm điện thoại còn run rẩy.

"Đừng lo lắng." Tôn Thừa Hoan dùng một tay kéo Bùi Châu Hiền đến bên người nàng, tay còn lại mở điện thoại ra lục thông tin, nghiêng mắt dỗ dành nói:

"Hãy để tôi nghĩ cách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro