Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Bùi Lan dọn ra khỏi Ngự Thuỷ Nam Uyển, Ninh Thư Duyệt sống ở đây cũng không còn vui vẻ nữa. Sau khi Ôn Niệm đi làm, cũng đã đổi nhà cho bà ấy, Ninh Thư Duyệt vui vẻ dọn đi. Nhưng không biết là do công việc quá bận rộn cùng mệt mỏi, hay là do thói quen, thỉnh thoảng Ôn Niệm vẫn chạy đến Ngự Thuỷ Nam Uyển. Mỗi lần như vậy, Ninh Thư Duyệt cảm thấy đau lòng vì nàng, vì thế lại dọn trở về.

Tôn Thừa Hoan mang theo rượu vang đỏ xuống xe, Bùi Châu Hiền mở cửa an ninh dưới lầu của tòa nhà, hai người mới bước đến thang máy, vừa lúc gặp được Bùi Lan cùng với Ninh Thư Duyệt đến tiếp đón các nàng.

"Aizz dô! Đến ăn cơm là tốt rồi, còn mang theo cái gì nữa!" Ninh Thư Duyệt nhiệt tình kéo Bùi Châu Hiền vào thang máy, trên mặt tươi cười nói với Tôn Thừa Hoan:

"Dì cũng không giỏi nấu ăn, Tiểu Hoan, nếu con ăn không ngon hoặc không thể ăn, nhất định phải nói với dì, lần sau dì sẽ cải thiện."

Bùi Lan đi theo phía sau nói: "Tiểu Hoan chưa từng đến nơi này phải không. Trước đây mẹ và A Hiền cũng đã sống ở đây, chính là tầng 5, Dì Ninh của các con sống ở phía đối diện."

Bốn người vô cùng náo nhiệt, lên đến tầng 5. Vừa ra khỏi thang máy, Tôn Thừa Hoan liền quay đầu lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt đối diện với nhà của Ninh Thư Duyệt.

Bùi Lan: "Sau khi bọn ta chuyển đi, liền bán căn nhà này. Đối phương rất lịch sự, là giáo thụ hay gì đấy, lúc ấy còn tặng A Hiền một bộ sách."

"Lâm giáo thụ, là người rất hiền hoà, nhắc đến mới nhớ, cũng đã nhiều năm rồi không gặp lại cậu ta, căn nhà này bỏ trống, không thấy có ai vào cả." Ninh Thư Duyệt lấy ra dép lê mang ở nhà vừa mới chuẩn bị, đưa cho hai người đổi.

Tôn Thừa Hoan thay dép bước vào nhà, căn nhà không quá lớn, có hai phòng ngủ và hai đại sảnh, diện tích thực tế có thể chưa đến 90 mét vuông, nhưng trang trí rất ấm áp, mọi thứ đều được quét dọn sạch sẽ không tì vết.

Bùi Châu Hiền đã không trở lại nơi này kể từ sau khi chuyển nhà, nhìn thoáng qua dường như không có gì thay đổi. Trong căn nhà này có quá nhiều hồi ức của cô cùng Ôn Niệm, cho dù đã sớm bình thường trở lại, nhưng trong lúc này đặt mình ở giữa căn phòng vẫn không tránh khỏi cảm xúc ngổn ngang

Ninh Thư Duyệt đặt đĩa trái cây lên bàn trà trong phòng khách:

"A Hiền, con ngồi ở đây cùng với Tiểu Hoan, còn một nồi canh trong bếp rất nhanh sẽ xong ngay."

Giọng của Bùi Lan vọng ra từ phòng bếp:

"Niệm Niệm đâu? Thư Duyệt, bà gọi điện thoại hỏi Niệm Niệm thử xem, khi nào sẽ đến?"

Ninh Thư Duyệt: "Sắp đến rồi. Vừa rối tôi đã gọi điện thoại cho con bé, nói là đã ra khỏi công ty."

Bùi Lan: "Cũng không cần vội, chúng ta chờ con bé đến rồi mới ăn cơm."

Ninh Thư Duyệt "À" một tiếng, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lau tay trên tạp dề, xoay người đi vào phòng.

Bùi Châu Hiền vẫn còn đứng tại chỗ, Tôn Thừa Hoan quay đầu lại:

"Châu Hiền?"

Bùi Châu Hiền thu hồi suy nghĩ: "Chúng ta đến đây ngồi xuống đi."

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Ninh Thư Duyệt cầm một quyển album ảnh đi đến:

"Ở chỗ của dì có rất nhiều ảnh chụp của A Hiền khi còn bé! Tiểu Hoan, biết con sẽ đến, dì đặc biệt tìm nó để cho các con xem trong thời gian chờ đợi."

Tôn Thừa Hoan vội vàng đứng dậy tiếp nhận album: "Cảm ơn dì."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Ninh Thư Duyệt vui vẻ nhìn nàng, xua tay mỉm cười, rồi lại đi vào phòng bếp.

Ninh Thư Duyệt lấy cái này ra, đánh cho Bùi Châu Hiền trở tay không kịp. Quyển album ảnh này, cô và Ôn Niệm đã lật đi lật lại rất nhiều lần, tất cả những cảnh tượng trong ảnh chụp, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Bây giờ chúng lại nằm trên tay của Tôn Thừa Hoan, nói không khẩn trương là giả, cô chưa chuẩn bị tốt để chia sẻ những điều này với Tôn Thừa Hoan.

"Em khi còn nhỏ" Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền không có phản ứng, trêu ghẹo nói:

"Không muốn giới thiệu cho tôi biết sao?

Bùi Châu Hiền chậm rì rì: "Được."

Phần mở đầu của quyển album được Bùi Châu Hiền mở ra, một dòng chữ nhỏ ở dưới góc bên phải của trang tiêu đề rơi vào mắt hai người: Niệm Niệm 7 tuổi & A Hiền 5 tuổi.

Bùi Châu Hiền tiến sát vào, hả? Trước kia đâu có dòng chữ này đâu? Là Ôn Niệm thêm vào lúc sau đó?

"Lúc 5 tuổi", Tôn Thừa Hoan lật album nhìn Bùi Châu Hiền, hỏi cô:

"Là năm em chuyển đến đây?"

Bùi Châu Hiền: "Ừm, là năm chuyển đến đây."

Vào năm chuyển đến Ngự Thuỷ Nam Uyển, Bùi Châu Hiền mới 5 tuổi, tóc cắt ngang tai, vầng trán đầy đặn, làn da trắng mịn, đôi mắt đen long lanh như cất giấu một ngôi sao trong đó, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh lam có bông hoa trắng, xinh đẹp thanh tú giống như một tiểu búp bê. Trong bức ảnh cô đang cau mày, trên gương mặt nổi đầy bọt biển bởi vì thời tiết quá nóng, còn tiểu Ôn Niệm đang nằm trong bồn tắm.

Bùi Châu Hiền nhớ rõ đó là không lâu sau khi cơn giông bão đi qua, đó là đoạn thời gian mà cô đặc biệt dính lấy Ôn Niệm. Hai người hẹn cùng nhau đi xem đom đóm, nhưng Ôn Niệm phải đi tắm nên đã quên mất thời gian, cô chờ đợi đến uỷ khuất, rồi chạy thẳng phòng tắm tìm nàng.

Tôn Thừa Hoan đầu tiên là nhìn ảnh chụp, sau đó lại đảo mắt nhìn Bùi Châu Hiền, nhìn không chớp mắt.

Bùi Châu Hiền theo bản năng lảng tránh tầm mắt của nàng, lông mi dài rủ xuống:

"Làm sao vậy? Hiện tại không giống như vậy sao?"

"Giống." Tôn Thừa Hoan quay lại cuốn album, nhẹ nhàng nói từng chữ:

"Thật..đáng...yêu."

Trên cửa lớn truyền đến âm thanh mở khóa mật mã, từ bên ngoài có người bước vào.

"Niệm Niệm đã trở lại!" Bùi Lan đặt mâm đồ ăn cuối cùng lên bàn, đi tới nghênh đón Ôn Niệm

"Dì Lan" Ôn Niệm để túi xách sang một bên, sau đó đổi tay mở tủ giày:

"Cảm ơn hôm nay dì đã vất vả, con lại có lộc ăn."

Bùi Lan cười nói: "Mẹ của con mới là người cả ngày bận rộn, mau đi rửa tay, chúng ta lập tức ăn cơm."

Ôn Niệm: "Sẽ xong ngay."

Trong tủ giày, hai đôi giày nữ lạ cùng màu được xếp cạnh nhau. Ôn Niệm nhìn lướt qua, lấy dép lê của mình ở tầng dưới mang vào, đóng tủ giày bước vào phòng khách, chưa kịp nói xong câu liền mỉm cười:

"Trên đường có chút tắc nghẽn, con đến hơi muộn. A Hiền, em đang cùng Tôn tổng xem album ảnh sao?"

Tôn Thừa Hoan ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng động, lúc này mới nở nụ cười ôn thuận khéo léo:

"Tiểu Ôn tổng."

Ninh Thư Duyệt đứng ở bên cạnh bàn ăn cởi bỏ tạp dề ra, tiếp đón mọi người:

"Tất cả đều lại đây ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

......

Chất lỏng màu đỏ sậm được chậm rãi rót vào ly có chân dài, trên bàn ăn hình vuông đầy ắp các món ngon.

Ninh Thư Duyệt: "Tiểu Hoan, tối nay nhất định phải ăn uống đến no say mới được. Con có thể đến đây, dì thật sự rất cao hứng!"

Tôn Thừa Hoan: "Khoảng thời gian trước con vẫn luôn có việc bận, nếu không con đã sớm đến đây làm phiền dì rồi."

Ninh Thư Duyệt: "Vậy hiện tại đã biết nhà của dì, về sau có rảnh thì thường xuyên đến chơi!"

Tôn Thừa Hoan cười đáp lại, quay đầu ghé vào bên tai Bùi Châu Hiền:

"Nếu tôi uống rượu, nhờ em lái xe. Hay là bảo Ngụy Ninh qua đây?"

Hơi thở của nàng phả vào vành tai của cô, rất ấm áp, Bùi Châu Hiền sợ nhột, đem lỗ tai tránh đi, quay mặt về phía nàng:

"Cô cứ uống đi, tôi sẽ lái xe."

Lúc này nhìn bộ dáng của các nàng thân mật đến mức nào, Ninh Thư Duyệt dùng cánh tay chọc Bùi Lan ở bên cạnh để cho bà xem, Bùi Lan đã sớm cười cong mắt.

Ôn Niệm nâng ly rượu lên: "Tôn tổng, ly này tôi kính cô trước. Cô đã sắp xếp hành trình của dì Khương và mẹ của tôi thoả đáng như vậy, tôi thật sự rất hổ thẹn."

Tôn Thừa Hoan: "Tiểu Ôn tổng không cần khách khí, vì trưởng bối làm tất cả mọi chuyện là việc nên làm."

Hai người nhẹ nhàng chạm ly.

Bùi Lan buồn cười nói: "Tôn tổng, Ôn tổng, các con xưng hô xa lạ như vậy sao? Chúng ta là người một nhà, nên thân thiết một chút."

Ninh Thư Duyệt nói: "Tiểu Hoan, dì cũng kính con một ly, thật sự đã khiến con nhọc lòng rồi."

Ninh Thư Duyệt và Bùi Lan thay phiên nâng ly kính rượu Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đáp lại từng người một, khiến cho hai người mặt mày hớn hở.

Ôn Niệm múc cho Bùi Châu Hiền một muỗng thịt bò, đan xen hành tây lẫn trong thịt bò. Đưa tay lên miệng, nói nhỏ với Bùi Châu Hiền:

"Món ăn hôm nay, trình độ nấu ăn của mẹ chị rất là siêu phát huy, em ăn nhiều một chút."

Ninh Thư Duyệt đặt ly rượu xuống, giả bộ tức giận:

"Niệm Niệm, đừng tưởng nói nhỏ như vậy là mẹ không nghe, con chính là đang nói xấu mẹ. Từ nhỏ đến giờ, lúc nào cũng chê tài nấu nướng của mẹ không bằng dì Lan của con. Thôi thì con đi theo dì Lan luôn đi, làm con gái của bà ấy luôn!"

Ôn Niệm cùng Bùi Châu Hiền nhìn nhau một cái.

Bùi Lan vỗ tay: "Tôi đây cầu còn không được, con gái ưu tú như vậy đưa cho tôi, Thư Duyệt, bà đừng có đổi ý nha."

Ninh Thư Duyệt đứng dậy múc cho Tôn Thừa Hoan một muỗng thịt bò, sau đó xoay người tranh luận với Bùi Lan:

"Niệm Niệm cho bà, A Hiền cho tôi, hai ta hãy trao đổi, tôi đảm bảo sẽ không đổi ý."

Bùi Lan: "Ê vậy thì bà lời quá rồi, lấy một đổi hai, A Hiền giao cho bà. Không phải là Tiểu Hoan cũng đi theo bà sao?"

Ninh Thư Duyệt cười to, Tôn Thừa Hoan cúi đầu xuống, trên môi cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, duỗi đũa gấp miếng thịt bò trong bát để sang một bên.

Sau khi ăn xong, Bùi Châu Hiền chủ động đi dọn bàn, Tôn Thừa Hoan vội đến giúp cô. Ninh Thư Duyệt làm sao có thể làm phiền Tôn Thừa Hoan động thủ, nhanh chóng tìm cớ bảo nàng đi:

"Tiểu Hoan, ở nhà không có natri bicacbonat, giúp dì đi xuống mua một túi đi? Nồi chảo như vậy không dễ rửa."

Tôn Thừa Hoan: "Vâng, được ạ."

Bùi Lan thuận miệng nói: "Tiểu Hoan không biết nơi nào có bán. A Hiền, con cũng không cần vội, cùng Tiểu Hoan đi mua đi."

Bùi Châu Hiền: "Chờ chút, con đem hết chỗ này...."

Ninh Thư Duyệt đoạt lấy chén đĩa trong tay Bùi Châu Hiền:

"Đi đi, nơi này để dì làm."

Đèn đường chiếu sáng lên mặt đất, Bùi Châu Hiền đi ở phía trước, Tôn Thừa Hoan chậm hơn cô một bước, đi theo ở phía sau. Ngự Thuỷ Nam Uyển chiếm một diện tích không lớn, cả hai người rất nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, mua được natri bicacbonat (baking soda) ở một cửa hàng tiện lợi dọc đường.

Khi Bùi Châu Hiền tính tiền, Tôn Thừa Hoan nhấp nháy lông mi:

"Muốn ăn kem ly."

Nàng đã uống qua rượu, đuôi lông mày đỏ ửng, ngôn ngữ ở khóe môi nhẹ dương lên, khuôn mặt nở rộ, nhân viên thu ngân nhìn nàng rất nhiều lần, nghe được lời thì thầm khe khẽ này, trên mặt cảm thấy nóng không thể giải thích được.

Bùi Châu Hiền chậm rãi gật đầu, "Được."

Hai người mỗi người một kem ly, lần lượt rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Tôn Thừa Hoan ăn một muỗng, chờ kem lạnh lẽo tan trên đầu lưỡi, nàng hỏi Bùi Châu Hiền:

"Trước khi chuyển nhà, em có thường đến đây mua đồ không?"

Ăn kem ở ngoài trời đêm đông vẫn là có chút lạnh, Bùi Châu Hiền cảm thán nói: "Có."

Tôn Thừa Hoan: "Cũng thường đi qua con đường này về nhà."

Bùi Châu Hiền: "Ừm."

Bước vào tiểu khu, đi ngang qua công viên trò chơi trẻ em ở dọc đường, tiếng cười đùa độc đáo của lũ trẻ văng vẳng bên tai trong đêm. Tôn Thừa Hoan dừng lại, Bùi Châu Hiền cũng dừng bước lại.

"Khi còn nhỏ cũng chơi ở chỗ này sao?" Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu.

Bùi Châu Hiền: "Khi còn nhỏ, nơi này chỉ có hai cầu trượt. Tôi không dám chơi, có đôi khi bò lên sẽ bị những đứa trẻ lớn tuổi hơn tôi bắt nạt."

Tôn Thừa Hoan: "Ôn Niệm không giúp em sao?"

Bùi Châu Hiền: "Giúp."

Nhìn một lát, Tôn Thừa Hoan tiếp tục đi về phía trước:

"Em cũng cùng chơi với Ôn Niệm và cùng nhau đi học phải không?"

Bùi Châu Hiền dừng lại, gật đầu.

Tôn Thừa Hoan bước chân chậm dần.

Đèn đường kéo dài hình bóng hai người các nàng, Tôn Thừa Hoan thở dài một hơi:

"Làm sao bây giờ, từ khi xem ảnh chụp, tôi rất hâm mộ Ôn Niệm, có thể gặp được em sớm như vậy."

Tôn Thừa Hoan dừng ở trước mặt Bùi Châu Hiền, đôi mắt hơi thấp xuống, nàng bỗng nhiên đưa tay lên lau khóe môi Bùi Châu Hiền: "Dính."

Cho dù nàng nói gì hay là làm động tác gì, đều làm cho đầu óc của Bùi Châu Hiền trống rỗng: "..."

Tôn Thừa Hoan: "Kem."

Bùi Châu Hiền: "Ồ."

Bùi Châu Hiền: "Cảm ơn."

Khóe mắt đuôi lông mày của Tôn Thừa Hoan đều là ý cười, ôn nhu mà thẹn thùng:

"Em có cảm thấy lạnh không?"

Bùi Châu Hiền ổn định lại nhịp tim đang mất khống chế: "Không sao."

.......

"Niệm Niệm, Niệm Niệm? Niệm Niệm, tối nay con ở lại nơi này với mẹ đi, mẹ dọn giường cho con nhé?" Giọng nói của Ninh Thư Duyệt vang lên từ ngoài cửa.

Trong phòng bếp dưới cửa sổ, Ôn Niệm đóng lại vòi nước đang chảy, cúi đầu lau khô ngón tay, trầm mặc mười giây, xoay người nở nụ cười:

"Mẹ, để con tự mình làm."

Ngồi lại ở nhà của Ninh Thư Duyệt một lát, Bùi Lan mang theo Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan cùng nhau rời đi.

Hôm nay bà uống rất tận hứng, trạng thái hơi say khiến bà cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dựa vào lưng ghế sau, bà nắm lấy tay Tôn Thừa Hoan, hết lần này đến lần khác cảm khái:

"Mẹ hôm nay thật sự rất vui, Tiểu Hoan à, con so với A Hiền còn hiểu chuyện hơn nó, nếu sau này tiểu bảo bảo của hai đứa giống con, thì mẹ cảm thấy rất mỹ mãn."

Bùi Châu Hiền đang lái xe: "..."

Đối với chuyện thúc giục có con, tại sao Bùi Lan lại có thể kiên trì như vậy?

Bùi Châu Hiền có chút xấu hổ, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở:

"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một chút đi."

Bùi Lan: "Mẹ uống nhiều quá, lời nói khi say đó mà, ha ha ha, không phải mẹ thúc giục các con đâu, Tiểu Hoan mẹ không có ý này."

Tôn Thừa Hoan chỉ mỉm cười không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro