Chương 23: Xin hãy cho chị biết bất an trong lòng em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc không biết nên khóc hay cười này cũng không phải do người quen mình làm, sợ là có rất nhiều chuyện là cái biết cái không, dựa vào phán đoán của mình về dân cư mạng, trước mắt có thể tự bào chữa.

Mà người phía sau bức màn tuy không thể toại nguyện nhưng đám dân mạng ăn dưa xem sự việc không ngừng chuyển biến sẽ thỏa mãn.

Việc làm sáng tỏ với Tôn Thừa Hoan cơ bản không tốn nhiều sức, chẳng qua cô sợ này chỉ là mới bắt đầu, cô không biết người phía sau bức màn có tâm tư gì để làm việc này.

"Chị nói xem có phải do Thịnh Đường làm không?" Mắt Tôn Thừa Hoan sáng lên, cô phỏng đoán, "Thịnh Đường luôn không khách khí với nghệ sĩ rời đi, chị rời công ty còn mở phòng làm việc của mình, Giang Thủ Phương sợ sẽ không vui."

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, lắc đầu không xác định nói: "Nhưng em còn ở Thịnh Đường, chị cảm thấy họ không cần thiết làm vậy, nhiều lắm là thờ ơ lạnh nhạt, bỏ đá xuống giếng. Huống chi 'Nịnh Thần' là Thịnh Đường đầu tư, bộ điện ảnh này chưa chiếu, họ sẽ không làm chuyện bất lợi với nó."

"Có lý." Tôn Thừa Hoan sờ cằm, mày nàng như ánh mây tản ra, "Vậy là ai làm? Chị ở đoàn phim cẩn thận chút, đặc biệt là lúc dùng đạo cụ, nhất định phải kiểm tra, ngàn vạn lần không nên để xảy ra chuyện."

Em có chút chuyện bé xé to!Những lời này vẫn không nói ra.

Bùi Châu Hiền nhìn mặt Tôn Thừa Hoan đang u sầu cùng sầu lo, nhẹ nhàng nói: "Được, em cũng cẩn thận chút, khi ra ngoài phải mang kính râm, không được như lần này, rất nhiều người trong tối sẽ nhìn thấy, em cũng không muốn mỗi ngày cho đám dân mạng đó có đề tài để nói, đúng không?"

Nếu là lúc trước, đề tài có lẽ đã kết thúc bằng hai chữ.

Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc nhướng mày, cô cảm giác Bùi Châu Hiền có chút khác lạ, giống như khối băng được gió xuân thổi qua đang dần hòa tan.

Tựa như gió xuân thổi đến, vạn vật bắt đầu sinh sôi.

"Tôn Thừa Hoan." Bị ánh mắt cô nhìn đến khẩn trương, Bùi Châu Hiền có chút ngượng ngùng, tai cũng phiếm hồng, dần lan đến mặt.

Nàng che môi ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Ngày kế là Nguyên Đán, đoàn phim cho nghỉ một ngày, em đừng ra cửa, đợi chị."

Đây là khúc nhạc hẹn hò sao? Tôn Thừa Hoan vì dăm ba câu của Bùi Châu Hiền mà vui vẻ không ngừng, đem chút tâm tư giấu đi, cô nhìn bộ dáng chạy trối chết của Bùi Châu Hiền, lộ ra tươi cười minh diễm.

Người trong đoàn phim cũng không phải ngăn cách bên ngoài, đối với những tin tức lung tung trên mạng trong lòng đương nhiên biết rõ, cũng không biết có bao nhiêu người thầm xem náo nhiệt, dù sao cũng không ai nói gì, chỉ đều nói về tin tức đoàn phim, thái độ công tác cũng cẩn trọng.

Bùi Châu Hiền xưa nay lãnh đạm, giao thiệp với người trong đoàn phim cũng chỉ là lý giải kỹ thuật diễn cùng bàn luận, mà Tôn Thừa Hoan thường xuyên làm việc theo tâm tình, có thể xem như tùy hứng thật sự.

"Tin tức trên mạng hẳn là giả. Em cảm thấy Tôn sư tỷ không phải người như vậy." Lời Giang Hoài có chút cẩn thận, hắn mặc phục diễn nhưng đã không còn thấy phong thái phong lưu cùng khí độ bất phàm nổi bật của hoàng thất trong Tương Vương nữa.

Trong đoàn phim, ngầm tiếp xúc nhiều với Tôn Thừa Hoan chỉ có hắn, hắn bị công ty quản nghiêm, không dám lên tiếng trên Weibo, nhưng trong mắt Giang Hoài là cảm xúc sóng gió mãnh liệt.

"Thật thật giả giả, không là có, có là không." Tôn Thừa Hoan lười đáp, cô thấy Lý đạo vẫy tay, cũng không quan tâm giọng mơ hồ kia là gọi ai, chỉ lãnh đạm nhìn Giang Hoài rồi nói, "Lý đạo gọi cậu kìa, ông ấy muốn cùng cậu giảng diễn." Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*, cô không biết Giang Hoài có suy nghĩ gì, cô không thân với Giang Hoài, ngày sau cũng không muốn có bất luận qua lại nào.

*vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần không gian trá thì cũng ăn trộm.

( Tôn Thừa Hoan cảm thấy Giang Hoài đột nhiên ân cần như vậy hẳn là cũng có "âm mưu" gì đó).

-----------------------

Cũng giống Tôn Thừa Hoan, Tôn đại thiếu gia, cũng là nhân vật xuất hiện trên các tạp chí, nhưng hắn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế, tài chính, người có dáng người chuẩn, gương mặt tuấn tú tự nhiên cũng có một đám mê muội.

Thương trường khác với giới giải trí, ngẫu nhiên sẽ có qua lại, nhưng phần lớn tựa như hai đường thẳng song song.

Trong mắt truyền thông, bắt gặp nữ minh tinh lén gặp, trước hết là giải thích cùng làm sáng tỏ, nhưng Tôn Khai Dương thì không.

Tùy tiện đi đến đoàn phim, cùng Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan ăn một bữa, vậy mà lại bị rêu rao khắp nơi, anh em người ta thân mật lại bị biến thành trò nguyên phối cùng tiểu tam.

"Này không phải là giúp phim của hai đứa tuyên truyền sao?" Tôn Khai Dương tấm tắc vài tiếng, "Có vài bạn của anh trên thương trường hỏi anh vì sao lại luẩn quẩn trong lòng, nhất định phải làm "khoa chỉnh hình nước Đức"*."

*khoa chỉnh hình nước Đức: hai anh em ở Trung Quốc phát sinh quan hệ, khi bị người ba phát hiện, người ba đã đánh gãy chân người anh, sau đó hắn lựa chọn khoa chỉnh hình bên Đức, nên câu nói như vậy để chỉ những mối quan hệ loạn luân của anh em.

"Em cũng không nghĩ ra." Tôn Thừa Hoan chống cằm, ngón tay gõ lên màn hình tạo nên tiếng vang, cô nhìn Bùi Châu Hiền, có chút mê hoặc hỏi, "Không lẽ em với Tôn Khai Dương lớn lên không giống nhau? Em không hiểu được tâm lý của mấy người dùng việc này để nói."

"Giống." Bùi Châu Hiền gật đầu.

Bọn họ là anh em ruột, Tôn Thừa Hoan giống Tôn ba nhiều hơn, mà Tôn Khai Dương lại giống Tôn mẹ, nói thế nào hai người cũng giống nhau sáu phần.

Có thể thấy những người này, sợ rất ít chú ý tin tức tài chính kinh tế.

Khi thấy được Tôn Khai Dương, Bùi Châu Hiền nhớ đến lời hắn nói, thật ra nàng có chút bất an nhưng đã bị lời nói đùa Tôn Thừa Hoan làm cho quên mất, nàng nói thêm, "Trên cơ bản em chưa từng nhắc đến Tôn gia, trên gameshow cũng chỉ nói hươu nói vượn, trong nhà cũng tôn trọng ý nguyện của em, cũng khó trách người khác không biết, đều nghĩ em không có bối cảnh, không có thế lực."

Tôn Thừa Hoan chớp mắt, đùa: "Dù không có Tôn gia, Bùi đại ảnh hậu là chị còn không phải chỗ dựa của em sao?"

Bùi Châu Hiền không trả lời, nhưng trên mặt tươi cười.

Bởi vì có Tôn Khai Dương, bữa cơm này cũng không xấu hổ như Tôn Thừa Hoan tưởng tượng, biểu hiện của Bùi Châu Hiền tựa như khi liên hoan trong nhà, như hai người chưa hề cãi nhau.

Tôn Khai Dương đưa hai người trở về, nói: "Chuyện này hai đứa đừng động, để đó cho anh, chuyện này thật sự có chút quá mức." Những lời này là nói với Bùi Châu Hiền.

Còn Tôn Thừa Hoan vì hưng phấn mà uống vài ly, ý thức cũng đã mơ hồ không rõ.

Lúc này cô dựa vào lòng Bùi Châu Hiền, đôi mắt mê ly say lờ đờ, nhẹ nhàng cắn móng tay.

Nếu biết Tôn Thừa Hoan say đến như vậy, hai người nhất định sẽ không để cô uống.

Cái nhìn trước khi chia tay thật sự ý vị thâm trường, Bùi Châu Hiền kéo tay Tôn Thừa Hoan, nhàn nhạt gật đầu xem như trả lời.

Sau khi Tôn Khai Dương rời đi, nàng không màng ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đỡ Tôn Thừa Hoan đã say không biết trời đất vào thang máy.

Cũng may gia hỏa này không khóc không nháo, cũng không làm nàng khó khăn trước công chúng.

Rõ ràng đã đưa đến nơi, vậy mà người anh không đáng tin kia cũng không giúp nàng mang Tôn Thừa Hoan vào phòng.

Khi đem Tôn Thừa Hoan đặt lên giường, toàn thân Bùi Châu Hiền đã đầy mồ hôi.

Nàng cầm quần áo vào phòng tắm, nghe được tiếng 'phanh' vang lên, mặc kệ tóc vẫn còn ước, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này Tôn Thừa Hoan có chút không an phận, lăn từ trên giường xuống.

Bùi Châu Hiền xoa trán, có chút bất đắc dĩ.

Đỡ Tôn Thừa Hoan lên giường, dưới chân lảo đảo, nàng cũng ngã trên người Tôn Thừa Hoan.

Đôi tay chống dưới thân cô đứng lên, Bùi Châu Hiền chăm chú nhìn dung nhan quen thuộc của Tôn Thừa Hoan, dùng ánh mắt tâm tình miêu tả.

Nàng tựa như đã lâu không yên tĩnh, cẩn thận nhìn Tôn Thừa Hoan ngủ, nhẹ nhàng thở dài.

Vén lọn tóc trên trán Tôn Thừa Hoan, chậm rãi đưa về sau tai.

"Tôn Thừa Hoan a Tôn Thừa Hoan..." trong miệng nàng lặp lại mấy chữ này, ánh mắt càng lúc càng mềm mại.

Nếu lúc này Tôn Thừa Hoan tỉnh thấy được ánh mắt Bùi Châu Hiền, không biết cô sẽ vui vẻ bao nhiêu ngày.

Nhưng bây giờ cô đang lâm vào giấc mơ đầy lo sợ cùng bất an, không nhìn thấy rõ gì, người đến cũng tựa như làn sương, không thể bắt được.

Trong mộng, hai chữ 'Châu Hiền' uyển chuyển tuôn ra, từ nhu tình muôn vàn dần biến thành một biển trời tuyệt vọng.

"Không cần đi, không cần đi....." Giấc ngủ này không được an ổn.

"Em mơ thấy gì?" Bùi Châu Hiền ngồi bên mép giường, cầm tay Tôn Thừa Hoan, nghe cô nhỏ giọng bất an nỉ non, biểu tình bắt đầu trở nên phức tạp, tư vị trong lòng ngưng kết khó nói thành lời.

"Em mơ thấy chị đi cùng những người khác" Dù ở trong mơ nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn đáp lời Bùi Châu Hiền, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, cuối cùng rơi vào tóc mai.

Nhìn bộ dáng lo sợ của cô, lòng Bùi Châu Hiền như bị dao cắt, từng nhát từng nhát cứa vào.

Lòng bàn tay mềm mại lau đi những giọt nước mắt ấm áp nơi khóe mắt lạnh lẽo.

Thì ra Tôn Khai Dương nói không sai, cho đến bây giờ, sao có thể chỉ một mình Tôn Thừa Hoan sai? Rõ ràng hai người đều yêu nhau, lại tựa như con nhím cuộn tròn một khi ôm nhau thì mình đầy thương tích, chỉ có thể tìm kiếm một vị trí an toàn, nhưng làm sao có thể đủ?

Bùi Châu Hiền cúi đầu dán lên trán Tôn Thừa Hoan, than thở một tiếng.

Nhắm mắt lại cảm thụ độ ấm của da thịt dán nhau, sau một hồi, nàng thở nhẹ, nói: "Chị nhất định phải nói chuyện cùng em, xin em hãy cho chị biết những bất an trong lòng em, chị cũng sẽ cho em biết những bất mãn trong lòng chị, hai chúng ta sẽ từ trong mối quan hệ này tìm được vị trí thích hợp của nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro