Chương 3: Giải nguyên dưới đáy giếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong căn phòng thượng khách ở Đông Hiên Các của thừa tướng phủ, Thừa Hoan càng nghĩ càng khủng hoảng, không cách nào tiếp nhận nổi tình huống của mình. Xuyên không ư? Như thế nào chuyện huyễn tưởng chỉ có thể có trong tiểu thuyết đấy lại xảy ra, còn ứng ngay ở chính cô? Eo ơi, trời xanh đừng đùa dai như thế! Cô ở hiện đại sống rất tốt, cô có cha mẹ cưng chiều, có cuộc sống hoàn hảo của một đại tiểu thư muốn gì được nấy. Cô yêu cuộc sống, yêu thế giới tối tân và khát vọng mãnh liệt muốn làm một biên kịch có lí tưởng, muốn làm ra những bộ phim có ý nghĩa cho xã hội. Cô còn chưa thực hiện được ước mơ, chưa cống hiến được gì cho nước nhà. Ngay cả người yêu cũng từng có vậy mà nỡ nào ông trời bắt cô xuyên không ư? Xuyên không thật ư? Còn xuyên không về thời cổ đại thế này...Than ôi! Còn ở vào thân phận của Tôn Thừa Hoan, "con trai" của phạm tướng bất trung Tôn Vương Khải nữa sao? Ài! Tôn Thừa Hoan thì cô không biết vì tên này không được nhắc đến trong lịch sử, nhưng tên Tôn Vương Khải là phản tướng thiên sử ô danh. Nếu như vậy, phen này cô xuyên không vào thân phận hậu nhân của nhân vật phản diện sao?

Hầy! Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa! Mặc kệ Tôn Vương Khải kia trung hay bất trung, cũng mặc kệ luôn Tôn Thừa Hoan là nhân vật rồng rắn thế nào, chỉ biết cô thật sự không muốn trọng sinh vào cái thế giới khó sống này! Hừm! Một cô gái thế giới hiện đại, lại còn là cô chiêu chính hãng cả một ngón tay cũng không từng động qua mà bảo xuyên qua sống ở cổ đại, còn ở vào một nhân vật thân phận phức tạp như kia bảo cô phải sống như thế nào được đây? Ài! Khó thích nghi quá, thôi thì tẩu vi thượng sách!

Cô nhớ lúc đầu là do mình sơ ý rơi vào giếng cổ cho nên mới xuyên không. Như vậy có phải hay không giếng cổ chính là con đường xuyên thời gian mà người ta hay đồn đãi? Nghĩ vậy, cô liền lập tức thu dọn hành trang, gom được bao nhiêu thì gom, vơ vét được bao nhiêu thì vơ vét. Trong phòng này có bao nhiêu thứ đều là đồ cổ hàng thật giá thật. Nếu gom được về hiện đại, không cần nói giá trị vì cô vốn là con nhà giàu không cần đến tiền, chỉ dựa vào việc các món đồ cổ này được bảo quản tốt nguyên hiện như mới nếu tổ chức triển lãm hoặc quyên góp vào viện bảo tàng cho người ta nghiên cứu cũng là một việc làm hết sức ý nghĩa đối với lịch sử nước nhà. Cô lấy từ vật dụng nhỏ như tiểu đỉnh dùng để đốt trầm xông hương bằng bạc, nghiên, bút, đế đèn, cho đến gom luôn cả còn có cả bức họa của danh gia, bút tích của Tô thừa tướng. Kể cả bức liễn câu đối là nét chữ của vua Thuận Thái tặng, được Tô thừa tướng kính cẩn khảm gỗ dán trên cột cũng bị cô gỡ ra, liều mạng mà vác đi.

Cô dùng tấm chăn vải để gói lại các vật dụng rồi ì ạch kéo nó ra khỏi thư phòng. Thật là một tên trộm tham lam quá đáng! Cô gom một lượt như thế, cả căn phòng liền trở nên trống rỗng đến thảm thương. Thừa Hoan cũng không thèm bận tâm, khệ nệ khom lưng gồng gối kéo cho bằng được bao vật dụng kia đến miệng giếng rồi thả xuống. Sau đó chính cô cũng buộc thân vào sợi dây đu mình xuống giếng. Tâm tình khá tốt, cô vừa đu mình trong không trung vừa hân hoan đến mức muốn thốt lên cười ha ha trong dạ. Tâm tư cô bắt đầu nổi hứng, liền dấy lên ý tưởng muốn viết một câu chuyện xuyên không, mang những gì cô tận mắt thấy, tận tai nghe, tự thân trải nghiệm viết ra một cách rành mạch, tinh tế để xem giới phê bình văn học sẽ cảm nhận như thế nào?

Ý nghĩ này khiến cô dâng cao hưng phấn. Đang lúc như thế, bất chợt sợi dây trong tay cô tụt khỏi thanh đỡ, đem Thừa Hoan toàn thân ném thẳng xuống đáy giếng. Rơi "phịch" một cái.            Thừa Hoan mém tí nữa là gãy xương, nếu không phải may mắn có bao đồ dùng "ăn trộm" được giúp cô hộ mạng. Cô đứng dậy, trước tiên là xoa xoa cái mông bị va đụng trúng. Tiếp đó thì mở bao ra kiểm tra xem đồ vật có cái nào hư hỏng, bể vỡ trong quá trình rơi hay không. Sau khi kiểm tra một lượt, cô mới nhìn lại một lượt hoàn cảnh dưới đáy giếng. Ôi chao! Dưới tầm mắt của một kẻ lạc trôi dưới đáy giếng chỉ thấy được bên trên là một mảnh trời trong xanh thăm thẳm...

Thừa Hoan xoa xoa mắt, vuốt vuốt mặt, lắc lắc mấy lần để xua đi cơn choáng váng khi bị rơi từ độ cao trên kia ngã xuống. Sau khi lấy lại tình trạng tốt nhất, tỉnh táo nhất cô sau đó mới thận trọng đi chung quanh đáy giếng quan sát. Ài! Từ hiện đại, cô rơi xuống giếng thế là xuyên không. Rồi bây giờ từ cổ đại cô cũng nhảy xuống giếng, rốt cuộc rồi là đã xuyên không hay là chưa nhỉ?

Đứng từ đáy giếng nhìn lên trên thì chỉ thấy một mảnh trời. Cũng không biết ở trên là không gian nào rồi? Thừa Hoan thử dò dần thành giếng xem có phát hiện cơ quan bí ẩn gì hay không? Cô lần lần, mò mò mất cả buổi, rốt cuộc cũng không thấy gì khác thường. Than ôi! Rồi bây giờ làm sao? Cũng không thể ở mãi dưới đáy giếng này. Cô ngước mặt nhìn lên trên miệng giếng, gồng hết sức lực hét thật to:

- Có ai không? Cứu tôi với...với...với...!

Tiếng kêu hét của cô vang vọng đến chấn động. Thừa Hoan phủi phủi thân, xoắn tay áo đồng thời cũng kéo lại gói đồ lớn chuẩn bị tư thế sẵn sàng đợi thấy có người đến ứng cứu thì lập tức lên liền. Ấy nhưng...

Một lúc sau...

Một buổi sau...

Một ngày sau...

Bên trên vẫn không có một chút động tĩnh phản hồi nàng.

Mặc cho Thừa Hoan không ngừng kêu hét đến khản cả cổ cũng không thấy có một bóng ma nào mon men đến giếng. Thế này là thế nào nhỉ? Thần linh ơi! Rốt cuộc thì Thừa Hoan cô đã xuyên không rồi, hoặc giả là đã lại xuyên nhầm đến cái thế giới hoang vu tẻ lặng nào nữa rồi? Mệt mỏi đến cùng kiệt sức lực, cô nằm phịch lên đống đồ chôm chỉa được, đôi mắt chan chứa nguyện cầu ngước lên nhìn vào khoảng trời xa xăm trên kia: "Trời xanh ơi! Xin thương xót! Con muốn về nhà! Huhu!"

Thừa Hoan kiệt quệ, vô vọng bật khóc cho đến khi ngất lịm đi. Trong khi đó ở bên trên hậu viện phủ thừa tướng, gian Đông Hiên nơi dưỡng trú của cô đột nhiên bốc cháy. Lúc mọi người dập lửa xong, phát hiện bên trong có ba thi thể, trong đó có hai xác nữ nhân là a hoàn phục dịch chăm sóc cho Thừa Hoan, còn người nam kia chính là vị gia sư Tô thừa tướng mời đến giúp cô ôn gợi lại kí ức. Sự việc phát sinh quá bất ngờ, Tô thừa tướng không kịp về đến. Lúc ngài vừa rời cung nhận được tin dữ liền tức tốc hồi phủ. Ngài chạy đến giở khăn đắp mặt từng thi thể lên lo lắng quan sát. Bởi vì đám cháy phát lên không lâu đã được hộ vệ trong phủ phát giác và dập tắt cho nên các thi thể bị cháy không hoàn toàn. Tô thừa tướng rất nhanh phát hiện cả ba thi thể đều đã chết bởi một đao chí mạng. Thân là một đại quan từng kiêm quản cả hình bộ lẫn lại bộ, Tô thừa tướng đã kinh qua không biết bao nhiêu vụ án, được tôn xưng hai chữ "thanh thiên" không phải là hư danh. Ngài cẩn thận quan sát nhát chém trên thi thể nạn nhân, nhìn kĩ dấu vết ở hiện trường, sau đó lần theo dấu máu đi đến bên cạnh bờ tường. Quả nhiên ở bờ tường có một thân cây gạo to, trên thân có in dấu chân dính máu là của hung thủ để lại. Tô thừa tướng phất tay một cái, các hộ vệ của ngài lập tức hướng đến bên ngoài bờ tường khinh công truy theo. Tô thừa tướng trở lại hiện trường, ngài bước vào gian sảnh của Đông Hiên nhìn trước nhìn sau rồi bất ngờ hét lớn gọi quản gia:

- Lão Mã! Ngươi xem, đám cháy chỉ mới phát hỏa ở bên ngoài mà ở trong này lại rụi mất không ít vật dụng nhỉ? Hừm! Gọi đám gia nô lúc nãy dập lửa đến tra hỏi cho ta! Ở ngay trong phủ ta sao có thể để xảy ra chuyện những kẻ hèn mọn thừa hoạn nạn trộm cắp đồ cho được? Tra được thủ phạm, nhất định phải phạt nặng cho chừa!

- Dạ... dạ! Thừa tướng bớt giận! Kẻ hèn lập tức đi tra!

Quản gia sợ hãi đáp xong cũng lùi ra. Còn lại một mình Tô thừa tướng, ngài ngước nhìn một lượt căn phòng trống trơn, lại nhìn sang dấu vết cháy xém ở cột nhà bên ngoài rồi nặng nề thở dài, sau đó ngài bước ra, đi một vòng sân trước của Đông Hiên. Trời cũng đã vào đêm, lại sắp mưa, Tô thừa tướng nhìn lên bầu trời tối mịt, xung quanh cô tịch, điêu tàn sau khi bị đám lửa kia tàn phá. Ngài quỳ phịch xuống nền đất ngước đôi mắt già nua lên nhìn trời, giọng mũi nghẹn ngào rưng rưng nói:

- Trời cao không thương xót! Sao nỡ nhẫn tâm như thế ư? Lưu tướng quân là bị oan ức! Cả nhà trăm mạng đều bị chết oan. Tiểu nữ nhi Thừa Hoan khó khăn lắm mới có thể được đến ngày này. Thế mà nỡ nào...Trời ơi! Thiên lý ở đâu? Thừa Hoan! Con ở đâu?

Cũng may trong các thi thể không thấy xác của Thừa Hoan, thế nhưng bọn sát thủ có thể cả gan xông đến tận phủ thừa tướng của ngài giết người phóng hỏa còn bắt đi cả người. Dù không biết được mục đích của chúng là gì thế nhưng mà trong tình hình này, thân phận cô như vậy thật sự là lành ít dữ nhiều. Nếu như không thể tìm ra cô trở về, Tô Tiễn ngài sợ rằng thật sự đã phụ nhờ cậy của vong nhân.

"Ầm" một tiếng sấm sét vang dội giáng xuống cạnh bên cái giếng khô bên phía trái của ngài. Tô thừa tướng cũng không mảy may e ngại. Ngài vẫn quỳ đó, vừa rơi lệ vừa ngước mặt nhìn trời thét gọi:

- Hoan nhi! Con ở đâu? Con ở đâu rồi?

"Ầm" một tiếng sấm dội rền vang nữa. Nước mưa bắt đầu trút ào ào xuống, ướt đẫm cả người lão tướng già. Đúng lúc như thế, ngài chợt nghe có một thanh âm run rẩy, chậm rãi khó nhọc từ bên dưới mặt đất vọng lên:

- Cứu với! Con...ở đây!...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro