Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, gần đây Joohyun không ngừng dây dưa trốn mặt, giờ đây đã có thể xuất hiện trước mặt Seungwan.

Do dự bước vào, ánh mắt nghi ngờ trông chừng, còn có bộ dạng căng thẳng, nhưng ít nhất không có biểu tình chán ghét hay khinh thường.

"Bước vào, đóng cửa lại." Seungwan nhìn Joohyun ra lệnh, giọng nói hoàn toàn công sự hóa.

Sau khi nhận được lệnh gọi từ điện thoại của Son tổng, tim nàng loạn nhịp đập nhanh một cách điên cuồng.

Mặc dù Joohyun vẫn chưa hiểu rõ Seungwan là người thế nào, nhưng chớp mắt nàng đã vào SW được nửa năm, cũng nghe không ít về tác phong của hắn, biết được hắn là người công tư phân minh.

"Vâng." Đáp lại bằng một giọng cung kính, đóng cửa lại, Joohyun như một tiểu viên chức đối với đại tổng tài có chút cúi đầu bước tới trước bàn làm việc của Seungwan.

Chờ đại tổng tài phân phó, ra lệnh.

Trong phòng tổng tài yên lặng như tờ.

Joohyun đợi và đợi, thủy chung không thể đợi tới lúc Seungwan mở miệng, rốt cuộc nhịn không được mà lén lút ngẩng đầu lên nhìn lén Seungwan, không ngờ lại vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt Seungwan thâm thúy nóng bỏng, ánh mắt không hề lãnh khốc nghiêm trọng, mà là mang theo một cái nhìn suy tư, Joohyun không thể diễn tả được cái ánh mắt nóng bỏng dữ dội đang nhìn nàng, nhìn thật chăm chú làm cho nàng cả người cứng đờ ra, cảm thấy một nhiệt lượng lớn làm cả người nóng lên.

"Tôi cần suy nghĩ một chút."

Đó chính là câu trả lời ngày đó Bae Joohyun ban cho Son Seungwan, sau đó dường như liền chạy rời khỏi phòng tổng tài.

Thật đúng là chạy trốn, bởi vì Joohyun cảm thấy nếu bản thân mình cứ tiếp tục đợi được đi xuống rất có thể sẽ gây hại đến thể xác và tinh thần đang khỏe mạnh.

Nàng thề, nếu ở đó mà huyết áp có thể đo được bằng lời, tim của nàng đập một trăm lần trên một phút, huyết áp lại còn tăng lên 200, thật sự là quá nguy hiểm.

Seungwan nói với Joohyun là chính nàng làm hắn động lòng, còn nói thỉnh thoảng nhớ đến nàng, nói hắn là thật lòng, nhưng Joohyun vẫn là làm bản thân không hiểu rằng nàng có điểm nào nổi bật hơn người chứ, điểm nào đáng để Seungwan vì nàng mà động lòng?

Quan trọng là, cho dù theo lời Seungwan nói là động lòng một cách chân thật, thì nó có thể kéo dài được bao lâu?

Đáng ghét, trước kia cuộc sống của Joohyun rất chi là vui vẻ thoải mái, cười cười nói nói, vô ưu vô tư, nhưng là từ sau khi tên Seungwan xuất hiện quanh nàng, hết thảy mọi thứ đều thay đổi.

Thật rất phiền, chẳng lẽ kiếp trước Seungwan và Joohyun có thù oán sao? Cho nên kiếp này mới có thể phá hỏng cuộc sống vui vẻ, vô ưu vô tư của Joohyun?

"Bịch." Một âm thanh vang lên, Bae Joohyun lại dùng trán mà gõ xuống mặt bàn.

"Bae Joohyun, cô không khỏe sao?"

Giọng nói của giám đốc bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh chỗ ngồi nàng, nàng sợ đến nỗi lập tức ngẩng đầu lên, ngồi thẳng người.

"Không có." Joohyun nhanh chóng đáp. "Xin hỏi giám đốc có chuyện gì sao?" Không có việc gì hẳn là sẽ không đặc biệt đến bên cạnh chỗ nàng ngồi.

"Hôm nay lệnh nhân sự hẳn là sẽ ban xuống, tôi đến trước nói cho cô một tiếng." Giám đốc nói với Joohyun không rõ đầu đuôi, hại Joohyun có nghe như không chả hiểu gì cả.

"Là sao?" Joohyun nhịn không được hỏi.

"Tạm thời cô có thể được điều đến phòng Son tổng."

"Cái gì?" Joohyun kìm chế không được lên tiếng kêu to, sắc mặt đại biến hỏi: "Tại sao?"

"Ngươi rất hưng phấn?"

Hưng phấn được chết liền!

Rốt cuộc là ai nói Son tổng bọn họ công tư phân minh, còn không bao giờ có thể để việc tư ảnh hưởng đến việc công nữa nha? Đại lừa gạt.

"Tại sao muốn điều tôi đến phòng Son tổng? Giám đốc, tôi chỉ là một tiểu nhân viên của phòng thải cấu, hơn nữa mới vào công ty có hơn nửa năm thôi không phải sao? Tại sao lại là tôi?" Joohyun cố gắng phát ra tín hiệu cầu cứu, hy vọng giám đốc đại nhân có thể phát hiện ra chỗ không tốt của việc này.

"Bởi vì, tại sự kiện Daisy lần trước cô đã biểu hiện rất tốt, trước mắt muốn mượn cô lâu dài phải trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe." Giám đốc cứ như thế mà nói.

A a a, lấy một cái cớ danh chính ngôn luận tốt thật tốt a.

    "Tôi thật sự không có sở trường và chuyên môn gì, hơn nữa chuyện này hẳn là phải để giám đốc, phó lý hay trưởng phòng phụ trách..." Joohyun nhanh chóng nói, lời còn chưa dứt đã bị chặn lại.

    "Cô không cần khiêm nhường, chúng ta đều có mắt, thấy vậy rất rõ ràng." Giám đốc cười nói.

    "Hơn nữa, tôi không phải vừa mới nói sao? Bởi vì cô biểu hiện rất xuất sắc nên mới có thể tìm cô nha."

    Joohyun bỗng có cảm giác như khóc không ra nước mắt, thật sự là hối hận không kịp.

    "Giám đốc, tôi không thể uyển cự (từ chối một cách tốt đẹp), tiếp tục ở lại đây sao?" Joohyun nói như cố giãy dụa, nhíu mày, vẻ mặt không cam lòng.

    "Chỉ điều đi một tháng thôi, sau đó cô lại trở về đây, đến lúc đó cô không muốn về cũng nên." Giám đốc cười trêu chọc nàng.

     Joohyun thật sự là đau khổ, không thể nói tất cả cho giám đốc, nói là Son tổng đại nhân chí công vô tư của bọn họ căn bản là giả công tác chi danh, tất cả chỉ là đuổi theo nàng được?

     Huống hồ tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của Joohyun, còn không có một bằng chứng có thể chứng minh, nếu Joohyun đem những lời này nói ra, khẳng định sẽ làm cho người người cuời lớn nha, còn không sẽ bị mọi người dùng gậy đánh chết, dám nói xấu idol thiên thần của mọi người à.

    Thật rất phiền nha, nhưng không đồng ý cũng chẳng được, bởi vì người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

    Lệnh nhân sự quả nhiên đã được đưa đến trước khi Joohyun tan ca.

    Buổi sáng ngày tiếp theo, sau khi Joohyun chuyển giao xong công việc cho người khác, lại bị mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét đưa mắt nhìn theo, tùy mệnh đi vào thang máy, hướng về tầng tổng tài mà báo.

    Lần thứ hai vào thang máy này đi lên tầng trên cao kia, Joohyun hướng về thư ký báo danh, tiếp theo được dẫn đến chỗ làm việc một tháng tương lai, sau đó lại kinh ngạc phát hiện ngoại trừ nàng ra, còn có những nhân viên khác cùng ngành khác đến báo danh, nhưng lại lần lượt xuất hiện.

    Tạm thời tạo thành một đội tám người, Joohyun chỉ là một trong số đó.

    Làm Joohyun hiểu rõ chuyện này không phải là do Son tổng đại nhân, Seungwan không phải là người lấy việc tư xen lẫn việc công, Joohyun quả thật xấu hổ muốn chết.

    Công ty lớn và công ty nhỏ quả nhiên có rất nhiều điểm bất đồng, nếu công ty nhỏ gặp phải tình huống bất ngờ, chỉ cần bình an qua khỏi, bị BOSS mắng cho mấy câu là đủ, căn bản là không có cái gì gọi là kiểm điểm cùng cải tiến.

    Nhưng công ty lớn lại không như vậy, thậm chí còn thành lập một nhóm dự án để xem xét kiểm tra tổng thể, ngăn chặn sự cố tương tự tái phát.

    Joohyun chính là bị điều đến làm việc cho tổ công tác đó.

    Bởi vì Joohyun là nhân viên trẻ tuổi nhất cũng là ít kinh nghiệm nhất trong tổ, cho nên trừ việc phụ trách kiểm tra những thiếu sót về phương diện thải cấu, công việc tổng hợp, sửa sang lại văn kiện cũng thuộc về phạm vi công tác của Joohyun, bởi vậy, sau khi được điều đến tổ hạng mục, Joohyun quả thực bận rộn hết sức, căn bản là không có dư thừa tâm tư để phiền não này phiền não kia.

    "Joohyun, Email chị đã gửi cho em, em kiểm tra một chút đi, xem có nhận được hay không?"

    "Được, Taeyeon tỷ chờ em một chút."

     Bae Joohyun nhanh chóng mở mailbox kiểm tra mail.

    "Có, em nhận được rồi."

    "Là loạn mã* sao?"

    *Loạn mã: bị mã hóa thành những ký tự vô nghĩa

    Joohyun vừa mới mở tập tin, nhanh chóng xem qua một lát, đáp: "Không phải."

   "Cuối cùng cũng giải quyết xong đã có thể về nhà rồi." Taeyeon bỗng nhiên đứng dậy, kiên quyết duỗi thẳng lưng lười biếng nói.

    Joohyun có chút hâm mộ, bởi nàng còn có một đống công việc cần làm, mặc dù công việc trên tay nàng cũng không cần phải gấp rút hoàn thành, nhưng là nếu mỗi ngày không cố gắng tích lũy một ít thì khẳng định sau này hẳn là sẽ rất bận rộn ngay cả thở dốc hay hét to cứu mạng thì thời gian cũng không có, Joohyun cũng không muốn rơi vào trường hợp bi thảm như vậy.

    "Joohyun, chị đi trước nha?" Teayeon thu dọn xong đồ đạc, cầm túi xách lên nói với Joohyun.

    "Được, tạm biệt chị." Joohyun vẫy vẫy tay với Taeyeon.

    "Tạm biệt. Em cũng đừng nên tan ca quá muộn, về nhà sớm một chút."

    "Vâng." Joohyun gật đầu đáp lại, sau đó nhìn người mở cửa rời đi, trong văn phòng rộng lớn, nhất thời cũng chỉ còn lại một mình Joohyun.

    Thật im ắng.

    Nhưng cũng mới chỉ hơn bảy giờ mà thôi, Joohyun một chút cũng không sợ hãi.

    Công việc công việc công việc, xem thử trước khi tan ca lúc tám giờ có thể làm được bao nhiêu?

    Joohyun nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chỉ còn có bốn mươi lăm phút nữa.

    Mang theo lời hứa với bản thân, Joohyun bắt đầu chuyên tâm làm việc, mang bàn phím trên bàn đánh cho rung động cả lên, nhìn chăm chú vào hình ảnh trên màn hình đến không nháy mắt, toàn tâm tập trung vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro