Chap 13: Tìm Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời hằng đêm muốn nói... đến khi có cơ hội lại không dám nói ra... cố gắng giữ chặt những lời nói trong tim khiến con tim thổn thức... gió lạnh ngoài kia lại càng làm cho mọi thứ thêm lạnh lẽo... cái lạnh ở đây là cái lạnh trong tim... một trái tim trống rỗng... một trái tim cô đơn...

Yêu một người và khiến cho người đó yêu mình đã là khó... nhưng cố quên một người mà mình đã quá yêu lại càng khó hơn... làm sao hai con người với tình yêu mãnh liệt này có thể nào quên được đối phương... quá nhiều cảm xúc... quá nhiều kỉ niệm... quá nhiều... quá nhiều... những lời yêu thương chờ đợi một tình yêu đã mất...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nếu có cơ hội, tôi không ngại ngần giang tay giữ lấy chị. Nhưng chị có quay về với tôi không? Hay chị tiếp tục để trái tim tôi tan vỡ lần nữa vì chị vậy Joohyun...

Trả lời tôi hay chị chỉ im lặng... tôi nghĩ chị sẽ im lặng vì tôi mãi mãi cũng không bao giờ có đủ can đảm để nói với chị những điều mà con tim tôi đang rất muốn nói, những điều nó đã muốn nói từ rất lâu...

××××××××××××××××

Mặt trái của tình yêu là thù hận nhưng tôi yêu em rất nhiều... yêu nhiều lắm... điều duy nhất khiến tôi hận là chính bản thân mình... Tại sao khi chúng ta xa nhau tôi lại cảm thấy yêu em nhiều đến thế, nhớ em nhiều đến vậy? Một cảm giác trống rỗng cô đơn, một thứ gì đó nghẹn ngào làm cho tôi không thể nào nói ra những gì mà tôi đã muốn nói, những gì mà tôi đã cố giấu trong suốt những năm tháng không có em, Seungwan à...

Trong lòng chị thực sự muốn nói cho Seungwan biết rằng chị yêu em, sẽ không để cho em xa chị thêm một phút giây nào nữa và chị cũng muốn trả lời hết những gì mà em còn thắc mắc... Chị sẽ giúp em trả lời những câu hỏi sâu tận trong trái tim em... Vì chị YÊU em... sẽ không để em đi...

Ngày mai đây dù ta có gặp lại, chị đã hứa với bản thân mình chỉ xem em như một người xa lạ. Nhưng trái tim chị lúc nào nó cũng chiến thắng lý trí của chị... Làm sao, làm sao chị có thể xem như hai ta như chưa từng quen biết, làm sao chị mới có thể đánh lừa trái tim chị...

Phải làm sao... nói đi Seungwan... phải làm sao...

~~~~~~~~~~~~~~~

Phải làm sao đây em chẳng còn biết nói gì nữa, những lời yêu thương mà em muốn nói với chị giờ đây có lẽ nó chẳng có ý nghĩa gì đối với chị nữa đúng không?

Em xin lỗi đó là lỗi của em vì đã lừa chị, một tình yêu dối trá, chị cũng nghĩ vậy phải không? Đáng lẽ khi yêu một ai đó việc đầu tiên em nên làm là phải thành thật nói ra những thứ mà trước giờ em luôn cố giấu, chắc chị nghĩ em một chút tin tưởng dành cho chị cũng không có chứ gì? Chị hãy cứ cho là như vậy đi và sau này có gặp lại em - người mà chị đã ngộ nhận là chị yêu, thì cũng hãy xem như ta chưa từng quen biết... Tạm biệt chị - người mà em yêu nhất... Giao hết tính mạng này cho chị, giữ gìn hộ em nhé...

Seungwan quay đầu lại nhìn thẳng Joohyun, đôi mắt đen láy ấy chân thành nhìn Joohyun say đắm rồi đặt lên trán Joohyun một nụ hôn, đơn giản chỉ để tạm biệt và cầu mong mọi thứ sẽ tốt hơn chứ... đừng tệ thêm đi....

"Tạm biệt chị...! Em xin lỗi...! Nhớ chị... nhiều...!... Em nhớ chị nhiều..." Seungwan chu đáo choàng lên người Joohyun chiếc áo khoác của mình rồi bước đi thật nhanh

"Seungwan... Chị...CHỊ NHỚ EM!!!" Joohyun la lớn, những giọt nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn ra, Joohyun nhìn thẳng vào đôi mắt Seungwan, tay nắm chặt lại...

Đây có phải là một trò đùa không Joohyun unnie? Chị bỏ em rồi bây giờ chị lại nói là chị nhớ em. Em biết là em sai, em biết người không đúng trong cuộc tình này từ đầu chính là em nên lúc nào em cũng chỉ dám ngắm chị từ xa. Vì em biết em không xứng đáng để gặp chị... Vì em biết em đã quá yêu chị nên không thể từ bỏ chị...

Seungwan dừng lại trong giây phút rồi liền chạy đi

Mưa... Mưa nữa sao? Nước mắt chưa đủ lạnh lẽo hay sao hả ông trời? Ông đã mang chị ấy rời xa tôi rồi khi tôi gặp lại chị ấy... Ông lại khiến cho chị ấy bỏ rơi tôi... Bây giờ tôi chỉ mong chị ấy sống thật tốt và âm thầm theo dõi chị ấy... Vậy mà cũng không được sao...

Seungwan càng chạy nhanh... Mưa vẫn cứ rơi, tim vẫn đau...

Phía sau có hình bóng yếu đuối giữa cơn mưa đuổi theo hình bóng quen thuộc... Seungwan chạy thật nhanh không quan tâm đến bất cứ thứ gì, chạy thật nhanh để quên đi hình bóng phía sau. Bỏ lại quá khứ, bỏ lại một người đã yêu quá nhiều. Con tim đau nhói cứ nhắm mắt mà chạy mà chạy thật nhanh...

Seungwan cứ chạy mãi, chạy ra cả đường lớn có những chiếc xe chạy nhanh giữa cơn mưa ròng rã...

"RẦM"

Seungwan té nhào xuống không hiểu chuyện gì đã xảy ra...

Một cảm giác nào đó quay trở lại, một bàn tay nhỏ bé ấm áp đẩy Seungwan thật mạnh đến nỗi không còn đứng vững nữa mà té nhào xuống bên lề

"Cô ơi có sao không!!! Cô gì ơi... " Một người đàn ông bước từ xe xuống nói, tay vừa gọi 115 vừa lay lay người Joohyun

"JOOHYUN UNNIE!!!" Seungwan chạy lại ôm lấy Joohyun

"EM XIN LỖI!!! CHỊ TỈNH LẠI ĐI!!! CHỊ ĐỪNG BỎ EM NỮA!!!" Joohyun càng lúc càng ôm chặt Joohyun, những giọt nước mắt không biết từ bao giờ đã hòa vào cơn mưa...

Em muốn quên chị và em cũng muốn chị quên em... Nhưng em chưa hề muốn mất chị, vậy nên chị đừng ngủ nữa Joohyun à. Tỉnh lại đi mà chị trách em cũng được, đánh em cũng được, chị muốn em làm gì cũng được. Em thề em sẽ vì chị làm mọi thứ ngay cả những điều không thể em cũng khiến nó thành có thể vì chị... EM YÊU CHỊ... vậy nên đừng ngủ nữa... tỉnh lại đi Joohyun unnie... EM CẦN CHỊ... EM YÊU CHỊ... YÊU CHỊ... YÊU CHỊ NHIỀU LẮM JOOHYUN...

Lúc xe cứu thương đến thì cả người Seungwan đã ướt đẫm vì che chở cho Joohyun, hai tay ướt đẫm máu, Seungwan ôm Joohyun thật chặt bế lên xe.

Tiếng xe cứu thương hòa vào trong tiếng mưa ròng rả trong màn đêm lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro