Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joohyun ở lại bệnh viện thêm một lúc rồi cũng rời đi, nhưng không phải trực tiếp về nhà mà đi đến một nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ. Bước vào phòng vệ sinh, chị thuần thục tháo chiếc ba lô to đùng đằng sau lưng xuống, lấy ra một chiếc áo khoác da màu đen kiểu dáng mới nhất, thuận tiện tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu và chiếc kính dày cộp xuống ném vào trong ba lô. Lấy ra một cái gương nhỏ, Joohyun quay mặt sang bên trái một chút rồi nhanh nhẹn dùng ngón tay miết nhẹ một đường từ dưới lỗ tai phải ra trước. Điều đáng ngạc nhiên là từ vị trí đó, một lớp màng mỏng nhẹ như tờ giấy từ từ bong ra, dần dần được lột ra khỏi toàn bộ khuôn mặt để lộ một dung nhan mới.

Đó không phải thứ gì xa lạ mà chính là một lớp mặt nạ da người, đúng vậy, là mặt nạ da người cực kì tinh xảo. Joohyun nhìn lớp mặt nạ mình đang cầm trong tay, thở nhẹ một hơi. Đây chính là bảo bối của chị đấy, nhớ hồi đó chị phải nhờ một chuyên gia về thẩm mĩ bên Canada làm giúp tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền. Lớp mặt nạ này thật sự rất mỏng, rất nhẹ, sờ vào giống như da người thật, hơn nữa màu cũng rất ăn khớp với da thật nên khi mang lên mặt vẫn có cảm giác rất tự nhiên, nếu như không thật sự để ý kĩ sẽ không thể nào nhận ra.

Chiếc gương nhỏ phản ánh hình ảnh của chị trong gương. Khuôn mặt trái xoan tinh tế, làn da trắng mịn màn như trứng gà bóc. Chiếc mũi dọc dừa cao thẳng, chóp mũi nhỏ, đôi mắt to tròn đen láy quyến rũ và hàng mi cong dài. Đôi môi anh đào hé mở, đỏ mọng căng đầy khiến người ta chỉ muốn cắn một cái. Không thể ngờ rằng dưới lớp mặt nạ mỏng tang ấy lại là khuôn mặt xinh đẹp có thể câu hồn người, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ đâu còn chút dấu vết nào của ngũ quan mơ hồ lúc trước.

Joohyun khoác chiếc áo da lên, cất những thứ đồ còn lại vào trong ba lô rồi tự tin bước ra ngoài. Chiếc giày thể thao nện xuống mặt đường từng bước một, phong thái tự tin làm nổi bật dáng người thấp gầy khác hẳn với bộ dạng sợ sệt nhút nhát lúc trước. Kể ra cũng thật kì lạ, vẫn một bộ đồ như vậy không có gì thay đổi, chỉ có khí chất đột ngột chuyển biến lại có thể khiến cho toàn thân phát ra sự quyến rũ vô hạn, giống như hoàn toàn biến thành một người khác.

Nếu như những người đã từng gặp chị lúc chiều nhìn thấy bộ đồ mà chị đang mặc, có lẽ có đánh chết họ cũng sẽ không tin rằng hai người lại là một, có chăng cũng chỉ là sự trùng hợp tình cờ. Một bên là một con bé quái dị dung nhan thường thường, một bên là một đại mỹ nhân hấp dẫn đến tận xương, đúng thật là không thể dễ dàng đem ra so sánh.

Joohyun đi ra ngoài đường, bắt một chiếc taxi rồi đến thẳng EHIA. EHIA không phải nơi nào khác mà chính là quán bar có đẳng cấp nhất thành phố, nói thẳng ra chính là nơi tiêu xài xa xỉ của những kẻ có tiền. Chỉ cần có đủ tiền, đến với EHIA gia, bạn sẽ được chăm sóc như một quý tộc thực thụ. Nói là quán bar nhưng thực chất không gì là không có, từ quán ăn, sàn nhảy cho đến phòng nghỉ, sòng bạc,... không thiếu một thứ gì. EHIA chỉ mới nổi lên trong khoảng 5 năm trở lại đây, nhưng danh tiếng lên nhanh như diều gặp gió, ở đây mặc dù gọi là bar nhưng lại là quán bar cao cấp, không có cái không khí hỗn tạp xô bồ mà cực kì trang nhã lịch sự, nói đơn giản chính là ăn chơi có tổ chức.

Nghe nói khi EHIA thành lập không lâu đã có không ít kẻ đến quậy phá, tiêu biểu là một băng nhóm khá nổi thời kì đó muốn đến chiếm. Không ngờ ngày hôm sau tên lão đại của nhóm đó chết không rõ nguyên nhân, bị người ta phơi xác ngoài đường, cả băng đảng bị diệt trong một đêm. Từ đó người ngoài luôn cho rằng đằng sau EHIA có thế lực khủng chống lưng nên cũng không ai tự tiện chọc ghẹo nữa, tất nhiên là không kể đến một số kẻ không biết tự lượng sức mà nhòm ngó.

Joohyun đi một mạch vào thang máy, không gặp sự ngăn trở của bất kì người nào. Tất cả người trong đây đều biết cô là khách có thẻ bạch kim, là người thân thiết của ông chủ nên không ai dám đắc tội. Người trong EHIA phân làm bốn cấp bậc: Thường, Bạc, Vàng, Bạch kim. Thẻ thường và bạc thì có rất nhiều, chỉ cần là khách quen thường xuyên lui tới đều được. Còn thẻ vàng thì quý hơn nhiều, được làm bằng vàng thật, giúp người của EHIA có thể sử dụng phòng nghỉ không cần đặt trước, hưởng thụ toàn bộ ưu đãi của quán. Đương nhiên để có được thẻ vàng toàn là những cán bộ cấp cao tiêu tiền như nước, nếu không thì cũng là những người cực kì có ảnh hưởng trong thành phố.

Cấp độ cao nhất đương nhiên là thẻ Bạch kim được phủ kim cương lên trên, độ quý giá không cần phải nói, cho đến nay cũng chỉ mới có 5 người có được thẻ này mà Joohyun lại là một trong số đó. Có được một tấm thẻ vàng của EHIA, chưa kể đến thẻ Bạch Kim đã có thể khẳng định vị trí tài lực địa vị của mình trong thành phố, thậm chí còn có giá trị hơn là mấy tấm bằng chứng nhận vậy.

Joohyun theo thói quen bước đến chỗ thang máy chuyên dụng, thang máy này những người bình thường tuyệt đối không được bước vào, hai bên thang máy đều có người canh giữ cẩn mật. Hai người đó thấy Joohyun thì cung kính cúi chào, giúp cô ấn nút thang máy rồi đứng sang một bên. Joohyun cũng chỉ gật gật đầu đáp trả rồi lạnh nhạt bước vào, không ấn nút chỉ bất kì tầng nào mà ấn một nút đỏ ngay bên dưới bảng điều khiển. Chỉ một chốc thang máy liền di chuyển, nhưng không phải tiến lên trên như bình thường mà chính là đi xuống tầng hầm, nơi bí mật nhất ở EHIA.

Một đường đi vào bên trong như thể đã đi cả trăm nghìn lần, Joohyun đi thẳng đến trước mặt một căn phòng có cửa làm bằng nhung đỏ, không gõ cửa mà trực tiếp bước vào. Trong căn phòng lúc này có ba người, hai nam một nữ, tất cả đều đang thư thái ngồi trên ghế salon mà ăn hoa quả nói chuyện. Hai người con trai có lẽ là anh em sinh đôi, vẻ ngoài giống nhau y như đúc, chỉ là nếu nhìn kĩ sẽ thấy một người mắt nâu, một người mắt đen, người mắt đen khí chất vô cùng lạnh lùng, cứng ngắc còn người mắt nâu thì có vẻ hoạt bát hơn một chút, ánh mắt cũng có thần hơn. Cô gái kia thì giống như là con lai, mái tóc màu hạt dẻ uốn thành từng lọn xoăn to xõa ra sau, đôi chân thon dài không hề kiêng nể gì mà gác lên bàn, bàn tay cầm một chùm nho mọng nước từ từ ăn, có vẻ rất ngon miệng. Tất nhiên cả ba người đều là tuấn nam mĩ nữ hàng thật giá thật, mỗi người một khí chất khác nhau nhưng đều có điểm nổi bật riêng.

Những người ngồi bên trong căn phòng nghe thấy tiếng mở cửa đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Joohyun thì cả đám đều mang một vẻ mặt vui mừng giống nhau, ngay cả người con trai mắt đen kia ánh mắt cũng toát ra tia nhu hòa nhàn nhạt. Cô gái thì không phải nói, trực tiếp vứt chùm nho vào mặt người con trai mắt nâu, bật dậy từ trên chiếc salon đắt tiền rồi phi thẳng về phía Joohyun.

-Irene, sao giờ em mới đến ah. Suốt một tháng nay em đi đâu, có biết là chị nhớ em lắm không?

Tên mắt nâu kia theo bản năng né tránh chùm nho mà người nào đó ném tới, trong mắt không hề có sự tức giận mà chỉ có sự bất đắc dĩ, giống như đó là chuyện đã quá đỗi quen thuộc. Anh ta từ từ đứng dậy từ trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, hướng Joohyun cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

-Hi, Irene. Em cũng chơi kĩ quá đấy.

Joohyun cũng không giằng cánh tay đang túm lấy mình ra mà trực tiếp kéo cô gái tóc nâu về phía ghế ngồi, hướng chàng trai mắt đen chào một tiếng rồi từ từ mở miệng.

-Em không chơi mà là em bận thi.

Câu nói làm chàng trai mắt nâu suýt nữa ngã ngửa ra sau, ngay cả cô gái kia cũng há hốc mồm. Thi. Đúng rồi. Họ quên mất Joohyun cũng chỉ mới học đại học, có lẽ cũng chỉ kém họ một hai tuổi là cùng. Thật ra họ không hề biết rõ tuổi của Joohyun, họ chỉ biết rằng trong năm người bọn họ chị là người ít tuổi nhất, ngay cả tên thật của chị họ cũng không biết rõ, chỉ biết gọi chị bằng tên tiếng Anh mà chị hay dùng. Ở với nhau ba năm, làm việc với nhau ba năm, nhưng Irene vẫn là một bí ẩn đối với tất cả bọn họ. Irene là người nhỏ tuổi nhất trong năm người bọn họ, tuy thế, trong năm người bọn họ ngoại trừ Boss ra có lẽ chị là người giỏi nhất, cũng là người có nhiều điều bí mật nhất. Nghe nói chị đi theo Boss đã năm năm, vậy mà ngay cả Boss cũng chẳng biết rõ về cuộc sống thật về chị. Tất nhiên suốt ba năm hợp tác cũng đủ để bọn họ hiểu rõ tính cách của chị, cũng hiểu là chị có điều gì đó khó nói, vì thế mà tất cả bọn họ đều tôn trọng đời tư của chị, không ai thắc mắc hay hỏi đến. Chị đã không muốn nói thì bọn họ cũng sẽ không ép.

-Son Hamster đâu?

Joohyun cắn một miếng táo lớn, vị ngọt ngọt chua chua tan ra trong miệng. Không hiểu sao chị thích ăn táo nhất, mỗi lần ăn táo đều khiến cho tâm trạng chị rất tốt.

-Ah, Irene, em đi gọi Boss đi. Em ấy nói khi nào em đến thì gọi em ấy đó.

Son Hamster trong miệng Joohyun chính là người mà bọn họ gọi là Boss, cũng chính là trưởng nhóm của bọn họ. Ba người bọn họ đều gọi cô là Boss, chỉ có Irene là không gọi như vậy, chị luôn gọi là Son Hamster hết sức thân thiết, dù cho họ biết rõ rằng hai người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột thịt.

Joohyun nghe thấy vậy thì trên tay vẫn cầm một quả táo đang gặm dở, bước sang một căn phòng khác, cũng không hề gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào. Cả căn phòng rất tối, chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt lên phía người đang ngồi trên chiếc bàn làm việc, không, đúng hơn là người đó đang ngủ.

Joohyun bước nhè nhẹ đến bên bàn làm việc, cố gắng không để phát ra một tiếng động gì đánh thức người đang ngủ say. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi rồi, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng mi dày rũ xuống tạo một lớp bóng mờ mờ. Joohyun nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trước trán cô, động tác rất nhẹ, rất cẩn thận nhưng cũng đã đánh thức người nào đó với tính cảnh giác rất cao. Bàn tay của người kia túm lấy bàn tay nhỏ bé của chị, bao lại, cảm giác ấm áp mềm mại ấm áp làm cô thỏa mãn, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Điều kì lạ là cô lại không phản ứng quá lớn, như thể cô đã cảm nhận được người đến là chị. Joohyun không rút tay ra, đứng nguyên tại chỗ một lúc. Quả nhiên, chỉ một lúc sau cô chợt mở mắt, đôi mắt màu hổ phách sáng quắc nhìn thẳng vào chị, đôi mắt nhiễm ý cười. Joohyun cũng cười nhẹ, mềm mại gọi một tiếng

-Son Hamster...

___________
Có ai nhớ oppa không? :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro