Thú lông vàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jeong Jihoon mọc một chiếc sừng mảnh mà chỉ mình cậu mới có thể nhìn thấy."

Jeong Jihoon x Han Wangho
Dedicated to Chonut

...

THÚ LÔNG VÀNG
《金毛兽》

Viết bởi
这行字不重要©Lofter

Bối cảnh
Hiện thực

Tình trạng bản gốc: 1/1 
Tình trạng bản dịch: 1/1

Note

Tác phẩm lấy cảm hứng từ tiểu thuyết "Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới".

Đoạn văn in đậm trong tác phẩm là trích đoạn từ tiểu thuyết "Xứ sở diệu kỳ tàn bạo và chốn tận cùng thế giới". Tiểu thuyết tiếng Nhật và đã được phát hành tiếng Việt bởi NXB Hội Nhà Văn và Nhã Nam, nhưng ở đây mình đọc tiếng Trung và sẽ dịch từ tiếng Trung nhé.

Side note

— Mọi chi tiết trong tác phẩm đều là hư cấu.
— Mong các bạn ủng hộ tác giả thông qua nền tảng gốc.
— Bản dịch tiếng Việt đã thông qua sự cho phép của tác giả.
— Vui lòng không sao chép, tái đăng hoặc làm tiền.

...

/ xxx /

...


 "Bác sĩ, xin hãy xem kỹ giúp cháu đi ạ."

Jeong Jihoon kéo khẩu trang xuống một chút, thở một hơi nóng hổi, hất mái tóc lòa xòa dính trên trán ra, rồi dùng ngón tay chỉ vào giữa trán, nói một cách cực kỳ nghiêm túc.

"Ở đây, cháu nói ở đây mọc lên một cái sừng."

Người bác sĩ trạc ngoại trung niên ngập ngừng tháo ra cặp kính cận, quan sát kỹ rồi đeo lại, cẩn thận chạm vào nơi trống trơn nhẵn nhụi giữa hai hàng lông mày. Ông nhìn khuôn mặt rất đỗi điển trai này, rồi lại nhìn vào thông tin bệnh án được hiển thị trên màn hình máy tính, sau khi xác nhận không có bất kỳ tiền sử bệnh lý hay dấu hiệu bất thường về tinh thần nào mới dè dặt ho khan một tiếng: "Cậu trai trẻ."

"Cậu có muốn thử khám khoa tâm thần không?"


Ngay chính giữa trán chúng nhô ra một chiếc sừng dài, và chỉ riêng chiếc này mang màu trắng dịu nhẹ. Chiếc sừng vô cùng mảnh mai, thanh mảnh đến mức tưởng chừng như muốn gãy. So với chiếc sừng, nó khiến người ta liên tưởng nhiều hơn đến một đoạn xương gãy vô tình xuyên qua da mà trồi ra ngoài, sau đó cố định lại ở vị trí đó.


Jeong Jihoon mọc một chiếc sừng mảnh mà chỉ cậu mới có thể nhìn thấy.

Một buổi sáng nọ, ngay giữa trán cậu bỗng nhiên mọc ra một chiếc sừng nhọn màu trắng sữa. Thoạt tiên, nó gần như hòa lẫn với màu da, nên Jeong Jihoon mới chẳng hề hay biết. Cho đến khi cậu mơ màng đi đến trước gương kiểm tra tình trạng da mặt và vô tình đập mạnh chiếc sừng mới mọc của mình vào nơi mặt kính.

"Úi—"

Một cơn đau buốt nhói từ chính giữa trán lan đến.

Jeong Jihoon và cái sừng của cậu nhìn nhau trong gương mà không nói lời nào, sau đó cậu lớn tiếng gọi ra ngoài.

"Mẹ!"

Không chỉ vậy, toàn thân cậu còn biến thành màu vàng sặc sỡ, làn da khi sờ vào như được phủ một lớp lông tơ mỏng mịn, thứ ánh sáng màu vàng chói lọi như đèn led bao quanh cậu 360 độ—điều kỳ quặc hơn là, không một ai khác có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu, gia đình hoang mang, bác sĩ bó tay, duy chỉ trừ một con chó.


Khi kỳ nghỉ phép gần kết thúc, mẹ cậu vẫn lo lắng hỏi han về câu chuyện xảy ra ở bệnh viện khi tiễn cậu ra khỏi cửa.

Jeong Jihoon ngước mắt lên trời, từ góc độ này có thể nhìn thấy đầu sừng nhọn hoắt, dựng thẳng đứng.

Cậu đành phải nói dối.

"Không sao đâu, con khỏe mà mẹ."


Jeong Jihoon đã chia sẻ câu chuyện này với rất nhiều người, hay nói cách khác, là kể theo một cách bóng gió hơn.

Chắc chắn rồi, nếu tự dưng có một người nhào ra và nói với bạn: "Nhìn này, tôi mọc sừng rồi! Toàn thân tôi vàng óng! Da tôi sờ vào mềm như nhung!" thì thế nào mọi người cũng sẽ hoảng hốt vô cùng, chẳng những thế mà còn báo cáo cho Go Dongbin rằng tuyển thủ đường giữa của đội đang chịu quá nhiều áp lực dẫn đến ảo giác, cần được quan tâm đến sức khỏe tinh thần.

Vậy cậu nên mở lời như thế nào nhỉ, "Em có một người bạn..." chăng?

Xưa rồi diễm, tám mươi phần trăm mọi người đều sẽ cười ngoặt ra và khen Jeong Jihoon vì khả năng kể chuyện tiếu lâm ngày càng tiến bộ.

Vị trí hỗ trợ cảm thấy mình như thể đang bị lừa, còn xạ thủ và đường trên thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Choi Hyeonjoon cười tới mức đỏ mặt tía tai, nụ cười của anh ta lúc nào cũng trông vừa đáng yêu vừa kỳ quặc. Jeong Jihoon đứng bên cạnh ghế chơi game, chống nạnh xem Choi Hyeonjoon cười khúc khích sau khuỷu tay, và nghe câu hỏi của anh ta vang lên một cách lúng búng.

"Em nghe câu chuyện này từ đâu ra vậy?"

Jeong Jihoon dừng lại một chút, rồi vờ khoan thai đáp: "Ồ, từ truyện tranh."

"Em bắt đầu đọc truyện tranh từ bao giờ?"

"Mà tên gì, đưa cho anh xem thử."

"Truyện gì mà cũ rích!"

Mọi người rôm rả trò chuyện, chủ đề nhanh chóng được chuyển hướng, ai nấy đều hẹn nhau ra căng tin. Jeong Jihoon không còn bụng dạ nào mà ăn uống, chỉ đành gục xuống ghế thở dài thườn thượt.


Mãi đến khi người cuối cùng trong đội quay trở vào phòng tập, mang theo hơi nóng oi bức của Paju và một ít lông mèo phiền phức.

"Về rồi hả anh ơi."

Jeong Jihoon có chút rũ rượi chào hỏi Han Wangho, mong chờ một nụ cười hoặc lời chào xã giao như thường lệ. Nào ngờ, Han Wangho chỉ liếc nhìn cậu một cái đã lập tức quay đầu, mắt hẹp lại thành những đường nét cong dài trong khi miệng lẩm bẩm gì đó.

"Chuyện gì vậy, Jihoon...?"

Trái tim đã buông xuôi bỗng dưng nhen nhóm lên một tia hy vọng, Jeong Jihoon bước nhanh đến bên cạnh Han Wangho, tha thiết nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của anh mình, thấp giọng hỏi.

"Anh, anh nhìn thấy gì hả! Thật sự có thể nhìn thấy sao?!"

Han Wangho nheo mắt, tay mò mẫm đẩy nhẹ vầng trán đang ngày càng thấp xuống của Jeong Jihoon, né tránh chiếc sừng nhọn đang vung vẩy phía mình, khẽ khàng đáp lại:

"Đừng để cái sừng của em đâm vào anh, đau lắm."


Thoạt đầu những đốm vàng chỉ xuất hiện trên cơ thể như chồi non lơ thơ mọc lên vào thời điểm trái mùa. Dần dà, chúng bao phủ lấy toàn thân trong sắc vàng óng ánh rực rỡ. Toàn bộ quá trình biến đổi này diễn ra chưa tới một tuần.


"Em bị vậy từ khi nào?"

"Khoảng năm sáu ngày rồi."

"Chỉ có mình anh nhìn thấy sao?"

"Dạ!"

"Em đã đi bệnh viện chưa, bác sĩ nói sao?"

"Họ bảo em nên đến khoa tâm thần."

Câu hỏi của Han Wangho bỗng chốc khựng lại, anh cảm thấy câu nói kia như đang mắng cả hai người, mà trong đó anh là kẻ bị vạ lây, còn Jeong Jihoon gánh chịu phần trách nhiệm chính.

Anh cho rằng Jeong Jihoon giống như một bóng đèn pha màu vàng sáng chói.

"Thứ ánh sáng này, em có thể điều chỉnh được không...?"

"Anh đang nói gì vậy? Nhìn em giống như có thể điều khiển được nó à?"


Giải đấu mùa hè đã đến, các buổi phát trực tiếp hàng tháng bắt đầu diễn ra một cách đều đặn.

Mọi người đều giữ cho mình dáng vẻ như mọi khi và tràn đầy năng lượng, chỉ có Han Wangho là đeo một cặp kính râm to đùng, gác trên sống mũi cao, khuất đi một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.

Son Siwoo và Park Jaehyeok ở bên trái thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn.

"Muốn gì?"

"Sao tự dưng đeo kính râm thế?"

"Giả ngầu à?"

"Trẻ trâu!"

Hai gã 98 một người một câu, Han Wangho chỉ đẩy nhẹ chiếc kính râm và đáp lại.

"Jaehyeok, im đi."

"Siwoo cũng nói mà! Sao mày chỉ mắng mỗi một mình tao?"

"Hyeok à, câm họng đi!"

Park Jaehyeok vô cùng uất ức, Son Siwoo cũng bắt chước hùa theo.

Jeong Jihoon bị kẹp giữa lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần, chẳng mảy may quan tâm tới nhân tình thế thái. Ánh đèn trần rọi xuống cậu như vầng thánh quang, giữa tiếng cãi nhau ỏm tỏi của những gã đàn ông chưa chịu lớn, khung cảnh này lại càng thêm khôi hài.


'Chắc là do phòng tập nắng quá rồi.'

'Vậy mà vẫn nhìn được màn hình máy tính á?'

Màn hình bình luận tràn ngập những tiếng cười ㅋㅋㅋ, kkk, cũng có người lo lắng hỏi thăm về tình trạng sức khỏe.

"Mọi người ơi, mình không bị bệnh, mắt mình rất khỏe."

Han Wangho tháo kính râm xuống, mắt vẫn nhắm nghiền, anh tiến sát lại ống kính rồi dừng ở một vị trí vừa đủ để có thể nhìn rõ hàng mi dày đang khẽ rung động.

"Cái này chỉ là..." Anh cúi đầu mò mẫm chiếc kính râm rồi lại đeo lên, cố gắng viện cho mình một lý do hợp lý.

"Sở thích cá nhân."

Jeong Jihoon bên cạnh nhịn không được mà nở nụ cười, cậu hừ một tiếng đầy mỉa mai, tựa như là tiếng mèo kêu yếu ớt.


Đôi ba ngày trôi qua, Jeong Jihoon dường như đã có thể chung sống hòa hợp với chiếc sừng của mình.

Cậu đã học được cách ngủ thật ngoan sao cho không làm nó bị gãy—nếu không sẽ túa ra cơ man là máu hoặc kéo theo là những cơn đau dữ dội; cũng biết cách soi gương mà không bị thứ ánh sáng vàng rực rỡ kia làm cho chói mắt—mặc dù việc rửa mặt lúc này chỉ có thể là những đợt nước vỗ qua quýt lên mặt, và bàn chải đánh răng thì dễ chọc vào mũi hay mắt; thậm chí vấn đề vệ sinh cá nhân cũng được giải quyết một cách nhanh chóng—dẫu cho khi chà xát qua da, cậu cảm thấy mình như đang tắm rửa cho một con Maine Coon khổng lồ.

Ngày nào Jeong Jihoon cũng cẩn thận lau chùi đoạn xương thanh thanh này, cảm nhận nó vừa mảnh lại vừa dài, mỏng manh đến độ tưởng chừng như có thể gãy vụn bất cứ lúc nào, nhưng lại mang hình hài như tiềm tàng bên trong nó là một sức sống phi thường, mãnh liệt.


Tại sao Han Wangho có thể nhìn thấy? Tại sao nhất định phải là Han Wangho?

Jeong Jihoon cứ trăn trở mãi về hai câu hỏi này. Cậu cho rằng nếu người có thể nhìn thấy là bất kỳ người nào khác mà cậu quen, ví như Choi Hyeonjoon hoặc Son Siwoo, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Cậu có thể thoải mái giãi bày những phiền muộn, chứ không cần phải giấu giếm hay khó mở lời như bây giờ.

Thân thiết với một người vốn đã khó, huống chi người đó lại là Han Wangho.

Điều này cần có thời gian, mà Jeong Jihoon giống như một chiếc vỏ sò từ lâu đã được đóng kín. Cậu không mong muốn ai đó từng bước tháo gỡ nó ra, phơi bày phần bên trong mềm mại và trái tim như viên ngọc trai của mình. Song, để thoát khỏi thế tiến thoái lưỡng nan hiện tại, cậu không còn cách nào ngoài tự mình thực hiện điều đó.

Theo như cậu biết, Han Wangho không phải là kẻ thích mơ mộng hão huyền. Anh ấy thực tế, có mục tiêu rõ ràng, lúc nào cũng tràn trề năng lượng và không lãng phí thời gian vào những điều viển vông. Vậy Han Wangho đã nhìn thấy chiếc sừng và thứ ánh sáng vàng chói lọi ấy như thế nào? Liệu cậu và Han Wangho có liên quan gì đến nhau?

Cậu tin rằng giữa họ có một sự liên kết, nó xuất phát từ tinh thần, trí tưởng tượng và khoảng cách linh hồn, chí ít là một sự kết nối sâu sắc hơn so với mối quan hệ đồng đội thông thường. Có thể đó là một sợi dây gắn kết bất ngờ xuất hiện, hoặc là một cây cầu đã hình thành từ lâu mà cậu vẫn chưa hề hay biết.

Nói chung, hiện tại họ đều cảm thấy bỡ ngỡ trước khoảng cách đột ngột được rút ngắn giữa hai người.


"Bọn họ ngủ hết rồi?"

"Ừm."

Hừng đông, Jeong Jihoon và Han Wangho ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn khuất sau bóng tối, bầu không khí mang một vẻ bí ẩn như cuộc thương thảo giữa hai gã điệp viên.

Thực tế thì họ không thiếu ánh sáng, Jeong Jihoon chính là nguồn sáng. Ánh sáng vàng kim của cậu co lại rồi phình ra theo từng nhịp thở, da cậu mịn mượt như bộ lông của chó mèo, chiếc sừng trắng ngà nhìn từ xa như một vầng trăng khuyết mờ ảo.

Ánh mắt lơ đãng dừng lại trên khuôn mặt anh, ánh sáng vàng kim quá chói chang khiến Jeong Jihoon không nhận ra—Han Wangho đã lặng lẽ nhìn cậu suốt một thời gian dài.

Cái đầu nhỏ lo lắng xoay quanh tứ phía, xác nhận rằng không ai phát hiện ra cuộc gặp gỡ bí mật của hai người.

Han Wangho mở cuốn sổ ghi chép: "Xác nhận lại tình hình hôm nay, sừng có dài thêm không?"

Jeong Jihoon dùng ngón tay đong đếm: "Không có."

"Độ sáng và màu sắc của ánh sáng có thay đổi không?"

"Cũng không."

"Có triệu chứng đặc biệt nào khác không?"

"... Không có."

Tinh ý nhận ra sự do dự trong câu trả lời ban nãy, Han Wangho ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia, khiến Jeong Jihoon bồn chồn cựa quậy.

"Thực sự không có gì sao?"

"Anh đang điều tra em đó à?"


Sự soi mói thái quá đã khiến Jeong Jihoon cảm thấy xấu hổ và bực bội, những cảm xúc tiêu cực ấy một lần nữa chiếm lấy thế thượng phong, vì vậy từng lời Jeong Jihoon nói ra đều giống như những chiếc gai mềm mà nhím ta khoanh lên để tự vệ.

Cậu bỗng dưng tuôn ra một tràng dài như thác lũ, giọng điệu đầy dỗi hờn: Chúng ta đã lặp đi lặp lại cùng một cuộc trò chuyện suốt mấy ngày rồi? Rõ ràng là anh vẫn không tin em! Anh cũng nghĩ rằng một người bình thường sẽ không phát ra ánh sáng vàng hay mọc sừng, rằng em là một đứa không bình thường, nên nghe theo lời khuyên của bác sĩ để điều trị tâm thần—

"Anh cũng nhìn thấy được mà, vậy là anh cũng bị tâm thần sao?"

Han Wangho buông điện thoại xuống, hỏi lại một cách khó hiểu.

Dù Jeong Jihoon thừa nhận mình đã sai, nhưng cậu lại chẳng thể lý giải cho nguồn cơn của mớ cảm xúc hỗn độn đang trỗi dậy này, đành bất giác chìm trong suy tư buồn bã.

Nói không chừng anh chỉ đang gạt em thôi, có thể anh vốn chẳng nhìn thấy gì, chỉ coi đây là một trò chơi ngớ ngẩn, và chỉ vì em chân thành quá nên anh mới tiếp tục chơi đùa với em, chứ thật ra ngày nào anh cũng cười nhạo em với đồng đội trong một phòng chat riêng mà em không hề hay biết.


Tự vệ là một loại bản năng né tránh.

Cái nhếch mép của Jeong Jihoon tuy nhỏ nhẹ nhưng vẫn lọt vào tầm mắt của Han Wangho. Lúc này, anh mới đặt mình vào vị trí của Jeong Jihoon và suy nghĩ thấu đáo, bất kỳ ai trải qua chuyện này cũng khó có thể chấp nhận được, là người duy nhất chứng kiến sự việc, Han Wangho cảm thấy mình nên cư xử mềm mỏng hơn.

Thế là anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Jeong Jihoon như một lời an ủi.

Cả người Jeong Jihoon đều có cảm giác mềm mại như mèo, ngay cả lòng bàn tay vốn dĩ gầy gò cũng êm ái như miếng đệm thịt.

Là chủ nhân của năm chú mèo, cảm giác này vô cùng quen thuộc, động tác vỗ về ban đầu dần chuyển thành cái vuốt ve trìu mến.

Dường như Jeong Jihoon có mối liên hệ mật thiết hơn với loài mèo, và điều này giúp cậu chiếm giữ một vị trí quan trọng hơn trong lòng anh. Có một thứ xúc cảm kỳ lạ nào đó đang dần nảy nở, nó bập bùng âm ỉ, khiến cho Han Wangho cảm thấy mất phương hướng, cũng không thể đoán định nó sẽ nhen nhóm thành tình cảm mãnh liệt ra sao.


Tiếng động lạo xạo từ bếp truyền đến, xé toạc bầu không khí im ắng giữa họ.

Han Wangho vô thức siết chặt mu bàn tay đang nằm gọn trong tay mình, làm cho trái tim Jeong Jihoon như cũng nghẹn thắt lại.

"Không phải mọi người đều ngủ rồi sao?"

"Đèn, đèn tắt hết rồi mà."

Miệng anh mấp máy hỏi, nhưng Jeong Jihoon vì quá bấn loạn nên chẳng hiểu anh đang hỏi gì, chỉ trả lời qua loa, rồi cả hai cùng quay đầu lại.

Chỉ thấy một dáng hình lén la lén lút đang ngồi chồm hổm trước cửa tủ lạnh, vội vã chất những món ăn vặt mà người nọ ôm chặt vào bên trong—Tấm lưng giấu giếm của Son Siwoo lúc này tựa như một chú chuột hamster đang cặm cụi dự trữ lương thực cho mùa đông sắp tới.


"Giấu trong tủ lạnh là sáng suốt nhất, nếu bị phát hiện, mình sẽ đổ hết cho thằng Park Jaehyeok!

Son Siwoo hăng hái nhét đồ ăn vào tủ lạnh, trong lòng vui sướng mường tượng, hoàn toàn không để ý đến hai bóng đen đang đứng dậy bên bàn ăn và lặng lẽ tiến về phía mình.

Hai người đứng sau quan sát một hồi lâu, Han Wangho mới cất tiếng hỏi một cách u ám.

"Đang làm gì đó?"

Son Siwoo quay ngoắt lại, nương theo ánh sáng le lói phát ra từ tủ lạnh, anh nhìn thấy hai khuôn mặt cười toe toét xuất hiện ngay trên đỉnh đầu.

Vài giây sau, tiếng hét thất thanh của anh vang vọng khắp trụ sở Gen.G.

"Ya, Han Wangho!"

"Vì không muốn cho tao ăn vặt mà mày phải làm đến mức này à!"


Khi tiếng tù và vang vọng khắp thị trấn, lũ thú vươn cao cổ hướng về ký ức tự ngàn xưa, đôi mắt ngước nhìn bầu trời của chúng không hề chớp động, chỉ đứng im phăng phắc, chăm chú lắng tai nghe từng hồi âm thanh đang vẳng đến từ đâu đâu.

Rồi khi âm hưởng cuối cùng của tiếng tù và tan vào trong ánh hoàng hôn nhàn nhạt, chúng nó lập tức đứng dậy, như thể sực nhớ ra điều gì, rồi bắt đầu di chuyển về cùng một lối.


Park Jaehyeok dậy ăn sáng.

Hắn vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ và húp canh khi hai mắt vẫn nhắm nghiền. Ngồi đối diện hắn là Han Wangho và Jeong Jihoon, hai người đang mải mê tranh cãi về chuyện gì thì hắn chẳng rõ, Choi Hyeonjoon ngồi đằng sau hắn đang vừa hát nghêu ngao vừa sấy tóc, khiến hai tai Jaehyeok ong ong khó chịu.

"Đây là lỗi của anh." Jeong Jihoon khẳng định một cách quả quyết.

"Ha!" Han Wangho vẫn đeo kính râm, bật cười một tiếng từ trong cổ họng.

"Anh có quan tâm đến em nữa đâu."

"Sao em lại nghĩ là anh không quan tâm đến em nữa?"


Hở? Park Jaehyeok bối rối không hiểu gì, trong khi Jeong Jihoon thuộc típ người càng nói càng hăng.

"Không chỉ hôm qua, mà còn hôm kia và hôm trước nữa! Anh có trả lời tin nhắn kkt của em không? Có nghe điện thoại của em không? Hả?"

"Yah, có ai lại thức tới bảy giờ sáng không?"

"Em!"

"Em chỉ nhắn cho anh ba dấu chấm!"

"Đáng lẽ anh phải hỏi em có chuyện gì!"

"Thế mới nói là lúc đó anh đang ngủ..."

Gì cơ? Có thật là chúng ta sống chung một tòa ký túc xá không đây?


"Nên em mới bảo anh dọn qua chỗ em đi!"

"Jihoon à, em có biết mình đang nói gì không! Anh sẽ chết nếu không ngủ được đấy."

"Ở chung với em mà chết được à?"

"Khả năng cao là về chầu ông bà sớm."

"Tóm lại là anh không quan tâm em nữa chứ gì."

Jeong Jihoon bưng đĩa đi thẳng, Han Wangho cũng đứng dậy đuổi theo sau, hai người suốt dọc đường đi vẫn tiếp tục cãi cọ, Choi Hyeonjoon và máy sấy tóc vẫn ở một bên hòa âm hợp tấu.

"Dinosaur~"


Nãy giờ tụi nó nói cái gì vậy ta?

Park Jaehyeok đưa đũa ra, định bụng gắp miếng thịt bò xào cuối cùng còn lại trên đĩa nhưng đã bị ai đó nhanh tay hơn thó mất. Son Siwoo lau tóc đi ngang qua, miệng lẩm bẩm khen ngợi: "Ngon quá!"

"Tự múc đi!"

"Miếng cướp trên tay mày mới là miếng ngon nhất!"


Tới khi hai người đứng dưới chân tòa nhà chờ thang máy, cuộc tranh cãi mới tạm thời được kết thúc. Giữa họ tồn tại một khoảng cách xa xôi cần được lấp đầy bằng những lời đối thoại, nhưng trong vùng không gian tĩnh lặng ngắn ngủi ấy, Jeong Jihoon lại cảm thấy Han Wangho cách mình một quãng rất xa.

Han Wangho nhìn cậu và hỏi: "Sao ngày nào cũng đến tìm anh đúng 6 giờ 30 vậy? Có chuyện gì đặc biệt không?"

"Tiếng tù và."

Jeong Jihoon trả lời một cách lấp lửng, "Em nghe thấy tiếng tù và vọng đến từ rất xa."

"Không phải trong mơ sao?" Han Wangho chợt lo lắng rằng tinh thần của Jeong Jihoon đang bị thực tế tra tấn, thế nhưng Jeong Jihoon chỉ lắc đầu.

"Cứ như nó định dẫn em đến một nơi nào đó, hoặc làm một việc gì đó."

"Chẳng hạn như là?"

Jeong Jihoon nhấn xuống tầng, nhún vai, một lần nữa che giấu suy nghĩ thật của mình với Han Wangho.

Chẳng hạn như việc cắt bỏ cái sừng này đi.


Lịch trình dày đặc khiến họ mất đi một nửa ban ngày, màn đêm rất mau đã buông xuống, kết thúc một ngày tập luyện mệt mỏi. Jeong Jihoon lại một lần nữa đối mặt với khoảnh khắc 6 giờ 30 không thể chìm vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua thật chậm chạp, Jeong Jihoon nhìn đồng hồ trên điện thoại nhảy số, đoạn cau mày khó chịu. Thật ra, so với âm thanh xa xôi và mơ hồ kia, điều thực sự khiến cậu đau khổ là chiếc sừng nhỏ bé của mình—không biết từ khi nào, nó bắt đầu có xu hướng nhói đau âm ỉ.

Thoạt tiên chỉ là cảm giác đau nhẹ giống như bị muỗi đốt. Sau đó nó bắt đầu tê bì, rồi nhói buốt, và ngày càng dữ dội hơn, tựa lửa thiêu lan ra khắp đầu, khiến thái dương chớp nháy liên hồi, vầng trán nóng rực, như có một sợi dây thần kinh căng chặt nào đó đang không ngừng tra tấn những dây thần kinh mệt mỏi bên trong cậu.

Như thể chỉ khi buộc cậu nghe thấy tiếng tù và, con thú nhỏ yếu ớt này mới được buông tha.

Thời gian sắp đến rồi, Jeong Jihoon nghiêng người, cố gắng nhận diện nguồn gốc âm thanh, nhưng ngay lập tức bị con nước triều dâng bao phủ.

Một tiếng gầm thét thầm lặng như oanh tạc từ sâu trong cơ thể, như lũ dữ vỡ đê, như sóng cuồng hung hãn, còn tiếng kèn hiệu thì ầm ĩ hoành hành trên một thân thể nằm phủ phục trên giường.

Jeong Jihoon từ bỏ, cậu nằm thẳng xuống, mở khung chat trong ứng dụng kkt, gõ tin nhắn cho Han Wangho với tâm trạng nặng nề.

"...."

Cậu thêm một dấu chấm so với ngày hôm qua.


Hơn mười phút trôi qua, đợi đến khi tiếng tù và kết thúc, Jeong Jihoon cũng chẳng mong đợi nhận được hồi âm. Cậu đơn độc trong đêm, chí ít thì dòng nước lũ và cơn đau đang từ từ thoái lui, chỉ còn lại một mẩu xác tan hoang sau những lần xô đẩy liên tục.

Mơ mơ màng màng, Jeong Jihoon toan chìm vào giấc ngủ, thì bỗng hai tiếng gõ nhẹ loáng thoáng vang lên từ cánh cửa phòng, sau đó bị ai đó đẩy ra—Han Wangho mò mẫm bước vào trong bóng tối, trên mặt là chiếc kính râm không hợp lúc giữa đêm khuya.

"Anh đến đây làm gì?"

Jeong Jihoon ngạc nhiên, có lẽ một góc tâm hồn mềm mại nào đó trong cậu bị xao động, nhưng sức lực của cậu không còn nhiều, chỉ có thể nằm co ro dưới chiếc chăn mỏng và lẩm bẩm câu hỏi một cách yếu ớt

"Không phải em muốn anh đến sao?"

Han Wangho ngồi bên giường, đưa tay vén tóc mái của Jeong Jihoon, khẽ tránh đi khi gần tới chiếc sừng nhỏ, rồi đặt thẳng lên trán, cố gắng cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Jeong Jihoon, nhưng thứ mà anh cảm thấy được chỉ là những đám lông đặc kịt.

"... Em không hề nói thế." Jeong Jihoon cãi bướng.

"Em đã nói anh không quan tâm em nữa nhỉ."

Giọng nói Han Wangho trong đêm nghe rất dịu dàng, như có thể vỗ về những đau đớn vừa qua.

"Thật ra anh vẫn quan tâm em mà."


Ngoại trừ màn đêm sâu thăm thẳm, thứ duy nhất bủa vây lấy họ chỉ là sự lặng im.

Han Wangho vuốt ve từng ngóc ngách trên chiếc sừng, má và cơ thể cậu.

"Đau không?"

Dưới lòng bàn tay anh là lưng của Jeong Jihoon, hơi thở dần ổn định. Cơn đau như những con sóng vỗ mơn man, và cậu thì như một chiếc thuyền câu nho nhỏ, từng chút một dập dềnh theo nhịp sóng.

Ngoài mặt, Jeong Jihoon sẽ hay bông đùa rằng anh không quan tâm đến mình, nhưng trong những giây phút thật lòng nhất, cậu đã chọn không hé răng nửa lời.

"Em chưa từng nói là nó sẽ đau."


Chết tiệt. Jeong Jihoon suy nghĩ bằng bộ óc bị cơn đau giày vò, tại sao lại không nói ra?

Người ta thường không muốn bộc lộ mặt yếu đuối của mình trước một số đối tượng nhất định.

Jeong Jihoon tự vấn lòng mình, có lẽ Han Wangho là một trong số đó.

Liệu Han Wangho sẽ phản ứng thế nào khi mình nói với anh ấy rằng sừng của mình đang nhức nhối, giống như cơn đau buốt tạo ra khi xương mọc? Ánh mắt đồng cảm? Lời nói quan tâm? Cũng đâu khác hơn so bây giờ.

Dưới bóng râm của ánh sáng vàng kim, cậu nhận thấy lông mày Han Wangho khẽ nhíu lại. Jeong Jihoon vẫn cảm thấy anh rất xa lạ, không rõ cái nhíu mày kia là do mất kiểm soát vì không thể nắm bắt hết tình hình, hay là nỗi xót xa. Dù là cái nào cũng khiến Jeong Jihoon cảm thấy bực bội không ngớt.

Liệu ông anh này có thể có cảm xúc đó với mình không?

Nếu có thì nó xuất phát trách nhiệm không làm ảnh hưởng đến việc tập luyện và thi đấu, hay chỉ là tình thương cơ bản dành cho một đứa em trai? Cậu đã thay Han Wangho tìm hết lý do này đến lý do khác, cuối cùng mới nghĩ đến bản thân mình.

"Nói hay không cũng vậy thôi."


Han Wangho kéo thấp kính râm, vừa vặn đặt trên chóp mũi, lộ ra đôi mắt hơi cụp xuống, hướng về phía cậu một cách chân thành.

Jeong Jihoon không kịp phản ứng, chỉ có thể mắt đối mắt với người kia. Nhưng trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng duy nhất—rằng Han Wangho thật sự rất xinh đẹp, từng đường nét khuôn mặt mềm mại, nước da trắng nõn nà khiến người ta khó lòng nhận biết được những cảm xúc thoáng qua trên đó, còn khi thiếu vắng nụ cười, đường nét ấy sẽ chỉ toát lên vẻ lạnh lùng khắc nghiệt.

Không rõ lời tả thuật của Han Wangho đang mang sự vui mừng hay lo lắng.

"Da em trắng hơn trước nhiều rồi."


Bộ lông vàng óng bọc quanh cơ thể của con thú dần mất đi vẻ bóng bẩy, nhường chỗ cho sắc trắng hếu như thể bị ai đó gột rửa, gắm gửi lời báo hiệu cho một mùa đông đang đến gần.

Vạn vật đều co cụm vào trong lớp vỏ hòng tự cứu lấy mình và bắt đầu mang theo dự cảm về sự suy vong không tài nào tránh khỏi.


Cái nóng gay gắt đang đến gần, điều hòa trong trụ sở hoạt động ngày đêm không ngừng nghỉ.

Cùng với điều hòa là một tin vui khác xảy đến: Han Wangho cuối cùng cũng đã tháo kính râm ra.

Nhưng tin xấu là Han Wangho đột nhiên bắt đầu đọc sách.

Anh đang đọc một cuốn sách tiếng Nhật khá dày với cái tên dài ngoằng, trông như đang ôm một viên gạch. Vì vậy, Son Siwoo lộ vẻ cảnh giác đề phòng như thể sợ rằng viên gạch đó sẽ rơi xuống đầu mình bất cứ lúc nào, và luôn đeo theo hỏi anh rằng sao tự dưng lại có tâm trạng tu dưỡng tâm hồn vậy.


"Nghiên cứu về loài kỳ lân lông vàng."

"Unicorn?"

"Hầu hết các loài động vật có số sừng lẻ đều sẽ phải đối mặt với kết cục tuyệt chủng."

Han Wangho ân cần lật một trang sách và giải thích cho Son Siwoo.

"Ý là sao?" Son Siwoo nghe mà đầu óc lùng bùng, "Mày muốn nuôi một con hả?"

"Cũng gần giống vậy!"

Anh cảm thấy cách nói chuyện của Han Wangho ngày càng giống Jeong Jihoon.


"Anh bảo sáng nay Park Jaehyeok... Mày có nghe anh nói gì không đấy?"

"Jihoon?"

Jeong Jihoon lơ mơ đáp lại một tiếng. Hiện tại, sự tập trung duy nhất của cậu đã dành hết cho cuộc huấn luyện chuyên sâu vào ban ngày, vậy nên việc nỗ lực tham gia vào bất kỳ cuộc đối thoại nào giờ đây cũng vô cớ trở thành một loại gánh nặng. Cơn đau nhói buốt như kim châm liên tục tra tấn vào đầu óc vốn đã hỗn độn, cũng may là cậu thường xuyên mang một vẻ mặt buồn ngủ, Son Siwoo đã quen với việc phải hỏi đi hỏi lại nhiều lần mới nhận được câu trả lời, thế nên sự lơ đễnh lúc này của Jeong Jihoon không được coi là một biểu hiện bất thường trong mắt người đối diện.

Cậu nhắm mắt lại nghe Son Siwoo nói. Cho đến khi một bàn tay lạnh ngắt đột ngột áp lên mặt cậu, lạnh đến mức khiến Jeong Jihoon giật mình, chưa kịp suy nghĩ đã hét lên.

"Anh!"

"Anh có mua kem, em muốn ăn chứ?"

Han Wangho đứng trước mặt Jeong Jihoon, nói những lời rất bình thường, nhưng đôi mắt rủ xuống che khuất đi ánh nắng ngoài cửa sổ thì đen kịt, mang theo một chút áp lực nhẹ nhàng, không có ý cười, trong ánh nhìn soi xét có ẩn chứa sự quan tâm, như đang thầm lặng nói lên điều gì đó—rằng anh biết Jeong Jihoon đang khó chịu đến nhường nào.

Ngón tay cong cong lướt qua má Jeong Jihoon, khiến da thịt cậu run lên nhè nhẹ, triệu chứng nơi khóe mắt cũng nhờ vậy mà thuyên giảm.

"Chủ động mua đồ ăn vặt như vậy không giống anh chút nào." Jeong Jihoon lẩm bẩm.

Đoạn giật lấy kem từ tay Son Siwoo, không chút khách sáo mà cắn xuống một ngụm.


Han Wangho vẫn tiếp tục sắm vai trò bình thường, hết lòng hết dạ với các trận đấu, chăm sóc đường trên nhút nhát, đánh bại đường dưới quen thuộc, tịch thu số kẹo mà Son Siwoo đã giấu đi.

Và sẽ dịu dàng vỗ về chiếc sừng của Jeong Jihoon vào lúc nửa đêm không ai hay biết.


Cũng vì vậy mà Han Wangho khó tránh khỏi bỏ lỡ một số chuyện, ví như khi bận họp bàn với ban huấn luyện về chiến thuật ban pick, anh đã hoàn toàn mù tịt về việc Jeong Jihoon lén lút ăn khuya sau lưng anh suốt mấy ngày liền.

Mùi thơm cay nồng của món ăn lan tỏa khắp không gian, Jeong Jihoon nhai một cách máy móc, miệng nhồi nhét đầy ắp cho đến khi hai bên má phồng lên thành những đường cong đáng sợ. Son Siwoo ngồi ăn bên cạnh nhìn thấy mà phát hoảng, bèn lén lút chuồn đi, đến nơi của người đi rừng mong được giúp đỡ.

Han Wangho di chuyển mà không phát ra tiếng động nào.

Anh kéo Jeong Jihoon ra khỏi đống thức ăn, giống như xách một chú mèo đang vồ lấy túi thức ăn đông khô bị rách, chui vào bên trong và ăn lấy ăn để.


"Cần uống thuốc đau dạ dày không?" Lời hỏi han ân cần vang lên như mọi khi.

Jeong Jihoon lắc đầu.

Cậu cảm thấy Han Wangho chẳng hiểu gì hết, thuốc đau dạ dày chẳng qua cũng chỉ là công cụ giúp người ta trải nghiệm cảm giác đau đớn khi ăn quá nhiều, tra tấn các cơ quan nội tạng cũng giống như cái cách mà cuộc sống dằn vặt họ hết lần này tới lần khác mà thôi.

Mật báo Son Siwoo dọn dẹp xong đống tàn cuộc, đoạn ung dung vẫy tay và quay trở về một cách đắc thắng.

Trước sự quản thúc của Han Wangho, anh và Jeong Jihoon lúc nào cũng tìm cách cắn xé nhau như chó với mèo.


Bình minh sắp sửa ló rạng, Han Wangho ngồi đầu giường lướt điện thoại, còn Jeong Jihoon thì dựa vào tường, cố gắng tiêu hóa.

Ánh nhìn Jeong Jihoon đặt trên người Han Wangho rất kín kẽ, không muốn cho anh phát hiện ra, còn khối óc thì rơi vào trong suy nghĩ vô định: Han Wangho không có sở thích xấu, anh ấy không hút thuốc mà cũng chẳng uống rượu, giữ thói quen ăn uống lành mạnh, thích dành thời gian một mình, không biết liệu anh ấy sẽ giải tỏa căng thẳng như thế nào?

Chẳng lẽ là DNF sao?

Jeong Jihoon xoa bụng, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn nhẹ, cảm thấy như có một tảng đá không ngừng rơi lộp độp bên trong.

Cơn đau không hề có dấu hiệu thuyên giảm, nó đã trở thành một vị khách quen trong cuộc sống gần đây của cậu, lan tỏa không ngừng từ tứ chi. Đến đây Jeong Jihoon mới bắt đầu hối hận, lẽ ra cậu nên nhận lấy viên thuốc dạ dày kia, nên nói sớm hơn cho Han Wangho biết về tiếng kèn hiệu, nói cho anh ta biết rằng cậu sẽ phải trải qua cơn buốt nhói ngày một tăng mỗi khi đêm về, cho dù điều đó sẽ biến cậu thành một thằng yếu đuối.

Có lẽ bây giờ cũng chưa quá muộn.

Jeong Jihoon cúi xuống, cổ họng cậu phát ra vài tiếng than thở không rõ nghĩa, tựa như một con mèo bị bỏ rơi đang cố gắng thu hút sự chú ý.

Han Wangho thực sự đã chú ý đến điều đó, anh ta lấy ra viên thuốc dạ dày đã chuẩn bị sẵn từ túi quần.

Không một lời oán trách hay phàn nàn, Han Wangho luôn đối xử dịu dàng với Jeong Jihoon ngay cả khi cậu mắc lỗi. So với hai người 98 kia, có thể nói Han Wangho là một kẻ bao dung rộng lượng.

"Uống xong rồi thì đi ngủ."

Viên thuốc trắng muốt trôi theo dòng nước lăn xuống cổ họng cũng là lúc chiếc sừng mảnh khảnh như được vuốt ve, ý thức của Jeong Jihoon bắt đầu trở nên mụ mị.

Dưới tiếng tù và choáng ngợp vọng đến, Jeong Jihoon mượn ánh sáng vàng yếu ớt để ngắm nhìn khuôn mặt của Han Wangho—sự mệt mỏi chẳng kém gì cậu hiện rõ trên gò má phẳng phiu láng mịn dẫu không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào; đôi môi mỏng manh như cánh hoa gầy guộc, hơi thở nhẹ tới mức im hơi lặng tiếng, giống như bóng hình của những dãy núi trong giấc mơ.

Cái lạnh từ chiếc máy điều hòa đã khiến đôi mắt Han Wangho mất đi màu sắc vốn có, cậu nghĩ một cách tuyệt vọng.

Rốt cuộc thì ta đã thân thiết hơn chút nào chưa?


Tâm hồn đã bị con kỳ lân mang ra khỏi bức tường.

Lũ thú một sừng hấp thụ và thu hồi tâm hồn của con người, sau đó mang nó ra thế giới bên ngoài, và khi mùa đông đến, nó sẽ lưu giữ bản ngã đó bên trong mà chết đi, gánh vác những phần bản ngã đã bị con người tước bỏ để tiến đến cái chết. Đó chính là cái giá phải trả cho sự hoàn hảo.


Trên người Jeong Jihoon bắt đầu xuất hiện một vài vết xước nhỏ.

Những vết thương ửng đỏ khéo léo ẩn mình dưới lớp vải, chơi trò trốn tìm với con mắt của người ta, nó lặng lẽ nằm phủ phục trên cánh tay và thân mình, chờ đợi một thời cơ thích hợp để quấy phá. Vào ban đêm, nó sẽ gây ra cơn ngứa ngáy dữ dội, và vận hết mọi cách chỉ để khiến tình cảnh càng thêm tồi tệ hơn.

Rất ít người có thể phát hiện ra nó, ngoại trừ Han Wangho—anh có thể kinh qua tất cả những gì Jeong Jihoon đang trải.

Han Wangho đọc xong cuốn sách kia, dường như đã hiểu được ý nghĩa thực sự của chiếc sừng.


Khi mọi người cùng nhau trở về ký túc xá, Han Wangho nói rằng anh cần đến cửa hàng tiện lợi và đã đi một lúc khá lâu. Khi anh quay lại, Jeong Jihoon đã nằm bẹp trên giường của mình, mơ mơ màng màng muốn chìm vào giấc ngủ.

Han Wangho đóng cửa lại, trên tay là hai hộp thuốc, vẫy gọi Jeong Jihoon.

"Lại đây."

Mỗi vết xước nhỏ chỉ có sẹo do cào xé, không sưng đỏ hay mẩn ngứa. Những vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt bò trên làn da trắng ngần, trông thật là đáng thương. Tăm bông lướt nhẹ trên đó, mang lại chút đau đớn không đáng kể.

Han Wangho không lên tiếng, anh chỉ thấy cảm giác mềm mại khi chạm vào da đã thay đổi, lông trở nên thô ráp sần sùi, ánh sáng cũng sắp sửa biến mất. Nếu Jeong Jihoon thực sự là một con thú lông vàng, là một con mèo, thì cậu có thể là một con mèo hoang đã lang thang từ rất lâu, với bộ lông xỉn màu và xơ xác.

"Cơn đau trở nên tồi tệ hơn rồi phải không?" Lần này Han Wangho không đợi Jeong Jihoon chủ động lên tiếng, giọng điệu chắc nịch, "Sao không gọi anh?"

Gọi rồi cũng có thay đổi được gì đâu. Cậu vẫn giữ im lặng.

Jeong Jihoon không ở trước gió, mọi luồng gió đều khuất lấp đằng sau Han Wangho, thế mà tấm lưng trần của cậu vẫn lạnh toát.

"Anh nghĩ nó có thể rơi xuống không?"

Jeong Jihoon chấm chấm vào chiếc sừng của mình, cơn đau nhói khiến cậu gần như không thể chạm vào nó—dường như chỉ khi nằm trong lòng bàn tay của Han Wangho, nó mới trở nên ngoan ngoãn, yên lặng như một món đồ trang sức, biến thành một mảnh trăng non.

Thế nên cậu vừa yêu vừa ghét nó, suy ngẫm xem chiếc sừng nhỏ này đối với Han Wangho thực sự có ý nghĩa gì.

Động tác Han Wangho khẽ ngừng lại.


"Vậy thì em sẽ không còn là kỳ lân nữa."

Jeong Jihoon nói một cách tự nhiên: Như thể chỉ có vậy, chẳng có gì đổi thay, em sẽ thoát khỏi bộ lông vàng óng ả này, thoát khỏi chiếc sừng dài và mảnh mai này, biến trở lại thành một con người bình thường nhất có thể, mối quan hệ của anh và em cũng sẽ quay về như xưa.

Sẽ không còn bí mật nào giữa hai người nữa.

Cảm giác ngứa ngáy và đau nhức dần dần thuyên giảm, Jeong Jihoon không rõ đó là do thuốc mỡ hay nhờ cái chạm nhẹ nhàng của đôi bàn tay kia.

"Có lẽ em nên nghe theo tiếng tù và mà cắt bỏ nó đi, như vậy thì mọi thứ sẽ kết thúc."

Đau đớn và hy sinh là điều kiện tất yếu cho quá trình trưởng thành.


"Nó mọc ra từ cơ thể em mà, sao lại muốn cắt bỏ nó?"

Han Wangho điều chỉnh nhiệt độ cao hơn, dùng lòng bàn tay sưởi ấm lưng cậu.

"Vì em không thể mang theo nó suốt đời."

Giống như con cừu đen trong bầy, mang theo những gai góc sần sùi mà chịu đựng sự bào mòn của dòng sông, nỗi đau tôi trải qua hòa quyện cùng dòng chảy, cảm thấy mình như một kẻ lạc loài, không còn bình thường, không được thấu hiểu, không thể hòa nhập và chẳng tìm thấy chốn dung thân.

Nhưng ai là người đặt ra định nghĩa về "bình thường" chứ?


"Ngủ đi, anh." Jeong Jihoon tròng vội chiếc áo thun và ném mình lên giường.

"Em sẽ cố gắng không đánh thức anh."

Han Wangho muốn nói gì đó, nhưng Jeong Jihoon chỉ để lại cho anh một bóng lưng cong dài gầy guộc, mặt cậu hướng về phía bức tường, toát lên vẻ ảm đạm và cô đơn dưới ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ.


"Anh..."

Gần đây Han Wangho thường xuyên mơ thấy Jeong Jihoon, giấc mơ và hiện thực đan xen đã khiến anh không thể phân biệt được tiếng gọi yếu ớt kia đến từ đâu, cho đến khi nó dần trở nên rõ ràng.

"Anh ơi."

Han Wangho. Jeong Jihoon lặp lại cái tên này một lần nữa, rồi lại cứng đầu tiếp tục, Han Wangho.

Cậu thì thầm trong bóng tối, người đẫm mồ hôi, khi bị luồng gió lạnh từ điều hòa thổi qua, cậu rùng mình run rẩy như đang chớm sốt.


Chiếc chăn mỏng tang bị đạp đến là nhăn nhúm được vén lên, có người chen vào chiếc giường đơn chật hẹp này, dùng một lực mạnh mẽ nhặt bàn tay rủ xuống của Jeong Jihoon.

Cái ôm rất xa lạ, Han Wangho lúng túng vòng chân tay dài ngoằng của Jeong Jihoon vào như nhặt một con búp bê ngã. Sau đó, anh điều chỉnh tư thế sao cho ngay ngắn và ôm chặt cậu vào trong lòng.

"Han Wangho."

"Anh đây."

Bàn tay luồn qua eo, vắt lên vai, ngón cái khẽ khàng ve vuốt.

"Được rồi, đừng kêu nữa..." Giọng nói của Han Wangho rất gần bên tai Jeong Jihoon, xen lẫn sự bất lực và xót xa, "Ngoan nào."


"Nghe có vẻ như những con thú tự nguyện tìm đến cái chết vậy."

"Đối với chúng, đó là điều tự nhiên, dù là cái lạnh hay nỗi đau đớn. Đó là một sự giải thoát cho chúng. Chúng có thể chết đi, nhưng đến mùa xuân lại tái sinh, được sống một cuộc sống mới. Đó là những gì số mệnh an bài.

Tuyết sẽ tiếp tục rơi, thú sẽ tiếp tục chết, không ai có thể làm gì khác."


Sau hai ngày, khó khăn lắm mới qua được đến thứ Ba. Jeong Jihoon dường như đã hạ quyết tâm.

Họ thức dậy vào thời điểm quen thuộc, cùng nhau vào phòng tắm. Jeong Jihoon đứng trước gương, tay chống lên bồn rửa mặt, lưng hơi cong, nhìn chiếc sừng nhỏ dài mọc thẳng ra từ mái tóc đen của mình.

Han Wangho ngồi trên bệ, nhờ vậy anh mới có thể nhìn ngang tầm mắt với Jeong Jihoon.

"Anh không nghĩ đây là một ý hay."

Vừa nói, anh vừa cố gắng giấu đi đống băng gạc và con dao sắc lẻm đã được khử trùng: Rủi ro quá lớn, em có thể mất nhiều máu, ngất xỉu vì đau, vết thương có thể bị nhiễm trùng nếu anh xử lý không đúng cách, hoặc tệ hơn là ảnh hưởng đến não bộ—chúng ta thậm chí còn không biết chiếc sừng của em có liền với mạch máu và dây thần kinh nào hay không.

"Ngay cả bác sĩ cũng không nhìn thấy được, em chỉ có mình anh thôi." Nhưng Jeong Jihoon vẫn đang vật vã trong đau đớn.

"Em đã chán ngấy nó rồi, không thể tiếp tục sống chung với nó được nữa."

Han Wangho trả lời dứt khoát: "Anh không làm đâu."


"Ngay cả khi ngày nào anh cũng không thể ngon giấc vì em, phải đeo kính râm vì thứ ánh sáng chói lòa, thậm chí là bị em quấy nhiễu?"

Jeong Jihoon cười tự giễu, tư thế này khiến cậu rất gần với Han Wangho, hiếm khi nhìn vào anh một cách trực diện, ánh mắt cậu có thể nói là mang tính áp bức, tha thiết muốn tìm sự giải thoát cho riêng mình.

"Những điều đó thực sự khiến anh rất đau đầu." Han Wangho thẳng thắn thừa nhận, gật đầu, "Nhưng nó là một phần của em."

Han Wangho đưa tay ra, muốn chạm vào chiếc sừng nhỏ quen thuộc, nhưng Jeong Jihoon phản ứng rất mạnh, cậu quay ngoắt đầu đi, khiến khoảng cách giữa họ bỗng chốc xa vời và không dễ gì có thể rút ngắn.

"Anh sẽ quen với điều đó thôi."

Han Wangho chỉ còn cách trấn an cậu. Sau khi nói câu đó xong, anh cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn bồi thêm một câu.

"Anh sẽ tìm ra cách."


"Anh lúc nào cũng nói những câu khiến em hiểu lầm." Jeong Jihoon thở dài.

Han Wangho rất chân thành, sự chân thành của anh giờ đây trở thành thứ ánh sáng còn rực rỡ hơn màu vàng đã mất, khiến Jeong Jihoon không tự chủ được mà né tránh ánh mắt người đối diện.

So với những khuyết điểm này, anh còn sợ hơn khi thấy em làm quen với nỗi đau, mất đi cảm xúc, mất đi trái tim, không còn tươi sáng và trở nên chai sạn.

Anh phải làm thế nào để giữ cho một con kỳ lân sống sót?

Han Wangho nhất thời không biết phải làm sao, nhưng sự kiên nhẫn và hy vọng của Jeong Jihoon gần như đã đi đến giới hạn. Cậu muốn tự mình chấm dứt mọi thứ để không phải chịu đựng nỗi cô đơn và đau đớn, không còn bị giày vò bởi những vỗ về và tiếng kèn hiệu, hay hàng đêm trói buộc Han Wangho bên mình khiến lòng cậu cứ hoài day dứt không yên.

Jeong Jihoon nhanh như chớp đoạt lấy con dao từ tay Han Wangho, muốn giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát.

"Không sao đâu, anh sẽ không phải lo lắng nữa."

Lưỡi dao sắc bén kề lên rìa của chiếc sừng một cách nguy hiểm, chỉ cần thêm chút lực là có thể cắt đứt —

Han Wangho túm chặt lấy cánh tay của Jeong Jihoon với lực tay mạnh mẽ.

"Aisss!"

Khuôn mặt bình tĩnh kia hiện lên một tia tức giận ẩn giấu, sắc mặt Han Wangho trầm xuống, chẳng khác nào mặt biển xám xịt trước lúc tiếng tù và vang lên—Nhưng Han Wangho rõ ràng là muốn xé tan mặt biển bình lặng ấy, sắp sửa nói ra những lời chân thành nhất lòng mình. Như thể anh nhận ra rằng nếu không làm như vậy, Jeong Jihoon sẽ mãi coi tình cảm của anh là phép lịch sự xa cách.

"Điều khiến anh lo lắng chính là em."

"Anh thực sự rất lo cho em."

Nghe những lời nói khó tin này, từng chữ một lọt ra từ miệng Han Wangho khiến Jeong Jihoon cảm thấy bối rối đến mức không thể sắp xếp chúng thành một câu hoàn chỉnh.

"Anh thật sự rất lo lắng cho em, lo đến mức gần như phát điên lên được."

"Đồ ngốc, phải nói rõ thế này em mới chịu hiểu phải không?"


Khi sự quan tâm được thấu hiểu một cách trọn vẹn, những phản ứng thiếu vắng lâu ngày bỗng như được giải phóng, cho phép xúc cảm bị lãng quên và né tránh bấy lâu nay ồ ạt tràn vào lớp vỏ bọc kiên cường.

Jeong Jihoon bỗng nhiên cảm thấy tủi thân, cho rằng Han Wangho nói nghiêm túc như vậy là đang mắng mình.

"Anh không ghét em vì em phiền phức và làm anh khó chịu sao?"

"Anh đã nói là không phải mà."

"Không phải vì thiếu đường giữa sẽ khiến trận đấu không thể diễn ra sao?"

"Không phải!"

"Vậy là vì con người em thôi ạ?"

"Đúng vậy, thứ anh thực sự quan tâm là em."

"Em muốn nghe sự thật, đừng nói dối chỉ để khiến em yên lòng."

"Anh nói thật."

"Vậy anh nói lại một lần nữa đi..."


"Anh rất lo lắng cho em, rất quan tâm đến em."

Bàn tay trống không của Han Wangho giờ đã có chỗ để dựa vào, ngón tay vuốt ve từ cằm Jeong Jihoon xuống đôi tai đỏ bừng.

"Em muốn anh nói bao nhiêu lần cũng được."


Cuộc trò chuyện diễn ra một cách vội vàng và bộc trực, như một đoàn tàu chệch hướng lao ra khỏi đường ray. Cảm xúc và ngôn ngữ đều không được kiểm soát. Jeong Jihoon gần như không còn biết mình đang nói gì, sau khi trút bầu tâm sự, cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trọng lượng của chiếc sừng trên trán và tảng đá trĩu nặng nơi dạ dày như thể đều rơi tuột xuống đất.

Cơn đau ở trán cũng bắt đầu thuyên giảm, mặc dù Han Wangho không có bất cứ hành động nào để xoa dịu, nó vẫn dần lắng xuống, không còn khơi ra những cơn run rẩy đầy hoảng loạn nữa.

Như thể bản thân Jeong Jihoon cuối cùng cũng đã được chấp nhận.


Jeong Jihoon không thể kìm nén được mà tiến đến gần hơn, tìm kiếm cái ôm ấp, đầu tựa vào trán Han Wangho, chóp mũi cũng dần chạm vào nhau.

Lần này, cả hai người đều không còn bận tâm đến cái sừng nữa.

"Thật sự..." Cậu nhẹ nhàng nói, "Em chỉ có anh thôi."

"Anh biết."

Han Wangho cảm thấy mình có thể trả lời không chút do dự. Anh thích Jeong Jihoon, thích cái sừng của cậu, thích bộ lông vàng óng ánh, thích đứa trẻ bên trong cậu, cả sự hoang mang và nỗi sợ hãi—tất cả những điều này tạo thành một con người hoàn chỉnh, với những khuyết thiếu và tốt đẹp song hành.

Có điều gì cần được vứt bỏ sao?


"Tiếng tù và vang lên rồi."

"Anh cũng nghe thấy nó."

Bọn họ không ai nói thêm lời nào, chỉ im lặng lắng nghe tiếng rống rít như thuộc về loài quái thú cổ xưa đang quét ngang qua họ, khuấy động cả xương cốt lẫn linh hồn, thức lên trong họ những cảm xúc đồng điệu, để lại dư chấn là những cơn run rẩy kéo dài khôn nguôi.


Trong rừng thoảng như có tiếng tù và vọng đến, nhưng nghe thấy hay không cũng chẳng còn quan trọng, vì tiếng tù ấy đã lướt qua ý thức mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.


Jeong Jihoon ngủ một giấc ngon hiếm có bên cạnh Han Wangho.

Cả đêm không mộng mị, không còn những cơn đau thần kinh và tiếng ồn ào thi thoảng xuất hiện quấy nhiễu. Cậu thức giấc rất muộn, mãi đến khi chuông báo thức reo vang nhiều lần mới miễn cưỡng bò dậy rửa mặt, cảm thấy mình có thể ngủ thêm ba ngày nữa cũng chẳng sao.

Khi rửa mặt, cậu theo thói quen cẩn thận vén tóc mái của mình lên để tránh nó quấn vào chiếc sừng, nhưng nơi đó lại trống không—chiếc sừng nhỏ đã biến đi đâu không một dấu vết.

Jeong Jihoon ngẩn người hồi lâu, rồi lớn tiếng gọi:

"Anh, anh ơi!"


Han Wangho ngồi trước bàn ăn quay đầu lại, chỉ thấy có người vừa chạy vừa gọi anh ơi một cách ầm ĩ.

Jeong Jihoon không thèm để ý xung quanh, dường như cũng chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến điều đó. Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, đưa mình đến trước mặt Han Wangho.

"Anh, nhìn này! Nó biến mất rồi."

"Em cũng không còn màu vàng nữa!"

Jeong Jihoon sáp lại gần, trên khóe miệng vẫn còn dính chút bọt kem đánh răng chưa kịp lau. Han Wangho tự nhiên đưa tay lên lau sạch giúp cậu.

Hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười run rẩy nơi khóe môi của Son Siwoo đang đứng bên cạnh.

"Thằng phản bội!"


"Hai đứa bây thân thiết từ bao giờ?"

Son Siwoo đau lòng tột độ lùi lại hai bước, nghi ngờ rằng Jeong Jihoon đã phá vỡ liên minh chống lại ách áp bức của Han Wangho.

"Không phải đang cãi nhau thì cũng đang hẹn hò!"

Son Siwoo tỏ vẻ đau đớn, không màng lời níu kéo mà quay người bỏ chạy, tin chắc rằng chỉ trong một buổi sáng, tin đồn này sẽ lan truyền khắp toàn bộ Gen.G.

"Ya, Choi Hyeonjoon, Park Jaehyeok—Yongjae à!"

Chỉ còn lại hai người trong căn phòng trống trải, niềm vui sướng lập tức tràn ngập khắp tâm trí Jeong Jihoon, khi cậu cười, khuôn miệng lộ ra chiếc răng nanh đã vắng bóng trong một thời gian dài, và cứ liên tục lặp đi lặp lại giữa hai danh xưng là "anh" và "Han Wangho" một cách ngẫu hứng.

Han Wangho nói: "Anh cảm thấy nó ở ngay đây."

Jeong Jihoon ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu chứ?"

"Trong tim em."

Anh nghĩ rằng có lẽ ai cũng sở hữu cho mình một chiếc sừng đặc biệt, nó hiện ra khi người ta sắp đánh mất bản thân chỉ để khiến ta chấp nhận nó và ngưng chống chọi lại cảm xúc của chính mình. Thay vì trao đi trái tim mình, ta chỉ cần nhận ra mình thực sự là ai.

Han Wangho chạm nhẹ vào vầng trán phẳng lì của Jeong Jihoon, và khi cậu ngoan ngoãn cúi đầu xuống, anh đặt lên đó một nụ hôn rất nhẹ nhàng.


Không có điều gì cần phải vứt bỏ.


Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro