When i'm gone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

When I'm Gone...

when I'm gone, baby, gone

who's gonna hold you from dark until dawn?

and who will be there that can love you like me when I'm gone?

_ _ _ _ _

Kwon Yuri tát nàng.

Nàng lảo đảo sang phải, vội vịn vào chiếc bàn gần đó.

Nàng không bất ngờ.

_ _ _ _ _

Kwon Yuri không phải người nàng yêu. Và nàng biết Kwon Yuri cũng chẳng yêu nàng.

Một scandal từng nổ ra làm sự nghiệp của nàng điêu đứng. Nàng tìm đến căn biệt thự ấy trong một bữa tiệc sinh nhật, một ngày tháng Mười Hai thật lạnh.

- Tôi có quà tặng cậu.

Nàng thì thầm và trút bỏ chiếc váy dây màu đen lấp lánh trên người.

Kwon Yuri nhếch môi ngạo nghễ. Không thứ gì cô muốn lại có thể vuột khỏi tầm tay mình, kể cả con người đầy tự tôn luôn tìm cách cự tuyệt cô như nàng. Đêm ấy, cô chiếm hữu nàng, xếp thêm vào bộ sưu tập của mình một món đồ mới. Còn nàng, nàng giữ lại được cuộc đời hào nhoáng của mình.

_ _ _ _ _

Kwon Yuri xiết lấy cổ tay nàng thật chặt, đến nỗi những ngón tay thon dài của nàng tê rần.

Nàng nhắm mắt, nghe thấy tiếng răng của kẻ đối diện nghiến lại ken két.

Kwon Yuri đang tìm những lời lẽ đủ thấp hèn để xỉ vả nàng chăng?

Nàng không bất ngờ.

_ _ _ _ _

Trong tâm tưởng của nàng, Kwon Yuri là nghĩa vụ. Cô cho nàng quyền lợi và nàng phải chịu đánh đổi. Không hoàn thành nó, nàng có thể nhìn trước được hậu quả.

Kwon Yuri thường đến với nàng vào những ngày lẻ trong tuần, nếu nàng không bận rộn vì lịch làm việc. Đó là những đêm nàng trần trụi trong vòng tay cô, mệt nhoài và trống rỗng. Cô không phải là người nàng yêu, nhưng là một người tình mà nàng thích. Nàng thích cô ở cái sự sòng phẳng và không ích kỷ. Nàng cũng thích cô vì ít ra cô không tệ như Kwon Yuri mà nàng từng tự vẽ ra trong đầu – đê tiện, tham lam và nhỏ nhen.

Khách quan mà nói, cô là một người tình biết quan tâm đến cảm nhận của đối phương, khá chu đáo và dịu dàng – những điều thực sự làm nàng bất ngờ nơi con người ấy. Những kẻ đi trước nàng cũng nhận xét như thế, có kẻ thậm còn thú nhận mình đã yêu con người ấy mất rồi. Nhưng tất cả những ưu điểm đó đều vỡ tan một cách nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cái kiểu cô rũ bỏ những món đồ cũ. Chỉ vài lời nhỏ nhẹ, “xin lỗi, chuyện chúng ta xong rồi”, và bước đi, kết thúc một phiên mua bán.

Nàng vẫn mong cái ngày ấy đến. Chắc hẳn nàng sẽ không đau đớn. Dẫu cho ở cạnh cô, nàng cảm thấy thoải mái. Dẫu cho nàng không còn ác cảm với cô nữa. Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để tác động đến nàng. Nàng biết đây chỉ là cuộc chơi. Chẳng ai coi trọng nó.

_ _ _ _ _

Một cái đẩy mạnh, nàng ngã xuống đất và chẳng buồn đứng dậy.

Nàng có thể cảm thấy cơn giận ngùn ngụt đang hút dần không khí trong căn phòng.

Kwon Yuri đang như con thú bị tổn thương vì có ai đó vừa lấy mất miếng mồi ngon của nó.

Nó trở nên hung hãn và cực kỳ nguy hiểm.

Nàng không bất ngờ.

_ _ _ _ _

Nàng đối với Kwon Yuri cũng chỉ như bao kẻ qua tay khác. Cô không yêu nàng, nhưng sở hữu nàng.

Thi thoảng ở trong vòng tay của cô, nàng lãng đãng nhớ về người ấy, người nàng yêu, người từng yêu nàng, và biết đâu, vẫn còn yêu nàng. Thật khó hiểu nhưng đôi khi nàng lại so sánh cô với người ấy, dù rằng cả hai chẳng có điểm gì tương đồng ngoài chuyện họ đều cao hơn nàng.

Người ấy không giàu có, không giỏi chiều chuộng người khác.

Người ấy trong sáng và luôn lạc quan trước cuộc đời.

Người ấy có nụ cười có thể thắp sáng tâm hồn nàng.

Nụ cười đó ngây ngô như con trẻ, và nàng luôn ao ước được một lần nữa thấy lại nó, hi vọng điều ấy có thể khuấy trong lại tâm hồn đã vẩn đục của nàng.

Rồi một ngày nàng biến khao khát ấy thành hành động cụ thể. Nàng để con tim dẫn lối, và trong một khoảnh khắc, nàng nghĩ mọi thứ vẫn như cũ, người nàng yêu vẫn luôn yêu nàng, để rồi bẽ bàng nhận ra thời gian đã mài mòn tất cả, và bản thân nàng cũng chẳng xứng đáng để mong đợi điều gì khác.

Một sáng tháng Bảy mưa giăng kín trời, nàng trở về, cơn lạnh thấm vào từng thớ thịt.

Cánh cửa chính không khép và Kwon Yuri đợi nàng trong căn phòng khách âm u. Bằng một cái vung tay dứt khoát, cô ném tung ra những tấm ảnh chụp nàng và người ấy trong căn nhà nhỏ khi xưa. Quay lưng lại với cửa sổ, mái tóc dài không cột làm tối đi những biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Nàng thấy tim mình đập nhanh hơn vì một chút tội lỗi. Tội lỗi bởi nàng vẫn còn đó lương tâm của mình. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở “một chút”, không nhiều, bởi giữa nàng và cô chẳng có gì là nghiêm túc với nhau.

_ _ _ _ _

Nàng chờ đợi Kwon Yuri trừng phạt mình. Nàng nhắm mắt, im lặng và chờ đợi.

Sợ hãi ư? Không, không hề, nàng tự thấy mình là con người khá chu đáo và bình tĩnh. Trước mỗi quyết định, dù lớn hay nhỏ, nàng luôn ước chừng hệ quả. Và đây, mọi thứ đang đi đúng như những gì nàng tiên liệu.

Một giây… Hai giây… rồi nhiều giây trôi qua…

Không gian tĩnh lặng như nó vẫn thế từ khúc dạo đầu, chỉ có tiếng mưa ào ạt lùa vào.

Rồi nàng nghe tiếng chuyển động của đôi chân, những bước chân hướng tới lối ra.

Nàng mở mắt, kịp thấy người tình của mình đang bước qua ngưỡng cửa, vội vã như muốn trốn tránh ai đó.

Nàng chết lặng, không phải nàng không muốn nói nữa, mà là nàng không thể nói.

Nàng vừa thấy những giọt nước mắt của Kwon Yuri…

_ _ _ _ _

Cuộc sống vẫn xoay với muôn vạn sắc màu, bàng quang và vô lo. Chỉ có mảnh đời của nàng bị hạ xuống một gam màu nhạt, bình lặng hơn. Không Kwon Yuri, không ràng buộc. Cô lướt khỏi cuộc đời nàng cũng nhanh như cách cô chiếm lấy nó. Và mọi thứ lại trở về như hai năm trước, tuyệt nhiên chẳng có chút trừng phạt, tư thù nào.

Nàng thở phào chấp nhận mọi chuyện. Ừ, cứ coi như nàng may mắn vậy.

_ _ _ _ _

Mùa mưa lững thững trôi qua từng ngày. Đến cuối chặng đường, sấm rền quyện vào những hạt nước ngày một dày đặc hơn.

Nàng trốn mình trong căn phòng ngủ tối đen, co ro bên dưới tấm chăn dày.

Nàng ghét mưa biết mấy. Mưa làm nàng nhớ về người ấy, làm nàng đau vì những kỷ niệm đã pha lẫn vị đắng.

Tiếng sấm đì đùng vọng tới, bất chợt làm nàng nhắm nghiền mắt lại vì sợ, bất chợt làm nàng chờ một đôi tay ai đó sẽ áp lấy hai tai nàng. Nàng kéo chăn phủ qua đầu và nhận ra sau lưng mình giờ chỉ là một khoảng không lạnh lẽo.

_ _ _ _ _

- Yuri không còn gặp cậu nữa à?

Tiffany hỏi.

Nàng im lặng lắc đầu. Trước mắt nàng lại hiện lên hình ảnh đôi mắt đỏ ngầu ngấn nước của Kwon Yuri.

Nàng chợt nhận ra mình đã bị hình ảnh ấy ám ảnh mất rồi.

- ssshh…. Kìa.

Tiffany huých nàng, hướng ánh mắt về phía con người mới đặt chân vào bữa tiệc. Trong một giây, nàng lại chạm vào ánh mắt ấy. Đau đớn? Phải, chỉ thoáng qua nhưng nàng có thể thấy được điều ấy tận sâu trong đáy mắt đen lay láy đó, nó vẫn còn đó nguyên vẹn như lần cuối nàng trông thấy.

Cô gái mới đến rẽ sang hướng khác, xa nàng. Một cảm giác hẫng trong lòng. Nàng bối rối.

_ _ _ _ _

Thu về. Trời đất se lạnh.

Những suy nghĩ về người ấy cũng nguội lạnh tự bao giờ.

Nàng nằm dài ra sô pha, nghe nhạc và tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi của mình.

Lâu lắm rồi nàng mới lại có một ngày nghỉ như thế này, hoàn toàn một mình.

Tiếng lạch cạch trong bếp làm nàng choàng dậy.

Yuri ?

Một chiếc đuôi trắng xù ngoe nguẩy.

Con mèo của nhà hàng xóm.

Có lẽ nàng quên đóng cửa sổ.

Nàng thơ thẩn vài giây trước khi đổ phịch người xuống ghế.

Sẽ là một lời nói dối trắng trợn nếu nàng bảo mọi chuyện vẫn như cũ, hay nàng vẫn như cũ, như lúc Kwon Yuri còn là người tình của nàng.

Sự thật là, mọi khoảng không quanh nàng bỗng trống trải lạ thường. Nhưng nàng buộc mình định nghĩa nỗi trống trải đó bằng sự "thoải mái và thoáng đãng".

Sự thật là, Kwon Yuri đã trở thành một phần trong lịch trình hằng ngày của nàng.

Những sáng thức dậy trong vòng tay đó.

Bữa trưa với những món ăn đặc trưng Hàn Quốc mà nàng không bao giờ thích.

Buổi chiều xen lẫn những cuộc tản bộ dọc bờ sông lộng gió khiến đôi chân nàng rã rời.

Và tối đến, những cuộc mây mưa, hay đôi lúc chỉ là những cái ôm chặt kéo nàng vào giấc ngủ.

Vị nước ma… mùi thuốc cổ truyền khó chịu…

Nàng ghét chúng biết bao…

_ _ _ _ _

- Tôi đến lấy lại vài món đồ.

Giọng nói lạnh lùng đó làm tim nàng hụt một nhịp.

Yuri đẩy cánh cửa rộng hơn, bước qua mà chẳng nhìn nàng.

- Nó… ở trong tủ áo.

Nàng ngập ngừng lên tiếng. Yuri xoay qua chiếc tủ và lôi ra trong đó chiếc áo khoác da yêu thích, món quà sinh nhật từ người bà quá cố của cô, rồi chậm rãi tiến về phía nàng.

- Thù lao cho cô.

Cô đưa ra một tấm séc mỏng, dĩ nhiên hoàn toàn tỉ lệ nghịch với giá trị của nó. Cô đang hành xử với nàng như bao tình nhân trước đó. Kết thúc, và sẽ có một khoản bonus bù đắp.

Nàng líu ríu nắm lấy vạt áo. Ánh mắt nàng dán chặt xuống sàn trong khi nàng cảm nhận được một ánh mắt khác đang thiêu đốt mình.

- Cầm lấy.

- Tôi…

Nàng nuốt khan, dùng hết sức bình sinh để nhìn thẳng vào Yuri. Khuôn mặt ấy lạnh tanh.

- … tôi xin lỗi.

- Không ai có lỗi cả. Cầm đi.

Giọng Yuri nhỏ lại, cánh tay đưa ra run lên mất kiên nhẫn.

Bất giác nàng cũng run lên khe khẽ. Ba tháng không gặp mặt, nàng phát hiện ra nhiều điều trong con người mình, những cảm xúc mà nàng chẳng muốn có. Chúng làm nàng, trong lúc này đây, cảm thấy thật khó khăn khi phải đối diện với Yuri. Không phải sợ hãi, nhưng thứ áp lực vô hình ép lấy con tim làm nàng thấy khó mà tỉnh táo được.

Đôi chân nàng lùi lại như thể nàng đã bảo chúng phải làm vậy. Ánh mắt nàng rớt xuống mảnh giấy nhỏ trên tay Yuri. Nàng biết nếu chạm vào nó thì nàng cũng trở nên bình thường như bao kẻ khác. Đột nhiên nàng không muốn thế. Nàng đã đinh ninh rằng cái cách Yuri nhìn nàng, cái cách cô nhỏ lệ vì nàng, chúng khiến nàng đặc biệt. Đó mới là điều nàng muốn, là vị thế mà con tim nàng muốn.

Một tiếng thở dài. Yuri thả mảnh giấy rơi khẽ khàng dưới chân nàng. Cô nói bằng cái giọng dịu dàng quen thuộc.

- Cầm lấy đi, cô đã chiều chuộng và làm tôi vui vẻ, đáng lắm chứ cô Jung… Chuyện chúng ta xong rồi.

Và cô bước ra khỏi căn hộ đó một lần nữa, bỏ lại nàng với cổ họng nghẹn ứ không nên lời.

_ _ _ _ _

Chớm đông. Cái lạnh căm căm làm nàng bệnh. Đầu nàng choáng váng. Tim nàng đau.

Quản lý đến xem chừng tình hình. Nàng nằm im thin thít, thế là lịch diễn bị hủy.

- Cậu vô tâm quá. Đến bao giờ mới tự chăm sóc được cho mình đây!

Tiffany trách nàng vì cái tội ăn uống dễ dãi, ăn mặc cũng qua loa. Nàng vốn dĩ đã vậy từ trước, chẳng qua là tinh thần nàng đang khiến chúng trở thành một vấn đề đáng lo ngại mà thôi.

- Fany à… Có phải mình ngu ngốc lắm không?

Nàng yếu ớt lên tiếng. Tiffany không trả lời mà chỉ nhìn nàng, lưỡng lự giữa gật đầu hay là lắc.

- Ừ, mình biết mình ngu ngốc mà. Mọi chuyện đều vuột khỏi tầm tay mình. Quyết định nào cũng đều đi đến sai lầm thế này.

Nàng lại vùi mình vào tấm chăn, để nó thấm lấy những giọt nước mắt vừa lăn khỏi khóe mắt.

- Mình nghĩ… Jess, cậu nên xác định rõ lại tình cảm. Rồi… ừ… làm một cái gì đó. Bất cứ chuyện gì. Cậu hiểu ý mình chứ?

Không đáp, chỉ có tiếng sụt sùi của nàng. Và Tiffany coi như nàng đã hiểu.

_ _ _ _ _

Dốc cạn ly rượu, nàng để ý rằng chai rượu ngoại mới khui đã vơi đi đáng kể. Lý trí bảo nàng như thể là đủ. Nàng không cần phải say mèm, chỉ cần đủ hơi men để thổi bay đi sự yếu đuối của mình.

Và thế là nàng bước đi trên con đường lát đá quen thuộc. Cảnh tượng này cũng thật quen thuộc.

Một đêm tháng Mười Hai thật lạnh. Căn biệt thự sáng lòa với nhạc xập xình. Tuyết ánh lên sắc trắng trong ánh đèn neon chói mắt.

- Hey Kwon Yuri…

Nàng lèm bèm ghé sát vào cô từ phía sau.

- … Jessica có quà tặng cậu này.

Vừa kịp nhìn thấy cái nhếch môi lạ lẫm của nàng, cô liền lôi cả hai vào sau một cánh cửa gần đó.

- Đi về đi, cô Jung. Tôi không mời cô.

Cô thì thầm. Thật lạ là đôi lỗ tai lùng bùng của nàng vẫn nghe rõ được từng lời giữa không gian hỗn độn này.

Từ bờ môi xếch lên giễu cợt bật ra tiếng khúc khích nhỏ. Cô ngửi thấy mùi rượu nặng từ đấy.

- Cô say rồi. Đi về.

Yuri túm tay nàng, lôi về phía cửa. Nhưng nàng ghì lại, rượu làm nàng táo bạo và mạnh mẽ hơn con người thật của mình.

- Không không… không… Jessica chưa đưa quà cho cậu mà

Nàng lắc đầu quầy quậy. Tay nàng lần tìm nơi túi trong của chiếc áo khoác, rồi dúi vào tay cô một bao thư, hơi mạnh bạo khiến nó dúm dó lại.

- Đấy… tiền đấy. trả cho cậu hết rồi nhé.

Nàng lại khúc khích với cái giọng kỳ quặc, buông tay ra khỏi bao thư chứa một khoản tiền mà nhiều kẻ mơ cũng chẳng kiếm được. Nàng đã tính rất chi li từng khoản cô chuyển cho nàng mỗi tháng, từng món đồ cô tặng nàng, và giờ nàng ném chúng trở về chỗ cũ.

Yuri ngây người nhìn thứ trong tay mình, rồi lại nhìn cái dáng ngật ngưỡng say của nàng. Thế rồi đến phiên cô bật cười chế nhạo.

- Cô đùa với tôi à? Mớ tiền lẻ này ư ? Tôi đã cho cô cả một sự nghiệp đấy, tôi đã cứu cái danh tiếng chết tiệt này cho cô.

Cô nghiến lại từng chữ. Cơn giận từ đâu lại ập đến trong cô.

Nàng bỗng gật gật đầu như một kẻ ngớ ngẩn vừa phát hiện ra thứ mà ai cũng có thể nhận thấy.

- Ồ ồ… phải. Chết tiệt… quên mất… cái danh tiếng chết tiệt của Jessica Jung.

Rồi trước cặp mắt khó hiểu của cô, nàng bước ra đại sảnh đông đúc. Tiếng nhạc một lần nữa lại dộng bình bình vào màng nhĩ. Quơ tay chụp ly rượu trên bàn, nàng nốc lấy một hơi dài. Toàn thân nàng nóng bừng giữa cái lạnh của mùa đông. Lơ đễnh, nàng tuột chiếc áo khoác dài khỏi người, tiến ra giữa sàn nhảy. Những con mắt bắt đầu chú ý đến nàng, ngạc nhiên, thích thú. Những tiếng xì xầm bàn tán vo ve một cách khó chịu trong đầu óc nàng. Nàng thấy mình lắc lư theo nhạc, đôi môi nở một nụ cười hoang dại.

Yuri bước ra khỏi căn phòng và nhìn cảnh tượng trước mắt mình trong im lặng.

Nàng lột phăng chiếc áo khoác da, để lộ ra lớp vải ren mỏng manh của chiếc sơ mi ngắn tay. Vẫn uốn lượn, tay nàng túm cổ một gã trai tóc vàng, mắt xanh gần đấy, hắn đã dán con mắt thèm muốn vào nàng ngay từ giây phút đầu tiên. Bàn tay hắn trên eo nàng, bám vào làn da bên dưới lớp vải. Hơi thở đầy mùi rượu của hắn phả vào cổ nàng, sát sạt. Người nàng ép sát vào hắn, chuyển động ngày càng điên cuồng hơn.

Yuri vẫn đứng trong cái góc tối đó, im lặng và quan sát, như đang thách thức độ liều lĩnh của nàng.

Nàng nghe thấy tiếng tách tách. Nàng nhìn thấy ánh đèn flash chớp nhá. Nàng biết một nửa sự nghiệp của mình sắp đội mũ ra đi. Sự tỉnh táo bảo nàng hãy dừng lại thôi, như thế này đã là quá đủ để thanh toán nợ nần với ai đó. Nhưng vô ích. Mọi thứ dường như lại vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng một lần nữa.

Lần tay xuống eo và rút ra sợi dây thắt lưng bằng da nâu, nàng quất vào một gã khác, và hắn sấn đến nàng, ép nàng vào giữa mình và gã Tây kia. Đám đông thét lên điên loạn và dạt ra để chừa khoảng không cho họ. Nụ cười của nàng tê dại hơn, xa lạ hơn. Gã trai mới đến đặt đôi môi thô lên cổ nàng mà ngấu nghiến, kẻ phía trước lần mò bàn tay lên cao hơn. Nàng mím môi, tạo ra một cái mỉm cười khêu gợi. Ngả đầu ra sau, nàng liếc nhìn về phía cô.

Một nửa khuôn mặt Yuri chìm trong bóng tối, nửa kia mập mờ một cảm xúc khó đọc.

Gã trai cắn vào làn da trắng mịn của nàng. Nàng thở hắt ra, những ngón tay thon chậm rãi mở từng chiếc nút áo, từ trên xuống dưới. Nàng sẽ trả hết cho cô tất cả. Dẫu sao nếu không có cô thì giờ đây những thứ này cũng chẳng nằm trong tay nàng.

Chiếc nút đầu tiên mở bung. Những cặp mắt dính chặt vào khoảng da thịt vừa lộ ra sâu bên dưới cổ nàng.

Gã Tây phía trước lập tức đưa tay đến chiếc nút thứ hai, vội vã giật tung nó.

- ĐỦ RỒI !

Trong một tích tắc, khuôn mặt nàng ướt nhẹp bởi thứ rượu vang vàng nhạt có vị đăng đắng. Từng giọt nhỏ xuống manh áo, thấm vào da lạnh ngắt.

Một bàn tay kéo nàng ra khỏi vòng kìm kẹp của hai gã đàn ông, lôi nàng về căn phòng ban nãy trong ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người. Tiếng xì xầm lại râm ran như côn trùng đập cánh.

- XONG RỒI! VỀ HẾT ĐI! KHÔNG TIỆC TÙNG GÌ NỮA!

Cô quát vào những cặp mắt lồ lộ đang trong cơn tò mò trước khi thô bạo đóng sầm lại cánh cửa sau lưng.

Đứng trong căn phòng nhỏ nhưng trống trải hơi người, nàng bất chợt rùng mình vì lạnh, vì những giọt rượu vẫn còn vương trên khuôn mặt và da thịt mình.

- Cô đang làm trò hề gì vậy Jessica Jung ?

Giọng cô cao so với bình thường. Cổ tay nàng bị xiết lấy chặt hơn.

- Jessica Jung muốn trả hết lại cho… cho Yuri… trả hết...

Cô hất tay nàng, làm nàng loạng choạng lùi ra sau.

- Tôi không cần. Chúng ta chỉ sòng phẳng với nhau thôi.

Nàng lại lùi thêm vài bước, cho đến khi gót chân chạm vào bức tường, nàng trượt dài xuống đất. Yuri cũng tựa lưng vào chiếc bàn gỗ lớn phía sau, buông tiếng thở dài đánh dấu một khoảng lặng ngột ngạt.

Âm thanh từ sảnh lớn vọng vào dịu dần. Dường như đám đông ngoài kia đang rút lui đúng như lời cô quát tháo.

- Jessica lấy đi của tôi nhiều thứ hơn thế này, những thứ vô giá.

Từng tiếng vang lên mềm mại, nhưng rành rọt. Cô nhìn nàng lần cuối trước khi sải bước ra khỏi căn phòng.

Lại một cơn lạnh nữa ập đến, nàng run rẩy, rồi chợt nhận ra mình đang tê cứng vì một thứ gì đó khác. Bằng thứ sức mạnh mà chỉ có rượu mới có thể ban cho nàng, nàng vùng dậy, lảo đảo lao ra cánh cửa lớn.

- Kwon Yuri cũng lấy đi của Jesscia những thứ đó! Cả hai kẻ ngốc các người đều như nhau thôi!

Nàng nghe ra không phải giọng mình. Cái chất giọng khàn đặc ấy chẳng giống với nàng chút nào. Nàng cũng không rõ Yuri nghe thấy được gì, bởi chiếc xe thể thao có bóng cô đã bắt đầu lăn bánh ra cổng. Chỉ còn lại nàng nhỏ bé giữa màn tuyết trắng xám màu đêm.

_ _ _ _ _

- Ồ, cậu dậy rồi à !

Đầu đau như búa bổ. Nàng đưa tay ôm lấy nó để chắc xương sọ nàng vẫn còn nguyên vẹn. Nàng không nhớ mình về nhà bằng cách nào. Nàng cũng chẳng buồn nhớ.

Tiffany lật đật đi về phía giường nàng, tay cầm vài tờ báo sáng.

Mí mắt trĩu nặng của nàng lại nhắm chặt. Chẳng cần nhìn cũng biết trang nhất của các mặt báo hôm nay là gì.

Nàng nghe nhịp tim mình đập đều đặn một cách thản nhiên, dường như chẳng tiếc nuối điều gì, chỉ có một lỗ hổng nhỏ nhưng sâu vô tận, có tiếc thì cũng không thể lấp đầy được.

Tiếng chuông cửa. Tiffany lại xoay vội trở ra.

Vài phút sau, nàng nghe loáng thoáng tiếng người quản lý của mình. Nàng mong Tiffany sẽ đuổi được anh ta đi. Giờ thì nàng chỉ muốn ngủ, ngủ thật sâu không ngày thức dậy.

Tiếng cánh cửa khép nhẹ. Im lặng trở về. Nàng thở phào.

Nắng đông ve vuốt khuôn mặt nàng bằng bàn tay mát lạnh. Nàng nằm đó, nhẹ lòng tận hưởng, cảm giác yên bình như thời gian đang quay về mười năm trước, cái thuở nàng vẫn là con bé với hai bàn tay trắng.

- Vui nhỉ?

Cái mỉm cười bâng quơ của nàng phụt tắt. Qua những tia nắng yếu ớt, nàng thấy Kwon Yuri đứng đó trong chiếc quần jean rách gối và áo khoác da. Cô thảy xuống giường nàng một túi giấy nặng trịch.

- Xem cô đã hành hạ tôi ra sao này.

Nàng ngơ ngác dốc ngược chiếc túi, đập vào mắt nàng là những thẻ nhớ, phim, điện thoại…

- Màn thoát y hôm qua của cô đấy.

Yuri nhướn mày nhìn cái vẻ ngơ ngác vẫn chưa hết của nàng. Nàng nhìn lại cô, giữ yên như thế vài giây, như thể cả hai đang ra sức đọc thứ gì đó trong tâm trí đối phương.

- Hôm qua… ừm…

Nàng hắng giọng. Yuri chớp mắt như choàng tỉnh khỏi cơn mê.

- …. Hôm qua Jessica đã lấy thứ gì của cậu, thứ gì vô giá ?

- Còn cô, Kwon Yuri lấy gì của cô ?

Nàng thấy tất cả mọi thứ thật thoáng đãng. Căn phòng này, đầu óc nàng, tâm hồn nàng… thứ vô hình bấy lâu đè nén trong nàng đang dần bay biến. Nàng sẽ trả lời. Ngay bay giờ.

- Là…

Bản nhạc vang lên từ chiếc di động của Yuri cắt ngang câu nói của nàng. Cô bối rối áp nó vào tai.

- Alô… Nói hắn đợi ở đó. Tôi về ngay.

Nàng ngó lơ ra bầu trời xám ngoài cửa sổ, ném sự thất vọng vào từng cơn gió lạnh.

- Bỏ sót mất một tay phóng viên. Ừm…. lát tôi quay lại sau.

Yuri ngập ngừng. Cô cúi xuống gom lại những thứ nàng vừa đổ ra giường ban nãy. Một cảnh tượng từng rất quen thuộc với nàng. Nàng bày, và cô dọn. Đôi tay nàng chợt nắm lấy mép chiếc áo khoác da, tự nhiên như một thói quen.

- Cậu còn chưa nghe câu trả lời mà.

Nàng thì thào, ghì Yuri xuống gần hơn, đến khi đôi môi ấy áp lấy môi nàng. Tim nàng lạc mất nhịp điệu đều đặn quen thuộc của nó, và nàng nghe ra con tim kia cũng thế. Chỉ lúc này đây nàng mới nhận ra bờ môi ấy dịu ngọt đến thế nào. Và cũng lúc này đây, nàng mới biết mình nhớ những nụ hôn của cô biết bao.

Vài phút trôi qua như kéo đi cả thế kỷ. Họ dứt khỏi nụ hôn, hít lấy chút không khi vừa lỡ mất.

- Là gì ?

Yuri thì thầm hỏi nàng, môi cô cách nàng chỉ vài li.

- Love….

Nàng đáp thật khẽ, như thổi hơi lạnh vào làn môi cô.

- I… love you

Yuri nhếch môi, rồi kéo nó thành một nụ cười rộng ấm áp.

Hai đôi môi chạm nhau một lần nữa, nấn ná vài giây, rồi lại tách ra.

- Tôi sẽ quay lại ngay.

- Kệ tay phóng viên đó đi.

Nàng níu chặt tay cô.

- Cậu đủ tiền nuôi tôi chứ?

- Dĩ nhiên. Nhưng Kwon Yuri này không thích cảnh người mình yêu thoát y vũ nằm nhan nhản trên mạng hay báo đài đâu.

Lại cái nét mặt ngơ ngẩn đó. Cô bật cười.

- Người cậu yêu…

- Phải… yêu.

_ _ _ _ _

Hết

ĐỪNG ĐÁNH THỨC

Author: the2nd

Disclaimer: Yuri và Jessica không thuộc về tôi. Tất cả chỉ là sự hư cấu và tưởng tượng. Nhưng trong fic này họ thuộc về nhau, mãi mãi.

Pairings: Yulsic

Rating: K+

Category: AU

Status: Oneshot- Complete

Note: ...

Đừng Đánh Thức

Tặng yuan, người au yêu quý và kính trọng^^

Tôi đã đánh thức một người mà tôi không nên đánh thức...

***

Lần đầu tôi gặp unnie là một buổi chiều cuối tháng Tám. Một buổi chiều đầy nắng dịu dàng và hơi se lạnh. Khung cảnh ấy không quá lãng mạn nhưng cũng đủ để tôi nhớ nhung mãi mãi. Unnie ngồi bên cạnh giá sách lớn của thư viện, khẽ tựa đầu lên chồng sách cao đặt bên cạnh mình và ngủ rất ngon lành. Tôi đã gặp unnie như thế.

Tôi sẽ chẳng gọi unnie dậy nếu cuốn sách mà tôi cần không nằm trong tay unnie. Tôi nhìn quanh, chẳng có ai ngoài hai chúng tôi. Hơi ngại ngùng khi phải đánh thức một người lạ, nhưng tôi cần cuốn sách ấy cho bài kiểm tra cuối kì của tôi.

-Này...

-...

Tôi đẩy nhẹ vai unnie, nhưng dường như unnie không hề nhận ra sự có mặt của tôi. Hơi thở của unnie vẫn đều đặn và đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Rất hiền, rất xinh đẹp.

-Này, cậu...

-...

Tôi gọi to hơn một tí và lay unnie mạnh hơn, đủ để unnie giật mình tỉnh dậy và ngơ ngác nhìn tôi. Một thoáng bối rối trên khuôn mặt unnie đủ khiến tôi biết rằng trái tim tôi vừa đi nhanh hơn một nhịp. Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng tôi yêu unnie ngay từ lần đầu gặp nhau.

-Cậu gọi tớ?

-Tớ cần cuốn sách trên tay cậu. Cậu đang ngủ và có lẽ cậu không cần nó. Đưa nó cho tớ và cậu có thể ngủ tiếp.

-Uhm... à... đây.... cuốn sách...

Unnie đưa cuốn sách cho tôi, đầy lúng túng và ngại ngùng. Có lẽ unnie xấu hổ vì bị người khác bắt gặp mình ngủ gật.

Tôi nhận cuốn sách từ tay unnie và khẽ gật đầu mỉm cười rồi bỏ đi

Chúng tôi đã gặp nhau như thế.

***

Xe buýt đầy người và vất vả lắm tôi mới tìm được cho mình một chỗ ngồi ở băng ghế cuối. Tôi ngồi phịch xuống và ngáp một hơi dài. Bài kiểm tra cuối kì buộc tôi phải thức khuya và bây giờ tôi cần chợp mắt một lát. Không chỉ riêng tôi mà người bạn ngồi bên cạnh tôi cũng như thế. Cô ấy đang ngủ rất say, đầu quay về phía bên kia.

...

-Này, xuống xe đi chứ! Đây là tuyến cuối rồi đấy!

Nhân viên soát vé gọi tôi. Tôi đã ngủ rất lâu và bỏ qua trạm dừng của mình. Phía bên ngoài là một nơi hoàn toàn xa lạ và bên trong xe chỉ có tôi và người bạn ngồi bên cạnh. Cô ấy vẫn ngủ say, đầu tựa lên vai tôi tự lúc nào. Tôi rất bực mình vì bị trễ học, và tôi cũng rất không vui khi bị biến thành một chiếc gối bất đắc dĩ.

-Này! Đừng ngủ nữa!

Tôi đẩy mạnh cô ấy khiến cô ấy mất đà đập đầu vào thành xe. Cô ấy nhìn tôi, đầy cau có nhưng rồi đôi chân mày của cô ấy chợt dãn ra khi nhận ra tôi. Tôi cũng thế. Cô ấy chính là người tôi đã gặp trong thư viện, là unnie.

-Chúng ta đang ở đâu?

-Tớ không biết. Nhưng phải rất lâu mới có chuyến xe buýt khác đến đây đón chúng ta.

Unnie trả lời một cách chán nản khi bước xuống xe. Chúng tôi đang ở một con đường vắng và ít người qua lại, nhưng phía xa xăm lại là một cánh đồng đầy hoa vàng rực rỡ.

-Hình như chúng ta rất có duyên với nhau.- Tôi nói- Lần nào tớ gặp cậu cũng là lúc cậu đang ngủ.

-Cậu là người duy nhất dám đánh thức tớ dậy!

Giọng nói của unnie rất dễ thương nhưng khuôn mặt lại quá lạnh lùng. Tôi nghĩ mọi người không dám đánh thức unnie là vì lẽ đó. Unnie có vẻ khó gần, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn được ở gần unnie. Tôi thầm cảm ơn người soát vé đã không gọi chúng tôi sớm hơn.

-Cậu tỉnh ngủ chưa?

-Cậu thử đập đầu vào cửa kính đi, rồi cậu sẽ biết cậu có tỉnh hay không!- Unnie xoa xoa cục u trên tráng, chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần.

-Tớ xin lỗi...

-Vậy thì hãy cùng tớ đi đến kia đi!

-Đến kia là đâu?

-Cánh đồng đầy hoa vàng. À, mà tên cậu là gì nhỉ?

-Yuri!

-Tớ là Sica. Yuri, đi dạo với tớ nhé, dù gì thì chúng ta cũng đã trễ học rồi!

Tôi gật đầu đồng ý.

Unnie bước đi trước, tôi chậm rãi bước theo sau, chẳng dám bước đi cạnh unnie. Một chút gì đó mơ hồ dấy lên trong lòng tôi, nói cho tôi biết rằng hãy cứ lặng yên bước theo sau unnie như thế, để thấy lòng mình được bình yên và hạnh phúc, để nghe rõ hơn những nhịp đập lạ thường của trái tim mình, để nhận thấy đôi má của mình dần ửng đỏ lên vì một người mới quen.

Tôi nheo mắt lại vì ánh nắng buổi sớm để nhìn unnie dạo chơi giữa cánh đồng đầy hoa vàng. Tôi nghĩ là tôi nên biết nhiều hơn về unnie.

***

Chúng tôi dần thân nhau, rất dễ dàng. Cảm giác giống như có một sợi dây vô hình kết nối chúng tôi lại với nhau. Một cảm giác rất gần gũi, rất quen thuộc.

Trường unnie học không xa trường tôi là mấy. Chỉ vài con đường quanh co, vài phút đạp xe, vậy là đến nơi. Tôi bảo để tôi đưa unnie đi học, như vậy cả hai chúng tôi sẽ không phải trễ xe búyt nữa. Unnie đồng ý.

Chúng tôi hay đến thư viện cùng nhau. Unnie rất thích đọc sách, nhưng lại hay ngủ gục khi đọc sách. Tôi không biết nên xem đó là điểm tốt hay xấu của unnie nữa. Thói quen của unnie là xếp một chồng sách thật cao, rồi đọc từng cuốn một cho đến khi hết. Unnie hay chọn những góc khuất để chẳng ai quấy rầy được unnie cả. Nhưng tôi thì khác, unnie cho tôi ngồi cạnh unnie khi unnie đọc sách. Một bên là chồng sách cao ngất, một bên là tôi. Unnie ngồi giữa.

Unnie thích ăn kẹo. Vì lẽ đó mà tôi hay chọc unnie là con nít. Những viên kẹo dâu màu hồng sẽ luôn làm unnie mỉm cười hạnh phúc. Tôi mua một bì kẹo thật bự. Mỗi ngày lấy ra hai viên, một dành cho tôi, một dành cho unnie. Tôi len lén đặt những viên kẹo vào trong cặp của unnie. Unnie luôn biết điều đó nhưng mỗi khi mở cặp, unnie luôn bảo rằng unnie cho tôi kẹo. Vì unnie mà tôi thích đồ ngọt, thứ mà từ trước đến nay tôi chẳng ưa tí nào.

Căn nhà của unnie là một căn nhà nhỏ lọt thỏm giữa một cái hẻm vắng với những phiến đá lát đường gập ghềnh. Mỗi lần chiếc xe đạp của tôi dừng trước hẻm, unnie lại xuống xe đi bộ vào trong. Dáng người unnie nhỏ nhắn, thanh mảnh và mái tóc nâu khẽ đưa nhẹ theo mỗi bước chân. Tôi nhìn theo unnie và ngập ngừng, nửa muốn đứng yên, nửa muốn bước theo.

Tôi sẽ mãi lặng thầm ở cạnh unnie như thế nếu như không có một ngày tôi đưa unnie về, unnie bước được một quãng rồi ngập ngừng quay lại nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu. Ánh mắt của unnie nói cho tôi biết rằng unnie hiểu những gì tôi đang nghĩ và unnie cũng giống như tôi, đang chờ đợi. Tôi không đứng yên như lúc trước mà dắt xe bước vội theo unnie.

-Cậu... cậu... thích tớ không?

Tôi gãi đầu, chẳng dám ngẩng lên nhìn unnie. Nói thích một ai đó là rất khó, nhưng tôi không nghĩ là nó khó đến như vậy. Khó hơn bất kì một bài toán khó nào mà tôi từng gặp. Ít ra khi giải toán, tay tôi không run rẩy và tim tôi không đập mạnh như lúc này.

Unnie lắc đầu.

-Không!

Tôi thấy đất dưới chân mình như muốn sụp xuống và thật lòng, tôi muốn khóc ngay vào lúc ấy. Nhưng unnie mỉm cười, nhẹ đặt bàn tay nhỏ nhắn lên bàn tay đang run của tôi.

-Tớ không thích cậu. Nhưng tớ yêu cậu.

-...

Tôi lặng người. Unnie đã trêu tôi. May mà tôi không khóc. Nếu tôi khóc, trông tôi sẽ ngốc lắm. Nhưng lạ quá, khi ấy, tôi chẳng hiểu sao sóng mũi mình lại cay cay. Tôi muốn nói, nhưng chẳng nói được gì.

Tôi vứt chiếc xe đạp sang một bên mà ôm chầm lấy unnie. Dưới ánh đèn đường nơi con hẻm nhỏ, vào một ngày đầu mùa đông, lần đầu tiên tôi biết thế nào là yêu một người.

Chúng tôi yêu nhau.

***

Giống như bao người yêu nhau khác, chúng tôi cũng hẹn hò. Lần hẹn hò đầu tiên, chúng tôi đi ăn kem. Unnie thích ăn kem và unnie nói với tôi rằng unnie luôn mong muốn buổi hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời mình sẽ là được ăn kem với người mình yêu. Tôi gật đầu và dẫn unnie vào quán kem khi mà ngoài trời những bông tuyết đầu mùa đang rơi.

Nhân viên phục vụ trong quán nhìn chúng tôi như hai kẻ ngớ ngẩn. Nếu tôi dẫn unnie đến đây vào một ngày mùa hè, chắc họ sẽ không nhìn tôi và như thế. Một quán kem mùa đông vắng người với hai kẻ dở hơi. Tôi nghĩ thế.

Quán bật nhạc, bài hát Sakura Iro Mau Koro vang lên. Unnie hỏi tôi đã xem ca khúc ấy bao giờ chưa. Tôi nói có và trong óc tôi hiện lên hình ảnh chàng trai ngồi đợi mối tình đầu của mình dưới gốc hoa anh đào dù bao mùa trôi qua.

-Nếu cậu yêu một ai đó, mà người đó không quay về, liệu rằng cậu có chờ đợi người đó như người con trai trong bài hát không?

-Có. Tớ sẽ chờ như anh ấy.

-Tại sao?

-Vì đó là tình yêu.

Unnie cười, một nụ cười man mác buồn.

Buổi hẹn hôm ấy kết thúc bằng nụ cười buồn bã ấy. Tôi không hiểu vì sao unnie lại buồn nhưng... cũng chính ngày hôm ấy, unnie chủ động nắm lấy tay tôi và nhẹ đặt lên môi tôi nụ hôn đầu tiên.

Nụ hôn giữa tuyết trắng. Bờ môi khô nhưng ngọt ngào vị kẹo dâu và lành lạnh như một cốc kem.

***

-Cha của tớ đã từng hứa rằng sẽ yêu mẹ tớ cả đời, nhưng cuối cùng ông lại bỏ mẹ con tớ để đến với một người đàn bà khác....

-Vậy bây giờ ông ấy thế nào?

-Tớ không biết. Tớ chưa từng gặp mặt cha mình. Tớ sợ phải yêu một ai đó sẽ phản bội mình. Tớ đã nghĩ rằng tớ sẽ mãi đóng kín cánh cửa trong trái tim mình, cho đến ngày tớ gặp cậu...

Unnie bị trặc chân trong giờ thể dục. Tuyết rơi nhiều và chiếc xe đạp lại hư giữa đường nên tôi đành cõng unnie về. Unnie kể cho tôi nghe về tuổi thơ cô đơn của unnie. Lúc ấy, tôi đã hiểu vì sao unnie lại luôn tỏ ra lạnh lùng nhiều đến vậy. Nhưng suy cho cùng, vẻ ngoài lạnh lùng là tấm bình phong vững nhất mà unnie có thể dựng lên để che đậy trái tim yếu đuối của mình. Tôi hạnh phúc hơn unnie, cha tôi rất yêu thương gia đình của mình.

-Không sao cả, Sica. Đã có tớ. Tớ sẽ làm cậu hạnh phúc.

-Cậu sẽ yêu tớ đến cuối cuộc đời như chàng trai trong bài hát chứ?

-Uhm... dù cậu ở bên cạnh tớ hay rời xa tớ, tớ vẫn yêu cậu.

-Chúng ta sẽ cưới nhau chứ?

-Uhm... hôn nhân là đích đến của tình yêu mà.

-...

Unnie ngủ gục trên vai tôi. Chắc là unnie mệt lắm. Nếu chúng tôi cưới nhau, tôi sẽ đánh thức unnie vào mỗi buổi sáng.

***

Muốn cưới nhau, chúng tôi cần có sự đồng ý của gia đình. Unnie bảo unnie muốn dẫn tôi về ra mắt mẹ của unnie. Bà rất thương unnie và có lẽ bà sẽ chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi.

-Mẹ à.... đây là Yuri... người mà con nói với mẹ...

Unnie nắm lấy tay tôi. Cả hai chúng tôi đều rất hồi hộp nhưng khi vừa nhìn thấy mặt tôi, khuôn mặt bà đầy vẻ sửng sốt và bà ngất lịm đi.

Tôi không hiểu, tôi đã làm gì sai ư? Hay bà chưa thể chấp nhận mối quan hệ của chúng tôi? Hai người con gái yêu nhau, có lẽ bà ngất vì điều đó. Unnie bảo tôi không nên gặp unnie trong vài ngày, đó là cách tốt nhất. Unnie sợ rằng bà vẫn chưa thể chấp nhận tình yêu của chúng tôi. Tôi đồng ý vì unnie, vì tôi, vì tình yêu của cả hai.

Vài ngày trôi đi...

Vài tuần nữa lại đến...

Tôi chờ hoài mà chẳng nhận được một tin tức gì cả. Tôi nôn nao và khó chịu, pha lẫn chút sợ hãi rằng unnie đã vội quên tôi.

Ngày hôm ấy, một ngày mưa tầm tã và tôi đã đứng đợi unnie rất lâu. Tôi ướt hết cả người nhưng tôi mặc kệ và vẫn chờ đợi cánh cửa phòng nơi ban công bật mở. Khi ấy, unnie sẽ thấy tôi. Tôi không dám gọi cửa vì sợ mẹ unnie sẽ biết và cấm unnie gặp tôi.

Tôi tin rằng những người yêu nhau sẽ luôn cảm nhận được những gì mà đối phương đang nghĩ. Khi tôi chờ unnie, nghĩa là unnie cũng đang nghĩ về tôi.

Cánh cửa sổ mở ra giống như hy vọng vừa được nhen lên. Unnie đã nhìn thấy tôi và tôi vẫy tay như một đứa bé đang mừng rỡ. Nhưng unnie không cười, không nói mà chỉ im lặng khép cửa lại.

-Đến để làm gì?

Unnie cầm cây dù màu bạc trên tay và bước đến bên cạnh tôi. Chưa bao giờ tôi thấy con đường nơi đây gập ghềnh đến thế và cũng chưa bao giờ tôi thấy tim mình nhói đau nhiều đến vậy.

-Tớ giữ lời hứa với cậu.

-Hứa gì?

-Rằng sẽ chờ cậu và yêu cậu mãi mãi. Sica à, tớ biết là mẹ cậu chưa thể chấp nhận tình yêu của chúng ta nhưng...

-Tình yêu nào?

-Sica, cậu làm sao vậy?

Tôi lay mạnh lấy bờ vai của unnie bằng đôi tay lạnh giá và run rẩy của mình. Tôi ước gì unnie đang nói đùa với tôi. Unnie thích đùa lắm, tôi biết mà. Họăc cũng có thể là unnie vừa ngủ dậy nên đầu óc chưa thật sự tỉnh táo. Tôi sẽ đánh thức unnie dậy.

-Chia tay đi...

Chiếc dù màu bạc rơi xuống đất, lăng lóc sang một bên. Giọng nói của unnie vang lên lạnh lùng, hòa lẫn vào tiếng mưa. Tôi không biết đâu là nước mưa và đâu là nước mắt. Tôi chỉ cảm thấy mắt mình nhạt nhòa đi và cay nồng.

-Tại sao?

-Vì hết yêu...

-Vậy ư? Cậu nói điều đó dễ như vậy sao?

-Thời gian không gặp cậu, tôi nhận ra tình cảm của mình. Nó chỉ là một thứ tình cảm giông giống tình yêu mà thôi...

-Giông giống...? Tớ... không tin…

-Đó là sự thật. Tớ không yêu cậu... buông tớ ra đi...

Tôi buông unnie ra. Chưa bao giờ tôi thấy đau và giận dữ nhiều đến như thế. Mưa khiến tôi thấy lạnh nhưng những lời unnie còn lạnh giá hơn cả trăm lần. Tôi không nghĩ mối tình đầu của tôi sẽ kết thúc như thế.

Tôi lao đi giữa cơn mưa và thấy cả một vùng sáng lớn chiếu thẳng vào mắt tôi. Chiếc xe tải lao đến rất nhanh và tôi chỉ kịp cảm nhận được rằng có một ai đó đã đẩy tôi sang một bên trước khi chiếc xe kịp lao đến.

Một ai đó vừa nói rằng hết yêu tôi.

***

Mẹ của unnie ngồi cạnh tôi trên băng ghế dài của bệnh viện. Có lẽ cả tôi và bà đều sợ rằng sẽ mất unnie mãi mãi.

Tôi chẳng dám nhìn bà lấy một lần vì những gì tôi vừa gây ra cho unnie khiến tôi biết rằng tôi là kẻ tội đồ. Lẽ ra bà nên mắng chửi tôi, nên đánh tôi nhưng... bà không làm như thế. Bà chỉ lặng lẽ thấm những giọt nước mắt đang lăng dài trên đôi gò má của mình và đặt vào tay tôi một cuốn sổ.

-Cháu cầm đi.

Một bức ảnh rơi ra, một bức ảnh rất cũ. Người phụ nữ trong ảnh rất giống unnie và người đàn ông ấy... giống tôi đến ngỡ ngàng. Tôi choáng váng và run rẩy. Tôi sợ những gì mà tôi đang nghĩ sắp trở thành sự thật.

Cuốn sổ ấy là cuốn nhật kí của unnie. Tôi lật nhanh và mỗi trang giấy đều xuất hiện tên tôi- Yuri- và đến dòng cuối cùng của cuốn nhật kí còn đang viết dở vẫn xuất hiện tên của tôi. Dòng mực lấm lem, có lẽ là vì nước mắt.

Lần đầu tiên mẹ cho mình xem tấm ảnh cha và mẹ chụp chung với nhau. Yuri rất giống cha. Chúng mình là chị em cùng cha khác mẹ...

-Sica đã khóc rất nhiều. Nó bảo rằng nó sẽ chấm dứt tất cả. Chỉ mong bác đừng nói sự thật này cho cháu biết…

-...

-Tất cả đều là sự ngang trái của số phận...

-...

Tôi hiểu rồi. Hiểu vì sao unnie hết yêu tôi.

-Ai là người nhà của bệnh nhân Jessica Jung?

-Là tôi!

-Bà là mẹ của cô ấy?

-Vâng! Tình trạng của con tôi sao rồi hả bác sĩ?

-Rất nguy kịch. Cô ấy bị mất máu rất nhiều nhưng hiện thời chúng tôi chưa thể tiếp máu cho cô ấy vì nhóm máu của cô ấy là nhóm AB-, thuộc nhóm máu cực hiếm. Nếu không được tiếp máu kiệp thời, tôi e...

-Tôi nhóm máu A. Chẳng lẽ... không... con tôi...

Số phận ư?

-Bác sĩ, hãy lấy máu của tôi. Nhóm máu của tôi là AB-.

-Cô là ai?

-Là em gái...

***

Một buổi chiều cuối tháng Tám, nắng vẫn vàng dịu dàng và không khí hơi se lạnh. Unnie của tôi vẫn ngủ say.

Tôi cắm một bó hoa màu vàng vào trong bình mà tôi hái từ cánh đồng đầy hoa năm nào. Tôi đã cắm bao nhiêu bó hoa vàng? Tôi không nhớ...

Tôi thả vào chiếc hộp đựng bên cạnh giường bệnh hai viên kẹo dâu. Đây là hũ kẹo thứ bao nhiêu? Tôi không nhớ...

Tôi đặt lên bàn một chồng sách cao ngất. Lát nữa, tôi sẽ lại đọc sách cho unnie nghe. Tôi đã đọc cho unnie nghe bao nhiêu cuốn sách rồi? Tôi không nhớ...

Tôi mua kem và để chúng vào tủ lạnh. Khi nào unnie thức dậy, sẽ luôn có kem cho unnie ăn. Ly kem thứ bao nhiêu rồi? Tôi không nhớ...

Tôi bật bài hát Sakura Iro Mau Koro như một thói quen. Tôi đã nghe bài hát này bao nhiêu lần? Tôi không nhớ...

Unnie đã sống cuộc sống thực vật bao lâu rồi? Tôi không nhớ...

Tôi chỉ biết là unnie của tôi vẫn còn đang ngủ, ngủ rất say. Có lẽ unnie không muốn thức giấc. Nếu tôi đánh thức unnie, unnie sẽ phải khóc. Khóc rất nhiều...

Nếu như ngày xưa tôi không đánh thức unnie mà cứ lặng lẽ rút cuốn sách ra khỏi tay unnie, có lẽ mọi chuyện sẽ khác...

Số phận mang chúng tôi đến cạnh nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi được phép yêu nhau. Tôi sẽ không đánh thức unnie thêm một lần nào nữa...

Đừng đánh thức, hãy để unnie ngủ yên...

Đừng đánh thức, hãy để những kỉ niệm mãi chôn vùi...

Đừng đánh thức, hãy để mối tình đầu trong trái tim tôi chết đi...

Đừng đánh thức.

END

Điều Ta Chưa Nói

Bầu trời tối đen. Mây dày đặc.Một đêm không trăng không sao. Không có lấy một chút ánh sáng nào dù chỉ mong manh như ngọn đèn trước gió. Mọi thứ chìm trong bóng đêm mịt mù. Gió rít qua từng khe cửa gỗ đã mòn đi vì năm tháng. Mùi hơi ẩm đặc quánh bốc lên từ đất, sự tĩnh mịch lạnh ngắt đến gai người. Trời càng về đêm cái lạnh càng buốt da buốt thịt. Gió vẫn thổi mạnh tưởng chừng muốn hất tung mái ngói lưa thưa. Những ô cửa sổ cũ kĩ, những song sắt hoen gỉ. Tiếng cót két vang lên trong đêm tối, từng hồi từng hồi, như thúc giục ai đó, như gọi lại miền kí ức đã thuộc về một nơi xa xăm, như làm sống dậy một linh hồn tưởng đã yên nghỉ sâu nơi lòng đất.

Có tiếng bước chân, hình như thế. Có một hơi thở gấp gáp, hình như thế. Gió thổi lạnh toát sống lưng. Không. Có ai đó vừa đẩy cánh cửa, tiếng cót két vang lên rõ lắm. Lặng lẽ. Yên tĩnh. Tiếng bước chân ngày một rõ hơn. Tiếng thở ngày một gần hơn. Một chút ánh sáng bất chợt từ vầng trăng lấp ló sau đám mây, chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ phản chiếu một bóng người trải dài trên mặt đất ẩm. Tiếng nhịp tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng hỗn loạn, mọi thứ trở nên mờ ảo. Kẻ bước ra từ bóng đêm. Một bàn tay lạnh ngắt với những ngón thon dài từ từ vươn tới

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Một tiếng hét cá heo xé tan màn đêm. Jessica hét lên thất thanh. Cô bắt đầu òa lên khóc như một đứa trẻ. Cái bóng giật mình, lùi xa 10m. Nét hốt hoảng xen lẫn chút sợ hãi hiện rõ trên gương mặt kẻ lạ.

- Jessica ! cậu bị điên à. Muốn làm tớ thủng màng nhĩ chắc

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc này Jessica mới dám quay lại. Nhận ra dung nhan kẻ lạ mặt, cô gái tóc vàng càng khóc to hơn. Cô nhảy về phía kẻ đó, đánh tới tấp vào người hắn như thế muốn giết chết tên ấy ngay tại chỗ. “Bóng ma” với làn da ngăm đen chỉ biết kêu lên những tiếng đau đớn, cúi đầu hứng chịu trận đòn, cố gắng để ko bị sứt mẻ nhan sắc. Jessica, tay vẫn đánh liên hồi, nước mắt giàn giụa, miệng mếu máo:

- Kwon Yul đáng ghét, cậu chết đi. Ai cho cậu dám dọa tôi. Cậu biết tôi sợ muốn đứng tim ko. Tôi tưởng tôi đã về với chúa rồi, đồ đáng chết, đồ dê già, đồ #$%##%^&

Có bao nhiêu thứ xấu xa, đê tiện nhất trên đời có thể gắn với Kwon Yul là Jessica phun ra bằng hết. Có lẽ điều đáng hối hận nhất trong cuộc đời Kwon Yul là đã trót tham gia vào trò leo núi chết tiệt với Jessica , để rồi trong một phút bất cẩn cô nàng tóc vàng trượt chân ngã, thật đen đủi. Lúc đó trời đã nhá nhem tối, Jessica lại ko thể xuống núi với cái chân cà nhắc. Kết quả là Yul đã phải cõng công chúa cả một đoạn đường dài, mồ hôi thấm ướt đẫm chiếc áo pull duy nhất cô mặc cho cả chuyến đi. Trời tối hẳn, Yul đặt Sica ngồi xuống một tảng đá, cô dự định sẽ đi tìm củi về thắp lửa. Lang thang một hồi, cực nhọc biết bao mới mang về được một bó củi đủ dùng cho cả đêm nay, ai ngờ về đến nơi thì nàng công chúa đã mất tích một cách bí ẩn. Lo sợ, Yul lại còng lưng hớt hơ hớt hải vác bó củi chạy đi tìm cô gái tóc vàng. Chẳng bao lâu Yul phát hiện một căn nhà nhỏ nằm ngang lưng đồi. Đúng như dự đoán, Jessica ở đây. Không như dự đoán, Yul ăn đủ một trận đòn. Quá sai lầm đó, Kwon Yul à.

- Sao vừa nãy cậu đánh tớ - Yul cằn nhằn

- Ai bảo cậu làm tớ sợ - Jessica vênh mặt lên đáp. Nói thật là Yul rất ghét cái vẻ mặt này của công chúa, chính xác là nhìn rất muốn đấm, nói đến đấm đá Yul chợt nhớ Jessica có gen boxing trong máu, thảo nào mà khắp người cô đều ê ẩm sau trận đòn oan nghiệt.

- Đã bảo ngồi yên ở đó sao còn đi linh tinh – Yul lúi húi với đống củi lửa. Ánh sáng nổi lên mọi thứ chẳng còn đáng sợ nữa.

- Tại tớ đói – Lúc này Jessica mới để ý đến căn nhà nhỏ. Hóa ra nó ko kinh dị như cô tưởng, trái lại, nó rất đẹp. Căn nhà xinh xắn với tường gỗ. Gần cửa sổ có kê một chiếc một chiếc bàn được làm từ gỗ nâu nguyên chất. Trên mặt bàn có một chồng giấy đã úa màu và nhàu nát, đặt trên đó là một lọ mực cũ để ngăn ko cho gió thổi đi. Cây bút nằm bên cạnh còn chưa đóng nắp như thể chủ nhân của nó còn đang viết dở dang. Mọi thứ trong căn nhà đều ấn tượng vô cùng. Nhưng điều đáng chú ý hơn cả là những bức tranh treo trên tường kia. Tất cả đều là ảnh chụp thiên nhiên nhưng trong đó luôn có một bóng hình ai, đẹp lắm, lúc xa lúc gần, lúc ẩn lúc hiện, cứ như thể thiên nhiên chỉ làm nền cho người đó. Chỉ tiếc là những bức ảnh đấy đã bị ố vàng theo sắc thời gian, khuôn mặt người trong ảnh cũng ko còn rõ nữa, hình như đó là một người con gái. Cô ấy mang mái tóc màu hạt dẻ…

- Cô ấy đẹp đúng ko ?

Jessica ko trả lời chỉ yên lặng gật đầu. Cô vẫn mải miết thả hồn theo những tấm ảnh xưa cũ. À mà khoan, có cái gì đó rất lạ. Jessica lập tức quay sang bên cạnh. Yul trong một bộ trang phục lỗi thời, đang ngồi đó, ngắm nhìn những bức ảnh với ánh mắt đong đầy yêu thương.

- Cậu cũng thấy đẹp à? Cậu thấy gương mặt người trong hình sao?

- Ừ dĩ nhiên rồi – Sau câu trả lời, cả hai lại chìm trong yên lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

- Mà tiện đây, Yul à – Jessica lên tiếng – kiểu áo sơ-mi cậu đang mặc đã lỗi mỗi rồi, làm ơn lần sau đừng mặc nó ra đường nữa, hoặc nếu có mặc cũng đừng nhận có quen biết với Jessi…………. – Nói đến đây Jessica chợt khựng lại. Cô biết điều ko ổn là gì rồi. Là Yul. Sáng nay trước khi đi Yul đã nói là chỉ có 1 chiếc áo phông in hình mickey và cầu mong sao sẽ ko bị dính bẩn lên nó. Suốt cả đoạn đường cõng Jessica, Yul luôn phàn nàn về chiếc áo thấm đẫm mồ hôi của mình. Tại sao bây giờ Yul trước mặt cô lại mặc áo sơ-mi kẻ sọc có gài nơ nhỏ. Jessica nhìn Yul với ánh mắt ngờ vực xen lẫn hoảng sợ. Tim cô đập thình thịch ngày một nhanh, linh tính mách bảo cô đây ko phải Kwon Yul thường ngày.

“Yul ơi… Yul, cậu biến đi đâu mất rồi”

Jessica cố gắng ngồi nhích dần ra xa từng tí một. Nhưng con người kia đã nhận ra điều đó – kẻ mang gương mặt Kwon Yul - hắn nhìn cô chằm chằm. Jessica mặt tím ngắt, cắt ko còn một giọt máu, cô ko thở nổi nữa rồi, nếu bây giờ vùng chạy thì chỉ có chết mà thôi. Con người đó vẫn nhìn cô chằm chằm, Jessica im lặng hoàn toàn, mắt nhìn thẳng xuống đất tránh ánh nhìn của kẻ kia. Còn hắn cứ tiến gần lại về phía cô với đôi mắt ngây dại như muốn nuốt trọn hình ảnh cô

- Giống lắm

- Giống… giống… giống gì cơ – Jessica giật thót tim

- Ta nói cô rất giống với người trong những bức ảnh kia

- Hả - Jessica ngạc nhiên đến quên đi sự sợ hãi, cô nhìn thẳng vào ánh mắt kẻ đối diện. Ồ, nó tha thiết và ấm áp quá. Trong giây phút đó, bỗng dưng Jessica ko còn sợ nữa, cô như đắm chìm vào thế giới riêng trong đôi mắt màu nâu thẳm của người ấy. Sự cuốn hút kì lạ, chưa bao giờ Jessica nhìn thấy một đôi mắt đẹp đến thế. Ở một cự ly rất gần, bây giờ Sica mới nhìn rõ gương mặt người đó, chỉ là hao hao giống Yul nhưng phải nói con người trước mặt cô có một vẻ đẹp hoàn hảo, từ vầng trán cao, làn da trắng đường mũi thanh tú, đôi môi quyến rũ,… tất cả đều như đạt đến đỉnh cao hài hòa của cái đẹp.

- Cô là ai?... ko phải Yul ? – Jessica vẫn nhìn người đó ko chớp mắt

- Yul? Là cô gái đi cùng cô? – Lúc này Jessica mới giật mình, cô vùng dậy, túm lấy cổ áo kẻ kia, xách lên trong sự ngạc nhiên tột độ của hắn.

- Nói đi, Yul đâu – Jessica hét lớn - có phải cô đã làm hại cậu ấy rồi đội lốt của Yul, cô dám động đến Yul tôi sẽ giết cô – Cô gái nghiến răng đe dọa.Máu nóng trong người Sica sôi lên sùng sục, cô ko cần biết mình đang đối diện với ai, cái ý nghĩ Yul bị hại khiến cô ko thể bình tĩnh nổi nữa

- Bỏ ra nào – Người đó tức tối vùng tay Sica ra - Cô ta đang bận bịu với đống đồ ăn ngoài kia kìa – Hắn cau mày tỏ vẻ khó chịu rồi lại bất giác mỉm cười, một nụ cười đẹp – Cô ấy giống ta, có lẽ chỉ khác nước da mà thôi.

Nghe thấy tiếng hét của Sica trong nhà, Yul bỏ vội hộp pate, chạy vào ngay tức khắc. Trước mắt cô là cảnh tượng ko thể tin nổi. Một con người giống cô như đúc, à ko, thực ra thì chỉ tương đối thôi, cô ta trắng hơn cô, đẹp hơn cô một chút trong bộ đồ đã lỗi mốt. Vừa nhìn thấy Yul, Jessica lao tới ôm chầm lấy thật chặt. Cô nàng lại bắt đầu mếu máo vì sợ hãi

- Yul ơi, tớ sợ quá, nó là ma đấy huhu

Nghe thấy từ ma tay chân Yul rụng rời. Nói thật, trên đời này cô sợ nhất ma. Ngay lúc này đây, cô chỉ muốn ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi chỗ quỷ tha ma bắt này nhưng ko thể được, Sica đang ôm cô cứng ngắc, hơn nữa trước mặt công chúa Yul ko thể tỏ ra mình yếu đuối. Lần thứ hai trong ngày, Yul hối hận vì trót đi leo núi với Jessica. Tự dưng gặp chuyện tai bay vạ gió, bây giờ Yul chỉ còn biết khóc thầm mà thôi.

- Bình tĩnh nào Sica, có vệ sĩ ở đây rồi – Yul xoa đầu Sica an ủi, lập tức công chúa nín khóc liền. Nói đoạn, Yul vơ vội thanh gỗ đặt ở cửa, chĩa thẳng về phía kẻ kia, hét lớn

- Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây? Mau biến đi chỗ khác ko ta… ta đập nát người ra.

Tên đó vẫn bình tĩnh chỉnh lại trang phục. Xong xuôi đâu đấy, hắn chắp tay ra sau lưng, ung dung ngắm nhìn cả căn nhà rồi mỉm cười:

- Đi đâu? Đây là nhà của ta cơ mà. Ta mới là người cần hỏi hai ngươi là ai sao lại ở đây.

Nghe thấy vậy, Yul chắc mẩm đã gặp chủ nhân ngôi nhà. Cô vội buông Sica ra, cúi đầu xin lỗi:

- À thất lễ quá, chúng tôi đi leo núi, ko may gặp tai nạn, thấy căn nhà này chúng tôi mạn phép vào tá túc nhờ một đêm. Cô ko phiền nếu cho chúng tôi ở lại chứ

- Được thôi - người đó mỉm cười - Có lẽ đây là duyên số. Ta chỉ sợ hai ngươi ko đủ can đảm ở lại đây thôi

- Vì sao? – Cả Yul và Sica đều đồng thanh

- Tính ra ta phải đáng tuổi bà của hai ngươi đấy – Người này vẫn ung dung đáp trong sự ngạc nhiên tột độ từ hai bạn trẻ. Rõ ràng cô ấy trông còn rất trẻ, chỉ cỡ tuổi Yul và Sica thôi

- Ngạc nhiên hả? ta sinh năm 1938, tính đến nay chắc phải hơn 70 rồi… - hai bạn trẻ gật đầu lia lịa như được mở mang tầm hiểu biết – đấy là nếu ta còn sống

- Gì cơ?????????????????? Tức là cô đã chết rồi ư

- Ừ, năm đó ta mới 20 tuổi.

Nghe đến đây tim Yul như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ko nghi ngờ gì nữa, cô gặp ma thật rồi. Cô vẫn luôn tự huyễn hoặc mình rằng trên đời ko có ma đâu vì các nhà khoa học đã chứng minh như thế. Nhưng hôm nay thì mọi niềm tin sụp đổ hoàn toàn. Một con ma thật sự đang đứng trước mặt cô.

- Cô… cô… cô là ma hả? – Yul lắp bắp

- Ta ko phải ma, ta là linh hồn

- Có khác gì đâu – Yul gân cổ lên cãi

- Vớ vẩn, trên đời ko có ma, chỉ tồn tại linh hồn mà thôi. Ta là một linh hồn và ta ko làm hại ai cả, đừng có nhìn ta với ánh mắt sợ sệt cùng thái độ dè bỉu như thế. Hồi còn sống, thiên hạ bu lấy ta còn chả hết ấy.

Jessica huých mạnh sau lưng Yul, rõ ràng cô gái tóc vàng chả có vẻ gì là sợ hãi cả. Thấy thái độ của Sica, Yul lại có cảm giác an toàn, toàn thân cô cũng dãn ra. Jessica vênh mặt, kéo tay Yul ngồi xuống ghế ra vẻ bình thản. Công chúa chả ưa gì cái tính kênh kiệu của con ma này, nó muốn vượt mặt Jessica chắc. Linh hồn thấy vậy cũng ngồi xuống theo. Họ nhìn nhau một hồi thì bụng Sica sôi lên ầm ĩ. “Con ma” bụm miệng cười còn công chúa thì xấu hổ muốn chết, Yul lập tức đi lo bữa tối. Trong khi hai bạn trẻ ngồi ăn, linh hồn đi xung quanh nhà, lấy tay chạm vào những bức tranh trên tường bằng một sự ân cần, dịu dàng.

- Cô có muốn ăn gì ko? – Yul hỏi, ko có tiếng đáp trả. Linh hồn ấy đang khóc, nhón chân lên hôn lên gương mặt người con gái trong bức ảnh đó, nước mắt ko thể ngừng rơi. Yul lặng người, ko còn nỗi sợ hãi, từ sâu thẳm tâm hồn mình, cô cảm nhận được rõ nỗi đau trong trái tim con người kia vẫn quặn thắt từng hồi, một nỗi đau chưa bao giờ ngủ yên suốt hơn 50 năm nay.

Dùng xong bữa tối, họ ngồi lại bên nhau. Linh hồn tên là Kwon Yuri, một cái tên thật đẹp như chính cô ấy vậy. Họ kể cho nhau nghe lí do tại sao họ có mặt ở đây giờ này. Yul và Sica được thưởng một kì nghỉ cho sự xuất sắc trong kì kiểm tra cuối năm. Công chúa tóc vàng nổi hứng muốn đi leo núi. Và đây là những gì Yul nhận được từ cái sự hứng thú bất thình lình đó.

- Còn bà thì sao? - Jessica hỏi Yuri. Hồn ma bỗng cau mày tỏ ý khó chịu

- Ta già đến thế sao? Ta nhớ lần cuối cùng ta còn tồn tại trên đời là năm ta 20 tuổi, có khi so với 2 ngươi bây giờ, ta còn trẻ hơn ấy chứ.

Jessica im bặt. Lúc này, Yul mới lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng:

- Tôi có một thắc mắc. Cô đã chết sao linh hồn vẫn còn ở lại, hơn nữa cũng đã hơn 50 năm rồi, có chuyện gì đã xảy ra sao.

Yuri yên lặng, gương mặt vui vẻ khi nãy đã biến mất nhường chỗ cho ánh mắt buồn sâu thẳm. Câu hỏi của Yul đã vô tình gợi lại một kí ức mà cả đời dù còn sống hay khi đã chết, Yuri vẫn ko thể nào quên.

- Đó là vì cô ấy - Yuri để ánh lửa lan tỏa trong đôi mắt, lửa cháy bập bùng sáng trong mắt long lanh

- Là người trong những bức ảnh kia - Yul gặng hỏi. Yuri khẽ gật đầu mỉm cười, một nụ cười vừa phảng phất niềm hạnh phúc lại vừa chất chứa nỗi buồn đúng hơn là một niềm hối tiếc vô hạn. Sự im lặng lại bao trùm không gian.

- Cô ấy là người bạn từ thời ấu thơ của ta. Cô ấy là Soo Yeon... Jung Soo Yeon...

---------------------------

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Yiruma-Love-Various-Artists.IW6A7D98.html

Giọng nói trầm ấm vang đi trong đêm, đánh thức trái tim những kẻ xa lạ. Ánh lửa sáng căn phòng, những bức tranh hiện lên rõ hơn, gương mặt người con gái đó. Lửa vẫn bập bùng cháy, gợi lên mối tình đầu của những ngày xưa ấy…

---------------------------------

Đó là những ngày mùa hạ nắng vàng, đôi lúc lại đổ mưa - những cơn mưa rào bất chợt. Ta nhớ Soo Yeon. Cô ấy không thuộc về mùa hạ, Soo Yeon đẹp long lanh như nắng của một ngày chớm thu, chỉ là phút giao mùa thôi, khi mà hạ chưa qua và thu chưa hẳn đã tới. Cái nắng sáng và tươi giòn, nắng trong mà ko gắt, Soo Yeon đẹp như vậy đó, một nét thanh cao và quý phái. Với ta, Soo Yeon là một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời…. Nhưng, ngôi sao đó lại quá xa vời, Soo Yeon ở nơi nào mà ta ko thể với tới - một nơi mà ta ko thuộc về, một nơi mà ta và cô ấy ko thể có điểm bắt đầu.

Soo Yeon là con gái thị trưởng Jung, một gia đình uy nghi và giàu có nhất thị trấn. Còn ta chỉ là con gái một thủy thủ tàu Viễn Dương, thậm chí mức lương của cha ta chỉ có thể mang đến một cuộc sống vừa đủ cho gia đình. Ta còn nhớ, lần đầu tiên ta gặp Soo Yeon, khi đó cả hai đang cùng theo học trường nữ sinh tư thục, ta với Soo Yeon học cùng một lớp. Cô ấy xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn, con nhà gia thế,… ai cũng muốn được làm quen với Soo Yeon. Có lẽ người được cô ấy yêu sẽ phải là người may mắn nhất cuộc đời này mất.

------------------------------

Nụ cười sáng lên trên gương mặt Yuri. Ánh mắt đong đầy niềm hạnh phúc của một linh hồn cô đơn. Yuri vẫn nhìn chăm chăm vào ánh lửa cứ như thể cô đang thấy Soo Yeon trong đó. Trên ngọn đồi tím ngát, lộng gió, thơm mùi hoa oải hương, cô gái mang mái tóc màu nâu hạt dẻ trong chiếc váy hoa li ti đang mỉm cười thật tươi, đôi tay thon nhỏ giữ lấy chiếc mũ trắng vành rộng ngăn ko cho gió thổi bay. Mùa xuân đã để lại những gì nơi đây… Ngày 9 tháng 3…

-------------------------------

Ta với Soo Yeon là bạn học với nhau 4 năm liền. Là đôi bạn thân. Thoạt nhìn cứ ngỡ cô gái ấy là hoàn hảo nhưng thực ra Soo Yeon cũng có những nét rất ngây ngô. Cô ấy hồn nhiên, bướng bỉnh, hay nũng nịu và cũng rất ưa giận dỗi. Người ta cứ nghĩ cô ấy lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng thực ra Soo Yeon rất trẻ con. Cô ấy thích gấp máy bay giấy rồi gửi theo đó một lời nguyện ước mang đến trời cao. Thật ngốc mà… nhưng sao ta lại thấy đáng yêu đến thế. Khi cô ấy cười mọi thứ xung quanh như tỏa sáng theo nụ cười đó. Soo Yeon thích chun mũi, đôi khi là chu miệng, cô ấy luôn nghĩ mình trông sẽ dễ thương hơn khi làm vậy nhưng thật ra kể cả ko làm những việc đó trông cô ấy cũng dễ thương lắm rồi.

--------------------------

Không gian chìm trong những xúc cảm dào dạt. Yul và Sica chăm chú lắng nghe. Thi thoảng Sica lại ngước lên tường ngắm nhìn những bức ảnh đã cũ. Thi thoảng Yul lại đưa mắt nhìn cô gái tóc vàng bé nhỏ đang co ro vì tiết trời lạnh về đêm. Rồi nhẹ nhàng, Yul ngồi lại gần hơn, gần hơn nữa, để mong sao mang chút hơi ấm nhỏ nhoi làm tan đi cái lạnh vây quanh người đó.

----------------------------------

Ta với Soo Yeon là bạn thân. Chúng ta thường cùng nhau đến ngọn đồi ở ngoại ô trồng hoa oải hương. Một màu tím ngát trải dài vô tận, phủ khắp đến cả chân trời. Ta ko thích màu tím. Nó gợi cho ta một sự bấp bênh, mong manh, man mác buồn. Soo Yeon nói màu tím là màu của son sắt, đợi chờ, thủy chung. Màu tím là màu bình yên của Soo Yeon. Ta thích màu hồng. Nó gợi cho ta một sự tốt đẹp, bền lâu, vĩnh cửu. Soo Yeon nói trên đời ko có gì là vĩnh cửu, kể cả tình yêu. Để có sự bền lâu, vĩnh cửu phải có sự đợi chờ, thủy chung. Mọi thứ chỉ là vĩnh cửu khi được nâng niu, cất giữ trong trái tim mà thôi...

------------------------------------

Yuri mỉm cười. Cô cảm thấy Soo Yeon đang ở thật gần. Những hình ảnh đó dường như mới chỉ thuộc về ngày hôm qua. Trong bức ảnh, cô gái tựa vào gốc cây đại thụ, đôi mắt lim dim mơ màng, cô ấy đang ngủ, chiếc áo dạ ấm áp đắp trên người, giấc ngủ yên bình. Nắng chỉ nhẹ nhàng rọi qua cành lá, gió cũng chỉ khẽ thoảng qua gợn trên mái tóc, thiên nhiên dịu dàng như thể sợ sẽ làm người con gái ấy tỉnh giấc. Một ngày hạ trong lành… Ngày 18 tháng 4...

-----------------------------------

Đó là sinh nhật Soo Yeon. Trong lần về nhà đó, cha ta đã mang theo một đôi hộp nhạc ở bên Tây, nó đẹp lắm, bản nhạc cũng rất hay. Ta đã tặng cô ấy một cái nhân ngày sinh nhật. Ta giữ cái còn lại. Soo Yeon rất yêu nó. Dù giá trị của nó chẳng đáng là bao nhưng cái cách Soo Yeon nâng niu, giữ gìn khiến người ta cứ nghĩ cái hộp nhạc ấy là cả một báu vật ko bằng. Soo Yeon nói cô ấy còn mang nó khi đi ngủ, phải nghe bản nhạc đó cô ấy mới ngủ được. Đúng là ngốc thật…

--------------------------------------

Sica mỉm cười. Hình như cô hiểu những gì Soo Yeon đã nghĩ. Hình như cô hiểu được niềm hạnh phúc của Soo Yeon khi ôm món quà đó vào lòng. Cô gái đó đúng là ngốc thật, hay chỉ vì khi yêu người ta thường ngốc nghếch. Sica nhìn Yul. Bỗng chốc cô tự hỏi người ấy đang nghĩ gì, liệu người ấy có thấy tình cảm của Soo Yeon ko? Và liệu đến bao giờ người ấy mới nhận ra cô luôn ước ao được nắm lấy bàn tay đó…

-------------------------------------

Ta rất thích chụp hình. Từ bé ta đã thích thú với những chiếc máy ảnh Tây mà cha mang về. Sở thích ấy cứ lớn dần theo năm tháng đến khi trở thành niềm đam mê. Nhưng cũng từ bao giờ, trong những bức ảnh của ta chỉ có Soo Yeon, Soo Yeon và Soo Yeon. Hay đúng hơn, trong mắt ta chỉ có hình bóng cô ấy. Trong lớp học ta luôn ngắm nhìn Soo Yeon. Đêm về ta trằn trọc, thao thức, bồn chồn ko yên vì nhớ cô ấy. Mỗi lần gặp cô ấy, ta lại thấy cảm giác lâng lâng. Từng động chạm, dù nhỏ thôi cũng khiến lòng ta xao xuyến. Nụ cười, ánh mắt của Soo Yeon làm trái tim ta lỗi nhịp… Có lẽ nào ta đã yêu cô ấy?

------------------------------------

Gương mặt Yuri thoáng ửng hồng khi nói về những cảm xúc ban đầu. Đó có phải là tình yêu ko? Cô gái tóc nâu đúng đó, khung cảnh xung quanh thật quen thuộc. Chính là ngôi nhà này, nơi cửa sổ nhỏ cạnh chiếc bàn gỗ. Cô cười, đôi mắt cong đường trăng khuyết, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh nắng hè ngoài kia. Đơn giản vậy thôi, chỉ cần là Soo Yeon, mọi thứ với Yuri đều đẹp hơn rất nhiều… Hè rực rỡ… Ngày 15 tháng 5...

------------------------------------

Ngôi nhà này ta và Soo Yeon đã tìm ra. Nó ko có chủ, có lẽ là định mệnh, căn nhà nhỏ trở thành nơi cất giữ kỉ niệm của hai ta. Những lúc rảnh rỗi, ta và cô ấy thường đến đây, đôi khi là để làm bài tập, đôi khi chỉ là để ta được ngắm nhìn cô ấy. Một tình yêu lặng lẽ dần lớn lên trong ta.

----------------------------------

Một tình yêu lặng lẽ. Yul biết cảm giác đó. Nó đã phản bội cô, nó đã ko còn ở bên cô, ko còn thuộc về cô… vì nó đã thuộc về một kẻ khác mất rồi… phải, trái tim Yul đã thuộc về ai đó. Nó ko còn đập cho sự sống của cô, nó đập cho một tình yêu lặng lẽ… Cô gái ngồi trên bệ cửa sổ, cạnh một khóm hoa cúc dại, cô ấy quay đi, chỉ thấy phía sau một màu nâu hạt dẻ, cô ấy đang che dấu điều gì ư? Trái tim Yuri quặn thắt … một ngày đầu thu xao xuyến những ưu tư… Ngày 1 tháng 8...

-----------------------------------

Hồi đó, ta nhớ, có một cậu nam sinh cao ráo và đẹp trai. Cậu ta rất thích Soo Yeon. Phải rồi, cô ấy ai mà ko thích kia chứ. Cậu trai đó ngày nào cũng đợi để đón Soo Yeon đi học, rồi tan học lại đứng ở cổng trường đón cô ấy về. Ko biết bao nhiêu bức thư tình được gửi đến tay cô ấy, ko biết bao nhiêu món quà được gửi tặng. Dù sao cũng phải công nhận cậu ta rất si tình, chí ít ra cậu ta dám yêu và dám nói. Rồi hình như Soo Yeon cũng xiêu lòng. Phải rồi, một chàng trai như vậy ai mà ko mơ ước…

---------------------------------

Đôi mắt Yuri đượm buồn. Bàn tay cầm cành củi khô vẽ nên những vết nguệch ngoạc trên nền đất, ánh mắt cụp xuống. Cô nén tiếng thở dài. Cô đã vẽ ai? Vẽ nụ cười rạng rỡ của Soo Yeon dành cho người con trai đó, hay vẽ những giọt nước mắt cô đơn thẩm thấu qua từng đêm…

----------------------------------

Lần đó, cũng như mọi lần, ta đợi Soo Yeon nơi gốc cây khuất cửa nhà cô ấy. Rồi Soo Yeon cũng ra. Vẫn là cô ấy, Soo Yeon của lòng ta; vẫn nụ cười đó, toả sáng hơn nắng mùa thu… Chỉ có điều, ko phải dành cho ta. Soo Yeon bước đến mỉm cười với chàng trai. Họ đi xa khuất dần nơi cuối con đường mờ sương sớm. Ta đứng đó, hụt hẫng, trống trải. Lau vội những giọt nước mắt hoen khoé mi, ta tự nhủ lòng mình: “Có gì đâu khi ta với cô ấy là bạn”. Vẫn biết chuyện này rồi sẽ đến nhưng trái tim ta ko khỏi đau nhói, nó đến vội quá khi ta còn đang lâng lâng trong hạnh phúc. Giá như cậu ta đừng xuất hiện, mọi thứ đừng xảy đến quá nhanh để ta còn có thể mơ tiếp cái hạnh phúc mong manh ảo tưởng ấy. Những ngày sau đó, ta ko còn gặp Soo Yeon nữa. Ta ko đủ can đảm để mỉm cười trước mặt cô ấy, ta sợ rằng nước mắt mình sẽ rơi. Nếu cô ấy hỏi: “ Tại sao Yuri khóc?” , ta sẽ phải trả lời thế nào đây; rằng ta khóc vì hạnh phúc của Soo Yeon ư?

----------------------------------

Giọt nước mắt long lanh rơi xuống. Yuri vẫn cúi đầu, đôi vai khẽ rung lên từng hồi. Tiếng thổn thức lẫn trong hơi thở đứt quãng. Bỗng Yul thấy nhói lên ở tim, sống mũi cô bắt đầu cay cay. Yul đang lo sợ điều gì đó cho riêng mình…

---------------------------------

Bẵng đi một thời gian, ngoài giờ trên lớp, ta ko còn nói chuyện với Soo Yeon nữa. Những đêm thao thức chất đầy nỗi nhớ, ta thèm biết bao được thấy nụ cười của cô ấy, giá như ánh mắt ấy lại hướng về ta. Nhưng có lẽ tất cả vẫn chỉ là mộng mơ. Ta chỉ tồn tại trong thì quá khứ của Soo Yeon mà thôi. Còn người đó… cậu ta mới là hiện tại và tương lai của cô ấy. Ta có cần quan tâm điều đó ko khi mà tình yêu sẽ dẫn lối cho trái tim. Đó là lí do những bước chân đưa ta trở về căn nhà nhỏ dẫu rằng nơi đây đã thiếu vắng hơi ấm một người. Nhưng phải chăng là định mệnh, ta gặp lại cô ấy. Soo Yeon ở đó, trên bệ cửa sổ, đúng là cô ấy rồi. Muôn ngàn lần ta muốn chạy đến ôm chầm lấy dáng hình bé nhỏ đó. Giá mà Soo Yeon biết được lúc đó ta hạnh phúc biết bao nhiêu. Tất cả nhớ thương chỉ trực vỡ oà, ngay lúc ấy, ta muốn nói với Soo Yeon rằng: ta yêu Soo Yeon…

--------------------------------

Gương mặt Yuri bừng sáng. Cứ nhắc đến cái tên Jung Soo Yeon là trái tim linh hồn ấy lại đập loạn nhịp. Ánh lửa vẫn cháy trong đêm theo suốt câu chuyện tình của Yuri. Bức ảnh trên tường đã phai dấu thời gian, là ảnh tốt nghiệp khoá năm đó. Cô gái tóc nâu hạt dẻ trong bộ thủ khoa, cầm trên tay bằng khen cùng vô vàn những bó hoa chúc mừng, lại là nụ cười ấy, đẹp hơn mùa thu toả nắng… Cuối thu nhạt nắng, ngày 22 tháng 9...

-------------------------------

Nắng phai dần, tiết trời sắp chuyển đông, gió bắt đầu mang theo cái se lạnh đặc trưng của mùa cuối cùng trong năm. Những ngày cuối thu bận rộn với thi cử, ta cũng chẳng còn thời gian để ý đến những phút giây riêng tư. Mọi thứ vẫn vậy, mùa thu sóng gió cuối cùng đã qua trong những ngày bình yên. Chỉ còn năm nay nữa thôi ta sẽ bước qua thời trung học, ta sẽ trở thành một thiếu nữ, và cô ấy cũng vậy. Nhưng là thiếu nữ rồi thì sao? Sẽ phải lấy chồng sinh con. Ta chỉ yêu Soo Yeon, trái tim ta chỉ đập vì cô ấy. Còn Soo Yeon, liệu cô ấy có yêu ta ko?

----------------------------

Sica thả hồn theo lời kể của Yuri, cô đang bắt gặp hình ảnh chính mình trong đó. Ko phải vì cô giống Soo Yeon mà chỉ vì cô đồng cảm cùng cô ấy, vì hoàn cảnh của cô ko khác cô ấy là bao. Jung Soo Yeon… Cô gái tóc nâu quàng trên cổ chiếc khăn len màu đỏ bordeaux, khoác chiếc áo len dài màu bã trầu với những họa tiết di-gan. Cô đứng trên cánh đồng tuyết, sau lưng là cả một trời mây bao la, màu trắng phủ kín cả một vùng. Tuyết đầu mùa tinh khôi và trong sáng… Có em, đông sẽ ko còn lạnh nữa… Ngày 5 tháng 12…

------------------------------

Một năm đã qua. Ta đã yêu cô ấy trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Ta đang yêu và sẽ ko bao giờ ngừng yêu. Nhưng ta ko yêu cô ấy nhiều đâu. Mỗi ngày qua đi, ta lại yêu Soo Yeon thêm một chút, chỉ một chút thôi… để tình yêu này trở thành vĩnh cửu. Dẫu rằng cô ấy ko biết. Soo Yeon vẫn hồn nhiên như thế, và bên cạnh cô ấy vẫn có người con trai đó. Hằng đêm, nước mắt vẫn rơi, nhưng ta chấp nhận điều đó. Ta mong Soo Yeon được hạnh phúc dù hạnh phúc ấy ko gọi tên ta. Ra trường, ta và Soo Yeon ko có nhiều thời gian để gặp nhau, mỗi người bận theo đuổi những dự định riêng. Soo Yeon muốn trở thành một nhà tạo mẫu, còn ta ước ao trở thành một nhiếp ảnh. Ngọn đồi hoa oải hương, ngôi nhà gỗ nhỏ,… có lẽ tất cả đều đã phai mờ trong trái tim cô ấy….

-----------------------------

Giọng Yuri trầm ấm xuyên qua màn đêm. Những kỉ niệm ố vàng màu thời gian trở về trong ngôi nhà ấy. Cô gái tóc nâu đang đọc sách, cặp kính trễ xuống, mái tóc xõa mềm mại vương bờ vai. Cô chăm chú đến độ ko để ý có kẻ đang lén khắc ghi lại giây phút này… đôi lần gặp gỡ… trong một mùa xuân cô đơn, xa cách… Ngày 10 tháng 2...

---------------------------

Nếu mọi thứ chỉ dừng lại ở vài lần ko gặp thì tốt biết mấy. Sau ngần ấy năm, ta vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Soo Yeon hẹn gặp ta trên cánh đồng hoa oải hương. Hạnh phúc trong ta ko gì tả hết, ta đã nhớ cô ấy biết bao. Nhìn thấy dáng người bé nhỏ giữa một biển hoa tím ta ko khỏi xao xuyến. Lại một lần nữa, Soo Yeon mỉm cười, nhưng nụ cười lần này đã khác, nó khiến ta có cảm giác bất an. Soo Yeon hỏi thăm về cuộc sống dạo này ra sao, về ước mơ còn dang dở, về những dự định trong tương lai. Mọi thứ đều khác với Soo Yeon mà ta biết. Soo Yeon thường ngày ko ưu tư nhiều như vậy, cô ấy thích sự yên lặng và phá lên cười mỗi khi ta pha trò. Soo Yeon ít nói về tương lai vì cô ấy tâm niệm: ngày mai ko thể biết cuộc đời sẽ về đâu nên hãy cứ sống hết mình cho ngày hôm nay như thể đây là ngày cuối cùng còn tồn tại. Rồi ta cũng có lời giải thích cho Soo Yeon của ngày hôm nay…

---------------------------

Yuri ngập ngừng. Giọng cô bỗng nghẹn lại. Một giọt nước mắt lại rơi. Dường như cô ấy đang cố gắng chạm tới miền kí ức buồn nhất trong tình yêu lặng câm đó. Sica đưa mắt khắp căn phòng, cô nhận ra tấm ảnh đó - tấm ảnh rõ nhất gương mặt người con gái. Cô ấy quá đẹp với mái tóc nâu màu hạt dẻ. Cô ấy đẹp hơn cả Yuri, nếu Yuri là hoàn hảo thì sẽ ko còn từ ngữ nào có thể dùng để nói về cô ấy nữa. Cô ấy như một nữ thần vậy - một nữ thần với đôi mắt u buồn. Đó là Soo Yeon sao? Nó ko giống với tưởng tượng của Sica. Xuyên suốt câu chuyện, chưa bao giờ lời kể của Yuri lại gợi lên trong Sica một Soo Yeon đượm buồn đến thế. Ngay lúc ấy, Sica bắt gặp ánh mắt Yul, cậu ấy cũng nhận ra người con gái trong bức ảnh. Điều gì ẩn sau ánh mắt ấy…. dòng chữ phía dưới đã mờ lắm rồi… Hè muộn mang theo tình lặng lẽ… Ngày 30 tháng 5...

-----------------------------

- Mùa thu năm nay… tớ sẽ lấy chồng, Yuri à…

Soo Yeon đã nói như thế. Cô ấy sẽ lấy chồng. Lần này mọi thứ đã ko còn là ảo tưởng. Vẫn là người con trai đó, cậu ấy thật may mắn. Ta bình thản chấp nhận bằng một nụ cười, vì ta mong Soo Yeon hạnh phúc. Cô ấy nói muốn thấy ta ở lễ cưới, muốn ta thấy cô ấy đẹp thế nào trong ngày cưới, muốn ta chứng kiến cho hạnh phúc của cô ấy. Soo Yeon sẽ là cô dâu, lộng lẫy và kiêu sa. Chắc hẳn cô ấy sẽ là cô dâu đẹp nhất trên cuộc đời này. Nhưng thật trớ trêu, làm sao ta đến đó được đây? Soo Yeon à, xin lỗi nhưng… trái tim tớ ngừng đập rồi… nó đã tan vỡ từ ngày hè năm đó… xin lỗi Soo Yeon…

--------------------------------

Nước mắt Yuri rơi mãi ko thôi. Sica vòng tay ôm cô gái vào lòng, nước cũng đong đầy trong mắt cô tự lúc nào. Yul đứng dậy lại gần cửa sổ, cố dấu đi những đôi mắt đỏ hoe. Trái tim Yuri thổn thức. Từ ngày đó, chưa bao giờ cô được một vòng tay an ủi, chưa một ai san sẻ nỗi đau này cùng cô. Yuri khóc ướt đẫm trên đôi vai bé nhỏ.

- Soo Yeon… Soo Yeon… Soo Yeon à… - Yuri gọi tên Soo Yeon, xa dần, xa dần… ở nơi nào đó liệu cô ấy có nghe thấy?

--------------------------------

Trên tường, bức tranh cuối cùng. Soo Yeon đi giữa cánh đồng oải hương ngào ngạt. Những làn sóng tím biếc cứ thế xô nhau tầng tầng lớp lớp. Nắng long lanh trải dài, bầu trời cao trong xanh, mây trắng khe khẽ gợn chút tô điểm. Soo Yeon chạm nhẹ vào những cành hoa mỉm cười. Mái tóc nâu hạt dẻ tung bay trong gió… Sẽ bao lâu nữa Yuri mới được thấy lại Soo Yeon… có lẽ là ko bao giờ… Ngày hạ cuối cùng ta có em… Ngày 28 tháng 6...

------------------------------

Ta rời khỏi thị trấn. Nơi đây chẳng còn gì để ta lưu luyến. Soo Yeon đã tìm được bến đỗ hạnh phúc, ta phải ra đi thôi. Tạm biết tất cả, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa. Gia đình ta đi theo chuyến tàu Viễn Dương 09 rời khỏi nơi này. Và đó cũng là định mệnh. Chuyến tàu gần cập cảng Thuận An, Việt Nam thì gặp nạn. Cơn bão dữ dội đến trong đêm tối, những ngọn sóng bạc đầu cao cả thước, biển gào thét điên cuồng như muốn nuốt chửng mọi thứ. Con tàu xô vào đã, đuôi tàu vỡ nát, nước tràn vào thân tàu. Mọi thứ đến quá nhanh. Điều cuối cùng ta còn nhớ là vị chát ở đầu môi, biển cả mênh mông đã ôm trọn thân xác ta vào lòng. Ta đã chết trong đêm hôm đó. Nhưng ta còn nuối tiếc lắm, chỉ khi người ta đối diện với cái chết mới có đủ can đảm làm những việc mà khi sống ko thể làm. Ta hối hận vì chưa kịp nói với Soo Yeon rằng ta yêu cô ấy, dù chỉ một lần thôi ta cũng muốn cô ấy biết điều đó… nhưng tất cả đã là quá muộn… quá muộn rồi…

---------------------------------

Cái chết của Yuri cũng khép lại chương cuối của câu chuyện. Vừa lúc trời tảng sáng. Đêm qua sao dài đến thế. Sica cảm giác như cô đã sống qua cả một thế kỉ vậy, chuyến hành trình về quá khứ đã lấy đi quá nhiều nước mắt của công chúa. Những xúc cảm vẫn còn đâu đây, Yul lau đi giọt nước nơi khóe mi, hít một hơi thật dài cô đứng dậy dập đống lửa. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ. Mọi thứ rõ hơn và Yuri cũng mờ dần đi.

- Ta có việc này, có thể nhờ hai người ko? - Yuri vội vã lên tiếng khi mặt trời ló dần nơi chân trời

- Có chuyện gì vậy? - lời Yuri như kéo Yul khỏi những suy nghĩ mông lung vô định. Cô khoác balo lên người chuẩn bị xuống núi.

Yuri mở ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp nhạc cổ. Có lẽ là món quà mà cô ấy đã nhắc tới. Yuri ngắm nghía một hồi, cô đặt một nụ hôn lên đó, rồi đưa nó cho Yul:

- Đây là địa chỉ nhà Soo Yeon. Hai người chuyển giúp ta thứ này cho cô ấy được ko? Hơn 50 năm đã trôi qua, có lẽ bây giờ cô ấy đã có một gia đình hạnh phúc cùng đàn cháu kháu khỉnh rồi - Yuri bất giác mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh Soo Yeon tóc bạc, móm mém - dẫu sao ta vẫn muốn cô ấy nhận thứ này, đây là việc cuối cùng ta có thể làm, cũng là điều ta còn lưu luyến nhất. Giúp ta được chứ?

Sica nhận chiếc hộp từ tay Yuri. Cô mỉm cười thay lời đồng ý. Họ trao nhau những cái ôm nồng thắm. Yul và Sica xuống núi. Hai người trở về với cuộc sống thường ngày mà ko khỏi bồi hồi. Dư âm của câu chuyện còn đọng lại nhiều quá, cảm giác nuối tiếc cứ đeo đuổi mãi ko thôi. Jessica quyết định thực hiện tâm nguyện của Yuri, thực lòng mà nói cô cũng rất mong được gặp người con gái tên Soo Yeon - cô gái mái tóc màu hạt dẻ…

Chuyến xe khách đi về phía thị trấn theo hướng địa chỉ của Yuri. Hai hàng cây bạch dương bên đường cứ chạy dần về đằng sau, con đường chạy dọc ven bờ biển, lá vàng phủ đầy lối, rồi đi qua một khoảng sân rộng lớn có hàng ghế gỗ. Yul nhận ra nơi đây, trong bức ảnh đó, Soo Yeon đã ở đây vào ngày tuyết rơi. Sica cầm trên tay cái hộp nhạc, ánh mắt cô hướng về nơi xa xăm. Họ đi qua con đường lên ngôi nhà nhỏ, đi sâu hơn vào trong thành phố. Cái thị trấn ngày xưa trong tâm niệm của Yuri giờ đã khác rất nhiều. Nó đã trở thành một trong những thành phố hiện đại của Hàn Quốc. Lần theo đúng địa chỉ, họ tìm thấy một ngôi nhà lớn. Cả ngôi nhà được sơn màu trắng, cửa màu đỏ, cửa sổ màu tím, có mái hiên nhỏ treo những chậu hoa bé xinh. Căn nhà toát lên vẻ cổ điển phương Tây, nổi bật hơn hẳn so với những tòa cao ốc nhan nhản mọc

TBC ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro