Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

???: Ngươi...là...của...ta...
Y/n: Không...không....
???: Ngươi...sẽ...thuộc...VỀ TA!!!
Y/n: Không!!!! Làm ơn!!!

~~~~~ y/n pov ~~~~~
Cái ác mộng đáng ghét.....lâu rồi mình mới thấy sợ như này. Chắc tim mình sắp bay ra ngoài mất thôi. Nước mắt của mình....bao lâu rồi mới lăn trên đôi gò má của mình? Không! Mình không thể để mấy giọt nước yếu đuối này xuất hiện nữa. Tôi gạt nước mắt đó rồi mới để ý một chuyện, tai sao mình không đeo nó, bịt mắt? Và đây là đâu? Tôi dụi mắt mấy lần rồi nhưng hoá ra không phải là ảo ảnh. Sao nó quen quen thế nhỉ? Mình đang nằm trên giường, nhưng đây có phải căn phòng mà mình được cha đưa cho đâu. Tôi cho chân xuống, và thấy trên sàn là một chàng thanh niên trẻ. Là anh Helen, để xem nào....Tôi lục tung lại trí nhớ mình, thì ra là tối qua ngủ quên ở phòng người ta. Xấu hổ quá, đi ngủ nhờ còn bắt người đó ngủ trên sàn lạnh. Tôi nhẹ nhàng xuống giường, hack vị trí của anh Helen, rồi đưa anh về nơi cần nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Có ai hiểu tại sao Helen lại nằm dưới đó không? Thật ra không phải là nhường chỗ nằm đâu, vì anh thức khuya vẽ mà, mà là....

~~~~~ Flash back ~~~~~

Helen pov

Em ấy thật kì lạ, khi đi vẽ bản thân mình, nhưng dù sao mình cũng hay vẽ như thế thôi. Mình có nên nghĩ đến chuyện dạy em ấy không? Em ấy cứ vẽ như thế này thì sai tỉ lệ quá. Nghĩ đi đâu thế này, tập trung lại nào. Tôi cứ vẽ và vẽ, bỗng thấy bụng mình kêu lên biểu tình. Nếu không sai thì y/n, em ấy mang đĩa thức ăn cho mình. Để xem nào, may là mình chỉ mới ăn 1/4 chỗ đó. Tôi đang ăn thì thấy y/n đang yên giấc ngủ, đầu nghiêng dựa tường. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo từ cửa sổ khiến khung cảnh trở lên lãng mạng, thôi thúc tôi vẽ lại cảnh này.

3 hours later

Trời sắp sáng rồi, và tôi cũng sắp hoàn thiện bức tranh này. Chúng vẫn luôn in đậm trong đầu tôi, cho dù em có được tôi đi chuyến lại vị trí, đặt em lại trên giường. Sợ em lạnh nên tôi đã đắp chăn của mình cho em ấy. Tại sao tôi lại làm cái chuyện này? Mình cũng không biết. Tôi tự hỏi, mình có nên vẽ chiếc bịt mắt trắng của em ấy hay là vẽ đôi mắt thật. Mà mắt phải của y/n có giống EJ? Sao mà em ấy phải dấu đi nhỉ? Không ngăn được sự tò mò, tôi lại gần em ấy mà không tạo ra tiếng động. Ngồi trên giường, thấy em ấy quay người lại phía tôi, khiến tôi phải giật mình. Định cầm lấy chiếc bịt mặt, bỗng cánh tay của y/n quàng vào eo của tôi. Có cái gì đó mêm mềm... * đỏ mặt * Ôi khỉ thật. Tôi cần em ấy buông ra, nhưng có được đâu, đành tiện thế này nên tôi mở nó ra. Cùng lúc đó y/n bỏ tay ra, nước mắt rơi xuống, nhưng chỉ một bên. Chắc em ấy gặp ác mộng, rồi em ấy bật dậy khiến tôi tí bay mất tim của mình. Cùng lúc đó tôi nhảy xuống, nằm trên sàn giả vờ vẫn đang ngủ. Trong lúc em ấy dụi mắt, tôi đã nhìn thấy nó, thật lạ kì, giống Clockwork nhưng của cô ta là đồng hồ thật được đặt vô đấy. Còn của em ấy thì khác, nó là mắt thật, tôi có thể nhìn rõ những con số la mã trong đó, màu vàng....thật đẹp. Đang bị cuốn hút bởi nó, tôi không để ý rằng em ấy đang dụi mắt. [ Chết thật, quay lại thực tế đi nào ]. Tôi ngó nghiêng xung quanh, rồi vội vàng nằm xuống sàn giả vờ ngủ. Chân của y/n đặt xuống sàn làm tôi giật mình vì nó suýt nữa vào mặt tôi. Tôi mở mát ra, nhưng vừa bé để không bị em ấy thấy. Em ấy đang xấu hổ sao? Vì nhìn khuôn mặt em như quả cà chua vậy. Trong vô thức, tôi đã mỉm cười, nhưng tại sao mình lại thế này? Mình,cái cảm giác này..., thật lạ, tôi chưa bao giờ thấy như thế này. Một dòng cảm xúc đó đang dâng lên, cho dù trái tim tôi dường như.....đã trống rỗng. Thật khó hiểu, mình cần phải gặp ông Smiley. Em ấy đi rồi, tôi không hiểu sao tôi như muốn líu kéo em lại, luyến tiếc khi em ấy đi. Tôi bị bệnh rồi, chắc là bị bệnh rồi

Miu pov

Trong khi anh chàng hoạ sĩ màu đang nằm trên sàn suy nghĩ việc mình có bị bệnh hay không, thì y/n của chúng ta lại một lần nữa lạc trong dãy hành lang vô đáy. ( đùa thôi). Cô ấy đành phải lục lại phần dữ liệu về con đường đã đi tối qua. Lò mò tìm được cái bản đồ thì EJ đã thấy y/n đang bận dò đường trên chiếc màn hình trò chơi. Thấy lạ, anh liền ra hỏi
EJ: Em đang làm gì thế? Và cái trước mặt là gì vậy?

Y/n giật mình, vội tắt đi, lúng túng trả lời.

Y/n: A! D....dạ kh...ông có gì đâu!

EJ vẫn không hiểu được tại sao em ấy lại hành động như vậy, nên tiếp tục nói.

EJ: Thật không?

Y/n: Làm ơn đừng coi em là con quỷ!

Cô ngồi xuống, cúi gằm xuống, ôm lấy đầu mình, do lo sợ sẽ bị anh đối xử với mình như lũ bạn thời tiểu học, trung học. Nước mắt lăn xuống, không kiềm được, y/n đã khóc, do nhớ lại quá khứ mình. EJ giật mình, liền ôm lấy cô nói

EJ: Không đâu y/n! Nên em đừng khóc.

Y/n ngước lên nhìn anh, đôi mắt, một bên đã được che lại, vẫn còn đẫm nước mắt, tạo nên vẻ mặt trẻ con, khiến anh đỏ mặt.

Y/n: Thật sao....em cứ nghĩ....

EJ: Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, hãy nhìn chúng ta mà xem. Có ai là không bất bình thường không? Họ cũng giống em mà thôi, bị xã hội ghẻ lạnh, nên em không cô độc đâu, cũng không cần nói dối về khả năng của em.

EJ điềm từ (?) nói, y/n nhìn anh một lúc rồi cười tươi, khiến anh đỏ mặt part 2, và ai đó đang đứng ở cửa ghen tuông. Y/n đứng dậy, phủi lại quần áo, trước khi tiếp tục đi xuống bếp, cô mỉm cười nói một câu khiến cho anh và ai đó đang ghen ở tít bên kia khó hiểu.
Y/n: Anh biết không...để bảo vệ người mình yêu thương thì....Lời nói dối cũng rất quan trọng đấy.

Y/n bước đi oai nghiêm, thật dũng mãnh, nhưng đi được một đoạn thì đá vô chân kia nên ngã cầu thang. May cho cô là có người đang đi xuống trước cô để ý được nên đỡ lấy, đó là LJ. Anh đỡ được cô, và tiện tay sờ mó lung tung vòng một. Bất giác anh lỡ miệng nói một câu rất dâm với cả dê, để rồi nhận một hậu quả rất đau lòng.

LJ: Y/n phải không? Có uống sữa không vậy? Sao mềm zậy? ~~

Kết cục cho anh là bị y/n và cô bạn gái anh, Jill cho hai cục sưng ở trên đầu. Để rồi nằm bất tỉnh trong nhân sự trên cầu thang, nối đi của nhiều người qua lại,  vì bây giờ là đến lúc ăn bữa sáng mà. Trước nối vào phòng bếp hay phòng ăn? Hay cả hai? Là Nina đang đứng ở đó, ngắm nhìn Jeff senpai trêu Ben. Y/n đi tới và cúi xuống nói.
Y/n: Chị Nina cho em xin lỗi! Em không cố ý làm vậy đâu!
Nina: Thôi không sao...chị nghĩ chị mới là người nên xin lỗi...
Y/n: Ơ...nhưng...

Chưa kịp nói gì thì Rika từ trong bếp bay ra nói.
Rika: Hai người có định vào hay không?

Nói rồi ba người nhìn nhau một lúc, rồi tiến vào lễ đài, đi đầu là đội hồng kì à nhầm kịch bản.....
Ngồi vào bàn ăn, vẫn chẳng khác gì như mọi hôm, như một bãi chiến trường. Người vừa ăn vừa chơi game, người vừa ăn vừa buôn chuyện về tí nữa ăn gì, đi chơi, chơi búp bê hay trang điểm, người thì ném nhau, cãi nhau, chửi nhau, vv nói chung là bó tay. Rồi Rika hỏi một câu khiến cho cả tụi liền im lặng nhìn cô rồi đến y/n.
Rika: Đêm qua ở chung phòng với Helen, rồi sáng nay có mặt muộn, tóc thì chưa chải, còn chưa vscn....bộ vui vẻ muộn quá nên ngủ quên à? Y/n ngăn nắp mọi ngày của tôi đâu rồi.

Y/n hông nói gì, mặt đỏ lên, không phải là do điều Rika nói mà do nhớ lại vụ ngủ nhờ phòng người ta rùi để anh ấy ngủ trên sàn. Cả lũ không nói gì, rồi Sally là người đầu tiên lên tiếng, rồi đến lượt Lazari cũng phải hỏi theo. Liệu hai đứa trẻ trong sáng này đã hỏi một câu có dẫn đến chết người không?
Sally: Papa, " vui vẻ " trong đêm là sao?
Lazari: Thật không công bằng! Chị y/n được thức khuya chơi " vui vẻ " vậy mà chúng con không được phép?!!

Slenderman, Tendy và Trendy không biết nói gì, Thánh dâm Offenderman liền trả lời con bé
Off: Không phải vui vẻ kiểu đó đâu mà là vui vẻ theo kiểu......um um....

Đang nói thì bị quý ngài mảnh khảnh Slenderman dùng súc tu chặn lại. Rồi ông nói
Slendy: Lớn lên hai đứa sẽ hiểu...

Rồi Off dùng tay kéo xúc tu của ông anh mình hất ra rồi nói, nhưng chưa được 1 giây thì ăn đòn ngay tại chỗ.
Off: Ơ nhưng Sally đã " vui....ah đau..làm ơn, tha cho em đi!!! Em biết lỗi rồi!!!!!

Tụi Pasta liền cầm sẵn sàng vũ khí tiến hành lên phòng Bloody Painter. Y/n mắng Rika
Y/n: Cậu làm như thế để làm gì?!!
Rika: À thì để ăn cho nó yên tĩnh.

Rika đã không nhận ra rằng mình đã làm một điều rất ngu. Cô bây giờ mới nghĩ lại rồi...bay mất Dép.

Quay lại bên phòng của Helen

Tiếng đập cửa ầm ầm của EJ, Clocky, Jane, Toby (hưởng ứng phong trào),...vvkhiến cho Helen bực mình ra mở cửa. Rồi hàng trăm vũ khí sắc bén chĩa vào người anh, khiến anh phải lùi lại, tư thế phòng bị. Jane tức giận nói
Jane: Tôi không thể tin được anh có thể làm như thế!!!
Clockwork: Uổng công cho tôi tin tưởng rằng anh rất nghiêm túc!!!
EJ: Hoá ra anh lại trở thành Thánh dâm dê Offenderman 2!!!

Helen không hiểu gì cả, một số tụi còn lại kéo lên chỉ để xem phim HD part 2. Khó hiểu nên anh đã hỏi
Helen: Không hiểu các người đang nói gì....
EJ: Còn bày đặt nữa! Có phải anh đã cưỡng hiếp y/n không?!!
Helen: Không...không tin xem ga giường.
___________________________________ The End
Liệu anh chàng hoạ sĩ máu này có bị ăn hành không? Đón chap sau, có gì thì chuẩn bị gói bỏng ngô đi cho đỡ chán miệng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro