CHAPTER 18: TRẢ THÙ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaejoong cảm nhận được sự êm ái quen thuộc từ giường mình, cậu trấn tĩnh bản thân, nghĩ một chút vì sao mình lại ở đây rồi cuối cùng từ tốn mở mắt ra. Cậu cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, đã rã rời hết cả rồi. Tuy rằng chính là cậu đánh người ta nhưng người cậu hiện giờ lại đau nhức, chừng như không còn chút sức lực nào, cứ thế mà lả ra.

Hít sâu thở đều độ gần một phút, Jaejoong gượng dậy và nhìn thấy Jinho đang ngồi dưới đất, dựa hẳn người vào tường nhìn cậu chăm chăm không nói một lời nào. Cậu nén tiếng thở dài, bước xuống giường rót cho mình một ly nước rồi hỏi:

"Anh ở đây cả đêm hôm qua?"

"Ừ!"

"Tôi không sao rồi, về đi!" – hớp một ngụm nước rồi cậu quay sang nhìn Jinho – "Hôm qua đã phiền anh như thế, thật xin lỗi. Và... cũng cám ơn anh đưa tôi về đây!"

"Cậu vẫn nhớ ngày hôm qua như thế nào sao?" – gã hỏi.

"Nhớ chứ. Nhớ rõ lắm. Ngủ nhiều như vậy tinh thần cũng minh mẫn hơn nhiều rồi!" – Jaejoong nhoẻn miệng cười nhẹ.

Gã gật gù, đứng dậy cau mày nhìn cậu một lúc lâu. Gã thật ra đã có chút thất vọng, cứ tưởng rằng sự biểu hiện biết ơn của Jaejoong sẽ nhiều hơn một chút. Nhưng mà, gã lại đang trông chờ điều gì cơ chứ. Vốn người cậu quan tâm không phải gã, mà thật ra cậu cũng không việc gì phải bày tỏ nhiều hơn. Vậy mà, ngày hôm qua đến nay gã đã thoáng nghĩ bản thân thật ra cũng có chút may mắn khi là người duy nhất chứng kiến sự việc này.

"Được rồi, tôi về!" – Jinho nhanh chóng giãn đôi mày đang nhíu lại ra rồi nhoẻn miệng cười – "Cẩn thận đấy!"

Gã khép cửa và rời nhà Jaejoong nhanh nhất có thể, tránh việc ở lại lâu gây bối rối cho cả hai mà lại khiến bản thân gã trở thành một kẻ ngốc. Lần đầu tiên trong đời Jinho đã bỏ mặc em trai đang sốt mà đi qua đêm như thế. Từ trước đến nay, kể cả khi ở nhà cũng chỉ gườm ghè nhau với Yunho thì gã cũng không bao giờ bỏ đi đâu trong lúc hắn đang bệnh. Jinho tự nhủ, đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng gã hành động như thế này. Cả đêm hôm qua gã đã không ngủ, suy nghĩ rất nhiều về cả Yunho và Jaejoong. Không ngờ bản thân gã có thể yêu một người nhanh đến vậy. Jinho trước nay cứ nghĩ rằng ngoài Yunho ra, những tình cảm yêu thương này sẽ không xuất hiện với một đối tượng nào khác, nếu có hẳn phải rất khó khăn. Vậy mà gã đã bị Jaejoong thu hút một cách kỳ lạ, khiến cho bản thân quên đi mất điều đó mà đâm đầu vào yêu cậu.

Jinho đột nhiên cảm thấy lo lắng, nếu Yunho tỉnh dậy mà không thấy gã nhất định sẽ nghĩ rằng gã đã không còn quan tâm đến hắn nữa mà lập tức tự tử. Vì thật sự trước nay gã chưa bao giờ rời khỏi em trai của mình trong lúc nó đang bệnh như thế, kể cả khi trước đó hai bên vừa xảy ra một trận cãi nhau kịch liệt. Jinho tấp vào một quán cháo, mua hai phần cháo nóng rồi nhanh chóng về nhà. Gã đẩy cửa ra, thầm mong Yunho vẫn còn đang ngủ.

Nhưng không, bóng dáng của em trai gã đang lục lọi gì đó trong bếp khiến gã cảm thấy hoảng sợ. Là tên đó tìm đồ ăn hay tìm dao đây?

"Này! Làm gì vậy?" – Jinho lên tiếng, hất mặt.

"Đói." – Yunho vật vờ sẵng giọng trả lời, vừa nói vừa lôi ra một gói mì thảy lên bàn.

"Ờ, hyung đột nhiên thèm cháo nên mua những hai tô đây, chia cho cậu một tô." – gã nén tiếng thở hắt nhẹ nhõm khi biết Yunho không phải tìm dao. Mà nghĩ cho kỹ, nếu muốn tự tử thì phòng của hắn vốn đâu thiếu dao kéo súng đạn gì chứ!

"Dẹp đi. Tôi không cần đồ của anh." – hắn gắt.

"Dù sao sốt mà ăn mì gói cũng không tốt. Cậu ăn cháo thì chết gì chứ!" – Jinho cau mày.

"Ăn mì gói sẽ mau chết hơn! Tôi vốn là muốn như vậy đấy!" – hắn trừng mắt nhìn anh trai mình – "Aish! Muốn ăn cũng không xong! Dẹp mẹ nó đi! Ăn uống gì nữa!" – hắn đột nhiên hét lên, gạt gói mì xuống đất và bỏ về phòng dập cửa lại.

Còn một mình gã trong bếp, cảm thấy mệt mỏi vô chừng. Jinho lại một lần nữa cố không thở dài để tránh làm bản thân trở nên tội nghiệp hơn. Gã nhặt gói mì lên cất vào tủ, đổ cả hai tô cháo vào nồi và đặt sẵn trên bếp. Gã vốn còn lấy một cái tô và muỗng để sẵn trên bàn, nhưng rồi lại thấy như thế thì quá lộ liễu nên đành cất đi.

Jinho đứng ngơ ngác nhìn quanh bếp một lúc lâu, cảm thấy chân tay lóng ngóng, không rõ bây giờ nên làm gì mới phải. Gã cau mày, đột nhiên nhớ đến lời Jaejoong, đáng ra nên quan tâm bí mật một chút thì hơn, để Yunho không cảm thấy khó chịu, mà chính gã cũng không thấy đau thế này. Đứng như thế hơn mười phút đồng hồ, Jinho cuối cùng cũng thở hắt ra bỏ về phòng, trong lòng thắc mắc không biết Yunho đã tỉnh từ lúc nào mà không hỏi đêm qua gã ở đâu.

Yunho vốn không cần hỏi gã ở đâu thì hắn cũng biết mà. Hắn đã tính hỏi câu đó xem thử Jinho trả lời như thế nào nhưng rồi lại thôi, vậy cũng chỉ làm khó cho cả hai và chuốc bực mình vào thân. Hắn ở trong phòng nghe tiếng đóng cửa của Jinho mới từ tốn bước ra bếp và bật ga đun cháo.

"Gì chứ? Thèm cháo nên mua sao?" – hắn lầm bầm – "Anh tưởng tôi là thằng ngu chắc!"

Hắn thở hắt ra. Yunho biết rất rõ rằng Jinho không ăn cháo bao giờ, gã không chỉ rất ghét cháo mà còn không nuốt nổi lấy một muỗng. Nhưng ở trước mặt gã mà lại nhận lấy tô cháo đó thì không phải rất mất mặt sao? Thật sự thì hắn cũng không biết nên nhận bằng thái độ nào cho phải nữa, cuối cùng đành hét bừa lên để gã về phòng đi thì hắn mới ăn được. Nghĩ lại nếu Jinho không mau chóng về phòng thì hẳn Yunho đã xỉu vì đói rồi.

Trong lúc ăn, hắn lại nghĩ về Jaejoong. Không rõ bây giờ cậu như thế nào rồi, đã có thể tỉnh táo hơn chút nào chưa. Hắn thật rất muốn tìm cậu hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Mong rằng cậu không quá đau khổ đến mức không muốn nói gì về nó nữa. Yunho cau mày. Hắn muốn gặp Jaejoong. Yunho khao khát được nhìn thấy gương mặt đó và nghe một vài câu nói bâng quơ từ cậu. Hắn muốn giết cậu. Hắn muốn hôn cậu. Gặp rồi hắn sẽ hôn đến khi cậu ngất đi vì không thở được nữa, hắn sẽ dùng hết lực tay của mình mà siết chặt cậu.

Yunho thật ra đang rất nhớ Jaejoong. Đến điên dại.

***************************

Trong lòng cảm thấy có chút bất an là Jaejoong đã biết ngay thể nào cũng xảy ra chuyện. Cậu chỉ vừa bước chân ra khỏi phòng tắm thôi là Yoochun đã xộc ngay vào phòng cậu mà hét toáng:

"Jaejoong!"

"Gì vậy? Làm giật mình!" – cậu trợn mắt nhìn anh.

"May quá! Cậu vẫn còn đây!" – anh thở hắt ra – "Nhanh! Mặc đồ vào đi ngay lập tức!"

"Chuyện gì vậy?" – Jaejoong nghe thấy giọng nói hốt hoảng của bạn mình liền nhanh chóng thay đồ, vừa thay vừa hỏi.

"Nhìn đi, không phải cậu biết rất rõ sao? Người bị thương đầy thế kia, ngoài đó thì ba tên khốn đó chết cả rồi! Tớ biết ngay thể nào cậu cũng dính líu."

"Gì cơ? Ai chết?" – Jaejoong khựng lại quay sang nhìn thẳng vào Yoochun.

"Ba tên khốn hồi trước cưỡng hiếp cậu đó, Jaejoong! Đừng nói với tớ là cậu không biết, giết chết tớ cũng không tin cậu vô can!" – Yoochun thở hắt ra.

"Yoochun!" – cậu nắm lấy vai anh lắc mạnh – "Không! Không phải tớ. Tớ chỉ đánh chết một tên thôi. Hai tên kia chạy thoát!"

"Tớ biết rồi, nhìn là biết cậu giết tên nào mà! Một tên chết vì bị đánh, còn hai tên còn lại là bị giết do hung khí. Cậu đến hiện trường vụ án ngay với tớ! Cả đội đang trên đường đến đó rồi. Jaejoong, ngoài cậu ra có ai biết chuyện này không?"

"Vừa đi vừa nói!" – Jaejoong bấy giờ đã thay đồ xong, cùng Yoochun vội vã lên đường – "Có Jinho. Hôm qua gã đi cùng với tớ, thấy hết, đã đưa tớ về nhà!"

"Quỷ thật, sao cái gì cũng dính cái tên Jinho đó vào vậy. Không chừng hai tên kia là do hắn ta giết!"

"Nhưng Jinho nói cả đêm qua đã ở nhà tớ mà!"

"Rồi cậu tin chuyện đó sao?"

"Tớ..." – Jaejoong còn tính cãi rằng đương nhiên là tin rồi, nhưng cậu lại không tìm ra lý do gì để tin vào chuyện đó. Hơn nữa hôm qua tuy có chút hoảng loạn nhưng cậu lại cảm nhận được sát khí của Jinho, gã thật sự đã muốn giết chết mấy tên khốn kia – "Tớ không biết. Cứ đến hiện trường đã!"

"Chuyện cậu đánh chết tên kia, trước hết phải tuyệt đối im lặng! Chưa có nhân chứng báo rằng đã nhìn thấy cậu!" – Yoochun vừa phóng xe đi vừa nói – "Kết quả khám nghiệm tử thi, DNA hay bất kỳ thứ gì cũng chưa có ngay được, ít nhất phải vài ngày sau..."

"Tớ biết rồi, trước tiên cứ im lặng theo dõi đã, phải không! Tớ cũng không phải thiểu năng mà Yoochun! Rồi, vừa đi vừa nói tớ nghe xem hiện trường vụ án ra sao?"

"Tớ vốn chưa đến nơi, chỉ có tài liệu và hình ảnh có sẵn ở đây, cậu đọc thử đi. Changmin vừa nhắn tin đã đến nơi kìa. Cả đội sẽ phân tích hiện trường trước."

Jaejoong gật đầu và lật xấp tài liệu Yoochun vừa đưa ra xem xét.

"Trời đất. Ai giết chúng bằng cái gì mà trông kinh tởm thế này?" – Jaejoong nhăn mặt khi thấy hình vụ án, chỉ vừa nhìn thôi là cậu đã muốn nôn rồi – "Mấy vết này trông thật quen, là... là..." – rồi bất thần cậu nhảy dựng lên – "Khỉ thật! Yoochun, nó là vết... vết..."

"Đúng rồi!" – Yoochun gật đầu, thở hắt ra – "Là vết chuột cắn đó!"

Cùng thời điểm đó, tại hiện trường đội án mạng của Changmin đã có mặt và cả nhóm đang đi vòng quanh xem xét dựng lại vụ án.

"Nạn nhân đã bị hung thủ dụ đến vị trí này để ra tay!" – Siwon đứng ngay bên cạnh hai xác chết và nhìn quanh – "Con hẻm này khá đặc biệt. Đi hết con hẻm này là một góc cua phải và tiếp theo sẽ có một con đường độc đạo dẫn ra đường lớn. Trở về đầu hẻm mà xem, rõ ràng đầu con hẻm này và đầu con đường độc đạo kia chỉ cách nhau có một căn nhà."

"Ừ, chúng là thông với nhau! Tớ biết khu này!" – Junsu gật đầu – "Hai kẻ này là nhân viên của một tòa nhà gần đây. Tớ cho rằng hung thủ biết chuyện đó, và biết luôn chuyện hai nạn nhân rất rành rẽ đường ở đây mà dụ đi hẻm này để thực hiện kế hoạch giết người."

"Đầu tiên hai nạn nhân đi cùng nhau trên đường lớn và hung thủ sẽ cố ý theo dõi hoặc chọc phá một cách lộ liễu từ trước, đến con hẻm này thì lại cố ý chạy trốn vào đây. Những hình xăm trên người cho thấy nạn nhân cũng không phải kẻ vừa, không sợ hãi bóng đêm mà đuổi theo kẻ giấu mặt." – Changmin tiếp lời.

"Nạn nhân số một đuổi theo hung thủ bằng con hẻm này trong khi nạn nhân số hai đi con đường kia để chặn đầu, vì cả hai đều biết rõ hai con đường này thông với nhau và khoảng cách không chênh nhau là mấy!" – Junsu lại chỉ về phía con đường độc đạo mà nói, khẽ nhíu mày – "Nhưng cả hai nạn nhân đều chết gần cuối con hẻm này chứ không phải mỗi kẻ một nơi. Vậy giả thuyết chỉ có một!"

"Tớ cũng nghĩ giống cậu!" – Siwon gật đầu – "Hung thủ đã núp ở đâu đó để dụ cả hai đến điểm này mà giết. Hắn chọn chỗ này chắc không chỉ vì sự đặc biệt của con hẻm, mà còn là vì gần khu ổ chuột nữa. Rất có thể hung thủ đã nấp ngay khúc cua và chờ giết từng người một."

"Không có lý lắm!" – Junsu lắc đầu – "Cậu xem, tên thứ nhất chất đã đổ người về phía trước, là phía khúc cua, xung quanh vết máu văng tung tóe không quá nhiều, chứng tỏ người này bị áp sát và giết chết chứ không phải bị hành hung có khoảng cách. Nếu tớ là hung thủ, cậu là nạn nhân, cậu đứng đối diện tớ như vậy, quơ dao ra đương nhiên cậu phải chống cự. Ở đây làm gì có dấu vết chống cự. Điều này có nghĩa là hung thủ phải áp sát từ phía sau nạn nhân mà cắt cổ."

"Junsu có lý!" – Changmin gật gù, tiến về phía sau vị trí của nạn nhân thứ nhất và nhìn quanh – "Hung thủ rất có thể đã đứng sát vào tường, gần đống thùng chất cao này mà núp. Ở đây tuy rất dễ nhìn thấy, nhưng vào ban đêm khu này vốn không có một ánh đèn nên nạn nhân sẽ không biết, cứ đinh ninh rằng kẻ theo dõi sẽ nấp ở khúc cua."

"Hiểu!" – Siwon liền tiếp tục diễn tiến vụ án – "Vậy ngay sau khi nạn nhân thứ nhất vừa chạy qua chỗ thùng này một chút thì hung thủ lập tức tiến đến từ phía sau, dùng dao cắt một đường thật ngọt ở cổ. Nạn nhân ngã xuống, còn hung thủ thì tiếp tục tìm một chỗ nấp khác để có thể tiếp tục giết người còn lại, cũng từ phía sau. Vì như tư thế chết này, thì nạn nhân số hai đã đổ về phía trước của mình, cũng là hướng ngược lại với nạn nhân thứ nhất. Hắn ta cũng tiếp cận từ phía sau và cắt một đường ngay cổ, rất ngọt từ mang tai bên này sang mang tai bên kia."

"Vậy nếu hai hyung là hung thủ thì sẽ nấp ở đâu?" – Changmin liền mỉm cười hỏi.

"Ngay đây!" – Junsu lập tức dựa người vào tường góc khúc cua, tuy nhiên vẫn thuộc con hẻm này – "Tên kia khi chạy qua đây sẽ không để ý có người đứng sát vào chỗ khúc cua tối tăm này, và tin tưởng rằng còn đồng bọn mình bên này." – vừa nói Junsu vừa tiến đến phía sau vị trí của nạn nhân thứ hai và nói – "Hắn thấy đồng bọn mình nằm đầy liền khựng lại xem, vậy là hung thủ chỉ việc nhẹ nhàng ra tay mà thôi!"

"Ừ! Tối như vậy, giết người xong thì cứ tự nhiên mà bỏ đi thôi!" – Changmin gật đầu, vừa nói vừa rút điện thoại ra – "Em báo cho Yoochun và Jaejoong để họ tạo bản mô tả hung thủ."

Khoảng mười phút sau, cả Yoochun lẫn Jaejoong đều có mặt tại hiện trường. Cậu nhìn quanh một chút rồi thở hắt ra, quay sang bảo Yoochun:

"Cậu tập hợp mọi người lại góc nào khuất một chút hộ tớ. Tớ có bản mô tả hung thủ rồi đây, cũng không khác mấy với những gì cả hai chúng ta suy luận trên xe đâu!"

"Jaejoong, rất có thể cậu sẽ phải nói cho Junsu và Siwon biết mối quan hệ của cậu và ba tên này đấy!" – anh gật đầu, nói nhỏ với Jaejoong một câu rồi quay đi gọi cả đội.

Ngay khi cả đội tập hợp, Changmin liền ra lệnh các cảnh sát khác không được lại gần. Cậu nhìn người Jaejoong và thở dài, cậu đương nhiên biết những nạn nhân này là ai. Chính Changmin là người ra lệnh cho Yoochun đi đón Jaejoong chứ không ai khác. Nhìn Jaejoong mỉm cười trấn an, Changmin lên tiếng:

"Được rồi, Yoochun và Jaejoong, hai người hãy nói về bản mô tả hung thủ đi!"

"Như mọi người đã biết, hung thủ hiểu rõ nạn nhân ở mức độ nhất định, ít nhất là biết nạn nhân hay đi về đường này, biết địa hình ở đây cũng như hiểu rõ tính cách của nạn nhân thì mới dụ họ tham gia trò chơi đuổi bắt này được." – Yoochun liền nói – "Tớ tin rằng hung thủ đã theo dõi nạn nhân một khoảng thời gian ngắn, hoặc đã lân la dò hỏi được thông tin, vì những điều này không cần tốn quá vài tiếng đồng hồ mới biết được. Hung thủ là một kẻ tàn nhẫn, chuyên nghiệp, đã giết người nhiều lần nên mới có thể cắt được một đường ngọt như thế. Hơn nữa lại là kẻ có tư thù với nạn nhân. Việc hắn chọn nơi này để giết đã chứng tỏ điều đó."

"Tớ hiểu!" – Siwon gật đầu – "Đây là nơi chuột chạy ra chạy vào như dân thành thị mà. Vết máu đã bay đến mũi bọn chúng. Hắn chính là muốn để bọn chuột gặm mất nạn nhân, là một hành động tàn ác, ngoài ra cũng rất thông minh để che đậy phần nào việc hắn đã dùng hung khí nào. Nếu không phải bọn chuột chừa lại một vài miếng lởm chởm gần mang tai thì cũng khó mà xác định được mấy kẻ này chết vì cái gì."

"Ngoài ra, hung thủ phải cao từ một mét tám trở lên, chỉ có chiều cao này mới cắt được một đường ngay cổ ngọt như thế với những kẻ vạm vỡ cao to thế này." – Yoochun lại nói tiếp – "Là một người thông minh, có đầu óc tổ chức tốt để lập ra một kế hoạch giết người trong thời gian ngắn. Vì sao lại biết là kế hoạch trong thời gian ngắn? Vì thật ra kế hoạch giết người này không hề phức tạp, nó chỉ đòi hỏi nhanh nhẹn, kỹ thuật giết người và một chút nhạy trong việc dụ địch. Khi điều tra, tớ biết được nạn nhân vốn không tiếp xúc với người lạ nào mấy ngày trước đó, nên rõ ràng là hung thủ chỉ mới gặp mặt nạn nhân trong ngày hôm qua, có thù oán xưa cũ gì đó và giờ đây trả thù."

"Là một kẻ thích chơi trò thần thánh nữa!" – Jaejoong thở hắt ra, tiếp lời – "Hắn vốn dư sức giết bọn này ở nơi vắng vẻ hơn, ít người biết hơn và thầm kín hơn, nhưng hắn đã không làm. Hắn giết người ở đây để người ta có thể tìm ra xác nạn nhân sớm vào buổi sáng, để cảnh sát dễ dàng điều tra. Và hắn đã chọn việc cho động vật ăn xác nạn nhân thay cho việc vứt xác ở một nơi nào đó chứng tỏ rằng hắn tin thiên nhiên sẽ tiếp tục thay hắn trừng phạt. Vì hắn là Thần mà. Hơn nữa, hắn cũng có một sự khinh bỉ nhất định với những kẻ này, nếu không sẽ không giết ở bãi rác đâu!"

"Chà! Cậu tả ra thật giống với nghi phạm của vụ án chúng ta đang theo đó nha!" – Junsu nhún vai – "Thật sự nghe ra không khác Jung Yunho tí nào."

Jaejoong im lặng, chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cười trừ.

"Nhưng... hành vi phạm tội của kẻ giết hai tên này và kẻ giết tên còn lại ở con hẻm kia vốn rất khác nhau!" – Junsu nhíu mày – "Nhưng mà vốn những kẻ này là có mối quan hệ rất thân thiết trước khi chết, bảo là không liên quan thì thật tớ nghe không lọt!"

"Phải rồi!" – Jaejoong mạnh dạn gật đầu – "Thằng kia là do tớ đánh nó chết. Còn hai tên này thì do người khác giết!"

Câu nói tỉnh bơ của Jaejoong khiến cả Yoochun lẫn Changmin đều giật bắn, hai người lập tức lùi lại một bước trợn mắt nhìn cậu. Chỉ có Siwon và Junsu là mở to mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì.

"Tớ..." – cậu cúi mặt cười nhẹ - "Tớ thật ra không định nói cho hai cậu biết, nhưng mà nghĩ lại thì hai cậu cũng giống một gia đình với tớ quá rồi! Kim Jaejoong này... sống bao nhiêu năm có thể có một gia đình bốn người như vậy cảm thấy rất hạnh phúc. Tớ không muốn ai lo lắng gì cho tớ cả. Bây giờ tớ kể cho các cậu nghe quá khứ của tớ và việc vì sao tớ lại đánh chết tên kia, nếu hai cậu cảm thấy chấp nhận được thì tớ rất vui. Nhưng nếu cả hai không chấp nhận được mà đào thải tớ đi hay muốn bắt tớ thì tớ cũng chịu. Chỉ là giấu diếm quá lâu tớ cảm thấy mệt mỏi thôi."

Không gian đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, chẳng ai nói với ai câu nào. Jaejoong cau mày, quyết định này của cậu có thể làm cậu mất đi những người mình yêu thương nhất, nhưng cũng chẳng sao cả, vì ít ra cậu cũng không giấu họ.

"Được rồi!" – Junsu đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – "Cậu nói đi, rồi để đó Thẩm Phán Kim Junsu sẽ quyết định!" – vừa nói Junsu vừa mỉm cười thật nhẹ - "Nhưng cũng không thể đứng cạnh hai cái xác hôi rình này mà tâm tình được. Mau lên xe rồi nói."

Mọi người bật cười và lục tục kéo lên xe. Ngay khi tất cả đã yên vị, Jaejoong liền lên tiếng nói nhanh, cậu chỉ muốn kết thúc mọi chuyện cho sớm:

"Tớ, tớ thật ra có một anh trai..." – nhắc đến anh trai, Jaejoong khựng lại một chút, bật cười thành tiếng – "Ờ, anh trai... anh trai..." – cổ họng cậu đột nhiên nghẹn lại và không nói được nữa, chỉ có thể ấp úng mấy tiếng "anh trai" như thế.

"Thôi được rồi! Cậu im đi để tớ kể!" – Yoochun lập tức chen vào – "Anh trai của Jaejoong đã chết trước khi nó được đưa vào viện mồ côi..."

Không gian lại chìm vào tĩnh mịch, chỉ có tiếng Yoochun đều đều thuật lại sự việc. Thỉnh thoảng, nhắc đến một đoạn nào đó quá chua xót, Jaejoong lại bật cười khẽ. Vào lúc đó, đôi mày Changmin cau lại nhìn đăm đăm vào gương mặt anh trai mình, Yoochun cố gắng bình tĩnh kể và hai người còn lại chỉ còn biết mở to mắt sững sờ. Anh kết thúc câu chuyện quá khứ của Jaejoong một cách gọn gàng bằng chi tiết cậu ngày hôm qua đã đi cùng Jinho mà giết tên kia. Kể cả khi thuật lại một nỗi đau của người khác dễ dàng hơn rất nhiều việc tự kể chuyện của chính mình thì Yoochun vẫn cảm thấy nghẹn trong cổ. Vốn dĩ ra chính là vì Jaejoong như một người anh em vậy, anh không thể không cảm nhận thấy sự đau buồn kia.

Mọi người im lặng một khoảng thời gian khác lâu. Jaejoong dường như đã nín thở để quan sát từng cử động của Siwon và Junsu, chờ đợi việc một trong hai bật dậy nói rằng phải bắt cậu thôi vì cậu đã giết người.

"Vậy..." – Siwon từ tốn lên tiếng – "Cậu có nghĩ Jinho đã giết hai kẻ kia không?"

"Không đâu!" – Jaejoong nhanh chóng đáp lời – "Tính cách hành động không giống. Jinho không để cho chuột ăn đâu mà sẽ đích thân phanh thây bọn chúng nếu gã cảm thấy giận dữ. Hơn nữa, tớ không tìm thấy lý do cho Jinho giận dữ!"

"Vậy Yunho? Lý do để hắn giận dữ là gì?" – Siwon hỏi.

"Nếu Yunho vô tình thấy được chuyện hôm qua xảy ra, thì... ờ... với tư cách là... là... bạn của tớ, hắn sẽ... ờ, vậy đó!" – Jaejoong ấp úng rồi cậu lập tức chuyển chủ đề về bản thân – "Nhưng còn chuyện tớ giết người đó. Các cậu định khi nào sẽ còng tay tớ?" – cậu hỏi, cố làm ra vẻ đùa cợt mặc cho trong lòng cảm thấy rối bời.

"Chuyện này, dù sao cũng không phải là lần đầu cậu giết người mà. Thẩm Phán Junsu quyết định rằng nếu Đội Trưởng Shim bảo không còng tay thì sẽ nghe theo lời của Đội Trưởng Shim. Nếu Sếp Shim bảo còng tay thì tớ nghỉ chơi Sếp." – Junsu lên tiếng, toét miệng cười.

Câu đùa của Junsu khiến tất cả mọi người đều bật cười một cách nhẹ nhõm.

"Nhưng vẫn phải phạt." – rồi Junsu lại nghiêm mặt – "Cả ba người các cậu toa rập với nhau giấu bọn tớ, đương nhiên phải phạt. Phạt cả ba phải khao hai chúng tớ một chầu thật hoành tráng bao gồm sushi và dimsum."

"Gì chứ?" – Changmin trợn mắt – "Làm sao có thể vừa ăn sushi vừa ăn dimsum trong một chỗ được?"

"Đó là chuyện của mấy người. Tốt nhất là nên tách ra làm hai chầu!" – Junsu cười phá lên.

"Yoochun hyung!" – Changmin liền quay sang Yoochun và nháy mắt.

"Ừ!" – Yoochun lập tức gật đầu rồi nhìn Junsu mỉm cười thật nhẹ - "Ván bài lần trước cậu vẫn nợ tớ một... một... một gì ấy nhỉ?"

"Cậu im đi!" – Junsu lên tiếng cắt ngang, gầm gừ.

"Một gì vậy? Tớ muốn biết!" – Siwon liền chen vào.

Chẳng mấy chốc, không khí trong xe lập tức đổi khác. Từ không gian tĩnh mịch đầy bối rối và đau buồn đã chuyển sang sự náo nhiệt, ấm áp thường ngày. Nhìn mọi người liên tục thay phiên cướp lời nhau để nói và cười đùa khiến Jaejoong cảm thấy thật yên bình. Trong tíc tắc, cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ giống như Yoochun đã nói, sẽ không vì bất kỳ điều gì mà rời bỏ những con người này. Tình cảm của cậu với Yunho tuy chưa lý giải được, có thể sau này cả hai đều đi vào bế tắc cũng nên, nhưng quyết định sau cùng nhất thiết phải là ở lại cùng mọi người, có chết đi cũng sẽ chết ở nơi này, trong sự ấm áp vô chừng.

Vậy là vụ án này sẽ tạm thời treo ở đây, một bản mô tả hung thủ thật và một bản giả được đưa lên làm báo cáo. Xem như vụ án bao gồm hai thủ phạm và vẫn chưa khép kín được vòng tròn nghi vấn. Changmin bảo cứ tạm thời giải quyết cho xong vụ giết người hàng loạt đã rồi mới từ từ xem xét đến vụ này. Nếu dồn mọi thứ vào một lúc sẽ rối tung và cái nào cũng giải quyết không ra gì cho xem. Nói về vụ mấy cô gái chết bên bờ sông, Jaejoong liền tranh thủ lúc mọi người đầy đủ và tâm trạng đang trong tình thế có thể chấp nhận những tin xấu, đã thú nhận về mối quan hệ giữa mình và Yunho. Ngạc nhiên thay, lại một lần nữa Junsu cắt ngang lời xin lỗi ấp úng của cậu mà nói:

"Bọn này biết rồi. Gì chứ? Sao lại nhìn tớ? Cậu tưởng một mình cậu là đặc vụ sao? Haizzz! Jaejoong à, đừng ngây thơ như thế. Ở đây trừ cậu ra toàn là người lớn có kinh nghiệm trong yêu đương cả, làm thế nào lại không biết được chuyện này."

"Cậu phải cám ơn tớ, Junsu và Yoochun đi. Chẳng phải dạo này Changmin đã bớt nhằn cậu việc cậu với Yunho rồi sao. Chính là nhờ bọn này ngày ngày đều cải tạo tư tưởng đấy!" – Siwon tiếp lời.

"Em bây giờ đã muốn mặc kệ rồi! Đằng nào hyung cũng là anh trai em, trừ việc nhất định phải phá án vụ này ra thì hyung muốn yêu ai em mặc kệ..." – Changmin thở hắt chán nản.

"Hyung có yêu ai đâu mà!" – cảm thấy có chút oan ức, Jaejoong liền lên tiếng.

"Yêu hay không em cũng không quan tâm!" – Changmin tiếp tục phẩy tay – "Nhưng mà Yoochun ngày nào cũng tiêm nhiễm vào đầu em việc phải để hyung ra đi thì mới hạnh phúc mãi khiến em phát bệnh rồi đây!"

"Không! Hyung không đi đâu đâu!" – cậu nhanh chóng trấn an.

"Còn không mau cám ơn tớ đi!" – Yoochun nói lớn, át cả giọng trấn an ngọt ngào của cậu – "Kiếp trước đúng là tớ đã nợ cậu mà, để kiếp này phải nai lưng ra mà phục dịch!"

"Thế kiếp trước tớ có nợ cậu không mà kiếp này cậu bắt nạt tớ đến thế?" – Junsu chen ngang.

"Không nợ tớ cũng làm cho nợ!" – Yoochun trừng mắt với Junsu rồi quay sang Jaejoong – "Nhưng mà Jaejoong này, cậu biết nếu một khi đã bắt được hung thủ của vụ án này rồi thì hắn chắc chắn bị tử hình đó! Cậu có chịu được không?"

"Trước đây không có hắn tớ vẫn sống tốt, chỉ cần mọi người không ai đuổi tớ đi thì có thế nào tớ cũng chịu được!" – Jaejoong nhoẻn miệng cười – "Không nghe người đời bảo thời gian là phương thuốc rất màu nhiệm sao?"

"Em nghĩ... hay hyung đừng tham gia vụ án này nữa. Tình cảm đã chen vào thì..." – Changmin đề nghị.

"Đừng. Hãy để hyung làm! Hyung biết chỉ có hyung mới giải quyết cho xong được vụ này thôi, người sau sẽ không tiếp cận được Yunho nữa vì hắn đã cảnh giác cao rồi." – Jaejoong xua tay – "Hyung hứa sẽ không giấu diếm chứng cứ hay bất kỳ điều gì buộc tội hắn đâu. Hyung có thể là người đã để tình cảm chen vào, nhưng nhất quyết không để tình cảm phá hỏng nỗ lực điều tra của cả nhóm!"

Jaejoong quả thật đã nghĩ như vậy. Tuy cậu vốn không biết tiêu chuẩn phản bội của Yunho nói lúc trước là gì, nhưng cậu đã hạ quyết tâm nhất định phải phá cho được vụ án này. Nếu hắn phải chết đi và cậu cảm thấy mình đã phản bội, cùng lắm cậu cũng sẽ chết đi, dù sao loại người như cậu cũng nên trả giá cho tội ác của mình. Hơn nữa, không phải cậu sống trên đời cũng quá vô dụng rồi sao, bản thân chỉ có thể làm được những việc nhỏ nhặt giúp cho mọi người trong nhóm, trong khi họ đã bao che cho cậu một tội danh giết người. Cả bốn con người đó đều là cảnh sát kia mà, làm như thế này không phải Jaejoong đã vô tình bôi một vết nhơ vào cuộc đời công lý của họ hay sao.

Jaejoong nhíu mày. Cậu nhất định phải kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt, trước khi cậu chính thức trở nên yêu không dứt được với Yunho, để mà nếu hắn chết đi thì cậu cũng không phải là quá đau đớn. Cậu thầm nghĩ, ừ, bản thân chính là một kẻ ích kỷ như vậy đấy, điều bây giờ cậu muốn níu giữ thật ra có rất nhiều, ngoài Yunho ra còn có cả bốn con người này. Chỉ là Jaejoong không thể một mình nắm hết cả hai thứ, buông đi một thứ ra thì có cơ may giữ chặt được điều còn lại. Kim Jaejoong có chết cũng không bỏ đi gia đình này.

Để thúc đẩy tiến độ của vụ án, cậu nhất định phải tìm ra chứng cứ và lời thú tội của Yunho. Tạm thời cậu không biết phải tìm như thế nào nhưng dù sao cũng phải hành động. Ngay sau khi chia tay mọi người, để lại cho bọn họ một khối lượng công việc khổng lồ, con người đang được nghỉ phép là cậu liền hướng thẳng đến nhà Yunho. Nhất định cậu sẽ tìm được gì đó trong nhà hắn, và bằng cách nào đó có thể sẽ khiến hắn nói được điều cậu mong muốn.

Thật ra, đến nhà Yunho như vậy mục đích của cậu không chỉ dừng ở việc điều tra. Jaejoong còn rất muốn một lần tự mình nói ra cho hết tất cả những gì xung quanh vết sẹo của mình như đã hứa với Yunho. Ngoài ra, cậu còn muốn hỏi hắn một câu.

Jaejoong đã đứng trước cửa căn hộ của Yunho và bấm chuông. Cửa xịch mở, một bóng người hiện ra, mở to mắt nhìn cậu, giọng đầy ngạc nhiên:

"Jaejoong? Cậu làm gì ở đây vậy?"

"Tôi muốn gặp Yunho." – cậu từ tốn trả lời.

"À... được. Vào đi!" – Jinho mỉm cười nhẹ, mở rộng cửa mời Jaejoong vào – "Cậu tìm nó làm gì vậy?" – gã vừa khóa cửa vừa hỏi.

"Để nói một vài điều và hỏi một thứ." – cậu vừa đảo mắt quan sát xung quanh vừa đáp.

"Hỏi cái gì?" – một giọng nói vang lên cộc lốc ngay cửa phòng Yunho, hắn đang dựa người vào tường hất mặt hỏi cậu.

"Tại sao anh giết hai tên khốn kia?" – Jaejoong liền quay lại hỏi thẳng, gằn từng tiếng một.

"Gì chứ?" – hắn tỏ vẻ chưa hiểu, nhíu mày hỏi lại.

"Tôi hỏi vì sao anh lại giết hai tên lưu manh kia!" – cậu quát lớn – "Bọn chúng thì có thù oán gì với anh chứ? Chúng vốn là kẻ thù của tôi. Mà kẻ thù của tôi thì hà cớ gì anh phải giết? Là chuyện của anh sao?"

"Vì tôi yêu cậu." – Yunho chậm rãi đáp từng tiếng một, vô cùng rõ ràng và rành mạch.

Câu trả lời của Yunho khiến Jaejoong khựng lại. Cậu trợn mắt nhìn hắn. Jaejoong đột nhiên cảm thấy bối rối, mặt đỏ gay, ấp úng mấy tiếng muốn hỏi lại gì đó nhưng từ ngữ cứ thế mà mắc nghẹn nơi cổ họng.

"Nghe rõ không để tôi nói lại?" – hắn nhếch mép cười, điềm tĩnh tiến đến trước mặt Jaejoong và nói lớn hơn – "Vì tôi yêu cậu. Nên vấn đề của cậu trở thành vấn đề của tôi. Và tôi giết chúng!"

Dứt lời, hắn khẽ nghiêng đầu quay sang nhìn Jinho. Gã cũng bị mấy lời của Yunho làm cho cứng người. Hai tay lập tức siết chặt, mặt gã đanh lại đáp ánh nhìn của hắn.

Jaejoong cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Ngày hôm nay cậu đến đây chỉ để tìm ra bằng chứng và kể chuyện cho Yunho nghe, hoàn toàn không muốn nghe một lời tỏ tình nào hay chứng kiến bất kỳ tình huống gì tương tự. Cậu bất giác cũng quay sang nhìn Jinho. Ánh nhìn của gã vừa hay chiếu thẳng vào cậu, bi thương đến tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae