• seoksoo •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe double take và tận hưởng chiếc oneshot này nhé!


Những nhành ngân hạnh rung rinh trong cái ôm thâm tình của làn gió thu hiu hắt, nó chồng chất, đan xen như những hồi ức xưa cũ đổ ập đến, sắc vàng dạt dào ửng lên như nắng hạ, lặng lẽ lồng qua lớp sương mù hững hờ trôi. Hệt một đoàn tàu vi vu không gian về những năm tháng rực rỡ tuổi trẻ của những kẻ to xác.

Bầu trời tháng chín xanh thăm thẳm, cao vợi như những giấc mơ lấp lánh xa xôi. Trong khi gã, ánh mắt nhu hòa ngập tràn nỗi niềm lay lắt tựa sương khói, với đôi tay trần vươn cao chạm vào hình ảnh mơ hồ của một thời niên thiếu ngông cuồng.

Tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu! Cái thời thanh xuân bồng bột và nổi loạn, dẫu tràn ngập những khao khát cháy da bỏng thịt và con tim ngông cuồng đập mạnh vẫn chưa một lần dám thổ lộ tình cảm với người mình yêu.

Tôi - Lee Seokmin, gửi đến chúng ta, tình yêu dở dang của thời thanh xuân mơ mộng.

Dưới cái nắng vàng rực rỡ và gió thổi lồng lộng, những chiếc xe tấp nập chen chúc nhau trên con đường nhựa phẳng lì, dàn ve sầu lại hòa tấu bản đờn ca chin chít tựa như một bản giao hưởng âm thanh của mùa hè sôi nổi. Ở nơi nào đó, nơi ngọn cỏ xanh mướt khẽ lay mình dưới tán rợp của cây điều, từng tia nắng gay gắt len lỏi xuyên qua khe hở của bóng râm, tạo nên những vạt ánh sáng lấp ló, nhu mì. Trên ngọn đồi phía sau trường học, tôi tình cờ bắt gặp em, với ánh mắt đầy lưu luyến hướng về phía thành phố vẫn không ngừng vẫy gọi, luân động theo nhịp thời gian trôi.

Tôi nhận ra em ngay lập tức, một thằng mọt sách có xu hướng tính dục kì quái nổi tiếng của trường - Hong Jisoo.

Tôi ngồi xuống bên cạnh em, giọng thì thầm như những cơn sóng nhẹ nhàng cuộn lên bờ cát trắng, bắt chuyện.

"Jisoo! Ừ, sao em lại ngồi một mình đây thế này?"

Thay vì đáp lại câu hỏi của tôi, em nhẹ giọng hỏi một câu thật khác biệt, lạ lùng đến mức khiến không gian như lắng lại và tôi bất chợt rùng mình.

"Anh có từng nghĩ về tình yêu đồng tính không?"

Tình yêu đồng tính ư? Một bản tình ca bị bao phủ bởi lớp bụi mù của sự kỳ thị, khinh miệt, và những lời mỉa mai cay đắng. Một tình yêu bị cho là tam quan lệch lạc, như thể nó đã phá vỡ trật tự luân lý và quy luật của tạo hóa, khi chỉ đơn giản là sống thật với chính mình đều đáng bị lên án. Một tình yêu mà pháp luật chẳng bao giờ đoái hoài, bị người đời xa lánh, chịu đựng những chỉ trích và đàm tiếu không thương tiếc, trong khi họ chẳng hề phạm pháp hay thậm chí làm trái với tiếng nói của lương tâm. Một tình yêu mà chỉ cần nghe theo tiếng gọi của con tim là đủ để bị kết tội? Như thể tình yêu của những kẻ mù dù chân thành nhưng chẳng thể nào lay động được đôi mắt.

Tôi im lặng, mím chặt môi, lưỡng lự giữa những dòng suy nghĩ chưa kịp thành hình. Họ không đáng phải chịu những điều này, Jisoo cũng vậy, và tôi càng không nên là như thế.

Một tình yêu đầy đắng cay và xáo trộn!

Tại sao lại không tuân theo quy luật tạo hóa vốn có? Tại sao phải khác biệt trong cách yêu đương? Tại sao lại gọi là tình yêu khi nó thiếu vắng hạnh phúc và cả sự tỉnh táo?

Hàng vạn câu hỏi "Tại sao" mọc lên trong tâm trí tôi như nấm không bao giờ ngừng nghỉ, nó nảy mầm và phát triển mặc cho tôi cố kìm nén bản thân trong hồi trống dài im lặng. Tôi nuốt trôi những tiếng lòng đang nghẹn ứ ở vòm họng, rồi thốt ra những lời dối trá ngọt ngào, như một cách để che đậy sự rối ren của lý trí và con tim. Tôi không muốn tổn thương em, càng không muốn phải thành thật.

"Không, anh không hề!"

Jisoo mỉm cười, nụ cười toát lên vẻ thanh nhàn, như trận bão vừa cuốn đi nỗi lòng của em ấy vậy. Em cười nhẹ nhàng như làn gió, thoang thoảng hương vị thảo mộc từ những ngọn đồi xa. Giờ tôi mới biết, nắng tháng Tư đã bị em mang đi cất!

Em dựa đầu vào vai tôi, như tìm kiếm hơi ấm và sự an ủi với những suy nghĩ nặng trĩu tơ lòng.

"Giá như, giá như mọi thứ có thể trở nên nhẹ nhàng hơn.. như những lời nói vậy. Dẫu biết rằng đó chỉ là một lời nói dối, nhưng cũng đủ để cảm thấy nhẹ lòng.."

Giật thót! Tôi đắn đo một nỗi lo lắng sâu thẳm, trần trù về việc đưa em đến gặp bác sĩ tâm lí. Có lẽ, em đang lạc lối trong những đám mây đen xám xịt vởn vơ bao trọn tâm trí mình.

"Họ bảo rằng em bệnh!"

Một lần nữa, tôi giật thót! Tôi tự đấm vào lòng ngực mình, tự hỏi vì sao trong khoảnh khắc ấy tôi lại chọn cách nín bặt, như một kẻ chơi vơi giữa biển trời rộng lớn.

Em ơi, xin đừng để lòng bận tâm đến những lời cay nghiệt người đời, em ạ. Em không phải sinh ra để sống một cuộc đời thỏa hiệp với bất kỳ ai, họ chỉ là những bóng ma vô tình va vào cuộc đời nở rộ của em, chỉ muốn đem tất cả hoa trong lòng em dúi xuống biển. Thế nên, em hãy là chính em, để hoa vẫn là hoa và cổ thụ vẫn vững chãi như bản chất vốn có của nó.

Vì Chúa đã tạo ra thế giới này, song song với ngọt ngào là dư vị cay đắng!

Tôi cảm thấy mình như một kẻ hèn hạ, đến dũng khí để đặt tay lên lưng em, xoa dịu nỗi đau bằng những cử chỉ an ủi chân thành cũng chẳng hề có.

Em ơi! Giờ đây, tôi chỉ có thể tha thiết gọi tên em giữa nỗi buồn cô quạnh. Tôi đã gặp em trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ, khi ấy là tôi không trân trọng để vụt mất em. Và giờ đây tôi lạc lối, lao đao tìm kiếm hình bóng em giữa thực tại tối tăm này.

Vạn vật trên đời đều có hai mặt, mỗi con người đều mang trong mình hai trái tim: một trái tim vấy bẩn và một trái tim thỏa hiệp với lương tâm thánh thiện, cả hai đều không thể thiếu vắng trong xã hội này. Nhưng em ơi, đối với tôi, tôi cũng có hai trái tim, một trái tim đong đầy chính nghĩa, và một trái tim chỉ dành riêng cho em, chỉ có em, duy nhất là em và mãi mãi là em.

Tôi nguyện trở thành một ngôi sao soi sáng trong màn đêm u tối của em, thắp sáng và làm bừng lên những giấc mơ u hoài.

Tôi nguyện hóa thành đôi cánh nhẹ bay, để em có thể chu du bạt ngàn cùng mây gió, tự do đó đây và không chịu sự ràng buộc của lưỡi mác phù hoa.

Tôi nguyện là cát trắng, là ngọc trai lắng sâu vào lòng em, như một phần của ký ức dịu dàng và ấm áp.

Tôi nguyện bầu bạn cùng em, vượt qua mọi chông gai và những phút giây cô độc, để cùng em bước tiếp trên con đường đầy hoa phía trước, nơi có ánh sáng và hy vọng đón chờ đôi ta.

Nhưng, không hiểu vì sao, tôi lại chọn cách dối trá lòng mình đến bên em, để rồi lặng im khi cuộc sống tàn khốc đẩy em vào ngõ cụt. Sự khốn nạn của tôi khiến em phải chịu đựng những tháng ngày dày vò, đau đớn. Và mỗi giây phút tôi nhìn em vật lộn, lênh đênh trên cơn sóng dữ của xã hội đều là một vết thương khảm sâu vào lòng tôi. Sự hối tiếc dâng trào, như cơn sóng nhẫn tâm cuốn trôi mọi điều còn đang dang dở, khi những lời nói dối hoa dại đầy rẫy phấn độc đã thay thế sự chân thành mà em xứng đáng được nhận từ tôi.

Em ơi, trái tim của em tuyệt nhiên chỉ được phép đón nhận những điều hạnh phúc và ngọt ngào nhất mà thôi, chứ không phải chịu đựng lòng tốt ngắn hạn của một thằng đàn ông khốn nạn như tôi!

Năm ấy...

Ngỡ như trời đã ngừng đổ tuyết, có tôi và có em, tay trong tay, buông ô để đôi tay cùng nắm chặt và chung bước qua những năm tháng bạc đầu.

Ngỡ như vào lúc hai giờ ba mươi phút sáng, em không chọn cách ra đi, và như thể em không còn hiện diện trong thế giới này nữa, lặng lẽ thoát khỏi giấc mộng sầu bi của tôi.

Em không cuộn theo bất kỳ hành trang nào, không có cả ánh nhìn lưu luyến của người em thương. Tất cả những gì em để lại vỏn vẹn chỉ là những vạt nắng phương Nam, một chút sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại trên trần thế. Em gửi gắm mọi thứ vào thế gian, để thế gian thay em chăm sóc gã, âm thầm đồng hành bên gã suốt những ngày tháng sau này, như một tâm nguyện thiết tha từ cõi lòng trống vắng của em.

Sống vì em, chết vì em, ngay cả khi phủi nắm cỏ trên mồ cũng là vì em..

Em có thấy không, sơn trà đã đổ lá, cánh diều liêu xiêu tràn ngập nắng chiều, tất cả dường như lạc lõng khi không còn em bên cạnh. Phải làm sao đây? Tôi sẽ lên đường nhập ngũ, để gửi lời từ biệt cuối cùng đến em, như một khúc nhạc buồn tan trong gió. Có thể những ngày tháng sắp tới em sẽ bầu bạn với cô đơn.. Khi không có tôi!

Nhưng anh ơi, ở nơi thiên đàng, em cảm thấy lạc lõng và đơn côi vì thiếu vắng vòng tay anh vỗ về, như một vì sao cô quạnh giữa màn đêm tĩnh mịch đầy rối rắm. Giữa núi rừng bao la, toàn bộ nhân gian chìm đắm trong cõi yên bình. Em với đôi chân trần nhẹ nhàng lướt trên thảm cỏ; chiếc giỏ hoa Thược Dược khẽ đung đưa theo cơn gió. Nhưng dù nơi đây có đẹp đẽ đến nhường nào, em vẫn cảm thấy như đang du mục trong một mùa địa ngục, vì thiếu vắng anh - Lee Seokmin mọi thứ chỉ còn là cơn ác mộng không có hồi kết.

Gã quét sạch những búi cỏ dại lổn nhổn mọc trên đất, ánh mắt buồn bã nhìn vào tên em như một dấu vết không thể xóa nhòa rồi nở một nụ cười ôn hòa như làn gió thu khẽ khàng thổi.

Gã phủi bụi trên áo, luyến tiếc nhìn lại với một nỗi đau âm thầm, rồi lẩn khuất sau bóng chiều vội vã của hoàng hôn, như một phần vắng lặng của khoảnh khắc sắp trôi qua. Dần dần, gã hòa mình vào con đường đông đúc và nhộn nhịp của phố thị, như một bóng ma lặng lẽ trong mê cung của cuộc đời.

Seokmin bước vào cửa hàng hoa, ánh mắt dõi theo đóa Thược Dược nở rộ, ánh sáng yếu ớt chiếu qua cửa sổ như một lời thì thầm từ quá khứ. Anh chủ tiệm, với nụ cười ấm áp, ra chào hỏi gã:

"Cậu muốn mua hoa tặng người yêu sao?"

Gã cúi mặt, một chút ngượng ngùng nhưng đầy tha thiết, gật đầu đáp: "Anh có thể chọn giúp tôi không?"

Anh chủ cười hiền hòa, chọn lấy đóa Thược Dược trắng kiêu sa, diễm lệ mà ngay từ đầu gã đã dõi theo. Anh tinh tế gói từng nhành hoa với những cử chỉ đầy trân trọng và yêu quý. Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn đóa Thược Dược sâu sắc nói: "Thược Dược trắng, đúng rồi, rất hợp. Đó là loài hoa đẹp đẽ, như một cách để nói rằng, tình yêu của cậu đã bắt đầu từ những giây phút đầu tiên, ngay từ khi em ấy bước vào cuộc đời cậu."

Lúc này, gã mới ngẩng đầu nhìn anh, trái tim bỗng nhiên xao động dấy lên mạnh mẽ. Một cảm giác kỳ lạ khiến gã chết lặng, khi nhận ra rằng anh chủ tiệm hoa chẳng khác gì hình ảnh của người gã thương mến. Một sự trùng hợp đầy mê hoặc.

"Là em! Hong Jisoo!"

"Huh? Jisoo?". Anh cười, "Ồ không, tôi là Joshua!"

Anh nhìn gã với ánh mắt trong veo, cong lên như dãy đồi lướt trên biển, trao cho gã đóa Thược Dược được gói ghém tinh tế trong vài tờ giấy hoa.

Dưới cơn mưa chiều thu nhẹ nhàng rơi cùng làn gió hây hây thổi, ánh mắt cả hai vô tình chạm nhau, tạo thành một cảm giác sâu lắng và hồi ức. Một cái gì đó khá quen thuộc nhưng cũng khá mới lạ. Khiến trái tim gã đập, khiến đôi tay gã không di dời. Gã nhận lấy bó hoa từ tay anh, lòng đầy lưu luyến, như muốn rằng khoảnh khắc này mãi mãi đừng trôi đi, như giữ lấy nỗi lòng không thể nào phai nhạt.


Một lần nữa, như trận mưa rào vừa tạnh, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng đổ dài trên con đường lớn.. Ngày đó, gặp em, tôi cảm giác như ông Trời đã ban cho tôi một cơ hội quý giá để được sống. Tôi chỉ biết cầu xin, chỉ mong rằng em đừng trở thành quá khứ, đừng để tôi phải sống trong nỗi đau và tiếc nuối ấy lần nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro